<?php the_title(); ?>

Chuyện Tình Kem Kiwi

09.07.2014
Admin

Truyện: Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Thùy Dương.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

*********************

Một buổi sáng đẹp trời.

“Á áaaaa…Kemmm!”

Từ phía phòng bên, tiếng Sam hét to làm tôi giật bắn cả mình. Tôi lồm cồm chui ra khỏi chăn, dụi mắt và tiến về phía cửa. Đã có ai nói với chị ấy là làm phiền người khác vào buổi sáng là điều rất bất lịch sự không nhỉ? Mà thôi quên chuyện đó đi, hình như trong từ điển của Sam không có từ “lịch sự” thì phải.

“Gì hả chị? Em đang ngủ.” – Tôi làu bàu.

“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần là không được phép cho con mèo chết tiệt này bước chân vào phòng tao cơ mà? Mày có biết là tao ghét nhất chó mèo không?”
“Biến ngay đi!”

Lại là Jimmy, không hiểu nó nghĩ gì mà lại sang phòng Sam nằm ngủ trên ghế sofa của chị ấy. Mà mùa này nó còn đang thay lông nữa chứ. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, tôi xốc Jimmy lên và bế nó ra khỏi căn phòng sạch sẽ của Sam.

“Chị là đồ quá đáng!” – Tôi gắt.

“Ừ, tao quá đáng, chỉ cần lần sau mày đừng để tao phải trông thấy bộ dạng gớm ghiếc của con quái vật này là được.”

“Chị nói cái gì thế? Jimmy đâu phải là quái vật?”

Sam cười khẩy và nhún vai:

“Tùy mày, tao cũng không có thời gian ngồi đôi co với mày, tao có việc phải đi, à mà mày cẩn thận với con mèo của mày đấy! Coi chừng đó!” – Chị ấy trợn mắt lên.

Tôi không nói gì, chuyện này thường xuyên xảy ra giữa hai chúng tôi. Cãi nhau với Sam là việc làm ngu ngốc nhất mà tôi từng biết, bởi chẳng một ai có thể cãi lại chị ấy, chị ấy luôn cho mình là đúng, tốt hơn hết là để cho Sam muốn nói gì thì nói, tôi không thèm chấp.

Lần sau chắc tôi sẽ không thể để cho Jimmy lởn lởn quanh phòng chị ấy nữa. Mới hai tháng trước thôi, khi phát hiện ra Jimmy chui vào nằm giữa đống quần áo mới mua của Sam, chị ấy đã nổi khùng lên, “dã man” lấy kéo cắt hết ria của Jimmy và đá nó bay xuống dưới cầu thang không chút thương tiếc. Thật không công bằng là mẹ chỉ mắng chị ấy có một tí và rồi lại quay vào tập trung chế biến món Spaghetti mà mẹ mới học được từ một tạp chí online.

Thật không chấp nhận được, sớm muộn gì tôi cũng phải mua bảo hiểm nhân thọ cho Jimmy thôi.

“Nói với mẹ là tao ra ngoài một lúc.” – Sam vừa nói vừa soi gương vuốt vuốt lại mái tóc xoăn mà chị ấy khoe vừa làm xong hôm qua.

“Vâng.” – Tôi ngoan ngoãn trả lời.

Thật ra Sam có đi cả tuần chăng nữa cũng chẳng sao cả. Ở nhà một mình mà không có bà chị xấu tính ấy thì đúng là chẳng có gì tuyệt hơn.

Sam vung vẩy túi xách và lộp cộp đi đôi giày cao gót đen bóng ra khỏi nhà. Sam đi rồi làm căn nhà yên tĩnh hẳn. Phảng phất đâu đây vẫn còn mùi nước hoa của chị ấy, tôi vội đóng cửa và chui ngay vào phòng, ngửi nhiều mùi đó sẽ làm tôi thấy đau đầu kinh khủng.

Tôi 17 tuổi còn Sam 20. Sam đang học đại học khoa thiết kế thời trang. Tôi nghĩ ngành đó khá là hợp với một người như chị ấy, một tín đồ điên cuồng của quần áo và mĩ phẩm. Mẹ tôi đã không ít lần phàn nàn về việc mua sắm vô tổ chức của Sam, nhưng Sam chỉ gật gù rồi đâu vẫn vào đấy. Chị ấy có một công việc part – time ở tiệm coffee Romance, tiền lương cũng khá cao nhưng tôi cá là chị ấy đã rót hết vào việc mua sắm.

Sam thích hàng hiệu, những thứ đồ lấp lánh và đắt tiền làm cho Sam thích đến mê mẩn. Nếu như không mua được món đồ mà Sam thích thì cả tuần đó chị ý sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được mất!

À, tôi đang băn khoăn không biết có nên mách mẹ về việc Sam đã mua một cái quần jean rách túa lua hư hỏng hay không. Sam nói đó là mốt của mùa thu năm nay và nếu như không mua được nó chị ý sẽ tiếc điên lên mất. Tất nhiên là mẹ cấm hoàn toàn mấy thứ đồ phản cảm. Nhưng bằng một cách nào đó tôi đã thấy chị ấy diện nó tung tăng đi chơi cùng anh bạn trai ở trung tâm thương mại.

Tôi và Sam là hai chị em ruột, nhưng chúng tôi không hề ưa nhau, chính xác hơn là tôi không hề ưa chị ấy, một con người xấu tính và không thể nào chiều được. Thử tưởng tượng xem, nếu tôi mà là bạn trai của chị ấy, chắc tôi sẽ phát điên lên vì tính tiểu thư của chị ấy mất!

Tôi và Sam khác hẳn nhau về mặt bề ngoài. Chị ấy thường gọi tôi là con nhà quê (chắc chị ấy không biết rằng mình cũng là chị của một con nhà quê). Chuyện Sam gọi tôi như thế cũng chẳng khiến tôi bận tâm lắm, ai mà dỗi hơi đi tranh luận với Sam chỉ để chứng tỏ rằng mình không phải một đứa nhà quê. Sam hay mỉa mai những bộ quần áo của tôi và gọi nó là kiểu “bà già thập niên 70″! Cái câu ấy tôi nghe không lọt lỗ tai một chút nào nhưng vẫn cố lờ đi, ai chẳng biết tủ quần áo của Sam lúc nào cũng mốt nhất!

Nhưng mà…có đúng là trông tôi rất nhà quê không?

Có đến nỗi nào đâu nhỉ?

Tôi thấy yêu mái tóc của mình.

Nó khá dài, có màu chocolate và thật là mềm mượt.

Tôi nhớ hồi mình còn là một cô nhóc nhỏ xíu, cứ đến kì nghỉ hè là lại được đến trang trại bò sữa của ông nội. Cả ông và bà đều chăm sóc và yêu quý tôi hết mực. Nhất là bà. Mỗi sáng bà đều chải tóc cho tôi bằng chiếc lược gỗ xoan đào. Bà hay gọi tôi bằng cái tên “Công Chúa Nhỏ” – nghe khá là dễ thương nhỉ!

Tôi cũng rất thích đội những chiếc mũ len bà đan tặng. Nó nhỏ xinh thôi, và hầu hết đều có màu xanh lá cây hoặc vàng chanh – Hai màu tôi kết nhất.

Và thế là tôi cũng có thêm một cái tên đáng yêu nữa đó là: Mũ Len Nhỏ. Lại là một cái tên có từ “Nhỏ”.

Nhưng thực ra hồi bé tôi nhỏ thật. Và đến tận bây giờ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Tôi cao có 1m50. Cũng không hẳn là thấp lắm nếu so với bà cụ 70 tuổi ở nhà bên cạnh.

Được rồi, tôi thừa nhận là mình có chiều cao nhỏ nhắn và xinh xắn nhất lớp. Chiều cao nhỏ nhắn ấy nhiều lúc làm tôi thấy hơi phiền toái chút. Cụ thể là nó khiến cho tôi không thể nào chống chân nổi chiếc xe đạp của chính mình, và thành ra tôi phải nhảy xuống xe mỗi khi gặp đèn đỏ.

Cả việc tôi gặp rất nhiều khó khăn khi học thể dục, nhất là môn ném bóng rổ. Trời ạ, cái rổ chết tiệt ấy nó quá cao so với tôi, thử hỏi Kobe Bryant sẽ làm nên trò trống gì nếu như anh ta cao 1m50? Không, đúng không? Chắc chắn anh ta sẽ bị trượt khỏi đội tuyển ngay từ vòng gửi xe.

Ước gì môn bóng rổ biến thành môn Guitar hoặc hát nhỉ? Đảm bảo thầy Súp Lơ (đây là biệt danh bọn tôi đặt cho thầy, tất nhiên chỉ dám dùng khi không có thầy ở đó thôi!) – sẽ chẳng thể thẳng tay cho tôi điểm 6 vào sổ kèm theo tiếng thở dài ngao ngán mỗi lần kiểm tra nữa. Ha, vì chơi guitar và hát là sở thích và đam mê của Kem mà!

Nhưng cái sở thích ấy của tôi luôn luôn bị bố mẹ gạt đi và bị chị Sam chế nhạo. Bố không thích tôi có tính văn nghệ sĩ. Bố muốn tôi tập trung học và tương lai đi theo ngành kinh tế, thì xu hướng chung của thời đại là vậy mà. Thế nên tôi chỉ dám chơi đàn và hát hò ở trong phòng hoặc khi đến thăm trang trại bò sữa của ông. Ông và bà thật tuyệt, cả hai luôn luôn ủng hộ và lắng nghe tôi hát. Bà còn nói giọng hát của tôi rất đặc biệt nữa! Tôi chẳng biết nó đặc biệt hay không, chỉ cẩn có người thích nghe tôi hát là vui lắm rồi!

À, tôi còn bị cận thị nữa. Nhưng đó không phải là vấn đề gì quá lớn đối với tôi. Rất nhiều học sinh trên trái đất này cận thị đó thôi, chuyện quá bình thường. Vả lại, khi đeo kính, trông tôi rất ổn mà, thật đấy.

Tôi đeo một chiếc gọng bằng nhựa to tròn màu đen, tuy trông nó khá là cũ kĩ nhưng bạn có thấy là xu hướng thời trang bây giờ rất ưa chuộng style Nobita không?

Ha, phải đấy, style Nobita, rất đáng yêu và tinh tế.

À, cả nụ cười của tôi nữa, rõ ràng là nụ cười của tôi rất tươi, chỉ có điều là nó không sáng láng lắm bởi tôi đang mang niềng răng. Mà mang niềng răng thì sao chứ?

Mặc kệ, tôi vẫn cứ thích cười và hay cười.

Vì sao chị Sam cứ phải nhạo báng và so sánh tôi với Huyền Diệu của serie “Cô gái xấu xí” trên kênh VTV3?

Ok, thế cũng tốt thôi. Chị Sam không thấy là Huyền Diệu có cả một anh giám đốc đẹp trai ga – lăng yêu say đắm còn gì, họ còn làm đám cưới nữa chứ, ôi, giá mà sau này tôi cũng lấy được một anh giám đốc như thế, tôi sẽ sướng điên.

Tôi thấy ghét bộ đồng phục của trường Isaac Newton. Ý tôi là, tôi rất yêu ngôi trường của mình, trừ việc đồng phục ở đây không phù hợp với tôi cho lắm. Váy chả vóc, giá như ban giám hiệu nhà trường thiết kế quần cho học sinh nữ thì có phải tốt hơn không.

Bộ đồng phục này đối với tôi thật là vướng víu, lại còn thắt nơ cài áo nữa chứ, tôi phải loay hoay 15′ mỗi ngày với bộ đồng phục ấy, mà đáng lẽ ra với thời gian ấy, tôi có thể mặc và thay liên tiếp 15 chiếc quần jean cũng nên.

Cuối cùng cũng mặc xong. Tôi vớ lấy chiếc cặp sách trên bàn học và phi xuống nhà.

Mẹ đã hoàn thành xong bài tập chạy bộ và đang chuẩn bị bữa ăn sáng.

Nhìn thấy tôi, mẹ mỉm cười và đặt xuống bàn ăn một ly sữa nóng hổi cùng hai lát bánh mì phết bơ lạc.

“Cảm ơn mẹ!” – Tôi vui vẻ ngồi xuống.

Phải nói rằng món bơ lạc của mẹ làm rất tuyệt, luôn luôn là như vậy. Mẹ có bí quyết chế biến nó rất khéo léo như thể mẹ là người thợ làm bơ lạc thực thụ vậy. Nó không quá béo ngậy, không quá ngọt mà lại có mùi vị rất riêng. Tôi đã ăn bánh mì phết bơ lạc của mẹ được 11 năm rồi, từ hồi tôi lên 6. Và xin thề là tôi chưa bao giờ cảm thấy chán.

Mẹ của tôi nấu ăn không thể chê vào đâu được. Chẳng bù cho tôi. Bạn biết không, những món ăn tôi làm ra, người không thể nào ăn nổi, trừ khi người đó là siêu nhân! Những món ăn của tôi khi thì sống quá, khi thì dừ quá, hay khi thì mặn quá, khi thì nhạt quá. Nhiều khi tôi cũng thấy phát ngán về bản thân mình, chẳng làm được việc gì ra hồn cả, hễ đụng vào đâu là hỏng đấy, rõ là chán.

Ăn sáng xong, tôi không quên chào mẹ và sau đó leo lên xe đạp phi vù ra ngoài đường. Bố đang lúi húi sửa bóng đèn ở đầu ngõ, thấy tôi bố liền vẫy tay và nói:” Đi học vui vẻ nha Kem!”. Mải vẫy tay với tôi, tí nữa là bố ngã nhào xuống đất cùng với cái thang sắt thấp lè tè của bố, may mà không sao, chuyện ấy cứ khiến tôi tủm tỉm cười mãi trên đường.

Như thường lệ, tôi sẽ ghé qua nhà My “xù” để rủ cậu ấy cùng đi. Trước cửa nhà My có một cây óc chó rất to và thân xù xì. Cậu ấy hay chờ tôi ở đó.

“Hey Kem!”

My đã
đứng chờ sẵn ở dưới gốc cây và gọi tên tôi. Chúng tôi luôn đi học cùng nhau, và về cũng cùng nhau luôn.

Trên đường đi học, My cả tôi đều tranh thủ tám không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, đối với hai chúng tôi, không bao giờ là thiếu đề tài để nói cả, từ chuyện hôm qua thằng Long Hôi Nách lên bảng mà quên chưa kéo khóa quần cho đến chuyện một anh hot boy trong trường bị bồ đá phũ phàng, thậm chí bọn tôi còn chẳng để ý gì đến xung quanh.

Việc buôn chuyện của chúng tôi sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều lắm nếu như cả hai không hứng chí cười tít mắt lên và rồi a lê hấp hai chiếc gi – đông ngoằng vào nhau làm cho cả hai tự nhiên ngã lăn lộn ra giữa đường, khi thì My đè lên tôi, khi thì tôi ngã nhào vào cô ấy, và xui xẻo lắm thì cả hai đứa cùng đâm sầm vào cột điện.

My là bạn thân nhất của tôi bắt đầu từ hồi cấp Hai. Mọi người gọi cậu ấy là My “xù”. Tôi thì thấy cái nick name ấy cũng khá là dễ thương. Tóc cậu ấy xoăn tự nhiên như mỳ sợi vậy, nhưng nó lại có màu đen và rất tiếc là nhìn chẳng giống Corbin Bleu tẹo nào. Cậu ấy cao lêu nghêu và gầy đét – xờ – ki – mô – na, đặc biệt là cũng bốn mắt như tôi.

My là con gái, nhưng tính cách của cậu ấy không khác nào một đứa con trai. Cậu ấy không thích nghe nhạc giống tôi mà thay vào đó cậu ấy thích mỗi bóng đá! My thần tượng CLB Manchester United và nhất là anh Wayne Rooney. Cậu ấy thích Rooney đến điên cuồng, tất cả mọi thứ có thể cậu ấy đều dán ảnh hoặc chữ Rooney vào đó. My có thể ngồi cả ngày để tám về chuyện bóng đá với một vài đứa con trai trong lớp.

Tôi biết điều đó, và mặc dù không đam mê bóng đá như My nhưng tôi luôn tôn trọng bạn ấy và sẵn sàng lắng nghe My tâm sự mỗi khi MU thắng hay thua. Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng khi My kể thì tôi luôn vui vẻ mỉm cười.

My cả tôi thân nhau, phải gọi là rất rất thân. Cậu ấy không điệu đà, cũng không đồng bóng như tụi con gái lớp tôi mà rất giản dị và chân thật. Chính điều đó mà giữa hai chúng tôi không hề có khoảng cách.

Cả hai đứa bọn tôi đều mê sách. Cứ đến giờ giải lao là hai đứa lại rủ nhau sang thư việc đọc sách. Tôi thích đọc những cuốn truyện teen nhẹ nhàng, còn My thì thích đọc “Những chuyện kì bí của Stine” hay các thể loại kiếm hiệp. Dù không giống nhau lắm về sở thích nhưng chúng tôi đều rất vui vẻ chơi cùng nhau suốt nhiều năm trời.

 

Trước mắt tôi là trường trung học Isaac Newton – trường của tôi và My. Tôi đỗ xe và dắt bộ vào khuôn viên trường gửi xe. Trung học Isaac Newton là một trong những trường nổi tiếng nhất thành phố. Nổi tiếng về khoản gì á? Nhiều lắm.

Isaac Newton là trường tiêu chuẩn quốc tế, oách xà lách cực. Trường có thầy cô bản địa chuyên giảng dạy ngoại ngữ. Và học sinh thì cũng khá nhiều bạn mang hai dòng máu ví dụ như Việt và Mĩ chẳng hạn.

Nói về chất lượng thì xịn khỏi phải bàn luôn.

Còn nói về học sinh của Isaac Newton thì phải gọi là nhiều vô đối chủng loại. Một trong số đó là những đứa tầm thường hay những con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học, tôi thuộc về vế thứ nhất. Bọn tôi bị xếp vào hàng ngũ “Những kẻ khù khờ”.

Hội những đứa khù khờ chẳng mấy khi tham gia vào các hoạt động ngoại khóa hay các sự kiện, prom cả. Bọn tôi chẳng năng động mấy, luôn bị hội nổi tiếng làm cho lép vế. Bạn có thể bắt gặp thành viên của hội ở thư viện trường, phòng truyền thống, phòng tin học. Một đặc điểm dễ nhận dạng là cận thị nặng, mặc áo sơ mi cài nút trên cùng và…chẳng có gì đặc biệt hơn cả.

Thêm một loại nữa là những thằng bất trị. Những thằng như thế không nhiều, chỉ tồn tại dưới dạng số ít. Điển hình như Long Hôi Nách ở lớp tôi. Chúng thực sự là cơn ác mộng của trung học Isaac, và với cả tôi nữa.

Tôi không nhớ bao nhiêu lần tôi ăn phải dép của thằng Long Hôi Nách ngay trước cửa lớp hay trong giờ giải lao khi nó đang tớn lên đùa với một thằng nào khác. Mỗi khi như thế, nó rút dép ra và phi hồn nhiên mà không hề xác định rõ mục tiêu, và xui xẻo thay tôi luôn luôn là người ăn đủ.

Bạn không thể tưởng tượng ra cảm giác của tôi lúc đó như thế nào đâu. Hai má tôi đỏ bừng bừng lên và đứng trơ ra như một con ếch bị cắt cổ. Tôi chỉ muốn xông vào và tát cho nó một cái nhưng chẳng bao giờ tôi làm được điều đó cả. Tụi con trai lẫn cả con gái (trừ My “xù”) phá lên cười khi nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc đó.

Suy cho cùng, tôi là nạn nhân của nó mọi lúc mọi nơi và là một nạn nhân hiền lành nhất nó đã từng gặp. May cho cái thân nó!

Loại thứ ba là “Tập đoàn ăn chơi Isaac” – (bọn nó tự gọi mình như thế). Tất nhiên là tôi không có mấy đặc điểm nào giống tụi đấy. Cả trai lẫn gái nhưng đều có sở thích là ăn chơi và đặc biệt thích khoe khoang, nhà giàu mà. Tôi thấy thành viên của hội đấy đều là một lũ ngớ ngẩn hết.

Tụi nó vào được cái trường này là bằng tiền của bố mẹ. Để đáp lại công ơn ấy, tụi nó chẳng coi ai ra gì và chỉ biết đến yêu đương, quần áo, điện thoại, giày dép, vân vân mà chẳng để ý gì đến việc tụi nó đang sở hữu một cái đầu rỗng tuếch. Vào trường tôi, chắc chắn bạn sẽ phải chứng kiến những pha giật gân (tôi cho là thế) khi có việc bất đắc dĩ phải đi qua sân sau. Thầy cô ít khi đến đó nên tụi đấy thoải mái hút thuốc lá. Cả con trai lẫn con gái, tụi nó hít vào và phả ra thứ khói trắng xoá, hứng lên thì phì vào mặt một đứa nào đó hồn nhiên đi qua.

Và…còn một trò kinh dị hơn nữa mà tôi đã vài lần chứng kiến ở đấy đó là kiss (ôi chúa ơi). Thề là tôi chưa bao giờ thấy nụ hôn nào kinh dị và hớ hênh như thế, dù là trong
phim

ảnh. Nghĩ đến việc chạm môi vào nhau rồi…abc abc là tôi rợn cả gai ốc! Thật may là những đứa như thế chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, bạn biết đấy, hầu như trường học nào cũng vậy. Nếu không thì loạn mất.

Loại thứ tư, và cũng là loại đặc biệt nhất đó là “Những nàng công chúa và hoàng tử nổi tiếng của Isaac”. Một trong số đó phải kể đến anh chàng trong mộng của tôi, anh ý tên là…

Ôi ngại lắm, tôi chẳng muốn nói ra đâu.

Thực ra anh ấy là Kiwi!!!

Bạn biết anh ta là ai không?

Ok, vậy thì tôi sẽ tiết lộ cho bạn biết, anh ấy hơn tôi một tuổi, là một hoàng tử lai hoàn hảo và là QUẢ BOM CỦA TRƯỜNG ISAAC NEWTON NÀY ĐẤY!

Đúng vậy, một quả bom đấy, anh ta quá hot và có thể nổ BÙMMM bất cứ nơi nào có mặt!

Và hội Gigi lớp tôi đang chết mê chết mệt, thậm chí còn phát điên lên vì anh chàng, ý tôi là anh Kiwi Hoàng Gia ấy.

Thật đáng buồn là tôi cũng nằm trong số đó, cùng với Gigi xấu tính.

Nhắc đến Gigi, còn một loại cuối cùng nữa, nhưng tôi chẳng thể gọi tên nó là loại gì. Điển hình cho loại ấy là Gigi. Học khá giỏi, cao 1m70, rất xinh nhưng cực kì xấu tính. Gigi làm tôi liên tưởng đến bà chị Sam ở nhà, nhưng sự thực là Gigi xấu tính hơn Sam nhiều lần. Cô ta xinh thuộc loại nhất lớp tôi, đồng ý! Nhưng thề là so với những chị lớp trên thì cô ấy chẳng là gì cả. Nhưng Gigi luôn cho rằng mình là hot girl!

Để tôi thử liệt kê những danh hiệu mà Gigi tự sáng tác ra cho mình nào: Nữ thoàng thời trang Isaac Newton, Miss KooL, Queen Bee, tiểu thư Gigi sành điệu và thời thượng,…bla bla bla!

Thật là shock!

Gigi, cô ta luôn bày trò để chế giễu tôi và đặt tên cho tôi là Kem NQ. NQ? Bạn có hiểu ý nghĩa của nó là gì không? Vâng, là nhà quê đấy ạ! Cô ta thật là quá đáng, Gigi, cô ta là cái cóc gì mà có quyền đặt thêm chữ NQ vào sau tên của tôi? Nhưng lũ bạn ngu ngốc của cô ta lấy đó là một điều thú vị và luôn miệng gọi tên tôi như vậy: Kem NQ, Kem NQ, Kem NQ!!

Hình như mẹ cô ta đã sinh nhầm ra một đứa con quái thai như Gigi bây giờ, tôi nghiệp cho họ. Mỗi ngày đến lớp là cô ta nghĩ ra đủ thứ trò. Hôm trước Gigi đã cố tình đi qua và hất nguyên cả cây kem đang ăn dở vào quyển vở của tôi. Tôi biết thừa đấy là trò Gigi nghĩ ra để phá tôi. Gigi ra vẻ ăn năn xin lỗi và rồi vứt vào mặt tôi một câu khó ngửi như thế này: “Trông kìa, Kem…kem? Cả hai thứ đấy đều là một cả, đều nhầy nhụa như nhau, eww!”, kèm theo đó là tiếng bọn con gái phá lên cười.

Thử hỏi có tức không cơ chứ.

Thôi được, tôi thừa nhận là đã từng gây sự với Gigi, khiến Gigi tức phát điên lên và từ đó đến giờ cứ ì èo chọc ngoáy tôi mãi không thôi.

Lần đầu tiên là hồi học lớp 2. Khi cả lớp đang học môn tập vẽ ngoài trời thì đám con gái phát hiện ra một con ếch xanh. Tụi con trai xúm vào bắt con ếch định nghịch và hành hạ nó. Khi nhìn thấy con ếch Gigi đã thốt lên một câu:

“Eo ôi. Con cóc ở đâu trông gớm ghiếc quá!”

Thế đấy, Gigi không thể phân biệt nổi cóc và ếch. Và đến tận năm cấp Hai học về động vật lưỡng cư thì Gigi mới biết cóc và ếch khác nhau như nào.

Miễn bàn về chuyện đó. Vấn đề là tôi đã xông vào đám con trai cứu con ếch đáng thương và nâng niu nó trên lòng bàn tay với lý do: Tớ tin vào câu chuyện cổ tích “Hoàng tử Ếch”.

Kết quả là gì hẳn các bạn biết rồi đấy, con ếch được tôi đem thả vào một lùm cây, còn tôi thì bị bọn nó cười cho chỉ muốn tụt xuống hố. Nhất là Gigi. Nó chế giễu tôi làm tôi tức không thể chịu được, nên đã xé toạc bài vẽ thiên nhiên của Gigi. Gigi cũng chẳng kém, cô ta lấy màu nước bôi đầy hai tay và quệt lên mặt tôi. Cuộc hỗn chiến chưa thực sự bắt đầu thì cả hai bị lôi lên phòng hiệu trưởng.

Một lần khác. Cụ thể là vào cuối năm lớp 10, bọn tôi bắt đầu làm quen với môn bóng rổ. Thầy Súp Lơ phân nhóm để chúng tôi tập truyền. Thật xui xẻo là tôi bị ghép cặp với Gigi. Buổi tập hôm đó thật là một thảm họa.

Không hiểu Gigi ăn cái quái gì mà khỏe thế cơ chứ. Ném bóng rõ là mạnh.

“Gigi, cậu ném nhẹ một chút đi. Tớ không đỡ nổi đâu, nhỡ vào mặt tớ vỡ kính đấy!”

Mặc dù tôi đã cảnh cáo nhưng Gigi chỉ cười đểu rồi vẫn ném như muốn bụp vào mặt tôi vậy. Tôi thấy bực mình, và một khi sự chịu đựng của tôi vượt khỏi giới hạn thì sẽ biến thành hành động. Tôi dồn hết sức lực, sự tập trung và ném trả lại Gigi bằng một lực mạnh nhất có thể.

Và quả bóng đã làm Gigi ngã lăn đùng xuống sàn tập, chảy một ít máu mũi.

Mặc dù tôi đã hết lòng xin lỗi và mẹ đã phải đến tận nhà hỏi thăm, nhưng sự việc không mấy nghiêm trọng ấy đã khiến Gigi vốn ghét tôi, nay càng thêm ghét ra mặt.

Chúng tôi đã đặt chân tới hành lang khu nhà C, khu nhà dành riêng cho một nửa học sinh khối 11 và toàn khối 12.

Bạn sẽ chẳng tìm ra một nơi nào nhốn nháo hơn cái hành lang này đâu, mứa độ ghê rợn của nó tôi cá là chẳng thua kém gì sân sau.

Hệt như một cái sàn catwalk vậy. Có hàng tá hot girl hot boy đứng trò chuyện ở đó. Mùi nước hoa, phấn trang điểm, mùi bánh mì doner kebap, thôi thì đủ cả.

Còn nữa, các anh chị khóa trên quả thực là những tay chịu chơi, tới nỗi thoải mái thể hiện tình cảm của mình ngay giữa chỗ công cộng. Ôi, tôi cần một cặp kính râm!

“Úi!”

Tôi ré lên và ngã oạch xuống nền nhà. Một tên chết dẫm nào đó đã va vào tôi, trời ạ, hắn còn hất phăng chiếc gọng kính khốn khổ của tôi xuống đất nữa chứ!

“Kem, cậu có sao không?” – Tiếng của My

“Kính của mình! Giúp mình tìm nó đi!”

“Ở đâu cơ Kem?”

“Mình không biết, chắc nó rơi quanh đây thôi.”

Ôi không, kính cận thị của tôi! Vật dụng quan trọng nhất của đời tôi, thiếu nó, tôi sẽ không thể nào sống nổi mất! Xin thề là bỏ kính ra, tôi chẳng nhìn thấy gì cả!

“Xin lỗi bạn, mình hơi vội.”

Cùng lúc giọng nói ấy cất lên, tôi cảm nhận được một bàn tay mát lạnh lướt nhẹ lên gò má, một anh chàng lạ hoắc nào đó đang cúi xuống và đeo lại cặp kính còn vẹn nguyên cho tôi, một cách rất cẩn thận. Cái khoảnh khắc anh ấy khẽ chạm vào làn da của tôi, hai má tôi đỏ bừng lên và…thật không thể tin được, tôi còn có cảm giác một luồng điện cỡ 1000V chạy xẹt qua người nữa.

Vì khi đeo kính vào, tôi nhận ra, anh ta là Kiwi Hoàng Gia.

Ôi chúa ơi. Là anh ấy.

Anh chàng trong mơ của tôi đấy.

Anh chàng lý tưởng cao 1m85, đôi mắt xanh biếc như ngọc berin và luôn cư xử lịch lãm với tất cả mọi người!

“À ừm…không sao” – Tôi mãi mới líu ríu đáp lại.

“Cảm ơn bạn.”

Anh ấy mỉm cười và đỡ tôi đứng dậy, sau đó vẫy tay chào rồi đi thằng vào lớp của mình.

Nụ cười có hương vị kẹo sữa!!!

Aha đùa đấy, tôi đã nếm thử bao giờ đâu!

“Cậu ổn chứ Kem?”

“Ừ mình ổn mà.”

“Hình như là Kiwi ở lớp trên đúng không? Anh ta cũng lịch sự nhỉ!”

“Ừ”

Tôi chỉ biết cười và nhìn theo bóng của anh Kiwi.

Tôi vẫn còn cảm thấy dư âm của bàn tay mát lạnh ấy đâu đó trên gương mặt, cặp kính của mình.

Có phải là chạm vào quả bom siêu hot của trường Isaac Newton sẽ bị như vậy không? Mà thôi quên đi, anh ta cũng chỉ là một học sinh khóa trên bình thường thôi mà. Ý tôi là, một học sinh bình thường. là cháu của một nhạc sĩ tài ba, có bố mẹ là chủ một chuỗi nhà hàng Việt Nam ở Mĩ, được tặng xe hơi riêng vào sinh nhật 18 tuổi, có hàng tá đại học sẵn sàng cấp học bổng cho anh chàng, chưa bao giờ phải chật vật với trái bóng cam như tôi và bla bla bla…

Và thêm nữa cái anh chàng “bình thường” ấy lại là người mà tôi thầm thích bấy lâu nay…

Chuông reo vào lớp.

May mắn là hôm nay thằng Long Hôi Nách – kẻ ưa chuộng Rexona nhất quả đất đang mải mê chơi game trên chiếc mobile bé xíu nên tôi sẽ không bị dính một phát dép nào cả.

“Chào Kem!” – Siro đập một cái vào vai tôi và toe toét chào bằng cái giọng khàn khàn đặc trưng. Đây là kiểu chào quen thuộc của chúng tôi.

“Ế, sao rồi. Cậu nhận được máy quay
phim

chưa?” – Tôi tươi cười đáp lại.

Hôm trước Siro vừa khoe cậu ấy trúng một giải thưởng trên tạp chí về công nghệ. Nghe nói phần thưởng là một cái máy quay
phim

xịn lắm. Không biết Siro đã nhận được chưa. Chà chà.

“Nhận được rồi. Xịn lắm nhé! Hôm nào mình đến trang trại của ông cậu chơi được không, chắc hẳn sẽ có nhiều thứ thú vị để quay đây!”

“Wow, thích thật đấy! Thế để cuối tuần nhé, mẹ mình cũng bảo mang bánh đến biếu ông bà mà.”

“Ừ cậu nhớ đấy! Giờ mình phải qua phòng phát thanh trường có chút việc.”

Nói rồi Siro chạy vụt đi.

Siro cũng là một người bạn rất tốt của tôi. Mọi người gọi cậu ấy là Nấm Đông Cô. Nhưng Siro cực ghét cái tên ấy. Tên thật của Siro là Minh Nhật, và những người thân gọi cậu ấy là Siro chứ không phái là Nấm Đông Cô như cái cách hội Gigi và bọn con trai lớp tôi dùng. Chắc tại vì quả đầu của cậu ấy trông giống cây nấm quá mà.

Mà ai quan tâm chứ. Cậu ấy học giỏi, tốt bụng với mọi người, thế là đủ.

Siro là đứa con trai duy nhất sẵn sàng ở lại vặn cho tôi cái yên xe mà thằng Long Hôi Nách đã chơi đểu vặn lên thêm 20cm.

Cậu ấy sẵn sàng với tay lên lấy hộ tôi quyển sách mà tôi muốn trong thư viện.

Siro còn giúp đỡ tôi nhiều nhiều việc khác nữa, tuy chẳng có gì to tát nhưng thế là đủ để tôi yêu mến cậu ấy.

“Kem, cậu có thấy cái gì ở cuối lớp không?” – My quay sang.

“Hả?”

Tôi quay xuống và nhấc chiếc gọng kính Nobita lên nhìn cho rõ.

“Chắc lại có thông báo gì đó, mình không rõ lắm.”

“Xuống đó xem không?”

“Ok.”

Dù chẳng có hứng thú với mấy vụ đó nhưng tôi vẫn cùng My bon chen vào chỗ có cái bảng thông tin của lớp. Và những gì tôi thấy khiến tôi chút nữa thì té ngửa!

Cái gì thế này?

Tôi phải bình tĩnh tự hỏi bản thân mình vài lần rằng: CÁI GÌ THẾ NÀY???

Tuyên bố thành lập Cute Club

“Vì một thế giới chỉ có những người dễ thương”

Admin: Gigi

– Bạn đang cô đơn ư? Xung quanh bạn không có một chàng trai nào vây quanh?

– Bạn đang thích một ai đó nhưng không đủ tự tin để thổ lộ?

– Bạn rất dễ thương ư? Bạn có muốn trở nên dễ thương hơn nữa không?

Vậy còn chần chừ gì nữa? Hãy tham gia vào CLUB mang tên CUTE của chúng tôi!

Từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón sự ra đời của một club dành riêng cho những bạn gái dễ thương mang tên CUTE CLUB!

Tiêu chuẩn tham gia:

– Là thành viên của 11E

– Là nữ (không chấp nhận les hay pê – đê)

– Dễ thương

– Hoặc không cần dễ thương cũng được, những ai chưa được dễ thương lắm tham gia vào club thì sẽ trở nên cực kì dễ thương qua sự đào tạo của mình.

– Chiều cao: từ 1m60 trở lên

– Cân nặng: không có tiêu chuẩn, cái này thì có thể điều chỉnh lại được

Vậy mình thông báo để cho các bạn cùng biết, ai có nhu cầu tham gia vào club thì hãy đăng kí với mình bằng cách kí tên trên tờ áp – phích này nhé!

Hạn cuối cùng là sáng 16/10

Hà Nội, 14/10/2010

Kí tên:

Gigi

Ôi trời! Shock thật. Tôi nhìn tấm áp – phích màu hồng rực mà há hốc cả mồm ra (thực ra không chỉ riêng tôi mà còn My nữa).

CUTE CLUB???

Gigi có bị bệnh hay không nhỉ?

Hay cô ấy có quá thừa thời gian nên đã nghĩ ra trò này?

Giời ạ, trên đời còn có cả thể loại ấy nữa sao? Lại còn vì một thế giới chỉ có những người dễ thương? Cứ làm như không dễ thương thì cả thế giới này sẽ teo tóp hết không bằng.

Phải công nhận, Gigi quả là có đầu óc sáng tạo vô hạn. Theo tôi thì nó quá chi là phong phú và chỉ riêng Gigi mới có thể nghĩ ra được những thứ sáng tạo như thế.

Cái tiêu chuẩn mà cô ta đặt ra, chắc chắn là để mỉa mai tôi. 1m60 ư? Hãy đợi đấy Gigi ạ, nhất định sẽ có ngày tôi đi sang Thái Lan kéo chân và chân tôi sẽ dài hơn cả cô ta, đồ xấu xa! Và còn cả cái trò đào tạo cho những người chưa được dễ thương trở nên dễ thương nữa, Gigi nghĩ mình là stylist chắc?

Lũ con trai như kiểu hưng phấn lắm ý, tụi nó ùa vào xem và ép tôi bẹp dí vào tường, khó thở gần chết. Phải vất vả lắm tôi mới thoát ra khỏi đống bừa bộn đấy, thở hồng hộc.

My “xù” trố mắt ra nhìn tôi, ngán ngẩm:

“Lại thêm một trò ngớ ngẩn!”

“Chắc chắn rồi, chắc Gigi ăn nhầm phải cái gì đó, tội nghiệp!”

“Công nhận, mà Gigi đâu? Hay xấu hổ vì đã dán tờ giấy đấy nên trốn trong nhà vệ sinh rồi?”

My vừa dứt lời, Gigi cùng hội bạn đã xuất hiện ở cửa lớp – hội những cô nàng “Tóc Vàng Hoe” super chảnh chọe.

Màn trình diễn thời trang chào đón ngày mới đây mà. Gigi đi giày cao gót lộp cộp bước vào lớp, bình thường cô ta đã cao lắm rồi, đi thêm giày cao gót nữa, nhìn chân của Gigi như kiểu dài bất tận ấy.

Gigi tiến về phía bảng tin, lũ con trai dấm dớ tự nhiên dẹp ra nhường chỗ cho Gigi đi như kiểu cô ta là nữ hoàng không bằng.

Tôi ghét cái dáng đi của Gigi, thật là điệu, điệu đến phát ớn!

Gigi ẽo ợt cầm trên tay một chiếc Blackberry màu hồng đính thêm các hạt đá lấp lánh, nhìn khá mới, chắc là muốn khoe.

Gigi là tiểu thư nhà giàu, việc thay điện thoại xoành xoạch là chuyện bình thường, còn tôi thì…từ đầu năm cấp ba đến giờ tôi vẫn chỉ dùng một cái Samsung đã lỗi thời rồi. Nhưng điện thoại đẹp thì để làm gì nhỉ? Rốt cuộc thì cũng chỉ là để gọi và nhắn tin, và đối với Gigi thì còn thêm một chức năng nữa là để khoe ta đây pờ – dồ!

Gigi đứng sang một bên và bọn con gái lần lượt thay nhau kí tên đăng kí làm mem cái club đó, nhìn giống một đám đang tấu hài. Tổng cộng lớp tôi có 9 đứa con gái (trên tổng số 21) thì có tới 6 đứa, tính thêm cả Gigi nữa là 7 đăng kí.

Tất nhiên là ngoại trừ tôi cả My!

Nghĩ gì thế Gigi, tôi và My sẽ không đời nào chơi mấy cái trò đấy đâu, đừng có mơ một trong hai đứa bọn tôi đặt bút kí vào đó!

Tôi quay về chỗ đang định ngồi xuống thì tự dưng tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi, à không cả My “xù” nữa. Tụi nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi như kiểu bọn tôi là sinh vật lạ vừa từ trên trời rơi xuống vậy.

“Cái gì thế này, mặt mình có nhọ à?” – Tôi nghĩ thầm.

“Thế nào My? Cậu không định tham gia cùng bọn mình à? Cậu đủ tiêu chuẩn đấy” – Gigi lên tiếng rất nghiêm túc.

Rồi cô ta nhìn sang tôi và mỉm cười giễu cợt:

“Cậu nên suy nghĩ kĩ đi My ạ, có người thèm được vào muốn chết ý mà đâu có được, haha!”

Không thể chịu đựng được thêm nữa, tôi đứng phắt dậy đập mạnh vào bàn và hét vào cái bản mặt đê tiện của Gigi:

“Thôi ngay đi Gigi! Đừng bao giờ nghĩ đến việc dụ dỗ My tham gia vào cái Club dở hơi của cậu! Cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thừa thời gian để làm mấy trò vô bổ đó đâu! Hãy xem lại bản thân mình đi Gigi, đừng tự biến mình thành trò hề!”

“Hả???” – Gigi há hốc mồm ra khi nghe câu nói đó của tôi.

Còn tôi, không hiểu sao lúc đấy tôi lại có đủ can đảm để nói ra những điều đó. Tôi chưa bao giờ buông những lời như thế với ai, nhưng lần này thì tôi đã làm thật.

My cũng ngạc nhiên không kém, cô ấy chớp chớp mắt nhìn tôi liên hồi và mãi một lúc mới cất tiếng:

“Kem nói đúng đấy, mình sẽ không tham gia đâu!”

Tôi cảm thấy hả hê lắm lắm khi xì ra được những lời lẽ đó. Bọn con trai thì ra sức huýt sáo và vỗ tay ầm ầm. Chắc chúng nó ngạc nhiên lắm khi lần đầu tiên thấy tôi tỏ thái độ. Còn Gigi thì cứ đứng trơ ra, bộ dạng của cô ta lúc đấy thật là buồn cười.

Đúng lúc đó, Siro từ bên ngoài đi vào, cậu ấy tỏ ra không kém phần ngạc nhiên, câu đầu tiên mà cậu ý thốt
lên là “Có chuyện gì vậy?”

Tôi méo cả mặt, còn Gigi – cô ta bình tĩnh trở lại và tiến về phía tôi định nói gì đó.

Nhưng Gigi không có hơ hội để đáp trả lại tôi, ngay lúc đó giáo viên bộ môn lên lớp và tất cả đều nhanh chóng trở về vị trí của mình. Không khí trong lớp dịu trở lại. Tôi biết, những gì tôi nói vừa nãy làm cho Gigi cay cú lắm, tôi chắc chắn là đã động vào tổ kiến lửa rồi. Kiểu gì Gigi cũng sẽ tìm cách trả thù tôi, ôi cái cuộc đời này!

Đúng lúc đó, Siro từ bên ngoài đi vào, cậu ấy tỏ ra không kém phần ngạc nhiên, câu đầu tiên mà cậu ý thốt lên là “Có chuyện gì vậy?”

Tôi méo cả mặt, còn Gigi – cô ta bình tĩnh trở lại và tiến về phía tôi định nói gì đó.

Nhưng Gigi không có hơ hội để đáp trả lại tôi, ngay lúc đó giáo viên bộ môn lên lớp và tất cả đều nhanh chóng trở về vị trí của mình. Không khí trong lớp dịu trở lại. Tôi biết, những gì tôi nói vừa nãy làm cho Gigi cay cú lắm, tôi chắc chắn là đã động vào tổ kiến lửa rồi. Kiểu gì Gigi cũng sẽ tìm cách trả thù tôi, ôi cái cuộc đời này!

When it rains
Do you sleep through it?
Do you face the day?
Do I make you feel like your in the way?
And when it’s sunny, do you stick around?
When it shines
And I come by your house to close the blinds

And you, you change, cause I hardly ever see you
When it rains, oh when it rains
Could you call me please?
And make my day…

Giờ ra chơi, tôi ngồi lì trong chỗ và ngồi nghe mp3. Là bài ” When it rains” của Maria Mena. Tôi cố gắng không để ý đến mọi thứ xung quanh, và nhất là Gigi.

Gigi đang đứng trước mặt tôi và mồm mấp máy cái gì đó không rõ. Cô ta giật giật cái tai nghe trên tai tôi. Giật á? Còn lâu ta mới chịu buông ra! Buông ra để phải nghe những câu nói bốc mùi của mi à?

Tôi càng giữ, Gigi càng ra sức giật mạnh hơn. Không! Nhất định phải giữ chặt!

Tôi bịt chặt hai tay lại, mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm. Cuối cùng tôi đã thắng, Gigi đã chán nản và bỏ đi ra chỗ khác. Yeha!

Gigi cùng hội bạn Tóc Vàng Hoe kéo nhau ra chỗ của My “xù”. My đang loay hoay vẽ vời cái gì đó. Tôi thấy My tỏ thái độ khó chịu khi nhìn thấy bản mặt của Gigi. Đừng bảo là Gigi đang tìm cách dụ dỗ My gia nhập hội cute của cô ta đấy nhá. Gigi nói gì đó với My, và tôi thấy trên gương mặt My lộ rõ vẻ căng thẳng.

Sao thế nhỉ? Tôi định gỡ hai cái tai nghe ra nhưng rồi Gigi nhanh chóng về chỗ. Gigi xấu tính đã nói gì với My cơ chứ? Rõ ràng là My đang rất căng thẳng. Bây giờ thì không được rồi, tình thế bây giờ thì tôi không thể chạy sang chỗ My được, thôi để cuối giờ rồi hỏi sau – tôi tự nhủ mình như vậy.

Còn 15′ nữa hết tiết 3.

Tik tak…

Còn 10′ nữa hết tiết 4.

TRỜI Ạ! Sao thời gian trôi như rùa bò thế này?

Tik tak tik tak…

Rengggggg!

Ôi cuối cùng thì cũng hết giờ!

Tôi lờ Gigi đi và ra bằng cửa sau. Gigi hình như không còn ý định trả thù nữa thì phải, cô ta quay lại, cười nhếch mép với tôi và biến đi thật nhanh.

À mà không, cô ta không hoàn toàn biến mất…

Tôi vừa thấy Gigi kéo My vào nhà vệ sinh nữ.

Là NHÀ VỆ SINH NỮ!

Ôi chúa ơi, Gigi định đánh hội đồng à?

Tôi đọc báo và biết có rất nhiều trường hợp học sinh nữ lôi nhau vào nhà vệ sinh và đánh tập thể. Thật là hãi hùng!

Trời ơi! Có thật là như vậy không?

Gigi – cô ta có gan làm chuyện đó sao? Nếu bị phát hiện, Gigi hẳn sẽ bị đuổi học thẳng cổ.

Bản năng tự nhiên mách bảo tôi phải hành động. Nhưng một mình tôi thì thật là bất khả thi! Ở đó có cả thảy 7 đứa con gái, và chúng nó đều cao to hơn tôi rất nhiều.

Ôi, giá như tôi là Super Man, hoặc là Spider Man cũng được. Lúc đó tôi sẽ xông phi vào kia và cho Gigi cùng đám con gái đáng ghét kia một trận tơi bời.

“A…đúng rồi!”

Bây giờ tôi biết mình cần phải làm gì rồi!

Tôi cắm đầu chạy xuống tầng một và đi tìm bác bảo vệ.

Mệt quá!

Tôi thò đầu vào phòng bảo vệ, vừa nói vừa thở hồng hộc:

“Bác…ơi…có một vụ…đ..á..n..h n..h..a..u…ở…”

Tôi hít vào thật sâu rồi nói tiếp:

“Ở trên tầng ba…Bác…bác…lên mau…”

“Cái gì? Được rồi bác lên ngay!”

Thế rồi bác bảo vệ mau chóng cùng tôi chạy lên tầng ba. Trời ạ!

“Bác ơi làm ơn nhanh lên được không ạ?”

Tôi mếu máo nói với bác ấy. Bác này chắc tầm ngoài 50 rồi, chạy rõ là chậm.

“Ừ, cháu đừng lo!”

Tôi vừa chạy mệt bở cả hơi tai vừa mừng thầm.

Gigi, phen này cậu chết rồi nhé, dám tổ chức đánh nhau tập thể à! My “xù” mà có mệnh hệ gì thì cậu đi đời với tôi đấy Gigi ạ!

Phù! Cuối cùng cũng chạy lên đến tầng ba, bác bảo vệ cũng vừa kịp.

“Hứ?”

Tôi há hốc mồm ra.

Không có một vụ đánh hội đồng nào như tôi tưởng tượng!

Gigi và My vừa bước từ phía nhà vệ sinh nữ ra, rất yên bình, không có dấu hiệu gì bất thường là My bị ăn hiếp cả.

“Đâu? Vụ đánh nhau nào cơ hả cháu?” – Bác bảo vệ vừa hỏi vừa ngó nghiêng nhìn.

“A à à…cháu xin lỗi bác, vừa nãy hình như cháu…nhìn nhầm ạ…” – Tôi vội chống chế.

Bác ấy quay sang và lườm tôi một cái cháy người:

“Lần sau cẩn thận đấy cái con nhóc này! Trò đùa đấy à?”

“Dạ, cháu xin lỗi rồi mà.”

Bác ấy không nói thêm gì và lại chậm chạp đi xuống. Tụi Gigi nhìn tôi và chắc không hiểu tôi vừa làm gì. A! My kìa!

Tôi chạy vội ra phía My và kéo cô ấy đi. Hình như Gigi vừa nói gì với cô ấy, trông My không được bình tĩnh cho lắm.

“Gigi, cậu vừa làm gì My?” – Tôi tỏ vẻ hình sự.

“Sao cơ, làm gì thì liên quan gì tới cậu. Thôi về đi mọi người ơi!”

“Ừ về đi các cậu!”

Tụi nó nhanh chóng biến mất khỏi tầng ba, để lại mỗi tôi cùng My “xù”.

“My! My!”

Tôi vừa gọi tên cậu ấy vừa huơ huơ tay trước mặt My. Nhìn My như kiểu bị bọn kia thôi miên vậy.

“My, cậu không sao chứ?”

My quay sang nhìn tôi, gương mặt cậu ấy có một chút gì đó sợ sệt và hốt hoảng. Tôi lo lắng lắm, bỗng mắt cậu ấy nhoà đi, và My đã khóc.

MY KHÓC!

Lần đầu tiên tôi trông thấy My khóc!

Trong mắt tôi, cô ấy luôn là một đứa con gái rất mạnh mẽ, yêu bóng đá và thể thao, thế mà cũng có lúc My lại rơi nước mắt như thế này.

Tôi thực sự vô cùng bối rối và chẳng biết làm gì cả.

“My ơi, đừng khóc nữa mà. Gigi đã làm gì cậu à?”

My ngước xuống nhìn tôi (cô ấy cao hơn tôi 15cm) và nghẹn ngào:

“Không…thôi muộn rồi mình muốn đi về nhà.”

“Ừm, vậy thì đi về nhà thôi, đừng khóc nữa!”

Tôi khoác vai My và đi xuống nhà để xe. Trời bắt đầu nổi gió và khá lạnh. Hôm qua nghe dự báo thời tiết là chiều nay gió mùa về. Nghĩ đến cái lạnh, tôi lại thấy rùng mình.

Bọn tôi không ngồi lên xe mà dắt bộ một đoạn khá xa. My vẫn cứ im lặng mà không nói gì.

Tôi chắc chắn một điều là bọn Gigi đã khủng bố My, nhưng khủng bố ra sao và như thế nào thì tôi không rõ.

Nói gì đi nào My ơi, làm ơn đi mà.

Và cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói với tôi.

“Kem…”

“Mình đây, cậu làm sao vậy?”
“Mình khó xử quá, mình chẳng biết làm sao nữa.”

“Làm sao là làm sao, cậu cứ nói đi!”

“Mình…”

“Mình làm sao?” – Tôi vồn vã.

“Gigi đã biết bí mật của mình rồi” – vừa nói My vừa bật khóc.

Tôi đứng ngây cả người ra.

“Xin lỗi vì mình chưa bao giờ nói điều này với cậu, thực sự rất khó nói, mình đã cố giấu thật kín trong lòng, vậy mà cũng bị Gigi phát hiện.”

“Bí mật gì cơ?”

My dừng hẳn lại. Gió bụi và đám lá khô cứ bay tứ tung dưới chân chúng tôi.

“Là…là mình thích Minh Nhật.”

HẢ?

CÁI GÌ CƠ?

Câu hỏi đó hiện lên to đùng trong đầu tôi: CÁI GÌ CƠ?

Trước mắt tôi có đúng là My “xù” không vậy? Một cô nàng tính cách chẳng khác gì con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ lãng mạn, theo như tôi từng nhận xét thì mẫu người như My có đem cưa ra cưa cũng chưa chắc đã đổ. Ấy thế mà bây giờ cô ấy đang đứng đây và nói “thích” một ai đó.

Hình như cả trường Isaac này chỉ có mỗi cậu Minh Nhật 11E thì phải. Hoặc ít ra thì trong phạm vi khối. Chắc chắn cái người cậu ấy vừa nói đến là Vương Minh Nhật – tức Siro đây mà! Chắc chắn 100%.

Khoan đã, đó không phải là lý do khiến tôi ngạc nhiên.

Để xem nào, rõ ràng là My và Siro từ trước đến giờ chẳng hề ưa nhau. Cứ nói chuyện được một lúc là lại cãi nhau loạn xị cả lên. My còn nói kiểu tóc nấm Đông Cô của Siro trông thật là dị hợm và cái sở thích vùi đầu vào đống phần mềm công nghệ cao của cậu ấy thật chẳng giống người bình thường chút nào.

Tôi luôn nghĩ rằng mẫu người của cậu ấy là mấy anh chàng cầu thủ bóng đá cao to đen hôi cơ, ai ngờ lại là Minh Nhật.

“Ôi trời ạ, cậu làm mình bất ngờ quá đấy!” – Tôi bối rối.

“Nhưng mình thực sự không muốn bất cứ ai biết điều đó, mình nói thật đấy.”

“Nhưng Gigi biết thì làm sao?”

“Gigi doạ mình nếu không tham gia vào Cute Club và tẩy chay cậu thì cô ta sẽ nói chuyện đó cho cả lớp biết!”

Phụt.

Tẩy chay tôi ư?

Cái trò tẩy chay tôi chơi từ hồi học mẫu giáo, thế mà bây giờ Gigi vẫn chơi? Không hiểu là loại gì nữa.

“Vậy thì sợ quái gì? Chuyện thích Minh Nhật có gì mà cậu phải sợ như thế?”

“Nhưng mà…”

“Nhưng gì?”

“Cậu nhớ hôm 12 không?”

“À ừ có nhớ (hôm đấy là ngày xmen lớp tôi, vì có 12 thằng con trai nên chọn luôn ngày 12/10 làm ngày tặng quà cho tụi nó.)

“Hôm đấy tất cả bọn mình đều phải chuẩn bị hai món quà tặng bọn con trai để tụi nó bốc thăm, cậu nhớ không? Mình còn đã tự đan một chiếc khăn len và chỉ định tặng Minh Nhật thôi…và mình còn gài vào đó một bức thư.”

“Hả? Thư hả? Chúa ơi! Thư viết gì?”

Thề rằng lúc này mà tôi đang uống nước thì kiểu gì cũng sặc chết mất.

“Cậu biết đấy, một lá thư chúc mừng bình thường, và…mình đã viết là mình…thích cậu ấy.”

Ơn chúa!

Chuyện My khóc đã làm tôi ngạc nhiên lắm rồi, thế mà lại còn chuyện viết thư cả đan khăn len cho Siro nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy lại củ chuối chấm muối như vậy!

“Nhưng thư thì sao?”

“Mình cũng định tặng cậu ấy, nhưng mà cuối cùng lại không có gan tặng, nên mình đã vứt nó vào thùng rác.”

“Ôi!” – Tôi há hốc mồm ra.

“Nhưng không hiểu sao Gigi lại có được nó, mình nhớ là đã vứt vào thùng rác rồi mà, thật sự chẳng thể hiểu nổi.”

“Ê thế chắc cô ta móc từ thùng rác ra rồi My ạ, eo kinh!”

“Chắc là vậy…Minh Nhật mà đọc được nó thì…mình xấu hổ mà chết mất!”

Thật là bó tay với Gigi. Sao chuyện đời tư của người khác mà Gigi lại cứ hồn nhiên chõ mũi vào thế nhỉ? Thích ai là việc của người ta, thế mà cũng lôi ra làm trò đùa
được.

“Nghe này My, vậy cậu định tham gia vào cái hội cute đấy thật à? Cậu sẽ tẩy chay mình sao?”

“Không đời nào, cậu hâm à!”

Ôi thật là cảm động. Cảm ơn My “xù” nha!

“Vậy thì hãy từ từ, để mình nghĩ cách.”

“Cách gì?”

“Muộn rồi, để tối về mình suy nghĩ tiếp, nhất định tụi mình sẽ không để thua Gigi đâu, ok?”

“Ok!”

Và cuối cùng My cũng chịu mỉm cười với tôi. Điều ấy làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Trong phòng tắm.

La la la…la la la…

La la…

Tôi vừa ngâm mình trong làn nước nóng vừa suy nghĩ về chuyện buổi chiều của My.

Các cô gái tuổi teen thật là phức tạp. Luôn luôn là vậy.

Có hàng đống những chuyện kì cục, bất ngờ xảy đến với bạn hàng ngày và bạn phải tìm cách giải quyết nó một cách tốt đẹp nhất.

Ví dụ như việc tôi không thích màu hồng, nhưng mẹ lại mua cho tôi chiếc áo có màu ấy, đã vậy còn có cái mũ trùm đầu hình heo Piggy và bắt tôi mặc đến trường vào những ngày không phải mặc đồng phục.

Hay như lần khám sức khỏe thường niên ở trường. Các nhân viên chăm sóc sức khỏe đã ghi trong phiếu khám của tôi chiều cao 1m49. Thật là buồn phiền quá đi. Ai chẳng biết 1m49 với 1m50 chẳng khác nhau là mấy. Thế nhưng 1m50 xem ra hơn hẳn 1m49 đúng không nào? Nhất là với những người có xu hướng hay tự kỉ như tôi.

Chuyện lần này cũng vậy.

Tất cả cũng chỉ vì cái sự mỏ nhọn của Gigi!

Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì cô nàng không nữa.

Tắm xong, tôi ủ rũ bước ra và đem quần áo phơi khô lên phòng cất vào tủ theo yêu cầu của mẹ. Chẳng buồn làm, tôi vứt chúng phịch một cái lên giường và nằm dài ra đấy.

Tôi ôm lấy cây đàn guitar màu vàng chanh mà tôi đã tiết kiệm chi tiêu mấy tháng trời để mua. Ngón tay lướt nhẹ trên những sợi dây đàn tạo thành một thứ âm thanh rất dễ chịu.

Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn ra cửa sổ, đàn và hát vu vơ.

Âm nhạc là sở thích lớn nhất của tôi. Mỗi lần chạm tay vào dây đàn là tôi lại có một cảm giác lâng lâng khó tả.

Bà bảo giọng hát của tôi giống như ly kem mùa hè vậy. Ngọt và mát lịm.

Giọng tôi không cao vút, trong trẻo như các nữ ca sĩ nổi tiếng. Cũng không khỏe và dữ dội đủ để làm một rocker. Phải nói như thế nào nhỉ? Nó hơi khàn một chút, không mỏng quá cũng không dày quá, đủ đặc biệt để sau một lần nghe là mọi người có thể nhớ và lần sau phân biệt được ngay.

Tôi luôn ước ao được trở thành một ca sĩ nổi tiếng, được ôm đàn guitar và hát trên những sân khấu lộng lẫy, sáng rực ánh đèn – giống như Taylor Swiff ấy. Phía dưới là hàng nghìn khán giả yêu quí và ủng hộ tôi hết mình, với những tấm slogan trang trí rất bắt mắt kiểu “I love Kem”, “We love you, Kem!”, “Go Kem!” như những gì tôi thường thấy trong mấy show ca nhạc cỡ bự.

Úi chà. Thật là một viễn tưởng phải không? Bởi vì hiện giờ tôi cũng chỉ là một cô gái tuổi teen bình thường, thích uống Cocacola ướp lạnh đã bay hết ga, luôn bị mẹ la mắng vì tội vứt sách báo, đồ ăn bừa ra phòng, vân vân và vân vân.

Nhưng mà kệ chứ. Có ai đánh thuế ước mơ đâu nào!

Thần tượng của tôi là nghệ sĩ piano Yiruma – nghe có vẻ chẳng ăn nhập gì với guitar nhỉ?

Hài hước thật đấy! Nhưng chỉ đơn giản là tôi yêu thích âm nhạc của Yiruma. Nghe nhạc của ông khiến cho tôi cứ như lạc vào thế giới khác vậy. Nhẹ nhõm. Bay bổng. Êm dịu và sâu lắng. Chẳng còn buồn phiền và mỏi mệt nữa.

Thỉnh thoảng, tôi chơi “Kiss the rain”, “River flows in you” hay “When the love falls” trên guitar, tuy chưa thành thạo lắm, nhưng cũng thật thú vị làm sao.

Trong lúc tôi đang bay bổng với CD nhạc Yiruma thì bỗng nhiên Sam lao xồng xộc vào mà không hề gõ cửa. Đúng là kẻ phá đám!

Nhìn bộ mặt chị ấy y chang sát thủ vậy, chắc Jimmy lại gây ra tội gì đây, tôi tự nhủ.

Tôi chưa hết ngạc nhiên thì Sam đột nhiên rút chiếc dép gấu bông màu hồng ra và phi thẳng vào mặt tôi!

Phi thẳng vào mặt đó!

Ôi chúa ơi, hôm nay tôi đã thoát được màn phi dép của thằng Long Hôi Nách, tưởng là đã trót lọt qua, không còn phải hứng chịu thêm một phát nào nữa. Ai ngờ về đến nhà rồi cũng không yên.

“Á á á chị làm cái gì thế?”

“Mày sang ngay phòng tao đi, ai cho phép mày vào lục tung mọi thứ lên như thế, HẢ CON KIAAA?”

Chị ấy cố tình nhấn mạnh vào chữ CON KIAAA!

Tôi đã nói với mẹ về chuyện chị ấy cứ gọi tôi là con này con nọ, không đẻ ra mình mà cứ thích vớ vẩn, thế mà chị ấy vẫn luôn miệng gọi tôi như thế đó: con Kem, con Kem, con Kem!

Chắc chị ý không bao giờ thích đựơc gọi là CON SAM đâu nhỉ! Lớn rồi mà toàn đi bắt nạt trẻ con.

“Chị nói linh tinh gì thế, em có lục lọi gì phòng chị đâu.” – Tôi hồn nhiên và tiếp tục nằm ườn ra giường.

Á!

Chết rồi, buổi sáng tôi có vào phòng chị ấy tìm cái máy sấy, tôi đã lục tung lên và quên mất chưa sắp xếp lại!

Sam sẽ giết tôi mất!

Sam không cần nghe tôi giải thích gì nhiều, chị ấy lôi tôi xoành xoạch từ bên phòng tôi sang phòng chị ý và vứt tôi ở giữa phòng (chị ấy cao to hơn tôi nên ăn hiếp tôi đấy).

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cái Mặt Nạ Của Thần Rhê
Dihydrogen monoxide
Cháy
Tự Truyện 3 Năm Trước
Bản Chất Của Đĩ