Tác giả: Kawi
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Chap 1: Lời “tỏ tình” nửa đêm
11h30 tối
Nó đang ngủ. Đúng hơn là đã ngủ được mấy giấc rồi.
Từng…từng…từng…
Theo phản xạ, nó vừa ngủ vừa… với tay mò mẫm cái điện thoại đang reo inh ỏi, không biết đứa nào rảnh rang mà chọn cái giờ này để quấy phá giấc ngủ của nó.
Không buồn nhìn số gọi đến, nó vừa ngáp vừa bật nắp, kề cái miệng ngái ngủ vào điện thoại với giọng thảm thê:
– A… lo! – đầu nó gục gục.
Nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia khiến nó tỉnh hẳn, tỉnh còn hơn cả… ruồi:
– Kim! Bây giời Kim hãy im lặng, hãy im lặng chỉ để nghe Bun nói mà thôi.
Nó nuốt nước bọt:
– Bun biết Kim đang giận Bun, rất giận là đằng khác. Nhưng, thực sự Bun không cố ý. Chỉ là… chỉ là Bun không thể kiềm chế… Bây giờ, Bun muốn nói một sự thật, một sự thật mà bấy lâu nay Bun không dám nói: Bun thích Kim… Kim chỉ biết thế là được. Thôi, Kim ngủ đi, mai gặp.
Cúp
Lần này thì nó tỉnh tuyệt đối. Mắt nó nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, số vừa đến là số lại hoắc, đơn giản là vì nó không phải là Kim, dù buồn ngủ đến mấy thì nó vẫn đủ khả năng để nhớ tên mình là gì. Phải! Nó là Lam. Không phải Kim.
Nó cười một mình. Một cuộc điện thoại kì quặc và nó vô tình trở thành người được tỏ tình bất đắc dĩ. Tội nghiệp thằng nhóc tên Bun nào đó. Nghe qua giọng nói có vẻ phải khó khăn lắm mới thốt được ra. Ai dè lại không đúng đối tượng.
Rồi nó quăng cái di động vào góc giường và tiếp tục ngủ. Nhưng không ngủ được nữa. Nó bực mình.
Sáng mai lại nó gật gù gật gà trên bàn ăn, kết quả của một đêm thức trắng. Nhìn đôi mắt thâm quầng như bị ai bum vào, mẹ nó nhăn mặt:
– Con làm gì mà mắt trông như cú vọ thế?
– Đêm qua con không ngủ!
Mặt mẹ nó bỗng bừng sáng rực:
– Ôi! Con gái yêu của mẹ bữa nay đã biết thức khuya học bài rồi cơ đấy!
Nó ngán ngẩm không trả lời. Cứ để mẹ nghĩ như vậy cũng được.
– Chào mẹ con đi học!
– Ừ!
Nó lăn tăn leo lên chiếc xe đạp điện mà nó cho là “cà tưng” được ba rước về từ nhà cậu. Vì sự đểnh đoảng bẩm sinh mà nó làm mất con ngựa sắt yêu quý để rồi phải xài con ngựa điện này.
Mười lăm phút sau nó “đáp” trường.
Khó khăn lắm nó mới tìm thấy nhà giữ xe. Chỉ mới vào trường này không được ba tuần nên việc này cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng trường nó học thì không bình thường chút nào.
Nó thở dài. Nó không thích thế. Nếu không vì cái kì vọng quá lớn của gia đình thì nó muốn học ở một trường bình thường hơn.
Nó chậm rãi bước lên cầu thang. Tính cách nó vốn dĩ không trầm trầm như bây giờ nhưng môi trường thay đổi nên cái phần quậy phá trong người nó cũng phải nén xuống. Điều này khiến nó bực mình. Và vì bực mình nên nó bước mạnh hơn nhanh hơn mà không để ý gì đến xung quanh.
Bốp…!!!.Hậu quả của sự bực mình không đúng lúc. Nó vừa va vào một ai đó. Vừa lấy tay xoa xoa trán vừa ngẩng lên toan xin lỗi thì nó giật thót mình
– Đụng phải “thứ dữ” rồi! – Nó lầm bầm.
Nguời đối diện nhìn nó bằng một ánh mắt không thể “dã man” hơn:
– Hix! Sorry! Mình không cố ý, mình…
Nó chưa nói hết câu thì đã nhận được một chỉ tay thẳng vào mặt. Kẻ đối diện vẫn nhìn nó chằm chằm.
Mặt Lam biến sắc, nó chỉ mới vào trường không lâu, nó không muốn mình bị ghi tên vào danh sách những nhân vật “cần được quan tâm và lưu ý”
– Cậu đã va vào tôi, tôi không muốn có lần thứ hai!
Đó là tất cả những gì nó nghe được từ miệng của tên đứng trước mặt và cao hơn nó một cái đầu:
– Ơ! Mình…
Lần này thì nó không biết phải nói cho ai nghe vì tên trước mặt đã đút hai tay vào túi quần và đi thẳng.
Nó quay lại nhìn, miệng lầm bầm:
– Đúng là “giống hotboy”, tên nào tên nấy cũng bị bệnh “đu cột điện”.
Rồi nó lắc đầu, đi tiếp. Phù! May mắn là không ai có ở đây lúc này. Nếu không…
Nhưng không phải cứ không có ai là sẽ không có chuyện! Hôm nay, nó phải mặc đồng phục. Chiếc váy ngắn làm chân nó co rúm lại. Nó lê từng bước vào lớp
– Hôm nay sao cậu đi sớm thế?
Tuyết, con nhỏ cùng bàn, người bạn duy nhất mà nó quen từ ngày đầu bước chân vào đây lên tiếng hỏi thăm. Nó chỉ cười nhẹ:
– À! Hôm nay tự dưng muốn đi sớm thôi!
Lớp nó học phần lớn đều là con của thương gia địa vị cao, đó cũng nguyên nhân giải thích cho việc tại sao toàn bộ lớp này đều thi vào Kinh tế – nghĩa là sẽ nối nghiệp gia đình. Chỉ mình nó là lạc loài. Ba mẹ nó đều là giáo viên, nhưng nó lại muốn làm giám đốc! Chậc chậc!
Giọng chàng lớp trưởng dội như bom tấn:
– Cả lớp đứng!
Thầy giáo dạy Văn đủng đỉnh bước vào. Và nó là người duy nhất trong lớp… cất tiếng cười.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó và tất nhiên người bất ngờ nhất chính là thầy giáo.
– Em kia! Tại sao lại cười?
Nó tím mặt.
– Tôi hỏi tại sao em lại cười? ?
– Dạ!…dạ thưa thầy, em không cố ý, tại…
– Tại sao?
Tuyết nhanh miệng đỡ giùm:
– Dạ tại em vô ý đụng vào eo bạn nên bạn mới bật cười đó thầy!
Đó là một lí do không thể củ chuối hơn nhưng vẫn còn đỡ hơn cái lí do thành thật mà nó dự định nói.
– Các em đang đùa tôi à?
– Dạ không, tụi em không dám, sự thật là em bị nhạy cảm nên cứ ai đụng vào người là em lại bật cười, đây là bệnh… bệnh bẩm sinh, là hội chứng “hay cười “đó thầy.
– Bệnh “hay cười” ư? Tôi chưa từng nghe bao giờ… các em…
Dù có khó chấp nhận đến mức nào thì thầy vẫn phải chấp nhận cái lí do kì cục mà nó đưa ra, trong lớp có rất nhiều tiếng cười nhỏ bật lên, nó cũng suýt nữa không kiềm chế nhưng lần này nó cố gắng hết sức để không tái phạm như khi nãy.
– Tôi tha cho lần này! Nếu còn tái phạm thì xuống giám thị, nghe rõ chưa!!! cả lớp ngồi xuống đi!
Nó vừa ngồi xuống vừa thở phù phù. Hú hồn. Nó quay sang nhìn Tuyết với nụ cười và ánh mắt cảm ơn.
Bỗng nó thoáng thấy ánh mắt của cậu lớp trường từ dãy bên nhìn sang, cái ánh mắt kì lạ mà vô tình nhiều lần nó đã thấy. Đôi lúc nó tự đặt câu hỏi vì sao nhưng lại quên đi.
Có lẽ lúc nó phá lên cười thì trong lớp ai cũng hiểu nguyên nhân tại sao. Vì thầy giáo có một ngoại hình quá ư đặc biệt ( không tiện nói ở đây). Lại một lần nữa nó suýt gây ra tại hoạ vì cái tội vô ý vô tứ của mình!
Ra chơi
Nó ngồi một mình trong lớp, Tuyết hình như đã xuống căn tin.
Điện thoại nó lại reng…
Nó bật máy, là số của Len, con nhỏ bạn thân đang học trường cũ:
– A lo! Gì vậy nhóc?
– Ức ức…
Nếu nó không nhầm thì đây là tiếng khóc.
– Ê! Mày đang khóc à? Có chuyện gì nữa vậy?
– Ức ức…! – Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng khóc
Nó bực mình.
– Nè! Nếu mày gọi cho tao chỉ để bắt tao nghe tiếng nấc ức ức thì mày nên gọi cho con gà đi. Tao bực mình rồi đấy, cúp máy đây!
– Khoan! Mày quá đáng! phải cho tao trút hết thì tao mới đủ bình tĩnh kể cho mày nghe chứ, ức ức…
Nó ngán ngẩm, tính Len là vậy, mít ướt và nhạy cảm.
– Rồi! nói nhanh!
– Tao… tao bị đá rồi! Ảnh đá tao, đá một cách phũ phàng!
Nó không mấy bất ngờ khi nghe tin này.
– Tao biết thế nào cũng xảy ra cơ sự này mà, ai bảo không nghe lời tao!
– Nhưng tao tức lắm, tao không cam tâm, ảnh nói với tao là vì tao hiền quá nên ảnh chán, ảnh nói không thích tao nữa, ảnh ghét con gái nông thôn lúc nào cũng khuôn phép này nọ, lúc nào cũng nai tơ thấy phát ngán. Tao… tao đau khổ quá mày ơi!
– Rõ khùng! mắc mớ gì mà phải đau với khổ. Mà tên đó dám nói với mày như thế à? Thật quá đáng, không thể tha được!
– Tao… tao rất thích ảnh, tao không sống nổi mất… Hu hu…
– Nè nè! Đừng nói bậy! Thằng đó không đáng!
– Ảnh hẹn mai gặp buổi cuối, tao có nên đi không mày, tao… thật sự tao không sống nổi nếu thiếu ảnh mày ơi!
– Đồ điên! Mới mười bảy tuổi đầu mà sao bi luỵ đến mức này chứ! Thằng nào mà đểu giả ngạo mạn thế? Đá con người ta rồi còn bày đặt hẹn hò buổi cuối cùng. Mày đi đi, nếu mày đi thì đừng bao giờ gặp tao nữa.
– Hu hu! ( khóc to hơn) Đồ bạc tình bạc nghĩa! Tao không cần mày nữa! Tao đi chết đây! Hu hu…
Nó lắc đầu, cũng vì cái tính yếu ớt nhạy cảm quá đáng mới hại con nhỏ thê thảm như vậy.
– Thôi thôi! Tao chịu mày luôn. Được rồi, tao sẽ đi cùng mày đến buổi hẹn cuối cùng đó, tao cũng muốn xem thằng đó là thằng nào mà khốn nạn như vậy. Còn mày thì nín ngay cho tao nhờ, nước mắt đâu mà thừa thãi thế. Có gì tối gặp nói tiếp.
Nó dập máy cái rụp, vừa tức vừa thương con bạn. Lúc Len kể với nó chuyện có bạn trai nó đã phản đối quyết liệt. Thằng đó nghe đâu hơn Len hai tuổi, sinh viên trường công nghệ tin học, quen nhau ở quán cà phê rồi tiến tới yêu đương luôn. Không biết thằng kia ra sao nhưng nó biết Len thật lòng thích tên đó, thích theo đúng nghĩa một tình yêu trong sáng và không nghĩ ngợi. Mấy kẻ lừa đảo tình yêu bữa nay thiếu gì. Chỉ tại con bạn nó bờm quá mà thôi.
Đang mãi suy nghĩ bỗng dưng mắt nó nổi đom đóm khi bị ăn một cái tát! Nó sững sờ quay lại nhìn. Kẻ vừa tát nó chính là công chúa nổi tiếng của trường – Hoàng Mỹ. Nó trợn mắt, mặt đỏ bừng.
Chap 2: Cú chạm mặt “bạo lực”
– Ê! Con nhỏ mới đến! Ai cho mày dám có ý với bạn trai của tao hả? Phải nhìn lại mình đi chứ? Đũa mốc mà bày đặt chòi mâm son.
Nó bần thần không hiểu Hoàng Mỹ đang nói gì:
– Đang nói cái gì thế! Mình không hiểu???
Hoàng Mỹ cười mỉm đưa chiếc cảm ứng trước mặt nó, và hình ảnh trong đó chính là cảnh nó va vào hotboy của trường lúc nãy.
Nó thoáng ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ra tất cả, ai đó đã rảnh rang quay lại cảnh nó đụng vào hotboy để “trình” lên “công chúa” nhằm “lập công”.
Và hành động của Hoàng Mỹ có thể được liệt vào những kiểu đánh “ghen” kì cục nhất mọi thời đại.
– Mày định làm quen gây ấn tượng với Lê Thái theo cách cổ lổ xỉ như thế này à? Đúng là buồn cười!
Nó nhìn thẳng vào mặt Hoàng Mỹ:
– Xin lỗi, bạn hiểu lầm rồi, đó chỉ là sự cố bất ngờ chứ tôi chẳng có ý định cướp đoạt của bạn cái gì cả. Bây giờ, mời bạn xin lỗi tôi cho hành động quá đáng vừa rồi!
– Cái gì? Mày mơ giữa ban ngày à? Hay muốn tao tát thêm cho vài cái nữa để tỉnh hẳn. Không nói nhiều nữa, lần này tao cảnh cáo, lần sau thì mày không còn đứng được trong cái trường này nữa đâu.
Nói rồi Hoàng Mỹ quay lưng bỏ đi nhưng nó níu tay lại và… tát Hoàng Mỹ một cái như trời giáng khiến cô nàng choáng váng.
– Xin lỗi! Trong mắt tôi bạn không phải là công chúa!
Rồi nó cười nhẹ và ngồi xuống, nó ghét con gái hách dịch.
Tất nhiên Hoàng Mỹ sẽ không tha cho nó, nhưng nó không sợ, quá lắm thì sẽ chuyển trường, nó cũng không muốn ở lại đây, trong một môi trường toàn áp lực.
– Con nhỏ này! Mày chán sống rồi. Mày…
– Có thôi đi không!
Người thứ ba lên tiếng. Nó ngẩng mặt lên. Lê Thái vòng tay dựa vào thành cửa nói vọng vào.
– Bun! Nó… nó dám tát Mỹ! – Hoàng Mỹ sụt sịt
– Ai làm bạn trai của cô hồi nào mà cô dám nói như thế! Tôi không muốn dính vào rắc rối, làm ơn đừng gây phiền toái như vậy nữa.
– Có ai cần dính vào đâu mà phiền với toái! – Nó nói bằng một thái độ giống như trêu chọc.
Lê Thái nhìn nó. Mọi người cũng nhin nó. Hôm nay nó đã trở lại với chính mình, với cá tính vốn dĩ và nó thấy thoải mái.
Lê Thái lại bỏ đi.
Hoàng Mỹ càng tức tối hơn.
Nó thì vẫn bình thản.
Tiếng chuông reo chấm dứt cuộc hỗn độn.
Hoàng Mỹ liếc nó một cái rõ dài rồi vùng vẫy bỏ về lớp.
Thế là rắc rối bắt đầu…
Cậu lớp trưởng nhìn nó. Vẫn ánh mắt kì lạ ấy. Lần này nó quyết định nhìn lại. Điều này khiến cho cậu nhóc bối rối rồi quay lưng đi, nó càng cảm thấy tò mò hơn!
Tuyết chạy lại, vẻ mặt lo lắng:
– Cậu bị khùng à? Sao lại gây chuyện với hai người đó, muốn gặp rắc rối sao?
– Mình thích thế! – Nó cười tươi nhìn Tuyết, cô bạn càng ngạc nhiên hơn.
Bỗng nó giật mình, nó nhớ lại câu nói của Hoàng Mỹ khi nói với Lê Thái. “Bun” ư? chẳng lẽ… Không thể nào! Nhưng sao lại có sự trùng hợp như vậy được. Nó ngơ ra một lúc rồi tự an ủi mình rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, và không nên suy nghĩ gì nữa. Đó là cách mà nó vẫn hay dùng khi bị bế tắc trước một vấn đề mà nó cho là khó khăn.
Trên đường về nhà trong đầu óc nó vẫn miên man suy nghĩ về những chuyện xảy ra, nó không biết mình đã làm đúng hay không nữa, nó chợt thấy sợ sợ.
Sau bữa ăn tối, nó lăn vào bàn học để thanh toán đóng bài tập Lý- môn mà nó căm ghét nhất. Đêm nay chắc lại mất ngủ rồi đây. Nó thở dài nhìn những công thức khó nhớ và chồng bài tập thử thách tính nhẫn nại và kiên trì của mình.
Có tin nhắn!
Nó mở ra đọc, là của Len.Con nhóc nhắc nhở nó đừng quên cuộc hẹn ngày mai. Nó bực mình quăng di động vào đầu giường. Rắc rối, đúng là rắc rối!
Kết quả của một đêm không được ngủ: nó đã dậy trễ. Không kịp nhai miếng bánh mì, nó ba chân bốn cẳng bay lên xe phóng đến trường.
Và điều nó không mong đợi đã đến. Cổng trường đã đóng lại. Làm sao bây giờ, nó bặm môi, chỉ còn một cách duy nhất…
Nó chạy xe thẳng ra cổng sau, sau khi đã gởi xe ở nhà đối diện cạnh trường. Nó cầm cặp chạy vù đến cổng, nhìn trước nhìn sau rồi dùng hết sức bình sinh leo lên. Phải! Nó sẽ trèo cổng để vào. Chỉ còn năm phút nữa thôi, không còn nhiều thời gian. “Mong là không có thầy giám thị”. Nó nhẩm thầm trong miệng.
Với khả năng của nó không có gì là khó khăn khi leo như thế này, nhưng leo với cái váy ngắn như vậy thì lại là chuyện khác. Nó hít một hơi thật sâu!
Sau một hồi vật vã nó cũng leo lên được thành rào và chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng cái váy không chiều theo ý nó mà mắc lại vào thanh sắt của hàng rào. Nó toát mồ hôi lấy tay giật giật. Và nó đã trượt chân, ngã xuống, tay vẫn còn nắm… cái váy…
Á…á…á…
Đó là một thứ tạp âm. Vì ngoài nó ra còn một người nữa phải chịu đựng sự va đập không đáng có này!
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, nó mở mắt và khiếp đảm khi thấy mình đang đè lên người mà đáng ra nó không nên đụng phải: Lê Thái. Nó trợn mắt vùng đứng dậy. Tất nhiên nó chẳng hề hấn gì vì người lãnh đạn chính là cậu hotboy tội nghiệp. Mặt nó đỏ bừng còn Lê Thái thì lồm cồm đứng dậy, áo quần bê bết đất và từ từ tiến lại gần nó. Biết rằng sẽ có chuyện chẳng lành, nó nhắm mắt nhắm mũi vơ cái cặp rồi chạy đi thật nhanh, không quên để lại “lời nhắn gửi”:
– Tôi… tôi xin lỗi nhưng tôi còn việc gấp phải đi, nếu muốn tính sổ gì thì đợi ra chơi hãy tính nhé!
Và thế là nó bỏ chạy, để lại cậu nhóc đứng ngơ ngơ như kẻ mất hồn.
Đúng lúc nó chạy vào đến cửa lớp thì chuông báo vào giờ reo lên. Nó phóng vù vào chỗ ngồi, cả lớp ai cũng thấy ngạc nhiên!
Vào tiết một:
Nó vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi, Tuyết ái ngại nhìn sang:
– Cậu sao thế?
– Không, mình hơi mệt, sáng nay dậy muộn quá!
– Tất cả các em lấy sách vở ra chuẩn bị vào bài!
Tiếng cô Lý vang lên khiến nó bình tĩnh trở lại. Nó mở cặp ra định lấy sách vở nhưng chợt khựng lại.
Sau một hồi nó “Á” lên một tiếng khiến cả lớp chú ý. Một sự thật phũ phàng: Nó đã cầm nhầm cặp của Lê Thái.
Mặt nó nhăn lại trông khổ sở vô cùng, Tuyết lại nhìn sang. Nó cũng không buồn để ý, trong đầu nó lúc này là một mớ hỗn độn, nó nghĩ ngày tận số của đời mình đã đến!
Trong vô vàn sự xui xẻo thì cũng còn một cái gọi là may mắn. Trong cái cặp lộn chủ mà nó đang giữ có cuốn sách Lý và cuổn vở Lý, nó nhủ thầm xin lỗi Lê Thái rồi đặt sách và vở lên bàn, khéo léo để Tuyết không phát hiện ra nó đang “xài” đồ của hotboy.
Hai tiết Lý nặng nề trôi qua
Đầu nó vẫn ong ong chưa thể trở lại bình thường, nó đang cố gắng chuẩn bị tinh thần để chịu tội, nó tưởng tượng đến cái viễn cảnh đau khổ sắp xảy ra và tự an ủi cho số phận của mình.
Ra chơi
Mặt nó lúc này diễn tả tâm trạng chẳng khác gì kẻ sắp bị hành hình, ai nhìn cũng phát sợ. Nó gục đầu xuống bàn và nhắm chặt mắt lại. Chờ đợi.
Nhưng mười lăm phút trôi qua mà nó vẫn không thấy động tĩnh gì. Nó ngẩng mặt lên, chuông báo vào giờ đã reng lên, nó không tin vào mắt mình nữa, nó đã thoát, ít ra là trong lúc này!
Nó đứng phắt dậy, vẻ mặt vui sướng lạ lùng, cậu lớp trưởng lại nhìn nó, nó cũng không để ý đến nữa. Nhưng cậu ta bỗng chạy dến, đứng sát bên nó, vẻ mặt trong vô cùng khẩn thiết. Nó ngơ người nhìn lớp trường với những cái dấu hỏi to đùng. Cậu lớp trưởng cứ nháy mắt liên tục với nó, tay dụi dụi vào người nó như đang ám hiệu cái gì. Nó vẫn không hiểu. Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu lớp trưởng đành phải lôi xộc nó ra ngoài cửa trước ánh mắt to hơn mắt bò của các thành viên khác trong lớp.
Nó bàng hoàng hơn, nhìn chằm chằm vào mặt lớp trưởng:
– Nè! cậu bị khùng à???
– Cậu… cậu…
– Tôi sao?
– Thật là… cậu nhìn xuống váy đi!
Nó ngạc nhiên và nhìn xuống.
Và mặt nó đỏ bừng lên, hai tay bụm miệng lại để không phát ra tiếng “á”. Váy của nó… đã bị rách một đường dài phía bên trái!
Nó nhìn lên lớp trưởng rồi nhìn xuống cái váy của mình. Xong rồi… chạy thẳng!
Nó cảm thấy quá xấu hổ. Con gái mà để con trai thấy như thế thì… nó chạy nhanh hơn vào phòng vệ sinh nữ rồi ngồi khóc trong đó. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy xấu hổ như vậy, nó muốn độn thổ, muốn trở nên vô hình, nó khóc ngày càng to hơn!
– Lam! Cậu có trong đó không???
Nó vừa nấc vừa ngẩng lên. Ai đó đang gọi nó…
– Ai đó? Hức hức…
– Bảo đây!
Nó nín khóc ngay lập tức. Bảo ư? Cái tên này… Là cậu lớp trưởng???? Nhưng đây là phòng vệ sinh nữ mà???? Nó đứng dậy mở cửa phòng vệ sinh.
– Cậu… cậu sao lại ở đây???cậu là con trai cơ mà???
– Không nói nhiều nữa! Đây là cặp của cậu và áo khoác của mình, nó cũng khá dài nên cậu có thể mặc vào để che chỗ váy bị rách, mình sẽ nói với giáo viên bộ môn là cậu bị ốm phải xin về. Cầm lấy. Mình đi đây!
Nó ôm tất cả vào người với ánh mắt ngạc nhiên tột đỉnh. Đó là lớp trưởng của nó sao???
Một lúc sau nó phì cười, hoá ra anh bạn lớp trưởng Quý Bảo của nó lại có thể dễ thương đến thế ^^ Nó chợt cảm thấy ấm ấm trong lòng.
Chiều
Đang ngủ trưa ngon lành thì tiếng nhỏ Len dưới nhà vọng lên chan chát. Nó vùng dậy như người mộng du bước xuống cầu thang.
– Mày vẫn còn ngủ được à? – Len cất giọng hờn dỗi, không hiểu sao một đứa như nó lại có thể chơi thân với một nhóc có tính cách yểu điệu quá đáng như thế.
Nó mắt nhắm mắt mở nhìn con bạn và… suýt té:
– Trời ơi, mắt mày sao sưng vù lên thế? Bộ mày không ăn không ngủ mà chỉ biết khóc thôi à???– nó bực mình nói lớn
– Hix, tao… hức hức…
– Thôi thôi, tao lên thay áo quần đây, đừng có rơi mưa trước mặt tao nữa.
Nói xong nó bay vù lên cầu thang, nếu không nhanh chân có lẽ nó sẽ phải chứng kiến một cơn mưa nước mắt từ con bạn..
– Đi đâu đây?
– Quán cà phê! hức hức…
– Thì biết là quán cà phê nhưng là quán nào mới được!
– Beta! hức hức…
– Rồi! Ngồi yên đi và nín ngay lại!
Nó ngán ngẩm!
Dừng xe trước quán cà phê, nó bảo Len vào trước ngồi nói chuyện với tên khốn nạn, nó sẽ vào sau và ngồi bàn bên, dẫu sao cũng là chuyện riêng giữa hai người.
Nó bước vào nhìn chăm chú tìm con bạn thân, may mắn là bàn bên cạnh vẫn còn người ngồi. Nó lẳng lặng bước đến và ngồi xuống, lắng tai nghe cuộc đối thoại của một đôi “đứt gánh giữa đường”.
– Sao tới muộn thế? – tên khốn nạn cất giọng
– Tại… tại… xe hư! – Len có vẻ rất sợ tên này (nó bỗng thấy bực mình)
– Anh vào đề luôn, thực sự em rất dễ thương, rất hiền, rất biết nghe lời, tóm lại là hội đủ tiêu chuẩn của con gái Việt Nam. Anh cũng rất thích em nhưng đó đã là chuyện quá khứ, nói thật là em khiến anh thấy chán. Mình là người trẻ nên cần dứt khoát, để tránh đau khổ cho cả hai khi không còn tình cảm với nhau. Chúng ta chia tay, em đường em anh đường anh. Ok?
– Nhưng… nhưng…
– Có lẽ em sẽ buồn một vài hôm nhưng không sao, tất cả rồi cũng sẽ qua. Cứ bình tĩnh! – ( nó nổi điên trước cái giọng đểu giả phát ngấy của tên đó).
– Có phải… có phải anh đã có người khác???– Len hỏi với giọng yếu ớt.
– Chuyện này thì cũng khó nói… cứ cho là vậy!
– Anh… anh thật là quá đáng, anh… Hu hu…
Nó chợt cảm thấy xấu hổ thay cho con bạn, tự nhiên lại khóc trước một kẻ không ra gì. Nó không thể ngồi yên được nữa.
– Đứng dậy, đi về thôi! – Nó lôi con bạn đứng dậy với giọng ra lệnh.
– Ai thế này? – tên khốn nạn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nó không trả lời mà chỉ nhìn tên đối diện bằng một ánh mắt coi thường và căm ghét.
– Tao đã bảo mày đừng đến vậy mà mày cứ không nghe, bây giờ thì thấm chưa? Thật không chịu nổi với mày, cái tên khốn nạn này có gì để mày phải lưu với luyến chứ? – nó nói to.
– Này này cô em! Nói năng đàng hoàng, ai là tên khốn nạn hả?
– Đứng dậy nhanh. Tao không muốn trông thấy bộ mặt bỉ ổi vô liêm sĩ này thêm một giây nào nữa. – Len vẫn khóc um lên.
Cuối cùng nó cũng lôi được con bạn đứng dậy, đang định bỏ đi thì tên kia kéo tay nó lại:
– Này nhóc! Ăn nói kiểu gì thế? Không còn phép tắc gì nữa à?
Lần này thì nó nổi điên thật sự, nó quay lại dùng tay tát tên kia một phát “không thấy bầu trời” rồi xả một tràng:
– Phép tắc à? Không có phép tắc với hạng người như anh. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, anh không được sớ rớ gì đến bạn của tôi nữa, cho nó yên. Một kẻ như anh không đáng với tình yêu của nó.
Rồi nó quay đi, nhưng hình như vẫn cảm thấy chưa thoả, nó quay lại và hất nguyên ly nước cam vào mặt tên khốn nạn:
– Con gái không dễ ăn hiếp đâu!
Nó bỏ đi, để lại vô vàn ngạc nhiên cho tất cả khách trong quán. Tên kia thì đứng như trời trồng, sững sờ nhìn theo dáng kẻ vừa tát mình… với một nụ cười!
Chap 3: Oan gia ngõ hẹp
Một buổi chiều đáng quên! Nó nghĩ vậy.
Len vẫn khóc như mưa như gió. Đôi lúc nó khâm phục con bạn về khả năng khóc trời phú đó!.
Tối
Vừa ngồi vào bàn học nó sực nhớ ngay cái cặp tội nghiệp. Nhưng tại sao giờ ra chơi chiều nay không thấy Lê Thái tìm nó để đòi cặp, chẳng lẽ hắn ta không cần cái cặp đó của mình sao???Nhưng nó thì rất cần… cái cặp ca rô đó là quà sinh nhật của ba – món quà duy nhất ba tặng cho nó kể từ khi nó biết mở quà!
Học được hai tiếng nó lăn ra ngủ trên bàn với một đóng suy nghĩ lẫn lộn.
Sáng mai nó sẽ đi tìm Lê Thái để đòi lại cặp.
Sáng
Nó thay áo quần và chợt nhìn thấy chiếc áo khoác màu nâu của Bảo, nó lại tủm tỉm cười, Bảo thật sư rất thú vị, không khó gần như bấy lâu nay nó vẫn nghĩ.
Nó rời khỏi nhà với chiếc cặp sách của Thái và chiếc áo khoác của Bảo, hai thứ nó cần phải trả lại cho chủ nhân và lấy lại cái của nó.
Vừa đến trường nó chạy ngay vào lớp. Nhưng hôm nay lớp trưởng tới muộn.
Nó những tưởng sẽ gặp mặt lớp trưởng sớm trả áo để tránh ánh mắt dị nghị của lũ bạn, không ngờ hôm nay nó lại đến trước, thường ngày Bảo tới rất sớm mà! Nó chợt thấy thắc mắc.
Năm phút… chỉ còn năm phút nữa là vào học nhưng Bảo vẫn không đến! Nó bắt đầu lo lắng. Lần đầu tiên nó cảm thấy lo cho một thằng nhóc sau vụ thất tình 8 năm về trước.
Tuyết thấy nó có vẻ bất thường liền hỏi:
– Cậu sao thế?
– Không sao!
Đó là câu hỏi và câu trả lời luôn được sử dụng trong cuộc trò chuyện của nó và Tuyết, không gì hơn, đơn giản đến mức chán nản, ở Tuyết có một cái gì đó luôn khiến nó phải băn khoăn.
Bỗng nó thấy Bảo từ ngoài của chạy vào với vẻ mặt hớt hải. Cả lớp chạy đến hỏi cuốn quýt, nó không đến nhưng cố gắng lắng tai nghe, nó không thích đám đông.
– Sao thế Bảo???Có chuyện gì mà vội vã thế???
– Mình… mình… Mình vừa tông xe…
Khuôn mặt Bảo tái nhợt lộ rõ vẻ sợ hãi, nó cũng thế!
– Sao cơ? Tông xe? Cậu tông người ta ư? Có ai bị thuơng không? Nặng hay nhẹ? Cậu lỗi hay người ta lỗi???
– Nặng…nặng lắm… nằm một đóng giữa đường… máu me bê bết…
Cả lớp hoảng loạn, nó thì trợn tròn mắt, không thể đứng ngoài được nữa, nó chạy đến, cầm chặt lấy tay của Bảo:
– Có thật như vậy không? Tại sao lại có thể như thế được?
– Thật…
– Vậy giờ họ ở đâu? Sao không đưa đi cấp cứu mà còn chạy vào đây làm gì???
– Không đưa kịp nữa rồi…
Cả lớp hét toáng lên, đứa nào đứa nấy nhìn nhau đầy khiếp sợ, nó thì nhìn chằm chằm vào Bảo, ánh mắt không thể bi đát hơn.
– Nam hay nữ, già hay trẻ???– nó hỏi bằng giọng thảm sầu, Bảo thoáng ngạc nhiên.
– Cũng không biết nữa…
– Sao lại không biết, con người chứ có phải con chuột đâu mà không biết là nam hay nữ chứ? – nó nổi khùng hét toáng lên
– Thì là chuột mà! – cậu lớp trưởng thản nhiên
Và nó + cả lớp như đang rơi tự do trong không khí!
Bảo phá lên cười, cả lớp vẫn ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một phút trấn tĩnh, tất cả đã hiểu ra, đó đều là trò của lớp trưởng!
– Thằng điên này, mày hết trò rồi sao mà bày ra cái này dể doạ con họ hả? Đồ không có tim!
– Ai bảo mình bịa, sự thật là thế mà, mình đi học trễ, gấp quá nên không chú ý mới cướp đi sinh mạng của hai chú chuột tội nghiệp, không biết là o chuột hay cậu chuột nữa.
Cả lớp cũng phá lên cười, không ngờ lớp trưởng ít nói hằng ngày cũng biết pha trò! ^^
Riêng nó thì thấy không vui tí nào, nó lẳng lặng quay trở về bàn học.
Vào giờ học
Nó vẫn còn cảm thấy khó chịu xen lẫn xấu hổ, hành động quan tâm quá đáng vừa rồi của nó trước mặt Bảo không biết có làm Bảo chú ý đến không, nó mong là không, càng mong càng tự trách cái tính bộp chộp của mình.
Bỗng chiếc áo khoác của Bảo trong cặp nó bị rơi ra, nó cúi xuống nhặt lên một cách nhanh nhất có thể, nhưng Tuyết đã nhìn thấy:
– Áo của ai thế? Mình trông quen quen, hình như không phải của cậu?
– À ừ…(nó lúng túng)… của mình ấy mà..
– Vậy sao? – Tuyết hỏi với vẻ nghi ngờ
Nó không nói gì, quay mặt lên bảng, Tuyết cũng biết ý nên thôi không hỏi nữa.
Ra chơi
Lớp vắng người… nó lấy cái áo trong túi tiến lại chỗ của Bảo, cậu nhóc đang lúi húi làm cái gì đó.
– Nè! Trả cho cậu! Cảm ơn vì đã giúp tôi!
– Không sao! Không cần phải khách sáo như thế! – Bảo cười
Nó thì im lặng về chỗ, nó lại thấy khó chịu.
Bỗng Bảo níu tay nó lại…
– Cậu không định trả ơn cho tôi sao?
– Trả ơn???– Nó ngạc nhiên
– Nếu cậu thấy khó thì thôi!
– Không! Tôi cũng không thích nợ người khác, cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây? – nó mạnh giọng.
– Ra về cậu đợi tôi rồi biết thôi.
– ???
Nó thắc mắc, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều. Nguyên nhân là vì nó còn chuyện chưa giải quyết.
Nó chạy lại chỗ ngồi lấy chiếc cặp lộn chủ rồi phóng nhanh ra cửa đi tìm Lê Thái.
– 12A1! Đây rồi! – Nó lẩm bẩm.
Sau một hồi thu hết can đảm nó mới dám hé mặt vào cửa lớp gọi một cô bạn ngồi bàn đầu hỏi nhỏ:
– Cho mình gặp Lê Thái với!
– Lê Thái???
– Đúng! Lê Thái! – nó nhỏ nhẹ.
– Tụi bây ơi! Có một em mới toanh tới tìm hoàng tử của lớp mình kìa! – cô bạn hét lớn với một nụ cười tươi như…bông.
Nó cứng người, trong khi nó cố gắng hỏi nhỏ nhẹ để giảm bớt sự chú ý thì…
Nó lắc đầu cúi xuống.
May mắn là Lê Thái có trong lớp.
Cậu ta đủng đỉnh bước đến, vẫn cái điệu bộ đó, vòng hai tay và đứng dựa vào thành cửa:
– Cậu tìm tôi?
– Ừ…
– Có chuyện?
– Ừ…
– Chuyện gì?
Nó hít một hơi thật sâu và nói:
– Mình… mình… xin lỗi chuyện hôm trước. Cậu… cậu cho mình lấy lại cái cặp!
– Cặp? Cặp nào?
Nó trợn tròn mắt kinh ngạc:
– Cặp mà cậu lấy nhầm… À không! Cái cặp của mình, khi đó mình lấy nhầm cặp của cậu nên… – Chưa bao giờ nó phải cúi đầu thê thảm như thế này.
– Xin lỗi! Không biết!
Cậu ta phán một câu ngắn gọn rồi quay lưng đi vào.
Nó xụ mặt lại, trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” như thế này, nó quyết định “liều” mặc dù không biết chắc là phải hay không:
– Cậu đứng lại! Nếu không… – Nó ngưng lại… dẫu sao vẫn cảm thấy có lỗi đôi phần
Lê Thái dừng lại nhưng không quay đầu, một giây sau cậu ta bước tiếp…
– Nếu không tôi sẽ công khai cái bí mật tình yêu của cậu cho coi! – nó la to lên đủ để tất cả chú ý.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó, nó nhìn thấy những dấu hỏi to đùng hiện lên trên mỗi khuôn mặt
Lê Thái dừng hẳn lại, quay lưng và tiến lại về phía nó, mặt lạnh hơn tiền:
– Cậu vừa nói cái gì? Nhắc lại xem!
– Tôi nói là nếu cậu không trả cặp cho tôi thì tôi sẽ công khai cái bí mật tình yêu củ chuối của cậu. – nó nói nhỏ… dù sao nó cũng biết nghĩ… nếu làm lớn chuyện này thì không những Lê Thái mà cả nó sẽ gặp không ít rắc rối.
– Tôi không đùa với cậu. Đừng bịa chuyện thêm phiền phức.
– “Bun biết Kim đang giận Bun, rất giận là đằng khác. Nhưng, thực sự Bun không cố ý. Chỉ là… chỉ là Bun không thể kiềm chế… Bây giờ, Bun muốn nói một sự thật, một sự thật mà bấy lâu nay Bun không dám nói: Bun….” – nó ghé tai Lê Thái nói nhỏ nhẹ nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cậu nhóc bịt chặt miệng lôi tuột xuống cầu thang.
Xuống tới chân cầu thang, đau tay quá nên nó giật mạnh:
– Thả tay ra, có gì thì nói đừng có lôi đi như thế! Đau…
– Cậu…tại sao cậu lại biết… – lần đầu tiên nó nhìn thấy vẻ mặt thản thốt như vậy của hotboy.
– Tôi cũng đâu có biết, tại cậu cả mà… – nó nói với vẻ thản nhiên.
– Đừng đùa nữa… tôi muốn biết tại sao? Có nói hay không? – Thái trợn mắt nhìn nó với vẻ giận dữ, nó biết không nên đùa vào lúc này nên nghiêm túc trở lại.
– Tôi không đùa. Đêm đó tôi đang ngủ ngon lành thì cậu gọi đến nói lung tung phá hỏng giấc ngủ của tôi. Ban đầu tôi tưởng thằng khùng nào nổi cơn, hoá ra là cậu.
– Sao cơ? Làm sao có chuyện đó được?
– Tôi cũng có biết đâu!
– Số di động của cậu là gì?
– Hỏi làm gì?
– Nói! – Thái la to.
– 0905238699
– Trời đất!- Thái ngỡ ngàng.
– Sao? Đúng chưa? Tôi có rảnh đâu mà đùa với cậu.
Thái đứng sững một hồi, nó dụi dụi tay:
– Này…này…
– Cậu phải giữ bí mật chuyện này. Tôi cấm cậu nói cho bất kì ai. Nếu không đừng trách tôi!
– Đừng giở cái giọng doạ nạt ra đây với tôi, tôi cũng không phải hạng người thích đi kể chuyện người khác, nếu cậu chịu trả cặp cho tôi thì tôi cũng không lôi chuyện này ra nói đâu.
– Được rồi, tôi sẽ sai người đem cặp tới cho cậu.
– Thế thì tốt! Tôi về lớp đây!
Nó thủng thẳng bước đi, nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, nó quay lại:
– Mà Kim là ai vậy?
Lê Thái trợn mắt nhìn nó. Nó biết không nên đụng chạm vào lúc này nên xuống nước:
– Không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa.
Và thế là nó trở về lớp. Lê Thái nhìn theo rồi thở dài…
Sự thật là cậu nhóc đã bấm nhầm số, chỉ sai một con số thôi nhưng lại ra cơ sự này.
Còn nó, hành động bồng bột của nó vừa rồi có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó nghĩ sẽ đem lại cho nó những tá rắc rối về sau này.
Ra về
Phải khó khăn lắm nó mới “rước” con ngựa điện của mình ra khỏi nhà xe chật chội. Vừa ra đến cổng, nó đã nhìn thấy Bảo đứng đó tự lúc nào, nó lặng lẽ dắt xe đến.
– Cậu lấy xe rồi à? Đi thôi!
– Nhưng đi đâu? – Nó tỏ vẻ khó hiểu
– Cậu cất xe đi, tôi sẽ chở!
– Cất xe ư? Không cần đâu, tôi không thích. – nó lắc đầu
– Tôi đi xe máy, cậu đi xe đạp, bất tiện lắm!
– Nhưng…
Chưa nói hết câu thì nó bất ngờ khi thấy một ai đó đang tiến lại phía nó, tay cầm một bó hoa thật to, càng tiến lại gần thì nó càng tròn mắt hoảng hồn.
Chap 4: Thảm họa
– Chào cô bé cá tính! Tặng em!
– Hơ! Anh tới đây làm gì? Tôi không nhận, anh về đi! – nó vừa ngạc nhiên vừa từ chối quyết liệt.
– Hãy cầm lấy và nghe tôi nói! – người đó dúi bó hoa vào tay nó và nhìn chằm chằm
– ???
– Nghe cho rõ nhé! Phan Viên Lam, từ nay tôi sẽ theo đuổi em, tôi thề sẽ khiến em là của tôi!
– Nói cái gì thế???– nó như kẻ mất hồn.
Nhưng người đó không trả lời và bước đi
Nó ngơ ngác nhìn theo bóng người đó leo lên chiếc Dylan màu đỏ rồi phóng vù biến mất.
Nó nhìn xuống bó hoa toàn hồng nhung.
Nó càng không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Ai thế? Bạn trai à? – Bảo nhìn nó hỏi.
– …
– Tôi đang hỏi cậu đó!
– Không… không phải! Điên! – nó bừng tỉnh phủ nhận dứt khoát
– Nhưng tại sao…? – Bảo hỏi ngập ngừng rồi nhìn xuống bó hoa trên tay nó.
Nó nhìn xuống rồi lấy tay quăng thẳng vào thùng rác bên cạnh.”Đồ khùng! “– nó nói thầm.
Bảo thấy nó quăng một cách không thương tiếc như vậy liền trố mắt nhìn nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm. Tính Bảo là thế! Không muốn dò hỏi khi người ta không muốn nói.
– Mình đi thôi! – Bảo giục
– Ừ!
Nhưng vẫn chưa yên, nó thoáng thấy dáng cậu hotboy đang lù lù tiến đến chỗ nó từ phía hành lang bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nó linh tính có chuyện chẳng lành.
May mắn ngay lúc đó Tuyết đang dắt xe từ trong nhà xe đi ra, nó hét lớn:
– Tuyết! Mình có việc phải đi bây giờ, cậu đưa xe gửi ở phòng bảo vệ giúp mình với nhé! Thanks!
Nói rồi nó nhảy thẳng lên yên xe của Bảo vỗ mạnh vào vai cậu nhóc:
– Đi thôi, nhanh lên!
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nó Bảo cũng vội vã theo, chiếc Airblade đen đưa nó bay xuống đường và phóng nhanh khỏi cổng.
Năm phút sau nó mới thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao khi nhìn thấy Lê Thái nó lại hoảng sợ như vậy, bản thân nó cũng chưa chắc Lê Thái tìm nó nữa mà! Nó thấy mình thật ngốc!
– Hêy! Cậu chở tôi đi đâu vậy?
– Ăn! – Bảo trả lời ngắn gọn.
– ???
Một buổi tối no cành – nó nghĩ như vậy khi được lớp trưởng “nhồi” không biết bao nhiêu là thứ trong bụng!
– Tôi không ăn nữa đâu!- nó lắc đầu
– No rồi à? – Bảo cười hiền từ
– Cậu đòi tôi trả ơn mà sao lại đãi tôi ăn nhiều như thế chứ? – nó nhăn mặt vì quá no.
– Ai bảo tôi đãi? Cậu trả chứ? – Bảo nói với vẻ mặt tỉnh queo
– Hả? – nó nuốt ngụm nước xuống cổ, tròn mắt lo lắng nhìn Bảo- Tôi trả???Cậu không đùa chứ?
– Toàn đồ đắt tiền như vậy sao tôi đủ tiền mà trả???
– Ha ha… thế mà cậu cũng tin, phong độ như tôi ai lại làm thế! Cậu dễ tin thật! – Bảo cười lớn
– Cậu… quá đáng! – nó đỏ mặt trách móc, dù sao nó cũng là con gái, trước tình huống như thế này thì chỉ biết đỏ mặt thôi.
– Thôi, mình đi! – Bảo vẫn cười, nhìn nó với ánh mắt thú vị.
Nó không nói gì, cũng không biết gì mà nói.
Bảo kêu phục vụ tính tiền, nó nhìn cách trả tiền của Bảo rồi thấy lạ. Bảo trên lớp với Bảo bây giờ khác xa nhau!
Bảo rất ít nói nhưng lại hay cười, đôi lúc nó thích nhìn Bảo cười hơn, trông rất… rất như thế nào thì nó cũng không diễn tả được!.
Bảo dẫn nó đến công viên.
– Hêy! Sao lại tới đây? – nó sửng sốt
– Đừng nghĩ vớ vẩn! – câu nói của Bảo dẹp tan đám mây u ám đang hiện diện trong đầu nó.
– Thế tới đây làm gì?
– Chơi, đơn giản thế mà cũng hỏi.
Thế rồi Bảo kéo nó vào trong, hai đứa mười bảy vào chơi cũng chỗ với những em tuổi tuổi, Bảo vẫn bình thường còn nó thì thấy ngượng vô cùng, nhưng đó chỉ là lúc đầu, lúc sau nó chơi còn hăng hơn cả Bảo!
8h tối
Bảo kéo nó ra từ một cửa hàng lô tô, khỏi nói cũng biết phải khó khăn như thế nào mới kéo được.
– Về thôi!
– Ừ – nó ừ ừ nhưng mắt vẫn không rời trò chơi
Bảo cầm lấy tay nó thật chặt lôi ra.
– Tối rồi!
Nghe đến giờ giấc bỗng nhiên nó giật mình, nó đi chơi mà không xin phép, thế nào rồi cũng bị ăn mắng cho xem, rồi nó lật đật chạy ra không để ý rằng tay mình vẫn nằm gọn trong tay Bảo.
– Cậu đứng đây đợi, tôi vào lấy xe!
– Ừ!
Tự dưng nó thấy có lỗi, mang tiếng đi trả ơn mà toàn được Bảo đãi chứ nó đã tốn đồng nào đâu!
Bảo lái xe ra, trên tay hình như cầm theo một cái gì đó.
Nó cũng không để ý, lấy mũ bảo hiểm rồi định leo lên xe nhưng Bảo ngăn lại:
– Khoan đã!
– Sao thế?
– Cầm lấy cái này!
Bảo chìa ra cho nó một sợi dây ánh kim.
– Đây là gì thế?
– Tôi muốn cậu đeo nó!
– Đeo ư?
– Đó là yêu cầu duy nhất mà tôi muốn cậu thực hiện để trả ơn cho tôi!
– ???
– Không phải đồ đắt tiền đâu, hai nghìn một sợi thôi à!
– Nhưng tại sao tôi phải đeo nó chứ, mà đây có phải dây chuyền cũng có phải là lắc tay đâu?
– Thì nó là lắc chân mà! Nếu cậu có đeo cũng không ai nhận ra đâu. Thôi lên xe tôi chở cậu về trường kẻo bác bảo vệ lại la ỏm cho coi.
Nó leo lên xe như rôbôt vì đầu óc vẫn còn mãi nghĩ ngợi về… cái lắc chân.
Về tới nhà, vừa bước vào cửa thì nó nhận được tin nhắn của Len với nội dung thảm vô cùng:
“Tao buồn quá mày ơi, tao nhớ ảnh quá, tao…” còn một lô một lốc những lời than vãn ảo não dài dằng dặc phía sau nhưng nó không buồn đọc tiếp nữa.
Nó chỉ nhắn lại một câu để an ủi con bạn thân: “Không đáng để phải như thế”
Chợt nó nghĩ đến những chuyện chiều nay đã xảy ra, nó không thể ngờ tên đó lại có thể hành động như vậy. Phải! Người đã tặng hoa và tỏ tình với nó chính là kẻ khốn nạn phá nát trái tim bạn thân của nó! Nó không hiểu tên đó nghĩ như thế nào mà lại làm như vậy, chẳng lẽ hắn ta không biết cá tính của nó hay sao mà còn muốn trêu đùa nó! Nó cười một mình rồi vào bàn học.
Sáng mai thức dậy, nó vội vã chuẩn bị sách vở vào cặp, bỗng chiếc lắc chân mà Bảo tặng rơi xuống, nó nhặt lên và bắt đầu nghĩ lung tung, không biết có nên đeo vào hay không, chần chừ một hồi lâu cuối cùng nó cũng đeo vào chân mình, nó nghĩ đơn giản là chỉ để trả ơn thôi, nhưng lòng thì lại xốn xang một niềm vui kì lạ!
Mới ló mặt vào trường nó đã nhận được vô vàn ánh mắt săm soi của lũ bạn, đó là chuyện hiển nhiên khi nó đã gây ra một chấn động có liên quan đến hotboy số một của trường.
– Bạn Lam thân mến, bạn có muốn ăn kẹo không? – một cô bạn lạ hoắc xấn lại và chìa cây kẹo mút trước mặt nó với giọng ngọt hơn… mía lùi!
– À… không…cám ơn! – nó cười gượng, mắt tròn vo kinh ngạc, sáng sớm mà mời người ta ăn kẹo @_@
– Lam này! Hôm nay trông bạn xinh lắm, cái áo bạn mặc rất hợp với bạn – cô bạn cười híp mắt
– Cám…ơn… hờ hờ! – lần này nó không nói được gì nữa, đang có chuyện gì xảy ra thế này, cái áo này…là cái áo ngày nào nó cũng mặc mà. Nó linh tính có chuyện gì đó rất kì lạ đang xảy ra.
– Chúng ta là bạn cùng trường, mình có thể nhờ bạn một chút chuyện được không? – giọng cô nhóc đầy vẻ van lơn.
– Ờ… ờ… nếu mình có thể.
– Vậy thì… – cô bạn ghé sát tai nó thầm thì – Bạn có thể nói cho mình biết bí mật của Lê Thái là gì không?
– Hứ… – nó thở một cái rõ dài, thế là nó đã hiểu ra, tất cả chỉ vì cậu hotboy.
– Xin lỗi bạn… mình có biết gì đâu mà kể – nó cười lấy lệ
– Thôi mà! Mình biết bạn biết rõ lắm! Cả trường này ai chả nghĩ thế! Kể cho mình nghe đi! Đi mà
– Hơ…hơ… mình…mình muốn đi giải quyết…chào bạn.
Không để cô bạn có cơ hội kì kèo thêm nữa nó phóng thật nhanh lên cầu thang.
Nhưng vẫn chưa yên!
Chạy đến đầu cầu thang thì một đống con gái đã đứng đấy và chực sẵn, kẻ đầu đàn không ai khác chính là Hoàng Mỹ.
Nó lấy tay vuốt mặt tỏ vẻ mệt mỏi.
– Này nhỏ mới đến, mày không nghe lời cảnh cáo của tao hả, tại sao còn dám đụng đến hotboy. HẢ??????? – Hoàng Mỹ ré vào mặt nó
Nó nghiêng người tránh, nếu không sẽ ướt hết cả mặt.
– Tôi không biết gì hết! Làm ơn tha cho tôi đi! – nó nói với giọng nài nỉ
– Tha cho mày ư? Đừng mơ, mày biết Lê Thái là bạn trai tao, bạn trai của Hoàng Mỹ mà còn dám…
– Chuột kìa! – nó hét lớn chỉ tay xuống đất phía chân Hoàng Mỹ đang đứng.
– Á á… – đó là một dàn đồng ca của… sự hoảng sợ. Hoàng Mỹ là người hét to nhất, cô nàng nhảy rumba tại chỗ vừa hét vừa cúi nhìn xuống đất.
Đó là kinh nghiệm mà nó rút ra được từ hồi còn học trường cũ, là rằng, con gái rất sợ chuột, trừ nó, nhện mới là con vật nó khiếp đảm nhất.
Lợi dụng “địa hình địa vật” thuận lợi nó đâm thẳng cái đám đông hỗn loạn chạy thật nhanh lên cầu thang.
Nó cứ cắm đầu chạy miết như thế cho đến khi vào lớp, nó sợ sẽ lại bị níu kéo như ban nãy.
Đứng trước cửa phòng mình nó mới thở phào nhẹ nhõm, Tuyết đã đến và đang ngồi ăn sáng với hộp xôi trên bàn, nó lẳng lặng đi đến chỗ ngồi và nhận ra có cái gì đó dưới hộc bàn của mình, Tuyết nhìn sang nói:
– Mình thấy nó khi đến lớp, không biết của ai nữa, chắc lớp dưới để quên.
Nó không trả lời vì nghĩ rằng đó là sự giữ lời hứa của Lê Thái, nó mỉm cười và lấy tay lôi ra, nhưng… đó không phải là chiếc cặp ca rô của nó, một chiếc cặp rất xịn… nhưng không phải là thứ nó cần!
Mặt nó bỗng dưng tối ầm lại, Tuyết thấy lạ nhưng không hỏi gì, cô nhóc hôm nay trông xinh hơn mọi ngày với chiếc kẹp tóc mới màu hồng đính trên mái, hình như đó là mốt hiện thời của con gái, nhưng nó không để ý mà chỉ chú tâm nhìn vào cái cặp xa lạ với một nỗi thất vọng.
Vào tiết
Mặt nó buồn rười rượi, Bảo nhìn sang và cảm thấy kì lạ, nó biết Bảo đang nhìn mình nhưng ra chiều không để ý, nó cảm thấy như thế thật ngượng, vả lại nó đang không được vui, nó ghét những ai không giữ lời với nó!
Hôm nay là tiết chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm của nó còn rất trẻ, cao to, dạy hay nhưng lại thiếu đi mất một tố chất quan trọng: đó là Sự – Đẹp – Trai, đôi lúc nó cũng tiếc thay cho thầy!
– Các em! Hôm nay thầy có một thông báo quan trọng! – giọng nói opera của thầy cất lên.
– ???
– Với danh hiệu là lớp có “mặt bằng nhan sắc” đứng hàng đầu của trường, lớp chúng ta năm nay sẽ phải đạt cho được ngôi vị Thiên Vương trong cuộc thi sắp tới! – giọng thầy đầy vẻ tự hào.
– Sắp có cuộc thi Thiên Vương hả thầy? – một số thành viên đặt câu hỏi với vẻ hứng thú.
– Chính xác! – đó là câu cửa miệng của thầy chủ nhiệm
– Hoan hô… vậy là sắp có cái để coi rồi! – cả lớp bắt đầu nhao nhao như tổ quạ.
– Khi nào hả thầy???
– Cuối tháng sau!
– Hoan hô! Bic bic!
– Trật tự! Bây giờ chúng ta sẽ đến với bài “Liên kết gen và hoán vị gen”, các em lấy sách vở ra nào!
Cả lớp bỗng im bặt, mắt thao láo nhìn thầy, một cách đặt vấn đề chẳng liên quan một tẹo nào đến bài học cả. Đúng là phong cách!
Nó thì không quan tâm cho lắm tới những cuộc thi như thế, nó nghĩ rằng mình không hợp.
Đang loay hoay với đóng suy nghĩ trong đầu thì nó ngạc nhiên khi được sao đỏ gọi tên:
– Dạ thưa thầy chị Viên Lam có người gửi đồ!
Nó vội vã chạy ra nhưng vẫn không hiểu chuyện gì, cô bé đưa cho nó một hộp quà to đùng được bao bằng giấy kim tuyến màu hồng lấp lánh nói rằng có anh nào đó muốn gửi cho nó, nó hỏi tên nhưng cô bé không biết, nó đành ôm hộp quà về chỗ ngồi trước con mắt tò mò của chúng bạn
– Ai gửi cho bạn thế? – Tuyết nhìn hộp quà.
– Cũng không biết nữa! – mặt nó lộ ra vể ngờ nghệch.
Vì hộp quà to quá nên nó đành phải để dưới sàn, Bảo lại nhìn sang, ánh mắt tỏ rõ sự nghi vấn, nó không biết nói gì nên đành quay mặt lên bảng. Thầy chủ nhiệm lại “đổ thêm dầu vào lửa”:
– Ái chà chà! Lam lớp mình ghê nhỉ? Được người iu đem quà đến tận lớp để tặng cơ đấy!
Chủ ý của thầy chỉ là nói đùa để trêu nó thôi, ai ngờ khiến mặt nó đỏ bừng, bối rối phân bua nhưng chỉ được đáp trả bằng tràng cười của cả lớp, trừ lớp trưởng!
Ra chơi
Nó để hộp quà đó rồi chạy đi tìm Lê Thái hỏi về cái cặp yêu dấu của mình, cũng là muốn tránh ánh mắt của Quý Bảo, bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại như thế nữa!
Và con đường để nó đi tìm hotboy thật sự chẳng suông sẻ tí nào.
Cứ hễ nơi đâu có mặt nó là nơi đó có đám đông bủa vây chỉ với một câu hỏi duy nhất là” bí mật của Lê Thái là gì?” Chỉ cần liên quan đến Lê Thái cũng đủ gây náo loạn khắp trường rồi đằng này lại là bí mật chuyện tình yêu của hotboy thì hỏi sao cho khỏi bị “chận”.
Nó thì luôn miệng nói không biết, cố gắng chạy thật nhanh để thoát khỏi những cái tay lôi kéo và những cái miệng hoạt động hết công suất.
May mắn là nó đã thoát! Nhưng vừa đến cuối dãy nó đã thấy bóng dáng Hoàng Mỹ đang lăm lăm tiến về phía trước, hình như cô nàng không thấy nó, nó xìa chân phanh cái kít rồi quay đầu chạy về phía ngược lại, nó không ngờ cuộc đời của mình lại phải đối mặt với chuyện này!
Sau muôn trùng sóng gió nó cũng lết được đến lớp của Lê Thái với trạng thái mệt mỏi tột độ.
Bực mình vì phải dính rắc rối vô duyên, nó hét lớn không nề hà gì nữa:
– Lê Thái, cậu ra đây cho tôi!
Cả lớp nhìn nó không chớp mắt, chưa một ai dám xưng hô với hotboy như thế! Nó là đầu tiên!
Nhưng Lê Thái không có trong lớp.
Sau một phút bình tĩnh nó mới nhận ra mình đang gây ra một sự chú ý quá đáng!. Nó nhắm mắt cúi xuống với vẻ xấu hổ rồi ngẩn lên cười một cái rõ tươi để lấy… cảm tình và quay lưng để trở về lớp.
– Cậu tìm tôi? – Tiếng Lê Thái ở sau lưng khiến nó giật mình quay ngoắt lại.
Chap 5: Số phận trớ trêu
– Cặp của tôi đâu? – nó bắt đầu tỏ thái độ giận dữ.
– Tôi đã trả rồi, cậu còn đòi hòi gì nữa?
– Không phải! Đó không phải cặp tôi! – nó càng giận dữ hơn.
– Đúng là… theo tôi!
Lê Thái lại cầm tay nó lôi đi, đó là cách tốt nhất để trốn ánh mắt dò hòi của một mớ người xung quanh, có lẽ nó sẽ là người lập kỉ lục về số lần gây náo động ở trường này.
– Thả tay ra! – nó vùng tay
– Tất nhiên, tôi cũng có muốn đâu! – Thái buông tay nó ra.
– Bây giờ thì trả lời đi! Cặp tôi đâu?
– Mất rồi! – Thái đáp gọn lỏn
– Cái gì? – nó không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên.
– Cũng không biết sao lại mất nữa… nhưng tôi đã mua cái mới đền rồi mà!
– Tôi không cần!- nó nói không ra hơi
– Thôi đi, đừng làm thái độ như thế! Tôi thấy không hợp với cậu chút nào! – Thái nhăn mặt.
– Cậu thích hay không thích là mặc xác cậu, bây giờ tôi yêu cầu cậu trả lại cái cặp của tôi ngay lập tức! – nó nói với giọng nghiêm khắc
– Tôi đã nói là mất rồi, tôi không thích đùa!
– Tôi cũng không đùa! – giọng nó run run
– Mệt cậu quá! – Lê Thái nói với vẻ lạnh lùng rồi bỏ đi.
– Thật quá đáng! – nó nói thầm với vẻ bức xúc nhìn theo bóng Lê Thái đang bước đi ngày một xa.
Và…
– Ui da!
Đó là âm thanh được thốt ra từ miệng hotboy sau khi bị nó giáng một đòn chí tử!
Cụ thể là nó bay đến dùng cùi chỏ tống một cú thật mạnh vào lưng của Lê Thái khiến cậụ nhóc ngã lăn ra đất, nhưng vì hăng quá đáng nên nó… cũng ngã luôn.
Vậy là nó đã ba lần “đụng” vào người hotboy với mức độ tăng theo cấp số nhân! Đầu tiên là đụng nhẹ, rồi vô ý rơi từ trên cao xuống, và bây giờ là đánh luôn hotboy… một bản lĩnh phi thường!.
Sau cú đáp đất đầy dữ dội ấy, nó lồm cồm bò dậy, không biết nghĩ như thế nào nó lại đưa tay ra để đỡ Lê Thái đứng dậy. Tất nhiên là Lê Thái không cần bàn tay của kẻ đã đẩy mình ngã để nâng mình đứng lên.
Cậu ta dùng một tay chống đất, một tay ôm bụng từ từ đứng dậy, mặt ngước nhìn nó – ánh mắt “rực lửa”, nó thoáng giật mình, nhưng có lẽ cú đánh của nó quá mạnh, Thái mới đứng lên lại khuỵu xuống, nó nhanh chóng lấy tay đỡ vội. Nhưng kết quả lại không như mong muốn. Tay nó đã vô ý cào xước tay trái của Lê Thái!.. Đúng là một thảm kịch!!!
Nó trở về lớp một bộ dạng thảm trên mức thảm! Bây giờ nó mới thấy lo cho quãng thời gian tiếp theo khi ngày ngày phải đối mặt với tất cả những chuyện như thế này, Lê Thái chắc chắn sẽ không tha cho nó sau hàng loạt những vụ “khủng ba” mà nó đã gây ra!.
Ngồi thẫn thờ một lúc, nó mới chợt nhận ra hộp quà, nó mệt mỏi rút cái nơ đỏ ra rồi từ từ mở nắp quà, nó không để ý rằng xung quanh mình là những ánh mắt săm soi với sự tò mò lộ rõ.
Một chiếc mũ… Món quà mà không ai ngờ đến, nó không để ý đến cái mũ mà ánh mắt của nó đang hướng về tấm thiệp cũng màu đỏ nốt. Nó mở ra…
“Tặng em” kí tên: Hải Phi
Đó là một cái tên lạ hoắc đối với nó.
Tiếng lớp trưởng yêu cầu mọi người về chỗ ngồi đã chấm dứt mọi sự thắc mắc đang bủa vây nó, Bảo nhìn nó, ại ánh mắt dò hỏi, nó cúi xuống.
Bảo đến gần nó, nói với một lượng âm thanh chỉ đủ để cho mình nó nghe:
– Mình có chuyện muốn nói với cậu, cuối giờ gặp nhau ở cổng trường!
– ừ…
Nó lúng túng trả lời, tự dưng nó cảm thấy có lỗi với Bảo. nhưng tại vì sao lại như thế thì nó không biết. Bảo với nó chưa có một sự công khai nào cả, cũng chưa có ai trong chúng nó thể hiện rõ lòng mình, nó không có một cái cớ nào để có thể nghĩ rằng Bảo…đang ghen.
Nó lại nhìn món quà… không thể hiểu!