Đề: Em hãy tả con mèo.
BÀI LÀM
“ Meo… meo “. Con mèo cọ người vào chân em đòi bồng. Em học bài cũng vừa xong nên cúi xuống chơi với chú. Miu khá lớn rồi còn ưa làm nũng. Nó tên là Miu vì bà em gọi như vậy.
Chú Miu nhỏ trắng như bông. Toàn thân nó mềm mại. Cái đuôi dài cũng mềm mại, chót đuôi có túm lông màu nâu. Cặp mắt nó lúc mở to thì xòe ra, xanh biếc. Em vuốt ve cái đầu tròn nhỏ êm như nhung của nó. Chú Miu lim dim mắt, dụi đầu vào tay em. Lúc này coi bộ nó hiền và rất dễ thương. Khi Miu bước đi thì lại oai ra trò. Nó vươn mình dài, chân bước êm mà dõng dạc từng bước. Trông không khác chi một con cọp thu nhỏ. Cái tai nó vểnh vểnh, cái đầu nó nghiêng nghiêng. Thoắt một cái nó đã nhảy lên giường. Con mèo trắng sạch lắm. Nó thường nằm trên cái đệm tròn riêng do má em làm cho. Nó nằm ghé cả gối của má nữa. Má em thương và thương nó lắm. Má đi chợ không quên mua cá cho nó. Miu được ăn trong một cái dĩa nhỏ. Nó thích cơm trộn chút cá. Nó ăn chậm, nhấm và gặm từng chút một chứ không phàm như con cún, con mèo Miu cũng có cách làm vệ sinh đặc biệt của nó. Nó ngồi thu người lại, le lưỡi liếm dần khắp mình. Riêng cái mặt, nó liếm vào chân trước rồi lấy chân xoa mặt. Má em cười: đúng là rửa mặt như mèo! Rồi nó nằm dài trên giường tắm nắng. Oâng mặt trời lại tắm cho Miu một lần nữa.
Từ khi Miu về, nóa kêu meo, meo, chuột chạy đâu hết cả. Miu vẫn rình chuột. Không có chuột, nó vồ gián. Một con gián chạy trên sàn nhà, Miu phóng theo. Nó giỡn lấy chân đập đập rồi vờn con gián như một cầu thủ giỡn giữ banh. Đêm em đi ngủ, Miu vẫn thức đi tuần trong nhà. Nó rất giỏi, tối thế mà nó không va, làm rớt thứ gì. Bình tĩnh vô địch. Chân nó cũng uyển chuyển không kém. Thỉnh thoảng con cún xộc tới đe chú Miu. Miu cong đuôi nhảy phóc lên. Nó đứng thủ thế rất lâu trên nóc. Em phải xua cún đi. Mèo giữ trong nhà. Chó canh ngoài sân mà.
Mèo và chó, cả hai con vật này đều thích. Khi em đi học, con cún vẫy đuôi mừng rối rít từ ngoài cổng. Khi em bước chân vào nhà, Miu nhảy tới cong đuôi lên, quấn sát vào ống quần em. Có hai người bạn nhỏ như thế kể cũng thích.
Trần Kim Ngân
BÀI LÀM 2
Con mèo đẹp quá! Ai đến nhà em, khi nhìn thấy con mèo cũng đều khen như thế. Mà con mèo của nhà em đẹp và to thật đấy!
Em chưa từng thấy con mèo nào to bằng con mèo nhà em. Tuần trước cân thử nó nặng bốn kg. bộ lông của nó bóng mượt rất muốt. Đầu chú to tròn. Đôi tai luôn vểnh lên nghe ngóng. Hai con mắt to và tròn như hai hòn bi màu xanh. Bộ ria dài hai bên mép vểnh lên. Bốn chân nó ngắn, bước đi rất nhẹ nhàng trên mặt đất không nghe tiếng động. Cái đuôi dài ngoe nguẩy.
Con mèo nhà em nhanh lắm. Nhà em không có chuột, em thấy nó bắt gián. Vui nhất là nó bắt ruồi. Nó ngồi yên không nhúc nhích. Rồi vèo một cái nó đưa chân phải ra đập trúng con mồi. Mỗi khi em đi học về, chú mèo chạy lại vểnh ria mép kêu thật to “ meo, meo…”. em phải dừng lại vuốt ve chú một chút chú mới không kêu nữa.
Cả nhà em ai cũng yêu quý chú mèo. Riêng em xem chú mèo như người bạn thân thiết.
BÀI LÀM 3
M…e…o! Me…e…o!
Đang say sưa tô màu cho một bức tranh, tôi bỗng nghe thấy mèo con kêu khe khẽ ở góc sân nhà. Buông bút nhìn ra, tôi thấy hai mẹ con chị Mướp đang chơi giỡn với nhau dưới bóng một gốc cây râm mát.
Aùnh nắng vàng rực rỡ bao phủ cả cái sân rộng trước mặt nhà. Mẹ con chị Mướp hết nhảy chỗ này lại phốc sang chỗ nọ, ánh nắng xuyên qua các cành lá, chiếu xuống tấm lưng thon dài của hai mẹ con khiến chúng như được phủ một lớp vải hoa tuyệt đẹp. Chị Mướp lim dim mắt vờ ngủ gật, rồi bất ngờ phóng đến ôm chầm lấy con khiến chú Mun đang say sưa chạy nhảy giật bắn mình. Hai mẹ con vừa vật nhau vừa sưởi nắng. Nô giỡn chán chê, chúng lại kéo nhau ra gốc cây giữa sân chơi đùa đuổi bắt. Chú Mun vừa đi vừa nghịch ngợm đưa bàn chân bé xíu lên ghì đuôi mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, chú Mướp lại quay đầu nhìn con rồi bất ngờ hất chiếc đuôi lên cao khiến Mun ta ngã lăn ra đất. Chú vừa đi vừa kêu meo meo giận dỗi, như bắt đền chị Mướp. Chị phải quay đầu lại, âu yếm đưa chiếc lưỡi liếm khắp mình con như vỗ về, xin lỗi. Hai mẹ con đang nằm bên nhau sưởi nắng thì bỗng đâu anh chàng Mực xăm xăm chạy đến đưa đôi mắt màu nâu tí tẹo ra dọa nạt. Chú Mun sợ hãi ra nấp vào bụng mẹ. Mực lợi thế cứ sán lại gần hai mẹ con chị Mướp. Bỗng chị đứng bật dậy, giấu con vào dưới bụng của mình rồi xù lông lên để bảo vệ con. Đôi mắt xanh biếc của chị long lên khiến mực ta kinh hoàng lùi lại. Chưa đủ, chị còn đưa “ tay “ lên tát lia lại vào mõm Mực khiến hắn ta gục ngã quay đầu chạy. Hành động dũng cảm của chị Mướp khiến tôi nhớ lại lúc sinh đầu tiên của chị…
Hôm ấy, chị lên nằm trên căn gác xếp và đẻ ra ba chú mèo con xinh xắn. Cả ngày chị nằm lì trên ổ cho con bú. Hễ nghe động là chị chuyển con đi chỗ khác. Oâi! Trông chị “ bồng con“ đi mà tôi vừa buồn cười, vừa lo sợ. Hai hàm răng sắc nhọn của chị trước đây đã xe xát biết bao chú chuột bây giờ cắn vào gáy con hết sức nhẹ nhàng và khéo léo. Đã bao lần tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi. Tôi lo cho chú mèo con lủng lẳng trên chiếc miệng của mẹ sẽ rơi xuống và… Nhưng không, chị “ bồng con “ hết sức nhẹ nhàng và vững chãi. Hàm răng ngậm chặt vào gáy con, chốc chốc lại lỏng ra vì mệt mỏi. Thỉnh thoảng chị phải đặt con xuống để dừng lại nghỉ lấy hơi. Trông chị vừa nhọc nhằn vừa tội ngiệp. Oâi! Tấm lòng của chị Mướp đối với con thật bao la và cao đẹp.
Nhìn cảnh mẹ con Mướp nô đùa, chơi giỡn với nhau, bất chợt tôi nghĩ đến tình mẫu tử. Chao ôi! Loài vật còn biết thương yêu đùm bọc nhau như vậy thì tình mẹ con của ta còn bao la và cao đẹp đến chừng nào.