<?php the_title(); ?>

XuXu Đừng Khóc!!!

06.07.2014
Admin

“tớ…tớ đi toa lét”

tôi nói nhỏ với Long bằng giọng cầu xin,
cậu ấy mới chịu thả tôi đi +_+
tranh thủ lúc ra ngoài tôi sẽ trốn về luôn, mặc dù Hương Kim vẫn còn trong đó.

“Xuân, khoan đã.”

đó là giọng của Lãm, cậu ấy đứng dậy, đề nghị giải tán
một vài bạn cũng tán thành, thế là, cả bọn đều đồng lọat ra về.
uhm…thế cũng được.

Hương Kim gọi ba rước và về trước, bỏ lại tôi,
bơ vơ trơ trọi thế này, cùng với 2L nữa
sao thời gian này tôi cứ dính vào họ vậy, huhu…
tôi nhớ Đu Đu quá.

vẫy tay chào Kim xong, tôi nhận ra là mình cũng cần đi toalet
phòng vệ sinh nam và nữ chỉ cách nhau có 1 bức tường,
nên khi vừa vào cửa, tôi đã nghe tiếng Lãm bên phòng kia

“Long, tao có chuyện muốn nói”
“chuyện gì?”
“Về Xuân.”

cái tên tôi xuất hiện trong câu chuyện của 2 người họ,
làm tôi ko thể ko…nghe lén…
T_T

“Xu Xu à? thế nào?”
“mày đừng chọn Xuân, được ko?”
“tại sao??”
“Xuân ko đáng…bị mày đùa giỡn…”

đùa giỡn? Lãm nói rất trầm, như thể cậu ấy cảm thấy đau,
tôi nuốt nước bọt, 2 tai vểnh ra để lắng nghe rõ hơn…
may mà trong phòng toalet bây giờ ko có ai,
nếu ko thì đâu có nghe trộm thế này được.

“ai nói mày là tao đùa giỡn?”
“tao còn lạ gì mày, thay bạn gái như thay áo. mày tìm nhỏ khác đi.”
“t…tao…”
“ai cũng được, miễn đừng là Xuân.”
“…ko, tao thích Xu Xu…thích thật…ko giống các lần trước. tao ko đùa…”

một chị gái bước vào làm tôi phải chui ra ngoài,
ko thể tiếp tục nghe hết…

chân tôi bước mà tâm hồn cứ treo lung tung,
nghĩ ngợi…dù rằng ko có suy nghĩ nào cụ thể, tôi nghĩ về câu nói của Lãm,
nghĩ về lời của Long…

cậu ấy có nhiều bạn gái? thay đổi xoành xọach?
và bây giờ tới lượt tôi? tôi là cái áo à?
giờ thì tôi hiểu cái cách mấy bạn nam cười khi Long “tuyên bố” ban nãy…
họ xem tôi như 1 “nạn nhân tội nghiệp”…>_<

lẽ ra nghĩ như vậy, tôi phải ghét Long ghê lắm,
tôi phải đến “xử lý” cậu ấy hay đòi lại “danh dự” cho mình,
nhưng mà…cái câu Long nói, “tao thích Xu Xu, thích thật”…
lại nghe…có vẻ gì đó chân thành.
-_-

tôi ko đợi họ hoàn thành cuộc “tranh luận trong toa lét”
mà đón xe búyt về trước, sẵn dịp đã xin mẹ về trễ,
tôi tạt ngang sang nhà Đu Đu, hi vọng lần này,
cậu ấy ko đi đâu vắng.

người mở cửa cho tôi, là người tôi đang mong nhớ T_T
cậu ấy tỏ ra ngạc nhiên 1 hồi, rồi bảo tôi vào nhà,
mới gần 2 tháng mà tôi thấy như lâu lắm rồi
tôi ko bước chân vào đó.

“nhìn cậu mệt quá, mới đi học thêm à?”
“ko…tớ mới đi Karaoke về.”
“ah…với bạn hả? vui ko?”
“ko vui gì cả.”

có lẽ bộ mặt chán nản của tôi làm Đu Đu thấy lo,
cậu ấy mang ra cho tôi 2 cái bánh dừa,
dỗ tôi như dỗ con nít.

“thôi ăn đi. ko vui mà cũng đi nữa. đúng là Xu khờ”
“Đu Đu này, cậu đi hoài à, mấy lần tớ muốn gặp ko có cậu đâu hết…hic hic…”

tự nhiên giọng tôi lại trở nên nức nở,
hệt như mấy đứa con gái dỗi khi ko được thỏa mãn…
Đu Đu hơi bối rối, cậu ấy lột lớp lá dừa ra khỏi cái bánh,
rồi đưa qua trước mặt tôi.

“tớ…dạo này hơi bận…cậu tìm tớ có việc gì?”
“mà sao cậu nghe mẹ bảo tớ tìm, cũng ko chịu gọi cho tớ…huhu…”

có lẽ sau 1 ngày căng thẳng, vui buồn lẫn lộn,
thêm chuyện dồn nén mấy ngày về chuyện ba mẹ cãi nhau vì cậu ấy
tôi đâm ra bức bối và giọng rưng rức…

“…hơ…tớ…cậu bảo…mẹ cậu ko thích tớ nên tớ ko gọi…”
“nhưng tớ thích cậu mà, Đu Đu…!”

T_T ko hiểu sao tôi nói câu ấy,
vừa khịt mũi, vừa nói, nói to nữa là đằng khác.
trời ạh…xấu hổ ghê đi…con gái ai lại bảo thích con trai chứ…
ko biết suy nghĩ, hic hic.
để nói rồi ko dám nhìn mặt Đu Đu luôn! T_T

“thì tớ cũng thích cậu, nhưng…mặt cậu làm gì đỏ hóet dzị?”

Đu Đu nói tỉnh queo, cái câu “tớ cũng thích cậu”,
thậm chí còn hơi cúi đầu nhìn tôi quan sát,
ra vẻ thắc mắc tại sao mặt tôi đỏ…

tôi chỉ…làm thinh và cạp cái bánh dừa,
mum…mum…mum…
ngon quá…
CHƯƠNG 27:

Đu Đu ngồi nhìn tôi ăn, lâu lâu lại bảo tôi ăn từ từ thôi,
mãi 1 lúc sau khi ăn hết 2 cái bánh,
tôi mới hết xấu hổ về câu nói lúc nãy.

“ba mẹ cậu ko có nhà hả?”
“mẹ tớ về ngoại rồi, còn ba…”
“sao?”
“ba ko có ở đây nữa.”
“sao vậy????”

mặt Đu Đu buồn thiu, im lặng.
tay cậu vẽ những nét lung tung trên mặt bàn,
rồi nhìn tôi xa xăm…

“cậu kể cho tớ nghe đi mà.”

tôi nài nỉ gần như van lơn, khoảng 2 phút sau,
Đu Đu bảo sẽ đưa tôi về nhà…
vẫn ko chịu nói gì về ba cậu ấy.

mẹ tôi lại làm mặt lạnh khi thấy Đu Đu chở tôi về,
mặc cho cậu ấy nở 1 nụ cười rất hiền với mẹ,
mẹ cứ đăm đăm nhìn rồi quay đi.

tôi giận mẹ.
vì mẹ đã bước vào tình bạn-đẹp đẽ nhất của tôi,
vì mẹ đã đối xử ko tốt với người mà tôi yêu quý…
do vậy, tôi nghĩ mình phải “đứng lên”.

“mẹ!”
“chuyện gì đây? ko phải mẹ đã nói con ko nên đi với thằng Đu Đu rồi sao?”
“con thích đi!! con ko nghe mẹ đâu!! mẹ vô lý quá chừng!”

ay da…nhờ cái gì mà tôi lại hùng hồn thế nhỉ…
chỉ biết tôi đang đứng nói tay đôi với mẹ, cái điều chưa bao giờ xảy ra.
ánh mắt mẹ đanh lại, gân tay dần nổi lên,
mẹ mím môi chặt

“XU ! con nói với mẹ kiểu gì vậy hả?”
“mẹ giải thích đi, tại sao mẹ ko cho con chơi với Đu Đu nữa? vì ba cậu ấy mất việc? vì mẹ thích người giàu thôi phải ko?”

BAPPP

1 cú tát mạnh.
mẹ đánh tôi – câu nói giận dữ và hơi nghẹn giọng của mẹ vang vang

“CON BIẾT GÌ MÀ NÓI??”

má tôi còn nóng rát và có lẽ vẫn in dấu bàn tay mẹ…
tôi bỏ ra cửa…thật ko thể tin là mẹ lại làm vậy…
tôi nói sai hay sao?? mẹ tỏ ra niềm nở với Long, vì cậu ấy giàu…đi xe xịn…
đinh ninh trong đầu suy nghĩ đó,
tôi đi luôn ra ngoài, mặc mẹ gọi phía sau…

“quay lại, Xu Xu?!! nếu đi thì đừng mò về nữa!”

con ko về, con có tiền!
1 triệu đồng lận nha…-_-
ko thèm…ko cần mẹ…mẹ đánh con…

với cảm giác hụt hẫng tột cùng,
tôi cứ thế mà đi lang thang ngoài đường.
vừa đói, vừa mệt, tôi ghé mua gói xôi mặn,
và tìm 1 góc cây ngồi xuống…
bắt đầu ăn…và khóc…

chiếc xe đạp quen thuộc của Đu Đu dừng lại trước mặt tôi,
khi tôi ngước lên, Đu Đu trông như 1 ông bụt,
cậu ấy lặng lẽ ngồi cạnh và chìa chiếc khăn của mình,,
chiếc khăn bẩn lấm lem như nó vẫn thường như thế.

“đừng khóc, Xu Xu.”
“cậu…sao cậu biết tớ…ở đây…hic…”
“thì tớ ở sau lưng cậu nãy giờ mà.”
“cậu đi theo tớ à?”
“uh…”

hóa ra Đu Đu đã nghe được chuyện tôi và mẹ nói với nhau…whew…
ko bít cậu ấy có buồn ko.
tôi mở gói xôi chia cho Đu Đu nhưng cậu ấy lắc đầu,
chỉ ngồi vòng tay qua gối và nhìn tôi ăn…
có Đu Đu lúc này thật là tốt, tôi có thể thấy đỡ cô đơn và đỡ buồn hơn…

“giờ tớ chẳng biết làm gì nữa…”
“cậu ăn xong thì về nhà đi, chứ còn làm gì.”
“tớ ko về đâu, tớ sẽ bỏ nhà ra đi!!” -_-
“đồ khờ, cậu làm sao mà bỏ nhà đi được.”

vừa nói, Đu Đu vừa cốc nhẹ vào đầu tôi,
cười 1 chút nhưng rồi lại thở dài…

“mẹ cậu ko thích ba tớ, ko thích tớ, ko phải vì ba tớ mất việc. cậu đừng nghĩ thế.”
“chứ vì sao??”
“…ba tớ…có bồ nhí…1 người trong cơ quan…nên bị cách chức”
“…?…”

2 mắt tôi mở tròn xoe nhìn Đu Đu, cậu ấy nói bằng giọng ngại ngùng,
xấu hổ…và dường như ko dám nhìn tôi…
bồ nhí à?

“như vậy…là…rồi, cậu có giận ba cậu ko?”
“tớ chẳng biết nữa. giờ tớ chỉ thấy thương mẹ…”

tôi ko biết làm gì hơn là im lặng và ôm lấy cánh tay phải của Đu Đu,
như thể tôi muốn truyền cho cậu ấy chút sức mạnh…
dù tôi cũng chẳc có bao nhiêu thứ ấy…

“cậu về xin lỗi mẹ đi nhé.”
“uh…nhưng…cậu có cần tớ…àh…tớ có tiền NÀY!!”

nói đến đó, mắt tôi bỗng sáng lên
rồi tôi lôi xấp tiền thưởng trong túi ra 1 cách hạnh phúc…
^–^

“cái này tặng cho cậu nè!!”
“gì thế?”
“1 triệu đồng. tớ được thưởng đó”
“ackkk…sao lại đưa tớ??”
“thì cậu cần tiền mà!!”
“cất vào đi, XU KHỜ!”

Đu Đu nói lớn giọng tỏ vẻ tự ái, tôi đã nghĩ trước rồi,
vậy mà vẫn cố đưa…hic…
thất vọng và buồn não, tôi cấp xấp tiền trên tay nghĩ ngợi.

“mà cậu lấy đâu ra tiền thưởng nhiều vậy? học bổng hả?”
“ko, giải thưởng của hội thi hôm trước tớ nói cậu ấy.”
“ah…thì ra…trong khi tớ chỉ…”

nói đến đó, Đu Đu bỗng dừng lại, rồi đứng dậy,
bảo tôi lên xe để cậu ấy chở về…
CHƯƠNG 28:

“cậu đi bộ khúc này nhé.”

Đu Đu bỏ tôi ở cách nhà hơn 20m, có lẽ,
cậu sợ mẹ tôi nhìn thấy…
nếu mà nói là tôi khờ, thì Đu Đu còn khờ hơn…
cậu ấy có lỗi gì đâu chứ.
cho dù là ba cậu ấy có ko tốt đi nữa…

“cảm ơn cậu , Đu Đu!”

chị Huyền mở cửa cho tôi với vẻ mặt lấm lét,
chị kéo tôi lại sát và thì thào…

”mẹ em giận ghê lắm đó!”

ya…em biết. T_T

rón rén bước lên cầu thang sang phòng ba mẹ,
tôi hít thở sâu và khẽ đẩy cửa vào.
mẹ đang ngồi trước máy vi tính làm gì đó,
nghe tiếng chân và biết là tôi, mẹ ko quay lại,
chỉ buông giọng khô khốc.

“sao về làm gì?”
“con…xin lỗi mẹ.”

“đến đây”

tôi đi chậm lại chỗ mẹ và rồi,
mẹ ôm tôi vào lòng…hôn lên tóc tôi…
hic hic…con thật là hư…phải ko.

“con biết mình sai rồi à?”
“dạ…”
“làm sao con nghĩ là mẹ thích người giàu…rằng mẹ khinh Đu Đu vì ba nó mất việc chứ.”
“nhưng mẹ ghét Đu Đu ạ?”
“…”

sự im lặng của mẹ gần như là thừa nhận,
tôi ỉu xìu và thấy hơi bất công…nhưng do vừa làm lỗi,
tôi ko dám nói gì nữa.

“mẹ có chút ác cảm.”
“vì ba cậu ấy có tình nhân hả mẹ??”

“ai?? ai nói cho con chuyện đó???”
“là Đu Đu ạ…cậu ấy bảo con về xin lỗi mẹ.”

mẹ tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như suy nghĩ điều gì,
mẹ kêu tôi về phòng thay đồ tắm rửa đi…

lúc đi tắm, tôi mới nhận ra mình vẫn còn đeo
sợi dây có mặt thánh giá của Lãm trên cổ…
tôi tháo sợi dây ra, bỏ vào trong hộp bút
để mai vào trường sẽ trả cho cậu ấy.

sáng sớm khi tôi vừa đến cửa lớp, đã thấy Long ngồi sẵn
ở chỗ của mình-chuyện lạ đây…
nhác thấy bóng tôi, Long đã chạy tới kéo tôi về chỗ và hỏi hối hả…

“Xu Xu, nói đi, có thích tớ ko?”
“huh??”
“trả lời đi!!”
“thích là sao?”
“là thích như tớ thích Xu Xu, vậy đó…”
“vậy…ko thích…”
“Hả? SAO KHÔNGG?? LÝ DO??”

Long cứ nắm chặt vai tôi và hỏi lớn, khiến tôi sợ hãi,
ngồi xa ra mép ghế ngoài…
có vẻ nhận ra thái độ tự vệ của tôi, Long hơi chùn xuống,
nói giọng nhẹ nhàng…

“tại sao…tớ có gì ko tốt?”
“cậu hung hăng quá…tớ ko thích.”
“nếu tớ ko hung hăng nữa, thì Xu Xu có thích tớ ko?”
“ko biết nữa.”
“là sao chứ??”
“nếu cậu bớt hung hăng, bớt hách dịch…thì nhiều người sẽ thích…tớ cũng vậy…mà…”

hot boy Long nghe như nuốt từng lời của tôi,
vẻ đăm chiêu suy tư dữ lắm…nhưng rồi,
cậu ấy nhăn mặt và lắc đầu mạnh, bảo tôi…

“thôi, chuyện đó sẽ tính sau, nhưng khi thằng Lãm hỏi, thì Xu Xu nói thích tôi, nghen??”
“ủa? sao dzị??”
“thì giả bộ nói vậy đi!!!OK?”
“ko hiểu…ko giả bộ đâu…”

ông trời con vò đầu bức tóc mãi rồi dụ dỗ tôi đủ thứ,
nào là bảo sẽ chép bài cho tôi, sẽ mua Nữ hoàng Ai Cập cho tôi,
rồi sẽ chỉ bài Anh văn cho tôi nữa…

giờ ra chơi.

Chuông vừa reo được 5 phút thì Lãm đã nhảy sang lớp tôi,
ngang nhiên đi vào chỗ tôi và Long đang ngồi…
chắc lại rủ nhau đi chơi rồi.

tôi bước ra định theo Hương Kim đi căn tin,
nhưng Lãm đã chặn tôi lại và bảo “Xuân ở đây 1 chút đi”
…gì nhỉ…ah…

“cậu đòi lại sợi dâ…”
“Xuân trả lời câu hỏi của tôi nhé, trước mặt Long luôn.”

dường như ko nghe câu tôi nói, Lãm cứ đi thẳng vào mục đích của mình,
là muốn tôi trả lời điều gì đó…

“câu hỏi nào?”
“Xuân…có thích Long ko? thích làm bạn gái nó?”

ơ…câu này…Long hỏi ban sáng…
và cậu ấy cũng dặn nếu Lãm có hỏi thì nói là CÓ
mà sao lại hỏi chuỵên này chứ,
tôi thật ko có học yên với 2 ông bạn này, mệt ghê…

dĩ nhiên , tôi lắc đầu. – “Ko”
tôi thoáng thấy Lãm khẽ nhếch môi cười đắc ý,
trong khi Long tỏ ra chán chường và thất bại, ko nhìn cả 2 chúng tôi.
giọng Lãm hướng sang Long.

“mày nghe chưa? vậy là như đã thỏa thuận hôm qua, mày phải đính chính với bọn nó Xuân ko phải bạn gái mày!”
“…biết rồi!”

nói xong Long đứng dậy, bỏ ra khỏi lớp luôn, cái kiểu đi bực tức
sau khi ném cho tôi 1 ánh mắt đầy oán giận…+_+

“thỏa thụân gì vậy…?”
CHƯƠNG 29:

tôi rụt rè hỏi Lãm, cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi cười nhẹ.

“nếu Xuân ko thích nó thì nó ko có quyền tự coi Xuân là bạn gái nó, đúng ko?”
“uh…đúng…”
“cái thằng, nó quen thói như vậy rồi, nên…nhưng mà, có lẽ tôi ko nên ép nó quá…”
“uh…”
“thôi, để tôi đuổi theo nó, gặp Xuân sau nhé”

cứ vậy Lãm cũng vội vã bỏ ra khỏi lớp tôi, chắc là tìm Long,
có vẻ cậu ấy hối hận vì đã ép Long phải đính chính với bọn bạn…
với 1 kẻ kiêu hãnh như Long, việc ấy chẳng khác nào tự chà đạp mình…
whew…
nhưng Lãm làm điều đó là vì tôi mà, sao tôi lại nghĩ cho Long nhỉ??
T_T

từ đó đến cuối giờ, Long trốn học, ko quay lại nữa.
cô Chủ nhiệm hỏi tôi, nhưng tôi có biết cậu ấy đi đâu đâu…
cuối tiết, mấy cô bạn bên tổ 2 sang gom tập vở của Long,
rồi sẵn giọng hỏi tôi…

“Xuân là bạn gái Long thật ko vậy?”
“chuyện đó…”
“nếu là bạn gái thì phải mang cặp vở cậu ấy về nhà chứ, cứ để bọn này làm sao?”
“tớ có biết nhà đâu, mà tớ cũng ko phải bạn gái cậu ấy.”
“xí, còn giả nai, hôm qua Long đã nói vậy rồi còn gì. Bạn cũng thích Long mà bày đặt làm eo…”

cách nói chuyện của họ ko tỏ ra thân thiện chút nào,
tôi cũng ko muốn tranh luận thêm, làm thinh xếp tập bút của mình…

“mấy bạn dựa vào đâu nói Xuân thích Long chứ? Làm như ai cũng thích cậu ta vậy!”

Hương Kim từ bàn trên quay xuống chen vào,
ra giọng bênh vực tôi, xem ra, lớp này chỉ có Kim là tốt…
sau khi 2 cô bạn ấy bỏ đi, Kim mới nói với tôi,
vẻ hơi bất bình…

“Xuân hiền quá, ai nói gì cũng im, phải phản kháng chứ.”
“tớ ko thích nói với họ”
“mình ko phải Xuân mà còn thấy ức nữa là…”
“kệ đi, họ nói chứ có làm gì tớ đâu ^-^…”

Kim lắc đầu, thở dài rồi cùng tôi ra cổng,
rồi tôi lên xe búyt, Kim theo xe ba cô ấy về…
ko hiểu sao tôi thấy chán nản và buồn buồn,
suốt từ khi thấy Long ko vào lớp nữa.

ngày hôm sau.

Long đi trễ, đến hết tiết 1 mới mò vào,
đầu tóc bờm xờm, như vừa ngủ dậy chưa rửa mặt,
áo bỏ ngoài quần, khiến thầy Toán bắt ra ngoài chỉnh lại,
rồi mới được vô lớp.

thấy cậu ấy, tôi bỗng vui mừng, hệt như vừa giải được gánh lo âu…
T_T

“hi!^-^”

oh…Long chào tôi 1 cách vui vẻ, cứ như việc hôm qua chưa hề xảy ra,
lúc ngồi xuống còn để cặp nhè nhẹ, chứ ko quăng cái bịch
như thường lệ nữa…
ngộ thiệt.

giờ chơi.

“Xu Xu, cho tớ mượn tập bài tiết 1 nhé!”

kèm theo lời nói lịch sự, là 1 nụ cười dễ thương của “đại ca” Long…
trên mặt tôi hẳn là vẽ 2 chữ bự chảng “THẮC MẮC”
ko biết cậu ấy có bị ai nhập không…

“Sao thế, Xu Xu?”

Long chớp mắt, ra vẻ ngây thơ, trông…buồn cười quá.
tôi đưa tập cho Long rồi ko thể giấu vẻ tò mò,
hỏi ngay.

“chuyện gì xảy ra hôm qua vậy? cậu đi đâu? có gặp Lãm hung?”
“gặp rồi…hehe…ít ra nó cũng còn lương tâm…”
“là sao?”
“thì nó ko bắt tớ đính chính với bọn trong đội Karate nữa.”
“ah…uh…”
“nhưng nó có điều kiện…”
“điều kiện gì?”
“ko nói được ^_^”

Lo Lo tỏ vẻ bí ẩn, úp úp mở mở,
nhưng thôi, cậu ấy chịu thay đổi tính khí cũng là điều tốt
dù sao tôi cũng ko bận tâm vụ bị cho là bạn gái của cậu ấy…
chuyện đó cho dù có làm to lên cũng chẳng ai được lợi gì.
có khi càng làm cho nó rùm beng thêm,
chắc Lãm cũng nghĩ như vậy.

“Xu Xu có bút xanh ko? của tớ hết mực rồi…”

lại 1 câu nói “hiền lành” của Long làm tôi sởn da gà,
hic, coi bộ cậu ấy cứ mạnh bạo như ngày xưa sẽ hay hơn…
thế này cứ sao sao ấy.
*_*

“ehhh!! cái đó…sợi dây đó??”

tiếng Long hơi ngạc nhiên và chụp lấy hộp bút của tôi,
ko còn nhẹ nhàng hay lịch sự nữa -_-
cậu ấy cầm sợi dây của Lãm lên, ahghh…tôi lại quên trả Lãm hôm qua,
vẻ mặt Long nhăn lại suy nghĩ…

“cái này…của thằng Lãm phải ko?”
“uh…sao biết?”
“tôi chơi với nó 4 năm rồi mà…lúc nào nó cũng đeo trên cổ…”
“ah…uhm…hay cậu trả cho Lãm giùm tớ đi.”
“nhưng…sao…XU XU LẠI GIỮ CÁI NÀY?”

O_0 đang nói bình thường bỗng Lo Lo lại gào lên,
tôi chỉ biết lí nhí giải thích…

“thì hôm thi cậu ấy cho tớ đeo làm bùa mà.”
“bùa gì chứ?? ko phải vật…HẸN ƯỚC hả??”
“hẹ…n ước…gì ?? tớ ko hiểu?”
“nó nói cái này cho vợ nó mà!!!!!!!!!! AHHH, HIỂU RỒI, HÈN CHI!!”

Long nói liên tục mà tôi chẳng thể biết là cậu ấy đang nói gì,
nên đành ngậm miệng và tiếp tục đọc bài học…
tay Long cầm sợi dây của Lãm cho vào túi áo luôn,
chắc sẽ trả dùm tôi…

CHƯƠNG 30:

ra về, tôi gặp Lãm trên xe búyt,
khi Lãm bước lên, cậu ấy đã sớm nhận ra tôi ngồi ở hàng ghế đầu,
nên sẵn tiện cậu ấy cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Long…đã trả cậu sợi dây chưa?”
“Rồi. Xuân ko thích gặp tôi à?”
“đâu có…sao cậu hỏi vậy?”
“vậy sao phải nhờ nó trả giúp?”
“thì tại cậu ấy cầm lấy nên tớ bảo…”
“nó hoạnh họe tôi cả buổi đấy.”

Lãm nói, rồi nhe răng cười, ko hiểu sao tôi ko thấy đó là nụ cười
thực sự của cậu ấy…có cái gì đó khó diễn tả lắm.

“sao vậy?”
“chuyện vớ vẩn ấy mà. Nó nghĩ tôi giành Xu Xu của nó.”
“giành…tớ á?”

lại là 1 nụ cười bí hiểm, nhưng lần này có vẻ xuề xòa hơn,
tôi thấy sợi dây đã được đeo lại vào cổ cậu ấy,
nó nằm yên lặng và thanh bình…

“cậu theo đạo lâu chưa?”
“…ah, từ bé.”
“cậu đeo cái này từ bé luôn à?”
“uh…”
“cậu có gặp…Chúa chưa?”
“gặp ?”

Lãm nhìn tôi nghiêng nghiêng, dưới ánh nắng buổi xế trưa hắt qua cửa sổ
đôi mắt của cậu ấy long lanh và đen láy,
có lẽ đó là điểm đẹp nhất trên gương mặt gầy của Lãm…

“chưa, nhưng rồi sẽ có lúc gặp được…ở thiên đàng…”

?? nghe cứ như tiểu thuyết vậy…
tôi gật gù làm ra vẻ hiểu thấu, nhưng thực ra, tôi mơ màng
về nơi gọi là thiên đường…

“thiên đường chắc là đẹp hen?”
“uh…Xuân có muốn nhìn thử ko?”
“nhìn…thử?? ở đâu?”
“nhà thờ.”

có lẽ tôi thích cái mà Lãm vừa mới nói – “nhà thờ”,
hơn là chốn thiên đường kỳ ảo mà tôi đang tưởng tượng…
tôi muốn vào nhà thờ xem 1 lần,
mỗi khi ba chở đi ngang, nghe chuông trong đó, cứ thấy lòng thanh thản làm sao…
vì vậy, tôi đồng ý theo Lãm…

cách trạm xe búyt đầu ngõ nhà tôi khoảng 2km,
là con đường dẫn vào nhà thờ Thánh An

khuôn viên trước của nhà thờ ko lớn lắm,
chỉ đặt 1 bức tượng Chúa Giê-xu trên cây thánh giá
và xung quanh là 1 vườn hoa nhỏ…

khi chúng tôi bước qua cổng của Giáo đường,
1 vị nữ tu nở nụ cười hiền lành chào đón…

“Paul dẫn bạn về chơi à?”

trong khi tôi còn thắc mắc Paul là ai,
thì Lãm đã gật đầu lễ phép, giới thiệu tôi với seur ấy

“đây là Trường Xuân, Seur Anna”

tôi cũng vội cúi người khoanh tay chào,
thì seur Anna đáp lại, bằng 1 vẻ mặt trong lành và đôn hậu…

Lãm kéo tôi vào bên trong, qua 1 cánh cửa hông của Giáo đường,
chúng tôi đến 1 khu vườn nhỏ có mái vòm cao trên đầu,
bằng kính, với thật nhiều dây leo…
trong góc có 1 cái hồ nhỏ, nước chảy róc rách.

“đẹp quá.”
“có giống thiên đường ko?”
“huh?? ah…tớ thấy ko giống…”
“hihi…dĩ nhiên rồi, nó chỉ là khu vườn thôi.^_^.”

nói xong Lãm lại dắt tôi đến 1 căn phòng nhỏ,
có cửa sổ trông ra khu vườn đẹp…

“phòng tôi đấy.”
“p…hòng hả?”
“uh. tôi sống ở đây mà”
“ah…còn ba mẹ đâu?”
“ko có, trẻ mồ côi.”

Lãm nói buồn buồn, khiến tôi thấy mình thật vô ý,
hóa ra tôi hạnh phúc hơn bao nhiêu người,
hơn Đu Đu, hơn Lãm…

“sao bí xị vậy? tôi đùa đó. hồi nhỏ tôi súyt chết 2 lần, nên cha mẹ đưa vào nhà thờ nhờ Chúa nuôi giùm.”
“ủa vậy hả?? đùa gì kỳ cục >_<”
“^_^”

cậu ấy cười toe, rồi bước tới vách tường giữa phòng,
kéo 1 tấm rèm lớn ra…
để lộ bức tranh to vẽ hình thiên đường…
khá sắc sảo.

tôi đã từng thấy trong mấy quyển sách ở thư viện,
nhưng to thế này thì là lần đầu, trông cũng hấp dẫn lắm.

“đẹp ko?”
“uh, đẹp lắm…”
“chưa đâu…”
Lãm vừa nói nhỏ vừa đưa tay mở công tắc
một dải sáng từ mấy ngọn đèn vàng phía trên bức tranh tỏa ra,
làm cho nó sống động và huyền ảo…
hệt như tôi đang đứng trước cổng thiên đường thật vậy.

“Wooow…”

tôi cứ thế say mê mở to mắt ngắm bức tranh lung linh,
và mơ mình được lạc vào đó, với những vị thánh nhân từ,
có đôi cánh và vòng hào quang trên đầu…

“mai mốt chết, tớ có được lên đó ko nhỉ?”
“chắc rồi. Xuân là 1 cô gái tốt bụng và trong sáng mà.”
“sao cậu biết?hihi ^-^”
“cho dù ko phải thế, thì tôi sẽ kéo Xuân lên cùng.”
“chắc gì cậu được lên đó??”

tôi cười và Lãm cũng cười,
ko phải cái kiểu nhếch môi khinh khỉnh thường thấy…
cậu ấy trông hiền lành hơn, có lẽ do cảm giác thay đổi,
làm tôi thấy như vậy…

“Paul là nickname à?”

tôi hỏi lại đúng cái câu mà Lãm đã hỏi tên Xu Xu của tôi,
khi ở sân patin…
CHƯƠNG 31:

“ko, tên Thánh.”
“ah…hiểu rồi. cũng giống tên ở nhà phải hung?”
“oh…ah…uh…”

cậu ấy lại cười ra vẻ phát hiện thú vị,
rồi bảo sẽ đưa tôi về vì đã gần 4giờ chiều rồi.
khi ra khỏi cổng chính nhà thờ, tôi nghe tiếng chuông đổ…

“chuông báo gì vậy?”
“giờ đọc kinh thôi.”
“cậu có đọc ko? hay cậu khỏi đưa tớ về”
“việc này ko bắt buộc, tôi cũng hay đi chơi suốt mà. ^o^”

uhm…thế là Lãm chở tôi về nhà bằng chiếc xe máy,
loại xe giống của ba, Dream II…
khác với Long, Lãm chạy vững và chầm chậm,
trong khi Hot boy Lo Lo thì cứ phóng vèo vèo…T_T

“Cảm ơn cậu cho tớ thấy Thiên đường!^^”
“khi nào muốn thì tôi lại đưa Xuân đến.”
“okay! tớ thích vào đó học bài! yên tĩnh quá trời!”
“bye…nhé…”

tôi vừa vẫy tay, vừa cười, cậu ấy thì chỉ mỉm môi 1 chút,
rồi leo lên xe chạy đi.

“eh, chị thấy anh bạn đó hay hay hen”

chị Huyền nói nhỏ vào tai tôi khi tôi vừa cởi giày ra,
vì ko để ý nên tôi cũng chỉ “ya…” 1 tiếng…

“Lãm, Long, Đu Đu, em thích ai nhứt?hi hi”
“hả? sao hỏi dzị?”
“thì em cũng phải chọn 1 trong 3 anh chứ!”
“chọn để làm gì?”
“để…yêu. đồ ngốc!!”

tôi nhìn chị bằng cặp mắt thò lõ, rồi bỏ đi vào trong
yêu gì mà yêu, mới có tí tuổi, chuyện ấy…
cứ để sau này thì…nghĩ cũng có muộn đâu! -_-

giờ chủ nhiệm

Quế Chi thông báo sẽ có buổi cắm trại mừng ngày thành lập Đòan,
cùng với hội thi liên trường Học sinh thế hệ mới…
vì giành giải nhất của trường, nên nhóm XuLoLa của chúng tôi
được xem là đại diện đi thi đấu…
mấy anh chị học lớp 12 do phải luyện thi,
nên họ ko có tham gia…
mấy em khối 10 cũng có 1 đội tham gia thi thể thao đồng đội gì đó.

“Trí Long và Trường Xuân cố lên nhé!”

cô giáo kêu rõ tên 2 chúng tôi và động viên,
làm tôi thấy trách nhiệm của mình nặng nề quá…
trong khi tôi vội đứng dậy – “dạ, thưa cô”,
thì Long chỉ ngồi chống cằm, nhìn cô giáo cười cười,
thái độ ko được hay ho gì lắm, mà cô cũng ko la cậu ta…
đúng là cậu ấm…

“cậu phải đứng lên trả lời cô chứ!!”

tôi húych vai Long nhẹ và nói thì thào, mặt cau lại,
cậu ấy ngó tôi 1 vài giây rồi mới đứng dậy, cúi đầu

“XULOLA vô địch rồi!! khỏi lo, cô ạ!”

thế là mọi người vỗ tay tán thưởng ầm ầm,
cô giáo tỏ vẻ tin tưởng, khóac tay cho 2 đứa ngồi xuống…
cái miệng bộp chộp, nói trước bước ko qua cho coi.
thấy mặt tôi bực bội và khó chịu,
Long ghé tai tôi nói nhỏ…

“đừng lo, we’ll win, dear Xu Xu^^”

dear dear con khỉ! >_<

giờ chơi tôi thấy Long và Lãm chạy đi đâu đó ra khỏi trường,
chốc lát Long vào lớp trễ 10 phút, sau lưng giấu cái túi nylon
màu xanh đậm…chằng biết là cái gì…
vẻ mặt tí ta tí tởn.

cho đến khi ra về, tôi còn chưa kịp cài nút cặp sách,
Long đã kéo tay áo tôi.

“khoan về đã, chờ chút đi.”
“chờ ai??”
“có cái này cho Xu Xu!!”
“cái gì cho tớ?”
“heheheh…”

đợi cho tới lúc mọi người đều đã ra về,
trong lớp chỉ còn lại tôi, Long, và Lãm cũng vừa từ bên lớp cậu ấy sang…
họ lại có trò nào mới nữa đây…+_+
hay là…tập chạy nữa? ôi…còn đến 10 ngày nữa mà…

“nhắm mắt lại đi!!”
“sao? chi vậy?”
“đã bảo nhắm đi mà!!!!!!”

hic hic, uh, thì nhắm…đừng có hù tớ bằng…thằn lắn đấy nhá,
ko thì tớ sẽ méc Đu Đu…
trong lúc mắt tôi nhắm kín,
Long đặt vào tay tôi 1 cái hộp vuông nặng nặng,
rồi bảo tôi mở mắt ra…

một chiếc điện thoại Samsung mới toanh.

whew…thế…?

“cái này??”
“tiền thưởng của 2 đứa tôi, mua tặng Xu Xu đó”

Long nói 1 cách hạnh phúc, như thể cậu ấy vừa làm được
điều gì đó thực sự ý nghĩa lắm lắm…
tôi hướng mắt sang Lãm, cậu ấy khẽ gật đầu…

“tại…sao?”
“thắng là nhờ Xuân, nhờ Xuân thi IQ, nhờ Xuân đánh thắng ván cờ…nên Xuân xứng đáng hơn chúng tôi.”

Lãm giải thích trôi chảy, có vẻ đã chuẩn bị sẵn câu này rồi,
mặc dù cũng rất…thích có điện thoại
(vì có thể gọi cho Đu Đu ko sợ mẹ biết^^)
nhưng tôi vẫn quen thói tự trọng quá cao…

“tớ ko thích khi ko nhận quà của ai cả…”
“Xuân cứ cầm…”
“KHI KHÔNG LÀ THẾ NÀO HẢ? thằng Lãm nó đã nói Xu có công lớn mà!!”

nếu Lãm chỉ vừa mở miệng thuyết phục 1 cách ôn hòa,
thì Long la toáng lên và nhét cái điện thoại vào ngăn cặp của tôi
CHƯƠNG 32:

tôi vội lôi nó ra…

“bọn tôi đã mua rồi, Xuân ko nhận, đem trả lại ko được đâu.”
“nhưng…hay là bán lại rẻ hơn…??”
“lỗ nhiều lắm á!!”

ko lẽ bắt tôi chịu phần lỗ sao? huhu…
tôi cầm cái cục đen đen mát lạnh trên tay, có chút ham thích,
nhưng…ko lấy được!
có lẽ nhận ra sự lúng túng khó xử của tôi,
Lãm hạ giọng năn nỉ…

“Xuân ko có điện thoại, mỗi lần tìm khó quá…mình lại phải chuẩn bị thi liên trường…”
“đúng rồi!!”
“…nếu ngại thì…cứ như mượn dài hạn cũng được đi…”
“đúng rồi!!”

ack…Lãm nói và Long cứ bè phụ họa theo, mặt tỏ ra thảm thiết,
hum…thế nào đây nhỉ…hay…mượn 1 thời gian??

“quyết định vậy nhé, thằng Long sẽ chỉ Xuân cách dùng.”
“okay!!”

họ liên tục nói khi tôi còn đang phân vân,
rồi nhanh ***ng bay ra ngoài lớp biến mất, để lại tôi
cùng với cái điện thoại mới…

tôi giấu chiếc Samsung E350 vào tuốt tận đáy cặp,
cốt ko để bị ba hay mẹ phát hiện…
và đến tận lúc học bài xong xuôi,
hơn 10 giờ, tôi mới lén mở lấy nó ra…nghiên cứu.

3 cuộc gọi nhỡ, 2 tin nhắn.

trời, mới có điện thoại mà có người tìm rồi.
số được ghi sẵn trong máy,
La La và Lo Lo *_*

chắc họ gọi test máy.
tôi còn chưa kịp mở tin nhắn để đọc,
thì cái điện thoại lại reo lên bài nhạc inh ỏi,
ACKKKK

tôi giật bắn người chui vào mền trùm kín mít,
và bấm loạn xạ để tắt nó đi.
hình như tôi bấm vô nút Cancel rồi.
+_+ phew…

tin nhắn lại đến nữa.

“SAO KO NGHE MÁY HẢ??”

viết hoa như dzị lun áh. còn ai vào đây nữa.
hot boy…Trí Long…
tôi còn phải loay hoay để bấm tin trả lời,
cái vụ này, đâu phải là…dễ dàng đâu, huhu…

sau 10 phút, tôi mới viết xong cái tin

“tớ bận học bài, mà khuya rồi, mai nhé, ngủ ngon”

2 tin nhắn ban nãy là của Long hết,
Lãm chỉ gọi tôi có 1 cuộc…
gửi đi tin hồi âm rồi, tôi tắt luôn nguồn và đi ngủ,
ko khéo sáng mai ko dậy đi học nổi…

buổi sáng, tôi ăn xong bánh mì ốp la thì mẹ chở ra trạm xe đầu ngõ,
trên đường lại gặp Đu Đu…
tôi muốn gọi cậu ấy lắm nhưng lại sợ mẹ,
nên chỉ nhìn Đu Đu bằng mắt…

“Đu Đu…!”

đó là tiếng gọi của mẹ tôi.
nghe thấy, Đu Đu quay đầu lại và như ngỡ ngàng, cậu ấy thắng xe
và cúi chào mẹ tôi.

“hôm nay đi học sớm vậy?”
“dạ…”
“ba mẹ con sao rồi?”

??O_0 oh, đó có phải mẹ ko…
mẹ lại bình thường với Đu Đu…^_^
ya…hooo…
mặt Đu Đu hơi thắc mắc nhưng rồi, cậu ấy cũng cười buồn,
đáp lời mẹ tôi…

“dạ, vẫn vậy thôi”
“thứ bảy này hai mẹ con sang nhà cô ăn lẩu cho vui nhé, là sinh nhật ông nội con Xu Xu”

wow…mẹ mời họ!!
phải rồi, sinh nhật ông…sinh nhật lần thứ…68…
bao nhiêu nến cũng ko đủ thắp ^_^
xém chút quên ngày đó rồi, hihi, sorry grandpa…
niềm hạnh phúc khi thấy mẹ ko còn lạnh lùng với Đu Đu
làm tôi tí tởn.

“đi nha, Đu Đu”
“ò…”

thế rồi mẹ chạy chậm song song với Đu Đu,
cho đến bến xe búyt.
trước khi đi làm, mẹ còn cười chào Đu Đu…
ko biết điều gì làm mẹ thay đổi nữa
ba vẫn hay nói mẹ khó hịểu, giờ tôi mới thấy vậy…

“mẹ cậu hết ghét tớ rồi hả?”
“uh? tớ cũng thấy vậy.”
“sinh nhật ông…thì mua quà gì hen?”
“gì cũng được…AH…ông nội thích ăn khoai mì nước cốt dừa!^_^”
“trời…”

việc nghĩ tới món ăn yêu thích của ông nội
làm tôi khoái chí như thể vừa thông báo tin mật vậy
Đu Đu vẫn suy nghĩ lung tung…

“tặng ông món đó đi!”
“thôi, ko được, Xu khờ.”

dường như ĐU Đu ko mắng tôi khờ thì cậu ấy ko sống nổi á.
mà ko sao, tôi thích vậy , hihi…
đúng là khờ…
sực nhớ ra là vừa có cái điện thoại, tôi lập tức khoe Đu Đu

“nè, tớ có cái này nè.”
“…? di động à?”
“đẹp hung?? ^-^”

tôi thậm chí còn ko nhớ rằng,
đấy là thứ tôi mang tiếng mượn…chứ có phải của mình mua đâu.
TT_TT
CHƯƠNG 33:

Đu Đu cầm cái Samsung lên, nhìn qua nhìn lại,
rồi cũng gật gù khen đẹp…

“ba cho à??”
“oh…ah…ko phải…là người khác…cho tớ dùng tạm…”
“dùng tạm là sao?”
“thì…dùng 1 thời gian, rồi sau đó trả cho họ”
“vậy cũng được hả? hay cậu hỏi còn ai cho tớ mượn đi!^0^”

huh? cho Đu Đu mượn ah?
cậu ấy cũng thích nữa kìa, hiihii
ko biết cái này mua bao nhiêu, 1 triệu đủ ko ta?
mà 2 người họ, có đến 2 triệu, chắc là 2 triệu rồi…
tiền thưởng của tôi ko có đủ…
nghĩ 1 hồi, tôi tự tiện quyết định luôn, ack ack.

“cậu có cần ko?hay cậu giữ cái của tớ đi!”
“tớ đùa thôi. tớ đâu cần.”
“nhưng cậu ko có thì khi tớ nhắn cho cậu, làm sao cậu trả lời?”
“ack, Xu Xu ơi là Xu Xu, tớ ko có thì cậu nhắn làm chi hả??”
“uh hén…”

TT_TT
chiếc xe búyt của trường đỗ cái xịch xuống trạm,
Đu Đu vội trả cái điện thoại cho tôi rồi đẩy tôi lên cửa xe.

“nhưng…cậu phải gọi cho tớ nhé”
“số mấy?”
“số à?…ôi…tớ cũng…ko biết…”
“trời ạh…”

…Đu Đu lắc đầu, rồi véo má tôi 1 cái,
cậu ấy cũng hay làm như vậy mỗi khi…bó tay với tôi…
cửa xe đóng lại và Đu Đu đứng bên dưới vẫy vẫy…
hic, số mấy ta???

T_T

“0987.14.01.05”

huh? O_O ai dzị??
…L…Lãm à? đúng là cậu ấy, đứng ngay cạnh tôi…
xe búyt hôm nay hết chỗ ngồi rồi…

“số…của tớ à?”
“chứ còn của ai nữa?”
“để tớ ghi lại đã…”
“ko cần, tôi có nhắn tin vào máy cho Xuân rồi mà.”
“ko thấy”
“sao vậy?? đưa máy xem nào!”

tôi chìa cho Lãm cái điện thoại, và vì phải giữ tay vịn xe búyt,
Lãm nhờ tôi cầm giúp cái ba lô của cậu ấy,
rồi mới mở nắp máy xem…

đen thui.

“trời ạh, tắt máy rồi sao nhận được?”
“ò…tắt tối qua…”
“sao phải tắt chứ?”
“…nó…cũng cần đi ngủ mà…”
“oh…vậy hả?…mới nghe…vậy sao sáng ko gọi nó dậy?^-^”
“tớ ko biết mở ở đâu.” T_T

Lãm bật cười rồi chỉ cho tôi chỗ nút màu đỏ,
bảo tôi bấm giữ nó hơi lâu chút, khỏang 5-6 giây,
thì màn hình sáng lên và hiện ra câu chào…

“HELLO, XUXU!”

oh, nó chào tôi!! hihihii…
ai cài cái vụ này dễ thương vậy nhỉ…?
Lãm bấm bấm kiểm tra 1 hồi, rồi nói thì thầm…

“thằng Long đúng là làm hết mọi thứ rồi.”
“làm gì?”
“ha…? ah, ko…nó cài hết mọi thứ…lời chào, ngôn ngữ, danh bạ…cả hình nền nữa.”

cái hình nền con thỏ Bunny ngô ngố,
hôm qua tôi cũng thấy thích…thì ra là Long đã cài…
xem qua 1 lượt, Lãm đưa tôi xem tin nhắn của cậu ấy vừa mới nhảy vào…

tin ghi số điện thoại ban nãy cậu ấy đã đọc.

tôi cầm lại cái máy và trả Lãm ba lô của cậu ấy,
cái ba lô màu đỏ đậm có viền đen…trên đó,
còn gắn 1 huy hiệu màu xám bạc…

“đó là cái gì vậy?”
“huh? huy hiệu này àh?”
“uh…”

Lãm tháo ra và đưa cho tôi xem, chiếc huy hiệu bóng loáng ánh kim lọai,
có hình 1 ngôi sao sáu cánh.

“khi thi đấu giải Karate cấp thành, cái này được trao cùng phần thưởng.”
“uh…đẹp hen.”
“tặng Xuân đó.”
“của cậu mà, cho tớ làm gì?”
“gắn lên cặp, bọn xấu thấy thì sẽ ko dám ăn hiếp Xuân. ^_^”

lý do hay nhỉ…hăm dọa người khác…
tôi gắn trở lại cái ba lô của Lãm, chiếc huy hiệu này, nằm ở đó sẽ oai hơn
là phải theo cái cặp học sinh con gái của tôi…-_-

“sao vậy? ko thích à?”
“tớ thấy nó ko nỡ xa cái…ba lô của cậu ^^”
đôi mắt Lãm lại long lanh nhìn tôi, như muốn nói gì đó,
nhưng rồi cậu ấy chỉ cười 1 mình…
một lúc sau, như khó khăn lắm, Lãm nói hơi e dè.

“Xuân ko thích nhận quà của ai hết sao?”
“ah…uhm…ko hẳn…chỉ là…”
“vậy còn anh bạn thân đó?”
“ai cơ? bạn thân?…Đu Đu hả?”
“Đu Đu??”
“àh…cậu ấy tên Đường…”
“uh.”

Lãm vẫn tỏ ra chờ đợi câu trả lời của tôi,
mà trả lời cái gì nhỉ??
đúng lúc tôi đang cố nhớ ra là cậu ấy hỏi gì,
chiếc xe đã thắng lại, đến trường rồi.

khi 2 đứa đi tới cổng chính của trường,
thì bị Long gọi giật lại và tra hỏi như tù binh…
ko biết cậu ấy ở đâu chui ra nữa.

“sao 2 người đi chung?? hả?? hẹn nhau??”
“mày điên à?”
“XU XU, trả lời đi…tao ko nói với mày, thằng kia!”
CHƯƠNG 34:

cứ vậy, Long lách vào giữa xô Lãm ra, và kéo áo tôi,
cái gã hot boy hách dịch lại trở về sau chỉ vài ngày làm mặt hiền lành. T_T

“có hẹn gì đâu, bọn tớ cùng chuyến xe mà…”
“Xuân ko việc gì phải giải thích với nó!”

giọng Lãm rắn rỏi và quyết đoán, nói rồi cậu ấy kéo tôi lên trước,
Long nhanh ***ng níu cặp sách của tôi lại…
hic , trời ơi…trễ giờ mất cho coi.

“mày buông ra coi”

Lãm trừng mắt nhìn Long, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy,
Long càng kéo mạnh tôi về phía sau, vẻ mặt thách thức…
mấy đứa học sinh cùng trường cứ thò mắt nhìn.
+_+

 

“mày cũng thích Xu Xu của tao phải ko?”

O_o
lại là “Xu Xu của tao” T_T
tôi giật cái cặp khỏi Long và cũng gỡ tay Lãm ra,
một mình đi về hướng lớp, mặc kệ bọn họ.
nhưng chân tôi bỗng dừng lại khi nghe lời Lãm…

“thích hay ko thì, tao cũng ko để mày bắt nạt Xuân đâu.”

ko để bắt nạt tôi…điều này…
làm tôi nghĩ tới Đu Đu.
Lãm và Đu Đu, tự dưng lại có cái gì đó giống nhau,
luôn muốn bảo vệ tôi…

“tao bắt nạt Xuân bao giờ?”
“mày lấy quyền gì hạch sách cô ấy?”
“…tao…”

tôi nghe thấy tiếng chân Lãm đuổi theo phía sau,
và thế là tôi cũng cắm đầu đi nhanh vào lớp,,,
hình như Long vẫn đứng yên ở chỗ đó.

cậu ấy vào lớp và ko nói chuyện với tôi suốt tiết 1, tiết 2,
đến khi nghỉ giữa 2 tiết 2 và tiết 3,
Long bỗng gục đầu xuống bàn…
tôi thấy lạ nên lay cậu ấy…

“cậu có sao ko?”
“mặc kệ tôi!”
“nói tớ nghe xem, cậu mệt à?”
“đã nói MẶC TÔI MÀ”

Long vẫn ko ngẩng mặt lên và nói giọng cáu kỉnh,
tôi đành rụt tay lại và chốc chốc lại quan sát
xem cậu ấy có bị gì ko…

cô dạy Văn thao thao bài giảng, ko để ý đến Long,
dù cậu ấy cứ nằm lên bàn như vậy suốt buổi…
đến giờ ra chơi, tôi chịu ko nổi phải gọi Hương Kim…

“cậu ấy cứ…như thế…ko biết bị sao nữa”
“chắc nhức đầu…Long, Long à!!”

Kim cũng quay xuống kéo tay Long, nhưng cậu ấy
ko hề lay chuyển…
sự lo lắng khiến tôi trở nên lúng túng…

“cậu dậy đi mà…tớ sợ đấy…hic hic…”

có lẽ nghe giọng thảm thiết của tôi, Long từ từ ngẩng lên,
mắt cậu ấy trông rất đờ đẫn, mồ hôi đẫm trên trán…
Kim đưa tay sờ…

“trời, Long sốt cao quá. Nóng hổi à!!”
“vậy hả?”

tôi nghe Kim bảo nên cũng liền sờ trán Long,
nó nhưng cái ấm nước vừa sôi xong vậy.
cậu ấy hất tay tôi ra giận dỗi…

“tôi cóc cần Xu Xu quan tâm tôi.”

rồi đứng dậy định bước ra khỏi ghế, nhưng…
loạng choạng rồi ngã khụy cái rầm!

“đưa cậu ấy vào phòng y tế thôi!!”

đám bạn xúm lại bu quanh hot boy, dù sao, cậu ấy cũng là cây đinh
được mọi người yêu quý…
tôi cũng muốn phụ 1 tay nhưng xem ra, họ ko cần tôi…
vì tôi bị đẩy ra khỏi hẳn chỗ của mình.

Hương Kim kéo tôi theo vào phòng y tế,
mặc dù đã có rất nhiều bạn bè vào đó rồi…
nhưng thực ra, thì tôi cũng có chút lo cho cậu ấy…
đằng nào, Long cũng là 1 trong 2 người bạn duy nhất
chịu chơi với tôi ở lớp.
T_T


tôi và Hương Kim chỉ đứng ngòai cửa, vì cái phòng Y tế trường
rộng 30m2 đã bị chật kín bởi các bạn học sinh
lớp tôi, lớp khác, rồi đội Karate nữa…
tôi thậm chí còn ko nhìn được Long ở đâu trong đó.
…khoảng 10 phút, tự dưng đám đông dãn ra,
để tôi thấy Long đang ngồi tựa vào tường, trên giường…
cô y tá ngó quanh và hỏi

“ai là Xu Xu?”

?? Xu Xu?? ah, là tôi. mà sao cô ấy cũng gọi tôi là XU Xu?
tôi bước khẽ lên và giơ tay nhận…
thì cô ấy kéo tôi lại, nhét cho 1 bịch thuốc, rồi nói liên tục.

“em đưa Long về nhà, bạn ấy ko học nữa nổi đâu, chú bảo vệ sẽ đón taxi cho…cái này là 2 liều thuốc cảm sốt, dặn người nhà cho Long uống bữa tối và trước khi đi ngủ…rồi mua thêm nếu chưa khỏi.”
“…dạ…nhưng…sao em…đưa cậu ấy ạ?”
“Long bảo muốn em đưa mà.”
“gì cơ?”

tôi ngơ ngác nhìn sang Long, cậu ấy cười hơi yếu ớt,
nhưng cái vẻ ngạo mạn vẫn còn nguyên…
hồi nãy vừa bảo ko cần tôi đấy thôi…

“nếu bạn này ko muốn đưa Long về thì để em cho, cô!!”

1 cô bạn “xung phong” thay cho tôi, và tôi còn đang định cảm ơn
bạn ấy 1 cách rối rít thì,
Long gạt phắt đi dù giọng đã suy giảm tính đại ca đi rất nhiều.

“Ngòai Xu Xu ra thì tôi ko theo ai về hết!”
CHƯƠNG 35:

thế là, tôi bị “chỉ định” phải hộ tống đưa Hot boy đại ca về nhà,
ko ai thay thế được vì thứ nhất, cậu ấy là quý tử, là con ông cháu cha
thứ 2, cậu ấy đang bệnh…

Hương Kim lên tiếng nói nên nhờ Lãm giúp thêm 1 tay,
thì Long nhất mực ko chịu.
chắc còn giận vụ hồi sáng họ cãi nhau…

thực ra tôi cũng thắc mắc sao Lãm ko đến phòng y tế,
khi đội Karate có lẽ đã thông báo tin hết rồi…
mải khi ra tới cổng và đợi xe taxi,
tôi mới nghe Kim bảo Lãm đã ko vào lớp học sáng nay.

whew…
thật là…ai cũng…rắc rối như nhau.

Long tựa đầu vào vai tôi suốt khi ngồi trên xe,
cứ như là ngồi ko nổi vậy…mắt thì nhắm thiêm thiếp…
nhưng tôi thấy mặt cậu ấy bớt tái rồi,
lúc nãy chắc đã uống thuốc…

“cậu mệt lắm hả?”
“uhm…”
“cố nhé, chắc sắp tới rồi…mà sao lâu quá ta…”

tôi nhìn lên cửa kính đằng trước,
hỏi anh tài xế trẻ…đang loay hoay ngó dọc ngó ngang…
hình như đang tìm đường.

“anh tìm ko ra nhà hả?”

nghe tôi hỏi, Long khẽ ngẩng đầu lên nhìn,
rồi, khi anh tài xế gãi đầu lúng túng bảo rằng
sao cái địa chỉ khó tìm quá…
thì cậu ấy bỗng quát to.

“trời ạh, hẻm 124 thì phải quẹo đường kia, chỗ này ngược chiều sao mà đi! quay lại, quay lại…”

O_o
xem kìa…cậu ta ngóc dậy và huơ tay lia lịa,
giọng khỏe hơn rất nhiều rồi, còn la lối trách cứ người khác được
thì mệt mỏi cái gì…

nãy giờ giả đò như con nít vậy. >_<
tôi đúng là khờ và bị lừa ngọt ơ luôn…
T_T

sau khi trả xong tiền xe taxi, Long bấm chuông cửa nhà mình
căn nhà nằm trong hẻm rộng, có cửa sắt cổng cao…
trong sân còn có 1 chiếc ô tô trùm kín,
nhà giàu quá…hichic…

ít phút sau thì người nhà Long ra, 1 chị gái cao hơn tôi khá nhiều,
nhìn chúng tôi ngạc nhiên…

“ủa sao em về giờ này?”
“bị bệnh!”

Long nói rồi đẩy cổng bước vào, chị ấy liền hỏi han đủ thứ,
sờ trán, rờ tay, rồi quay qua tôi

“nó bị gì vậy em?”
“dạ…bị sốt…chắc trúng nắng. cô y tá trường em dặn thuốc này uống bữa tối và lúc đi ngủ, nếu chưa hết…”
“vào nhà hãy nói.”

giọng Long gần như ra lệnh, rồi ra hiệu bảo tôi theo,
chị kia cũng kéo tôi vào trong rồi đóng cổng ngay…
huuh…mất 1 buổi học lại ko được về nhà…
T_T

căn nhà lớn nhưng lạnh tanh, vắng hoe, ngoài 3 chúng tôi ra,
chỉ có con mèo đang ngoe nguẩy đuôi nằm ngủ cạnh cái tủ kiếng…
sự im ắng làm tôi nghe rõ cả tiếng đồng hồ quả lắc đung đưa nữa.

Long thả người xuống salon cái bịch,
rồi gác tay lên trán thở mệt mỏi…hình như là thật…

“cho em ly nước đá. 2 ly đi, chị My”
“em đang bệnh sao uống nước đá?”
“trời nóng vậy ko uống nước đá để chết à??”

hu`m, đáng ghét chưa.
cậu ấy nhỏ mà ăn nói giọng cau có như vậy với chị ấy…
thế mà chị ấy cũng ko la mắng gì,
chỉ đi vào trong để lấy nước.

“chị My cho em xin 1 ly nước lọc thôi.”

tôi nói với theo, rồi nhìn Long, muốn…mắng cho cậu ta 1 trận
nhưng Xu khờ như tôi thì làm gì có can đảm đó, hic hic.
thay vì mắng, tôi chỉ nói như rót vào tai, hy vọng cậu ấy chịu nghe…

“cậu bướng như vậy thật khó ưa quá”
“có ko bướng, có dễ thương, thì Xu cũng có thích tôi đâu”

Long nói rồi quay mặt úp vào lưng ghế,
tay vẫn gác qua đầu…whew…ko lẽ,
việc tôi thích cậu ấy lại quan trọng như vậy ư?

chị My rồi cũng mang 1 ly nước lạnh cho Long,
1 ly nước nguội cho tôi, rồi bảo Long lên phòng nghỉ.
nhưng cậu ấy cứ nằm như con cá chết.
+_+

“Long ơi, dậy uống nước cho khỏe đi nào.”

ko hiểu vì sao mà cậu ấy tự dưng ngồi bật dậy,
mắt sáng rỡ vui vui nhìn tôi – đang cầm ly nước lọc,nhìn cậu ấy.

“nói lại đi!!”
“n…nói…gì?”
“Long ơi – gọi lại đi, nghe ngọt quá!!^-^”
“trời…”
“làm ơn gọi lại đi”
“cậu uống đi này”

…Long xụ mặt ko thèm uống và nằm xuống tiếp
ack ack…sao tôi tự nhiên thành…vú em vậy…
biết sao bây giờ…thôi về.
CHƯƠNG 36:

mà, sao nhà ko có ai hết? chị My lại bỏ đi đâu rồi,
nhà tôi tuy nhỏ xíu chật chội, nhưng mà ko có buồn như thế này…
tôi bỗng nhớ tới lời Long khi cậu ấy tự nhiên nhắc tới sự cô đơn…

“Yêu là có ai đó để nhớ đến khi cô đơn”…

hoặc là đại khái như vậy…tôi ko nhớ rõ lắm…
và thế là, tôi tội nghiệp anh bạn hách dịch này 1 chút…

“Long ơi…”

ack
lần đầu ko thấy gì, tự nhiên cậu ấy xin xỏ,
thì lại thấy kỳ kỳ…

“có uống ko, ko tớ về áh!”
“uống!!”

oh…hohooo…có tác dụng…^_^
Long ngồi dậy uống ực ly nước lọc, còn ly lạnh, tôi cũng uống 1 hơi…
gần 11h rồi.

“bữa chiều tối nhớ uống thuốc nha, tớ về đây”
“hey, Xu lừa tớ à? bảo tớ uống sẽ ko về mà!”
“tớ bảo thế hồi nào?”
“thì nói ko uống sẽ về, vậy uống thì nghĩa là ko về!!”
“ha?? ko phải vậy!!”

“KO ĐƯỢC VỀ!”

thình lình Long nhảy qua chỗ tôi ngồi và…vòng tay ôm chặt tôi,
ôi trời đất, cậu ấy…ÔM tôi!!!!!!!!!!!!
con trai…ôm tôi…NO!!!

tôi la lên và xô cậu ấy ra, đứng phắt dậy,
vẻ mặt đỏ bừng bừng, ko biết vì giận dữ, hay vì…ngượng nữa…

“…c…cậu…làm gì vậy…hả?”
“giữ Xu Xu lại với tớ.”
“…g…giữ…gì…gì chứ!!”

Long cúi mặt buồn rười rượi, tay vò vò cái lai áo tôi,
giọng thảm chưa bao giờ thảm hơn…

“ở nhà buồn ko thể tả, con mèo nó cũng ngủ mất rồi. Xu Xu ở lại với tớ chút đi”

tôi lại động lòng.
trông cậu ấy còn đáng thương hơn cả con mèo nữa…
và như vậy, tôi đồng ý ngồi lại…chơi game với Lo Lo
sau khi đã gọi điện báo cho ông nội…

“nhà cậu sao ko có ai vậy? ba mẹ đâu?”
“đi làm hết rồi.”
“thế còn anh chị em?”
“anh trai đi du học từ 2 năm nay…”
“uhm…bùôn ghê nhỉ.”
“mà tớ cũng được định sẽ đi du học khi tốt nghiệp cấp 3!”
“vậy àh? thế thì tốt…”
“tốt gì, ở đây chơi với Xu Xu vui hơn!”
“…hah?”

vì mải lo điều khiển con Namcăn nhảy qua hố,
tôi ko để ý lắm lời Long, chơi với Xu Xu gì đó…

mà tôi mê trò chơi Khủng long con này đến nỗi,
ngồi một mạch tới gần 3h chiều, ko ăn cả cơm trưa
dù chị My có dọn ra cho 2 đứa.
ba mà biết tôi lê lết ở nhà bạn trai chơi bời thế này,
ko đánh tét đít mới là lạ.

“thôi, thôi…tớ phải về ngay đây, ko là chết đòn.”

tôi quăng cái máy game xuống và vội đeo cặp lên,
nhảy ra cửa để xỏ đôi sandal vào chân…
chị My đang lui cui làm gì đó ở góc sân
nói giọng dụ dỗ…

“Xu Xu ngoan, uống chút sữa đi nè…Xu Xu…”

O_o tôi á?? uống sữa?
chị nói với ai vậy trời?? O_O
tôi lò mò tới xem coi, chị ấy đang cho 1 con mèo bé xíu,
bú 1 bình sữa cũng nhỏ xíu…
nhưng…sao lại là Xu Xu??

“chị, chị kêu ai là Xu Xu vậy?”
“thì con mèo này nè.”
“oh, nó trùng tên với em ^-^”

chị My nhìn tôi bất ngờ rồi tủm tỉm cười,
liếc sang Long đang chạy ra theo tôi…

“thì ra em là Xu Xu hả?”
“??”
“để tớ đưa Xu Xu về.”
“xe đâu mà đưa, xe cậu ở trong trường mà.”
“nhà tớ thiếu gì xe!”

nói rồi Long quay vô trong sân sau,
hình như lấy xe khác, đúng là con nhà giàu…

“nhà có mấy xe lận chị?”
“có 3 chiếc, của ba Long, của cậu ấy, và 1 chiếc để chị đi chợ”
“ah…ra vậy.”
“con mèo này mới đẻ 2 tuần trước, Long đặt tên nó là Xu Xu đó ^-^”
“ủa vậy hả?”

thì ra…
lấy tên tôi đặt cho con miu T_T
mà mèo con này đáng yêu quá, nó cứ nằm co lại 1 góc,
trong cái rổ tre có lót vải mềm…
tôi ngồi xuống xin chị My cho tôi cầm bình sữa
ko biết có phải nó cũng tên Xu Xu
mà tôi có tình cảm nhiều với nó vậy ko…

“về nào, Xu Xu”

Long gọi tôi, cậu ấy đã ngồi sẵn trên xe,
tôi đứng dậy, vẫy chào bé mèo con 1 cái,
rồi đi tới chỗ Long đang đợi.

“cậu bệnh mà đưa tớ về làm gì, để tớ đón xe buýt!”
“trong vòng bán kính 3 cây số ko có cái trạm xe nào đâu, Xu Xu của tớ. lên đi, tớ khỏe rồi!”

ko có trạm xe à…?
mà cái con hẻm này ở đâu, đường gì, tôi còn ko biết,
ngồi trên taxi chạy 1 mạch là tới, bước xuống…
bây giờ ko theo Long, thì ko biết tìm đâu ra đường về…

nhưng…“Xu Xu của tớ” là sao hả?

trong lúc chạy xe, Long húyt sáo rồi ca hát gì đó,
tòan là tiếng Anh ko àh…tôi nghe như vịt nghe sấm…
nên ngồi im thin thít.
CHƯƠNG 37:

con đường từ nhà Long đi vòng vèo 1 hồi, mới ra được lộ chính,
vì cậu ấy ở trong khu dân cư Phú Mỹ Hưng…
toàn là nhà đẹp và giàu…có nhà còn có hồ bơi nữa.
nhưng tôi lại ko thấy thích thú lắm bằng khi đi với Lãm
đến nhà thờ Thánh An…

ở đó thật là yên bình.

nhớ tới Lãm, tôi lại muốn hỏi xem họ có giận nhau ko,
vì hình như là đã có gì đó xảy ra…

“cậu…và Lãm…có gì ko vui hả?”
“ko vui gì đâu…”
“thế sao…hồi sáng lại như vậy?”
“ờ thì…mà cũng vì Xu Xu cả.”
“vì tớ là thế nào”
“trời xui đất khiến thế nào, nó lại…thích Xu Xu.”
“thì cậu cũng thích tớ, cùng sở thích, ko phải càng tốt sao?”
“hả?? sở thích ?”

Long quay đầu lại hỏi rồi cười haha,
được vài tiếng, rồi lại tỏ ra trầm ngâm…
nói vu vơ mà tôi phải căng lỗ tai mới nghe nổi.

“bọn tôi có thể cùng thích Karate, cùng thích hát bài The top of the world, có thể cùng thích ăn nui chiên bò, uống Pepsi chanh, nhưng ko thể…thích cùng 1 người con gái.”
“tại sao vậy?”
“vì những cái khác là sở thích, còn…con gái, là…”
“là gì…?”
“tình yêu”

hai chữ Long nói ra làm tôi bị shock,
hoặc là tôi cảm thấy xa lạ với nó…
dù chị Huyền cứ hay nói tới “yêu” với đương…
nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ 1 cách nghiêm túc.

vậy mà lúc này, khi anh bạn hay nghịch phá Trí Long
nói với tôi với cái kiểu đàng hòang, nghiêm chỉnh
thì tôi mới thấy…bất ổn.

chữ “thích” mà họ vẫn hay nói, ko phải là thích 1 cái gì đó,
thích 1 bộ phim, 1 thứ gì hay hay mà mình cảm thấy vui khi có,
mà là…tình cảm…yêu thương…

“Xu Xu nghĩ gì vậy?”
“ah…tớ ko biết.”
“ăn cái gì ko? tớ đói quá”

ah…bụng tôi cũng cào cào rồi, hic hic
bữa trưa ko ăn mà…nhưng, về trễ nữa thì ko biết ba có la ko,
mẹ thích Long nhưng ba thì…khó tính lắm.

“tớ về nhà ăn thôi.”
“ko, đi ăn với tớ!!”

Long lại ra giọng quyết định, nhưng rồi chỉ 2 phút,
có lẽ nhận ra mình hơi quá đáng, cậu ấy xuống giọng nhẹ nhàng…

“nếu Xu ko thích thì thôi vậy”
“uh…”

ko phải là ko thích…mà tôi sợ…
hoặc tôi ngại cũng được…
thôi về nhà cho xong…dù thấy cậu ấy hơi buồn.

“về ăn tối rồi nhớ uống thuốc nha.”
“biết rồi.”
“cảm ơn đã đưa tớ về”
“câu này tớ nói mới phải chứ?”
“hihi…^-^…”
“thôi vào ăn cơm đi.”
“chào nha. mà cậu gọi cho Lãm đi, đừng giận nhau nữa”

Long ko nói gì, cười nhạt rồi leo lên xe,
nổ máy vụt đi cái vèo…
-_-

buổi tối ăn cơm xong, tôi gọi sang nhà tìm Đu Đu,
định báo số điện thoại cho cậu ấy,
nhưng Đu Đu lại đi vắng…cậu ấy cứ đi suốt ko àh.
chán thật.

tôi chui về phòng và mở máy điện thoại ra,
nó cũng gần hết pin rồi, và thế nên,
tôi đi lấy cục sạc…

bỗng nó lại reo tình tang.

“La La is calling…”

Lãm?
“alo?”
“Xuân phải ko”
“uh…cậu gọi tớ có gì thế?”
“nghe…nghe nói thằng Long…bệnh hả?”
“ah, đúng đó. bị cảm nắng. mà hình như bớt rồi.”
“vậy nó…có đi học nổi ko?”
“chắc được…mà sao cậu ko hỏi Long á?”
“ah…uh…tôi…sợ nó đang mệt.”

sợ gì chứ…chắc là đang dỗi nhau nên thế…
con trai gì mà…chẳng khác nào con gái vậy…
2L này, mắc cười quá đi…
hihiih

“Xuân cười gì vậy…?”
“gọi cho tớ mà hỏi thăm Long. hai cậu…y như trẻ con àh”
“tôi…tôi…hỏi cho biết thôi…”
“cậu gọi Long đi nha. Tớ cúp đây.”

nói dứt lời, tôi đóng máy lại, cười tủm tỉm,
rồi họ sẽ hòa với nhau sớm thôi…
có lẽ do Long bảo vì tôi mà họ như vậy,
nên tôi nghĩ mình cũng nên có chút trách nhiệm…T_T

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lần sau
Giọt Máu
Ưu thế
Mắc bệnh đó cũng hay
Đi đâu đây ?