<?php the_title(); ?>

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…Em Yêu Anh

09.07.2014
Admin

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…Em Yêu Anh

Tác giả: Sam.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

***********************

Phần 1:

Địa điểm: trường quí tộc Royal, lớp 11A1
– Này, hôm nay đi shopping nhé!!!!! – Nhỏ Giao Châu như vồ lấy nó mà nói.
– Này, tui vừa mới bước vào lớp đấy nhé, bà làm gì mà cứ như sắp chết đến nơi vậy?
– Hihi, thì tại tui muốn rủ bà đi mua sắm mà, đi không? Đi đi mà!!!!!! – Giao Châu giở bộ mặt puppy ra nhìn nó.
– Ax, hỏi người ta có đi không hay là năn nỉ vậy? Ừ, đi thì đi, dù gì hôm nay tui cũng rảnh mà. – Nó cười cười.
– Yeyeye! – Nhỏ Giao Châu nhảy tưng tưng, không hề quan tâm tới bao nhiêu ánh mắt tròn xoe đang chĩa thẳng vào nó.
Nó vội kéo Giao Châu lại, mặt đỏ bừng bừng,nói nhỏ:
– Này, bà điên sao? Đang ở trong lớp đó nha.
Giao Châu gãi gãi đầu, cười hì hì:
– Hihi, tại tui vui quá, thôi, thầy vào lớp rồi kìa, lát tan học mình đi nha.
– Ừ, biết rồi mà, à mà Giao Châu nè, tui khuyên bà một câu nha, tốt nhất là bà bỏ cái mặt cún con đó đi nhé, cún con người ta nhìn dễ thương lắm, còn mặt bà nhìn là muốn…- Nói đến đó, nó cười ma mãnh.
– Muốn sao? – Giao Châu vô tư hỏi.
– Muốn ói á, hihi.
Nghe nó nói, mặt Giao Châu đỏ bừng:
– Bà dám ghẹo tui nha, tui cho bà biết tay nè.
Nói rồi, Giao Châu giơ tay ra định cốc lên đầu nó nhưng chẳng khó khăn gì, nó né cái một rồi còn nhăn răng ra cười chọc quê cô bạn của mình. Nhỏ Giao Châu tức xì khói nhưng đành phải nuốt xuống vì thầy đã vào lớp rồi. Nhỏ hậm hực ngồi xuống (hai chị này ngồi kế nhau ạ), thì thầm vào tai nó:
– Lát bà chết với tui nhé.
Nó cũng cười:
– Ừ, tui đợi bà giết tui, hihi.
Ông thầy dạy Toán chậm rãi bước vào lớp, xách theo một xấp giấy to đùng. Sau khi hắng giọng một cái, ông thầy chậm rãi nói:
– Hôm nay tôi trả lại bài kiểm tra cho các anh chị đây.
Khi thầy vừa dứt lời, bên dưới phát ra một vài tiếng rên rỉ, nào là “ Ôi, thảm rồi”, “ Hôm đó làm bài không được”,…, đại loại là như vậy. Ông thầy phía trên như phớt lờ những tiếng nói đó, tiếp tục nói với giọng đều đều:
– Mời 2 em Bạch Nguyệt và Giao Châu đứng lên.
Nghe thầy gọi, nó và Giao Châu đứng lên, quay lại nhìn nhau, khó hiểu.”Mình có làm gì không nhỉ?” – hai đứa cùng nghĩ.
– Tôi muốn lớp cho 2 em này một tràng pháo tay vì đã đạt được số điểm cao nhất lớp.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, đâu đó vang lên tiếng nói, ghen tức có, ngưỡng mộ có nhưng nó chẳng quan tâm và Giao Châu cũng vậy. Từ trước đến giờ, lúc nào cũng vậy, trong học tập, nó lúc nào cũng nhỉnh hơn Giao Châu một chút, nhưng trong thể thao, nhỏ lại chiếm thế thượng phong, chính vì vậy nên hai đứa đã là bạn thân cho tới bây giờ (một phần cũng là do papa của hai đứa là bạn thân nữa).

Phần 2:

Tan học, hai đứa tíu ta tíu tít nói đủ mọi chuyện từ trên trời xuống đất rồi bay thẳng lên mặt trăng lúc nào không hay.
Nhỏ Giao Châu nhìn nó, chớp chớp mắt ra vẻ ngưỡng mộ:
– Được làm bạn với một tiểu thư vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp như nàng thật là niềm vinh hạnh của tại hạ, hahaha. – Nói xong, nó không nhịn được mà phá lên cười khiến mọi người ai cũng nhìn nó.
– Haiz, bà thật là không biết ngượng là gì hết, thua bà thật, mà bà dẹp cái giọng đó đi nha, bà cũng kém cạnh gì? Có đúng không thưa tiểu thư Phùng Giao Châu, con gái của Phùng Doãn Sơn, tổng giám đốc của tập đoàn Sun đứng thứ 3 thế giới? hihi – Nó cười ranh mãnh đáp lại.
– Hihi, còn bà thì sao nhỉ? Công chúa của tập đoàn Green đứng thứ hai trên thế giới phải không? – Giao Châu lè lưỡi trêu nó.
Và cứ thế, hai đứa cứ chọc ghẹo nhau và tung tăng tới tiệm quần áo thuộc hàng sang trọng nhất, không hề để ý rằng nhỏ và nó khiến cho bao cặp mắt quay lại ngước nhìn vì vẻ đẹp không ai sánh được của hai đứa.
– Bạch Nguyệt, bà thấy cái váy này có hợp với tui không? – Nhỏ vừa nói, vừa lôi ra một vái áo voan mềm mại dài chấm gót.
– Cũng được đó, nhưng bà mặc cái áo này đi dự party thì hay hơn đó.
– Ừ, thì tui mặc để đi dự tiệc mà. Dự tiệc ở nhà bà chứ đâu
– Nhà tui hả? – Nó tròn mắt lên nhìn Giao Châu.
– Ừ, nhà bà, papa bà mời nhà tui đến dự mà, đừng nói bà không biết nhé?
– Ừ, tui không biết, haiz. Không biết papa giấu tui làm gì nữa, tối nay về phải tra hỏi mới được. Hihi –Nó cười tít mắt.
Giao Châu đứng nhìn nụ cười của nó, tặc lưỡi:
– Haiz, sao mà bà không đối xử với lũ con trai như với tui nhỉ? Bà lạnh lùng đến phát khiếp luôn đó.
– Chính vì vậy mà tui với bà mới là bạn thân đó thôi, ý là tui lạnh lùng mà bọn họ có để yên cho tui đâu.
Nhỏ cười hì hì, ôm chầm lấy nó:
– Ai kiu bà đẹp quá làm gì? Da thì trắng mịn, khuôn mặt đẹp như tiên, body thì quá ư là chuẩn nha, thử hỏi thằng con trai nào mà không mê chứ? – Nhỏ nháy mắt tinh nghịch.
Nó lườm nhỏ:
– Bà thì thua gì tui? Cũng được hâm mộ quá trời đó thôi, da cũng trắng có thua gì tui đâu chứ? Mặt cũng đẹp lắm nè, chỉ tiếc là…– Nó thở dài thườn thượt.
– Là sao? Là sao? Bà nói tiếp đi.
– Chỉ tiếc là bà không bình thường, hihihi. – Nói vừa dứt lời, nó phóng thẳng vào phòng thử đồ, đóng chặt cửa lại. Nhỏ đơ đúng 3s rồi cũng đùng đùng nổi giận nhưng thấy nó đã tót vào nơi an toàn thi đành ngậm ngùi lết vào phòng thử áo, trong lòng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Nó và nhỏ bước ra cùng lúc, nhỏ liền tóm lấy nó nhưng chợt thấy một bộ váy trắng đính pha lê, nhỏ buông nó ra bay thẳng đến đó, mặc cho nó đang ngơ ngác. Nhỏ lấy bộ váy đưa cho nó:
– Nãy giờ chưa chọn được cái váy nào phải không? Mặc cái này đi, tui thấy hợp với bà lắm đó.
Nó cũng giơ ra một cái váy hồng phấn, dài chấm gót được thiết kế theo phong cách hiện đại. Cái váy không tay, bó ngang qua ngực, ở thắt lưng có đính một viên ngọc, gấu váy đính cườm sáng lấp lánh. Nhìn thấy cái váy, nhỏ hớn hở ra mặt:
– Wao, đẹp quá, tui thích lắm, nè, bà mau cầm lấy đi, tui phải thử mới được. – Nói rồi, nhỏ dúi cái váy vào tay nó và phóng vào phòng thử đồ.
Cầm chiếc váy nhỏ đưa trên tay, nó khẽ mỉm cười, cái váy nhỏ chọn cực kì đúng ý nó và rất đẹp. Nó bước vào phòng thay đồ và nhanh chóng trở ra ngoài. Ở phòng bên cạnh, nhỏ cũng vừa thay xong. Lúc hai đứa bước ra, cả tiệm quần áo đều bị cuốn hút. Cái váy nó mặc bó sát vào cơ thể, từng đường nét tuyệt mĩ hiện ra, thiết kế tinh tế của cái váy càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của nó. Còn nhỏ toát lên vẻ đẹp hồn nhiên, ngây ngô của một đứa trẻ nhưng cũng rất quyến rũ. Rồi nhỏ và nó mau chóng thay ra và đến quầy thanh toán, nó không hề để tâm đến ánh nhìn chằm chằm của mọi người nhưng nhỏ thì mặt hơi ửng đỏ, nép vào nó rồi nhanh chóng ra ngoài.
– Này, 6h30 rồi đó, nhanh nhanh về thôi. – Nó nói với nhỏ.
– Ừ, về thôi, mình gọi xe đi cho nhanh. – Nói xong, nhỏ lấy điện thoại ra gọi về nhà.
Đúng 15 phút sau, một chiếc limousine dừng lại trước hai đứa, người vệ sĩ bước ra ngoài:
– Mời hai tiểu thư vào xe.
Hai nhỏ bước lên xe và chiếc xe lao vút đi.
Casting:
– Nó (18t) : Lâm Bạch Nguyệt, đại tiểu thư của Lâm gia, là một đại mĩ nhân với vóc dáng cực chuẩn, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng mịn không tì vết và cực kì thông minh.
– Hắn (20t) :Lục Chấn Phong, là tổng giám đốc tập đoàn Wing có tiếng tăm lẫy lừng trên thế giới (em phịa đấy ạ), hắn không những giỏi mà còn cực kì đẹp trai, là một công tử đào hoa phong lưu chính hiệu, chưa từng có đứa con gái nào (trừ nó) không bị hắn mê hoặc.
Và một số nhân vật khác, mình sẽ giới thiệu trong fic.
– Nội dung: xem đi rồi sẽ biết…

Phần 3:

Vừa về tới nhà, chưa kịp tháo giày, nó đã thấy papa nó đứng đợi trước cửa:
– Con vào phòng của ba một chút.
– Vâng ạ, con thay quần áo xong sẽ lên ngay.
– Ừ, thế cũng được.
Nó nhanh chóng về phòng, thay quần áo xong, nó đến phòng của papa nó, gõ cửa.
– Vào đi.
Nó đẩy cửa bước vào, papa nó chỉ vào ghế, ý bảo nó ngồi xuống, nó vào thẳng vấn đề khi vừa đặt mông xuống ghế:
– Ba muốn nói với con chuyện gì?
– 2 ngày nữa ba sẽ tổ chức một bữa tiệc và ta muốn giới thiệu với con một người bạn của ta, con hãy chuẩn bị thật chu đáo nhé.
– Chỉ vậy thôi ạ? – Nó hỏi.
– Ừ, chỉ vậy thôi. Còn bây giờ, ra ăn cơm, tắm rửa rồi vào phòng giúp ba giải quyết một số hồ sơ nhé.
(t/g giải thích: từ nhỏ nó đã được papa nó dạy về kinh doanh và vì nó cũng rất thông minh nên mọi thứ papa nó dạy đều được tiếp thu một cách triệt để. Bây giờ, nó trở thành một cộng sự đắc lực của papa nó và là nguồn cung cấp ý tưởng kinh doanh cho tập đoàn Green (sau papa nó))
Sau khi ăn uống, tắm rửa xong, nó tót vào phòng papa nó, xáp vào chồng hồ sơ và nét mặt nó thay đổi ngay lập tức (khi làm việc nó sẽ trở nên rất đáng sợ vì công việc bắt buộc phải như vậy)
– Ba này, dự án của công ty này có vấn đề, không nên kí hợp đồng làm gì. –Nó vừa nói, vừa đưa cho ba nó xấp tài liệu.
– Con có thể đưa ra lí do được không? – Papa nó hỏi.
– Thứ nhất, công ty này đang thua lỗ. Thứ hai, những mặt hàng của công ty này chất lượng không tốt, nếu Green đầu tư vào, khả năng thua lỗ sẽ rất cao.
Nghe nó nói, papa nó rất vừa lòng, ông nói:
– Ba cũng nghĩ như vậy, giỏi lắm con gái, con ngày càng tiến bộ rồi đó.
– Con học từ ba mà, hihi
Giải quyết xong đống hồ sơ, nó về phòng và nằm ngủ, tối hôm đó, nó có một giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, nó đến trường sớm hơn mọi ngày và là đứa đầu tiên bước vào lớp. Sau đó, nó thấy nhỏ lù lù bước vào, tay cầm theo hai cái hotdog và hai ly trà sữa. Nó lên tiếng chọc ghẹo:
– Này, bà tính làm heo hay sao mà mua mỗi thứ hai phần vậy?
– Heo cái đầu bà á, tui mua cho bà chứ bộ. Nói kiểu đó thì miễn ăn, hehe.
Nó cười mếu máo, bay lại ôm chầm lấy nhỏ, nịnh nọt:
– Hihi, tui nói chơi thôi mà, bà đẹp như vầy, làm sao là heo được? Hihi
– Vậy sao? Thôi, tui là heo nên ăn nhiều, bà nên giữ dáng đi, ăn sẽ mập đó, hehe – Nhỏ cười gian manh.
– Thôi mà, cùng lắm thì hai đứa đều là heo. – Nó vừa nói, vừa lấy tay đẩy mũi lên.
Nhỏ phì cười, đưa cho nó cái hotdog và ly trà sữa:
– Nè, ăn đi, thua bà luôn.
Nó cười, đưa bánh lên gặm, vừa nhai, nó vừa hỏi:
– Mà làm gì hôm nay mua đồ cho tui ăn vậy?
Nhỏ giật thót, cười giả lả:
– Không có gì, không có gì.
Nó nhanh chóng thấy được điều đó, nó cười gian:
– Haizza, tưởng bà có chuyện gì nên định giúp, ai ngờ không có, vậy thì thôi vậy.
– Hihi, thật ra, tui muốn nhờ bà một chuyện đó mà, hihi. – Nó cười giả lả.
– Chuyện gì, bà cứ nói đi. – Nó vẫn tiếp tục là người tốt bụng với trái tim ác quỷ.
– Tui muốn rủ bà đi pub. – Nhỏ ngập ngừng nói.
– Hả? Đi pub? Bà bị điên à? – Nó tròn mắt lên, đối với nó, pub là nơi ăn chơi nên chẳng bao giờ nó bước vào đó vì nó rất ghét.
– Ừ, tụi mình cũng 18t rồi chứ bộ, tui muốn đi thử một lần cho biết. Hixhix – Nhỏ nói, giở chiêu nước mắt cá sấu ra với nó.
Nó nhìn nhỏ, giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. “ Sợ bà luôn đó”, nó nghĩ. Suy nghĩ một lát, nó nói:
– Ừ, đi thì đi, nhưng chỉ một lần thôi đó. – Nó thở dài.
– Yeeee, hoan hô Bạch Nguyệt, tui yêu bà lắm, hehe. – Nhỏ phóng lên ôm lấy nó.
– Lo mà ăn cho hết đi, sắp tới giờ học rồi đó.
Nói rồi, hai đứa cắm đầu ăn, bọn nam sinh nhìn vào, thầm ghen tị với Giao Châu vì nhỏ là bạn thân của công chúa trong lòng họ (nó á)

Phần 4:

Tan học, hai đứa phi thẳng về nhà, chuẩn bị đồ đạc. Nó tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi cuốn mái tóc phồng lên trông xinh lạ. Băn khoăn mãi, nó chọn bộ váy màu đen bó sát người có đính pha lê (nó cực thích pha lê đó) trông cực kì phong cách nhưng cũng rất lạnh lùng. Nhỏ cột tóc lên và chọn bộ váy màu ghi, kết hợp với áo jacket trông rất đáng yêu.
8h, bar Fire…
Hai đứa vừa bước vào bar, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó và nhỏ. Nó khó chịu, khẽ cau mày kéo nhỏ về phía người phục vụ, nó bảo nhỏ:
– Đặt phòng riêng đi, tui không thích ở ngoài này.
Nhỏ ậm ừ rồi đến đặt phòng, xong xuôi, nhỏ quay ra cười toe toét;
– Có rồi, là phòng 30…
– Hà? Cái gì? – Không hiểu sao nhạc trở nên lớn hơn khiến nó không nghe được số cuối cùng.
Nó quay lại tìm nhỏ thì nhỏ đã mất tiêu. Nó vội chạy đến dãy phòng V.I.P, “May mắn quá!!”, nó nghĩ. Chỉ có hai phòng là có khách thôi vì nó nhìn thấy hai tấm bảng “có người đặt” trên cửa. Nó đứng nhìn phòng 304 rồi nhìn sang phòng 305:
– Phòng nào đây nhỉ?
Cứ đứng tần ngần mãi, cuối cùng, nó quyết định đẩy cửa phòng 305 ra và bước vào. Phòng tối om, ánh đèn trong phòng mập mờ khiến nó không nhìn thấy gì cả, nó dừng lại, nghĩ thầm:” Chắc là phòng 304 mới đúng vì không thể nào con nhỏ Giao Châu lại tắt đèn tối om như thế này được, nhỏ đó là chúa sợ bóng tối mà.”, nghĩ vậy, nó toan bước ra ngoài, bỗng nhiên…

Phần 5:

Địa điểm: bar Fire, phòng 305
Nó toan bước ra ngoài, bỗng nhiên có người kéo giật nó lại, bất ngờ, nó ngã xuống nhưng dường như có ai đó đang ôm lấy nó. Nó ngại ngùng đẩy người đó ra, định cảm ơn thì nó cảm thấy bàn tay đó đang sờ khắp người nó. Nóng máu, nó quay lại cho kẻ đó một cái tát trời giáng, kẻ đó loạng choạng nhưng vẫn nắm chặt lấy nó, cùng lúc đó thì đèn được bật lên, nó nhìn thấy trước mặt mình là một mĩ nam. Nó nhìn hắn lạnh lùng, đôi mắt sắc đến rợn người:
– Buông tôi ra.
Lúc này hắn mới hoàn hồn lại, nở nụ cười sát gái ra và nhìn nó :
– Thôi nào, em còn ngại ngùng gì nữa chứ? Hay là em muốn tiền?
Nghe hắn nói, nó mới để ý rằng trong căn phòng này đang có 3 cô gái và một người con trai nữa. Nó nhìn thẳng vào hắn, nói giọng mỉa mai:
– Xin lỗi nhé, tiền thì tôi không thiếu, hạng người như anh đừng hòng mà chạm vào tôi.
Nói rồi, nó bình thản đẩy tay hắn ra và bước ra ngoài, để lại hắn đang đứng như trời trồng, khuôn mặt đỏ lên vì giận.
– Hahahahaha. – Gia Long nhìn hắn cười phá lên – Không ngờ Lục Chấn Phong nổi tiếng sát gái mà lại bị cự tuyệt, không những vậy mà còn bị hạ nhục nữa, hahaha.
– Ông câm miệng lại cho tôi. – Hắn hằm hè – Con nhỏ đó, tôi thề sẽ trả thù.
Hắn vừa nó, vừa cầm ly rượu lên uống. Gia Long nhìn bộ dạng tức tối của hắn rồi nói:
– Mà cô gái lúc nãy đẹp thật đó nha, hàng cao cấp đó, dáng vóc cực kì luôn.
Hắn im lặng, không nói gì, trở về bộ dạng lạnh lùng thường ngày, tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực ra trong lòng hắn, lúc nãy, đúng là hắn đã bị sắc đẹp của nhỏ mê hoặc, dường như hắn vẫn cảm nhận được mùi hương của nhỏ cùng làn da mịn màng.
Nó vừa bước ra ngoài thì điện thoại reo lên inh ỏi, vừa áp điện thoại vào tay thì nghe tiếng nhỏ vang lên lanh lảnh như muốn chọc thủng tai nó:
– BÀ BIẾN ĐÂU MẤT RỒI HẢ? TUI NGỒI TRONG PHÒNG LẠNH MUỐN CHẾT ĐÂY NÀY, CÓ MAU MAU VÀO KHÔNG THÌ BẢO?
– Ax, bà nhỏ cái miệng xuống không được à? Tui vào ngay đây – Nó vừa nói, vừa đẩy cửa phòng 304 bước vào.
Nhỏ nhìn thấy nó thì mừng ra mặt, ôm lấy nó:
– Cứ tưởng bà đi lạc rồi chứ, hihi
– Dẹp cái bộ mặt người tốt đó đi nha, tui nổi hết da gà da vịt rồi nè. – Nó trêu nhỏ.
– Mà bà đi đâu vậy? Sao lâu thế?
Nó thở dài, kéo nhỏ ngồi xuống và bắt đầu kể:
-!@#%#$%%&^&&&&^$%#%=) -/!#$$^, rồi, sự việc là vậy đó. – Nó bình thản.
Nhỏ nghe nó kể xong, mắt nhỏ trở thành chữ A và miệng nhỏ biến thành chữ O nhìn nó chằm chằm rồi cười phá lên:
– Hahaha, tiểu thư Bạch Nguyệt của chúng ta thật là tàn bạo, tiểu nữ xin bái phục, hahaha
– Vậy chứ không lẽ tui để hắn làm bậy sao? – Nó hậm hực.

Thế là hai đứa cứ ngồi nói cho tới đúng 11h mới lết thây về nhà và bị la một trận te tua.

Phần 6:

Hôm nay là ngày papa nó mở tiệc, vừa tan trường, nó phóng như bay về nhà và phụ giúp mama nó dọn dẹp. Nó xông vào phòng khách và bắt đầu trang trí. Nhưng chỉ vừa làm xong một nửa, papa nó đã bắt nó lên phòng thay đồ, nó phản đối nhưng không thành công nên đành phải lết thây lên phòng.
Vừa mới bước vào phòng, nó hét toáng lên:
– Mấy người là ai vậy? Sao ở trong phòng của tôi?
– Thưa tiểu thư, lão gia dặn chúng tôi phải trang điểm thật đẹp cho cô, xin tiểu thư hãy ngồi xuống.
Nó lùi lại, toan bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị tóm nên đành phải đi tắm rồi ngồi lên ghế, mặc cho bọn người kia tô tô trét trét. Trang điểm xong, họ chọn cho nó một cái váy voan trắng một bên vai và áo choàng màu hồng. Xong xuôi hết mọi việc cũng đã gần 8h tối. Khách cũng đã bắt đầu tới, nó định đi xuống lầu thì papa nó ngăn lại:
– Từ từ đã nào, lát nữa con hãy xuống, bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi trong phòng đi. – Papa nó cười – Hôm nay con gái ba đẹp lắm.
Mặt nó ửng hồng:
– Vâng ạ, nhưng tại sao lát con mới được xuống vậy?
– Rồi con sẽ biết. – Papa nó nháy mắt, ra vẻ bí mật.
8h10…8h15…8h20…8h30…
Bực…bực… (tiếng dây thần kinh kiên nhẫn bị đứt đấy ạ)
– Aaaaaa, không thể chịu nổi nữa rồi, chán quá đi. – Nó hét lên, vừa đủ để nó nghe.
Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa. Cô giúp việc mời nó xuống lầu, nó phóng cái vù ra khỏi cửa, không hề quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của cô giúp việc.” Hay quá, được giải thoát rồi”, nó nghĩ. Tới cầu thag, nó nhẹ nhàng bước xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó, những tiếng xuýt xoa, trầm trồ khen ngợi bắt đầu rộ lên. Nó nhanh chóng nhập vào bữa tiệc và ngay lập tức bị bao vây bởi những lời tán tỉnh. Nó nở nụ cười xã giao rồi nhanh chóng lủi đi mất, nó thừa biết những tên con trai này chỉ thích sắc đẹp và cái tập đoàn hùng mạnh của gia đình nó mà thôi chứ cũng chẳng yêu thương gì nó.
Nó thay papa nó tiếp khách, ai cũng than phục tài ăn nói, sự hiểu biết và cả sắc đẹp lộng lẫy của nó. Đâu đó nó vẫn nghe những lời ghen ghét nhưng nó mặc kệ, nó đã quá quen với chuyện này rồi nhưng cũng có lúc nó cảm thấy mệt mỏi.
Nhân lúc mọi người vây lấy papa nó, nó nép vào một góc, nhâm nhi ly nước trái cây, chợt nó nhìn thấy nhỏ, nó liền ôm chầm lấy nhỏ, hờn dỗi:
– Làm gì mà đi muộn vậy? Tui giận bà luôn.
Nhỏ cười:
– Hihi, tại phải cùng ba đi đón bạn nên hơi muộn đó mà, hihi. Mà bà này, tui vừa gặp một anh chàng đẹp trai hết xảy luôn đó, anh ấy là con trai của tập đoàn Blue đó, tên là Trịnh Gia Long, hihi, bạn anh ta cũng đẹp trai lắm, tui sẽ giới thiệu cho bà nha, hihi.
Nó nói như tạt một gáo nước lạnh lên đầu nhỏ:
– Không thích.
Nhỏ quê độ, im lặng không nói gì nhưng dùng sức kéo nó đến chỗ papa nhỏ mặc kệ cho nó đang phản kháng. Biết không thoát được, nó đành đi theo nhỏ.
– Ba ơi, con dẫn Bạch Nguyệt lại rồi nè. – Nhỏ hét toáng lên khi trông thấy papa.
Nó vội bịt miệng nhỏ lại, nói khẽ:
– Bà có biết ở đây có bao nhiêu người không mà dám la như vậy hả?
– Hihi, tại tui quen rồi mà, thôi, lại gặp ba tui đi, hihi. – Nhỏ cười trừ, gương mặt hơi ửng hồng.
Nó cùng nhỏ đến chỗ papa nhỏ, cúi chào:
– Chào bác ạ, bác có khỏe không? – Nó cười.
– Hahaha, cô con gái bé nhỏ của Lâm Minh đây rồi, con càng lớn càng xinh đẹp đấy. Nào, đi với bác, bác muốn giới thiệu cho con một người. – Papa nhỏ vừa nói, vừa quay lại phía nhỏ – Con cũng đi theo đi, Gia Long cũng ở cùng cậu ta đấy.
– Vâng ạ! – Nó và nhỏ đồng thanh, chỉ khác là mặt nhỏ tươi rói, còn mặt nó lạnh lùng.
Gần đến chỗ papa nó, nó và nhỏ phải đi ngang qua một cô gái, bỗng nhiên, nó bị đẩy một phát, bất ngờ, nó chúi về phía trước, ngã xuống đất một cái rầm. “ Ơ, sao không đau nhỉ? Cái gì mềm mềm vậy nè?”, nó nghĩ.

Phần 7:

Mở mắt ra, nó thấy nó đang nằm đè lên một người con trai, ngại ngùng, nó bật ngay dậy, cúi đầu xin lỗi.
– Đi thì phải cẩn thận chứ cô bé. – Người đó nói.
“ Khoan, cái giọng này quen quen, hình như là…”, nghĩ vậy, nó ngước đầu lên nhìn người vừa bị nó đè và hắn cũng nhìn nó.
– Là anh? (Là cô?) – Nó và hắn cùng đồng thanh.
– Sao cô (anh) lại ở đây?
(Gặp nhau rồi đấy, haiz, tội nghiệp chị iu, chị sắp gặp nạn rồi)
Đứng nhìn nó và hắn, papa nó và papa nhỏ cười phá lên:
– Thì ra hai đứa quen biết nhau à? Tốt lắm, tốt lắm. Hahaha
Nó và hắn quay sang nói cùng một lúc:
– Không phải, ai mà quen cô ta (anh ta) chứ!!!!
Rồi cả hai quay lại nhìn vào mặt nhau:
– Đừng có mà bắt chước tôi. – Cà hai đồng thanh.
– Tôi mà thèm bắt chước anh (cô) à???
-…
Và cứ thế, cả hai cãi nhau một trận um trời, không quan tâm tới ánh mắt thích thú của mọi người khi nhìn hắn và nó vì hắn thì vừa đẹp trai, vừa tài giỏi. Còn nó thì xinh đẹp hơn người, thông minh và cũng tài giỏi không kém gì hắn ta. Nhìn hai người ở cạnh nhau như một bức tranh tuyệt đẹp khiến các cô gái thầm ghen tị với nó còn các chàng trai thì ganh tị với hắn (hai người này hợp nhau thấy sợ luôn).
Lúc này, papa nó mới lên tiếng:
– Thôi nào hai con, đừng như vậy, khách người ta cười cho đấy.
– Đúng đấy, mà sao hai con biết nhau thế? – Papa nhỏ hỏi.
Nghe papa nó nói vậy, hai người đành phải dừng cãi nhau. Nó hậm hực nhìn hắn còn hắn nở một nụ cười mà theo nó là cực-kì-đáng-ghét.
Papa nó lặp lại:
– Hai đứa biết nhau từ khi nào vậy?
Hắn nhếch mép, nhìn về phía nó:
– Chỉ tình cờ thôi ạ, nhưng đó là một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ. – Hắn cười, giả vờ vẫy tay chào nó.
Dĩ nhiên là bậc phụ huynh nhìn hành động của hắn thì cảm thấy rất bình thường và chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng nó thì biết, mặt nó khẽ ửng hồng, nó lạnh lùng nói:
– Vâng thưa ba, con chỉ tình cờ biết anh ấy thôi ạ, con nghĩ là vô cùng đáng nhớ đối với anh ta đấy ạ. – Nó cười, lấy tay xoa xoa mặt.
Nhìn nó, hắn khẽ rùng mình, không bao giờ hắn quên được cái tát trời giáng của nó ngày hôm đó. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nó cười khẩy:
– Mà con cũng chỉ biết mặt anh ta thôi chứ còn tên thì con không biết, người này là ai vậy ba?
Nghe câu nói đó của nó, hắn tức điên nhưng cũng cố gắng nuốt cục tức vào. Hắn đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Wing nổi tiếng lẫy lừng, không ai mà không biết, hơn nữa, con gái gặp hắn là mê như điếu đổ, chưa từng có ai dám nói hắn như vậy. Vậy mà nó dám sỉ nhục hắn.
Nhìn hắn đang hừng hực lửa giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nó hả hê lắm: “ Ai bảo dám chọc tôi, hahaha”, nó nghĩ thầm, cười mỉm chi. Ba nó nhìn nó và hắn thì chẳng hiểu gì cả, ông cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của con nên cũng chẳng hỏi làm gì, ông trả lời nó:
– Đây là cậu Lục Chấn Phong, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Wing, là con trai của Lục Khiết, bạn thân của ba và chú Doãn Sơn đó, con tự giới thiệu với cậu ấy đi Nguyệt.
Nó nhìn hắn, nở nụ cười mê hoặc chết người mà nó hiếm khi sử dụng với ai:
– Hân hạnh gặp anh Chấn Phong, tôi là Lâm Bạch Nguyệt, nghe danh anh đã lâu, nay tôi mới được gặp mặt. – Vừa nói, nó vừa chìa tay về phía hắn.
Nhìn thấy nụ cười của nó, hắn như đông cứng lại và tim hắn bỗng loạn nhịp. Từ trước đến giờ chưa từng có cô gái nào khiến hắn rung động, vậy mà “ con nhỏ tàn bạo” này chỉ cần cười một cái là hồn hắn lên mây, thật là bất hợp lí.
Thấy hắn đứng ngẩn ngơ, nó rút tay lại, khẽ nhón chân nói thầm vào tai hắn:
– Mê tôi rồi phải không? Không có cửa đâu nhé Chấn Phong thiếu gia. – Nó vừa nói, vừa cười ranh mãnh.
Nó đang rất thỏa mãn vì tưởng lại chọc hắn nổi điên thêm một lần nữa, nó đâu có ngờ hành động của nó không những không làm hắn tức tối mà ngược lại còn khiến hắn ngây ngất và cũng nhanh chóng nghĩ ra một chuyện gì đó (hixhix, chị iu tự hại mình rồi).

Phần 8:

Hắn nhanh chóng lấy lại sự phong độ thường ngày, đến cúi chào papa nó:
– Thưa bác, cháu có một chuyện muốn hỏi bác ạ. – Hắn lễ phép.
Papa nó vẫn còn ngạc nhiên vì hành động lúc nãy của nó vì trước giờ, nó có gần gũi con trai bao giờ đâu, chỉ toàn chơi với con bé Giao Châu mà thôi, vậy thì tại sao với cậu Phong, nó lại hành động như vậy nhỉ. Mải suy nghĩ, ông không nghe thấy hắn, hắn ngước lên nhìn ông, mỉm cười:
– Thưa bác, cháu muốn hỏi bác một chuyện ạ! – Hắn lặp lại.
– À…ờ…gì hả cháu, cháu cứ nói đi.
– Ở đây không tiện, chúng ta có thể nói ở nơi khác được không ạ? – Hắn vừa nói, vừa nhìn nó đầy thích thú và cười gian khiến nó thấy khó hiểu.
– Chúng ta vào phòng của bác đi.
– Vâng ạ.
Nói rồi, papa nó và hắn nhanh chóng lên lầu và vào phòng làm việc của papa nó. Hắn đóng cửa lại, vào thẳng vấn đề:
– Có phải là ngày xưa bác có hứa với ba cháu là nếu ba cháu có con trai, bác có con gái thì hai người sẽ kết thông gia không ạ? – Hắn cười đầy ẩn ý.
Nghe hắn nói, Lâm Minh cười phá lên:
– Hahaha, ta cứ tưởng cháu muốn nói chuyện gì, thì ra là chuyện đó sao? Hahahaha
– Vâng ạ, cháu muốn nói chuyện đó đấy ạ!!!!
– Hôm nay ta mời cháu đến đây cũng vì chuyện đó đấy, coi bộ cháu đã thích con bé rồi phải không?
– Vâng ạ, cô ấy rất thú vị ạ.
– Ừ, nó là vậy, nhưng ta không thể ép nó làm chuyện nó không thích, nếu nó đồng ý, hôn ước này sẽ được thực hiện, nếu không thì chắc ta phải xin lỗi cháu thôi. – Ông nghiêm mặt nói.
Nghe papa nó nói, hắn mỉm cười thú vị:
– Thưa bác, hãy cho cô ấy đến ở nhà cháu cho tới khi cô ấy tốt nghiệp ra trường, nếu tới lúc đó, cô ấy không đồng ý lấy cháu, hôn ước này sẽ bị hủy, cháu hứa sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô ấy, như vậy có được không ạ?
Nghe hắn nói cũng hợp lý, papa nó gật đầu cái rụp:
– Được, quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ đưa nó đến nhà cậu.
– Dạ không, không cần đâu ạ, chiều mai cháu sẽ đến đón cô ấy. – Hắn vội nói.
– Được, quyết định vậy đi. Bây giờ ta xuống dưới đi, mọi người đang đợi đó.
Hắn gật đầu, theo papa nó xuống dưới, trong lòng thì vui sướng vô cùng:” Lâm Bạch Nguyệt, cô sẽ chết với tôi, hahaha”, hắn hả hê trong bụng.
Còn về phần nó, lúc thấy hắn với papa nó thì thầm với nhau, nó tò mò lắm. Bình thường nó vốn không quan tâm tới chuyện của người khác nhưng không hiểu vì sao hôm nay nó lại cảm thấy bất an. (Haiz, trực giác của chị đúng đó ạ). Nhỏ Giao Châu thấy nó cứ lầm lầm lì lì bèn lay lay nó:
– Đi lại đây đi, tui giới thiệu cho bà người này, hihi, vui lên đi.
Không để nó kịp trả lời, nhỏ kéo nó lại cạnh một anh chàng vô cùng điển trai, giới thiệu:
– Nguyệt à, đây là Trịnh Gia Long, người mà tui đã nói với bà đó, hihi – Nhỏ nhìn nó, nháy mắt đầy ẩn ý.
– Chào anh, tôi là Lâm Bạch Nguyệt, hân hạnh được biết anh. – Nó cười xã giao.
– A, là cô? – Gia Long tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhỏ tỏ vẻ khó hiểu:
– Là tôi thì sao?
– À không! – Gia Long cười cười – Cô là con gái của bác Minh phải không? Hân hạnh được biết cô.
Anh làm sao có thể quên được cô gái đã cho vị công tử đào hoa Chấn Phong một cái tát nhá lửa được chứ, không ngờ cô gái đó lại là con gái của tập đoàn Green, xem ra Chấn Phong đã gặp phải đối thủ rồi. Anh mỉm cười. Nhỏ nhìn nãy giờ cứ thấy Gia Long cười mãi, nhỏ bẹo vào má anh, cười tinh nghịch:
– Làm gì mà anh cứ cười hoài vậy? Đang nhớ tới cô nào phải không? – Nhỏ lè lưỡi.
– Đâu có đâu, anh làm gì có cô nào mà nghĩ tới? – Hắn cười, kéo hai má nhỏ ra.
– Ay da, đau. – Nhỏ đánh anh bôm bốp, dùng tay xoa xoa hai má – Cái đồ bạo lực, tui méc ba anh cho mà coi, nếu không phải ba anh nhờ tôi đi cùng anh thì còn lâu nhé!!!!
– Hahahahaha…- Hắn cười – Anh thì lại nghĩ là em mê anh đấy cô nhóc ạ.
– Còn lâu nhá, anh nghĩ anh có cửa à? – Nhỏ cãi bướng nhưng mặt lại hơi ửng hồng.
Nó nhìn hai người một hồi lâu rồi kéo nhỏ lại một góc:
– Này, anh ta là gì của bà vậy? Sao thấy hai người thân thiết quá vậy?
– Ba anh ta nhờ tôi cùng dự tiệc với anh ta thì có cứ quan hệ gì đâu chứ? – Nhỏ liếng thoắng.
– Phải vậy không? Vậy ai đỏ mặt vậy ta? – Nó cười tinh nghịch.
Nghe nó nói, mặt nhỏ càng đỏ thêm:
– Cái bà này, tui không nói chuyện với bà nữa đâu. – Nó dỗi, toan quay mặt bỏ đi.
– Thôi mà, nói tui nghe đi, bà thích anh ta phải không?
– Cũng không hẳn là thích mà, tại tui chỉ thấy anh ấy…ưhm…anh ấy tốt thôi mà. – Mặt nhỏ đỏ hồng lên trông rất đáng yêu.
Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó phì cười:
– Ay da da, Giao Châu ngây thơ ngốc nghếch của chúng ta đã biết yêu rồi, hihi – Nhỏ chọc ghẹo.
– Cái bà này kì quá à, yêu đâu mà yêu chứ?
– Mà sao bà nói anh ta tốt?
– Không, tại vì hôm qua khi tui đến nhà anh ta, đi lòng vòng chơi thì bị ngã, đau lắm á, tui khóc luôn. Lúc đó không hiểu anh ta từ đâu đi đến, đỡ tui dậy, rồi…- Nhỏ im im.
– Rồi sao? – Nó hỏi.
– Rồi anh ta cầm một cây kẹo và đút vào miệng tui, tui hết khóc liền luôn. Mà cây kẹo đó ngon thiệt. – Nhỏ vô tư kể.
Nghe nhỏ kể, nó đứng hình. Thấy nó im ru, nhỏ quay sang hỏi nó:
– Này, bà bị cái gì dzạ? – Nhỏ ngây ngô chớp chớp mắt.
Đứng hình thêm 3 giây, nó nhìn nhỏ, gằn từng tiếng:
– P.H.Ù.N.G G.I.A.O C.H.Â.U!!!!! Bà có bị bệnh điên không hả????? Người ta cho bà một cây kẹo thì bà nói người ta tốt, còn kết người ta nữa, vậy nếu người ta mua cho bà nguyên một tiệm bánh kẹo, chắc bà quỳ xuống tôn sùng người ta luôn quá. Ngây thơ vừa vừa thôi chứ!!!!!!
Nhỏ chớp chớp mắt, ngây thơ:
– Bộ làm vậy là không được hả?
– Trời ạ, thôi, tui thua bà rồi, sau này bị gạt đừng có mà tới tìm tui khóc lóc nhé!!!!! – Nó thở dài, ngán ngẩm trước sự vô tư bất bình thường của con bạn thân.
– Ừ, hihi, thôi, đi kiếm gì ăn đi, tui đói.
– Ừ, đi thì đi. Tui cũng muốn ăn một cái gì đó.
Nó vừa dứt lời thì tiếng nhạc khiêu vũ êm dịu nổi lên, các chàng trai lịch thiệp mời các cô gái làm bạn nhảy của mình. Đứng cạnh nó, nhỏ Giao Châu reo lên khe khẽ:
– Ôi, thật là lãng mạng quá, hihi, tui cũng muốn nhảy nữa, hihi.
Nhỏ vừa dứt lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng hai đứa:
– Nếu Giao Châu tiểu thư muốn nhảy, tôi có được vinh dự để làm bạn nhảy của tiểu thư không?

Phần 9:

Hai đứa quay đầu lại thì thấy Gia Long đứng sau lưng hai đứa nó tự bao giờ không biết, nhỏ ngại ngùng đứng nép sau nó, còn nó thì cười thầm rồi đẩy nhỏ ra, bất ngờ, nhỏ bổ nhào vào vòng tay Gia Long, mặt đỏ bừng bừng. Gia Long cười cười:
– Hahaha, em gan quá nhỉ? Vậy mà nói không thích anh cơ đấy, hahaha – Gia Long chọc ghẹo.
– Không thích, còn bây giờ thì bỏ tôi ra. – Nhỏ cãi bướng, đẩy anh ra khỏi mình, quay lại nhìn nó với ánh mắt tóe lửa như sẵn sàng xông vào giết chết nó vậy.
Nhìn nhỏ, nó cười thách thức như muốn thử xem nhỏ sẽ làm gì nó. Sau lưng nhỏ, Gia Long vòng tay qua eo nhỏ và lôi đi, không để nhỏ có cơ hội phản kháng:
– Đi nào, chúng ta đi khiêu vũ nào, hahaha, cô ngốc đáng yêu.
– Ai ngốc chứ? Anh mới ngốc á!!!!! – Nhỏ cố gắng cãi lại nhưng mặt vẫn đỏ hồng.
Nhỏ đâu có biết dáng vẻ ngốc nghếch của mình đã khiến cho Trịnh thiếu gia cảm thấy thích thú, trước giờ, những người con gái tiếp cận anh cũng chỉ vì vẻ ngoài và tiền bạc của hắn, giả vờ ngốc cũng có, giả vờ ngoan hiền cũng có, vâng vâng và vâng vâng. Còn ở nhỏ, anh tìm thấy sự ngây thơ thuần khiết, chân thật, không giả tạo và anh thích nhỏ cũng là vì thế.
Nó đứng trong góc khuất, nhâm nhi một li kem bạc hà, nhìn nhỏ và Gia long khiêu vũ. Thật ra trong lòng nó rất rất rất muốn được nhảy nhưng nó ghét những tên con trai cứ giả vờ như vô tình chạm vào người nó nên nó chọn cho mình giải pháp là chỉ đứng nhìn thôi chứ không tham gia.
Những giai điệu mềm mại khiến nó cảm thấy thoải mái, nó hoàn toàn thả hồn vào nhạc.Đột nhiên, một bản Waltz nhẹ nhàng cất lên, đây là vũ điệu mà nó rất thích và bỗng nhiên từ trong đám đông, có một người con trai đang tiến về phía nó. “ Là hắn?”, nó nghĩ thầm, không giấu đi vẻ ngạc nhiên.
Hắn lịch lãm bước đến trước mặt nó, giơ tay ra:
– Tôi có vinh dự được mời Bạch Nguyệt tiểu thư nhảy với tôi bài này không?
Không hiểu sao nó lại nắm lấy tay hắn, tim nó lỗi mất một nhịp và gương mặt hơi ửng hồng, nó mỉm cười tỏ ý chấp nhận. Hắn mỉm cười với nó, nắm chặt tay nó và cả hai bắt đầu nhảy. Nó nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển và mềm mại. Hắn thì mạnh mẽ, phối hợp với nó một cách hoàn hảo. Nhìn hai người nhảy mà mọi người cứ trầm trồ khen ngợi: hai người cứ như là trời sinh một cặp.
Bên cạnh Giao Châu, Gia Long mỉm cười nói với nhỏ:
– Bạn em nhảy cứ như người chuyên nghiệp vậy, đẹp không chỗ nào chê được, cô ấy và Chấn Phong thật là đẹp đôi phải không?
– Chuyên nghiệp chứ còn gì nữa, Nguyệt từng giành giải khiêu vũ của nước ngoài đó, không có ai nhảy đẹp hơn nó được đâu, động tác của nó không chỉ mềm mại mà còn rất hút hồn nữa.
– Thì ra là vậy – Gia Long cười cười – Chấn Phong cũng từng đánh bại cao thủ khiêu vũ đó, mặc dù không thông qua cuộc thi nào.
– Vậy hai người nó hợp ghê ha, hihi, ai cũng giỏi ý, hihi. – Nhỏ cười tinh nghịch.
– Ừ, em cũng giỏi mà!!! – Gia Long nhìn nhỏ trìu mến còn nhỏ thì mặt cứ hồng hồng, cúi gằm mặt xuống đất sau câu nói của anh.
– Anh cứ trêu em không à!!!!!! – Nhỏ ngại ngùng.
Gia Long chỉ cười và tiếp tục nhảy. Ở không xa bọn họ, Bạch Nguyệt cũng đang chìm đắm vào điệu nhảy. Đã lâu lắm rồi nó không được nhảy thỏa thích như hôm nay, dù không thích nhưng nó cũng phải công nhận rằng hắn nhảy rất giỏi. Bàn tay dìu dắt mạnh mẽ, khuôn mặt điển trai và cả nụ cười “ đáng ghét” của hắn lại khiến tim nó lỗi nhịp nhưng nó một mực nghĩ rằng là do nãy giờ nhảy nhiều mệt nên tim mới đập hơi nhanh một chút. (Nản chị ghê)
Và cứ thế, hai người nhảy một phát 5 bài liền mà không biết mệt (Hai người này trâu nàk), đến bài thứ 6, một bản Slow nhẹ nhàng, hắn bắt đầu có những dấu hiệu bất bình thường. Bàn tay 5 phút trước còn đang yên vị trên eo nó giờ đã hạ xuống dưới và vuốt vuốt. Hắn còn kéo nó áp sát vào cơ thể lực lưỡng của hắn nữa. Một phần vì giận và một phần cũng vì ngại nên nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Hắn mỉm cười ranh mãnh, nhìn nó say đắm (mặc cho cô gái bé nhỏ trong vòng tay hắn đang dùng toàn lực để đẩy hắn ra) và hắn đột nhiên cúi xuống…

Phần 10:

Nhìn thấy dấu hiệu nguy hiểm, nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng không còn kịp nữa. Hắn đang chiếm trọn đôi môi anh đào nhỏ xinh của nó. Nó chống cự không ngừng nghỉ, dùng răng cắn vào môi hắn một phát khiến hắn nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn tiếp tục bá đạo trên đôi môi của nó, mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Nó không còn khả năng chống cự được hắn nên đành ngậm chặt miệng lại và quyết định buông xuôi, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dường như cũng biết nó không chống cự nữa nên hắn cười một nụ cười quá ư là gian manh, tiếp tục hôn nó say đắm. Từ lúc nhảy với nó tới giờ, đã không ít lần hắn muốn hôn nó nhưng lại cố gắng kiềm chế, nhưng tới giờ phút này, trước đôi môi quyến rũ cùa nó, hắn hoàn toàn bị mê hoặc và hắn quyết định là: thà hôn một lần cho rồi còn hơn là không được lần nào.
5 phút trôi qua, hắn vẫn chưa rời môi ra khỏi nó mà vẫn cứ tấn công, nó dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vẫn vô vọng. Nó đưa mắt tìm kiếm nhỏ, cố gắng gửi đi ánh mắt cầu cứu và rồi nó ngất đi, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Cảnh cuối cùng nó còn nhớ là nhỏ đang hớt hải chạy về phía nó và một vòng tay ấm áp.
Ngày hôm sau…
– Nguyệt, con tỉnh rồi à? Sao rồi, con thấy trong người thế nào? – Mẹ nó dịu dàng hỏi.
– Sao con lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
– Con gái ngốc, không lẽ con quên hết mọi chuyện rồi sao? – Bà Như Huỳnh khẽ mỉm cười.
Nghe bà nói, nó ngồi dậy và bắt đầu lục lọi kí ức của mình. Nó nhớ hôm qua nó và hắn đang nhảy, nhảy rất nhiều bài và rồi…” Aaaaaaaaaaaaaa”, nó hét trong lòng. “ Trời đất ơi, nụ hôn đầu của tôi, trời ơi”, nó tiếp tục hò hét trong câm lặng. Nhìn thấy nó ngẩn ngơ nhưng gương mặt đỏ ửng, mẹ nó cười cười:
– Ay da, nhớ rồi phải không? Thiệt là…người ta hôn có một cái mà bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao sau này lấy chồng hả con?
– MẸ – Nó đột nhiên hét toáng lên, tỏ ý không bằng lòng – Đó là nụ hôn đầu của con mà, mà con không lấy chồng đâu, ở với mẹ thích hơn.
Đang sát khí hầm hầm, nó đột nhiên chuyển qua nịnh nọt mẹ nó, mẹ nó nghe nó nói chỉ “hừ” một tiếng rồi nói:
– Thôi đi cô, cô không lấy chồng, ở nhà bám lấy tôi à? Mai mốt tốt nghiệp thì lo mà lấy chồng cho sớm đi nhé, không tôi quẳng ra đường đấy.
– Hixhix, con gái thân yêu của mẹ mà mẹ nỡ nói vậy sao? – Nó nũng nịu.
– Không thân yêu gì hết ráo, ăn cái này đi cho đỡ đói. – Bà vừa nói, vừa bưng đến cho nó một tô cháo thập cẩm.
– Vâng ạ, hihi – Nó cười, vồ lấy tô cháo mà ăn như hổ – Con đói quá à. (còn đâu hình tượng thục nữ?????)
Đang ăn, chợt nó sực nhớ:
– Aaaaaaaaa, chết rồi, đi học, mấy giờ rồi mẹ? – Nó hỏi, chộp lấy cái đồng hồ trên giường – 11h30 rồi hả? Huhuhu
– Lo ăn đi, con bé Giao Châu có xin phép cho con rồi, nó bảo lát nữa nó sẽ đến thăm con đấy.
Mẹ nó vừa dứt lời thì tiếng hét của nhỏ đã vang vọng, nhỏ khổ sở bước vào phòng nó cùng với một đống quà cao ngập mặt. Thấy nhỏ, mẹ nó ra ngoài cho hai đứa nói chuyện. Nó trêu nhỏ:
– Bộ hôm nay tính mở party hay gì mà mua gì mà lắm quà vậy bà?
– Party con khỉ á, tại bà mà tui ra nông nỗi này nè. – Nhỏ hét um lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.
– Sao tại tui? – Nó ngây thơ hỏi.
– Tui nói với thầy là bà bị bệnh, không đi học được, thế là đám con trai như nổi điên á, chúng nó tống cho tui một đống quà thăm bệnh đây nè. – Nhỏ vừa nói vừa quăng đống quà xuống sàn, thở hồng hộc như người sắp chết, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng nó.
Nó tót ra khỏi giường bay đến ngồi với nhỏ, cười hì hì:
– Thôi mà, bà là bạn tốt nhất của tui đó, hihi, thương bà lắm á.
Nhỏ “xí” một tiếng rồi quay qua nhìn nó, cười gian xảo:
– Mà hôm qua bà cũng ghê lắm nha, trước mặt mọi người mà bạo quá trời luôn, hehe
– Bạo cái đầu bà á, cái đó là ép hôn, là ép hôn đó. – Nó nổi đóa, mặt đỏ bừng bừng.
– Hihihi, mà sao bà biết Chấn Phong vậy? Nghe nói hai người đâu có gặp nhau bao giờ đâu.
– Bà còn nhớ cái tên biến thái siêu cấp tui kể cho bà hôm bữa không?
– Nhớ, rồi sao? Chẳng lẽ tên đó là…- Nhỏ ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn rồi cười như điên.
– Ê, cười cái gì hả? Bà điên sao?
– Không phải, mà tại tui thấy sao hai người có duyên ghê á, hahaha – Nhỏ cười chảy cả nước mắt.
– Là nghiệt duyên, là nghiệt duyên thì có, huhu, nụ hôn đầu của tui. – Nó ấm ức.
– Tui thấy hai người đẹp đôi lắm mà. – Nhỏ nói nhỏ xíu. Vừa nói xong là phải lãnh trọn ánh mắt nhá lửa của nó khiến nhỏ im bặt, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ như vậy.
Ăn xong tô cháo, nó tót xuống nhà để dẹp thì gặp papa nó. Ông Minh nhìn thấy nó thì bảo nó ngồi xuống rồi từ tốn nói chuyện với nó:
– Hôm nay con phải ở nhà biết chưa? Không được ra ngoài đâu đó.
– Sao vậy ba? – Nó ngơ ngác hỏi.
– Rồi con sẽ biết. Nhớ là phải ở nhà đó. Thôi, ba đi làm việc đây – Nói rồi ông dứng dậy, đi khỏi nhà bếp, không đợi nó trả lời.
Nó rửa tô xong thì lên phòng, ngồi tám với nhỏ. Tíu ta tíu tít một hồi, nhỏ rủ nó đi mua sắm. Ban đầu nó còn từ chối nhưng ngồi nghe nhỏ thuyết phục một hồi, đam mê mua sắm của nó nổi dậy và hai đứa nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà.

Phần 11:

Thời gian: Buổi chiều
– Con bé đâu rồi? – Lâm Minh hỏi người quản gia.
– Dạ thưa ông chủ, tiểu thư đi chơi với tiểu thư Giao Châu rồi ạ.
– Ừ, ta biết rồi, con bé này thật là, đã dặn nó phải ở nhà rồi mà.
Ông vừa dứt lời thì hắn đến, chiếc Ferrari màu đen bóng lưỡng thắng “ Két” trước cổng nhà. Hắn bước vào, lễ phép chào ông:
– Cháu chào bác ạ, như lời hẹn, cháu đến rước Nguyệt ạ.
– À, chào cháu, con bé đi chơi với bạn rồi, cảm phiền cháu đợi một chút nhé.
– Dạ vâng ạ. – Hắn mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông Minh.
Hôm qua tới giờ, mỗi lần nghĩ tới nó là hắn lại cười mãi, lần đầu tiên hắn thấy có người ngất xỉu khi hôn và bỗng nhiên hắn nghĩ: “ Nhỏ này thật đáng yêu”. Hắn và papa nó ngồi một lát thì ông lôi bộ cờ ra bắt hắn cùng chơi, chơi hết ván này sang ván khác, tỉ số vẫn hòa, hắn lên tiếng thán phục:
– Bác chơi giỏi thật, nãy giờ chơi không biết bao nhiêu bàn mà cháu vẫn không thắng được bác, xin bái phục, bái phục.
– Không, cháu cũng giỏi lắm, con bé Nguyệt nhà bác nào có thèm đụng tới đâu nên bác muốn chơi lắm mà vẫn không được, hôm nay có cháu bác mới được thỏa mãn cái thú vui này đấy, hahaha
Đang trò chuyện rôm rả thì ông nghe tiếng cười nói vui vẻ từ bên ngoài vọng vào, biết nó đã về, ông gọi quản gia đến:
– Ông cho người lên phòng thu dọn quần áo của con bé rồi mang xuống đây cho tôi, cả sách vở và đồ dùng cá nhân nữa.
Đúng lúc ấy, bà Như Huỳnh nghe thấy, bà ngạc nhiên hỏi ông:
– Sao ông lại sai người dọn đồ của con bé, ông tính cho nó đi đâu à?
– Phải, tôi cho nó đến nhà cậu Phong ở một thời gian, chắc bà vẫn còn nhớ hôn ước giữa con bé với con trai của Lục Khiết chứ?
– Ừ, tôi còn nhớ, chẳng lẽ cậu này là…
– Vâng thưa bác, cháu là Lục Chấn Phong, hân hạnh được gặp bác. – Hắn đứng lên cúi chào.
– Ừ, rất vui được gặp cháu. Con bé nhà bác hơi khó bảo, cháu cố gắng nhé. – Bà cười tươi như hoa.
Hắn vừa định đáp lại thì nó và nhỏ bước vào nhà, nghe những lời bà nói, nó ngạc nhiên lắm:
– Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sao mẹ lại nói như thể sắp gả con cho cái tên này vậy? – Nó vừa nói, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẻm. (Chứ còn gì nữa)
– Đúng vậy, cô sẽ là vợ của tôi. – Hắn thản nhiên nói.
– CÁI GÌ? – Nó quay phắt sang bà Như Huỳnh – Có thật không hả mẹ? Chuyện này chỉ là đùa thôi phải không?
– Cậu ấy nói đúng đấy, con sẽ là vợ của cậu ấy. – Bà nhẹ nhàng nói.
– Không bao giờ, con không làm vợ cái tên này đâu, mẹ ơi, con không muốn, hắn là tên biến thái, là một tên háo sắc…– Nó như hét lên, mặc cho nhỏ Giao Châu còn đang đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó nói nó sắp có chồng.
– ĐỦ RỒI ĐÓ! – Ông Minh lên tiếng – Con không có quyền quyết định trong chuyện này đâu Nguyệt, con sẽ đến nhà cậu ấy, ở cùng cậu ấy cho đến khi con tốt nghiệp, sau đó, con mới có quyền chọn lựa cưới hay là không.
– Vâng ạ! – Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải miễn cưỡng đồng ý vì nó không thể cãi papa nó được. (papa chỉ đáng sợ lắm)
Cùng lúc đó, người quản gia cho người xách một va li quần áo to đùng xuống, mồ hôi nhễ nhại, nói với ông Minh:
– Thưa ông chủ, chúng tôi đã dọn đồ đạc xong rồi ạ – Rồi ông quay sang nó – Tiểu thư đem theo cái va li này trước đi, những thứ cón lại chúng tôi sẽ chuyển đến sau.
– Vâng ạ, cảm ơn bác. (trong lòng chị Nguyệt đang gào thét rằng chị ý không cam tâm ák)
Nó nói, cúi xuống xách cái va li lên. “ Ặc, nặng quá, cố lên nào”, nó nghĩ, cố hết sức nhấc cái va li lên khỏi sàn nhà nhưng không có tác dụng, cái va li chỉ cách được sàn nhà 3 cm rồi lại hạ xuống mặt đất. Nhìn bộ dạng của nó khiến hắn bật cười, hắn đến cạnh nó và nhấc cái va li lên nhẹ như không rồi rảo bước ra xe, không quên chào ba mẹ nó. Nó ngẩn người một phút rồi cũng quay người đi theo hắn sau khi chào ba mẹ và ôm nhỏ Giao Châu thắm thiết, nói thầm với:
– Nhất định tui sẽ giết hắn cho bà xem.

Phần 12:

Ngồi trên xe, nó không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đầy khó chịu:
– Này, cô ghét tôi đến vậy à?
Nó không đáp mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hình viên đạn. Hắn như không quan tâm, vẫn nói tiếp:
– Hôm qua thật là một ngày đáng nhớ nhỉ?
Nó vẫn mặc cho hắn độc thoại, đôi mắt nó đằng đằng sát khí nhưng gương mặt lại ửng hồng. Nó lúc này chỉ hận không lao vào bóp cổ hắn chết được vì hắn đang lái xe, nếu nó làm vậy thì có khác gì tự giết mình đâu. Hắn không thấy nó trả lời thì thắng xe lại, áp sát mặt vào nó:
– Nếu cô không nói chuyện với tôi, tôi sẽ hôn cô vậy. – Hắn cười ranh mãnh.
Tỏ vẻ ngoan cố đến cùng, nó quyết không nói nhưng khi thấy hắn làm thật, nó vội hét lên khi mặt hắn chỉ còn cách nó đúng 1 cm:
– Tránh xa tôi ra, anh muốn nói chuyện gì cũng được hết á!!!!
– Phải vậy mới được chứ.
Hắn mỉm cười, tiếp tục lái xe và bắt đầu đặt câu hỏi với nó.
– Cô thích màu gì?
– Màu đen – Nó lạnh lùng đáp
– Thích loại đá quý nào?
– Pha lê
-…
Hỏi tới câu thứ…n, thấy nó không còn trả lời hắn nữa mà thay vào đó là sự im lặng, hắn cũng không buồn quan tâm, hắn cũng cảm thấy chán trò đùa này rồi nên chỉ tập trung chạy về nhà.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự màu đen được xây dựng theo kiến trúc hoàng gia của Anh, bên ngoài khảm đá hoa cương màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khu vườn được trang trí rất đẹp với đầy hoa hồng đỏ, ở giữa còn có bồn phun nước,…
– Này, chúng ta tới nơi rồi đấy. – Hắn nói với nó.
-…– Im lặng.
– Này, cô có nghe tôi nói không đấy?
-…- Vẫn im lặng.
Nói mãi không thấy nó trả lời, cũng không thấy nó nhúc nhích, hắn cảm thấy lạ, hắn quay sang nó và ngay lập tức phì cười với cảnh hắn đang chứng kiến.
Hắn mỉm cười nhìn nó, hiểu ra lí do vì sao nó không trả lời hắn từ lúc nãy đến giờ: nó đã ngủ từ lúc nào không biết. Đứng lặng nhìn nó hồi lâu, nhìn khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng (mà hắn đã hôn qua) và làn mi dài cong vút, hắn cảm thấy tim hắn đập mạnh.” Chết tiệt, không lẽ mình thích con nhỏ bạo lực này? Không thể nào? Thiếu gia ta đây chỉ muốn trả thù thôi chứ làm gì có chuyện kết nhỏ!!!! Đúng thế, chỉ vì ta muốn trả đũa thôi”, hắn tự nghĩ thầm.
Nhìn nó một hồi, hắn quyết định bế nó vào nhà
Sau khi chạy xe vào nhà, hắn bế nó ra và ẵm nó vào phòng hắn. Trong vòng tay hắn, thỉnh thoảng nó lại cựa quậy và khẽ mỉm cười. Hắn dừng lại, mỉm cười:
– Không ngờ con nhỏ bạo lực này lúc ngủ lại đáng yêu như vậy. – Nói rồi, hắn cúi xuống, đặt vào môi nó một nụ hôn (Sam:Bớ người ta, hôn lén…CP (hai tay cầm dao) : ngon thì ngươi la tiếp đi!…Sam: hihi (Chạy với vận tốc 100 cây số một giờ))
Sau khi đặt nó lên giường, đắp chăn xong xuôi, hắn cảm thấy nóng nên đi tắm. Một lúc sau, nó cũng tỉnh giấc, nhìn xung quanh một hồi (chị ấy chưa tỉnh hẳn ạ) nó mới biết nó đang nằm trên giường, trong một căn phòng xa lạ, nó vội lấy tay sờ khắp người rồi tự nói với bản thân:
– Không sao, không sao, vẫn còn quần áo.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cũng như nhau
Lột Xác Vì Em
Xấu xí sẽ làm gì?
Ai Mua Hành Tôi
Bàn Tay Khỉ