Tác giả: Winny.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Chap 1: Học sinh chuyển trường.
Rầm! Tôi đứng dậy, đập bàn hiệu trưởng trường tôi đang theo học và sắp xa T^T. Không ngờ, tôi có đủ can đảm như thế. Tôi hét lên:
– Này đừng có nói chuyện vớ vẩn đó với tôi, tôi không thích học lớp chuyên, 1 là chuyển lớp cho tôi, 2 là tôi chuyển trường, đừng có níu níu giữ giữ rồi cho tôi vào cái lớp tình bạn không có, tình thầy cô bằng tiền đấy!- Tôi nhíu mày nhìn *ông già* hiệu trưởng đang trợn mắt nhìn tôi. Gì chứ? Các bạn nghe này. Không cho tôi chuyển trường với lí do: Không có bất kỳ lí do nào, sợ mất học sinh giỏi =.=. Hừ, tôi đứng dậy đi thẳng và không thèm quay đầu lại, ghét cay ghét đắng, ghét kinh khủng. Ahhhhh.
Tôi được chuyển trường, đó là tin vui các bạn nhỉ? E hèm, ba tôi đã phải lấy đơn chuyển trường của trường nhận tôi có chữ ký của thầy ấy lên sở giáo dục và nắm chặt tay ông già ác ma kia bắt buộc ký * cường điệu hóa *
Vì sợ con gái ngoan của baba mất bài vở trên lớp nên hôm nay phải nhập học ngay thôi, nghỉ không phép 1 tuần rồi chứ ít gì? =.= Tôi tắm rửa, mặc quần áo trường mới, tranh thủ post 1 tấm lên facebook ăn mừng rồi mới tung tăng đi học.
Vừa vào tới trường thì ai cũng nhìn như… thú lạ. Này, có cần tôi chạy đến ngay mặt rồi cười, rồi hun, rồi ôm cho không? Nhiều chuyện. Đừng nghĩ mình chảnh nhá, no no no, I’m not lemon question dog * tạm dịch là không chanh hỏi chảnh+dog*
Tôi nhanh nhảu chạy vào lớp, chứ đi nghênh mặt vầy bị đánh chết quá T^T Tôi chọn 1 chỗ ngồi gần cửa sổ, dễ ngủ và mát nữa hihi. Tối qua mải xem phim ma, đến 12h khuya, sáng lại phải thức sớm, í nhầm, trưa nay lại phải 12h thức để chuẩn bị đi học. Nằm ngủ chút rồi tính gì thì tính!!!
Ui da! Gì thế này? Đang lim dim mà bị kí 1 cái vào đầu thế này? Ai? Ai? Bà sẽ cho biết tay! Hừ. Tôi ngẫng đầu lên nhìn chủ nhân cái tay đã đánh mình. Sặc, đi học mà đầu tóc rối bờm xờm, đốm trắng đốm đen như dog đốm. Tấm lòng bạn tốt và học sinh gương mẫu trỗi dậy, tôi mỉm cười với anh bạn cùng bàn rồi nhỏ nhẹ:
– Bạn ơi, bạn không nên quấy rầy người khác như vậy, dễ tổn hại đến sức khỏe người đó lắm! Ví dụ như bệnh tim mà kí kiểu đó thì máu lên não dễ bị bệnh máu trong mỡ lắm! Còn nữa, đi học bạn nên nhuộm đen tóc chứ đừng đốm đốm thế, nhá? – Tôi khuyến mãi thêm 1 nụ cười nhe răng nữa * lời quá còn gì?
Tên đó im thin, không trả lời, trời đất, xem mình là người vô hình sao? Được, được lắm! Thù này phải báo. Hắn ta… đang ngủ. Lúc này tôi mới để ý, mũi hắn rất cao, da cũng mịn màng hồng hào, cái miệng đỏ đỏ nhìn thấy cưng quá, muốn cắn ghê cơ! Í, cắn theo kiểu rắn chứ không phải 2 môi chu chu đâu =.=
Tôi cười cười, ting, cái đầu này hơi bị linh hoạt với vấn đề báo thù. Tôi chạy ào ra căn tin, mua mua rồi chạy vào. Này thì đốm, này thì kí, cho chừa!
Chap 2: Cuộc giao tranh điên cuồng và không cân sức.
Giới thiệu với mọi người: Tôi là Trang, tên rất đẹp nhé, năm nay 16t, học lớp 10. Mình có 2 má lúm đồng tiền, cái mũi cao, cái miệng chu thì dễ thương vô cùng, các bạn tự hình dung ra mình nhé! Hô hô.
Tùng Tùng Tùng… trống vào học đã đánh rồi. Hehe, tập trung đi, mọi người ơi, vào xem đi. J
Tôi háo hức muốn mọi người xem thành quả của mình, í trời ơi, tuyệt vời. Tôi ung dung nhàn nhã xem như không có chuyện gì. My classmate ùn ùn kéo vào. Họ nhìn tôi bằng ánh mặt lạ lẫm. Yes, I know, học sinh mới mà. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Yes, I know, học sinh giỏi mà. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt… khoan… khoan… viên đạn? Why? Tôi làm gì sai?
Cậu bạn ngồi trên tôi xoay xuống, nhìn tôi rồi nhìn hắn. Cậu bạn đó trợn tròn mắt, khều khều nhỏ bạn kế bên, 1 khều 2, 2 khều 4, từ từ, cả lớp nhìn về hắn và tôi. Tôi cười khì khì, tỏ vẻ không quan tâm. Í, giáo viên vào. Lớp đứng lên chào, và… hắn đã tỉnh. J
Hắn vẫn không nhìn ra ánh mắt khác biệt của mọi người nhìn vào hắn. Hắn quay sang nhìn tôi thờ ơ rồi nhếch mép. Đúng là không sợ trời, không sợ đất, không sợ Trang,cười có ý gì thế? Nhìn muốn đấm. Đột nhiên, hắn nhận ra sự thay đổi của mình rồi nhìn tôi. Trên áo học sinh của hắn là dòng chữ: XIN LỖI, ANH CHỈ LÀ CON NÒNG NỌC LAI CHÓ ĐỐM *Nòng nọc sinh ra ta* J Mặt hắn có vẽ hình con mèo kitty cute kinh khủng, tôi chỉ hoàn thành được 1 bên má do hắn ngủ để lộ ra. Cái tôi mua trong căn tin lúc đó là… bút lông đỏ + đen.
Lông mày hắn cau lại, mặt đỏ bừng bừng. Hắn đập bàn cái rầm. Mắt hừng hực lửa. Ôi nhìn kìa, nhìn kìa, cứ như trâu bò ấy. Tôi vẫn cười tươi khoe má lúm đồng tiền. Hắn quát:
– Ai to gan vậy hả?- Trời đất, cô giáo vẫn đứng sờ sờ đấy mà xem như không là sao? Vô phép tắc.
Ai cũng im thin, thôi, đùa bao nhiêu đủ rồi, đến lúc nhận tội rồi. Tôi trưng khuôn mặt rưng rưng nước mắt ra:
– X…in lỗi, mình… chỉ muốn làm bạn với bạn thôi, mình… mình… chỉ muốn trả đũa vụ bạn kí đầu mình thôi!- Tôi khóc huhu.
– Hả? Cô là ai? Đừng tưởng tôi cho phép ngồi chung bàn rồi làm lừng nhé! Đi ra khỏi trường nếu không muốn chết.- Mắt hắn hừng hực lửa.
– Anh là ai mà có quyền thế? Không thì sao?- Tôi nhướn mày thách thức.
Hắn ta nhấc bỗng tôi trước mặt bàng quang thiên hạ. Á, tôi mặc váy mà. Tôi đỏ mặt, máu nóng chạy rần rần. Tôi hét:
– Thả tôi ra!
Quả nhiên hắn thả ra thật, ngoan quá, mông tôi tiếp đất 1 cái đùng. Đau quá! Tôi khóc không ra tiếng. Hắn quay đầu lại, nhếch mép:
– Đồ chơi thì không nên so sánh với chủ! Cũng giống như cô và tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô.
Tôi run lẩy bẩy, giọng nói cứ như Diêm Vương. Trang gặp ma sống rồi. =.=
Hết chap 2, các bạn cảm thấy ra sao ạ? Tác phẩm đầu tay nên còn nhiều sai sót, các bạn góp ý nhé! Moazz.
Chap 3: Cụp đuôi.
Hắn là Tuấn, hotboy trường tôi. Tình tình đáng ghét. Các bạn tự hình dung, xí, chẳng thèm quan tâm.
Tôi im lặng, đến nước này thì phải xuống cấp năn nỉ ỉ oi thôi. Tôi lặng lẽ quệt nước mắt. Ngước mặt nhìn hắn rồi thỏ thẻ:
– Mình xin lỗi, là mình sai, bạn tha lỗi cho mình lần này nhé!- Đôi mắt tôi đỏ hoe, mở to đến tội nghiệp.
– Tưởng tôi tha là xong sao? E rằng khó đó. Fanclub của tôi sẽ không tha đâu, nên, tôi không ta. – Hắn lại nhếch mép.
Tôi ngồi phịch xuống đất. Hắn muốn gì đây? Tôi không nhún nhường nữa. Đi thẳng về lớp học. Hắn nắm vai tôi lại. Trời đất, tính đánh nhau sao? Được được.
– Đứng đây cho tôi.- Hắn nhấn vai tôi tại chỗ rồi chạy vào căn tin.
Chưa đầy 5 phút sau, hắn chạy ra. Eo ôi, tay hắn đang cầm là 2 cây viết lông đỏ + đen giống tôi. Hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu tôi đến gần. Tôi nhắm mắt đứng tại chỗ, quả như dự đoán, hắn vẽ bùa chú, túa lua xua lên mặt tôi. Tôi mở mắt, hắn đang nhếch mép. Thôi kệ, đi vào lớp sẵn tiện mách cô giáo.
Hắn và tôi cùng bước vào lớp, mặt hắn đã sạch trơn còn mặt tôi vẫn còn vết. Áo hắn, hắn đã vứt rồi xông vào lớp lấy 1 cái áo của 1 cậu bạn trai mặc. Híc, hồng nhan chơi ngu thường bạc phận.
Vâng, tôi đang bị xoay quanh bởi ánh mắt các cô nàng trong lớp, chắc có lẽ là hắn phạt tôi quá nhẹ nhàng nên ganh tỵ đây? Chắc các bạn ấy cũng như tôi, bị hắn hành hạ. Kệ, mặc xác hắn, tôi sẽ báo thù!!!!!!
Tùng tùng tùng. Cảm tạ chúa, đã cho con ra về, tôi hớt hải chạy vào nhà vệ sinh nhưng bị 1 đám con gái chặn lại. Gì? Muốn hỏi bí kiếp võ lâm sao? Hô hô chỉ là hành động lúc ngủ thôi mà. 1 cô bạn đứng đầu xô tôi vào tường lớp. Tôi không hiểu cái mô tê gì hết. Tự nhiên bị xô là sao. Nhỏ đó vừa nhai sing gum vừa nói:
– Mày đã làm gì anh Thanh Tuấn vậy? Tại sao anh ấy lại đi cùng mày và còn dòng chữ trên mặt mày nữa?
Chữ trên mặt? What? Chữ gì vậy, tôi ngước nhìn cái gương nhỏ đang đưa ra trước mặt mình. Sặc, là dòng chữ TÔI LÀ ĐỒ CHƠI CỦA THANH TUẤN, THANH TUẤN LÀ NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT. Chưa hết bàng hoàng đã nghe giọng lanh lảnh của nhỏ khác:
– Tỏ tình thì cũng phải kín đáo, mà sao anh ấy lại cười nhỉ? Mày muốn gì hả, con ranh? Học sinh mới?
Tôi nín bật, nuốt nước mắt. Cả đám không để tôi trả lời đã xông vào đánh. Đau quá! Tôi khóc. Bỗng nhiên, có tiếng la to:
– Dừng lại!- Chất giọng ấm, là con trai! Là hắn sao? Không phải. Dù là ai đi nữa thì tôi rất cảm kích vì đã cứu tôi.
Chap 4: Anh trai mới.
Tôi ngước nhìn tín hiệu phát ra ánh sáng giải thoát. Là 1 anh trai lớp trên, hình như là sao đỏ. Anh sao đỏ gì gì đó ơi, còng đầu tụi này đi nhá, tụi nó đánh em xương vai muốn rụng cả rồi. Ây, nữ chính thì nữ chính chứ ngồi đây hoài ăn mỏ máu nữa quá, thế là tôi chạy ra núp sau tay anh ấy. Anh ấy lại vang vang chất giọng gây nghiện:
– Các cô tên gì? Để tôi báo cáo với thầy giám thị?
Nhìn tụi nó lông tơ xù lên mà cảm thán. Lúc nãy cũng xù mà là lông cọp cơ, tôi chớp chớp mắt cười đểu tụi nó 1 cái. Có gan làm thì có gan chịu chớ, giang hồ nó khinh. Sau khi tống khứ cả đám tội phạm vào sổ tôi quay sang anh cảm ơn rồi chạy đi nhưng anh níu tay tôi lại cứ như phim ấy nhỉ hehe. Anh lại cất giọng oanh vàng:
– Còn em, đi viết bản tường trình về sự việc này.
Cứ tưởng là thiên thần xuất hiện, không ngờ anh ấy cũng chẳng thiên thần gì. Thôi, giở trò nài nỉ tiếp, để baba mà nghe vừa về trường mới đã bị đánh thì baba khóc cả thau nước mắt * này là tôi khóc do bị baba đánh nhưng thôi, để baba khóc đi cho oai hehe*.
– Em là học sinh mới chuyển về đắt tội với cậu bạn cùng bàn, nghe đâu có fanclub gì đó rồi em bị đánh- Tôi lại khóc, nước mắt cá sấu.- Anh tha cho em đi, ba em sẽ thất vọng về em lắm.
Khuôn mặt anh ấy thoáng có chút bối rối. Siêu lòng rồi, siêu lòng rồi. Nhưng tôi lại lầm. Anh ấy hỏi tôi ngoại hình cậu bạn cùng lớp, anh ấy cũng vừa chuyển về 1 tháng nay. Tôi kể:
– Đầu tóc rối như ổ quạ, đốm đen đốm trắng như dog đốm. Kiêu căng, lạnh lùng, tàn nhẫn, do hắn viết chữ lên mặt em, tự tạo tình huống tỏ tình nên em mới bị đánh nè.
– Cậu ấy tên Thanh Tuấn?- Anh nhíu mày hỏi.
– À, nhìn như vậy, em nghe nhỏ đầu đàn í nhầm đầu xỏ nói.
Anh chẳng nói gì nữa, 36 kế chạy là thượng sách. Nghĩ vậy tôi cắm đầu chạy mà quên cả… cái ba lô. =.= Trời đất, baba mà biết là mần thịt tôi ăn giỗ mất. Mà nghĩ lại, anh sao đỏ cũng… đẹp trai, dễ thương mà cũng thân thiện, dễ tính hehe. Nói gì thì nói, quay lại nhận ba lô rồi hãy tính, nếu anh còn ở đấy sẽ làm quen luôn, dù sao có sao đỏ hậu thuẫn cũng đỡ sợ đánh.
Quả thật, anh còn ở đó. Tôi nhìn anh, cười gượng gạo. Anh đang ôm ba lô của tôi, đang xem… nhãn vở. Xấu tính, xấu tính. Tha rồi mà còn ghi tên sao? Tôi chạy tới, giằng lại. Anh ấy ngước lên, cười tươi như nắng. Tim tôi đập rộn ràng. Tùng Tùng Tùng Tùng =.=
– Nguyễn Ngọc Minh Trang? Tên đẹp nhỉ?
– C…ảm…ơn anh.- Tôi đỏ mặt rần rần.
Đang say đấm trong tiếng sét ái tình thì 1 tiếng sét khác vang lên: 6h chiều rồi, chưa về tới nhà. Tôi cúi đầu chào anh rồi chạy biến. Ngôi trường này quả thật không đơn giản như mình nghĩ. Còn tên Thanh Tuấn nữa, mình chừa, không trả thù nữa đâu. Còn anh, my prince, cứu mình trong cảnh romantice đó, anh ấy là … là… Ôi tôi chưa kịp hỏi tên. T^T Vậy là hữu duyên vô phận. Nếu còn trong trường chắc sẽ gặp thôi. Hihi
Nhà tôi khá xa trường, trường gần nghỉ học rồi còn đâu! Tôi cuốc bộ về nhà do chưa biết đi xe đạp. Chiều buông xong rồi mà vẫn chưa thấy bóng nhà tôi đâu. Tôi ngồi xuống bên đường, cởi đôi giày bata ra rồi cầm trên tay. 1 ngày mệt mỏi, chẳng học hành vào, thầy cô không hỏi đến, bạn bè chẳng có, kinh khủng quá. Đúng lúc này, tôi gặp bóng dáng quen quen, là chó đốm. Tôi khinh khỉnh chẳng thèm nhìn. Tôi đứng dậy đi tiếp. Bây giờ mới cảm thấy đầu mình nóng ran, mặt đau như muốn nổ tung, chắc là do bị đánh. Thôi kệ vậy.
Tôi đi ngang qua băng ghế đá hắn ngồi. Hắn ngước nhìn, có lẽ đã nhìn thấy vết tích trên người tôi nên mắt hắn thoáng chút bất ngờ. Bất ngờ gì chứ? Đàn ông con trai, bảo fanclub đánh con gái mà ra thể thống gì? Tôi đi thẳng về nhà. Tôi chạy êm lên phòng tắm rồi thay đồ, bôi thuốc vào chỗ bầm. Rồi chạy xuống trưng bộ mặt tươi cười nói với ba:
– Hôm nay bạn bè con làm quen nhiều quá, ra về các bạn rủ con đi ăn nên về hơi trễ ạ.
Ba tôi cũng cười, ông biết là hòa nhập vào môi trường mới cần có thời gian, ông thấy tôi tiến triển tốt cũng mừng cho tôi. Tôi im lặng, đứng chôn chân, nhìn ba, hốc mắt cay cay. Chẳng lẽ tôi lại nói với ba là vừa vào con đã bị đánh sao? Mẹ tôi mất sớm, ba tôi nuôi tôi từ nhỏ nên tôi yêu ông lắm. Con xin lỗi ba! Tôi chạy lên phòng học bài không ăn tối. Ngày mai lại phải học nữa rồi. Tôi sợ ngôi trường này ghê.
Tôi bước vào lớp. Tên chó đốm đã ngồi đó rồi. Tôi im lặng chọn chỗ ngồi khác. Cả buổi học hắn chỉ ngủ với ngủ thế mà thầy cô chẳng làm gì hắn. Tôi không cảm nhận được ánh mắt nào đoái hoài tới mình. Thôi kệ vậy, bạn bè ở đây hơi khó gần, tiếp xúc lâu ngày sẽ được thôi. Ra về, tên chó đốm chặn ở cửa lại. Tôi lia ánh nhìn bén như dao cho hắn:
– Cảm ơn, đã cho tôi bài học là không nên tiếp xúc với anh.
– Gì chứ? Hôm qua tôi đã bảo là không ai được đánh cô cơ mà.
– Anh nói thì họ không sao? Hay là anh muốn họ đánh rồi tôi chuyển trường?
Hắn im lặng, bỏ đi. Cứ đi đi, tên đáng ghét. Tôi còn phải đi về nên phải nhanh chân mới được. Á, kia là my prince! Anh sao đỏ đấy ạ. Ủa? Hắn đáng nói chuyện với anh ấy sao? Hay là muốn hỏi chuyện hôm qua. Anh ấy có liên quan gì với hắn?
Chap 5: Tha thứ để rồi trả thù.
Tôi tò mò lắm cái quan hệ mập mờ này. Tôi tuyệt đối không thể để tên xấu xa này làm hại hoàng tử được. Tôi bước gần đến bụi cây gần đó. 2 người đang to tiếng với nhau mà chính xác là hắn- chó đốm đang lớn tiếng. Hừ, bực thật! Tôi lan man nghe được câu truyện như thế này.
– Anh nói cho em nghe, ai đã đánh nhỏ lùn đó?
– Anh giải quyết cả rồi, em dự định làm gì đây?
– Hả? Làm gì là làm gì? Làm theo luật! Chẳng phải em đã nói ai cãi lời em sẽ bị trừng phạt sao? Hôm qua rõ ràng em đã thông báo ai dám đánh nhỏ đó thì có tội sao?
Người hắn nhắc đến là… tôi? Nhỏ lùn? Sặc, 1m58 cơ mà. Tôi lặng lẽ nghe tiếp.
– Tùy em, đây, toàn fanclub vớ vẩn của em không đấy.
– Ừ!
Nói xong, hắn quay đi, để lại mình tôi với hoàng tử. Tôi bước ra, đánh nhẹ vai anh.
– Anh và hắn có quan hệ gì? Anh em?
Anh mím chặt môi.
– Cùng cha khác mẹ.
Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn anh. Quả thật, hắn và anh rất giống nhau, giống nhất ở đôi mắt màu đen đậm. Ánh nhìn của tôi có chút si mê rời đi. Tôi không muốn hỏi nữa, tôi rất cảm kích anh chuyện hôm qua, thế mà hôm nay mới biết là do luật lệ của hắn, anh phải làm theo. Tôi dự là sẽ hỏi tên nhưng thôi, hỏi làm gì. Có là gì của người ta đâu?
Tự nhiên tôi thấy có lỗi với hắn, không phải là do hắn làm. Tôi nợ hắn 1 lời xin lỗi. Tôi nói với anh:
– Em cảm ơn anh, và anh hãy nhắn với Tuấn, em xin lỗi! Em về đây, tạm biệt.
Tôi vẫy vẫy tay chào anh rồi đi, anh nhìn tôi gật đầu rồi mỉm cười. Đột nhiên anh hét lớn:
– Anh là Hoàng Nam, 11a5. Có gì tìm anh nhé!
Cái này là chủ động câu dẫn sao? Haha cũng được nhưng đừng nghĩ mình sẽ sa bẫy như lúc mới gặp.
Hôm sau, vừa vào lớp. Tôi đã thấy đám hổ hôm bữa đánh tôi quỳ trước cửa lớp, mặt đứa nào cũng nước mắt đầm đìa. Tôi hả hê lắm chứ! Đừng nghĩ tôi sẽ kêu là mấy bạn đứng lên đi, mình không cần. Không hề, no no no. Tôi đi qua, tụi nó rập đầu xin lỗi tôi. Tôi không thèm nhìn, đi vào chỗ. Gì đây? Tên chó đốm đang ngồi chỗ tôi. Hắn ngước nhìn tôi, tôi nhìn hắn. Tôi lại chọn bàn khác. Trời đất, 3 ngày 3 bàn học.
Hắn lì lợm thật, xách ba lô ngồi ngay cạnh tôi. Tôi liếc hắn:
– Nè, tránh ra đi, tôi không muốn đôi co với anh nhé!
– Không.
– Anh muốn gì?
– Xin lỗi!
– Rồi, tôi chấp nhận, anh cút đi.- tôi vẫn không nguôi.
– Này, 4 tiết hôm nay tôi ngủ, chép bài cho tôi.
Ting, đầu tôi lóe lên 1 tia sáng trả thù. Tha thứ thì thứ tha chứ trả thù thì không. Hắn đã nói là không ai được đánh tôi rồi, sợ gì nữa chứ? Tôi sẽ chép bài cho anh. Haha
Chap 6: Người cũ.
Các bạn nghĩ là tôi vẽ bậy vào tập hắn phải không? Không hẳn, vì tôi vẫn chép bài mà. Tôi chép chữ cứ như bác sĩ. 5 trang cuối thì tôi tự kí tên, 5 trang trước cuối thì vẽ vời, 5 trang trước nữa thì vẽ cô gái nghèo * tức là nghèo đến nỗi không mặc quần áo*. Tôi vẫn hí hoáy, hí hoáy trong khi hắn ngủ say li bì.
Đột nhiên, cả lớp tôi trố mắt nhìn ra cửa chính. Ò, là 1 cô gái rất đẹp, con nhà giàu. Tôi nghe rõ những tiếng xì xầm to nhỏ. Haizz, chuyện thường. Chắc là do cô ấy quá nổi bật thôi và cô ấy cũng chuyển vào lớp tôi.
Trái ngược hoàn toàn với tôi, cô ấy vào thì lớp vỗ tay rầm rầm như sấm. Cô ấy tự giới thiệu thì tụi nó bảo khỏi. Sặc, ai đời, người mới mà chẳng cần giới thiệu *chắc chỉ có tôi*. Cô ấy chọn chỗ ngồi, là chỗ tôi đang ngồi!!! Cô đi thẳng xuống chỗ tôi đặt cặp lên bàn, kéo tay tôi ra khỏi chỗ rồi… thản nhiên kêu hắn dậy.
Tôi bị chơ vơ, hơi lạc lỏng nên có chút tủi thân. Tôi đành đem cái ba lô con gấu của mình sang bàn bên cạnh. Hắn ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen mở to tỏ vẻ bất ngờ. Xì, bất ngờ gì chứ? Gái đẹp thôi mà. Hắn im lặng, cô đột nhiên ôm hắn. Giữa thanh thiên bạch nhật, gian phu dâm phụ là đây. Cả lớp tỏ ra bình thường và thầy Toán vẫn giảng bài đều đều như không có chuyện gì.
Đột nhiên bản thân tôi có chút khó chịu như luồng sóng điện từ qua tim. Cảm giác trống rỗng chẳng biết lí do. Hắn nhìn tôi, tôi đưa quyển tập cho cô gái đưa cho hắn. Hắn giở ra từng trang… từ cuối lên. Thần thánh hay sao mà hay quá vậy! Hắn chẳng nói gì. Cô kia thì quay sang tôi:
– Tuấn cho bạn chép bài giúp là may lắm rồi, dám giở trò sao?
Vừa nãy, tôi xem cô ta là công chúa, thế là sai. Cô ta vừa chảnh chọe vừa kiêu kì, hứ, hắn cho cô ta ngồi cùng do cô ta đẹp thôi. Kệ 2 người ấy, nhưng xúc phạm đến tôi, tôi không nhường đâu.
– Thì sao? Tôi vẽ vào vở bạn sao?- Tôi hất cằm.
Mặt nhỏ kiêu kì kia đỏ lừ tên, nhìn tôi. Tay nhỏ đó vung lên. Định tát tôi à? Đâu có dễ. Tôi né đường tay của nhỏ rồi đạp cho nó 1 cái ngay vào chân. Nhỏ rú lên và *bốp*. Hắn… xô tôi vào tường rồi che chở nhỏ đấy.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi đâu làm gì hắn. Con nhỏ kia thì đắt chí vô cùng cười hì hì. Tôi im lặng, cứ cho đó là lỗi tôi vẽ vào tập hắn đi, tôi chịu thôi. Tự nhiên tôi lại thấy buồn, con trai lại đi đánh con gái. Tôi ngồi xuống, thất thần nghe thầy giảng bài tiếp. Tôi không khóc, mắt ráo hoảnh nhìn hắn và người tình bé nhỏ ôm ôm ấp ấp. Ừ, từ trước tới giờ hắn có phải là người tốt đâu mà thất vọng.
Hắn nhìn tôi, cặp mắt có chút tội lỗi. Tội gì chứ? Tôi làm thì tôi sẽ nhận tội. Coi như đó là trừng phạt chuyện riêng của hắn. Nhưng hắn lại nói vang vang:
– Mau xin lỗi Tuyết Lan!
Tôi nhìn nhỏ người tình giả vờ nói thôi, không cần. Tôi thấy buồn ói.
– Cô ta đánh tôi trước, tôi tự vệ.
Mắt hắn hằn lên những vệt đỏ. Hỏi lại:
– Có xin lỗi không?
– KHÔNG!- Tôi trả lời.
Và rồi 1 cây bút bi đã bấm ngồi đâm thẳng vào bàn tay tôi, 1 lực 1 đủ mạnh để nó xuyên qua bàn tay nhưng đủ làm chảy máu. Tôi im lặng, mím môi. Hắn đúng là dã thú. Lúc nãy còn xin lỗi tôi, giờ thì làm tổn thương tôi. Tôi cười hắc ra:
– Xin lỗi, đừng làm tổn thương đến tôi. Được chưa?
Tôi xách ba lô lên rồi đi ra khỏi lớp. Học sinh giỏi, học sinh gương mẫu từ khi chuyển xuống trường này thì phải bỏ tiết giữa chừng 2 lần rồi. Tôi đi lên sân thượng trường ngồi đó nhìn những giọt máu trên tay đang đông lại trong không khí. Đau! Đau ở mắt, nó cay cay khó chịu quá. Thôi kệ, ngủ chút sẽ khỏi. Tôi nhắm mắt lim dim ngủ.
Mình sẽ tranh thủ post tất cả các chap 1 lần, có lẽ sẽ hơi lâu nhé vì đang hoàn thành mà hihi! Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, không gì vui hơn khi nhìn đứa con tinh thần của mình được 8 like khi mới up tối qua. Chân thành cảm ơn!
Chap 7: Người bạn mới.
Tôi đang ngủ để vơi buồn thì nhận được cái lay vai. Haizzz, sao mệt mỏi quá vậy nè. Tôi nhìn người con trai vừa lay tôi. Là đôi mắt màu xanh biển, nhìn giống người nước ngoài. Đẹp quá! Tôi ngẩng người. Anh ta nói:
– Đi ra, đây là chỗ của tôi.
Anh ta nắm chặt bàn tay của tôi mà không hay nó chảy máu, máu ra nhiều hơn, đau quá tôi rú lên rồi mắt rưng rưng, giờ anh ta mới để ý đến vết thương trên tay tôi. Ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh im lặng, tôi ngồi xuống cạnh anh. Chẳng biết vì lí do gì mà tôi khóc. Tôi cảm thấy tủi thân, vết đau trên tay cứ nhói nhói lên. Tôi chẳng làm gì ai mà sao họ cứ tổn thương tôi hoài vậy? Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi mà. Thanh Tuấn, tôi hận anh!
Đang mải mê khóc không để ý đến người bên cạnh thì có 1 bàn tay chìa ra trước mặt tôi 1 chiếc khăn. Tôi nhận lấy, lau nước mắt rồi trả lại. Ít ra còn có người sợ nước mắt con gái chứ chẳng như hắn. Người bên cạnh tôi có 1 mùi hương phảng phất mùi bóng đêm, lạnh ngắt.
– Nín đi, tôi rất ghét nước mắt.- Đôi mắt xanh mở ra nhìn tôi.
Tôi nhướn mày như hỏi tại sao thì anh ta trả lời:
– Nó rất kinh khủng.
– Hahaha.- Tôi cười. –Nó có phải máu đâu.
– Vì nó đắng và mặn.
Tôi đuối lí, không nói gì nữa. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn mây trôi rồi nghĩ vẩn vơ. Tôi chẳng biết tại sao tôi có thể ngồi cạnh 1 người không quen, không biết như thế này. Đột nhiên, tôi cảm nhận được 1 vòng tay qua cổ mình. Tôi chuẩn bị vùng vẫy thì anh nói:
– Để yên, 1 chút thôi.
Tôi cũng im luôn. Con gái quá dễ dãi mà. Chưa đầy 2 phút sau anh ta đẩy tôi 1 cách thô bạo, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi xoa xoa bả vai. Anh ta nói:
– Tôi thích 1 người con gái, cô ta xinh đẹp nhưng lại rất kiêu kì, cô ta ra đi, rồi bây giờ trở về. Tôi chẳng biết phải làm thế nào!
– Thì anh vẫn cứ thích cô ta thôi!- Tôi nhún vai.
– Cô ta lúc trước không giống bây giờ, cô ta quá khác. Tôi chỉ biết, lúc đó cô ta sang Mĩ, rồi khi trở về, cô ta thành ra vậy.
– Ừ, anh khó chấp nhận lắm phải không? Tôi hiểu. Tôi vừa bị con nhỏ chảnh chọe và bạn trai nó hành hạ này.- Tôi chìa cái tay bị thương ra.
Anh cười cười, rồi gật đầu. Tôi nhìn về phía trời:
– Tôi chỉ là học sinh mới chuyển về thôi, không biết Thanh Tuấn và Tuyết Lan nổi tiếng thế nào mới rước họa vào thân.
Anh nhíu mày, sắc mặt kém lại. Tôi thấy vậy cũng chẳng thèm kể gì nữa. Tôi đứng dậy, phủi phủi váy, quay sang anh cười 1 cái rồi dự định xuống sân ra về. Anh níu tay tôi lại:
– Cô tên gì?
– Minh Trang, còn anh?
– Hữu Thiên, cảm ơn đã làm bạn cùng tôi.
Tôi cười rạng rỡ, tôi cũng cảm ơn anh lắm, vì tôi đâu có bạn chứ. Tôi đứng vẫy vẫy tay rồi biến mất khỏi hành lang. Hữu Thiên ngẫng người nhìn cho đến khi bóng dáng bé nhỏ biến mất. Chẳng hiểu sao anh thấy cô ấy quen quá, còn có cảm giác dễ mến hơn cả Tuyết Lan, bên cạnh Tuyết Lan chỉ có sự giả tạo, đáng ghét. Anh không dám nói là anh thích Tuyết Lan vì Tuyết Lan đâu còn là ai đó ngày xưa. Kể cả việc anh đối đầu với Thanh Tuấn là vì cô ấy.
Chap 8: Đừng làm tổn thương tôi.
Tâm trạng tôi đã tốt hơn lúc đi lên sân thượng 1 chút. Vừa đi xuống sân đã thấy đôi dâm phu dâm phụ chuẩn bị lên xe 4 bánh về. Hôm nay không ai chặn đánh tôi nhưng tôi lại bị đánh ngay trong lớp học. Haizzz, tôi ủ rũ đi về. Tôi ghé vào quán Trúc Phương mua kem socola. Mỗi khi buồn tôi thường ăn kem, kem rất ngon nên tôi có thể quên chuyện không vui rất nhanh.
Tôi vừa đi vừa ăn kem thì gặp Tuyết Lan. Chẳng phải cô ta về chung với con chó đốm sao? Tôi chẳng buồn nhìn đi qua cô ta. Cô ta nắm vai tôi ném mạnh vào 1 bên đường. Mấy người này rất thích cái vai tôi hay sao ấy. Tôi xoa xoa vai rồi tiếp tục ăn kem.
Con ả tức điên, quát:
– Mày xem tao là không khí sao?
– Không, tôi đã nói là đừng làm tổn thương tôi thôi. Như lúc nãy, cô đã ném tôi rồi còn gì?- Tôi nhìn xuống đất nói.
– Mày có biết tại sao tao tìm mày không hả? Lúc nãy Thanh Tuấn đã lên tiếng trách tao đó.- Đôi mắt con nhỏ long sòng sọc, đồng tử giãn ra, cứ như người sắp chết.
Trời đất ơi, không chỉ có mình nó mà còn có 1 đám cọp hậu thuẫn phía sau. Tôi chỉ là bạn cùng bàn của hắn mà còn bị chặn đường 2 lần trong 3 ngày học. Thế những nhỏ con gái kia sao dám lại gần hắn. Tôi đoán được cái đau thể xác mình phải chịu nên chạy trốn. Vừa chạy chưa được 3 bước, cả đám xúm lại như quạ tìm được xác. Đứa nắm đầu, đứa tán mặt. Đau quá! AAAAAA. Tôi lại khóc. Hình như đã có người chen vào giữa đám bế tôi lên.
Đúng lúc này, lại là anh, hoàng tử của tôi. Anh đã xuất hiện. Tuyết Lan mặt trắng bệch nhìn anh. Anh nhếch mép, giọng nói lạnh ngắt:
– Tuyết Lan, sao cô lại độc ác đến vậy?
– Haha, ác gì đâu? Chỉ là vì Thanh Tuấn thôi.- Tuyết Lan cười méo xệch.
– Đủ rồi!- Anh hét lên.
Hắn chạy lại, hết liếc nhìn tôi cau mày rồi nhìn Tuyết Lan. Tuyết Lan ngồi phịch xuống đất khóc lóc:
– Thanh Tuấn, cô ấy cho người đánh em, không ngờ những cô bạn này là bạn em nên đã bị đánh lại. Huhu.
Có lẽ hắn đến sau, không nhìn thấy sự tình nên tin thật. Tôi nhếch mép. Hắn liếc tôi 1 cái nhìn căm phẫn rồi nhìn Hoàng Nam. Hoàng Nam bất cần không thèm nhìn hắn. Hắn giằng tay hoàng tử làm tôi ngã xuống đất. Đến nước này, chân tay tôi bủn rủn, bò còn không nổi chứ nói chi đứng nhưng tôi vẫn đứng dậy đi. Bỏ lại phía sau 1 đám hỗn độn. Tôi đã sai khi chuyển trường, trường học thật kinh khủng. Tôi sẽ nghỉ học, nếu tôi học mà bị đánh vậy hoài thì học sao được. Tôi về đến nhà chạy và phòng, vẫn là không ăn tối nhưng tôi học không vào mà ngồi đó khóc. Tôi chẳng biết nói sao với ba bây giờ.
– Anh, có phải như lời anh nói không?- Hắn ngã người trên sô pha.
– Em không tin anh?- Nam cười.
– Lan không phải con người như vậy!
– Em ngu ngốc nên mới tin sai người đánh người khác rồi đánh mình là thật. Cứ từ từ mà suy nghĩ.
Hoàng Nam bước ra khỏi biệt thự. Cảm giác khi cô bé bị đánh là sao? Lo lắng, đau xót!
Chap 9: Lời xin lỗi không có giá trị.
Hôm nay, tôi vẫn mặc đồng phục đi học nhưng điểm đến là quán nước gần trường rồi ngồi đó ôn bài. Tôi phải lẫn tránh tất cả, mọi thứ đều quá đau đớn. Những vết thương trên người tôi càng mọc như nấm. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, hắn bước qua tôi tặng thêm cho tôi ánh mắt buồn man mác. Buồn sao? Haha Không phải hả dạ lắm sao?
Tôi hút nước trong li rồi tiếp tục dán mắt vào quyển vở. A, người bạn bóng đêm của tôi vào quán nước này này. Tôi giơ tay ra hiệu bạn ấy, bạn ấy là người thứ 2 đối xử tốt với tôi sau hoàng tử. Cậu ấy là bạn tôi đó, là bạn bè chân chính đó. Tôi cứ ngây ngô cười nhìn bạn ấy. Hữu Thiên đi về bàn tôi ngồi xuống. Tôi tươi cười:
– Chào!
– Chào!- Nói rồi cậu ta nhìn vào những miếng băng keo và vết thương trên mặt tôi, nhíu mày.- Ai làm vậy?
Tôi lắc đầu, không nói. Tôi nói thì đã làm gì được. Tôi đã van xin đừng tổn thương đến tôi thì tôi vẫn bị đánh đó sao? Tôi không trả lời thì Thiên cũng đã hiểu ra là 2 nhân vật hôm qua tôi nhắc đến. Vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì rồi đi vào lớp. Chưa ngồi nóng ghế đã đi. Tiếc thật, thế là không có ai nói chuyện rồi.
Rầm!
– Thanh Tuấn! Ra đây.- Hữu Thiên đập cửa lớp 10a3.
– Gì?- Thanh Tuấn hất cằm.
– À, không có gì.- Cậu ta cười.- Chỉ là muốn hỏi xem Tuyết Lan và cậu như thế nào rồi.
– Tốt, rất… hạnh phúc.- Hắn chẳng biết tại sao chữ hạnh phúc khó nói như vậy.
Hữu Thiên cười rồi quay sang hắn:
– Tuyết Lan đã không còn là Tuyết Lan, tình cảm đã không còn như xưa. Tôi chỉ mong rằng cậu đừng thay đổi. Còn tôi, tôi thích Minh Trang. Đừng làm tổn hại đến cô ấy. Bằng không! Tôi không tha cho 2 người.
Thanh Tuấn nghe tiếng vỡ những mạch máu li ti trên mặt mình, Thiên đang cảnh cáo hắn là không được thích Trang sao? Haha, có gì đâu, hắn thích Lan cơ mà nhưng hắn cảm thấy hụt hẫng và nghẹn ở tim. Hắn nợ Trang rất nhiều, rất nhiều lời xin lỗi. Nhưng lời xin lỗi không có giá trị. Thà đừng làm chứ đừng làm rồi xin lỗi. Chết tiệt, hắn muốn đánh thật mạnh vào chính mình. Thật kinh tởm! Tuyết Lan lẫn hắn. Rồi đây khi gặp Trang, hắn có đủ dũng cảm để nhận sai. 1 cô gái trong sáng và ngây ngô, nhưng cũng rất hung dữ, dám sống thật.
Chap 10: Mặt trời lại đến.
– Nè, bé cưng! Lại đây anh cho kẹo.- 1 cậu con trai rất đẹp trai đưa cây kẹo ra cho đứa bé gái.
– Em bằng tuổi mà.- Cô bé chu cái môi phụng phịu.
– Ừ, chúng ta đều 5 tuổi.- Thằng bé cười híp mắt.- Chỉ có anh Nam là 6 tuổi thôi.
Đúng lúc đó, có 1 thằng bé khác chạy lại.
– Nè, không được dụ dỗ Lan nhá! Lan là của tôi.
– Lan là của tôi.- Thằng bé kia cũng không nhún nhường cãi lại. Cuộc giao tranh giành 1 bé gái cứ ầm ầm.
Tôi tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, chuyện gì đây? Giấc mơ thật kì lạ quá. Anh Nam, Lan? Tất cả là sao? Thôi, tôi bật dậy, ngồi trước máy tính lướt facebook. Facebook của tôi toàn nam vì tôi là nữ và dám up hình thật của mình. Tôi nhìn lại cái hình mình post hôm mặc đồng phục trường mới. Wow, 200 like và 30 lời chúc mừng trong đó cũng có 10 lời tiếc rẻ do bạn cũ gữi. Chúc mừng? Chia buồn mới đúng! Tôi đang định out thì có inbox.
Thần Chết Bóng Đêm: Hôm nay vào lớp học đi.
Minh Trang: Ai vậy?
Thần Chết Bóng Đêm: Thiên.
Minh Trang: Hả? Mình đâu có nghỉ học.
Thiên biết hôm qua tôi cúp =.=
Thần Chết Bóng Đêm: Ừ, thì chiều tôi xuống lớp tìm.
Thần Chết Bóng Đêm đã offline.
Tôi chưa kịp định thần thì Thiên đã off, đã lỡ nói dối rồi, chiều nay phải học thôi, không thì Thiên tìm không thấy.
Tôi vào lớp. Mọi người hôm nay đặc biệt chú ý đến tôi, ôi trời, nghỉ 1 hôm thì thành super star. Tôi quan sát chỗ mình ngồi, là hắn và Lan đang ngồi. Tôi chọn bàn khác. Tôi biết là hắn nhìn tôi, nhìn thì cứ nhìn. Tùy.
Quả thật, Thiên đã xuống lớp tìm tôi. Tôi đứng lên cười với người bạn duy nhất * Nam là hoàng tử, là anh trai* và đi ra. Thiên nắm tay tôi thì tay còn lại của tôi lại bị… chó đốm nắm lại. Đôi đồng tử hắn nhìn thẳng vào tôi:
– Xin lỗi, thành thật xin lỗi!
Tôi có nghe lầm không? Là hắn xin lỗi! Bỗng dưng tôi lại thấy mình vui, vui lạ lùng. Tôi nghĩ tôi sẽ lại trả thù hắn bỗng dòng tư tưởng bị cắt ngang vì trả thù 2 lần đã bị chặn đánh. Hắn có lỗi không thể tha thứ như tôi lại gật đầu trong vô thức. Hắn cười. Tôi quên béng là đang ở giữa 2 chàng trai. Thiên giằng mạnh tay tôi ra khỏi hắn rồi tôi và Thiên lên sân thượng. Hắn nhìn tôi, tôi mỉm cười cho hắn yên tâm, trời, tôi đang làm gì vậy!
Hắn quay về chỗ hắn ngồi, Tuyết Lan nhìn hắn trách móc. Lúc này, đôi mắt Tuấn vô hồn nhìn người con gái bên cạnh, rất xinh đẹp nhưng cũng rất độc địa. Chẳng biết cô có phải Tuyết Lan không! Hắn đi sang bàn của Trang, ngồi đó. Khóe miệng nhếch lên.
Chap 11: Bắt đầu trận chiến.
Thiên kéo tôi lên sân thượng, gió lồng lộng thổi. Thiên chỉ im lặng làm tôi hơi ngột ngạt. Tôi lên tiếng:
– Thiên kết bạn facebook với mình khi nào ấy nhỉ?
– Tôi hack facebook rồi vào kết bạn.- Thiên cười gian manh.
Trời đất ơi, Thiên của tôi cũng nghĩ ra những chuyện kinh khủng này nữa sao? Mà hack facebook thì quả là rất tài. Tôi im lặng liếc nhìn Thiên. Cậu bạn sở hữu 1 gương mặt mà ai cũng mến nhưng vì nó lạnh quá nên chẳng ai dám gần.
– Tôi đã thông báo với cả trường rồi, ai động đến you thì cũng như động đến tôi!- Mắt Thiên sáng lên.
Tự nhiên tay tôi chủ động chạm đến mặt Thiên. Cậu cảm nhận được luồng điện chạy trong người mình. Cậu không đẩy tay tôi ra nhưng tôi tự buông, chẳng lẽ thấy trai đẹp mà chạm hoài sao? =.=
Trống vào học, tôi về lớp, cậu ngồi đấy và ngủ. Tôi về chỗ và ngạc nhiên thay, hắn đang ngồi cùng bàn với tôi và không ngủ, mắt vẫn mở trơ tráo nhìn tôi. Cứ đổi chỗ hoài cũng mệt, tôi ngồi vào. Ôi trời, cái váy của tôi dính kẹo singgum ngay tại trên ghế mà chẳng để ý.
Tôi trợn mắt nhìn hắn. Và *bốp* Cái đầu hắn đã yên vị trên bàn. Mọi người trong lớp xúm lại nhìn tôi như super hero. Tôi nín bật, tôi nóng vội quá mà quên cả fanclub hùng mạnh của hắn. AAAAAAAAAAAA.
Trái lại với ý nghĩ của tôi là hắn sẽ tức điên thì hắn cũng có điên mà là cười như điên =.=
Và *bốp* đầu tôi yên vị trên bàn giống hắn 10 giây trước. Tôi đau muốn ứa nước mắt. Người gì đâu mà… tồi kinh khủng. Được lắm, giờ có Thiên hậu thuẫn rồi thì dù mi với con Lan man gì gì đó cũng đừng hòng ăn hiếp ta. Ting, chuẩn bị đi, chuẩn bị đi.
*Tức thật, con nhỏ Trang đó có gì hơn mình mà ai cũng muốn giúp đỡ nó. Vì nó mà Tuấn đã 2 lần trách móc mình và lần này còn thề sẽ đoạn tình với mình nếu mình còn động vào nó. Nó quan trọng hơn mình sao? Từ đầu buổi đến giờ Tuấn không thèm đoái hoài đến mình. Mày cứ cười đi, đến khi tao sẽ làm cho mày cười không nổi.*- Dòng suy nghĩ của Lan cứ độc ác hơn từng ngày và từng giờ, ngấm vào da thịt cô ta, cô ta đã chấp nhận làm … người khác và giờ thì lại bị cướp mất hạnh phúc trong tay con nhỏ đáng ghét kia.
Tôi chạy ra căn tin mua phấn rồi cà nhuyễn, muốn đốm đúng không? Lang beng cũng là đốm mà. Ác với tôi thì tôi sẽ ác lại. Tôi không cam tâm làm con rối đâu. Cà xong xuôi tôi đem vào lớp và *ào* phấn dính be bét trên đầu và mặt hắn. Hắn dùng tay quệt 2 con mắt để đừng dính phấn nhìn chẳng khác gì gấu trúc nhìn tôi. Tôi nở nụ cười khoe má lúm híp mí. Và hắn, đôi mắt khẽ đảo rồi hắn… ôm tôi.
Tôi mắt tôi mở to như người chết không nhắm mắt. Quá đáng, người tình bé bỏng của hắn đang nhìn cơ mà. Cô ta mà đổ giận lên đầu tôi thì tôi biến anh thành cái bánh bao nhân thịt chó đốm. Quả thật, Tuyết Lan nhìn tôi bằng cặp mắt căm hận. Tôi đẩy hắn ra thì hắn lại càng ôm chặt hơn… Hắn đưa khuôn mặt đang dính phấn của mình dí sát và má tôi và giờ tôi có 2 cái má trắng phấn.
Chap 12: Nhà vệ sinh có tên biến thái.
Tôi dùng hết sức mạnh đẩy hắn ra và tôi đã thắng, hắn ngã chỏng quèo dưới đất rồi lồm cồm bò dậy. Tôi chạy ùa và nhà vệ sinh rửa mặt. Cái mặt tôi mà bị đốm đen đốm trắng như tóc hắn là hơi bị đáng sợ nha. Tóc thì người ta kêu là highlight mà mặt bị lang beng thì người ta bảo ở bẩn, ăn dơ. *Phấn có chất làm lang beng*
Tôi rửa mặt sạch sẽ rồi vào lớp, mặt hắn cũng sạch trơn. Hắn cũng ở sạch đó chứ!
Tôi để ý nhé, vào tiết Anh của thầy Doremon, hắn không ngủ mà ngồi ghi chép bài đầy đủ mới là lạ đấy. Thầy đặc biệt thương tôi do tôi chuyên Anh cơ mà. Ta sẽ tận dụng mọi dấu vết để hạ nhục ngươi.
Tôi mỉm cười quay sang hắn, hắn đã đi ra khỏi lớp trong 5 phút chuyển tiết. Tôi nắm ngay vở Anh của hắn hí hoáy vẽ. Nói gì chứ vẽ người biến dạng thì tôi vẽ rất hay.
Tôi ngồi huých sáo vô tội. Hắn nhìn tôi, nhếch mép. Tay tôi lại ngứa, muốn đánh quá cơ. Thầy Doremon có cái túi thần kỳ vào lớp, tôi nghiêm chào kính cẩn. Em xin lỗi thầy nhiều lắm lắm thầy ạ!
Thầy giảng bài rất hay và say sưa, thầy thường đi vòng quanh lớp vừa đi vừa giảng. Tôi tranh thủ lợi dụng lúc thầy đi ngang bàn tôi và hắn và xô vở Anh đã lật sẵn trang vẽ vừa nãy ra.
Thầy cầm quyển vở lên, sắc mặt thầy xanh, đỏ, tím, vàng nhìn đến ngộ. Tôi nín cười, mặt đỏ ngầu. Thầy xem nhãn vở rồi ra hiệu hắn ra khỏi lớp với thầy. YEAH! Được rồi vui quá ahaha.
Tôi vẽ chân dung của thầy vào vở hắn. Tôi đã nói rồi, vẽ biến dạng là tôi vẽ rất hay. Tôi sợ biến dạng nhiều quá thầy không nhận ra nên tôi còn chú thích.=> Thầy dạy Anh văn lớp 10a3.
1 lát sau hắn đi vào, mặt ngầu ngầu nhìn tôi. Hắn xé trang vở đó đặt ngay trước mặt tôi. Bây giờ, mặt tôi cũng dần dần xanh xanh vàng vàng trắng trắng. Ở đây thêm chút nữa chắc tứ mã phanh thây! Tôi bấm bụng đứng dậy xin đi vệ sinh. Tôi chạy vèo vèo. Hắn cũng chạy theo.
Chúa ơi, ngài ở đâu rồi? Dòng sôi lửa bỏng mà sao lại đi ngủ hả? Ừ nhỉ, mình vào nhà vệ sinh nữ cơ mà! Ô hô, được được. Tôi chạy vào ngay nhà vệ sinh nữ nhướn mày nhìn hắn đứng bên ngoài. Hắn dễ gì dám vào chứ. Hot boy Thanh Tuấn mà vào đây sao?
Các bạn biết chuyện gì xảy ra tiếp không? Hắn xông vào thật. Tôi chỉ kịp trợn mắt đẩy 1 cánh cửa toilet nào đó vào và hét lên:
– TÊN BIẾN THÁI!
Nhà vệ sinh lúc này cứ như tụ tập vào giờ cao điểm. Tụi con gái mắt lớn mắt nhỏ nhìn tôi và hắn,1 trai 1 gái trong 1 cái toilet. Tôi đỏ rần mặt, tại sao không mách thầy cô mà đứng ngắm trai như vậy. AAAAAAAAAAAA.
– Em làm gì vậy? Lên phòng giám thị cho tôi! Giữa thanh thiên bạch nhật dám vào nhà vệ sinh nữ sao?- Chúa đã nghe lời thỉnh cầu của tôi, thầy giám thị đã đến.
Hắn lườm tôi 1 cái rồi đi theo thầy. YEAH! I win, win 2 lần. YEAH! YEAH! Đuổi học hắn đi, đuổi học đi YEAH!
Tôi bước vào lớp với tâm trạng cực kỳ thoải mái, chưa vui được lâu đã gặp bầy cọp cái đồng tử đã giãn. Amen! Tôi ung dung vào chỗ thì… *Chát* Tuyết Lan đã ghi 1 cú sút 5 ngón tay lên mặt tôi. Bức xúc nha, ngoài hắn bắt nạt tôi giờ lại thêm con nhỏ này. Tôi chẳng buồn nhịn và *Chát* tôi tát lại rồi vào chỗ.
– Đừng nghĩ lúc nào tôi cũng nhịn cô, 1 lần là quá đủ!- Tôi liếc Tuyết Lan, ai bảo nữ chính là phải hiền?
Ngoại truyện: Tâm sự người cha + Cảm xúc.
Tuyết Lan ngày ấy 5 tuổi, cả Thiên, cả hắn nữa. Chỉ có hoàng tử là 6 tuổi thôi. Do Lan là cô bé duy nhất nên rất được 3 chàng trai cưng nựng. Cô bé có cái miệng chu chu đáng yêu, cái má lúm đồng tiền.
Thiên, Nam, Tuấn có chung 1 đặc điểm là rất đẹp trai. 3 chàng hotboy cùng học chung 1 trường! Và cùng có chung sở thích là 1 cô gái.
Vào 1 đêm trời mưa, máu, nước hối hả. 1 chiếc taxi đâm sầm vào 1 cô bé mặc váy hồng. Trán cô máu đã chảy thành dòng đỏ thẫm. Người tài xế hoang mang, đưa thiên thần bé nhỏ này vào trong xe và đưa đến bệnh viện. Cô bé đã được cứu, đã qua cơn nguy kịch nhưng đôi mắt có chút vô hồn không biết mình là ai. Người tài xế chạy đi hỏi tin tức thì biết bé gái đó là con của 1 tập đoàn lớn, nếu đắc tội, e rằng… và ông đã dấu đi chuyện đó.
Chẳng cần biết họ điều tra lùng sục ra sao, ông bấm bụng thay đổi tất cả mọi thứ, từ tên đến chỗ ở cho cô bé. Cô bé rất dễ thương, học rất giỏi và yêu thương… ba nó. Con bé cứ như vậy lớn dần cho đến khi 16t, sóng gió bắt đầu lớn dần. Ông hay tin là tập đoàn đã chuyển qua Mỹ và nghe đâu, đã có Tuyết Lan thứ 2!
Ông chuyển trường theo ý muốn con gái mình. Ông hoàn toàn không có vợ, ông đã nói là mẹ nó mất sớm. Con bé chẳng có ký ức gì nên ngoan ngoãn nghe theo. Ông cũng rất mừng khi nghe con gái nói là đã hòa nhập được. Nhưng nó dối ông, hôm bữa ông thấy nó ngồi khóc rồi ngủ luôn, ông đã đắp chăn xem kĩ những vết thương của nó. Lòng ông cũng quặng thắt, nếu lúc đó không lo cho riêng mình thì giờ đây ông đâu phải dằn vặt vì không lo đến nơi đến chốn cho con gái mình.
Từ trước đến nay, hắn chẳng cho ai ngồi cùng bàn từ lúc Tuyết Lan sang Mỹ. Năm nay lại là năm đầu tiên. Khi bước vào lớp, hắn nhìn nhỏ con gái đang ngủ đột nhiên cảm thấy thân quen. Hắn ngồi quan sát 1 lúc lâu thì giơ tay kí vào đầu nhỏ ngố ngố này 1 cái. Ai ngờ, nhỏ này dữ thật! Vừa dữ… Vừa mù thông tin, chẳng biết hắn là ai! Highlight thì nhỏ bảo là chó đốm…
Hắn đã rất giận dữ khi nhỏ lấy khuôn mặt trời phú của mình ra làm trò đùa cho cả lớp, nhưng còn giận hơn khi nhìn nhỏ bị đánh cuốc bộ trong đôi chân trần về nhà. Tại sao hắn không phải là người cứu nhỏ? Người cứu nhỏ lại là anh hắn! Hắn sẽ xử đẹp những ai bỏ ngoài tai quy định của hắn.
Hắn đã nghe được tin tức của Tuyết Lan, cô ấy sang Mỹ đã phải chịu khổ do bị bắt cóc tống tiền. Chuyện này rất bình thường, có lẽ hắn cũng sẽ bị không chừng! Hắn muốn bù đắp cho cô. Nghe đâu, cô sẽ trở về và không ngờ, cô đã trở về ngay tại giờ học và còn ghét cay ghét đắng nhỏ mới vào lớp.
Hắn không làm trái ý cô dù chỉ 1 điều nhỏ nhặt nhưng trong lòng lại dấy lên bao tội lỗi. Cô độc mồm, độc địa trong cách cư xữ với nhỏ. Hôm đó, nhỏ bị đánh muốn chết lên chết xuống, hắn xót lắm nhưng tâm can mách bảo là phải tin Lan! Hắn chỉ muốn đấm vào mặt mình khi nhìn con nhỏ khóc rồi đi xiêu vẹo về nhà. 1 lần nữa, hắn đến sau, anh hắn. Và không ngờ, còn đến sau cả Thiên!
Chap 13: Làm thêm.
Haha, đúng là hả hê quá! Vừa chơi hắn được 1 vố chưa thấy tăm hơi thì lại tát nhỏ bạn gái hắn 1 cái- dù mình cũng bị nó tát. All of cặp mắt của những con người trong lớp nhìn tôi như thú lạ. Còn Lan thì trợn mắt đứng chết trân. Hôm nay, tâm trạng tôi cực kỳ hưng phấn ra về và không ai chặn đường! Do Thiên sao?
Baba mình thì tuổi cũng cao rồi, lái taxi thì cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Mình cần phải kiếm việc làm thêm thôi! Các bạn đừng nghĩ là không đủ sống nhé! Baba đã dành dụm mua cho tôi 1 cái điện thoại và máy vi tính còn gì! Chỉ có điều tiền mạng hàng tháng thì phải chắt chiu hơn! Tôi ngồi xem báo mục tìm việc làm. Trời đất, việc gì mà lương thấp lè tè, làm việc cả ngày như thế. Đang đắn đo suy nghĩ thì tôi bắt gặp… Nam. My prince, hôm ấy chưa kịp nói cảm ơn, hôm nay nói bù mới được!
– Cảm ơn anh vì chuyện hôm ấy!- Tôi chắn đường Nam lại rồi cười hì hì.
– Không có gì đâu.- Nam cười lại, tim tôi đập loạn xà ngầu trong lồng ngực.- Em đang tìm việc làm?- Nam chỉ vào trang báo tôi đang xem.
Tôi gãi đầu rồi gật gật.
– Thế có chưa?
Tôi gãi đầu rồi lắc lắc *như con thiểu năng ấy nhỉ?*
– Vậy anh có việc cho em làm này! Anh có 1 đứa em trai 7 tuổi, em có thể đến trông nó vào buổi sáng, buổi chiều lại có thể đi học. 1 tháng lương là 5 triệu.
Hả? 5 triệu mà chỉ trông có nửa ngày thôi sao? Mắt tôi sáng quắt lên. Tôi gập đầu mạnh, nhún nhún nhảy nhảy mừng khôn tả được!
– Mai là ngày đầu nhé! Nhớ đừng đến trễ, 7h30 em theo địa chỉ này rồi gặp anh.
Tôi cười như đười ươi nhập, vui quá, có thể giúp đỡ baba, công việc lại nhẹ nhàng. My prince đúng là quá tốt. I Like You So Much. Tôi hôn 1 cái rõ kêu vào tờ bưu thiếp rồi tung tăng vừa đi vừa hát đến nhà.
Tôi không nói cho baba nghe, nếu baba biết nhất định chẳng cho mình làm đâu. 7h sáng tôi rón rén đi ra cửa chỉ ghi lại lá thư trên bàn cho baba là con đi học nhóm. Xin lỗi baba, con đã nói dối.
Tôi lần theo địa chỉ Nam đưa, trời đất, đó là cái biệt thự. Oaoa, lần đầu tiên tôi thấy nhà đẹp như vậy đó. Tôi bước tới nhấn chuông, người ra mở cửa là… là… Tuấn! Mới sáng đã gặp oan gia, hôm nay xui xẻo cả ngày. Hắn hơi khựng lại nhìn tôi, nhếch mép ra mở cửa.
– Tôi có hẹn với anh Nam!- Tôi nói với hắn, hắn đang đứng chặn cửa 1 cách rất hách dịch.
Hắn né ra cho tôi đi rồi cũng đi vào theo tôi. Sao tôi có thể quên là hắn ở cùng Nam nhỉ?
Khung cảnh tôi nhìn thấy bây giờ là trên chiếc ghế sô pha có 1 cậu bé 7 tuổi, khoanh tay trước ngực nhíu mày, mím chặt đôi môi đỏ mọng như cherry. Cậu bé có đôi mắt màu đen sậm *cái này giống Nam với hắn khỏi bàn*, da trắng như sữa. Tóm lại là little Angle. Chắc hẳn, thằng bé sẽ đáng yêu giống như anh nó là Nam vậy! Tôi nhanh nhảu chạy lại đưa tay ra làm quen thiên thần bé nhỏ thì *chát* thằng bé đánh tay tôi ra. Tôi ứa nước mắt, còn bé mà sau hung dữ quá vậy, đánh còn đau hơn cả baba. T^T
– Cô là người anh Nam nói sẽ trông tôi chứ gì? Được, theo tôi lên phòng, không được ra khỏi phòng nếu không có lệnh của tôi.- Thằng bé chỉ tay vào tôi, khuôn mặt vẫn vậy.
Chúa ơi, thiên thần bé nhỏ đây sao? À quên, tên nhóc này cũng là em của tên Tuấn chó đốm ấy, giống cái tính y như đúc ấy. Chưa kịp định thần thì thằng nhóc đã lôi tôi lên phòng nó, tôi quay sang hắn đưa ánh mắt cầu khẩn, hắn chỉ nhún vai rồi nhếch mép.
Chap 14: Little Devil.
Tôi ngồi trên giường nhìn thằng bé. Thằng bé lại ngồi vào máy … lướt web. Đứa bé 7 tuổi đây sao? Tôi không tin, không tin.
– Nhóc 7 tuổi?- Tôi hỏi để xác minh sự việc.
– Ừ, thì sao?- Thằng nhóc trả lời chẳng thèm nhìn tôi.
– I don’t belive it.
– Không tin thì kệ cô chứ.- Thằng nhóc hiểu cả tiếng Anh, mô phật. Vừa chúa vừa phật thế mà chẳng ông nào nghe.
– Thế giờ chị phải làm gì?- Tôi đá đá chân.
– Không làm gì cả, ngồi đấy.
Ngồi thì ngồi, không làm thì tôi ngồi. Tôi ngồi ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng này rất đẹp, có đầy đủ màu sắc, còn rộng nữa, chắc gấp 3 phòng tôi. Nhìn hoài cũng chán. Tôi ngước lên xem thằng bé đang làm gì. Các bạn biết thằng nhóc đang làm gì không? Nó đang vào fanpage của nó trên facebook.
Tôi ngẫng đầu nhìn, cái fanpage cả ngàn lượt like chứ ít gì, có thể hơn cả các nhóm Kpop ấy chứ. Thằng nhóc quay tôi:
– Nhiều chuyện!
– Này, tôi chẳng có gì làm nên xem thôi mà.
– Thì ra cô cũng là fan của tôi, nhưng xin lỗi, tôi không thích gái già.
Hả? Gái già? Tôi chỉ mới 16t thôi, thằng nhóc 7 tuổi chưa thay răng sữa mà dám nói mình như vậy. 2 anh em nhà các người rất biết cách chọc người khác nổi nóng.
– Thôi, tôi chẳng thích thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đâu.- Tôi hất tóc.
Thằng nhóc quang sang lườm tôi. Haha, dám chê ta là sao? No No No là do ngươi quá trẻ thôi.
– Nè, nhìn gì? Định cắn ta sao?
Tôi đang cười híp mắt không biết trời trăng mây nước gì thằng nhóc… cắn thật. Tôi nhìn những dấu răng sữa trên tay tôi mà khóc không ra tiếng. Lúc đầu, ta cứ tưởng mi là Little Angle, dễ gần đáng yêu như Nam, ai ngờ ngươi độc mồm, ác miệng, ham cắn dạy như Tuấn anh ba của ngươi, Little Devil. Được lắm, thằng nhóc này.
– Này, sao lại cắn ta chứ?- Tôi xoắn tay áo.
– Cô thách.- Thằng nhóc chẳng buồn nhìn tôi.
– Ta thách lúc nào hả?- Tôi túm cổ áo thằng nhóc quăng lên giường.
Thằng nhóc nhìn tôi rồi nhìn… ngực tôi. Trời đất. Nó lại nhìn vào thân hình nó.
– Tôi nhớ truyện học sinh cá biệt là 12+ mà. Cô đừng có hấp tấp vậy nha. Tôi chỉ mới có 6+ thôi đấy. Hơn nữa, nhìn cô, chẳng có tí hứng thú.
Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa? Lặp lại lần nữa, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa?, Lặp lại lần 4, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa?
– Nè nè, nghĩ sao tôi lại có thú tính với ngươi hả? *Thằng em* của ngươi chẳng bằng ngón cái của ta mà bày đặt sau. Ta nói ngươi nghe cho rõ, truyện của ta là trong sáng 12+ chứ chẳng có cảnh 18+, nhất là với ngươi, đừng có mơ. Đồ con nít quỷ!