<?php the_title(); ?>

Những Mối Tình Đã Qua

27.06.2014
Admin

Truyện: Những Mối Tình Đã Qua

Tác Giả: Fang.2F
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

************************

Part I: Mối tình đầu

Hồi ấy anh còn bé lắm, đâu như mới 5 tuổi, học mẫu giáo làng.
Anh thích một cô bé học cùng lớp. Cô bé hay mặc chiếc váy màu hồng, có thắt nơ, đi đôi giày cũng màu hồng, trông xinh cực. Cô bé có đôi mắt sáng, hai bím tóc xinh xinh, đôi má bụ bẫm, nhìn thích lắm, chỉ muốn cắn thôi.
Ấy thế mà anh cắn thật. Các bạn thông cảm, tí tuổi đầu, đã biết cái gì, thích thì làm thôi. Con bé khóc òa lên rồi chạy lại mách cô giáo:
– Hu hu…Cô ơi bạn Chi bạn ý cắn con
Cô nhìn đôi má hồng hồng của bạn ý còn in rõ rành rành vết tích hai hàm răng của anh, thế rồi hầm hầm chạy về phía anh, đét cho 2 đét vào mông rồi bắt anh đứng góc lớp.
Anh là anh từ bé đã cực lực phản đối chuyện dùng vũ lực để giáo dục trẻ nhỏ. Để biểu hiện sự bất bình của mình với phương pháp phi giáo dục này, anh khóc. Khóc hết nước mắt, khóc không biết trời đất là gì.
Mấy cô giáo lớp khác nghe tiếng khóc kinh quá, chạy sang xem, cô giáo anh xấu hổ quá, mới lấy kẹo bích quy ra dỗ anh.
Anh thì báu gì mấy cái đồ trẻ con ấy, biết vậy thôi, nhưng mà anh vẫn cầm lấy để cô vui lòng, rồi sau chán chả buồn khóc nữa, anh ra chơi đồ hàng với mấy bạn nữ.
Cô bé kia thấy anh chạy ra, tưởng bị cắn phát nữa, bèn ngồi tránh anh cho thật xa. Anh chả thèm, lấy kẹo bích quy ra ăn. Kẹo ngày xưa tốt thật, ăn cứ ngon ngon là. Con bé thấy anh ăn thèm quá, xán lại gần, nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng đắm đuối, anh kệ, ăn tiếp.
Cuối cùng nhìn con bé cứ ngẩn mặt ra, anh cũng thương, tay còn cầm mấy cái kẹo, xòe ra cho nó. Con bé nhận lấy rồi ăn ngon lành.
Nhân lúc nó không để ý, anh nhảy vào cắn phát nữa. Con bé mếu máo định khóc, anh dằn mặt:
– Khóc thì trả kẹo đây.
Thế là nín thin không khóc nữa.
Chẹp, từ buổi ấy, cứ mỗi lần đi học là anh lạy cạy tủ của bố ăn trộm kẹo mang đi, được đâu khoảng 1 tuần, anh chán chả buồn cắn nữa.
Vậy là hết mối tình mẫu giáo !

Part II: Chuyện tình lá gió

Bối cảnh xảy ra tại trường Đại Học Nông Nghiệp Hà Nội.

Bạn này tên là Diệp, gọi là bạn vì bằng tuổi nhau. Trong suốt thời gian yêu nhau, với em Diệp này và một cơ số em khác nữa, rất ít khi anh được gọi bằng anh, toàn là cậu- tớ, bạn- mình, ông- tôi, hoặc cùng lắm là chú- cháu, mai mốt có thể là bác- cháu, vân vân…
Hồi ấy anh học năm thứ nhất, đâu là khoảng những năm 2005, cũng gần chục năm rồi.
Anh hồi ý mới vào học Đại học, phong độ lắm các bạn ạ. Chả là anh có con máy tính ghẻ, Pen III, thửa của thằng bạn 2 triệu.
Hồi ý máy tính nó hiếm lắm chứ không như bây giờ, cả xóm anh mới có 1 con, cả lớp anh cũng mỗi chỉ mình anh có. Rồi thì anh lại sang bên Đặng Dung tậu được con di động SAM SUNG A100 nữa. Danh giá vô cùng, điện thoại hồi ấy nó còn là xa xỉ phẩm. Mỗi lần anh đi uống trà đá với giai và với gái, anh quẳng con điện thoại lên bàn, miệng thì thao thao bất tuyệt về những khái niệm cao siêu (so với hồi ấy), như là RAM, CHIP, Ổ Cứng, Bộ nhớ đệm là cả đám cứ lác hết cả mắt, nhìn anh với ánh mắt trầm trồ, thán phục.
Con máy của anh thì ghẻ vô cùng, gọi là cho có thôi, chứ mà hỏng suốt ngày. Mỗi lần hỏng là anh lại phải lóc cóc vác ra Trần Dương nhờ nó sửa hộ.
Chiều ý, đang ra hỏi xem sửa máy xong chưa, đang chuẩn bị đi về thì thấy 1 cô bé lóng ngóng đứng trước cửa hàng Trần Dương hỏi mua máy.
Trần Dương thì, như các bạn biết đấy, hồi ý sửa chữa cũng chặt chém kinh lắm, con máy của anh chỉ cháy cái RAM thôi, mang ra sửa, nó găm cho cả tuần liền, rồi vứt trả anh với 1 cái RAM hỏng (máy anh 2 ram), rồi thì là thịt anh mất 1 lít rưỡi.
Thấy bạn ý cũng hiền lành, anh chả lỡ để trứng rơi vào miệng ác, mới nháy nhỏ bạn ý ra cửa, bạn ý ngờ nghệch, thế là cũng ra thật.
Anh mới bắt chuyện:
– È hèm, cậu định mua máy à?
– Ơ, ừ, tớ đang định hỏi mua cái máy.
– Không nên mua ở đây
– Sao cơ?
– Thì đại khái là không tốt lắm. Thế cậu muốn mua máy cấu hình thế nào?
– Cấu hình là gì vậy?
– Thì Ram, chip, ổ cứng thế nào?
– Ơ, tớ không biết !
Anh nản, đúng là gà thật, nhưng tính vốn thương người, anh mới hỏi tiếp:
– Thế cậu định mua bao nhiêu tiền?
– Chừng khoảng 4 triệu.
– Thế để tớ tư vấn cho, mấy cái này tớ rành.
Con bé nhìn anh như chết đuối vớ được cọc (mà đúng là cọc thật).
– Thế giúp tớ nhé !
– Ừ, để tớ chọn cho. Chừng ấy đủ mua máy mới đấy, còn thì màn cũ cũng được. Nhưng tớ để bảng báo giá ở nhà mất rồi. Hay về nhà tớ, tớ xem cho.
Các cụ có câu: Khôn 3 năm, dại 1 giờ. Hóa ra lại chuẩn, chả hiểu đầu óc bạn ý nghĩ thế nào mà lại đồng ý. Anh mới lấy con xe đạp Thống Nhất mua 5 trăm rưởi của anh để trên hè ra mà đèo bạn ý về nhà trọ.
Trên đường đi hai đứa huyên thuyên đủ thứ chuyện:
– Cậu đang học ở đâu đấy?
– Năm thứ mấy rồi
– Ngành gì…
Đi với gái đúng là nhanh thật, mới có tí mà đã về đến nhà.
Hồi ý trọ trong An Đào, cái xóm heo hút lắm. Có 3 phòng, toàn giai với nhau, ế cả lũ. Mà vui, thân nhau như anh em. Tự dưng thấy mình dẫn gái về nhà, các bố ý có vẻ sốt sắng lắm. Xúm lại hỏi thăm.
Mình thì chỉ nửa kín nửa hở, úp úp mở mở:
– Ấy, chỉ là bạn em thôi, không có gì đâu.
Bạn ý thì lạ nước lạ cái, đâm ra thẹn. Ai hỏi gì thì nói, rồi thì cười cười, chào chào, đúng như kiểu con dâu mới về nhà chồng.
Đâm ra là các bố ý lại càng nghi ngờ tợn.

***

Sau khi các bố ý hỏi han xong, anh mới dẫn em ý vào phòng, mời nước, rồi lấy quyển catalog bảng giá mới thuổng bên Trần Anh bữa trước cho em ý xem. Em ý xem xét 1 hồi, chả biết đâu vào đâu, thế là anh lại tận tình giảng giải:
Anh:
– Ram, nó là cái Ram ý mà, nó xử lý dữ liệu
– Chip ý, nó bé như cái bao diêm ý, nó cũng xử lý dữ liệu
Em ý:
– Thế 2 cái cùng xử lý dữ liệu, sao không gộp vào làm 1 cho gọn
Anh:
– À, ừ, cái vấn đề này thì thực ra, nói chung là nó hơi phức tạp, đại khái là nhà sản xuất quy định vậy.
Em ý:
– À, à…
Anh:
– Cái ổ cứng ý, nó lưu trữ dữ liệu, ca nhạc phim ảnh các thứ
Em ý:
– À, à

Trò chuyện 1 thôi một hồi mới để ý trời tối sẩm tối xờ từ bao giờ. Trời cuối thu, nhanh tối thế chứ lị.
Mấy ông anh gọi ới sang:
– Chi ơi, rủ bạn sang ăn cơm này. Chín rồi
Gớm, tâm lý thế chứ lại, chả biết chuẩn bị cơm từ bao giờ. Yêu các anh lắm :X
Anh mới è hèm đầy tiếc nuối:
– Hay ăn cơm đã nhé, rồi tí tớ đưa cậu về.
Cũng chả biết phải làm sao, em ý đành đồng ý.
Bữa cơm vui lắm. Hỏi han đủ thứ chuyện:
Các ông ý:
– Em quen Chi lâu chưa?
Mình cướp lời:
– Dạ, cũng lâu rồi anh ạ. Bạn cấp 3 của em.
Rồi quay sang nhìn em ý đầy tình tứ.
Em ý thẹn đỏ cả mặt, lúng túng chả biết nói gì. Anh thì anh biết, nhìn đã biết nãy giờ cũng có cảm tình với anh rồi.
Một ông nói:
– Thằng Chi sướng nhá, cả xóm mình mày có người yêu.
Anh phì cười, ra vẻ chuyện tế nhị, rồi thì là cúi xuống, cặm cụi gắp thức ăn.
Gớm, nói vô duyên quá cơ. Ấy dưng mà thích
Cơm nước xong, cũng đã 7 rưỡi tối. Em ý xin phép ra về, ah dắt con ngựa chiến ra đèo em.
Nói chung là cũng nặng, nhưng mà không thành vấn đề, anh đã có tình yêu.
Nhà em ý ở Thạch Bàn, quãng đường khá xa, đủ để hàn huyên tâm sự, mà tán gái nó lại đúng là sở trường của anh:
Anh:
– Thế quê cậu ở đâu?
– Mình ở Hưng Yên.
– Ồ thế á, mới nhìn tớ đã đoán là Hưng Yên rồi, hóa ra đúng thật !
– Sao cậu lại đoán được.
– Thì con gái Hưng Yên toàn người xinh, nhìn dễ nhận ra lắm.
– Điêu !
– Thế cậu ở đâu Hưng Yên?
– Mình ở Mỹ Hào
– Thằng bạn cùng lớp tớ cũng ở Mỹ Hào, thế cậu ở xã nào?
– Tớ ở Xuân Dục. Thế bạn cậu ở xã nào
Hợ, lớp anh có thằng mả mẹ nào ở Hưng Yên đâu, anh chém thế.
– Ừ, cũng ở Xuân Dục, trùng hợp thế nhỉ? Bữa nào tớ xuống nhà nó thì vào chỗ cậu chơi nhé
– Okie thôi.
Các bạn trẻ ạ, anh khuyên các bạn nên học 1 tí về địa lý, nhất là về địa lý các tỉnh loanh quanh Hà Nội, tỉnh nào hay, có đặc sản gì, các huyện ra sao, để con biết đường mà chém với gái.
Yếu quyết khi chat với gái lạ là phải chiếm được sự tin tưởng. Còn gì đáng tin tưởng hơn khi các bạn biết được rõ ràng về quê quán gái. Gái sẽ có cảm tưởng như đi vạn dặm gặp đồng hương, thấy yêu mến và thân thuộc vô cùng.

***

Đi tới Sài Đồng, anh bảo em ý:
– Diệp này, đi ăn kem nhá !
– Ừ, đi
Các bạn trẻ có lẽ chưa biết, đối diện đường đường Thạch Bàn qua cầu Vĩnh Tuy bây giờ, đi sâu vào chừng 20m, có 1 quán kem Merino rất ngon.
Trong những năm dài mải mê chinh chiến và yêu đương của anh, anh thường dẫn bạn lên đây ăn kem, rồi lên cầu Vĩnh Tuy ngắm sông. Đẹp, lãng mạn, và rẻ nữa.

Hai đứa ăn kem, nói chuyện rất vui, nói đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Anh mới trổ tài kể chuyện cười cho em ý nghe. Các bạn chắc chưa biết khả năng kể chuyện cười của anh, duyên với lại yêu lắm, các em cứ gọi là mê tít.

Anh:
– Diệp này. Cậu nghe chuyện cổ tích không?
Em ý:
– Có. Cậu kể đi.
Anh:
– À, ừm. Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một thỏ mẹ và 3 thỏ con sống với nhau rất hạnh phúc. Một hôm, trong nhà hết sạch thức ăn rồi, mà thỏ con thì đói lắm. Thế là thỏ mẹ phải đi kiếm thức ăn, trước khi đi thỏ mẹ dặn: Các con phải ở nhà đấy nhé, nhớ là không được mở cửa cho người lạ. Các thỏ con vâng lời, ở nhà ngoan ngoãn đợi. Thỏ con đợi lâu, rất lâu mà vẫn không thấy thỏ mẹ về. Đói bụng và sốt ruột quá, chúng đi tìm thỏ mẹ.
Thỏ mẹ về nhà không thấy các con đâu, sợ quá, bổ nhào đi tìm. Thỏ mẹ đi tìm xa thật xa, lâu thật lâu mà vẫn không thấy các con, thỏ mẹ buồn tới phát khóc.
Chợt thỏ mẹ thấy bác cáo. Thỏ mẹ hỏi bác cáo:
– Bác cáo ơi, bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác cáo đáp:
– Có, tôi có thấy.
– Bác làm ơn chỉ cho tôi với.
Bác cáo ậm ừ:
– Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác cáo hôn.
Bác cáo chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, đi lâu thật lâu vẫn chưa thấy các con. Bỗng thỏ mẹ gặp bác Sói, thỏ mẹ hỏi bác Sói:
– Bác sói ơi. Bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác sói đáp:
– Có, tôi có thấy
– Bác làm ơn chỉ cho tôi với
Bác sói ậm ừ:
– Làm gì có chuyện dễ dàng như thế ! Cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác sói hôn.
Bác Sói chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, đi lâu thật lâu vẫn chưa thấy các con. Bỗng thỏ mẹ gặp bác Hổ, thỏ mẹ hỏi bác Hổ:
– Bác Hổ ơi, bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác Hổ đáp:
– Có, tôi có thấy
– Bác làm ơn chỉ cho tôi với
Bác Hổ ậm ừ:
– Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác Hổ hôn.
Bác hổ chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, thỏ mẹ băng qua 1 cánh rừng, băng qua 1 đồng cỏ, đến một mặt hồ. Bỗng dưng thỏ mẹ thấy…

Kể đến đây anh dừng lại nhìn em ý. Em ý chăm chú lắng nghe, đôi mắt mở to đầy thích thú. Chuyện, JK chứ có phải ai đâu. Anh nhìn em ý cười, nụ cười đầy bí ẩn.

Em ý đang nghe hay, tự dưng bị dừng lại, mới giục anh:
– Này, cậu kể tiếp đi chứ, đang thú vị mà.
Anh:
– Cậu có muốn nghe tiếp không?
Em ý:
– Có chứ, kể nhanh đi.
Anh:
– Ừm, nhưng mà: Làm gì có chuyện dễ dàng như thế !

Em ý ngớ người một lúc rồi mới nghĩ ra, sằng sặc cười, đấm thùm thụp vào lưng anh.
Đau, nhưng mà thích.
Đợi em ý đấm chán, anh mới quay mặt sang. Nhìn thẳng vào mắt em ý. Em ý thẹn thùng, cúi mặt xuống.
Nhìn cái biểu hiện anh đã biết là thích anh rồi, chệch đi đâu được nữa.
Các bạn trẻ ạ, khi nói chuyện với gái, hãy nhìn thẳng và thật sâu vào mắt. Nếu thấy những biểu hiện như vừa rồi, tức là gái cụp mắt xuống, thẹn thùng e ấp, kèm theo tay chân khua loạn xạ, hoặc mân mê giấy ăn, hoặc hành động vô thức, thì đích thực là gái đã thích mình, gái đã bật đèn xanh.

Thấy những biểu hiện đó, mà bạn không tiến tiếp, thì hoặc bạn quá kém, quá trẻ con, hoặc cũng có thể, bạn bị mù màu.

Kem xong, anh đưa bạn ý lên Khu Công Nghiệp Sài Đồng.
Khi ấy, chưa có cầu Vĩnh Tuy, đường vào Khu công nghiệp Sài Đồng chỉ là đường cụt với 2 hàng cây chạy dọc.
Anh đèo em ý đi dạo trên con đường ấy. Con đường vắng tanh, thoang thoảng mùi hoa sữa. Gió nhẹ rì rào thổi qua những tán cây, qua làn áo mơn man vào da thịt. Trời vào thu, dường như em se lạnh, 2 bàn tay em bám chặt vào eo anh. Anh vẫn chầm chậm đạp xe.
Ngọn đèn 2 bên đường đường sẽ sẽ tỏa những ánh sáng đỏ au con đường trải nhựa dưới chân.
Khung cảnh yên bình quá. Ở phía hàng rào bên kia là những phân xưởng vẫn sáng đèn, những công nhân vẫn hăng hái lao động, hăng hái thi đua, sản xuất. Từ những nhà máy ấy, sớm mai, trên những chuyến xe container, những hàng hóa sẽ được chở đi tới khắp mọi miền đất nước, tới những vùng biên giới xa xôi, những hải đảo bốn mùa gió biển, đi đến cuối vùng trời, đem tới những niềm vui.

Thôi dek tả cảnh nữa, đại khái anh đạp xe được mấy vòng cũng mỏi mịa nó hết cả chân. Thế là bảo em ý, mình nghỉ 1 chút nhé. Em nó, không biết thơ ngây hay giả vờ thơ ngây, cũng chả nói gì.
Anh chọn chỗ cạnh máy ATM, chỗ ấy có thềm đá, sạch và sáng sủa. Sở dĩ anh chọn chỗ sáng sủa ấy, là vì để em ý bớt ngại, chứ mà cả con đường vắng tanh vắng ngắt thế này, sáng tối quan trọng mịa gì, phỏng ạ?

Ngồi chơi, lại nói chuyện luyên thuyên. Cũng chả hiểu nữa, bây giờ gặp gái anh chỉ hỏi nhõn được mấy chuyện:
– Em học trường nào?
– Khoa gì?
– Quê đâu?
– Nhà mấy anh chị em?
là hết vẹo, chứ mà hồi ấy văn chương nó cao lắm, giờ nhớ lại không hiểu có chuyện khỉ gì mà lại nói được nhiều như thế?

Dưng mà ngồi cách xa nhau quá, thế này nước non gì? Các bạn thông cảm, mới lần đầu gặp mà đã đi ăn uống chơi bời thế này, kể cũng là tiến bộ lắm, giờ chỗ vắng vẻ lại cứ sán vào đòi ngồi gần nữa, ai mà chịu cho nổi.
Biết thế, nhưng mà anh vẫn cố ý dịch lại gần thêm chút nữa.
Em ý, đúng như phỏng đoán, liền cố ý dịch ra xa. Mà ý, đang ngồi xa, tự dưng dịch lại gần nghe nó cứ vô duyên, không tự nhiên thế nào ấy.
Anh bó tay, đành hàn huyên chém gió với em ý. Câu chuyện chuyển từ hài hước bông đùa sang tình cảm lãng mạn: cậu thích màu gì? Màu tím? Tại sao? Màu tím lãng mạn, thủy chung. Cậu thì sao? Tớ thích màu xanh? Tại sao? Màu xanh dịu và nhẹ nhàng, như một đám mây, tự do bay khắp bầu trời (Anh nhớ mây màu trắng cơ mà nhỉ? Mà thây kệ, lúc ấy thì logic quan trọng quái gì?)
Tự dưng anh nhớ ra là túi quần mình có cái điện thoại. Hờ, điện thoại anh lúc ấy thì lưu cùng lắm dăm ba số, cả tuần gọi được 1,2 cuộc, để cho nó có là chủ yếu. Anh rút điện thoại ra, giả vờ có cuộc gọi, rồi chạy ra 1 góc xa, vừa vờ nói chuyện vừa nhìn lại vị trí để đánh giá tình hình.
Một lúc, anh trở về chỗ cũ, mỉm cười nhìn bạn ý, rồi ngồi xuống, ở một vị trí rất gần, không còn khoảng cách.

Nghĩ lại cái trò nghe điện thoại, thấy mình văn xích lô bỏ mợ ra ý. Nhưng mà anh kinh nghiệm còn non, từ bé đến giờ biết tán tỉnh ai đâu, đành nghĩ ra cái võ gì thì dùng cái võ ấy. Thô, nhưng hiệu quả ra phết. Thú thực là lúc đứng lên, anh cũng xoắn lắm, vì lúc đó ngồi cũng khá gần rồi. Thôi thì quân tử lùi 1 bước để tiến 3 bước, âu cũng là không uổng.

Em ấy, thật là kì diệu, chỉ hơi khe khẽ né người chứ không hề có ý dịch ra, rồi sau né chán rồi lại ngồi thẳng thắn như cũ.

Lúc ấy ngồi gần, thú thực là, ấm lắm các bạn trẻ ạ

Lại trò chuyện tiếp. Đối với con gái mà nói, nên nhẹ nhàng tình cảm, ít ra giữa các đợt tấn công với ý đồ xấu, nên có 1 khoảng lặng trầm ngâm, để xua đi cái mặc cảm sợ sệt, e ngại trước đợt tấn công trước, đồng thời xóa tan cái sự đề phòng trước đợt tấn công này. Tán gái ngoan là phải thế, gái hư thì không nói.

Nói chuyện mãi cũng đến lúc hết chủ đề. Mà im lặng là tuyệt đối cần tránh trong những lần gặp gỡ đầu tiên, càng tuyệt đối cần tránh khi định triển khai ý đồ xấu. Bằng mọi giá phải nói chuyện hoặc bắt chuyện gái. Vì rằng thì là cứ để gái im lặng, gái lại suy nghĩ linh tinh, mà trong cái mớ suy nghĩ linh tinh ấy, chỉ cần một suy nghĩ kiểu như: “mình đang làm gì thế này? Mình làm thế này có đúng không?” là mọi chuyện hỏng bét.

Thế là, anh hát, nhạc trữ tình thôi, những bài đang nổi bấy giờ, kiểu như là Tuổi hồng thơ ngây, hòn đá cô đơn, toàn những bài mà người ta nghe xong, trái tim đều cảm thấy bồi hồi, lẻ loi, cần tìm 1 bờ vai làm chỗ dựa
Giọng anh thì nói chung cũng tạm. Hát nhạc cách mạng thì ko ăn nổi bác Sang, hát nhạc vàng thì còn thua chú sadman 1 cấp, nhạc tình yêu thì càng không đọ nổi Lyken. Nhưng lúc ấy 3 bố ấy chả có đếy để mà so sánh, ừ thì anh cứ hát thôi, cảm xúc dâng trào, tiện tay, anh vòng qua eo em ý, ôm vào lòng.
Chẹp, chả biết trời lạnh hay anh hát hay, hoặc cũng có thể cả 2, em ý không có phản ứng gì.

Yeah, đại công cáo thành. Đã lâu lắm rồi, anh chưa cưa cẩm ai, cũng quên mất cái cảm giác ôm một người con gái thế nào. Chỉ nhớ anh và em ý ngồi với nhau như thế rất lâu.

Mái tóc em thơm lắm, một mùi dịu nhẹ, anh khẽ hôn lên mái tóc, hôn lên trán, rồi nhìn thẳng vào mắt em.
Chuyện gì đến cũng đến. Anh và em ý hôn nhau.
Vâng, bằng môi ấy ạ.
Nụ hôn đầu đời, vụng về và lóng ngóng, nhưng hết sức ngọt ngào.
Tay em ấy nắm chặt tay anh. Bọn anh nhìn nhau e thẹn.

Muộn, anh chở em ấy về, nhà trọ em ý đã khóa cửa. Em gọi bạn ra mở cổng. Anh và em ý tạm biệt. Anh trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng vui sướng.
Trước mắt anh là cả xóm trọ 6 người đang chờ anh về chất vấn.

***

Còn một số tình tiết sau này. Anh nghĩ là chỉ nên kể đến đây thôi. Khoảng 3 tháng sau, anh và em ấy chia tay. Lí do a xin phép không kể.

1 năm sau đó, vào ngày sinh nhật anh, lúc đó anh đang học trong lớp thì có bạn nhắn bảo có người tìm. Là em ấy.
Bọn anh gặp nhau lần đó là lần cuối.

Có 1 lần, anh đã bảo em ấy rằng: “Cậu biết không? Diệp nghĩa là lá. Chi nghĩa là cành. Lá và cành thì không thể tách rời nhau được. Cậu sẽ mãi ở bên tớ nhé !”. Em ấy mỉm cười đầy hạnh phúc.

Nhưng các bạn trẻ ạ, anh chưa nói với em ấy rằng: “Một chiếc lá chỉ có thể có 1 cành, nhưng 1 cành thì có nhiều lá lắm !”

Dẫu sao thì, khi một chiếc lá rụng đi, cũng để lại trên cành 1 vết sẹo, không bao giờ lành được.

Có một câu chuyện nào đó, đại ý rằng: Lá rời cành, là vì cành không giữ lá lại, hay là lá bị gió cuốn đi.
Anh đặt tên câu chuyện là “Chuyện tình lá gió” cũng là vì thế.
(But mà chả có thằng khỉ nào tên là Gió ở đây, bọn anh chia tay không phải vì người thứ 3, đại khái thế)

Mà, đến tận bây giờ, anh vẫn chưa biết, liệu em ấy đã mua được máy tính hay chưa

Part III: Gái cơ quan

Hồi ấy, công ty anh mới chuyển địa điểm tới 57 Láng Hạ, chỗ tòa nhà Thành Công bây giờ.
Tòa nhà Thành Công, như các bạn trẻ đã biết, sau lưng là hồ Đống Đa, trước mặt là công viên và hồ Thành Công, chếch chếch phía bên trái là rạp chiếu phim Quốc Gia, loanh quanh khu thì toàn quán ăn với lại quán cafe cho dân văn phòng. Đúng là tập hợp đủ của thiên thời địa lợi.
Đến chỗ mới mấy bữa, anh mới giác ngộ ra là khu này nhiều gái cực kỳ. Tầng 1 thì có mấy em trắng trẻo ở quầy giao dịch Techcombank, tầng 15 thì toàn các em trẻ trung của 1 công ty phần mềm kế toán, đặc biệt là tầng 17, có trung tâm tiếng anh, giáo viên thì toàn là con gái chưa chồng, 1 chùm mơn mởn, 1 rổ xinh tươi. Cái sự hoan hỷ trong anh lúc ấy, thực không có giấy bút nào tả xiết.

(*) Chú thích: anh xin phép không kể tên các công ty ấy, để tránh nhiều phiền phức về sau.

Công ty anh làm bên mảng thiết kế website với gia công phần mềm, nên là toàn giai chưa vợ, từ sếp cho tới nhân viên. Đặc trưng của cái nghề này là cứ chỗ nào có net là làm được. Sếp anh được cái quản lý nhân viên cũng khá dễ dãi, miễn là kịp tiến độ, chứ còn khỏi cần đến công ty nhiều cho chật chỗ. Ấy thế mà từ khi chuyển đến địa điểm mới, đều đặn như vắt chanh, 8 rưỡi bắt đầu làm việc thì 7 rưỡi các bố ý đã tập trung đầy đủ ở quán trà trước tòa nhà ngồi ngắm gái rồi. Rồi thì 8 giờ 15 đã tranh nhau đứng trước thang máy, chờ các em tầng 17 lên cùng mà bắt chuyện. Các em ý thì cũng đi theo đội cả. Bên anh 8 người, bên ý 9, mà thang máy thì chỉ max được đến 15. Cơ mà mình là giai, ai lại để các em ý đứng chờ, nên là bọn anh phải chia nhau ra mà đi cùng các em. Cái sự phân công rất rõ ràng và rành mạch.

Tay thì có ngón dài ngón ngắn, chân cũng có chỗ thẳng chỗ cong, 9 em ý không hẳn em nào cũng xinh cả. Tựu trung lại thì có 2 em xinh nhất, tên là Thúy và Hương, 5 em khác trông cũng tàm tạm dễ nhìn, còn 2 em nữa thì thôi, chả kể làm gì cho mất công gõ phím.

Mấy ông ở công ty anh được cái cũng bạo, 3 hôm mà đã làm quen hết cả công ty dưới, rồi thì nghỉ trưa rủ nhau đi trà đá, nhân trần, cà phê cà pháo, vui vẻ lắm.
Em Thúy với em Hương được mấy ông ý tăm tia nhiều nhất. Hai em thì mỗi người một tính. Em Thúy thì sôi nổi hoạt bát, hay nói dễ gần, em Hương thì hiền lành trầm tính, lại có vẻ kiêu kiêu, trông lại xinh hơn em Thúy 1 tí, nên là các bố ý đều ngấm ngầm kết em Hương cả.
Chuyện tình của anh là với em Hương.
Anh thì, như các bạn đã biết, chém gió trên diễn đàn thì ảo lắm, cứ gọi là. Ấy thế mà nói chuyện với gái thì cứ bối rối như gà mắc tóc. Đi cùng cty cà phê với mấy em, anh chỉ ngồi im lặng uống cafe, hút thuốc lá vã, mắt nhìn xa xăm, chứ tiệt chả nói câu gì.
Vì là các bạn trẻ ạ, muốn gây ấn tượng thì phải tạo sự khác biệt. Giữa một đám đông tán chuyện, gió bão ào ào, thì cái việc nói thêm của anh, thực là không cần thiết.
Tán chuyện chán chê rồi cũng đến màn xin số, xin nick. Kệ các bố ấy sốt sắng xin xỏ nọ kia, anh cứ thong thả đã.
Rồi cái gì đến cũng đến, mọi người xin xỏ xong xuôi, em Thúy lúc này mới bẩu:
– Anh Chi này, số anh là gì? Cho em đi.
– À, ừm, số anh là 0906…
– Thế còn nick?
– À, là joker…

Đầu buổi chiều, anh on, đã thấy các em add nick tới tấp. Anh lẳng lặng accept hết, cũng chả buzz, chả hỏi han thêm gì.
Chẹp, cơ mà thấy mấy ông trong công ty cả buổi chiều hăng say chat với mấy em. Đâm ra anh cũng sốt ruột tợn. Cơ mà quân tử là phải biết chờ thời. Anh để status một câu hát trong bài Niệm khúc cuối: “Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời, cũng đã muộn rồi…” kèm link bài hát. Im lặng thả mồi.
Y như rằng, một lúc sau, 1 loạt các em tò mò vào buzz, toàn những là:
– Anh à, status của anh buồn thế?
Rồi thì là:
– Anh đang thất tình à?
Hoặc:
– Anh có chuyện gì vậy? Kể cho em đi.
Haizz, con gái rất tò mò, đôi khi dễ dụ.

Anh mới trả lời các em đấy bằng 1 giọng rất dửng dưng và khách sáo, rằng thì là anh thích bài hát này, rồi thì anh bận chút, tí nói chuyện sau nhé, hay không có gì đâu em ạ, chuyện qua lâu rồi mà, tự dưng anh thấy nhớ, thế thôi.

Ấy cơ mà em Hương vẫn chưa thấy buzz.

Con trai, nhiều khi rất đểu với lại tham các bạn trẻ ạ. Nếu chỉ có 1 em thì không nói làm gì, đằng này tới tận 7 em (trừ 2 em kia không tính), nên là mấy ông cứ phân vân rồi đong đưa cả đám, mà bọn con gái, mấy chuyện yêu đương tình cảm, nó lại hay kể cho nhau, đâm ra xôi hỏng bỏng không cả lượt.

Tối ấy, anh dính tí việc, phải ở lại công ty, tới hơn 7 rưỡi mới xong, lúc đi về thì gặp Hương đi cùng thang máy. Đây là lần đầu tiên anh và em ý ở với nhau 1 mình. Cả thang máy có 2 người, anh mới bắt chuyện:
– Hôm nay em về muộn vậy?
– Dạ, sếp bảo làm xong hợp đồng để mai sang gặp đối tác. Sao anh cũng về muộn thế?
– Anh dở chút việc, làm nốt cho xong.
– Anh ăn tối chưa?
– Anh chưa?
– Hay em với anh đi ăn tạm chút gì đó rồi về nhé !
– Ờ, thôi, để khi khác, hôm nay anh hơi mệt, muốn về nhà luôn.
– Sao trông anh Chi lúc nào cũng có vẻ buồn buồn thế nhỉ?
Anh chỉ mỉm cười, không đáp.
Thang máy mở cửa, anh và em ý cùng ra bãi xe, anh dắt xe ra trước, ngoảnh lại chào:
– Bye Hương, mai gặp nhé !
– Vâng, chào em.
Anh phóng xe ra chỗ bảo vệ, gửi vé xe, trả tiền, tiện còn 2k tiền lẻ trong túi, anh bảo bảo vệ, trả luôn tiền gửi xe cho em ý.

Các bạn trẻ ạ, đôi khi tâm lý con người rất phức tạp, chả hiểu sao lúc ấy gặp em ấy, anh cảm thấy rất dửng dưng và xa lạ, chả có một cảm xúc gì. Thậm chí bỏ qua cả cơ hội đi ăn tối với em ý, anh lên xe, dông về nhà thẳng.

Tối, anh online, để 1 câu status của bài hát anh hay nghe “Người ở đâu, mình ở đây bạc mái đầu” với link bài hát. Được 1 lúc thì em ý buzz:
– Hi anh
– Hi em.
– Anh về rồi à?
– Uhm, em ăn cơm chưa?
– Dạ, em ăn rồi. Còn anh?
– Uk, anh cũng ăn rồi.
– …
– Status của anh nghĩa là gì đấy?
Đệch, thế đấy các bạn ạ, câu mấy hôm cá mới cắn mồi, gớm thật.
– Ừ, lời một bài hát của Vũ Thành An đấy mà, em nghe chưa?
– Em chưa. Anh thích thể loại này à?
– Ừ, anh thích.
Thế là là anh lại chém gió với em ý về các bài hát của Vũ Thành An, về Tuấn Ngọc, Ngô Thụy Miên, etc…
Chém mãi mà cuối cùng nghe chừng không khí chat chit vẫn chưa có vẻ sôi nổi lắm. Mồi này chắc không hợp. Thế là anh mới kết luận:
– Haizz, tại là anh già mất rồi.
Em ý mới bảo:
– Gớm, anh mà già á? Bao nhiêu tuổi rồi mà bảo già?
– Ớ, già thật mà? Nhớ ngày xưa, chừng chục năm trước ấy, anh chống đẩy 1 tay còn được 5 chục cái cơ mà.
– Anh điêu.
– Thật, anh thề.
– Em không tin, chống đẩy 2 tay được 5 chục cái đã là giỏi rồi, mà anh bảo 1 tay. Thế anh chống đẩy thế nào?
– Thì anh chống vào tường mà, đừng nói 5 chục, anh chống được 100 là bình thường.
Em ấy mới cười sằng sặc lên rồi bảo anh:
– Thấy chưa, đã bảo là anh điêu lắm mà.
– Tại em không hỏi kỹ ấy chứ.
– Anh cáo lắm.
Chẹp, thế là anh lại chat tiếp với em ý về chuyện thời thơ ấu, chơi ném lon như nào, rách quần như nào, rồi đi tắm mưa bắt cá ra sao…Em ý, đúng chủ đề, cũng kể nhiều chuyện, nào là ngày xưa em đi học thế nào, mẹ sinh em bé, chăm em thế nào, rồi thì mấy lần bị bố đánh thế nào.
Her, các bạn ạ, những khi chat với gái, lúc bí chủ đề, các bạn cứ lôi các đề tài như là ngày thơ ấu, chuyện gia đình, chuyện mấy ông bà hàng xóm, hay tỉ như là con cún ở nhà thôi, cũng ối thứ chuyện. Nhưng cần lưu ý, chủ đề phải được chuyển hết sức khéo léo, tạo ra cảm giác thích thú, với lại cũng ít gây ngượng ngập nữa.

Ví như là đang nói về chủ đề thơ ấu, chuyển sang chuyện nhà hàng xóm, thì có thể là:
– Hồi bé ấy, anh toàn sang nhà hàng xóm chơi với mấy ông anh, mấy nhà thân lắm. Giờ thi thoảng mấy anh đấy về, toàn rủ nhau đi bia bọt. Hồi bé em hay sang hàng xóm chơi không?
Hoặc đang từ hàng xóm sang con cún thì có thể thế này:
– Hàng xóm nhà anh có nuôi con chó dữ cực, anh bị nó đuổi mấy phen, chạy bán sống bán chết, thế nhà em có nuôi chó ko?

Đại khái thế? Chứ còn chuyện hồi bé bạn có thân với mấy ông anh hàng xóm không? Hoặc chó hàng xóm có dữ không, thì kệ xác, quan trọng quái gì. Em ấy cũng đâu có về mà kiểm tra được.

Nói chuyện một hồi cũng chán, anh lướt web, em ấy thì vẫn hỏi han này nọ. Anh kệ, chả thèm trả lời. Đời, phàm cái gì dễ tới thì nhàm, cứ để em ấy chờ 1 tí cho sốt ruột.
Em ý mới buzz 1 cái rồi hỏi:
– Anh đang bận à?
– À, ừ, không. Anh đang xem lại mấy cái ảnh.
– Ảnh gì vậy?
– Người yêu cũ.
Em ý bối rối 1 hồi, đoạn lại hỏi tiếp:
– Chia tay lâu chưa anh?
– Ừm, được hơn 1 tháng rồi.
– Thế tại sao lại chia tay?
– Ừ, hì. Anh kể, nhưng em đừng nói cho ai biết nhé !
– Vâng, hì, anh kể đi
Thế là anh kể.
Hơn chục cuộc tình thất bại đã cho anh cái kinh nghiệm xương máu rằng, nên thành thật với gái. Kể về những cuộc tình cũ của mình, không những làm mình gần gũi hơn với gái, mà còn tạo cảm giác tin tưởng.
Với lại, như các cụ đã nói: Ông có chân giò, bà thò chai rượu. Muốn biết được những bí mật của gái, thì trước tiên phải nói cho gái bí mật của mình cái đã.
Bạn chém gió ảo, lúc ban đầu có thể làm gái thích, có thể làm gái cười. Nhưng trong tâm trí của gái, vẫn có 1 chút gì đó nghi ngờ, đề phòng. Để chiếm được tình yêu của gái, không gì bằng tạo được sự tin tưởng.
Kể xong, anh kết luận:
– Uhm, chung quy lại, lỗi là của anh.
Em ý an ủi:
– Không phải, là do cô ấy chứ
– Nhưng cũng tại anh không tốt.
– Con trai mà, ai chả có thói xấu
Chẹp, các bạn trẻ ạ, khi đã chia tay rồi, quay lại phán xét xem là lỗi của ai chẳng còn quan trọng nữa. Thôi thì cứ nhận hết lỗi về mình, lại được tiếng vị tha.
– Uhm, thế còn em thì sao? Đã từng yêu ai chưa?
– Bọn em chia tay rồi anh ạ.
– Chuyện thế nào vậy?

Bọn anh cứ thế chat chit tới 3 giờ sáng, 6 tiếng đồng hồ liên tục, mệt phờ râu. Anh mới bảo em ý:
– Thôi, em ngủ đi, mai còn đi làm, muộn lắm rồi
– Vâng.
– Chúc em ngủ ngon nhé.
– He. G9.
Em ý im lặng 1 lúc, rồi lại bảo:
– Anh này, lúc mới gặp anh, em cứ tưởng anh lạnh lùng khó tính lắm cơ. Giờ mới biết anh cũng đáng yêu lắm đấy.
– Chuyện, anh mà. Thôi ngủ đi
– Vâng ạ, chào anh.
– Ừ, sáng mai gặp.
Anh out nick, nằm lăn quay ra ngủ trong tâm trạng vô cùng sung sướng.

Sáng hôm sau, anh tới công ty, làm thủ tục súc miệng bằng cốc trà đá, rửa mặt bằng cách ngắm gái mặc minizip đi qua đi lại như thường lệ với mấy ông ở công ty.
8 giờ 15, chờ thang máy, thấy em ý cùng đội vừa tới, mặt mũi phờ phạc nhưng tươi tắn. Anh nhìn em ý, khẽ mỉm cười. Em ý cũng mỉm cười đáp lại.
Vào thang máy, em ý đứng gần anh, khẽ hỏi:
– Đêm qua anh ngủ ngon ko?
– Ngủ ngon lắm. Em thì sao?
– Em ngủ muộn, thâm quầng hết cả mắt đây này.
Hớ hớ, lại còn nói giọng làm nũng thế này mới chết chứ.
Anh đang định bông đùa đưa đẩy thêm tí, chợt nhận thấy 13 cặp mặt đang đổ đồn vào mình, từ những ánh mắt ngạc nhiên của đội nhà em ý, tới ánh mắt hừng hực căm thù của đội nhà anh.
Hị, thế là đành im lặng.

Vào văn phòng, pha xong cốc cafe cho tỉnh táo, ngay lập tức anh mở máy. Em ý cũng đã on.
Anh buzz:
– Hi em, ngày mới vui vẻ. Uống cafe không?
– He, dạ. Anh mang xuống đây đi.
– Okie
– Mà anh xem dùm em cái máy với. Như điên ý, gõ word toàn bị lỗi suốt thôi.
– Ừ, để anh xuống xem.
Anh pha cốc cafe, mang xuống tầng 17. Mấy bố trong phòng đang định chất vấn cái vụ thang máy vừa nãy, thấy anh đi, liền hỏi:
– Chú đi đâu đấy?
– Em xuống tầng dưới, sửa cho Hương cái máy. Em ý nhờ.
– Ơ cái thằng, từ từ tao hỏi đã.
Anh cười cười, dông thẳng.
Lần đầu xuống công ty em ý. Vừa bước vào đã thấy em ý chờ sẵn ở cửa. Anh đưa cho cốc cà phê rồi đi vào bàn làm việc của em. Mấy thím cùng phòng nhìn anh đầy soi mói. Em ý bẽn lẽn:
– Ơ, em nhờ anh Chi xuống sửa dùm cái Word, toàn bị lỗi thôi.
Mình vào xem máy em ý, hờ, lỗi khỉ gì đâu, máy cài thiếu font nên các kí tự bị lỗi. Mình mới phán:
– Font này soạn bằng Vn.Time, máy em mới cài lại nên thiếu ý mà. Để anh tải về cho.
Em ý mới bảo:
– Anh xem trong ổ D ấy ạ, hình như lần trước bạn em có tải về rồi.
Hợ, đã hiểu, mình đã cáo mà gặp em ý còn cáo hơn. Hóa ra bảo mình xuống sửa máy chỉ là để lấy cớ cho đỡ ngại với mấy bà cùng phòng.
Tranh thủ lúc mình sửa máy, em ý gọt ổi mời ăn.
Hị, sửa máy tính quả là một nghề vinh quang. Được ăn được nói, được gói mang về.
Hai đứa lại nói chuyện linh tinh, anh mới bóng gió:
– Chẹp, sáng nay anh dậy muộn quá, chưa kịp ăn gì. Giờ đói quá.
– Anh ăn tạm ổi cho bớt đói, tí đi ăn trưa.
– Em mời nhá?
– Vâng, hì, coi như trả công sửa máy.

Các cụ bảo: Con thầy, em bạn, gái cơ quan. Đó là 3 đối tượng nên tránh. Không phải vì không cưa được, mà vì rủi cưa cẩm xong rồi, có xích mích, hoặc là bỏ nhau, thì sau này khó nhìn mặt anh em bạn bè, đồng nghiệp…
Em Hương thì chẳng phải là gái cơ quan anh, nhưng anh cũng đang gặp phải một cơ số rắc rối không kém. Ấy là mấy ông trong công ty.
Ở phòng em ấy về, ôi thôi, rằng thì là đủ thứ chuyện. Anh em công ty ngay lập tức mở cuộc họp nội bộ, nội dung là kiểm điểm và phê phán cái thái độ hết sức ăn mảnh của anh. Rằng:
– Chú thế là không được, không biết kính trên nhường dưới. Anh tia nó trước cơ mà.
– Mà trước khi tán nó, chú phải thông báo trước tình hình để anh em còn biết.
Rồi:
– Mày kể cho anh nghe đầu đuôi sự vụ xem nó thế nào? Mày tán em nó ra sao?
Hoặc:
– Chú chọn đi, anh em công ty hay là nó?
Đến là khổ.
Mà anh em trong công ty anh, anh biết, gọi là ý kiến thế thôi, chứ mà rồi cũng ổn ý mà. Với lại mấy ông ấy cao to đẹp giai thật, dưng mà từ xưa đến giờ đã tán được ai quái đâu. Trình vẫn còn còi lắm.
Anh mới thú thực:
– Trưa nay em ý hẹn em đi ăn cơm
Các bố ý mới rồ lên:
– Ơ cái thằng này khá. Được, mày truyền cho anh ít kinh nghiệm đi…
– Hì, để em tán xong rồi nói 1 thể.

Đối diện tòa nhà Thành Công là 1 con đường nhỏ, đi vào 20m rồi rẽ vào ngõ là mấy quán ăn. Giờ ăn trưa, quán đông nghịt. Cơ mà lần hẹn hò đầu tiên ai lại ăn ở chỗ như thế. Em ý dẫn anh đến 1 quán ăn ở đầu đường Láng. Quán nhỏ, thoáng, khá lịch sự, vừa là quán ăn vừa là quán cafe, có ngăn riêng, ghế ngồi bệt.
Anh dẫn em ý vào quán, chọn 1 góc khá kín đáo, xếp chỗ ngồi cho em, gọi món…
Chẹp, đi ăn với gái cũng là 1 cuộc chiến khá cân não. Bạn phải tỏ ra chu đáo tỉ mỉ, quan tâm cho gái từng tờ giấy ăn, từng cốc nước. Làm sao phải tỏ ra không quá thờ ơ lạnh lùng, cũng không quá sốt sắng.
Ăn uống rồi trò chuyện rất chi là vui vẻ. Dân công sở mà, thiếu quái gì chuyện để nói. Nào là hôm nay chị này trong phòng mặc cái váy gì, chị kia cãi nhau với người yêu như thế nào, chị trưởng hôm nay đến ngày, đâm ra khó tính ra sao, etc…thôi thì đủ thứ chuyện.
Anh ngồi lắng nghe, cố tỏ thái độ cực kỳ hào hứng, thi thoảng lại chêm vài câu bình phẩm.
Cơm nước xong, anh gọi nước uống. Em ý, sau khi thức gần trắng cả đêm qua, có vẻ mệt, tựa lưng vào tường nhắm mắt.
Hồi anh còn làm ở đường Láng, cũng thi thoảng vào quán này để ngủ trưa. Không ngủ thì mệt, mà ngủ ở công ty thì phải kê mấy cái ghế lại, đau lưng bỏ xừ.
Em ý hôm nay mặc 1 cái váy màu xanh dương. Dài quá gối, lúc ngủ 2 chân duỗi thẳng, tay để lên đùi.
Bây giờ anh mới có cơ hội nhìn kỹ em ấy.
Xinh lắm các bạn ạ. Anh chỉ muốn ôm em ấy vào lòng, thơm cho 1 phát rồi gào lên rằng thì là mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Em ý da trắng, mặt trái xoan tinh khôi, tóc dài chấm vai, bo đì không chê vào đâu được.
Anh đắm đuối nhìn. Em ý mở mắt, nhìn anh, rồi sau hình như mệt với lại buồn ngủ quá, lại thiếp đi. Trông yêu như con cún con ý.

Tranh thủ lúc em ý ngủ, anh ngồi ngắm vẩn vơ, lấy con sony erricson P1i hàng second hand của mình ra, chụp mấy cái. Rồi sau chán quá, anh nhảy vào thơm em ý 1 cái vào má.
May mà em không biết.

Từ cái buổi cơm nước ý, anh nhắn tin với em ấy nhiều hơn, chat chit nhiều hơn, thi thoảng tối tối lại rủ đi chơi, nên là tình cảm ngày càng tiến triển.
Em ý thì cũng rất giữ gìn và ý tứ. Mấy lần anh định dùng cái bài cũ ở part “chuyện tình lá gió”, cơ mà em ý đều khéo léo tránh được cả. Đâm ra là anh chỉ mới nắm được tay, chứ chưa ôm hôm được phát nào.

Hồi ý, trong khắp các văn phòng công sở rộ lên cái trò picachu, bấm bấm chọn chọn.
Các thím trong công ty em ý chơi hăng say lắm, em ý cũng không ngoại lệ. Cơ mà do trình độ không cao, kiên nhẫn có hạn, nên mãi mà em ý vẫn chưa qua nổi bàn 1. Đâm ra là tự kỷ lắm.
Mà công nhận trò này cũng khó vật, anh căng mắt ra chơi mãi mà mới lên được đến lever 5.

Bữa ý rủ em ấy ra ăn trưa ở quán cũ, bẩu em mang cả lap ra quán để chơi nữa. Cơm nước xong xuôi, em ấy mở máy ra, chơi game, anh tranh thủ sán lại gần chỉ chỉ trỏ trỏ. Gớm, mấy lần trước mình cứ dịch vào ngồi gần 1 chút là em ý lại dịch ra, lần này gần ơi là gần mà chả ý kiến gì. Đúng là sức mạnh của game.
Hôm đó em ấy lại quên mang chuột, đâm ra cả 2 tay đều phải dùng touchpad, trông rất là đăm chiêu, khổ sở.

Nhờ sự trợ giúp đắc lực của anh, em ý cũng qua được bàn 1, thế rồi qua tiếp bàn 2, bàn 3 đang giai đoạn căng thẳng, anh vòng tay qua eo em ấy, ôm vào lòng. Em ý không chống cự, không lảng tránh.

Chẹp, cái này gọi là “tiện tay dắt dê”. Thực sự thì lúc ấy rất là khó cho em ý. 2 tay thì bận dùng touchpad, cả tinh thần và sức lực đều tập trung cho picachu. Em ý bấy giờ phải cân nhắc, phân vân giữa việc đẩy anh ra và việc lên- đến- bàn- 4- pikachu- lần- đầu- tiên- trong- cuộc- đời- mình. Thế rồi em ý quyết định cứ để cho anh ôm.

Anh thì mặt vẫn bơ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, một tay vẫn ôm, một tay tiếp tục chỉ trỏ.

Lúc ấy, thích lắm các bạn trẻ ạ.

Haizz, nếu anh mà biết ai là người viết ra trò pikachu, chắc chắn anh sẽ viết mail đến cám ơn vì đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình.

Đến bàn 5 thì em ý die, lúc này em ý mới nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, quay lại lườm yêu 1 phát rồi nói:
– Anh xấu tính lắm !
Anh thì cứ tủm tỉm cười
Chuyện, đàn ông không xấu thì con gái không yêu

Đó là khoảng thời gian vừa ra Tết, anh chị em còn đang trong tâm trí hết sức phấn khởi, đầy tinh thần chơi bời.
Những lúc rảnh rỗi anh thường rủ em ấy lên phòng chơi, 2 đứa ra ban công ngắm cảnh. Công ty anh ở tầng 18, nhìn ra hồ Đống Đa. Mỗi lần ra ban công, gió thổi lồng lộng, cả thành phố như thu vào tầm mắt. Khung cảnh nên thơ lắm. Anh đứng cạnh em đấy, chả nói gì, mắt nhìn xa xăm, em ấy thì khẽ hát mấy câu vu vơ. Nói chung là lớn cả rồi, mà nghĩ lại chuyện yêu đương lúc đó, xì tin vãi các bạn trẻ ạ.
Anh cũng thường đưa em ấy đi dạo ở Hồ Thành Công, vào Rạp Quốc Gia xem phim. Nhưng mà em ấy rất là đểu, cứ mỗi lần anh ấp úng định tỏ tình là em ấy lại chuyển chủ đề.

Kể từ cái hôm ôm dc em ấy, khoảng chừng 1 tháng sau, anh rủ em ấy đi chùa Hương chơi. Chùa Hương lại đang mùa lễ hội, khách thập phương kéo về tấp nập. Em ý thì ngại đông, ngại xa…nên là cứ từ chối. Anh thì viện đủ mọi lý do, rồi cuối cùng bảo quen 1 thầy xem bói cực hay trên chùa, em ấy mới đi.

Tối thứ 6, anh mua sắm đủ các thứ bánh kẹo, đồ ăn nước uống, khăn ướt,…rồi thì là quyết tâm ngủ sớm.
Thứ 7, 6 giờ sáng anh dậy. Điện thoại gọi em. Hồi ấy anh trọ bên khu Láng, đến nhà em ý cũng khá gần. Em ấy thì ở cùng mấy bà chị trong công ty. 7 giờ, anh đến nhà thì thấy em ấy đã dậy, chuẩn bị xong xuôi. Nhìn mớ đồ anh chuẩn bị, em ấy phì cười:
– Gớm, anh kỹ tính thế !
– Her, là chu đáo chứ.

Let’s go ! Lên đường nào.
Từ chỗ đường Láng, bọn anh chạy qua Nguyễn Trãi rồi đi thẳng, phóng theo quốc lộ 2B. Anh thì, vì là đèo gái nên đi cũng khá chậm. Trời lạnh, ấy thế mà em ý ngồi sau nhất định không chịu ôm anh. Anh mới bảo:
– Em đút tay vào túi áo anh ấy, với lại ngồi gần vào cho ấm.
Em ấy nhất quyết:
– Không, anh điêu lắm.
Đến Ba La là khoảng 8 giờ kém, anh bảo em ý dừng lại ăn sáng.
Bọn anh vào 1 quán phở ở gần đường. Mỗi người làm bát cho ấm bụng. Ngồi xe lâu, anh mới duỗi cái chân ra cho đỡ mỏi. Ăn uống xong xuôi, bà chủ quán ra dọn bàn, lúc bê lên loáng quáng thế nào lại đá phải chân anh. Thế là cả cả 2 bát nước phở cứ thế mà tịnh tiến lao thẳng đến người anh, ướt sũng cả áo quần. Lúc ấy vào quán, anh đã cởi bớt áo khoác ra cho đỡ ngốt. Vậy là cái áo phông dài tay với cái quần bò của anh lĩnh đủ. Mùi nước dùng bốc lên rất gì và này nọ.
Em ấy thì bất ngờ quá, đăm mắt lên nhìn. Bà chủ quán thì miệng rối rít xin lỗi.
Chả biết làm sao, anh cũng đành lấy giấy ăn lau tạm rồi đứng dậy tính tiền.
Chủ quán thì nhất định không nhận, lại còn khăng khăng đòi đền bù cho khách.
Giá mà lúc khác thì anh cũng bắt đền đấy, cơ mà đi với gái thì phải giữ sỹ diện tí. Anh để lại 5 chục ở bàn ăn rồi dắt em ý ra khỏi quán, lên xe đi thẳng.
Em ý ái ngại bảo anh:
– Anh mặc áo khoác vào cho đỡ lạnh. Hay là mình về đi.
Anh mới bảo:
– Không cần đâu, mình vẫn đi được mà.
Thế rồi anh phóng vào shop quần áo, mua đại 1 cái áo phông với 1 cái quần bò, rồi lại đi tiếp, quay lại bảo em ý:
– Em đi cùng anh 1 chút nhé. Anh tắm rửa thay đồ đã, nước dùng ngấm vào người, ghê quá.
– Nhưng anh tắm rửa thay đồ ở đâu.
Xe anh phóng vút vào nhà nghỉ, em ấy trông thấy chỉ kịp “Ơ” lên một tiếng.
Dựng xe xong xuôi, anh cầm quần áo bảo em ấy:
– Em chờ anh 1 chút nhá, anh lên thuê phòng rồi tắm rửa, chắc chỉ mất 20p thôi.
Em ấy, chả còn sự lựa chọn nào hơn, đành đáp:
– Vâng, anh nhanh lên nhé !
Anh bước đi được vài bước, chợt em ấy gọi giật lại:
– Đợi em lên cùng anh với, đứng ở đây một mình, ngại lắm !

Anh lên phòng, bật bình nóng lạnh, rồi trong lúc chờ đợi, nhìn em ấy ái ngại, rồi rầu rầu:
– Hôm nay đen thật, bà chủ quán chết bầm.
Em ấy, vừa tức vừa buồn cười, đáp:
– Tại anh ấy chứ, khi không lại duỗi chân ra làm gì?
– Thì mỏi phải duỗi chứ, tại bà ấy đi đứng không cẩn thận.
Mặt em ấy chợt rạng lên, mắt ánh lên tia tinh nghịch, rồi rút máy ảnh ra, chụp anh vài phát, đoạn nói:
– Em phải chụp cái cảnh này làm kỷ niệm mới được.
Anh vờ tức giận, giằng lấy cái máy ảnh. Em ý lấy tay giấu đi, bọn anh cứ thế giằng đi giằng lại, vui ra phết.
Thú thực là để có những giờ phút này, dù anh bị đổ thêm 2 bát nữa lên người, cũng đáng.
Nước đã nóng, anh vào tắm rửa gội đầu. Tắm xong, quấn nguyên cái khăn tắm trên người đi ra thì thấy em ý đang đứng bên cửa sổ, mắt ngắm cảnh bên ngoài.
Anh nhè nhẹ lại gần, ôm lấy em ấy từ phía sau, như status của một số bạn trẻ bây giờ là :”Thèm một cái ôm từ phía sau, thật chặt”.
Em ấy chống cự, xoay người lại, nhưng cả thân hình vẫn ở trong vòng tay anh.
Anh cúi mặt lại gần em ấy, hôn ngấu nghiến.
Em ấy, ban đầu khẽ đẩy tay ra, sau thì mắt nhắm nghiền lại, hai bàn tay vòng ra sau lưng anh, ôm chặt.
Một nụ hôn sâu, bỏng cháy, và thật ngọt ngào.
Anh vòng tay xuống thấp hơn nữa, bế thốc em ấy lên giường.
Chuyện gì đến cũng đến.
Những giây phút ấy, không thể nào anh quên được.
Em ấy vẫn còn là con gái.

Sau những giờ phút đam mê ấy, cả hai mệt mỏi rã rời và đầy hạnh phúc. Anh khẽ đặt lên môi em ấy một nụ hôn. Mỉm cười, nói khẽ vào tai em ấy rằng:
– Hương à, anh yêu em nhiều lắm.
Em ấy mỉm cười đầy hạnh phúc, rồi ngủ thiếp đi.

***

Bọn anh trả phòng lúc 2h chiều, về Hà Nội, đi chơi loanh quanh đến tối.
9h, đưa em ấy về phòng, mọi người mới xúm lại hỏi:
– Thế nào, đi chơi chùa Hương có vui không?
Mình rầu rĩ đáp:
– Bữa nay xe hỏng, sửa xong thì muộn rồi, nên bọn anh ko đi nữa.
Em ấy không nói gì, chạy thẳng lên phòng.
Anh ở lại chém gió với bà ấy thêm mấy câu rồi chuồn thẳng.

***

Sáng thứ 6 tuần sau đó, anh buzz nick hỏi em ấy:
– Em này, mai bọn mình đi chơi chùa Hương nhé !
Em ấy trả lời:
– Thôi, hương khói gì. Tối nay các chị về quê hết rồi, anh sang nhà nhé, em nấu cơm cho.

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Sự Tích Cái Yên Ngựa
So sánh
Gấu Mới Cao Tay Trả Thù Gấu Cũ
Phán quyết công bằng
Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp