– Hình như là… Q! Q ngồi đi – tôi đứng dậy kéo cái ghế mời Q ngồi.
Thật là tình cờ và bất ngờ, có điều không hiểu sao lại gặp lại Q sau một thời gian xa cách vào đúng cái thời điểm này. Tả qua Q tí cho các thím tưởng tượng. Q cao m6 có thừa nhé. Ngày bé nhìn nhỏ nhắn mà lớn lên lại nhớn thế không biết. Thân hình cũng đủ các đường cong cơ bản. Nhìn ở ngoài là vậy còn bên trong không biết nội thất thế nào… Mắt thì vấn đôi mắt hún hồn tôi ngày nào, mặt thì nhìn xinh hơn cả ngày bé, tóc dài buộc đuôi gà, mặc váy. Q có vẻ chăm chút ăn mặc nên nhìn cũng hấp dẫn. Nói chung có T ngồi đấy tôi không dám nhìn Q nhiều vì giờ Q nhìn không phải là Q của ngày hôm qua rồi!!! Cái cảm giác gặp lại người xưa trong lòng cứ bồn trồn khó tả thế nào ý. Trong tích tắc như những kỷ niệm ngày xưa ùa về: ick:…
Tình yêu thời thủng đít của tôi và Q thật buồn cười, cái thời mà rộ lên phong trào thích nhau trong lớp và viết mẩu giấy truyền tay thịnh hành. Các đôi ghép với nhau ầm ầm. Cũng theo xu thế chung ai cũng đi tìm một nửa của mình. Còn bé nên còn e thẹn, thích nhau có dám nói vơi nhau đâu mà toàn qua bà mối – Người thư ba truyền tin. Ơ lớp học thì tôi cũng là một trong những đứa hay chơi với bọn con gái. Q tất nhiên cũng trong nhóm chơi với nhau. Mới tí tuổi đầu trong lớp đã phân chia bè phái như giang hồ. Tôi từ bé đã có úy tín là học tốt ít nói chuyện riêng nên được cô giáo tin tưởng cho ngồi xuống khu cuối lớp. Mà ngày ấy tôi đã cao hơn so với mặt bằng chung của lớp rồi. Xuống đấy bị lũ giặc cái lớp nó đầu độc trò chát giấy. Toàn xin giấy tôi vì tôi có quyển nháp là mơ ước của bao bạn thời bấy giờ. Giấy khá là xịn. Lai lịch của quyển nháp là từ Liên Xô vì ngày xưa bố mẹ tôi cũng học tập rồi làm và cưới nhau ở bên đó. Có điều lúc tôi xuất hiện thì đã là ở Việt Nam rồi…
Menly thế này toàn chơi bắn bi, đạp ngựa, đuổi bắt cả đá bóng nhựa. Loại bóng mà sút xoáy hình quả chuôi được ý mấy thím. Thế mà xuống ngồi dưới một lũ yêu quái thế nào mà lại bị đầu độc trò nhảy dây. Không phải trò nhảy cao hay trò dây quăng tròn tròn mà là trò nhảy dây của con gái ý. Ngây thơ hiền lành ít nói thành ra dễ bị dụ. Hết nhảy dây 2 góc rồi nhảy 3 góc. Tôi vẫn nhớ nhất là nhảy rút. Khó vãi chưởng luôn, toàn nhảy kiểu chân trước chân sau chứ không được lành nghề như mấy gái. Toàn bị gọi là nhảy kiểu chân chó. Mà không phải mình tôi bị dụ nhé mà hẳn mấy thằng con trai trong nhóm chơi bị du thế liền. Người dụ tôi chơi trò này không ai khác là Q. Tôi trong lớp ngồi cạnh N (có xuất hiện trong Chap 8 nhé) còn N thì lai chơi với Q. Theo tính chất bắc cầu suy là tôi cũng chơi với Q. Trò nhảy dây Q siêu lắm, nhìn cứ thoăn thoắt, đơn giản như đan rổ ý. Mà đan rổ thì không đơn giản! Tôi, N và Q hay cùng 1 team múa cột 3 góc (nhảy dây 3 góc). Bắt đầu hay chơi với nhau. Vì là thời cấp 1 là vẫn ra chơi là 30 phút nên ra chơi luôn chơi khá nhiều trò cùng nhau. Xong lại còn học bán trú cùng nhau. Vẫn nhơ có tiền mua mấy gói ô mai tàu 300 hay 500 đồng ăn cùng mà ngon chảy nước dãi. Nhất là cái ô mai gọi là ô mai dây và ô mai quả gì nứa tôi không nhớ chính xác. Không biết các thím có ai còn nhớ thời đó có bánh quê hay banh gì tròn tròn mỏng dính, ở giữa có hình. Ăn thật khéo để làm sao cuối cùng còn lại mỗi cái hình đó. Mấy đưa chúng tôi góp tiền mua hẳn 1 gói to. Có điều ăn hết cả gói mà không được con nào. Uống nước vào là no phễnh bụng luôn. Đúng zai gái mà gần nhau lâu ngày là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!
Nhà tôi có cây hoa Quỳnh, hoa nở vào buổi tối. Hương thơm nhẹ nhàng mà rất tuyệt. Thích hoa Quỳnh luôn rồi. Giờ lại thích người cô bé tên Q nữa. Chắng biết có duyên hay thế nào nữa. Có điều tôi đâu có nói gì đâu mà người nói ra lại là Q. Đấy bé thế mà đã máu thế rôi. Tỏ tinh kiểu độc nhất vô nhị là Q viết vào mẩu giấy là tớ thích cậu. Cam đoan với các thím là khi đó cả 2 đứa chẳng biết thích là gì. Cũng lãng mạng lắm. Mua ô mai, bánh kẹo rồi mấy đồ ăn vặt cho nhau. Rồi cũng tặng nhau mấy cái đồ hàng mã 5 nghìn ba nghìn. Q tặng tôi cái đồng hồ điện tử. Thời ấy có cái đồng hồ hẹn giờ rồi bật đèn sáng soi buổi đêm là thích lắm. Tôi thì tặng Q cái vòng đeo tay. Về nhà còn gọi điện máy bàn cho nhau nữa. Tết còn lì xì cho nhau rồi còn hẹn cả bọn đi chơi tết nữa. Vẫn nhớ Q ngồi sau tôi đèo trên con mini cùng cả bọn đi chơi tết. Đứa nào cũng xúng xính tiền mừng tuổi. Tinh yêu tình báo thời thủng đit ấy được gần 2 năm bắt đầu từ giữa năm lớp 4 tới hết lớp 5. Nhà Q chuyển nhà rồi từ đó mất liên lạc. Tôi cũng có vài lần hỏi Q qua bạn cũ mà không có tin tức gì… Có lẽ là định mệnh rồi nên tôi mang mấy đồ Q tặng tôi cho vào bếp. Gọi là chôn vùi kỷ niêm.
Vụt cái mà cũng gần 10 năm rồi mới gặp lại, đã thế lại còn kiểu ngồi với người yêu mới và người yêu cũ. Đúng là no dồn đói góp!
– Giới thiệu với Q đây là T “em họ” L.
Vừa nói xong T lườm tôi cái tỉnh cả người. Kệ trêu T tí. Không hiểu sao tôi lại thích cái vẻ mặt lúc nảy của T. Nhìn ngộ ngộ mà yêu giã man.
– Còn giời thiệu với em đây là Q bạn anh hồi cấp 1.
Q – Em họ thật hay em họ bắn đại bác không tới thế L?
– Ah uh thi bắn tên lửa chắc tới hihi
Q – chào ban, mình là Q bạn L hồi cấp 1. Tự nhiên thấy ai nhìn quen quen, nhớ ra là L nên sang đây hỏi thăm một chút vì từ hối đó tới giờ không gặp L được lần nào. Hi vọng không làm phiền 2 bạn.
T- không sao đâu, bạn của anh L cũng là bạn của mình mà. Bạn cứ ngồi nói chuyện cho vui. Bọn mình cũng ngồi đây một lúc rồi. – T vẫn vậy vẫn luôn xử lý tinh tế.
Q – L về VN lâu chưa?
– L cũng mới về thôi. Về chơi mấy tuần rồi lại sang bên đó.
Q – Vậy à. Về mà không báo cho Q biết.
– Ah tại cũng quên mất hihi
Q – Để Q bảo N hôm nào rủ mấy đưa cấp 1 tụ tập
– Uh nhưng nhanh nhé vì hơn 2 tuần nữa là L lại bay rồi
Q – Yên tâm là nhanh mà vì Q cũng sắp sang P học rồi. Sang tuần sau nhé!
– Ủa vậy à
T – bạn giờ học trường nào thế?
Q- Tớ học trường xxx. Còn b?
T – mình học trường yyy
– Còn mình học trường zzzz – tôi vừa nói vừa giơ tay lên
T – anh vô duyên chưa kìa. Có ai hỏi với anh đâu mà tự nhiên xen vào thế
– Ơ…
Q – L trật tứ đi. Ồn ào quá
– Hai người liên kết với nhau bắt nạt L đấy à
T – đã ai cho anh nói đâu
– Thôi sợ 2 người rồi. Vừa gặp nhau cứ làm như thân nhau từ thủa nào rồi ý
Nhìn cái vẻ mặt thỏa mãn của T và Q mà máu dồn lên não… Mà thôi nằm thở cho nó lành
Q – T học khoa nào thế?
T – mình học khoa aaaa
Q – mình cũng có bạn học khoa aaaa. Là con trai tên C không biết T có biết không?
T – C thì mình có biết nhưng họ tên đầy đủ là gì vì khóa mình có mấy người tên C
Q – A B C, cấp 3 học bbbb
T- Mình có biết, cấp ba mình cũng học bbbb mà. C cũng có chơi trong nhóm bạn đại học của mình
Tôi ngồi nghe 2 người nói chuyện đến đoạn thằng C mà cứ giật thon thót. Éo hiểu thế nào mà Hà Nội này bé vậy. Cứ tưởng xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Đúng thằng C đối thủ cạnh tranh mà đợt trước có chat với tôi. Nhắc mới nhớ, tí lại ngủ quên trên chiến thắng thì nguy hiểm ( C tôi có nhắc trong Chap 37, 38 các thím nhé)
Q – vậy à. Mình và C cấp 2 là bạn học với nhau.
Tôi định bảo là tôi cũng biết cái thằng đó cho nó xôm mà nghĩ nào lại thôi.
Ngồi nói chuyện chút nữa thì Q về trước với mấy người bạn. Còn T như bao gái vẫn làm một việc mà chắc các thím cũng biết. Đó là tra khảo!
– Bạn ý cũng xinh phết anh nhi?
– Cũng bình thường, sao bằng em được
– Ngày xưa bạn ý cũng là bạn gái của anh đấy à
– Trời em nghĩ anh đào hoa vậy sao. Mà cấp 1 đã biết gì mà yêu với đương chứ! Em toàn nghĩ linh tinh.
– Ai biết đâu là đấy, giống như em Nina ý – ối đá xoáy đúng vào điểm yếu…
– Em lại bắt đầu giải phương trình đấy à. Thôi thôi cho anh xin!
Hai đứa ngồi chút nữa thì cũng đi về. Trên đường lại được T ôm nhẹ từ đằng sau. Cảm giác được gái ôm thật là thích mặc dù trời nóng.
– Anh ơi! Thế là anh lại sắp đi sang bên kia rồi đấy
– Uh anh biết. Vây nên anh luôn cố gắng bên cạnh em những lúc có thể mà
– Em biết nhưng chẳng muốn anh sang đấy tí nào cả…
– Em đã nói là con trai phải lo sự nghiệp. Anh lo sự nghiệp sau còn cưới em chứ!
– Ai cho cưới mà cưới
– bố mẹ cho cưới thì cưới chứ sao
– Còn lâu nhé! Em không đồng ý thì anh đi mà tìm cô dâu
– Haizzz cô dâu ơi em ở đâu? – Tôi ngửa mặt lên zời nói
– Anh như trẻ con ý!
– Trẻ con cũng được mà nó biết chuyện người lớn đấy!
– Anh thì gì cũng biết nhưng cuối cùng chẳng biết cái gì cả. Đồ thùng rỗng kêu to.
– Không tin à tí anh làm thử cho nhé
– Thôi anh lại bắt đầu mấy cái ý nghĩ bậy bạ đen tôi đấy
– Anh thích suy nghĩ của em đó
– Anh thích thì đi mà làm một mình
– @%*&…
Thế là thôi cụt hết cả hứng trêu T. Đưa T về gần tới nhà thì cục gạch rung. Rút ra xem thì là số của Nina. Tất nhiên tôi không ngu gì lưu là Nina mà lưu ký hiệu là SÓI.
– Ai thế anh?
– Ah thằng bạn anh. Lát về nhà anh gọi lai cho nó chứ giờ đi đương vừa nghe vừa lái xe nguy hiểm!
Đưa T về nhà, đi được đoan thì tôi dừng lại móc dd gọi Nina.
– Anh đây vừa nãy đang lái xe không tiện nghe máy
– Anh về tới nhà chưa?
– Gần nhà rồi.
– Hay anh sang nhà em đi?
– Sao thế em?
– Tự nhiên em nhớ anh hic
– Uh… đợi anh 15 phút nhé
Chap 53
Cưỡi con wave của ông anh phi thẳng sang nhà Nina. Nháy máy cho Nina đợi chút thì em đi ra. Nina chơi nguyên cái quần soc bò và áo phông kute…
– Ra hồ xxx cho mát đi anh – Chẳng là gần nhà cậu Nina có cái hồ khá thoáng.
Lại được ôm. Lại còn ôm chặt nữa! Khiếp trời nóng mà ôm chặt thế không biết.
– Nhớ anh quá hic
– Anh cũng nhớ Nina mà. Em lại lên cơn nghiện àh
– Em có hút thuốc đâu mà nghiện… – đôi khi tôi quên mất Nina không hiểu hết nghĩa tiếng Việt
– là nhớ anh ý
– Ah vâng tư nhiên ngồi trong phòng lại em nhớ anh
Có điều cứ tưởng sướng mà lại không sướng các thím ợ.
– Sao hôm nay anh có mùi gì lạ lạ mà thơm thế?
Thôi chết hình như là mùi nước hoa của T còn sót lại.
– Ah chắc là áo anh bị dính mùi nước hoa
– Vâng
Nina không hỏi thêm gì nữa nhưng cứ thế này thì cũng chết vì bệnh tim mất. Cảm giác như thằng ăn trộm ý đang bị vây bắt, hoang mang vẹo cả lườn. Thím nào mà bắt cá 2 tay thì hay thôi đi nhé. Đừng như mình!
Hai đưa ra hồ rồi tạt vào quán nhỏ ngồi. Cái bàn nhựa và 2 cái ghế, thêm 1 hướng dương, 1 dừa và 1 nhân trần. Về VN mới phát hiện ra một điều là Nina thích uống nước dừa kinh khủng. Em ý bảo uống mượt tóc.
Giờ kinh nghiệm hơn rồi là đi chơi với em nào là cứ để máy ở chế độ rung. Tốt nhất là không có nghe máy nếu T hay Nina rồi H và có gì gọi lại hay nt lại sau cho dễ xử lý. Ngồi được nửa tiếng thì ra về. Nina đòi mai đi công viên nước… Tất nhiên dại gái như tôi thì sao nỡ lòng nào từ chối em. Mà lên xe Nina còn bắt đi một vòng quanh hồ mới về trong ánh mắt soi mói từng cm vuông cơ thể Nina của các trẩu tre. Đôi khi những cái gì đã trở thành thân quen thì chũng ta lại không nhận ra giá trị cốt lõi. “Nàng là cơm nguội của ta, nhưng là đặc sản của thằng cha láng giềng.”
Tự nhiên Nina ôm chặt rồi cái gì chạm vào lưng làm tôi nhớ ra là cũng lâu lâu chưa lego rồi. Nhanh như điện giật thắng em cũng biểu tình. Máu thì cũng máu đấy, giờ hỏi bố cháu là không nói đâu. Nhưng mà lại không dám liều nên đưa em về nhà thôi mặc dù trong đầu đang nghĩ toàn mấy cảnh nỏng bóng 18+. Đi đường thấy nhà nghỉ cũng không dám vào. Nói không với nhà nghỉ vì toàn nghỉ ở nhà. Trước khi Nina vào nhà vẫn kịp kéo sát rồi hôn em một cái. Chả dám hôn lâu nhỡ cậu hay ông bà em nhìn thấy thì mệt. Về tới nhà tắm ù qua rồi nt cho T bảo với em là mai tôi đi công viên nước với bạn. Giờ nói dỗi như cuội ý…
Sáng hôm sau qua đón Nina đi ăn sáng như ý em rồi lên công viên. Chết mỗi là lúc thay đồ xong Nina đi ra trong sự để ý của mọi người. Tôi mà không là người yêu em thì cũng soi luôn. Nàng mặc bikini 2 mảnh màu hồng, vòng 3 lại có một dải buộc ngang nữa. Body thì trắng lại khúc nào ra khúc ấy bảo sao chẳng bị soi. Toàn tra tấn mắt thế này thì… Đã thế đi ra còn đứng lơ ngơ nhìn xung quanh tìm tôi như kiểu nai vàng ngơ ngác ý. Đúng là anh hung không qua được ải mỹ nhân.
– Nina! – tôi vừa gọi vừa vẫy tay
Thấy tôi như là 1001 đêm chưa gặp ý.
– Em đang nhìn không biết anh đâu
– Anh thì vẫy tay mà em chẳng để ý gì cả
– Em xin lỗi tại nhiều người. Mình đi đi anh
– Uh nhưng em thích chơi trò gì trước?
– Trò trượt ống – Nina vừa nói vừa chỉ tay
– Vừa vào chưa gì đã trượt ống luôn à
– Kệ có sao đâu em vào công viên chỉ để chơi trò này thôi – khiêp con gái gì mà máu thế, tôi thì chưa chui vào cái ống bao giờ nên hơi run
– Thôi ra hồ tạo song nghịch một tí đã nhé
– Được nhưng mà anh lấy phao rồi kéo em ra xa cơ
– Lại thế nữa cơ à
– Đi mà anh! – giọng nũng nịu đáng yêu thế
– Uh đi nào
Nina xuống lội nước còn tôi đi kiếm cái phao. Kiếm được phao thì quay lại không thấy Nina đâu. Đang nhìn xung quanh thì thấy ai như H ở phía xa xa. Thốn tận rốn! Té nhanh xuống nước như thằng ăn trộm, cầu mong em ý không nhìn thấy. Chẳng biết tôi hoa mắt nhìn nhầm hay có tật giật mình nữa. Éo con nhà bà le tiếp. Lại Hà Nội nhỏ đây mà. Đang vừa đi xuống vừa quay lại nhìn về phía H thì
– Anh!!!
Thề luôn với các thím là ngừng thở 5 giây, rơi cả phao. Quay lại là Nina hic
– Em làm anh giật mình.
– Hihi em thấy anh cứ đứng trên tìm em nên trêu anh tí
Vô tình hay cố ý mà đúng lúc thế không biết. May là không uống nhiều nước chứ buồn đái có khi lại đái ra quần mất.
– Nina, tak bolse nhe dela. Xoroso? – tôi bột miệng phun ra câu tiếng Nga “Nina đừng làm thế nữa. Được chứ?”
– Đa – Nina nói với vẻ mặt phụng phịu “vâng”. Về Việt Nam tôi và Nina thỉnh thoảng vẫn nói chuyện bắn vài câu hay vài từ tiêng Nga vào. Hơi bị nhiễm của Nina và mấy đứa bên đó. Hay nhất là ở Việt Nam chửi bậy tiếng Nga không sợ ai biết. Blyat!!!
– Thôi em ngồi lên phao đi anh kéo ra ngoài nào
Vừa dứt câu em đã ngồi lọt thỏm vào cái phao. Kéo ra ngoài lúc đầu tường dễ ai dè khá oải. Cứ kéo ra ti gặp cơn sóng nó lại ủn vào. Sóng nhân tạo thôi mà cũng oái oăm phết. Chẳng biết ga lăng hay dại gái nữa mà cũng cho em ra một đoạn, cứ vào lại ra vào lại ra…
– Thế thôi em nhé!
– Vâng, nhưng anh té nước lên người em đi
– Gì cơ?
– Tại trời nóng
– Uh đợi anh tí
Á à được voi đòi 2 bà Từng ah nhầm 2 bà Trưng đây. Trong đầu tôi nghĩ ra 1 trò. Thế là tôi lặn xuống làm Nina không hiểu gì rồi bất ngờ nổi lên là làm quả tùng bê cái phao. Tất nhiên là Nina rơi tõm xuống nước với tiếng kêu thất thanh á á á… Mấy giây sau em xuất hiện với vẻ mặt vô cùng biểu cảm.
– Mát chưa Nina, xà xà xà! – cười đểu đúng kiểu Nga ngố
– Sto ti delal? – anh làm gì thế? – có vẻ là Nina giận
– Thì em bảo nóng mà. Mát không em?
– Mát mà anh làm em uống nước rồi
– Ơ hix thế à. Anh xin lỗi nhé! Anh không cố ý.
Tôi lấy cái phao rồi lại chỗ Nina đang đứng xem em thế nào.
– Em có sao không? – keo em vào sát tôi
– Em không sao đâu
– Thế ngồi lên phao nữa nhé!
– Thôi em hết thích rồi.
– Thế giờ thích gì để anh đền bù?
– Hèm hèm… Để em nghĩ đã
…
– Nghĩ ra rồi anh phải hôn em hihi
– Tưởng gì đơn giản
– Dưới nước
– Hả?! sao lại dưới nước
– Thì là hôn em dưới nước
Chết mất sao Nina nghĩ ra trò oái oăm thế không biết.
– Nhưng mà anh có biết hôn dưới nước thế nào đâu
– Em cũng có biết thế nào đâu – Nina nói mà mặt tỉnh bơ
– Hay thôi em nhỉ? cái này khó lắm đổi cái khác đi. Hay anh cõng em vào bờ nhé
– Không em thích hôn cơ!
Hix ca này khó đẻ rồi. Goi Nam Cường ra đây còn kêu khó chứ huông gì là tôi. Mà các thím biết tính Nina rồi đấy. Muốn gì là đòi bằng được. Như trẻ con ý. Thôi cũng đành nhắm mắt đưa chym vậy.
– Thế giờ làm thế nào?
– Anh và em cùng lặn xuống rồi hôn thôi.
– Uh thế cùng lặn xuống nhé!
Hai đưa cùng lặn xuống. Mắt trợn trừng nhìn nhau, mặt thì nhìn như sắp khóc song vào hôn nhau. Vừa chạm vào môi em thì nước chui vào miệng rồi. Cố hôn cái rồi đứng lên…
– Anh bị uống nước rồi híc
– Em cũng thế
– Kiểu này không ổn rồi
– Thế thử hôn trước rồi chìm xuống nước. Nhưng anh không được đứng lên nhé!
– Ok
Lần này hôn trước rồi mới lặn xuống nên có vẻ xuôi hơn. Nhưng mà vẫn bị uống tí nước. Cảm giác cũng hơi lạ lạ chút như kiểu hôn nhau trong môi trường không trọng lực ý. Tôi định đứng lên mà Nina còn cố giữ lại thêm vài dây nữa. Như là bị cưỡng hôn. Bị cưỡng xong thì Nina cũng chịu đứng lên.
– Anh vân bị uống nước nên là thôi nhé!
– Vâng
Giờ mới để ý là mọi người phía bờ cứ nhìn vào 2 đưa như sinh vật lạ. Quên mất đây là Việt Nam chứ có phải như ở bển đâu. Đã thế lại còn tự nhiên như ruồi.
– Minh đi vào đi em.
– Anh cõng em nhé!
– Thôi anh xin mọi người đang nhìn kìa
– Thế sang chỗ trượt ống anh nhé!
Tôi dắt Nina lên bờ trong sự soi mói của mọi người. Cũng may là giờ chưa đông người lắm. Nhưng cũng không ít ánh mắt ghen tị với tôi của các zai vì Nina.
Sang tới khu trượt ống máng. Lúc nãy Nina ru sang đây là sang ngay vì cũng hơi ngại. Giờ đi bộ lên trượt mà càng đi lên tầng cao tôi lại càng run. Chắc vì không khĩ loãng… Tới lúc ôm phao xếp hàng thì hơi hốt thật. Tự nhiên đang yên đang lành chui vào cái ống tối thui. Nghĩ tới thôi đã thấy thốn rồi. Nina thì ngược lại vẻ mặt vô cùng háo hức. Cuối cùng thì cũng tới lượt, giờ hành quyết đã đến. 2 ông hưỡng dẫn cách trượt cầm nắm thế nào rồi 1 2 3 cả 2 đứa chui vào cái lỗ mịt mù đó. Đúng thật là vào đó mới bộc lộ bản năng. Tôi hét to hết cỡ vì sợ. Nhiều khúc cua cảm giác như bắn ra ngoai vì quán tính. Tinh như văng ra khỏi lồng ngực. Thật ra là hét cho đớ sợ còn tay thì bám chặt vào phao. Dường như chui vào mấy cái ống này như vào mê cung ý. Hét mãi mà chắng thấy ánh sang gì cả. Tất cả tối thui. Tới lúc ra được ngoài thì nhẹ cả người. Lúc đấy mới biết là mình còn sống. Tôi vục nước vào mặt cho tỉnh táo.
– Thích không anh?
– Sợ nhiều hơn là thích em ạ
– Không sao đâu lần đầu em cũng thế sau thành nghiện đấy.
– Uh chắc thế!
Nina cầm tay tôi kéo đi làm hơi bất ngờ.
– Đi đâu thế em?
– Lên trượt tiếp cung em
– Ơ thôi anh đợi em ở dưới
– Thế chơi trượt máng. Đỡ sợ hơn đấy anh.
Thôi thì lại đi trượt cùng em vậy. Có ánh sang chắc đỡ hơn. Lên tới nơi thì tôi và em mỗi người 1 máng. Trượt cùng nhau luôn. Cái này đúng là dễ hơn thật. Chỉ thẳng một lèo từ trên xuống. Không có oằn tà là văn gì cả. Lúc trượt cũng cảm giác thích thích sướng sướng. Chỉ có điều tôi vẫn hơn sợ là sợ bay khỏi máng trượt. Vừa xuống tới dưới em đã hỏi
– Lên trươt tiếp với em không?
– Thôi anh ở dưới đợi em nhé!
– Thế cũng được
Nina trượt thêm lượt nữa rồi cũng xuống cùng tôi. Hai đứa kiếm 2 cái phao đơn nghịch trò dòng sông. Thả trôi! Rồi ra quầy ăn vặt ăn mấy đồ linh tinh. Ăn xong Nina lại rủ tôi đi tiếp. Gì mà máu thế không biết. Hay hôm nay em ý uống nhầm thuốc! Tiếp đến là trò đu dây. Nina đu được mấy cái tay cầm thì rơi tõm xuống nước. Tôi thì có khá hơn tí mà tóm lại chưa được nửa đường thì đã rụng như sung.
Thím nào vào đây đã chơi trò nhảy cầu trưa? Tôi thì cũng ham hố thấy mọi ngươi leo lên là leo lên.
– Em đợi anh ở dưới nhé!
– Trò này nguy hiểm đấy thôi anh đừng chơi
– Đừng cản anh, có gì mà phải sợ chứ
– Thôi đi vừa nãy trượt ống anh chẳng hét to hơn em – nói câu này hơi bị mô kích
– Đã thế đi cho biết mặt. Hơi coi thường anh đấy
– Em lo cho anh thôi mà.
– Có gì nữa không? Vậy hoy đi nha!
Đôi leo lên với khí thế hoành tráng của một thằng nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng mà…lên tới nơi nhìn cái hồ phía dưới nó nhỏ xíu. Gió lại hiu hiu thôi. Chẳng hiểu sao lại nổi gai ốc, ngó xuống mà cảm thấy không ổn. Đứng chần trừ một lúc rồi lại đi xuống chỗ Nina.
– Sao thế anh?
– Ah lên trên đó anh nghĩ lại. Rồi nhìn xuống thấy vẻ mặt em lo lắng quá. Nghĩ đi nghĩ lại không đành lòng nhảy. Thôi đi xuống không Nina của anh lại lo. – gì thì gì cũng phải giữ cái oai như cóc của đàn ông chứ cụp đuôi thì nói chuyện gì.
– Vầng em lo thật đấy.
– Thôi mình đi chơi trò khác đi em
– Hay mình về đi anh. Em muốn đi ăn.
– Vậy cũng được
Vào phòng tráng người, gồi đầu rôi thay đồ xong ra chờ chút thì Nina cũng ra. Cất mấy đồ ướt của Nina vào túi rồi 2 đữa đi kiếm đồ ăn. Ra tận Ngũ Xã mới ăn được phở cuốn. Cả 2 đứa không ai bảo ai ăn khỏe y chang heo. Hết sạch bay!
– Em ăn thêm nữa không?
– Em thôi. Anh ăn thêm nữa không.
– Anh cũng no rồi.
– Giờ mình đi đâu hả anh? Em không muốn về nhà đâu.
– Trời nóng thế này đi đâu được em. Hay tìm chỗ mát đi đi – Vẫn câu “các cụ nói cấm bao giờ sai, căng da bụng là trùng da mắt”
– Là đi đâu anh?
– Về nhà anh rồi tính tiếp chứ giờ nắng quá.
– Vầng
Đi đường đúng cái giò hoàng đạo nóng nhất. Chỉ muốn phi thật nhanh về nhà. Vừa tới cồng thì thấy khóa trong. Cửa trong cũng khóa. Hay là trời giúp mình.
Thiên thời! Địa lợi! Nhân hòa!
Chap 54
Dắt xe vào sân. KHÓA cổng cẩn thận rồi vào nhà. Được cái tầng 1 khá mát, ngồi nghỉ ngơi tí rồi tôi và Nina lên phòng tôi nghỉ ngơi. Nghỉ tí lấy sức còn chiến đấu tiếp. Định là thế đấy nhưng mà vừa vào đến phòng đóng cửa lại thì chẳng biết sao theo bản năng tôi đã ôm chầm em từ đằng sau. Nina hơi bất ngờ tí:
– Không nghỉ hả anh?
– Không
– Em sợ anh mệt
– Tí nữa nghỉ bù
– Nhỡ 2 bác hay em anh về thì sao?
– Chắc phải chiều nữa mới về. Mấy cái cũng kịp mà hehe
– Thật không hay là tí nữa lại đâu hàng vô điều kiện
– Thật tí rồi biết
Chẳng nói gì cả tay bắt đầu hoạt động. Cho vào trong áo… rồi hôn nhẹ vào gáy em. Nina bắt đầu đáp lại xoay người đấu môi với tôi. Chẳng ai bảo ai câu nào vì bây giờ tất cả nhắm mắt cũng làm được. Lần lượt từng đồ trên người Nina rơi xuống đất. Tiếp theo lego 18+ các thím tự tay sóc óc tưởng tượng nhé! Khổ nỗi trời nóng mồ hôi ra nhễ nhại. Nhưng tất cả không cản được em và tôi. Cả hai hòa vào làm một theo tiêng gọi của tự nhiên. Bật mí là Nina cứ gọi là tuyệt vời ông mặt giời. Tây hơn hẳn ta về khoảng bỉnh đẳng. Cái cảm giác một thời gian dừng tự nhiên lego nó khác lắm các thím ợ, như là lâu lâu mới được ăn một món mình thích. Hăng máu!
Giờ mới biết là mệt. Cả 2 nằm thở mất 10 phút, vào nhà tắm rồi vào giường nằm nghỉ. Vừa nãy hăng máu bao nhiêu thì bây giờ ỉu sìu bấy nhiêu…
– Nhìn anh kìa, cứ như là thiếu ngủ ý
– Thì anh buồn ngủ thật mà – vừa nói vừa ngáp
– Thế mà vừa nãy thì…
– Em vắt kiệt sức anh còn gì
– Thôi thế ôm em ngủ nhé! Trêu anh tí thôi chứ em cũng buồn ngủ mà.
– Thế ngủ nào
– Vầng nhưng anh hẹn giờ đi. Nằm 30 phút thôi rồi anh đưa em về. Không ai về thì không hay lắm.
– Vậy cũng được
Hai đứa năm ôm nhau ngủ ngon lành. Chuông hẹn giờ kêu. Nina lay người tôi nói với giọng ngái ngủ
– Anh…chuông kêu rồi kìa.
– Em… tắt đi
Hai đứa đùn đẩy cho nhau cuối cùng tôi vẫn là người phải tắt. Lần sau cứ giả vờ ngủ không biết gì cho lành
– Em vào nhà tắm rửa mặt trước đi. Anh vào sau
– Không anh phải dậy cùng em cơ. Không là anh lại ngủ tiếp đấy
– Uh thế nằm ôm em thêm tí nữa đã
– Thôi nhanh nào xong còn đưa em về. Xong anh về ngủ thoải mái.
Nina bỏ tay tôi ra và ngồi dậy còn tôi thì vẫn nằm nướng cố tí nữa.
– Anh dậy nào! – Nina vừa nói vừa kéo tay tôi
– Đây đây anh dậy đây.
Tôi rửa mặt cho tỉnh ngủ, mặc quần áo rồi đưa Nina về. Đưa em về xong về nhà lại nướng tiếp. Về tới nhà thì mẹ và em gái đã về. Cũng may mà vừa đưa Nina về chứ không lại vui! Mệt thật sự, chân tay mỏi dã dời luôn nên đầu óc giờ chẳng nghĩ được gì ngoài ngủ. Làm một giấc không biết trời đất gì tới tôi luôn. Tối ăn uông xong. Gọi máy bàn nc với T tí rồi báo cáo là tối đi gặp mấy thằng bạn gần nhà. Mang tiếng là bạn thôi chứ toàn mấy ông hơn tuổi ở gần nhà, có mỗi ku H là cùng tuổi. Anh em đá bong cả bi a với nhau nên về thì mấy ông gọi đi chơi cùng, cũng đi lang thang tí rồi về. Nt với T và Nina chút rồi tôi cũng đi ngủ sớm cho lại sức.
Sáng ngủ trương mắt mới dậy. Đang ngái ngủ chưa tỉnh táo lắm thì em gái gọi vong lên từ tầng 1:
– Anh L ơi! Anh có điên thoại
Với tay ra bàn vi tính lấy cái điện thoại bàn Tàu củi mía.
– Alo
– Anh L à. Em H đây!
– Nghe giọng là biết là ai rồi.
– Anh đang làm gì đấy?
– Anh vừa ngủ dây.
– khiếp ngủ gì mà khỏe thế? 9h h rồi đấy.
Hôm qua hành tỏi với Nina thế không ngủ khỏe mới lạ…
– Uh tại anh hơi mệt chut nên ngủ dậy muộn ý mà
– Hôm nay anh đi đâu không?
– Anh à? Chắc không đâu. Sao thế em?
– Thế chiều tối đi chới với em nhé. Hôm trước em hẹn là rủ anh đi chơi mà.
– Cũng được mà tầm mấy giờ?
– 4h30 cho đỡ nắng anh nhé! em đợi anh ở quán xxx chỗ xxx
– Quán này nghe quen quen. Hình như là quán trà sữa? Em vẫn nghiện món này à
– Chỉ anh hiểu em thôi hihi. Lát nữa em qua nhà bạn chơi. Chiều em ra quán đợi anh luôn
– Uh
– Mà anh dậy ăn sáng đi. Ăn không đúng bữa dễ bị đau dạ dày đấy
– Ơ cái này em cũng biết à. Thế này lớn thật rồi
– Anh lại trêu em rồi đấy
– Thế thôi không trêu nữa vậy
– Vâng chiều anh nhé Em chờ anh đấy
– Uh vậy bye em nhé
– Bye anh
Vác cái xác vào WC mà trong lòng đầy hối hận vì hôm qua nghịch dại. Đúng là cố quá thành quá cố! Tắm cái cho tỉnh táo xong xuống ăn sáng. Tầm này thì chỉ làm bắt mì tôm trứng cho nhanh tại tôi cũng lười ra ngoài. Lâu lâu mới ăn mì tôm Việt Nam thấy ngon thế. Chẳng bù cho mi tôm bên Liên Xô ăn đến chán. Hồi đầu sang tôi cũng ham hỗ ăn thử nhưng mà không ăn nổi.
Ăn xong lên phong bất máy tính, vào yahoo – Thời đó yahoo vẫn vô cùng thịnh hành nhé các thím. Thấy tn của Q:
– Hi L!
– Hôm trước có bạn gái L nên Q ko tiện nói chuyện lắm.
– Số của Q là xxx
– Số của L là gì? Nt cho Q nhé.
Tôi trả lời
– Số L là yyy. L lưu số Q rồi
Đang định gõ tiếp thì cửa sổ chát hiện “Q is writting”. Hóa ra là Q onl mà để ẩn nick.
– Q đây hihi
– Ơ online à
– Uh nhưng không thích ai biết nên để ẩn thôi
– làm điều gì mờ ám à mà sao phải thế
– Uh thi có làm sao không?
– Tất nhiên không làm sao rồi. Lưu số L vào nhé!
– Q không đi đâu à mà ở nhà?
– Có ai rủ đi đâu đâu mà chẳng ở nhà.
– không tin đâu. Chắc tại nắng chứ gì?
– Thât mà. Thế nên mới ngôi nghe nhạc trên máy tính rồi vào yahoo chứ
– Thế mai đi cafe nhé!
– Mai à L?
– Uh sao thế?
– Thôi để CN đi. Q hẹn mọi người rồi. Mấy hôm tới bận suốt. Cuối tuần L qua nhà đón Q nhé!
– Uh thế cũng được
– Thế hôm nào Q bay?
– Thứ 2
– Uh thế hẹn gặp lại vào chủ nhật.
Thật sự chẳng có ý bắt thêm cá hay gì đâu nhé các thím. Chỉ là gần chục năm không gặp lại Q từ hồi đó rồi. Cảm giác có cái gì đó thôi thúc tôi gặp Q.
T và Nina, mỗi người một vẻ, tính cách khác nhau hoàn toàn. Nina thì sôi nôi, tính cách pha chút trẻ con. Còn T thì tinh tế, ít nói. Có lẽ Nina hơi giống H ở một vài điểm. Đang ngồi máy tính thì Nina nt:
– Anh đang làm gì vậy?
– Anh ngồi máy tinh còn em?
– Em ngồi xem tivi thôi
– Tưởng lại đang ngồi nhớ anh
– Em vừa ngồi nghĩ tới anh là nt cho anh luôn đó
– Anh cũng vừa nghĩ tới em là thấy em nt cho anh luôn
– Thế có nhớ em không?
– Không nhớ đâu.
– Sao lại nhớ cô nào ah?
– Một người đã mệt đứt hơi rồi. Sức đâu mà nhớ cô nào nữa hic
– Em có làm gì anh đâu mà làm anh mệt
– Làm gì em biết mà
– Thế giờ anh còn mệt không?
– Không hết mệt rồi, chỉ hơi mỏi người chút thôi
– Ai bảo hôm qua không nghe lời em cơ. Bảo anh nghỉ chút đi lại còn…
– Quên không bảo em là hôm qua lúc đưa em về xong anh về nhà thì mẹ cũng về rồi. Nghe theo lời em thì xong à
– Thế à. May thật anh nhỉ hihi
– Uh lần sau anh chắc không dám thế đâu
– Thế lúc nhớ thì làm thế nào hix
– Hay sang nhà em?
– Không được nhà em lúc nào chẳng có ông bà ở nhà
– Ah em quên không bảo anh. Sang nay chú em gọi điện bảo em là mai xuống nhà bác ở Quảng Ninh chơi
– Em đi mấy ngày?
– Em chưa biết chắc 2 hay 3 ngày
– Uh đi ô tô xuống đó à em?
– Vâng đi cùng cả nhà chú. Hay anh đi cùng em?
– Sao anh đi được. Mà tự nhiên đi cùng em mọi người nghĩ đấy. Ở Việt Nam chứ có phải như ở bên kia đâu.
– Nhưng em muốn anh đi cùng em cơ. Đi một mình chán lắm.
– Sao lại chán, còn mọi người nữa mà
– Hay anh không thích đi chơi cùng em để ở nhà đi chơi với chị T
– Nghĩ linh tinh gì thế? Anh mà đi cùng thì ai cũng sẽ đoán ra ngay anh có gì với em. Và lại anh cũng có biết ai trong nhà em đâu.
– Vầng nhưng em mà biết anh đi chơi với chị T thì biết tay em
– Chị T là bạn anh. Chẳng lẽ anh không được gặp ah? Em vô lý
– Nhưng mà em không thích anh gặp chị ấy. Kệ anh đấy!
– Chị ấy chơi với em gái anh nên cũng không tránh được gặp chị ấy
– Anh không đi chơi với chị ấy là được. Mà thôi em không nói nữa.
– Em đang ghen đấy à?
Chap 55
Thế là Nina chẳng thèm nt trả lời tôi. Tốn tiền nt cuối cùng lại cãi nhau. Hôm đó T mà không đi ra sân bay đón có phải đỡ mệt rồi không. Haizzz mà cuối cùng cũng là do tôi.
Tự nhiên nghĩ thấy chán. Bật nhạc nghe tí rồi xuống ăn trưa. Chẳng hiểu sao từ lúc cãi nhau với Nina chẳng muốn làm gì cả. Ăn cơm cũng chẳng thấy ngon. Giúp em gái dọn bát đũa xong tôi lên phòng nằm. Đang nằm có tiếng chuông điện thoải bàn. Chẳng hiểu sao linh tính tôi lại nghe máy
– Alo
– L ah em đây? – là giọng T các thím ợ
– Em chưa ngủ trưa à?
– Em gọi cho anh rồi cũng nghi trưa đây
– Uh
– Anh sao thế nghe giọng có vẻ hơi mệt?
– Ah tại buồn ngủ đó mà.
– Thế thôi anh đi ngủ đi nhé tinh yêu của em.
– Uh em cũng ngủ trưa chút đi
– Đang định bảo anh tôi đi chơi cùng mấy đứa bạn em mà anh mệt nên chắc thôi
– Thế à? để hôm khác vậy
– Thôi anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có gì em gọi sau vậy
– Oki tối đi chơi vui vẻ nhé. Bye em
– Bye anh
.
.
.
Tôi đi ra tới quán thì H đã tới rồi. Hôm nay em mặc quần ngố với áo phông kiểu tin. Hẹn hò chuẩn giờ phết. Quán này đợt tôi ở Việt Nam là H cũng dẫn tới. Nhờ H thì tôi mới biết thế nào là trà sữa chân trâu. Chứ T lại không thích mấy món này. Quán H hay uống cũng nhỏ. Khách quen thì toàn mấy em học sinh.
– Em đến lâu chưa?
– Em cũng vừa tới thôi
– Chưa gọi đồ ah em?
– Em đợi anh tới rồi gọi luôn. Thế anh uống gì?
– Em nhớ năm ngoái gọi cho anh gì không?
– Có hihi. Chị ơi cho em 1 xxxx 1 yyyy
Chả biết uống mấy cái đồ này có bổ béo gì không mà mấy em tin tin thích thế. Không biết là đồ Đài Loan thật hay hang Đài Loan nhưng sản xuất tại Tàu Khựa. Bên Liên Xô cũng có trà sữa. Đơn giản là trè đen pha vào cốc to rồi thêm sưa vào. Khoắng cho đều rồi uống. Nhưng chỉ mùa đông mới uống thôi.
– Em vẫn trung thành với quán này nhỉ?
– Vâng tại uống quen rồi. Hầu như tuần nào em cũng phải vào đây uống 1 lần với bạn.
Đang nc thì em phục vụ bưng đồ ra.
– Cốc cùa anh này. Anh thử xem có khác gì không nhé
– Uh anh cảm ơn
– Eo ơi đi ngoài ra nước có 1 năm mà lịch sự chưa kìa haha
– Em quá khen
Uống vào mà chẳng cảm nhận gì cả. Thôi cứ uống vậy. Đúng sở trường của H mà lại không uống thì không được.
– Anh thấy thế nào?
– Vẫn ngon như ngày xưa
– Ah mà tí nữa em thích ăn gì nưa không. Hôm nay anh đãi. Thoải mái nhé!
– Thích thế!
– Thấy ăn là tít mắt vào rồi kìa
– kệ em có sao đâu
– đúng là tồ vẫn là tồ
– Còn lâu nhé! Riêng với anh thôi đấy
– Thế là giả nai với anh à
Nói xong H đang uống mà tí sặc… Tôi vội lấy giấy ăn đưa H. May hạt chân trâu không lên mũi chứ không lại vào viện cấp cứu thì nguy.
– Ghet anh rồi đấy. Làm em sặc rồi này
– Hix anh không cố ý chỉ cố tinh thôi hihi
– Anh… Lâu lắm không được trêu em nên giơ trêu bù đấy à
– Uh đúng rồi Nhìn mặt em ngộ lắm
– Tí nữa biết tay em
Thanh toán tiền xong ra ngoài thì H cũng đi theo tôi. Thấy lạ tôi quay lại hỏi
– Em hôm nay không đi xe à?
– Có mà em gửi nhà bạn rồi – H nói rất thản nhiên
– ờ thế mời cô nương lên con thồ lợn này vậy
– Thế hóa ra em là lợn à
– Anh có nói thế đâu. Em tự suy ra đấy chứ
Èo ôi lần đấu thấy H lườm. Nhìn cũng hơi sợ.
– Thôi anh đùa. Trân trọng mời em lên xe vậy
– Thế còn được
Hai anh em qua quan ăn mấy đồ ăn vặt. H thì là chùm mấy đồ này rồi. Mặn ngọn đủ cả. Chỉ sợ giờ đau bụng thì chết. Quên mất vừa này không mua 1 vỉ berberin. Ăn uống no nề rồi tôi hỏi H:
– Thế giờ em thích đi ăn gì nữa nào?
– Giờ ra hồ Gươm ăn kem đi anh. Xong mình về!
– Uh nhưng thế tối không ăn cơm nhà có sao không?
– không sao em bảo mẹ là tối đi chơi với bạn không ăn cơm nhà rồi.
– Ghê lên kế hoạch hết cả rồi à
– Vâng lâu lắm rồi có đươc đi chơi với anh đâu mà. Phải đi cho thoải mái chứ
– Thế thì đi thôi
Ra Trang Tiên ăn kem rồi ra tới hồ. Tôi gửi xe rồi 2 anh em đi bộ nói chuyện. Ra đây chỉ thoáng hơn chút. Mùa hè thì phải muộn hẳn trời mới hạ nhiệt chứ tầm này vẫn chưa an thua.
– Sao tự nhiên hôm nay lại thích ra đấy thế?
– Ah vì em đã bao giờ được đi với anh lên đây đâu
– Uh nhỉ? Em nói anh mới nhớ
– Anh thì có bao giờ nhớ gì đâu mà.
Chẳng biết nói sao. Cười trừ gãi đâu…
– Thế anh sắp sang bên kia chưa?
– Sắp rồi. Hơn 1 tuần nữa là anh bay thôi
– Sao anh về Việt Nam ít thế
– Vừa mới năm ngoai đi năm nay đã được về là tốt lắm rùi. Bên kia me anh còn làm ăn nữa.
– Thì mẹ anh sang trước cũng được mà. Hay anh cũng sắp đi hoc?
– không anh tháng 9 mới bắt đầu học. Nhưng sang sớm giúp mẹ nữa. Mà năm nay là năm nhất nên sang còn chuẩn bị giấy tờ.
– Vầng
– Ah mà thích món quà hôm nọ anh tặng chứ?
– Có ạ. Quà nào anh tặng em cũng thích hết hihi
– Thế mở ra xem trong có bao nhiêu con chưa?
– Có chứ em có nghich mà
– bên đó con matryoshka đó là quà đặc trưng đấy. Có loại to như người em luôn. Nhiều loại đẹp lắm.
– Thế sao không mua con nào đẹp cho em ý
– Con đó cũng tạm được mà. Nhỏ nhỏ xinh xinh. Mấy loại kia đắt lắm. Giờ anh chưa đủ khả năng hihi
– Uh nhỉ em quên
Đang nói chuyện thì điện thoại rung. Bỏ ra xem thì là T gọi. Định không nghe nhưng thế nào cuối cùng tôi vẫn ấn nút nghe.
– Alo anh đây
– Anh đang ở đâu thế?
– Anh vừa ra ngoài chút anh về
– Anh đỡ mệt chưa?
– Cũng đỡ rồi. Em sắp đi chơi với bạn chưa?
– Em cúng săp đi rồi
– Uh thế đi chơi vui vẻ! Em bảo với các bạn là hen hôm khác nhé
– Vâng vậy anh nhé!
– Uh
Vừa quay sang thì H đã hỏi
– Mà anh này
– Sao em?
– Hôm trước anh đi chơi với chị nào đấy?
Chết toi! Hỏi khó? Bình thường đi chơi với 1 em thì còn dễ nói đằng này lại 2 em. Nói sai cáo lộ hàng ra là hỏng hết.
– Hôm trước là hôm nào?
– Hôm qua anh đi công viên nước đúng không? Hay là em nhìn nhầm?
Là hôm qua đi chơi với Nina đây mà. Em nói tôi mới nhớ là cũng có nhìn thấy em. Tại đứng hơi xa và lại lúc đấy té vội nên cũng quên béng mất.
– Uh
– Chị ấy là ai mà xinh thế anh?
– Ah…là bạn anh ở bên kia cũng về Việt Nam chơi. Bố là người Việt còn mẹ là người Liên Xô
– Thảm nào nhìn xinh thế. Anh và chị ấy yêu nhau à?
Câu này thật sự khó trả lời rồi đây. May quá gần đây có cái ghế trống.
– Em ơi ra ngồi ghế đi. Đi bộ lúc hơi mỏi chân rồi
Cả hai ngồi. Cảm giác xung quanh mọi thứ đều im lặng. Chỉ có tiếng ồn ào của xe cộ. Chẳng ai nói với ai câu gì cả. H nhìn xa xăm vào khoảng trống. Tôi cũng vậy!
– Anh chưa trả lời em kìa?
– Có thì sao mà không thì sao em?
– Em chỉ cần câu trả lời thật thôi
– CÓ
– Em biết mà – Nước mắt H lại bắt đầu lăn.
Vũ khí đáng sợ ấy lại chĩa về phía tôi. Tim tôi cảm giác cũng đập nhanh hơn. Giờ biết nói gì cứ để cho H khóc cho thoải mái vậy. Ngồi nín thở nghe H khóc. Cảm giác như là vừa làm sai điều gì nghiêm trọng lắm. Bông nhiên em hỏi với cái gióng vừa khóc vừa nói. Các thím hiểu là nó não lòng tới mức nào rồi
– Anh và chị ấy yêu nhau lâu chưa?
– Cũng mới thôi – Giờ mà khai ra là từ cuối năm ngoái chỉ làm H thêm đau lòng mà cũng chẳng giải quyết vấn đề gì.
– Sao anh không nói cho em biết
– Anh sợ em biết. Rồi buồn, khóc nữa. Như bây giờ đấy
Thấy tôi nói vậy H gạt nước mắt.
– Thế là anh giấu em luôn à
– không anh cũng định nói với em mà không biết bắt đầu thế nào…
– Anh nói tiếp đi
– Anh biết là em dành tình cảm cho anh thế nào. Anh rất trân trọng tình cảm của em. Chính vì vậy anh sợ làm H tổn thương.
– Vậy mà em cứ hi vọng… Hay em nghĩ đơn giản quá anh nhỉ?
– không phải. Lỗi do anh mà!
Lần này tôi mạnh dạn cầm tay em.
– Vì anh đi học bên đó, chưa biết học xong có về hay ở lại. Anh không muốn em vì anh mà em không thể tập chung học tập, không muốn làm em khổ. Anh và em cách xa nhau như vậy nếu yêu nhau thì khổ cho cả 2 đấy. Nhất em lại là con gái nữa.
– Anh biết không? Hôm qua từ lúc em thấy anh đi với chị ý ở công viên nước là em buồn lắm. Mấy đứa bạn hỏi sao thế em chỉ nói mệt. Nhìn anh và chị ý vui đùa bên nhau mà… Có lẽ em không nhìn thấy thì tốt hơn. Sáng nay em cố gắng lắm mới nhấc máy gọi điện cho anh. Rồi cả lúc mới gặp anh vưa nãy. Trong đầu em chỉ muốn hỏi anh luôn thôi. Nhưng mà vẫn cố gắng để cảm thấy thoải mái bên anh.
– Uh anh không ý kiến gì. Giờ có lẽ em còn trẻ nên có thể mọi cái em nghĩ đơn giản. Nhưng khi em thật sự trưởng thành rồi và nhìn lại có lẽ em sẽ nghĩ khác.
– Có thể anh nói đúng nhưng em cảm thấy em cúng suy nghĩ trững trạc rồi. Đâu có tồ như anh hay trêu em đâu.
– Em còn nhớ buồi chiều em sang nhà anh hôm anh bay chứ?
– Em nhớ
– lúc đó em làm anh bất ngờ đấy. Sang bên đó anh nghĩ là thời gian rồi em sẽ nguôi ngoai. Không nghĩ là em dành nhiều tình cảm cho anh đến thế
– Từ lúc anh về rồi sang nhà đưa quà, em đã cảm giác là anh hình như không còn quan tầm tới em như ngày xưa nữa. Và hôm qua lúc thấy thì em biết là cảm giác của em đã đúng
– Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được mà em. Nếu anh ở nhà thì mọi thứ sẽ khác nhưng thực tế lại không như vậy. Giờ chắc em ghét anh lắm!
Bông nhiên H dụt tay lại, không cho tôi cầm nữa.
– Ghét không còn gì để nói. Tội anh to lắm
– Uh anh biết mà hic
– Thế giờ không biết anh có thể làm gì để em vui nhỉ?
– Em chẳng muốn gì cả. Mình đi bộ rồi về đi anh
– Uh chắc chưa? Không tí lại hối hận đó
– Giờ mà có người cõng em thì cũng tạm được
– Thế lên anh cõng nào
H hơi nặng mà vừa đi bộ vừa cong em thế này thì cũng hơi oải. Giờ thì chẳng có tâm trạng nào mà cảm giác cái gì với cái đi đâu mấy thím. Nhưng oải hơn cả là H mà mắt đi theo vòng ra tới chỗ gửi xe thì cúng là kiếp nạn. Ai biêt được giờ em ý đang tâm lý không ổn định…
– Chắc lần này là lân cuối em đi chơi thoải mái với anh
– Sao thế? không muốn gặp anh nữa à.
– Em không biết em còn có thể gặp anh nữa không. Sơ đối diện sự thật
– Anh hiểu… Xin lỗi em!
Hình như H lại khóc, cảm giác ướt. Tôi cũng im lặng chẳng biết nói gì. Chắc có lẽ đây là điểm yếu của tôi. Sợ làm ai đó phải buồn vì mình. Nhất lại là người mình yêu quý. Vì thế nên thanh ra lại ôm đồm nhiều quá. Nhất là trong chuyện tình cảm. Trở thành một thằng tham lam từ lúc nào không biết. Nhưng có lẽ nói ra với H cũng tốt. Bây giờ có thể với H là không tốt nhưng tương lai sẽ tốt hơn cho em. Vì em xứng đáng được như vậy.
– Có nặng không anh?
– Có mà anh vấn đi được. Không sao mà
– Không ngờ em được anh cõng trong hoàn cảnh này
– Lần đầu anh cõng em đấy. Nhưng mà lần sau không cõng đâu
– Chỉ lần này em cho anh cõng thôi. Không có lần sau đâu
– Lần sau em bảo anh cũng không cõng ý. Em biết sao không?
– Sao ạ?
– Hình như em dạo này tăng cân à. Y trang heo!
– Vầng – mọi khi trêu em là kiểu gì H cũng phản ứng lại còn giờ chỉ có lọt thỏm mỗi từ.
Tự nhiên H ôm chặt cổ tôi.
– Sao thế em? Thả tay ra chứ thế sao anh thở nổi.
– Ghét anh lắm! Thôi anh cho em xuống đi bộ.
Em và tôi đi bộ mà chẳng ai nói với ai câu nào cả. Cảm giác như 2 người xa lạ vậy. Lúc trên xe thì em lại ôm tôi. Chẳng hiểu thế nào cả. Đưa em qua nhà bạn lấy xe rồi đi về cùng em. Chào em rồi tôi cũng về nhà. Haizzz chẳng hiểu ngày gì nữa. Sáng thì cái nhau với Nina, giờ thì với H. Thật sự tôi cảm thấy hơi bế tắc trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra. Thôi chẳng nghĩ gì cả. Nt cho Nina mà chẳng thấy em trả lời. Chắc vẫn còn giận tôi. T thì giờ chắc vấn đi chơi cùng bạn chưa về. Thôi đi tắm cho thoải mái vậy.
Chap 56:
Vừa vào phong nằm nghỉ chút thì điện thoại kêu. Là T gọi
– Alo
– Anh đang làm gì đấy?
– Đang nằm thở với cả nhắm mắt cho đỡ bụi thôi
– Thế anh phải úp cái lồng bàn vào
– Sao lại úp lồng bàn
– Thì để cho ruồi muối đỡ bâu
– Bó tay em. Càng ngày càng hư đấy. Dám nói với anh như vậy. Thế này phải dạy nghiêm túc mới được. Dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về. Em nghe câu này chưa?
– Thì làm sao? Em đang ở nhà này. Anh có giòi thì giờ sang đây mà dạy. Chỉ được cái mạnh miệng thôi.
– Giờ sang có mọi người ở nhà thì làm sao mà dạy được. Hôm nào em sang nhà anh thì anh DẠY cho
– Không. Sang nhà anh để anh bắt nạt em à
– Giờ thế kỷ 21 rồi nam nữ bình đẳng. Mà chưa biết được ai bắt nạt ai đâu em nhỉ
– Trêu anh tí mà chưa gì cá đã cắn cầu kìa. Đúng là đồ đen tối
– Trừ nhưng lúc đen tối còn lúc nào anh trẳng trong sáng hehe
– Đấy nhé. Anh tự nhận rồi. Mới đi có một năm mà suy nghĩ đen tồi đi hẳn. Không như L của ngày xưa nữa
– ý em chê hay khen anh ngày xưa đấy?
– Ko khen cũng không chê, có sao em nói vậy thôi haha
– Cười thỏa mãn nhỉ. Thôi ko chơi với em nữa anh đi ngủ đây.
– Ơ dỗi em à
– Ko ai thèm dỗi. Nằm chờ vợ đi chơi về mà vợ lại còn trêu cả chồng? Vợ mới chẳng con haizzz
– Ơ… em lên phòng em gọi lại
mấy phút sau…
– Sao thế?
– Vừa nãy dưới phòng kách có bỗ mẹ ko tiện nói chuyện
– Có gì mờ ám à hay ngại với bố mẹ
– Mờ ám cái đầu anh ý… Dám gọi em là vợ. Ai là vợ anh hồi nào?
– Ơ thế không gọi được à?
– Không
– Thế anh xin phép em cho anh gọi em là vợ nhé!
– Không tiếp. Anh là lợi dụng hơi bị nhanh đấy. Vừa mới lên anh thôi mà giờ đã đòi làm chồng người ta rồi. Không hiểu còn gì tiếp nữa
– Nhất cự ly nhì tốc độ mà. “Anh mặt zời chì có một mà thôi, và vợ anh chỉ có một trên đời”
– Nghe cung mủi lòng đấy mà cái này hậu xét. Em chưa duyệt
– Uh anh bít roài… Thôi không nói chuyện đó nữa. Em đi vui không?
– Cũng bình thưởng. Ai cũng hỏi anh đâu? Rồi còn bảo em giấu anh kỹ quá không chịu ra mắt rửa ráy gì cả. Chúng nó đang biểu tình với em đấy. Anh liệu mà tính nhé!
– Uh em hẹn mọi người 2 hay 3 hôm nữa vậy
– Vâng thôi em thay đồ rồi chuẩn bị đi ngủ đây
– Uh anh cung săp đi ngủ rồi. Bb vợ nhé!
– Cho nói lại
– Bb em iu
– Thế còn được hihi. Anh iu ngủ ngon nhé!
***
Sáng 5h tôi đã tỉnh giấc. Ngó ra cưa sổ xuống đường thấy mọi người rủ nhau đi tập thể dục buổi sáng. Tư nhiên nhớ ra là từ lúc về Việt Nam tới giờ cũng chưa lần nào dậy sớm. Thế là vơ điện thoài rồi xuống nhà xỏ tông đi bộ. Bên Liên Xô thì thường sáng ngủ dậy là ăn sáng rồi đi làm, không như ở Việt Nam. Sáng sớm còn chút gì đó yên tĩnh sót lại. Chỉ chút nứa thôi là ngày mới lại bắt đầu với tất cả mọi người, lại ồn ào, gấp gáp. Tí nữa chắc lại TẮC ĐƯỜNG! Ở Hà Nội mà cứ đi đường chính tắc đường thì chỉ có há mồm. Phải tùy cơ ứng biến; đi lên hè đường rồi phải biết đường tắt, những ngõ ngách thông với nhau thì mới né được. Tóm lại là phải biết luồn lách.