<?php the_title(); ?>

The Day You Went Away

27.06.2014
Admin

Truyện: The Day You Went Away

Tác giả: MeGum.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

***********************

Lam Vi, lớp 11, là một nữ sinh xinh đẹp mới chuyển đến trường của Gum, khiến không ít con trai trong trường để mắt tới. Khổ nỗi cô lại cực kì lạnh lùng và khó gần, cứ mỗi giờ chuyển tiết Vi lại ra ghế đá ngồi một mình. Gum quyết tâm chinh phục bằng được trái tim băng giá ấy. Liệu cậu có làm được?

Chap 1:

“Reng…reng…reng…”

– “Ngủ thêm tí nữa đã” – tôi với tay tắt cái đồng hồ báo thức, chỉ ngủ thêm 10ph thôi, 10ph thôi, chứ người mệt quá, lười dạy lắm.

………

– “Gum, sao giờ này còn chưa đi học?“

Tiếng mẹ quát làm tôi bừng tỉnh. Ấy chết, mấy giờ rồi??? What the…? 7h rồi, trời đất, vậy là tôi đã ngủ nướng gần 40ph.

Sax, hôm nay thi cuối kì mà!!!

Như một thằng điên, tôi hối ha hối hả đánh răng rửa mặt, soạn bút, thước, casio fx…vào trong balo rồi ko thèm ngoảnh mặt nhìn cái bữa sáng trên bàn. Xách con xe đạp leo núi martin rồi đua…

Nhà tôi cách trường cũng ko xa lắm, đi chừng 10ph nếu maxspeed. 7h15, tôi đến trước cổng, gửi con xe đạp xong, tôi phóng thẳng lên phòng thi. À mà khoan đã, hôm nay thi toán. Phù, trễ cũng chẳng sao, vì trong tất cả các môn, thì môn toán tôi rất giỏi, vì thế có trễ 30’ cũng dư rả thời gian làm bài.

– “Sao đến trễ vậy em, nhanh cầm giấy làm và đề rồi vào chỗ ngồi đi”

– “Dạ, em xin lỗi, xin lỗi cô”

Chậc, ngồi bàn 2, dãy thứ 4, kia rồi, tôi lao vào ngồi. Mấy bạn học sinh trong phòng thi lúc tôi vào ai cũng ngước lên nhìn, trong số các ánh mắt mà tôi nhận được thì 5 phần cảm thấy tội nghiệp, 3 phần thông cảm, 2 phần hả hê. Hừ, rồi xem, ai cười ai…

Tôi ngồi bàn 2, phía trên bàn đầu hình như là 1 bạn nữ, ko biết xinh hay ko nhưng mà thông qua cách ăn mặc và dáng người thì cũng đoán đc phần nào: ko xấu. Ôi đeck, làm bài đi thằng khốn, giờ này mà còn soi gái…

Nhìn tờ đề, tôi ko kìm đc sự giật mình và phát hoảng, sao mà…bèo thế. Như đã nói, tôi rất giỏi môn toán, đa số các bài toán theo chương trình ko hề làm khó tôi, chỉ một số bài nâng cao hoặc biến thể kì cục mới khiến tôi khó khăn. Tôi bắt tay vào làm.

Khoảng 15ph sau, tôi làm gần ½ cái đề thì bạn nữ ngồi trên hơi quay xuống và hỏi nhỏ:

– “Bạn ơi, cho mình mượn máy tính đc ko?”

– “Nè bạn…”

– “Cảm ơn”

Mấy bài nhỏ này tính nhẩm cũng đc mà, còn mấy bài lớn thì khi nào làm hết bài bấm cái kịch là ra kết quả cuối, sao phải xoắn…Vì thế, tôi cũng ko ki bo mà cho bạn ấy mượn.

30ph sau, tôi hầu như đã hoàn thành bài thi, chỉ còn bấm casio lấy kết quả rồi ghi vào thôi.

– “Bạn ơi, cho mình xin cái máy tính…” – tôi hỏi xin bạn nữ trả lại cái máy.
Bạn nữ ấy có vẻ chần chờ vài giây rồi cuối cùng cũng trả lại. Lúc bạn ấy quay xuống tôi chỉ thấy đc 1/3 khuôn mặt, chà, con mắt đẹp thật, lông mi cũng đẹp nữa, da trắng thế…

Click…click…click…

Ok, done. Nộp bài thôi. Đói quá rồi, xuống cổng trường làm dĩa cơm sườn thôi…

– “Sao em nộp bài sớm thế, còn gần 25ph nữa mới hết giờ, em kiểm tra kĩ chưa? Ủa, em là em đi trễ hồi nãy mà, định nộp giấy trắng hả? “

Hửm??? Are you kidding me?

– “Ko có, em làm xong rồi thưa cô…”

– “Đưa cô xem thử…Rồi, em được phép về”

– “Dạ, cám ơn cô”

Tôi bước ra khỏi phòng thi, bỏ lại đằng sau những ánh mắt đố kị và thán phục, cũng có những ánh mắt ai oán vì đã ko kịp hỏi bài tôi.

Dưới sân trường, mọi thứ cũng y như lúc tôi đến, tĩnh lặng và vắng vẻ. Tôi vươn vai, rướn người và cảm nhận cái không khí se lạnh sáng sớm…chà, mát quá, thật là sảng khoái quá đi mà…

Chiều còn thi môn cuối nữa, ráng lên. Ấy chết, môn anh, tiêu rồi. Toán thì tôi giỏi nhất, nhưng anh thì lại tệ nhất…

Chap 2:

Giờ nghỉ trưa cùng ngày…

– “Làm bài đc ko mày” – thằng Tuấn hỏi tôi.
– “Thằng khùng, môn toán mà đi hỏi thằng này làm bài đc ko” – thằng Khanh chen vào.
– “Mày điên à, ý tao hỏi nó là có bị dính con 9, 5 hay 9, 75 ko?” – thằng Tuấn cự lại.
– “Uh, cầu cho cô nào chấm bài nó, trừ điểm phần trình bày xấu hoặc cẩu thả đi” – thằng Khanh hùa theo.
– “Tụi mày cứ mà ngồi mong mặt trời mọc hướng Tây đi” – tôi đáp trả.
– “Môn anh chú có dự tính gì chưa?” – 2 thằng hỏi tôi rồi cười to.
– “Đến đâu hay đến đó thôi, ko nên cưỡng cầu” – tuy nói vậy nhưng tôi cũng hơi lo.

Khanh và Tuấn là 2 thằng bạn chơi với tôi từ hồi cấp 2, ba đứa thân với nhau lắm. Tuy lên cấp 3 ko học cùng lớp nhưng lúc rảnh thì thường họp mặt cùng nhau trò chuyện, chém gió, gái gú…

Cả 3 ngồi chém với nhau đc một lúc thì ai nấy đều trở về phòng thi của mình để chuẩn bị.

Tôi lên phòng thi, thấy ai cũng cầm trên tay quyển sách tiếng anh, ráng nhồi nhét cái đống chữ kia vào trong đầu. Chậc, chán quá đi thôi, mặt ai cũng căng thẳng, hầm hì thế kia làm tôi chẳng dám bắt chuyện với ai. Chắc các bạn thắc mắc, vì sao tôi ko tranh thủ những giây phút quý báu trước khi thi mà ôn bài nhỉ? No no, that’s impossible!! Tôi cảm thấy mình đã dốt tiếng anh, thì giờ này có mang sách ra mà gặm thì vô nghĩa quá, thôi thì kiếm chỗ nào ngồi chơi vậy.

Lướt mắt toàn phòng, ý, có 1 em đang ngồi nghe nhạc mà ko cầm sách. Ui chu choa, xinh quá, đẹp thiệt ta ơi…Tóc đen dài hơn vai, da trắng, môi cong đang giãn ra nhìn rất đáng yêu, cái mũi nhỏ thon và tinh tế. Em đang nhắm mắt và hưởng thụ âm nhạc một cách tự nhiên và say mê.

Tôi liền tiến đến, ngồi đối diện em và ngồi xuống, nếu bác nào hỏi để làm gì thì đi chết đi, đương nhiên là bắt chuyện rồi. Tôi tiếp tục quan sát em kĩ hơn, em nói thật với các bác, nhìn càng gần càng phê, chịu ko nổi, đẹp quá sức tưởng tượng. Em liếc xuống phía dưới cổ áo, chà, cổ trắng và đẹp quá, lại thơm nữa, đôi mắt em tiếp tục đi xuống dưới, chà, đầy đặn quá…ý nhầm, cái phù hiệu đẹp quá, lớp gì đây, lớp Bxx, trời, chuyên anh của khối 11. Tôi giật mình 1 hồi, thì cảm thấy bầu không khí có vẻ nóng, căng thẳng, cảm giác như có ai đó đang rình mình ấy, đưa mắt lên thì chạm ngay đôi mắt của em ấy…

2 đứa nhìn nhau chằm chằm. Mắt em ấy đẹp lung linh, tròng mắt nâu, hàng lông mi dài và góc cạnh, tôi như bị hút hồn vài giây. Thấy tôi cứ nhìn hoài, mắt em ấy trừng lên, rồi quay mặt sang bên. Lúc này tôi mới để ý em ấy na ná giống cô bé ngồi bàn trên trong giờ thi toán.

– “Hey, bạn ơi…” – tôi cười cười gọi em.
…no reaction…
– “Hey, bạn ơi…” – tôi kiên trì.
Em quay lại rồi nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi.

– “Nhớ mình ko, sáng thi toán chúng mình ngồi gần nhau nè…” – tôi cười nói.
…no reply…
– “Mình cho bạn mượn máy tính nè, nhớ ra chưa?”
…no reply…
Shit, em này khó nhằn dữ. Giỡn mặt thiệt ta, khinh nhau nó vừa vừa thôi chứ…
– “Sáng nay cậu làm toán được ko?”
Mặt em nhăn nhó nhìn tôi, rồi đứng phắt dậy, ra khỏi phòng.

“Con điên…” – Tôi lầm bầm trong mồm.
Người khác hỏi ko trả lời, thái độ coi thường xung quanh, thì có xinh cũng chả thèm (nói thế thôi, đẹp ai chả mê các bác ạ…).

Lúc giáo viên phát đề thi, tôi và em ấy ko ngồi gần nhau nữa, nên mọi chuyện cứ tiếp diễn như bình thường.

Cuối ngày hôm đó…

“Chắc cũng trên trung bình…” – tôi tự dối mình.

“Kì này về mình phải học thêm anh văn thôi, chứ cứ chơi vơi thế này thì nguy hiểm quá. Gum, mày phải cày anh văn, một ngày phải dành 1h30’ học anh văn, xem tivi kênh tiếng anh…” – tôi vạch ra trong đầu một kế hoạch tự rèn luyện ngoại ngữ cho bản thân một cách sáng tạo và tối ưu, nhưng tôi biết, tôi chẳng bao giờ làm theo cả. Ko biết mọi người thế nào, riêng tôi thì chả bao giờ làm theo kế hoạch học tập đã đề ra, vì tôi ko thích cuốc sống tẻ nhạt như vậy, như đã đc định trước phải làm gì, sẽ làm gì…Điều đó rất nhàm chán, tôi muốn đc thoải mái, làm gì mình thích, lúc nào muốn thì học, ko thì chơi, ko gò bó gượng ép. Đúng y như câu nói bất hủ nào đó: “Học hành chỉ là hình thức giải trí sau những giờ vui chơi căng thẳng”.

Chap 3:

Sau kì thi cuối học kì 1, không khí lớp học có vẻ thoải mái hơn, hầu như mọi người ai đến lớp cũng đều vì quy định của trường, đứa nào dám nghỉ học chứ.

Nhưng mà đến lớp cũng có cái hay của nó, đc gặp bạn bè, thầy cô. Giờ ra chơi tụ tập đánh bài, đánh cờ, đánh đu…tôi nhớ có thằng còn mang máy PSP lên chơi đá PES.

Còn hơn 1 tuần nữa là đến noel rồi. Chà, đối với những cặp tình nhân thì ngày này là một thiên đường, nhưng lại là địa ngục với những ai chưa có người yêu, trong đó có mình. Năm nào cũng thế, đêm noel là có một nhóm 3 thằng đực rựa đi chơi cùng nhau. Ấy, các bác đừng hiểu lầm nhé, tình bạn bè thôi, ko phải cái kia đâu à. Mình hơi bị nam tính đấy, ai nói mình thiếu là mình móc……

Nhưng mà hôm nay lớp tôi có vẻ khác thường, mọi người tụm ba tụm bảy lại thảo luận với nhau cái gì đó, tò mò đến hỏi, thì ra khối lớp 12 đứng ra tổ chức lễ hội noel cho cả trường. Lớp trưởng mỗi lớp sẽ nộp danh sách, đóng lệ phí, rồi đề cử 1 nam, 1 nữ đại diện tham gia cuộc thi “Prince&Princess”, trong số thí sinh nam tham gia, ai được vote nhiều nhất thì sẽ là prince, tương tự bên thí sinh nữ.

Nghi thức trao danh hiệu sẽ diễn ra vào thời điểm giữa lễ hội noel. Phần thưởng thú vị lắm, prince và princess sẽ hôn má nhau. Cũng dễ hiểu thôi, hôn môi thì bạn nữ nào dám đăng kí.

Lớp tôi đương nhiên bầu con Vân, vì nó xinh nhất lớp mà…Còn con trai thì hơi bất ngờ, lớp cử tôi tham gia. Haizzz, nói đến đây các bác đừng hiểu lầm là em tự sướng này nọ, em cũng tự nhận mình ko đến nỗi nào, lớp cũng có 2 thằng nữa đẹp ngang ngửa em, nhưng vì tụi nó mắc đi chơi cùng bạn gái vào ngày đó nên chỉ còn mỗi mình em đứng ra chịu sào. Haizzz, trai đẹp phận cũng khổ lắm chứ bộ…

Thôi thì ngày đó rủ thằng Khanh và Tuấn đi lễ hội đó luôn, noel năm nào mà chả đi chơi chung với nhau, cùng nhau đến lễ hội cũng chả sao…

Ngày hôm sau, vào giờ ra chơi…

Sau khi mua chai pepsi, tôi và 2 thằng bạn thân tản bộ đến gần nhà thi đấu TDTT của trường.
– “Sao, noel đi tham gia lễ hội trên trường à” – thằng Tuấn nghi hoặc hỏi tôi.
– “Uh, lớp bầu tao tham gia cuộc thi rồi, tao bỏ thì kì quá” – tôi trả lời.
– “Thi hoàng tử, công chúa gì phải ko? Nghe nói cái này hay lắm đó” – Khanh mắt sáng lên nói.
– “Vậy nếu thằng Gum đoạt giải thì được hôn rồi, sướng vậy, mày đã hôn ai chưa?” – Tuấn hùa theo.
– “Chưa đâu, môi tao còn zin, thế ngày đó tụi mày đến nhé”
– “Ok, mày đi thi ko lẽ tụi tao ko cổ vũ cho mày, nói vớ vẩn, ko đi đến đó thì chẳng phải tao và thằng Khanh đi cặp với nhau ngày noel à. Tởm bỏ mẹ” – Tuấn cười đùa nói.

Thế là 3 thằng tiếp tục đùa giỡn với nhau…

– “Wuây, nhìn kìa tụi mày…Đó, con nhỏ đó kìa, đang ngồi ghế đá kìa 2 thằng mù…” – Khanh bất chợt kêu lên.

Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, thì bị bất ngờ…

Chap 4:

– “Kia không phải là con nhỏ khùng thi chung phòng với mình chứ?” – tôi nghĩ thầm trong đầu.

– “Con này đẹp thật, da trắng, mặt xinh ghê” – thằng Khanh chảy nước dãi nói.

– “Tụi mày biết nó là ai ko?” – thằng Tuấn tỏ vẻ bí ẩn.

2 đứa tôi đều lắc đầu.

– “Con này tao có biết qua, nó hiện đang gây sốt toàn trường đấy. Lớp tao có thằng từng thử đi làm quen, bị từ chối, hắt hủi một cách ko thương tiếc. Hình như mới chuyển đến trường mình năm nay, con này nó lạnh lùng, vô cảm lắm, chưa từng thấy nó đi chung với ai, chắc cũng ko có bạn bè gì…” – tuấn nói tiếp.

– “Tội nghiệp con bé, đẹp mà lại bị chứng tự kỉ, trầm cảm. Haizzz…” – tôi cảm thán.

– “Nhìn kìa tụi bây…” – thằng Khanh chợt gọi.

Một nam sinh đang cầm trên tay gói quà nhỏ, từng bước tiến lại gần cô bé ấy. Cậu bạn ấy nói gì gì đó, nhưng một lát sau chỉ nhận đc cái lắc đầu qua lại từ cô bé. Cậu nam sinh cũng tiếc nuối rồi rời đi.

– “Chậc, chắc nó có bạn trai rồi” – thằng Khanh suy đoán.

– “Chắc gì, có khi nó ko có. Mày thấy ko, lũ con trai trường mình đến xin làm quen, toàn bị out ngay vòng loại. Con nhỏ đó vô cảm, lạnh lùng đến như vậy thì tao nghĩ ko phải là tính cách thường thấy ở một đứa con gái đang yêu”. – tôi nói.

– “Lỡ bạn trai nó dễ ghen nên nó cố tình tránh xa tụi con trai đến xin làm quen thì sao?” – Khanh hỏi tôi.

– “Tao chỉ đoán vậy…Đáp án thì chỉ con nhỏ đó biết, muốn biết thì chỉ còn cách tiếp cận nhỏ thôi. Nhưng tao vẫn nghiêng về đáp án nhỏ chưa có bạn trai”. – tôi đáp.

– “Mày chỉ biết đoán mò, có giỏi thì đi cưa nó đi. Mày mà cưa được nó thì tao và thằng Tuấn sẽ làm 2 yêu cầu bất kì của mày mà ko từ chối.” – thằng Khanh khích tôi.

– “Ê, sao tự nhiên lôi tao vào vậy?” – Tuấn chất vấn thằng Khanh.

Lúc này tôi cũng đang phân vân, nên chấp nhận canh bạc…à nhầm, đúng hơn là lời thách thức này ko? Nếu làm ko đc, mình chả mất gì. Còn nếu làm đc, mình có một đứa bạn gái xinh đẹp, 2 thằng khốn nạn này nợ mình 2 điều, còn gì bằng…

– “Ok” – tôi trả lời luôn.

– “Ok, thách thức có hiệu lực bắt đầu từ giờ phút này…” – Khanh cười ha hả.

– “Ơ dis, tao đã đồng ý đâu?” – Tuấn nắm cổ áo thằng Khanh rồi nói.

– “ Mày nghĩ thử đi, nếu thằng Gum mà cưa đc con bé đó, thì 2 anh em mình đc thơm lây. Còn 2 điều yêu cầu, cả 3 đứa mình là bạn thân, cho dù ko có thì cũng giúp nhau thôi, thực chất trong vụ này chả ai lỗ cả, động não đi pa…”- thằng Khanh đang cảnh tỉnh Tuấn.

– “Uh, cũng đc. Nhưng lần sau mà ko hỏi ý tao mà tự quyết định thì tao cho vài quả đấm đấy” – Tuấn buông áo thằng Khanh rồi hăm doạ.

– “Rồi, ok. Vậy là cả 3 đều đồng ý nhé! Ko giới hạn thời gian, cách thức, miễn sao con nhỏ đó đổ thì mày thắng.” – Khanh chốt lại.

Haizzz, giờ làm cách nào tiếp cận em nó đây? Rồi còn cưa nữa. Trời, sao khó quá vậy nè!!!

Mình còn chưa từng có bạn gái nữa, vãi mày chưa Gum.

Tính ra thì mình đã bị em nó từ chối một lần rồi, cái lúc mà ngồi bắt chuyện trước giờ thi anh văn đó. Vậy là mình đã bại rồi ư…

Sao đây, làm sao khiến em nó để ý đến mình đây?

Chap 5:

3 ngày sau đó, mọi chuyện vẫn chẳng tiến triển đến đâu…

Tôi vẫn chưa có cách tiếp cận và bắt chuyện cùng em, ko lẽ đi ra rồi nói “Bạn ơi, chúng mình làm quen nha”, tạch chắc luôn.

Khi cưa gái, thì khâu làm quen quan trọng lắm. Nếu làm quen mà tạo ấn tượng tốt, khiến cho đối tượng cảm thấy mình hứng thú thì sẽ dễ dàng hơn ở các khâu tiếp theo. Còn nếu mà làm quen ko tốt, ko tạo đc sự chú ý cuả đối tượng, thì một là sẽ bị từ chối thẳng thừng, hai là đồng ý cho lấy lệ, sau đó bị cho ra zìa.

Hầu như vào mỗi giờ ra chơi trong 3 ngày này, tôi quan sát em rất kĩ. Ngày nào cũng như ngày nào, em ra đó ngồi, đeo tai nghe rồi nhắm mắt, đợi chuông reng thì vào lớp. Em ko có lấy một người bạn, ở em tôi thấy một sự cô đơn, trống trải và tẻ nhạt.

Tôi cảm thấy em rất tội nghiệp. Có thể là em vô cảm với mọi người xung quanh, hoặc là em bị cách ly. Dù gì đi nữa, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn đến hết năm học này, thậm chí cả năm lớp 12 thì cũng chẳng hay ho gì.
Ngày hôm sau, tôi đến chỗ ghế đá em ngồi…

Trên tai tôi lúc này là đôi tai nghe mp3, tôi bước từng bước, chậm chạp như đi tản bộ và ko để ý đến em. Đến gần em, tôi ko bik em có nhìn thấy tôi đến ko, tại vì như đã nói, tôi lơ em, mắt ko để ý đến em, tôi cứ làm theo những gì đã định trước. Ngồi xuống ghế đá, thực ra chỗ này là 1 dãy 3 ghế đá, tôi ngồi cách em chừng 2m, nhắm mắt lại rồi nghe nhạc.

Thật sự lúc đó tôi ko bik phản ứng của em, vì tôi đã nhắm mắt mất rồi. Trước khi chuông reng vào lớp 5ph, tôi mở mắt ra nhìn về phía em, em vẫn ngồi đó, vẫn nhắm mắt nghe nhạc. Uh, vậy là mình còn cơ hội, em vẫn chưa bài xích mình. Nếu mà em đi mất thì tôi cũng ko bik làm sao nữa…Thăm dò xong, tôi về lớp…

2 ngày sau, tôi vẫn lặp lại y chang những hành động đó, nhưng khác ở chỗ khoảng cách mà tôi ngồi với em giảm dần: 2 – > 1, 5m ; 1, 5 – > 1m.

Chắc các bác ko hiểu vì sao mình lại làm vậy đúng ko? Thật ra, tôi đang làm cho sự xuất hiện của tôi quen thuộc trong mắt em. Này, quan trọng lắm đấy. Các bác đừng coi thường. Một khi có một cái gì đó trở nên quen thuộc với ta, thì khi đột ngột mất đi, ta mới cảm giác đc cái quý của nó.

Ngày tiếp theo, tôi vẫn ngồi cách em 1m. Vì sao ko ngồi gần hơn ư? Vì ko dám!! Tôi ko dám chắc nếu gần hơn nữa thì em có bỏ đi hay ko? Nếu điều đó xảy ra thì công lao 2 ngày trước đều mất hết, vì thế, tôi ko dám tiến thêm.
Hôm nay tôi thêm tí thuốc thử, trước khi đến tôi đã mua theo bịch poca.

– “Bạn gì ơi, thử một miếng ko?” – tôi cầm 1 miếng, sau đó thân thiện hỏi.

Em có mở mắt ra rồi quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn xuống miếng bánh trên tay tôi. Em ngước lên nhìn tôi cái nữa rồi quay lại, nhắm mắt nghe nhạc tiếp.

……

Đệch, tạch rồi chăng!!!

Nản thật, thôi, ăn bánh cái đã, mai tính tiếp…

Hôm sau tôi vẫn đến ngồi, chỉ là lúc này vẫn chưa nghĩ ra đc cách gì. Haizzz, sao cưa gái khó vậy trời!!!

“Well I wonder could it be
When I was dreaming ’bout you baby you were dreaming of me…”

Ý da, bài mình thích đây rồi!!! Chắc các bác cũng đoán đc bài gì…

Tôi lẩm nhẩm hát theo đoạn kế:

“…Did I lose my love to someone better
And does she love you like I do
I do you know I really really do

Well hey so much I need to say
Been lonely since the day
The day you went away…”

“H…hii hii…”

Tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười kế bên…

Chap 6:

“Hi hi hi…og…og“

Tôi quay qua nhìn thì thấy em đang ho, 1 tay đang vuốt ngực liên tục. Có lẽ cười nhiều quá nên bị sặc.

– “Sao cười mình?” – tôi hỏi

– “ Bạn…bạn…phát âm sai, mà còn hát dở nữa” – em quay nhẹ qua nhìn mình, lưỡng lự vài giây rồi nói, sau đó còn tiếp tục nhe răng ra cười nhẹ nữa.
Đêck, răng trắng và sáng thế. Chắc dùng P/S trắng răng thường xuyên…– tôi nghĩ thầm.

– “ Uh, mình ko giỏi tiếng anh cho lắm, còn hát dở thì chắc tai bạn có vấn đề, mình đi karaoke với bạn bè thì toàn đc khen ko mà, hát toàn đc 99, 100 điểm…” – tôi nhăn mày lại, tỏ vẻ không tin nói.

– “Khặc…” – em có vẻ ko ngờ tôi trả lời như vậy, nên nín cười.

Tôi ko nói chuyện tiếp nữa, tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc rồi lẩm nhẩm hát tiếp.

Tiếp cận thành công!!!

*****

Ngày hôm sau, tại dãy ghế đá…

– “Ăn thử một miếng đi bạn…Ngon lắm…” – tôi mồm thì đang nhai ngoằm ngoằm, tay thì cầm miếng bánh poca đưa sang mời em ấy.

Em chần chừ vài giây rồi tiếp bánh từ tay tôi, nhìn miếng bánh vài giây nữa rồi mới cho vào miệng.

Sợ tao bỏ thuốc à, anh ko tồi tệ đến mức đó đâu, hừ…

– “Sao, ngon ko?” – tôi nhìn em rồi hỏi.

– “Cũng ngon” – em reply

Ko ngon bố mày vả chết, mua mất gần 15 koozing đấy…

– “Bạn học lớp Bxx hả, chắc tiếng anh bạn giỏi lắm phải ko?”

– “Uhh…”

– “Sao mình thấy bạn thường ngồi đây 1 mình vậy, bạn bè của bạn bận gì hả?”

– “ Ưmmm…Mình ko có bạn”

– “Ko đâu, bạn có bạn mà…”

– “Ko, mình ko có ai cả…”

– “Thế mình đây ko phải bạn của cậu à?”

– “Ơ…ưm…chúng ta chỉ nói chuyện với nhau một lát thôi, mình còn chưa biết tên cậu nữa mà…”

– “Một khi chúng ta học cùng trường thì đã là bạn rồi. Tên mình là xxx, mọi người thường gọi mình là Gum, và mình rất sẵn lòng làm bạn của cậu…”

– “Mình…”

– “ Thôi đừng nghĩ nữa, mình là bạn cậu rồi đó, cấm phản đối”.

– “ Cậu đang nghe bài gì thế, cho mình mượn cái tai nghe chút…” – tôi nhanh tay lấy tai nghe từ tai em.

Cầm tai nghe đeo vào tai, tôi giật mình…Chả có tí nhạc gì cả, vậy là em chỉ đeo tai nghe mà ko bật nhạc. Tôi nhìn em, em mím môi quay mặt đi rồi cúi xuống.

Lúc đấy tôi thấy em mới cô đơn, đáng thương làm sao…

– “Nè, đeo lên tai đi” – tôi lấy 1 tai nghe của mình xuống rồi đưa cho em.
Em nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên…

– “Cầm lên đi, haizzz…” – tôi mệt mỏi nhìn em.

Cuối cùng, em cũng cầm rồi đeo lên tai…

……

“Reng…reng…reng…”

– “ Chuông vào lớp rồi, hẹn gặp cậu ngài mai nhé” – sau khi nhận lại tai nghe từ tay em, tôi đứng dậy nói

– “Cảm ơn bạn” – em nhìn tôi nói rồi quay về lớp.

Chap 7:

Những ngày sau đó, vào giờ ra chơi, dãy ghế đá bên hông nhà thi đấu thường xuyên xuất hiện 2 bóng người. Mối quan hệ giữa tôi và em hầu như đã đc kéo gần lại, em đã bớt lạnh lùng với tôi hơn, nói chuyện có vẻ tự nhiên, cởi mở hơn. Tiếp xúc gần hơn với em, tôi cảm thấy tính cách chân chính trong em ko như những gì biểu hiện bên ngoài.

– “Sắp có điểm thi học kì rồi đó, hi vọng Gum ko có môn nào dưới trung bình…” – tôi nói

– “Môn nào mà làm Gum sợ đến vậy, ko lẽ anh văn…” – em cười nói.

– “Cậu chỉ đc cái đoán mò, nhưng đúng là nó đó” – tôi tỉnh bơ đáp.

Thế là em cười khanh khách khi nghe câu trả lời của tôi.

– “Cậu cười gì, bộ cậu ko có môn nào dưới trung bình à?”

Khi tôi hỏi câu này, em nhăn mặt lên rồi tức giận nói:

– “Có chứ, mình có 1 môn dưới trung bình chứ!! Đáng lẽ ko bị như vậy đâu, nếu ko phải do cậu…hừ!!!”

– “Hả, mình thì làm gì để cậu bị dưới trung bình?” – tôi ko hiểu hỏi lại.

– “Cậu ko nhớ à! Cái giờ thi môn toán, lúc đó mình quên mang máy tính, mình mượn máy tính của cậu, sau đó cậu đòi lại đó!”

– “Nhớ chứ! Mà cái đó thì liên quan gì đến việc cậu dưới trung bình, đúng ra là mình giúp cậu làm bài tốt hơn thì có…”

– “Ko hề! Ngày đó mình quên máy tính, lúc bắt đầu làm bài thì bàn sau mình có thí sinh đến trễ, nên 20ph đầu giờ mình hầu như ko tính toán được gì. Sau đó cậu vào, mình mới mượn máy tính, làm được một khoảng thời gian. Mình thì toán đã ko giỏi rồi, mày mò mãi mới gần ra kết quả thì cậu lại đòi lại, chưa kịp tính nữa. Mình định trả lại cho cậu dùng, sau đó mượn tiếp thì ko ngờ cậu lại lên nộp bài rồi ra về…Đã thế, chiều hôm đó, lại có người nào đó cả gan nhìn mình một cách khiếm nhã, rồi còn hỏi mình có làm toán đc ko!!! Cậu biết lỗi của mình chưa, Gum thân mến!”

Ack, tôi nổi cả da gà khi nhìn ánh mắt phán xét của em. Hèn gì chiều đó, em chả thèm trả lời tôi lấy 1 câu. Chậc, ai mà biết đc cớ sự nó thành ra thế này!!!

– “Gum xin lỗi…” – tôi chớp chớp mắt nhìn em, tỏ dáng vẻ như 1 chú mèo con đáng thương.

– “Chuyện qua lâu rồi, mình ko giận dai như vậy đâu!!!”

Em nói xong thì quay đầu sang bên kia, mặt cứ hầm hầm.

Đeck, ko giận dai là đây sao! Đúng là con gái thất thường, lên xuống như mùa lũ vậy…

– “Hay để mình kèm toán cho cậu nhé…” – tôi nảy ra chủ ý.

– “Hả…?” – em bất chợt quay sang.

– “Gum giỏi toán lắm, cậu ko thấy bữa đó Gum đi thi trễ mà còn nộp bài sớm hả?”

– “Mình tưởng cậu nộp giấy trắng?”

……

Shit, sao hết bà cô rồi đến con này nữa…Trời ơiiiiiiiiiiiii…

– “Cứ để mình dạy thử mấy tuần thì biết. Sao, đồng ý ko?”

– “Hừm…Cho cậu cơ hội vậy! Sáng thứ 7 qua nhà mình mà dạy “

– “ Hả, vậy có ổn ko?”

– “ Mẹ mình khó lắm, đi đâu ngoài giờ học là quản lý mình chặt chẽ. Vì vậy, chỉ còn cách đến nhà mình thôi. “

Em ơi, anh cầu còn ko đc…Há há há

Đang tự sướng trong đầu, thì em hỏi tôi:

– “Cậu ko thắc mắc là vì sao đến giờ mình vẫn chưa nói tên mình cho cậu biết ư?“

– “Điều đó chả quan trọng, nếu cậu muốn nói cho mình biết thì sẽ tự nói ra, còn nếu cậu ko muốn nói thì mình có hỏi cũng vô ích”

Tôi cũng hơi bất ngờ vì em hỏi tôi câu này, thú thực với các bác, mấy ngày vừa qua tôi cũng ko để ý lắm vụ này. Tại ngày nào cũng lo bắt chuyện làm thân với em ấy, nên cũng ko để ý em ấy tên gì luôn. Chắc tên em ấy đẹp lắm, đúng mà, người đẹp mà tên xấu thì kì lắm…

Sau khi nhận đc câu trả lời từ tôi, em ấy mím môi trầm tư vài giây…đêck, lúc này nhìn em dễ thương vãi đạn ra…

– “Mình tên Lam Vi “

Chap 8:

– “Haizzz, thật đúng là, tên đẹp như người vậy…”

– “Hả…cậu nói gì cơ???”

– “À, ý mình là, tên đẹp…tên đẹp”

Em đỏ mặt rồi quay lưng, bước về lớp.

Lam Vi, Lam Vi, tôi lẩm nhẩm cái tên nhiều lần như đang cố ghi nhớ thật sâu vào trong đầu. Tên gì mà đẹp, nhẹ nhàng và êm ái đến thế kia chứ.
Sáng hôm sau, tôi lại ra chỗ ghế đá…

– “Lại thằng kia nữa…”

Đứng từ xa, tôi thấy cậu nam sinh mà lúc trước (chap 4) bị em từ chối, lúc này đang cầm 1 bó hoa (hoa gì chả biết nữa, nhiều màu lắm) đưa cho em. Em lưỡng lự vài giây rồi cũng nhận lấy bó hoa, cậu nam sinh kia nói thêm vài câu rồi bỏ đi.

– “Sướng quá, đc tặng hoa luôn…” – tôi lại gần trêu em.

– “Thích thì cho cậu đó”

– “Vậy cám ơn nhé”

Tôi cầm bó hoa, đưa lên mũi rồi hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra cái thùng rác gần đó rồi bỏ vào.

– “Cậu làm gì thế?” – em ngạc nhiên hỏi

– “Cậu đã ko thích nó thì vứt đi cho rồi, giữ làm gì”

……

– “Cậu quen anh ta lâu chưa?” – tôi đạm hỏi

– “Đâu có quen biết nhau. Mình còn chưa biết tên anh ta nữa” – em quăng cho tôi câu trả lời.

– “Thế sao lại nhận hoa của người ta, từ chối luôn ko phải hay hơn à?”

– “Từ chối thì thấy có lỗi lắm, tại vì 2 lần trước đã ko nhận quà rồi…” – em tỉnh bơ nói

Eck, anh trai kia ơi, tôi phục cái tính kiên trì nhịn nhục của anh rồi đó…2 lần đầu tặng quà bị từ chối, thế mà cũng mặt dày tặng tiếp lần thứ 3. Hên là Vi ko từ chối, chứ ko thì…chắc có lần 4, 5 quá…=))

– “Cậu mà nhận thì dễ làm anh ta tưởng bở, hi vọng lắm. Sau này thể nào cũng làm phiền cậu nữa!!!” – tôi nhắc em

– “Nếu ko nhận thì cậu tưởng mình ko bị làm phiền tiếp à” – em cười khổ nói.
Chậc, ko ngờ Vi lại gặp những chuyện khó xử như vậy, hèn gì Vi thường đeo tai nghe mà ko bật nhạc, là để tránh bị làm phiền.

– “Thế sao lúc trước Gum cho Vi miếng poca, Vi ko từ chối?”

– “Tại lúc ấy mình đang điên với cậu, chứ bình thường là mình đứng dậy ra chỗ khác ngồi rồi…”

– “Ko hiểu lắm…”

– “Cái lúc mà cậu nộp bài thi về sớm, là mình đã giận lắm rồi. Chiều còn tới nhìn ngắm mình từ trên xuống dưới, rồi còn nói năng lăng nhăng…Ai mà ko điên cơ chứ!!! Có lẽ vì thế khi lần đầu cậu đến ngồi gần mình ở chỗ ghế đá, mình ko cảm thấy bị làm phiền chút nào. Chắc cừu hận che mắt lí trí mất rồi!!!” – Vi nheo mắt nói.

Sax…Tôi mở to mắt nhìn Vi với vẻ khó tin…

– “Thế giờ còn giận Gum ko?”

– “ Còn…”

………no comment………

– “Thôi, thôi, để thứ 7 Gum qua kèm toán cho, bào đảm kì sau Vi làm bài tập trơn tru…” – tôi nhe răng rồi nói.

– “Để xem thế nào đã!!! Địa chỉ nè, bữa đó đến nhớ mặc quầy tây áo sơ mi trắng như đồng phục học sinh giùm cái, ko thì ko xong với mẹ mình đâu!!!”

– “Rồi..rồi, hiểu rồi” – Tôi chậm chạp há mồm.

Chap 9:

– “Ko lẽ sai địa chỉ ta…”

Trước mặt tôi là 1 ngôi biệt thự nhỏ, cao 2 tầng. Cổng trước nhà thì dư rả nếu cho một chiếc xe hơi đi qua. Nhà Vi đây sao?…

Tôi bấm chuông, mười mấy giây sau có người ra mở cửa, là Vi.

– “Vào đi Gum, mẹ mình đang ở bên trong, nhớ chào nha…”

Tôi chợt sững người…đ.. đẹp quá…

Hôm nay Vi mặc đồ khá đơn giản, quần short ngắn hở đùi, làm lộ đôi chân trắng như tuyết dài thon thả, chiếc áo lụa màu trắng hở cổ, hai bên tóc vén ra sau rồi búi lên, 2 lọn tóc trước mái ôm sát 2 bên má nhìn rất đáng yêu và nổi bật.

Thấy tôi nhìn chằm chằm ngây dại, Vi đỏ mặt rồi hỏi:

– “Mặt mình dính gì sao??”

Tôi chỉ cười trừ rồi bước tiếp vào trong.

Whao…ko ngờ trước nhà còn có 1 khu vườn nữa, còn có cả hồ cá, xích đu…

– “Nhà Vi giàu quá ha, thế mà Vi giấu kĩ quá làm Gum ko biết…” – tôi thốt lên

– “Uh…Mà tí vào nhà gặp mẹ Vi cấm lảm nhảm…nghe chưa?”- Vi cảnh cáo tôi.

– “Ok”

Gì mà căng vậy chời…

– “Gâu gâu gâu…”

Ôi mẹ ơi, con chó becgie to quá, ít nhất cũng gần bằng cái xe đạp martin leo núi cùi của tôi.

Con chó đang lao về phía tôi, a aa…who let the dog out?? Sax, giờ sao đây, tôi sởn cả gai óc, ko lẽ bỏ xác nơi xứ người vậy sao, huhuhu…tao còn chưa biết mùi yêu là gì đấy, con kia…Tha cho tao đi mà…

– “Ngoan, ngoan, bé Beck của chị…”

Lúc này đập vào mặt…à ko, mắt tôi là một cảnh tượng khó tin. Con chó to hơn nửa người so với Vi đang ngồi xuống 2 chân sau, vẫy vẫy cái đuôi, lưỡi cứ thụt dô thụt ra nhìn mỏi cả mắt, nước dãi chảy cả ra, đang tận hưởng bàn tay mềm mại, xinh xắn vuốt qua vuốt lại ở trên đầu.

Tôi nói thật với các bác, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi tranh giành cùng 1 con chó, nhưng ngày hôm nay, tôi lại đi ghen tị với con chó đang ở trước mặt tôi…

Tôi ước mình đc như nó, đc đôi bàn tay ấm áp kia vuốt ve, nắn nót…nghĩ đến đây mà tôi bất chợt chảy nước miếng…

Con Beck như cảm nhận đc tôi đang nghĩ gì, nó sủa…

– “Beck, ngoan nào, bạn chị đó, đừng sủa nữa…” – Vi nhân hậu vỗ về nó.

Ko ngờ con Beck nghe lời răm rắp, ngừng sủa rồi nhìn tôi như nhìn con mồi.

Ohhh, shitttttt, bà nội mày, tao chưa từng ăn thịt chó lần nào đâu đấy…

– “Theo mình vào nhà đi Gum…” – Vi gọi

– “Uh…”

Sau khi đi qua con Beck, tôi ngoái đầu lại, chỉ thằng tay vào mặt nó rồi nói thầm với nó:

– “ Coi chừng tao đấy…”

– “Gâu gâu gâu…”

Thấy nó vùng chạy đến, tôi lao nhanh theo sau Vi vào nhà.

……

– “Sao đầu cậu ra mồ hôi nhiều vậy, mặt tái mét nữa??”

– “Ko có gì, sáng nay trời nóng quá…haizzz…có máy điều hoà nhớ bật nha Vi…” – tôi qua loa trả lời, hú hồn, mém tí nữa là bị nó cắn trúng.

Vào trong nhà, trên ghế salon có một người phụ nữ đang ngồi, cô ấy na ná Vi, mặt cũng đang lạnh lùng nhìn tôi…Haizzz, thật đúng là, con và mẹ giống nhau như đúc.

– “Con chào cô” – tôi cười hì hì, ráng tỏ ra thân thiện.

– “Cháu là…” – mẹ Vi cảnh giác nhìn tôi.

– “Cậu ấy đến phụ đạo môn toán cho con đó mẹ” – Vi đỡ lời giùm tôi.

– “Uh, có uống nước gì ko, cô lấy cho…” – mẹ Vi ngạc nhiên một hồi rồi hỏi tôi nhẹ nhàng.

– “Dạ, cho cháu ly nước lọc cũng đc ạ. Cám ơn cô” – tôi lễ phép

– “Uh, cám ơn cháu. Ráng giúp giùm cô con Vi, môn toán nó yếu lắm…” – mẹ Vi nhìn tôi cười rồi nói, sau đó ánh mắt thâm thuý nhìn Vi.

– “Mẹ này, mẹ vào pha nước đi mà…” – Vi xấu hổ nói.

Thế là mẹ Vi nhìn tôi cười cười, sau đó vào trong bếp.

– “Này…này, Gum đi đâu đó???”

Vi nhìn thấy tôi tính bước lên cầu thang nên ngạc nhiên hỏi.

– “Thì lên phòng cậu học bài chứ làm gì???” – tôi ko hiểu hỏi lại.

– “Lên phòng mình làm gì, ở dưới này học mà…” – Vi giận hờn nói.

– “Hả…”

Tôi nghĩ thầm, ờ ha, phòng con gái đâu dễ cho con trai vào đc. Tại mỗi lần qua nhà thằng Khanh, Tuấn chơi là tôi thường lên phòng tụi nó. Kì này đến nhà Vi mà ko để ý, nguy hiểm quá…

– “À, ờ, vậy học thôi…” – tôi xấu hổ đáp.

Dù gì tôi cũng muốn lên phòng Vi xem thế nào, từ đó có thể biết nhiều thêm về Vi. Cấm suy nghĩ đen tối nha các bác…

Haizz, đến bao giờ anh mới đc vào phòng em đây Vi ơi…

Chap 10:

– “Trước khi học, Gum có 2 điều kiện”

– “Hả, học mà cần điều kiện gì nữa???”

– “Trật tự, nghe nè. Điều 1: kể từ bây giờ, luôn gọi Gum là thầy.”

Em sững sờ nhìn tôi…

– “Cái đó…ko gọi như thế đc ko?” – em nhẹ hỏi.

– “Chắc ko đc, nếu Gum kèm toán cho Vi thì Vi gọi Gum một tiếng thầy cũng là chuyện thiên kinh đại nghĩa. Với lại, xưng hô như vậy sẽ khiến cho chúng ta nhập tâm hơn, hiệu quả học tập sẽ tốt hơn…”

– “Ừmmm…rồi, ok” – em than thở.

– “Điều 2: thầy luôn luôn đúng. Nói gì, làm gì cũng ko đc cãi, ko đc chống đối”

– “Ok…Ây, stop right there”

– “ Sao, có vấn đề gì?”

– “ Làm gì cũng ko đc chống đối…cậu có ý gì?” – Vi nhăn mặt lại, tỏ vẻ khó hiểu.

– “Nghĩa là thầy muốn giao bài tập nhiều, hay lớn tiếng, hay khẽ tay…pla.. pla.. pla…thì ko đc kháng cự” – tôi mặt nghiêm chỉnh nói.

Kha kha, đồng ý đi Vi ơi. Để rồi anh sẽ làm gì em mà anh cũng ko bik đâu à nha…

– “Nhanh, nhanh nào, quyết định nhanh đi. Cho cậu 5s, ko thì mình về. 5…4…3…2…1…” – tôi hối thúc Vi.

– “Ok, ok…Mình đồng ý!!!” – Vi đồng ý một cách miễn cưỡng.

– “Rồi, đầu tiên thầy sẽ cho em vài bài tập để kiểm tra sức em đến đâu…”

– “ Haizz, sao ko đổi dấu bất phương trình khi nhân chia số âm vậy…”

– “Chậc, cái này là hệ phương trình đối xứng, sao lại giải theo kiểu cổ điển…”

– “Hả, công thức sin cos nhân ba đâu phải thế này…Mà sin(90o) sao bằng 0 đc????”

– “Trời ơi, hình thoi đâu phải là hình này, hình này là hình thang cân…”

– “Thôi chào em, thầy về đây…” – tôi khổ sở tạm biệt học sinh yêu dấu của tôi.

– “Ê, cậu…à, thầy đi đâu vậy. Em toán yếu lắm, ráng giúp em đi. Sau này em hậu tạ thầy gì cũng đc.” – Vi làm nũng với tôi.

– “Haizzz…Sao số thầy khổ thế này” – tôi cười khổ rồi quay lại.

– “Từ giờ cấm dùng casio fx nữa, khi nào lấy lại căn bản rồi hẵng dùng.”

– “Ơ, nhưng mà, em ko tính nhẩm đc?” – Vi khổ sở cầu tôi.

– “Thầy dạy em cách tính nhẩm, phép tính nào đơn giản thì nhẩm cái ra, ko nhất thiết phải bấm máy, như thế sẽ hình thành thói ỷ lại. Em biết ko, thầy đã từng thấy có học sinh, giải phương trình bậc nhất: 3x = – 24, thế mà cũng bấm máy 24/3 = 8, rốt cuộc sai. Thấy chưa, vì thế, từ giờ em mà xài máy, thầy khẽ mông…à tay “- tôi hăm đe.

– “Vâng”…- Vi mếu máo nói.

– “Đầu tiên, thầy sẽ dạy đại số lượng giác trước vì em yếu nhất phần này. Bây giờ, mấy cái dạng như sin(- a), sin(pi– a), sin(a+b), cos(a+b), tg(a+b)…thầy sẽ cho em câu thần chú để biến đổi, dễ nhớ lắm, nghe thầy đọc nè…

Đối trừ bỏ cos
Bù trừ bỏ sin
Sin thì sin cos cos sin
Cos thì cos cos sin sin dấu trừ
Tang thì hai tang cộng nhau
Chia cho số 1 đem trừ tích tang…”

……

Cầm cái máy tính của Vi lên, tôi định nhét vào trong cặp cho Vi. Lúc mở ra, tôi chợt bất ngờ khi thấy bên trong có một cái huy hiệu vương miện.

– “Ủa Vi, em cũng tham gia cuộc thi P&P à??” – tôi quay sang hỏi em.

– “Vâng thưa thầy, cả lớp bầu em, em ko còn cách từ chối.” – Vi khó khăn nói.

– “Khà khà, khà khà…” – tôi cười khanh khách.

– “Sao vậy, có chuyện gì hả?” -Vi khó hiểu hỏi.

– “Thầy cũng có tham gia cuộc thi đó đấy em à…Hahaha”

– “Vậy hả? “

– “Ôi, ước gì thầy đc làm prince, vì em chắc chắn sẽ là princess rồi…Haizzz, hi vọng ko có ai đẹp trai hơn thầy…” – tôi liếm liếm môi nói một cách trắng trợn.

Dường như đoán đc ý đồ xấu xa, bỉ ổi của tôi, nên Vi ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.

– “Em ko đc làm princess đâu, thầy đừng mơ nữa “- Vi chép môi nói.

Chap 11:

– “Sao ko đc. Trường ta có ai đẹp hơn học trò của thầy à…”

– “Em có đeo cái huy hiệu lúc ra khỏi lớp bao giờ đâu…Em chỉ đeo lúc đầu giờ học với lúc tan học thôi…” – Vi trề môi nói.

– “What…” – tôi trợn mắt lên.

Những nam thanh nữ tú đăng kí tham dự cuộc thi “P&P” thì sẽ đc phát cho mỗi người 1 cái huy hiệu hình vương miện màu vàng, và trên đó có đánh số thứ tự. Bất kì học sinh nào trong trường thấy muốn vote cho ai, thì sẽ lại gần và xem mã số, sau đó ghi vào tờ mẫu là: nữ/nam <mã số>, mỗi tờ chỉ đc tối đa 1 nam hoặc 1 nữ hoặc cả 2.

Vi nói chỉ đeo huy hiệu lúc vào học và tan học, còn lại đều tháo ra…Như vậy thì đúng là tránh đc rất nhiều phiền phức, vì giờ vào học Vi đi trễ thì ai mà thấy đc, còn lúc tan học thì ai cũng lo ra về, người nào rảnh ở lại mà tìm, chỉ có giờ ra chơi là dễ soi nhất thì Vi lại tháo ra, vì thế người khác gặp cứ nghĩ Vi ko tham gia cuộc thi. Cùng lắm thì cũng có người thấy, nhưng số đó sẽ rất ít. Haizzz, chứ nếu ko thì…princess chắc chắc sẽ là Vi.

– “Giỏi, giỏi lắm trò ngoan của thầy…Ha ha ha, thôi, làm bài tiếp đi…Nhìn cái giề mà nhìn” – tôi vui vẻ hớn hở bặm trợn nói.

Mặt Vi nghệch ra, ko hiểu sao tôi lại có thái độ như vậy. Haizzz, trò nghĩ là thầy sẽ để thằng con trai khác hôn trò trước mặt thầy à, quên ngay đi. Trò là của thầy, là con mồi của thầy, cấm thằng nào khác đụng vào…Đệt mợ, thằng nào dám đụng vào trò, thầy phồng tôm nó luôn…

Đang hoang tưởng trong đầu, thì tôi nghe thấy tiếng Vi hỏi nhỏ:

– “Ủa thầy, thế nếu thầy đc làm prince, thầy có hôn princess ko?”

– “Có ngu mới ko hôn, cá mỡ dọn lên tận miệng mèo rồi còn gì” – tôi lè lưỡi liếm liếm môi.

– “Đồ dê xồm, em khinh…” – Vi nhìn tôi với cặp mắt coi thường rồi quay qua làm bài tiếp.

Chà, có vẻ mình đã đánh mất hình tượng một người thầy đáng kính trong mắt em mất rồi, nhưng thầy ko hối hận đâu em ạ. Hôn gái miễn phí mà ko hôn, thầy đâu phải gay…

Buổi dạy toán đầu tiên diễn ra êm ả, ko sờ mó, ko ôm ấp, ko nhìn lén bậy bạ (thực ra là có nhưng mà nhìn một cách trong sáng thôi). Vi có vẻ tập trung và chăm chỉ học, trên trán Vi cũng lấm tấm vài giọi mồ hôi. Haizz, phải ráng thôi trò ơi, đừng lo, thầy sẽ giúp em từng bước, từng bước hoàn thiện môn toán.
Em phải tin ở thầy…Tôi đúng là sinh ra để làm thầy giáo mà…hahaha

– “Hẹn gặp trò ở lễ hội nhé…” – tôi hớn hở nói.

– “Uh, thôi thầy về đi…” – Vi cười tiễn tôi ra khỏi nhà.

– “Gâu…gâu gâu…” …???

– “Im mày, chó khôn ko cắn bậy…” – tôi bực mình quát con Beck.

– “Này, lần sau ko đc nói như thế với Beck, nghe ko?” – Vi khó chịu nói với tôi.

Nghĩ cũng đúng, mình ko phải chủ của con chó nên chửi nó cũng kì, vả lại còn chửi ngay trước mặt chủ của nó.

– “Uh, thầy xin lỗi. Thôi, thầy về đây, bye “

– “Bye bye thầy” – Vi vẫy tay chào tạm biệt

Chap 12:

Tối nay là lễ hội noel ở trường, tôi đang mặc bộ lễ phục mà ban tổ chức phát cho các thí sinh, những ai tham gia cuộc thi “P&P”, đó là một bộ vest, chậc, nhà tài trợ ko bik là ai mà chơi nổi quá.

19h lễ hội mới bắt đầu. 21h sẽ tuyên bố danh hiệu “P&P”. Tôi ở nhà đến 19h30 thì mới đến trường. Lúc vào thì xung quanh nhà thi đấu đã đầy khách.

Hôm nay nhà thi đấu đc tân trang rất đẹp, treo khắp nơi trên tường là những bông hoa tuyết, lốm đốm trên đất là những hạt tuyết giả càng làm tăng thêm nét noel trong đây. Ở giữa là một cây thông lớn, chắc là cây giả, cao chừng 4- 5m, treo đầy những vật trang trí bóng loáng. Xếp dưới cây thông là hàng đống gói quà, chắc cũng giả nốt, đc gói gem cẩn thận và xinh xắn. Đẳng sau, đối diện với sân khấu chính là dãy bàn thức ăn phong phú với đủ loại: hoa quả, thịt gà, bò nướng…cùng với vô số loại nước uống như pepsi, coca, trà chanh, trà sữa…

– “Ôi, hoàng tử, hoàng tử của lòng em kia rồi…”

Bỗng 1 tiếng hét bỉ ổi vang lên, chả cần quay lại cũng biết đó là thằng Khanh.

– “Hai tụi mày đến lâu chưa?” – tôi hỏi

– “Lâu rồi, 19h đã vào rồi, nãy giờ đi tìm mày đó.” – Tuấn nói.

– “Kì này khối 12 chơi nổi quá, tài trợ đồng phục toàn hàng chất. Thí sinh P&P, nam thì vest đen, nữ thì đầm trắng dài đến gót chân.” – Khanh than thở nói.

Nhìn rải rác khắp nhà thì đấu, nổi bật nhất có lẽ là những bộ đầm trắng. Những bạn nữ này vốn dĩ đc chọn tham gia P&P bởi vẻ bề ngoài của mình, mặc thêm chiếc đầm trắng sáng dài, phối cùng với khung cảnh trang trí trắng như tuyết xung quanh thì càng lung linh, đẹp đẽ hơn, điều đó là ko bàn cãi.

Vô thức nhìn về 1 hướng, tôi trông thấy 1 hình ảnh có lẽ sẽ ko bao giờ quên đc. Vi mặc trên người bộ đầm dài, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền duỗi xuống điểm xuyết thêm cho sự rực rỡ của chiếc đầm, gương mặt đẹp như một thiên thần. Vi đứng đó một mình, cả người toát lên sự lạnh lùng, dường như cách ly với thế giới xung quanh, trông Vi lúc này như một cô công chúa tuyết cô độc và băng giá.

Tôi như bị Vi thu hút một cách mạnh mẽ…

– “Mày và nó tiến triển đến đâu rồi…” – Khanh khoác vai tôi.

– “Mới chỉ là bạn bè thôi, haizzz…” – tôi trả lời thành thật.

– “Vậy là tốt lắm rồi, trường mình có đứa nào làm bạn đc với nó đâu…” – Khanh động viên.

– “Ủa mà nghĩ cũng kì, sao con nhỏ đó ko từ chối thằng Gum nhỉ?” – Tuấn ngạc nhiên.

– “Uh, tao cũng ko biết nữa. Mày làm sao hay vậy Gum…” – Khanh hỏi.

– “Thú thật với tụi mày, tao cũng chả biết. Lúc tao đến làm quen, thì em ấy ko có bài xích tao mạnh mẽ như những đứa khác.” – Tôi cũng mù mờ trả lời.

– “Thôi, qua đó nói chuyện với nó đi. Tao thấy trong đây chắc chả có ai là bạn với nó. Tội nghiệp nó thật.” – Khanh thương cảm nói.

– “Tụi mày cũng theo tao đi đến đó, để tao giới thiệu tụi mày cho nhỏ đó biết”.
Tôi bước lại đằng sau em, nhìn em một hồi, sau đó cười đểu nói nhỏ vào tai em:

– “Học sinh của thầy ơi, em đẹp lắm “

Vi giật mình, quay qua nhìn, thấy là tôi mới thở nhẹ một cái. Vẻ lạnh lùng trên mặt tan dần, nhìn tôi cười cười rồi nói:

– “Thầy của em ơi, thầy cũng phong độ lắm”

– “Trò ơi, đây là 2 người bạn thân nhất của thầy. Khanh, Tuấn”

– “Khanh, Tuấn, đây là học trò cưng nhất của tao, Vi”

– “Chào em, rất vui đc làm quen.”

– “Ưmmm…Vâng, chào 2 anh” – Vi nhìn tôi vài giây, lưỡng lự rồi mới trả lời Khanh và Tuấn.

Có lẽ em vẫn chưa quen với việc làm quen nhiều người cùng lúc như vậy.

– “Thôi, qua kia ăn đi, chứ còn khoảng 1 tiếng nữa mới đến lễ danh hiệu.”

Tôi nhanh nhảu nói, rồi bàn tay vô thức nắm lấy tay Vi kéo đến bàn thức ăn.

– “Ơ…thầy…thầy…”

Tôi khó hiểu quay lại nhìn Vi, thì giờ đây mặt Vi đang đỏ bừng, Vi chỉ chỉ tay còn lại vào cái tay đang bị tôi nắm nói lí nhí:

– “Sao thầy…lại…nắm tay em…”

Ờ ha, nam nữ thọ thọ bất thân. Mà thôi, kệ cmn đi…

– “Sao vậy, thầy chỉ dắt em đến bàn ăn thôi…”

– “Nhưng em tự đi đc mà…” – Vi xấu hổ nói.

– “Ko đc, với bổn phận là thầy tư gia của em, thầy phải canh chừng em, lỡ em đi lạc thì lấy ai đóng học phí cho thầy…Ko đc cãi nữa, quên quy tắc số 2 rồi à…”

Tôi mặt dày nói, rồi ko kịp cho Vi suy nghĩ giây phút nào, tiếp tục nắm tay em dắt đến bàn tiệc.

Tôi ko còn nghe thanh âm chống cự từ Vi nữa, chắc lúc này em cũng đang cực kì xấu hổ rồi.

Ăn uống no nê, sau đó tôi đi ra ngoài dạo cùng Vi, tán gẫu này nọ, đi theo cùng còn có Khanh và Tuấn. Vi cũng đã bớt tránh né 2 đứa tụi nó, bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn. Trò cùa thầy ơi, cuối cùng em cũng có thêm đc 2 người bạn mới nữa rồi đó. Mặc dù nhân phẩm của chúng chả ra gì…ack…nhưng thầy cam đoan 2 đứa tụi nó sẽ là những người bạn tốt.

Và thời điểm đc mong đợi nhất đã đến.

– “Thưa các bạn, thời khắc quan trọng nhất của buổi lễ tối hôm nay đã tới. Đó là lễ phong vương cho 1 cặp nam thanh nữ tú, đã vượt qua đc rất nhiều ứng cử viên nặng kí khác. Và ko khiến các bạn phải chờ lâu nữa, mình xin đc đọc kết quả ngay bây giờ.” – cậu thanh niên MC đứng trên sân khấu đang làm công việc thu hút đám đông rất tốt.

– “Danh hiệu Prince năm nay thuộc về…Anh Tú…”

Toàn bộ khách khứa đều vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng bạn Tú gì gì ấy, cũng phảng phất đâu đó ánh mắt ghen tị, tiếc nuối, và cũng có 1 chút căm phẫn.
Nhìn cậu thanh niên đang hớn hở bước lên trên sân khấu, tôi muốn xem kĩ cậu ta đẹp đến nhường nào. Đệt mợ, mặt mũi thế này thì cũng đẹp trai đó, nhưng mà cũng chưa đến mức đc làm prince. Chênh lệch với mình cũng ko ít, mà sao lại đc làm hay vậy. Haizzz…thôi kệ, quan tâm làm gì, cũng chỉ là 1 nụ hôn thôi, mình có em Vi rồi mà. Khà khà…Ko biết ai đc làm princess đây, Vi thì ko có rồi, chắc bạn nữ sắp lên cũng đẹp lắm đây…

– “Và điểm nóng nhất trong buổi lễ tối nay, danh hiệu Princess thuộc về……thuộc về……”

Lại cái trò ngập ngừng vài giây để làm tò mò thính giả của tụi MC, rẻ tiền vkl. Nói nhanh lên ko tao vác phớ lên bi giờ…

– “…Lam Vi…”

Chap 13:

– “Bạn Lam Vi có ở đây ko ạ, xin mời bạn nhanh chóng lên sân khấu” – MC thúc giục.

Tôi cũng ko tin vào tai mình nữa, chuyện này sao có thể…Nhìn sang Vi thì thấy em cũng đang nhìn tôi với một ánh mắt thẫn thờ, mặt em tái mét, bàn tay em nắm lấy tay tôi từ lúc nào, và tôi cảm nhận rõ đc sự run rẩy từng chập từ đôi bàn tay đó.

– “Đề nghị bạn Lam Vi nhanh chóng lên sân khấu……”MC tiếp tục giục nói.

– “Lên đi trò, ko sao đâu, lên đeo cái vương miện rồi xuống thôi. Đừng lo, nghe thầy đi…”

– “Nhưng còn nụ hôn…em…em…” – Vi hoảng hốt nói với tôi.

– “Thằng đó mà tiến đến gần thì em chạy xuống ngay nhé, nghe thầy, lên đi, thầy sẽ đứng dưới ủng hộ em, ngoan…” – tôi an ủi em thật nhẹ nhàng.

Vi ngậm môi, chần chừ một lát rồi bước lên sân khấu một cách rụt rè.

Tôi đứng dưới chăm chú dõi theo em. Mẹ mày Tú, mày mà hôn học trò tao, tao vác hàng rượt mày đến cùng…

– “Haizzz…đúng là gian lận rõ ràng mà…” – thằng Tuấn nói nhỏ vào tai tôi.

– “Ý mày là sao? “

– “Tao được biết, anh Tú đứng trên sân khấu đó, là thành viên trong ban tổ chức lễ hội tối nay. Mày quên ảnh rồi sao, lần đầu lúc gặp Vi ở ghế đá nhà thi đấu, ảnh mang gói quà đến tặng cho Vi đó…” – Tuấn giải thích.

Nghe thế, tôi liền tập trung ánh mắt vào anh Tú trên sân khấu. Đúng là cậu ta, cái cậu học sinh mà bị Vi từ chối 2 lần khi mang quà đến tặng, để rồi lần thứ 3 mới đc Vi nhận.

Cúi đầu xuống, tôi thầm suy nghĩ.

Khoan đã, ko ổn, có âm mưu chăng???

– “A a aa….Aa”

Nghe tiếng hét thất thanh phát ra từ trên sân khấu, tôi chợt lạnh sống lưng, là tiếng của Vi.

Trên sân khấu, thằng Tú đang ôm người và hôn lên má Vi, Vi có lẽ ko kịp phản ứng bởi hành động của thằng Tú, nên đến khi nụ hôn chạm vào má vài giây rồi em mới chợt giật mình, và hét lên, sau đó vùng ra khỏi thằng Tú rồi chạy ra ngoài nhà thi đấu. Tôi thấy…em đang oà khóc…

– “Mẹ kiếp…”

Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm em, ko thấy bóng em đâu cả. Chạy đi tìm xung quanh đó vẫn ko thấy Vi…Em chạy đi đâu, đừng có bị gì nha Vi ơi…Tôi lo lắng nghĩ thầm trong đầu, chợt nhớ ra một nơi, tôi liền chạy đến đó.

Vi đang ngồi trên cái ghế đá mà thường ngày em và tôi hay ngồi vào giờ ra chơi, đôi giày đang nằm vung vãi dưới đất, hai chân em co lên sát người, hai tay ôm cẳng chân, em đang vùi mặt vào giữa hai đùi của mình. Lại gần, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít…

Ngồi sát em, tôi chần chừ vài giây, sau đó định vòng tay qua người em, định ôm ấp an ủi em…

– “Buông tôi ra, tránh xa ra, các người là một lũ xấu xa, bỉ ổi…”

Vi vùng ra, thụt người về sau, lúc em ngẩng mặt lên thì 2 hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, chiếc đầm bên dưới cũng ướt nhem. Lòng tôi quặn thắt, tôi thật ko ngờ việc đó lại gây một cú sốc mạnh mẽ đối với em như vậy.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Bánh Dầy Bánh Chưng
Trời ơi, hụt !
Chứng minh là cô ta không đặc biệt
Di tích hóa thạch
Cách bán