<?php the_title(); ?>

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…Em Yêu Anh

09.07.2014
Admin

Phần 105:

Về đến nhà nó, Mary đã hét toáng lên, khiến cho ly cà phê trên tay ông Minh xém nữa bay xuống đất. Ông nhìn cô một hồi lâu rồi nhíu mày lại, ngạc nhiên nói:
– Con là Mary có phải không?
– Vâng, con là Mary đây, con nhớ bác quá à
Mary giơ hai tay ra, định chạy tới hôn ông thì đã bị Simon tóm lại. Anh trừng mắt nhìn cô:
– Này, em kìm chế cái thói quen của mình lại được không?
– Được, hihi – Mary lè lưỡi ra trông rất đáng yêu.
– Ba, chuyện hôm trước con kể với ba, ba đã chuẩn bị tới đâu rồi ạ? – Nó mỉm cười
– Xong rồi, bây giờ chỉ còn đợi hai đứa kết hôn thôi – Ông vui vẻ nói rồi quay sang Simon – Cậu muốn nói với tôi chuyện gì nào?
Simon ngồi xuống ghế, mặt vô cùng nghiêm túc, anh bắt cầu lên tiếng:
– Dạ thưa bác, cháu muốn bác gả Mary cho cháu ạ.
Nghe anh nói xong, Mary sững sờ một lúc rồi bật khóc khiến nó phải bất đắc dĩ trở thành cô bảo mẫu cho “đứa trẻ” này. Ông Minh nhướng một bên mày lên, lạnh lùng:
– Cậu nghĩ mình có khả năng lo lắng cho con gái của tôi hay sao?
– Vâng, cháu có thể ạ, cháu sẽ làm tất cả mọi thứ để cho cô ấy được hạnh phúc – Simon khẳng định – Xin bác hãy đồng ý.
– Được rồi, ta không nói dài dòng nữa – Ông Minh mỉm cười – Thật ra khi con bé Nguyệt về nước, nó đã kể cho ta nghe chuyện của 2 đứa rồi, ta cũng đã điều tra thân thế của cháu, ta tin cháu có khả năng khiến cho con bé hạnh phúc
– Vậy có nghĩa là bác đồng ý sao? – Simon mừng rỡ nói
– Cháu đừng hỏi ta, hỏi con bé đang đứng nhõng nhẽo kia kìa, đó mới là người cháu yêu cơ mà – Ông Minh nói.
– Vâng, cháu xin cảm ơn bác rất nhiều – Simon đứng bật dậy và tiến tới bên Mary.
Lúc này, nó kéo hắn và Thiên Thiên đứng sang 1 bên, nhường chỗ cho 2 người “diễn”. Simon nhìn sâu vào mắt cô rồi quì xuống, lấy ra một cái nhẫn kim cương, giọng nói ngập tràn tình yêu:
– Mary, em có đồng ý lấy anh làm chồng không?
– Em đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý rồi – Mary khóc to hơn và ôm chầm lấy anh.
Simon mỉm cười đeo nhẫn vào ngón áp út của cô và đặt vào môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Khi Simon buông cô ra, anh cảm thấy lành lạnh, quay lại thì thấy nó đang nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng đến cực độ. Nó gằn từng tiếng:
– Anh nghĩ gì khi làm chuyện đó trước mặt trẻ con hả? Có muốn tôi nhốt Mary vào nhà, không gả cho anh nữa không?
– Anh xin lỗi mà, tại vì anh vui quá thôi – Simon mỉm cười hối lỗi – Mà hồi nãy mary cũng hôn em trước mặt Thiên Thiên đó thôi.
– Anh còn…uhm…– Nó chưa kịp nói hết thì đã bị hắn bịt miệng bằng một nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ khiến má nó ửng hồng.
Bỏ nó ra, hắn mỉm cười nhìn Simon:
– Cám ơn nhé, anh mà không nhắc, tôi cũng quên luôn chuyện lúc nãy – Hắn mỉm cười nhìn nó – Cái này người ta gọi là tẩy trùng
– Anh…– Nó tức nghẹn họng, không nói được câu gì.
Còn ba và mẹ nó thì đứng mỉm cười, cảm thấy an lòng khi cuối cùng 2 đứa con gái của họ cũng đã được hạnh phúc. Ông Minh cười phá lên:
– Muốn làm gì thì về nhà làm nhé mấy đứa, các con định chừng nào sẽ tổ chức hôn lễ đây?
– Tuần sau thưa ba – Hắn nhanh nhẹn nói, không để nó lên tiếng.
– Con cũng nghĩ thế, thưa ba – Simon đồng tình
– Cái gì chứ? – Nó và Mary đồng thanh – Làm gì mà gấp thế?
– Không gấp cho 2 người thay đổi ý định à? – Hắn mỉm cười còn Simon thì im lặng không nói nhưng cũng tỏ ý đồng tình.
Nó và Mary nghe hắn nói xong thì nhìn nhau lắc đầu, trong đầu hiện lên cùng 1 suy nghĩ: sao chúng ta gặp toàn thứ bá đạo thế nhỉ?
Đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt, đột nhiên chuông cửa reo lên khiến 2 đứa được 1 phen thót tim. Chưa xác định được người đến là ai, nó đã nghe thấy tiếng nhỏ lanh lảnh ngoài kia:
– Dì Huỳnh ơi, con mang bánh tới cho dì nè.
Sau tiếng hét lanh lảnh kia thì nhỏ mới từ từ bước vào nhà, mặt tươi rói như con nít được kẹo. Vừa nhìn thấy nó, nhỏ làm mặt giận dỗi. Nó mỉm cười nhìn nhỏ:
– Làm gì bà giận tui?
– Bà đi đâu mà cả tuần không thèm liên lạc với tui hả? – Nhỏ giận dỗi nói
– Bà hỏi cái tên này nè – Nó chỉ chỉ vào hắn rồi chỉ về phía Gia Long vừa mới bước vào nhà – Hay bà hỏi chồng yêu của bà cũng được, chồng bà tiếp tay cho tên này hại tui nè.
– Cái gì? Bà nói vậy là sao? Gia Long hại bà chuyện gì? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi
– Cũng không có gì nghiêm trọng, chồng bà chỉ cho Chấn Phong mượn cái trực thăng với lại mua giúp hắn ta viên thuốc mê thôi – Nó mỉm cười nhìn hai tên đang đứng lấm lét nhìn nhau.
– Là sao? – Nhỏ cau mày tỏ ý khó hiểu
– Tức là sau khi làm tui mê man, hắn đã lấy máy bay đưa tui lên núi ở, đúng một tuần mới thả về, thử hỏi làm sao tui liên lạc với bà? – Nó nhếch mép – BÀ phải chủ trì công đạo cho tui đó biết không?
– Hơ, tui…– Nhỏ lắp bắp, nhìn xung quanh tìm đường trốn thoát, bỗng nhiên nhỏ nhìn thấy Mary, nhỏ liền hét lên – Em là Mary phải không?
– Dạ vâng, là em đây – Mary vui vẻ chạy lại hôn nhỏ khiến cho mọi người lần lượt có biểu hiện như sau: Nó, Simon, Thiên Thiên đều ngoảnh mặt làm ngơ, tỏ ý “đây là chuyện phình phường”, còn hắn, ông Minh và bà Như Huỳnh hơi sửng sốt một chút, nhưng vì đã từng chứng kiến trước nên cũng không lấy gì kinh ngạc lắm. Và tốp cuối cùng chính là Gia Long và nhỏ, hai người trợn ngược mắt lên và trở nên bất động. Một lúc sau, nó lôi Mary ra rồi nhìn nhỏ mỉm cười:
– Bà còn sống không đó? Con nhỏ này từ ngày qua Pháp tới giờ học thêm được cái thói quen này đấy, bà tập làm quen đi là vừa.
Nói rồi, nó ném Mary về phía Simon rồi nói:
– Lo mà giữ đi, coi chừng con bé này chạy ra đường hôn thêm vài người nữa bây giờ.
Nghe nó nói xong, Mary bị Simon lườm một phát muốn thủng cả mặt. Cô nhìn nó bằng ánh mắt căm hận còn nó thì làm lơ, tỏ vẻ “ta đây chẳng làm gì sai cả” rồi quay sang nói chuyện với nhỏ. Kết thúc ngày hôm đó, mọi người đều thống nhất sẽ chọn một ngày tốt nhất vào tuần sau để tổ chức hôn lễ cho nó, nhỏ và Mary, làm 1 tiệc cưới linh đình nhất từ trước đến nay. Khỏi phải nói 3 anh nhà ta mừng đến thế nào khi cuối cùng cũng rước được tình yêu của mình về dinh còn các nàng thì ngồi nói “chuyện của chúng mình”, trong đầu không ngừng rủa 3 tên chồng bá đạo

Phần 106: End

Tối hôm đó, khi về nhà, sau khi ăn xong bữa tối, hắn bế Thiên Thiên chạy tót lên phòng với lí do là bé phải ngủ sớm để mai dậy sớm đi mua sắm. Nó mỉm cười, không phản đối và quay vào trong bếp để rửa chén. Dọn dẹp xong xuôi, nó đi tắm cho sạch sẽ rồi mệt mỏi đi lên phòng. Với tay mở công tắc đèn trong phòng, trái tim pha lê đang đặt trên bàn thu hút sự chú ý của nó. Bước lại gần, nó cầm lên để có thể ngắm thật kĩ, lúc này, nó mới nhận thấy những vết nứt rất nhỏ bên trong trái tim. Dường như hắn đã rất cẩn thận để có thể gắn những mảnh vỡ lại với nhau. Tuy nó không biết hắn làm cách nào để làm cho trái tim trông như bình thường được nhưng nó cảm thấy rất cảm động. Rồi chợt nghĩ ra một cái gì đó, nó đi ra ngoài, mang theo trái tim pha lê trên tay. Nó đi đến cái tủ tìm một cái hộp nhỏ, lót vào đó một lớp vải lụa loại tốt rồi cắm cúi may một cái gì đó. Mãi một lúc lâu sau, nó mới hoàn thành. Cái hộp đơn giản cũ kĩ lúc nãy giờ đã trở nên vô cùng lộng lẫy với nhựng hoạ tiết hình ngôi sao. Nó còn thêu lên thành hộp một vài bông hoa được cách điệu. Cái nắp hộp được nó bọc lấy bằng một lớp lụa và đính vào đó một cái móc nhỏ làm bằng vàng trắng để tiện cho việc đóng mở. Sau khi hoàn thành, nó trở về phòng và đặt cái hộp trở lại trên bàn, hài lòng với tác phẩm của mình. Rồi bỗng dưng nó muốn ngắm sao, thế là nó lại ra ngoài và leo lên sân thượng ngồi chơi.

Sau khi dỗ Thiên Thiên ngủ xong, hắn chạy qua phòng tìm nó, định sẽ trêu chọc nó một trận ra trò và trừng phạt một chút vì cái tội lúc sáng. Nào ngờ khi đẩy cửa vào, hắn chẳng thấy nó đâu hết. Rồi hắn nhìn thấy cái hộp trên bàn, hắn thoáng ngạc nhiên rồi cầm lên xen thử. Nhìn những hoạ tiết hình ngôi sao, một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu, hắn đặt cái hộp xuống và chạy lên sân thượng để tìm nó. Đúng như hắn nghĩ, nó đang ngồi ngắm sao. Bất ngờ ôm lấy nó từ phía sau, hắn hôn nhẹ vào má nó, dịu dàng hỏi:
– Em đang nhìn gì thế?
– Anh biết rồi mà con hỏi – Nó mỉm cười, tựa đầu vào vồng ngực ấm áp của hắn.
– Ừ – Hắn mỉm cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của nó – Hôm nay anh hạnh phúc lắm em biết không?
– Vì chuyện gì? – Nó mỉm cười, mắt vẫn không rời những ngôi sao đang sáng lấp lánh.
– Vì cuối cùng em cũng sắp trở thành vợ của anh – Hắn siết chặt vòng tay – Em có biết anh đã từng mơ rất nhiều về đó không?
– Ai mà thèm làm vợ anh? Chỉ vì các người không cho tui phản đối chứ bộ – Nó vờ dỗi, mặt đã hơi phơn phớt hồng.
– Em chứ ai? Em đã có Thiên Thiên rồi, không lẽ em tính cho con không có ba hay sao? – Hắn mỉm cười
– Em có khả năng nuôi con mà, đâu cần anh làm gì? – Nó lè lưỡi ra trêu hắn
– Không cần thật à? – Hắn cười gian, cuối xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng của nó.
Nó mỉm cười và đáp lại hắn, nó cảm thấy nụ hôn của hắn thật ngọt ngào và tràn đầy yêu thương. Một lúc lâu sau, hắn tiếc nuối buông nó ra và ôm nó vào lòng, thủ thỉ:
– Ba năm trước, anh đã khiến em chịu nhiều đau khổ, anh xin thề với trời đất sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa, sẽ cùng em chăm sóc và nuôi dưỡng Hạo Thiên thật tốt, nên em hãy đồng ý trở về bên anh nhé?
– Anh có biết tội của mình là gì không? – Nó nép đầu vào ngực hắn, nũng nịu
– Không tin tưởng em, làm em đau khổ, khiến em phải chịu nhiều uất ức, anh là một tên khốn đúng không em? – Hắn nhìn nó, mắt ánh lên 1 chút đau đớn.
– Phải, anh là tên khốn – Nó gật đầu xác nhận rồi mỉm cười – Nhưng em yêu anh.
– Anh cũng yêu em, yêu hơn cả mạng sống của anh – Hắn mỉm cười hạnh phúc – Làm vợ anh nhé Nguyệt?
– Vâng, dĩ nhiên rồi – Nó cười rạng rỡ – Em yêu anh.
Nói xong, nó chủ động rướn người lên hôn hắn, hai người quyến luyến ôm chặt lấy nhau, không khí tràn đầy yêu thương và hạnh phúc, những vì sao nhấp nháy như đang mỉm cười và chúc phúc cho một mối tình đẹp.
Kết thúc nụ hôn ngọt ngào, hắn ôm lấy nó và hai người cùng ngồi ngắm sao. Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng nhưng dường như nó có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, màn đêm bỗng dưng trở nên ấm áp lạ thường. Lòng nó bây giờ tràn ngập hạnh phúc, không còn thứ gì có thể khiến nó sợ hãi, bởi vì nó biết, hắn sẽ mãi ở bên cạnh nó, cùng nó sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống và sẽ nắm lấy tay nó đi hết cuộc đời này. Để có được ngày hôm nay, nó đã trải qua biết bao đau khổ, nó sẽ không bao giờ buông tay hắn ra nữa cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nó sẽ trói buộc hắn lại, không cho hắn để ý bất kì ai khác ngoài nó nữa, hắn chỉ có thể thuộc về nó mà thôi. Nghĩ đến đó, nó bất giác mỉm cười, không ngờ nó lại có những suy nghĩ như vậy, đúng là hắn đã khiến nó trở nên ích kỉ hơn rồi, nhưng lỗi cũng là do hắn, ai bảo hắn quá đẹp trai làm gì, lại còn giỏi nữa chứ, nó chỉ cần thả hắn ra, thế nào cũng có người khác giành lấy ngay, nên cách tốt nhất là trói lại rồi cột vào nhà, không cho đi đâu hết. Nghĩ xong nó phá lên cười, vốn nó chỉ tự đùa với bản thân thôi, không ngờ nó lại nghĩ ra được những trò như thế, đúng là nó đã bị hắn lây nhiễm quá nặng rồi.Thấy nó đột nhiên cười một mình, hắn ngạc nhiên hỏi xem nó đang nghĩ gì mà vui vậy. Nó ngập ngừng không muốn nói, hậu quả là nó bị hắn “tra tấn” tới lúc chịu khai mới thôi. Nghe nó nói xong, hắn nở một nụ cười hết sức gian xảo rồi thì thầm vào tai nó một điều gì đó khiến nó đỏ bừng mặt và toan chạy trốn. Nhưng vừa đi được vài bước, nó đã bị hắn tóm lại được và bị túm thẳng lên giường, ăn sạch không còn một mẩu xương.

Còn nói về số phận của Mary, tối hôm đó, cô bị Simon cho 1 trận thích đáng vì cái tội gặp ai cũng hôn (đừnhg nghĩ bậy nhé mn, họ k làm chuyện đó đâu). Kết thúc buổi trừng phạt, Mary thở không ra hơi, cũng không dám trả treo với Simon nữa mà chuyển sang rủa thầm nó khiến nó đang ngủ bỗng dưng giật mình dậy rồi lại ngủ tiếp do quá mệt
Nhỏ thì là người thê thảm nhất, không biết là vô tình hay cố ý, nhỏ đánh rơi viên thuốc mà Mary tặng lúc chiều vào ly rượu của Gia Long, không hiểu sao khi uống xong, anh nhìn nhỏ bằng cặp mắt thèm khát. Và chuyện gì đến cũng đến, tối hôm đó, nhỏ bị anh ăn sạch sẽ, không còn chừa lại một mẩu xương nào. Sau khi kết thúc, nhỏ không ngừng nguyền rủa Mary, hậu quả là đang nằm lầm bầm, Gia Long chợt thức dậy và phát hiện ra nhỏ chưa ngủ. Thế là nhỏ lại bị ăn thêm một lần nữa, ăn một cách triệt để. Đêm đó trời đầy sao, những vì tinh tú sáng lấp lánh như đang mỉm cười. Tất cả những gì đau khổ, hiểu lầm đều đã trôi qua, giờ chỉ còn lại niềm hạnh phúc vĩnh cửu, hai nửa linh hồn đã trở về bên nhau, hoà quyện với nhau và vừa khít với nhau…

Ngoại truyện 1: Hôn lễ

Một tuần nhanh chóng trôi qua, cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ của bọn nó cũng đã đến. Bây giờ, bọn nó đang ngồi trong phòng trang điểm, trên người đang vận những chiếc váy cưới đẹp tuyệt vời. Nó thì mặc một chiếc váy màu trắng, phần thân váy điểm những hạt pha lê trong suốt lấp lánh, phần áo bó sát vào cơ thể làm tôn lên vòng một đầy đặn và quyến rũ của nó, phần váy dưới thì xoè ra, được tô điểm bằng những đường ren màu xanh biển. Cùng với cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh tế, trông nó thật đẹp và cũng thật lạnh lùng, đúng như tính cách của nó. Còn nhỏ thì diện một chiếc váy màu hồng trắng, phần thân váy được đính những hạt ruby màu hồng kết hợp với phần thắt lưng được thắt một cách cầu kì cùng với cách trang điểm tự nhiên, nhấn nhá một chút ở đôi mắt khiến nhỏ toát lên một vẻ đẹp trong sáng và ngọt ngào. Mary thì hoàn toàn khác, cô diện một chiếc váy màu cam trẻ trung và năng động, so với chiếc váy mà nó và nhỏ mặc thì có phần gọn hơn nhưng cũng rất đẹp với những hoạ tiết chìm và những viên đá quí lấp lánh được đính trên ngực áo. Trông bọn nó lúc này lộng lẫy như các nàng công chúa trong những câu chuyện thần tiên. Nhưng cái vẻ ngoài hiền dịu và lộng lẫy đó chẳng kéo dài được lâu khi bọn nó kéo váy lên và ngồi tám chuyện. Lúc này nhìn vào, người ta sẽ chẳng thấy được chút gì gọi là nữ tình ở bọn nó mà chỉ là 3 bà tám không để ý tới bất cứ việc gì ngoài chuyện mà họ đang nói
Và dĩ nhiên, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn nó chính là bọn hắn. Trong một tuần vừa qua, bọn nó đã phải đi vào không biết bao nhiêu là cửa hàng trang sức, cửa hàng áo cưới, tiệm chụp hình và còn nhiều chỗ khác nữa. Chung qui cũng là vì bọn hắn, không hiểu vì lí do gì mà cứ kéo bọn nó đi mua sắm, mua xong rồi vẫn cứ mua nữa, hỏi thì nhận được câu trả lời không thể vô tư hơn được nữa của bọn hắn:
– Mua để dành, sau này biết đâu con chúng ta cần sử dụng thì sao?
Nghe xong câu trả lời đó, bọn nó á khẩu. Thế là bọn hắn mặc nhiên kéo bọn nó đi tiếp. Một tuần trôi qua, bọn nó đang ngồi tại đây, chuẩn bị kết hôn cùng bọn hắn, những bộ váy mà bọn nó đang mặc chỉ vừa mới mua ngày hôm qua, số còn lại đã bị nó ném thẳng lại cửa hàng bán váy với lí do: phí phạm khiến hắn dù không muốn cũng chẳng cãi được còn nhỏ và Mary thì trái ngược lại, không hề dám phản đối dù rất muốn bởi vì nhỏ và Mary không muốn chết trên giường với Gia Long và Simon. Đang ngồi than thở “chuyện chúng mình” với nhau, bỗng nhiên cánh cửa phòng bật mở và Trang Linh từ bên ngoài chạy vào ôm chầm lấy nó, miệng cười tươi rói:
– Chị Nguyệt, em về rồi đây, nhớ chị quá đi à.
– Em về khi nào vậy? Eric có về cùng em không? – Nó mừng rỡ ôm lấy cô
– Có chứ, anh ấy và em về hôm qua, cũng may em gọi đến nhà chị, không thì chắc em không biết hôm nay các chị kết hôn đâu – Trang Linh vờ dỗi – Mà các chị quá đáng lắm, kết hôn mà không thèm bào cho em một tiếng nữa.
– Vì chị tưởng em đang đi hưởng tuần trăng mật mà, sợ làm phiền em và Eric thôi – Nó mỉm cười.
– Hihi, lẽ ra cũng phải một thời gian nữa bọn em mới về cơ, nhưng tại anh Eric có việc nên mới phải về sớm, mà em cũng cảm thấy nhớ chị nên mới chịu về đó chứ – Trang Linh lè lưỡi ra trông rất đáng yêu.
– Này, em chỉ nhớ Nguyệt thôi chứ gì? Còn chị thì em không thèm nghĩ tới chứ gì? Giận – Nhỏ dỗi
– Không phải đâu, em nhớ cả 2 chị mà, chị Giao Châu đừng giận mà, hihi – Trang Linh ôm chầm lấy nhỏ, nũng nịu.
– Thât không? – Nhỏ nhướng một bên mắt, giọng nói đầy nghi ngờ
– Thật mà, tin em đi, em nhớ cả 2 người mà – Trang Linh cười toe toét.
– Thôi được, tạm tha cho em đó – Nhỏ mỉm cười ôm chầm la6a1y cô – Chị nhớ em lắm đó biết không?
– Vâng, em biết mà, em cũng nhớ chị nữa, nhớ tất cả mọi người – Trang Linh cười tít mắt
– À, giới thiệu với em, đây là Mary, em gái của chị – Nó mỉm cười, giới thiệu cô với Trang Linh
– Em chào chị ạ – Mary mỉm cười vui vẻ
– Chào em, rất vui được gặp em – Trang Linh cười tươi
Đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, mẹ của bọn nó từ bên ngoài chạy vào phòng. Nhìn thấy cả đám đang ngồi nói chuyện, tư thế ngồi không còn có thể “duyên dáng” hơn được nữa, váy cưới thì bị nhăn, tức mình, mẹ nó mắng cho cả bọn một trận rồi kéo bọn nó đi trang điểm lại, còn trang Linh cũng vô tình bị tóm đi luôn với lí do cháu cũng cần phải trang điểm.
Đến giờ ra lễ đường, bọn nó đi theo 3 hàng, phía sau là 6 đứa bé đang rải hoa hồng. Trên chỗ cha xứ đang đứng, bọn hắn đang đứng chờ đợi. Nhìn thấy hắn, bỗng nhiên trái tim nó lại rung lên, giờ phút này nó đã chờ đợi rất lâu rồi, tưởng chừng như không thể thực hiện được, hạnh phúc này, nhất định nó sẽ nắm giữ thật chặt. Khi bản nhạc kết thúc, cũng là lúc cả 3 cặp tay trong tay, mắt hướng về phía cha xứ để đưa ra lời thề thiêng liêng. Và rồi lần lượt 6 tiếng nói vang lên:
– Con đồng ý.

Chỉ 3 chữ đơn giản thôi nhưng có sức mạnh gắn kết cả 6 con người lại với nhau, tạo nên sợi dây kết nối giữa 3 cặp. Vậy là từ bây giờ, nó và hắn, Gia Long và Giao Châu, Mary và Simon chính thức trở thành vợ chồng, sẽ mãi bên nhau cho tới hết cuộc đời này cho dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn đi nữa. Và giờ phút cuối cùng cũng đã đến, 3 bó hoa lần lượt được tung lên, tiếng vỗ tay hoà cùng tiếng cười rộn ràng tạo nên một bầu không khí vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc. Ngồi bên dưới, Eric nắm lấy tay Trang Linh và nở nụ cười, anh vui vì cuối cùng tất cả mọi người đều đã hạnh phúc, Trang Linh cũng đã mang trong mình giọt máu của anh và anh hài lòng với cuộc sống hiện tại. Sau khi nghi lễ kết thúc, tất cả mọi người kéo nhau đ0ến nơi đãi tiệc, do chỉ mời người thân nên số lượng khách mời rất ít và dĩ nhiên không có bất cứ kí giả nào được phép vào trong. Nó, nhỏ và Mary đều đã thay những bộ váy khác và phụ bọn hắn tiếp khách, bầu không khí vô cùng thân mật và ấm áp. Bỗng nhiên, hắn, Gia Long và Simon kéo bọn nó đi lên khu trung tâm của biệt thự. Trước khi bọn nó kịp lên tiếng, một màn pháo hoa đã diễn ra trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Và cuối cùng, khi kết thúc, bầu trời xuất hiện 3 chiếc trực thăng và thả xuống 3 cuộn giấy, nội dung là:
– Bạch Nguyệt, anh yêu em.
– Giao Châu, cuối cùng chúng ta cũng đã thuộc về nhau
– Mary, anh đã chờ ngày này rất lâu.
Khi đọc xong, bọn nó cảm thấy mắt mình ươn ướt. Nó ôm chầm lấy hắn, bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên mặt nó, nó mấp máy môi:
– Em cũng yêu anh, chúng ta sẽ không bao giờ lìa xa nữa, em sẽ mãi mãi ở bênh cạnh anh, mãi mãi.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nó và đặt vào môi nó một nụ hôn ngọt ngào trước sự chúc mừng của mọi người. Còn Gia Long và Simon đang ra sức dỗ dàng nhỏ và Mary do hai người quá cảm động nên đứng khóc ngon lành.
Khi bữa tiệc kết thúc, bọn hắn lái xe đưa bọn nó về nhà theo 3 hướng khác nhau. Còn Thiên Thiên thì được gửi ở nhà ông bà ngoại. Về tới nhà, hắn nhanh chóng bước xuống xe trước rồi khéo léo bế nó ra ngoài. Nó ngại ngùng đánh vào ngực hắn, nũng nịu:
– Em tự đi được rồi mà
– Không sao, anh muốn bế em như thế này mà – Hắn dịu dàng nói và bế nó vào nhà.
Lên đến phòng, hắn đặt nó xuống giường, mỉm cười:
– Mình động phòng nhé vợ yêu.
– Không, em muốn ngủ cơ – Nó ngượng ngùng kéo chăn lên, hai mắt nhắm tịt lại.
– Thôi mà vơ, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn mà, thiếu mất chi tiết động phòng thì đâu có trọn vẹn nữa đâu – Hắn nhìn nó bằng cặp mắt cún con.
– Em ngại lắm, không được đâu – Nó đỏ bừng mặt, rúc đầu vào chăn.
– Em với anh đã làm biết bao nhiêu lần mà vẫn còn ngại sao? – Hắn mỉm cười – Tối nay anh không muốn đi ngủ đâu, anh muốn em.
Nói rồi, hắn giật tấm chăn ra rồi hôn nó khiến đầu óc nó bị tê liệt. Nó cố gắng sử dụng chút ý thức còn lại của mình để chống cự nhưng vô ích, hắn nhanh chóng dập tắt đi ý định đó của nó. Thế là đêm đó, nó lại bị hắn ăn một cách triệt để mà không có cơ hội để chống cự.

Ngoại truyện 2: tuần trăng mật “đáng nhớ” (1)

Sau một ngày bàn luận sôi nổi, hắn quyết định sẽ đi hưởng tuần trăng mật tại Hawaii bởi vì theo hắn, nó và hắn đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở đó chẳng hạn như là 2 người đã nhận ra tình cảm của nhau. Ngẫm nghĩ một lúc, nó cũng gật đầu đồng ý. Thấy nó chấp nhận, hắn lập tức lôi ra một đống hành lí và kéo nó ra thẳng sân bay. Khi đã yên vị trên máy bay, nó ngơ ngác nhìn xung quanh rồi sau đó nổi điên lên với hắn vì cái tội không báo trước cho nó 1 tiếng. Sau khi hành hạ hắn xong, nó ngủ thiếp đi, đầu tựa vào vai hắn. Hắn khẽ mỉm cười hạnh phúc, choàng 1 tay qua ôm lấy người nó rồi cũng ngủ thiếp đi.
Đến Hawaii, khi vừa đặt chân xuống máy bay, hắn đã bịt mắt nó lại bằng một dải lụa, ban đầu nó tính tháo ra nhưng sau khi nghe hắn dụ dỗ một hồi, nó mới chịu để yên và một phần cũng là vì nó muốn xem thử thứ bí mật hắn muốn tặng cho nó. Hơn 30 phút trôi qua, nó cảm nhận thấy xe vẫn còn đang chạy nên bắt đầu cảm thấy lạ. Vừa định lên tiếng hỏi thì nó đã bị làn gió mát rượi thổi từ biển vào ngăn lại. Nó hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí mát mẻ này. Nó còn nghe được cả tiếng sóng nên nó đoán có lẽ hắn và nó đang ở gần biển, rất gần. Chạy thêm một lúc nữa, nó cảm thấy tiếng sóng biển xa dần rồi hoàn toàn biến mất, bây giờ nó lại cảm nhận được hương hoa, rất nhiều loại hoa, mùi thơm khiến cho nó khá dễ chịu.
Rồi hắn dừng lại và đỡ nó xuống. Do đang bị bịt mắt, nó suýt té ngã vì vấp phải hòn đá nằm dưới chân nhưng may mà hắn đã đỡ lại kịp. Tuy không nhìn thấy, nhưng nó cảm nhận được là hắn đang cười, nó cảm thấy gương mặt nóng dần lên vì ngượng và bỗng nhiên, hắn bế thốc nó lên và trước khi nó kịp lên tiếng, hắn đã đặt vào môi nó 1 nụ hôn ngọt ngào. Khi nụ hôn kết thúc, hắn thả nó xuống. Vừa đặt chân xuống đất, nó cảm nhận được ngay một sự mềm mại khó tả. Lúc này, hắn mới mở dải lụa bịt mắt ra cho nó. Do bị bịt mắt hơi lâu nên khi ánh sáng đột ngột chiếu vào, nó hôi nhíu mắt lại vì chói. Khi đã thích ứng, nó mới nhìn thấy được khung cảnh xung quanh mình bây giờ…
Nó đang ở trong 1 ngôi nhà rất đẹp, kiến trúc vừa sang trọng lại vừa trẻ trung, ngôi nhà được trang trí tuy không cầu kì nhưng lại nhìn rất tinh tế. Những gam màu được pha trộn với nhau tạo nên cho ngôi nhà một chút gì đó hơi lành lạnh nhưng cũng vô cùng ấm áp. Nhưng điều khiến nó chú ý nhất, chính là những viên đá khảm trên tường và đa số đồ vật trong phòng, chúng toàn là pha lê, hơn nữa còn là loại đá tốt nhất. Nó đứng sững người mà ngắm nhìn ngôi nhà, môi khẽ mấp máy:
– Đẹp quá…
– Em có thích không? – Hắn ôm lấy nó từ phía sau, hôn vào gò mà trắng hồng của nó.
– Em thích lắm, đây là đâu thế hả anh? – Nó mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt ánh lên sự thích thú và vui vẻ.
– Đây là quà cưới anh tặng cho em, ngôi nhà này anh mua lại của 1 người bạn và cho người trang trí lại theo sở thích của em – Hắn mỉm cười – Nói cách khác, đây là nhà của chúng ta, là tổ ấm.
Nghe hắn nói xong, nó cảm thấy mắt mình ươn ướt, trong lòng dâng lên 1 niềm hạnh phúc rất lớn. Nó vòng tay ôm lấy hắn, nức nở nói:
– Cám ơn anh, em thích món quà này lắm, em rất rất rất là vui – Nó mỉm cười dù nước mắt vẫn không ngừng rơi.
– Anh yêu em – Hắn mỉm cười, dùng tay lau đi những giọt nước mắt của nó rồi cúi xuống hôn nó.
Nó đáp lại hắn, cảm nhận vị ngọt của nụ hôn và cả sự hạnh phúc. Bỗng dưng hắn bế thốc nó lên, khuôn mặt gian không tả nổi khiến nó hơi sờ sợ. Dường như biết nó nghĩ gì, hắn cười cười rồi bảo nó đi thay đồ bơi. Nó toan không đồng ý thì hắn doạ nếu nó không làm theo, hắn và nó sẽ làm chuyện khác để thay thế. Thế là nó đành phải hậm hực đi lấy quần áo. Vừa mở vali ra, nó suýt té xỉu khi nhìn thấy những bộ quần áo mà theo như nó nhận định thì là: không thể nào mỏng hơn và sexy hơn được nữa, váy ngủ thì ngắn ngủn, lại mỏng lét, còn được may bằng ren. Còn đồ tắm thì nhỏ xíu, chỉ đủ che ¼ ngực của nó, cái quần thì…, chưa kể tới nhựng bộ đò mặc khi ra ngoài, kín thì có kìn hơn những bộ kia thật, nhưng so với người khác, thì là trên cả hở…
Ban đầu nó tưởng hắn cố tình lấy nhưng lục lọi 1 hồi, nó tìm thấy 1 mảnh giấy với nội dung:
– Chị May yêu quí của em, tủ đồ của chị toàn đồ kín đáo, nhân dịp chị đi hưởng tuần trăng mật, em và chị Giao Châu có vài món quà nhỏ để tặng chị đây, hy vọng chị thích nhé.
– p/s: đừng ngạc nhiên vì sao em chạm được vào đồ của chị, vì anh Phong nhờ em soạn quần áo giúp chị đó mà, anh ấy sẽ bất ngờ lắm khi nhìn thấy chị mặc những bộ quần áo này.
Đọc xong, máu nóng trong người nó bốc lên, nó chỉ hận không bay về Việt Nam bây giờ để mà “xử đẹp” con em đáng yêu của mình, lại còn nhỏ nữa, dám làm tòng phạm, lần này nó mà không cho nhỏ một trận, nó sẽ không còn là Lâm Bạch Nguyệt nữa. Nhưng đó là chuyện khi trở về, còn chuyện quan trọng hơn vào lúc này, chính là hắn, nếu hắn mà nhìn thấy nó mặc những bộ áo này, chắc chắn nó sẽ bị ăn sạch sẽ và có nguy cơ bị ăn liên tục nữa. Nghĩ tới viễn cảnh đó, nó cảm thấy rùng mình. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nó quyết định ném cái vali vào một góc rồi tiến vào nhà tắm, lấy khăn quấn vào người. Nhìn lại mình trong gương, nó khá hài lòng với quyết định của mình, dù sao quấn khăn cũng còn kín hơn những cái áo kia.

Xong xuôi, nó bước ra ngoài tìm hắn thì nhìn thấy hắn đang trầm mình trong hồ nước nóng. Nghe tiếng bước chân của nó, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, tâm trạng vô cùng thoải mái:
– Em xuống đây đi, thoải mái lắm.
Nghe hắn nói, nó hít một hơi thật sâu rồi bước xuống. Đúng như hắn nói, rất thoải mái, nó thở ra một cái rồi nhắm mắt lại hưởng thụ, không để ý thấy ánh mắt của một ai đó đã thay đổi. Hắn khẽ nhếch mép rồi từ từ tiến lại phía nó và bất ngờ ôm nó vào lòng, cười gian:
– Sao em không mặc đồ tắm? Hay là em muốn quyến rũ anh?
– Hơ, không phải, tại vì…tại vì…– Nó lắp bắp, mặt đỏ bừng vì nóng
– Sao? Anh nói đúng chứ gì? – Hắn cười gian – Được thôi, cái này là em muốn đó nha, không được đổ thừa cho anh nhé vợ yêu.
– Không phải…uhm…
Nó toan mở miệng phản đối thì đã bị nụ hôn của hắn chặn lại, hắn dùng tay lột chiếc khăn trên người nó ra rồi tiếp tục hôn nó. Không biết là do hắn hay là do nước nóng, nó cảm thấy cơ thể nóng bừng, hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Rồi hắn bế nó vào nhà, đêm đó, nó không có cách nào trốn thoát khỏi bàn tay của hắn…

Ngoại truyện 2: Hạnh phúc…

Ở Hawaii được 3 tuần, nó bắt đầu cảm thấy cơ thể mình là lạ. Nếu bình thường nó chỉ ăn vừa đủ thì bây giờ nó lại ăn như một cái máy, hầu như lúc nào cũng có một cái gì đó để ăn, khi thì là bánh, khi lại là kem, có khi nó còn xách luôn cả túi đồ ăn vặt lên phòng mà nhấm nháp. Không những thay đổi về thói quen ăn uống, nó lại còn rất dễ ói, ăn nhiều nhưng nó cũng ói nhiều, có hôm còn ngất xỉu trong phòng tắm do bị choáng. Ban đầu nó cố gắng thuyết phục hắn không cần phải khám và nó chỉ là đang bị rối loạn tiêu hoá thôi. Thấy nó năn nỉ, hắn cũng đành phải cố gắng chiều theo, nhưng tới ngày hôm nay, hắn không thể chịu được khi nhìn nó càng lúc càng yếu như thế này. Thế là hắn một hai bắt nó đi khám bệnh cho bằng được. Tại bệnh viện, hắn lo lắng ngồi bên ngoài chờ kết quả, trong lòng như có lửa đốt. Một lúc sau, nó đờ đẫn từ trong bước ra, đôi mắt tuy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên niềm vui. Hắn vội chạy tới đỡ nó ngồi xuống rồi mới bắt đầu hỏi han. Nó mỉm cười không nói gì và nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình, sau đó mỉm cười:
– Anh có cảm nhận thấy gì không?
Hắn đơ mất mấy giây, sau đó như bừng tỉnh, hắn bế thốc nó lên, sung sướng nói:
– Nguyệt, em có thai rồi sao? Anh lại được làm cha nữa rồi đúng không?
– Phải, em có thai rồi, đã được gần 1 tháng, Thiên Thiên sắp có em rồi – Nó hạnh phúc nói và ôm chầm lấy hắn.
– Thật là tốt quá – Hắn ôm chặt lấy nó, đặt vào môi nó một nụ hôn ngọt ngào, xung quanh mọi người ai cũng chúc phúc cho cặp vơ chồng trẻ.
Sau khi về khách sạn, hắn lập tức đặt vé máy bay để trở về Việt Nam gấp. Khi về nhà, mọi hoạt động của nó đều được hắn quản lí sát sao với lí do là lúc trước nó có thai, hắn không ở bên cạnh lo cho nó, lần này hắn nhất định phải lo cho nó chu đáo. Thấy hắn đã quyết định, nó cũng không phản đối làm gì bởi vì nó cũng đang rất mệt mỏi. Còn nói về Thiên Thiên, khi nghe nó báo bé sẽ có em, Thiên Thiên đã rất vui, bé lúc nào cũng giúp hắn canh chừng nó, chốc chốc lại chạy đến nói chuyện với em mình. Nhìn sự chăm sóc và quan tâm của hắn và bé dành cho mình, nó cảm thấy bản thân thật sự hạnh phúc. Đồng thời, nó cũng cảm thấy lạ vì không hiểu tại sao lần này mang thai, nó lại mệt mỏi và yếu ớt đến như vậy, lần trước khi nó mang Thiên Thiên, nó rất khoẻ, không ngờ lần này lại như vậy.
Từ khi nó có thai, nhà hắn lúc nào cũng nháo nhào cả lên vì nó. Lúc nào nó cũng mệt mỏi, thậm chí có khi còn bỏ bữa, hắn phải ép lắm mới chịu ăn, nào ngờ khi ăn xong, nó lại ói hết ra. Bao nhiêu đó còn chưa hết, có khi nó đi vào phòng tắm, hắn thấy mãi không ra nên vào xem thử thì thấy nó xỉu mất từ hồi nào, mặt mày thì xanh lét. Khoảng được gần 2 tuần, nó xuống sắc thấy rõ, gương mặt hốc hác hẳn đi, lúc nào cũng xanh xao, mệt mỏi. Hắn thấy thế thì đau lắm, ngày nào cũng lo lắng kè kè bên cạnh nó. Ngoài hắn ra, mẹ nó và mẹ hắn cũng thường hay đến giúp hắn nhưng tình hình cũng không mấy khả quan hơn, nó vẫn ói liên tục khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Rồi một đêm, khi đang ngủ, hắn nhìn thấy nó đang bước đến bên cạnh, nó ngọt ngào hỏi hắn rằng liệu hắn có muốn vì nó mà làm tất cả hay không. Ngay lập tức, hắn gật đầu không do dự, nó chỉ mỉm cười rồi biến mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn ngạc nhiên khi thấy nó biến đâu mất. Vội vàng chạy đi tìm, hán chết đứng khi nhìn thấy nó đang ngồi ăn trong bếp, gương mặt có chút hồng hào hơn hẳn. Nhìn thấy hắn, nó vui mừng đi đến bên cạnh để khoa rằng bỗng dưng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa mà đã khoẻ hơn rất nhiều. Nghe nó nói xong, chưa kịp mừng thì hắn đã cảm thấy đầu óc quay cuồng và một chất lỏng chua chua dâng lên trong cổ họng hắn. Sau khi ói xong, bất chợt hắn nhớ tới giấc mơ tối qua và bất giác, môi hắn nở một nụ cười. Hắn cảm thấy vui vì đã giúp được chút gì đó cho nó. Còn về phần nó và Thiên Thiên, khi thấy hắn như vậy thì vô cùng lo lắng. Vì không muốn nó lo nên hắn nghĩ bừa ra 1 lí do để thuyết phục rằng hắn không sao. Ban đầu thì nó cũng tin nhưng về sau, càng lúc nó cảng nghi ngờ những gì hắn nói. Hắn nói rằng hắn bị bệnh giống nó nhưng rối loạn kiểu gì mà lại như hắn? Đồ chua nó mua về chưa kịp ăn hắn đã xử hết, chưa kể tới còn hay ói, nếu so ra, hắn giống có thai hơn nó nhiều. Suy đi ngẫm lại vài ngày, nó quả quyết rằng hắn đang ốm nghén, thế là nó chuyển hướng sang lo lắng ngược lại cho hắn còn mình thì làm mọi việc. Được thêm 1 tuần nữa, hắn bắt cầu cầu trời cho cái triệu chứng đáng ghét này biến mất, bởi vì so với lúc trước, để hắn bên cạnh chăm sóc cho nó còn hay hơn là để nó làm mọi việc cho hắn. Nhưng ông trời cứ như trêu đùa với hắn, càng lúc, hắn càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Và rồi vào một ngày đẹp trời, triệu chứng khó chịu đó đã biến mất không dấu vết. Ban đầu hắn rất vui nhưng khi suy nghĩ lại, hắn lo lắng rằng nó sẽ lại tiếp tục chịu đựng, không ngờ hắn chưa kịp lo lắng, nó đã tỉnh giấc và lôi cha con hắn đi ăn sáng, gương mặt tươi tắn hồng hào không chút đau đớn hay mệt mỏi. Thấy vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm và thầm cảm ơn trời đất.
…gần 9 tháng sau, tại bệnh viện…
– Cố lên, sắp ra rồi, cố lên nào – Cô y tá nói.
– Ư…ư…– Nó cố gắng rặn,nắm chặt lấy tay hắn, cả người đầy mồ hôi và mắt nhoè nước vì đau.
Đứng bên cạnh nó, hắn cảm thấy bất lực vô cùng khi nhìn nó đau đớn mà không giúp được gì và đồng thời, hắn cũng cảm thấy hối hận vì lúc trước đã không ở cạnh nó vào giờ phút nó sinh Thiên Thiên.
– Ra rồi, đứa bé ra rồi, cô làm tốt lắm – Cô y tá mừng rỡ nói và đỡ lấy đứa bé.
– Cho tôi…đưa con…cho tôi…– Nó nói trong mêt mỏi và đau đớn nhưng rất hạnh phúc.
– Là một bé gái – Cô y tá đưa đứa bé cho hắn, mỉm cười – Chúc mừng anh chị, bé rất khoẻ mạnh.
– Em xem, là con gái, con chúng ta rất xinh – Hắn mừng rỡ đón lấy đứa bé và đưa cho nó.
Nó đón lấy đứa bé, sự mệt mỏi và đau đớn đều biến mất, bây giờ trong nó chỉ có niềm vui ngự trị…

Ngoại truyện 3: Hạnh phúc mãi mãi…

Vài ngày sau, hắn đón mẹ con nó về nhà dưới sự vui mừng của Thiên Thiên. Bé mấy hôm nay lúc nào cũng trông ngóng nó và em gái về nhà, loi nhoi mãi khiến hắn đau cả đầu. Cuối cùng thì mẹ con nó cũng về, khỏi phải nói bé đã vui như thế nào. Nó chưa kịp vào nhà thì bé đã chạy ra ôm chầm lấy nó và tìm kiếm em gái. Hắn thì dịu dàng chu đáo, Thiên Thiên thì yêu thương nó và em gái, thử hỏi, còn điều gì có thể khiến nó hạnh phúc hơn? Sau nhiều ngày suy nghĩ đắn đo, nó và hắn đã thống nhất đặt tên bé gái là Lục Tuyết Vân và Thiên Thiên cũng rất thích cái tên đó. Nhưng hưởng niềm vui chưa được bao lâu, tối hôm đó, nó và hắn đã phải đau đầu vì Vân Vân khóc ầm lên do đói sữa. Nó định ngồi dậy để pha sữa cho bé thì hắn đã ngăn lại và tranh đi với lí do là nó vẫn còn mệt, hãy cố gắng nhỉ ngơi rồi chạy tót đi. Thế là hằng đêm, hắn vẫn giành phần chăm sóc Vân Vân, thỉnh thoảng nó lại làm dù hắn không đồng ý. Cuộc sống tuy có vất vả nhưng lại tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Rồi còn Thiên Thiên, bé vẫn hay giúp nó trông em, lại còn pha sữa,…trông rất ra dáng một người anh trai. Mỗi lần nó cho bé bế Vân Vân, bé thường nhảy nhót vì vui nhưng khi bế em, bé rất cẩn thận và nhẹ nhàng để không làm đau em. Khi Vân Vân bập bẹ những tiếng nói đầu tiên, cả gia đình nó vui vẻ vô cùng, hắn thậm chí còn dự định tổ chức 1 bữa tiệc mừng ngày bé biết nói nhưng nó không đồng ý, nó bảo hắn sau này sẽ bị Vân Vân bắt nạt vì quá thương bé. Quả đúng như vậy, mỗi lần Vân Vân muốn chơi trò gì, hắn đều cho, lại còn Thiên Thiên nữa, cứ trốn nó mà giúp hắn. Tới khi bị phát hiện, 2 cha con cùng nhau nghe mắng nhưng vẫn không bỏ tật. Cuối cùng, nó ra tuyệt chiêu khiến 2 người hãi hùng, không dám làm trái lời (đừng hỏi chiều gì nhaz, chị Nguyệt nhà ta nguy hiểm lắm)
Cái ngày mà nó sinh Vân Vân, cũng là lúc nhỏ hạ sinh một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Trịnh Phong Vũ. Sau đó, Trang Linh sinh 1 cặp song sinh nữ, đặt tên là Taylor và Jane. Một năm sau, Mary cũng hạ sinh một bé gái tên là Judy. Tiêu Vũ củng đã kết hôn với 1 cô gái ngoại quốc xinh đẹp và đảm đang, sau đó có một cặp song sinh đặt tên là Tiêu Phong và Tiêu Trúc (1 trai 1 gái đó)
10 năm trôi qua, những đứa trẻ đều đã lớn, Thiên Thiên và Vân Vân ngày càng giống hắn và nó. Cả hai đứa đều rất thương cha mẹ nhưng đồng thời cũng vô cùng nghịch ngợm. Hạo Thiên thì lạnh lùng nhưng cũng ấm áp, nhất là rất thương em gái mình. Còn Tuyết Vân thì cũng lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng và thông minh, toàn bắt nạt con trai của nhỏ, khi bị đánh thì lúc nào cũng chạy về mách với Thiên Thiên. Nhỏ cũng đã có thêm 1 bé gái, đặt tên là Trịnh Bảo Ngọc, đáng yêu và ngây thơ, còn mắc bệnh nói nhiều nhưng nhìn chung thì vô cùng dễ thương. Mary cũng có thêm 1 bé trai, đặt tên là Peter, rất giống Simon. Vào những ngày nghỉ, những đứa trẻ lại được gặp nhau, cùng nhau vui đùa còn cha mẹ chúng thì ngồi trò chuyện, cùng ôn lại chuyện xưa. Tới tận bây giờ, tất cả đều hạnh phúc, hắn và nó, nhỏ và Gia Long, Eric và Trang Linh, Mary và Simon đều cảm thấy cuộc sống bây giờ là quá đủ, quá hạnh phúc. Nhìn lại những sóng gió đã qua, nó và hắn càng bền chặt, hầu như không cãi nhau vì bất cứ chuyện gì mà luôn thấu hiểu và san sẻ cho nhau, giờ đây, nó chình là người phụ nữ hạnh phúc nhất tên cuộc đời này, bởi vì nó có hắn. Cả 2 sẽ cùng nhau nắm tay, đi hết cuộc đời này và sẽ tiếp tục yêu nhau,yêu nhau mãi mãi,dù số phận có nghiệt ngã tới đâu, nhất định, nó và hắn sẽ tìm thấy nhau và sẽ tiếp tục vẽ lên 1 chuyện tình vĩnh cửu, không bao giờ phai nhoà…

******* Hết *******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Một ý kiến
Thần Thoại Hy Lạp
Kết quả của mối liên kết
Tin tốt tin xấu
Sự Tích Hoa Quỳnh và Hoa Mẫu Đơn