Mẹ: Vậy vì để nó vui mà con có thể làm ba mẹ buồn sao?
Em: Con con (ấp úng). Ý con không phải vậy, chúng con vẩn kính trọng ba mẹ vì vậy nên con mới thưa chuyện tử tế để ba mẹ hiểu chứ không có ý làm ba mẹ buồn đâu ạ
Ba (quay sang mẹ): Thôi con nó nói vậy thì mình đồng ý đi, kẻo tội cho tụi nhỏ, con mình đã thương thì hẳn nhỏ đó không phải tệ, tôi tin vào chọn lựa của con mình, nó cũng đã lớn rồi còn gì
Rồi ba lại thở dài: Sao tôi nhớ chuyện mình hồi xưa quá
Mẹ (mắt đâm chiêu, cái nhìn sao mà xa xăm): Thôi được rồi, mẹ đồng ý nhưng mà con phải dẫn nó về nhà cho mẹ coi sao đã chứ mới gặp nó có vài lần thôi mẹ không đánh giá được (ba mẹ em gặp gái vào những lần họ sang Úc thăm em)
Rồi mẹ tiếp: Mẹ muốn nó tập làm dâu một thời gian để mẹ quan sát, đánh giá kỹ lưỡng rồi mới muốn cưới gì thì cưới, mà mẹ nói trước tiêu chuẩn chọn dâu của mẹ cao lắm, ngoài ngoan ngoãn ra còn phải khéo léo đảm đang, giỏi việc nước, đảm việc nhà giống mẹ thì mới được à nghen
Em: Dạ, mẹ yên tâm, em nó tốt lắm, không làm mẹ thất vọng đâu ợ
Tối đó để ra vẻ là một người đàn ông chu đáo, đảm đang em dành hết việc rửa bát, lau nhà, quét dọn
Em: Ba mẹ cứ đi nghỉ đi, để mọi việc con lo hết cho
Ba: Chuyện hiếm có à nghen
Mẹ (cười): Thôi kệ nó đi, nó cũng đã lớn, muốn cưới vợ rồi mà, để nó tập làm cho quen đi chứ sau này mắc công bị vợ nó chê
Thu dọn xong hết em lên lầu gọi điện cho gái, kể hết mọi chuyện cho gái nghe và nói cho gái biết là ba mẹ em đã đồng ý, gái mừng lắm chỉ có điều em ngại nói là…
Em: Em à, có việc này anh muốn nói với em
Gái: Chuyện gì vậy anh?
Em: Mẹ anh muốn em làm dâu một thời gian rồi mới cho cưới
Gái (cười): Tưởng chuyện gì, chắc là mẹ muốn thử xem em thế nào rồi mới cho cưới đó mà
Em: Vậy em nghĩ sao?
Gái: Mẹ muốn vậy thì mình chiều mẹ thôi anh à, đằng nào thì sau khi cưới em cũng về Việt Nam với anh mà, sớm muộn gì em cũng làm dâu thôi, sớm một chút cũng không sao
Em: Em đồng ý, vậy là tốt rồi, nãy giờ anh chỉ lo em không đồng ý thôi
Gái: Sao anh nghĩ vậy?
Em: Vì thường con gái hay ngại chuyện làm dâu lắm, đằng này lại còn chưa cưới nữa chứ.
Gái: Anh à, anh coi thường em rồi đó nghen, em đã bảo là để ở bên anh thử thách em cũng chịu mà, anh nghĩ vậy là em giận à nghen.
Em: Thôi, anh xin lỗi, em đừng giận, tại anh sợ em cực thôi
Gái: Không sao đâu anh à, được ở bên anh cực mấy em cũng chịu. Mà anh à, em vẩn chưa học xong chắc phải 2 tháng sau mới sang Việt Nam được anh à, anh thưa lại với ba mẹ giúp em kẻo mẹ giận.
Em: Được rồi, anh biết cách nói mà, em cứ yên tâm.
Vậy là xong, cuối cùng thì ba mẹ cũng cho em với gái cơ hội chap sau em sẽ kể chuyện gái sang Việt Nam làm dâu thế nào
À quên còn “mối tình” thoáng qua với cô bạn đồng nghiệp mắt xanh tóc vàng ở chap 12 nữa chứ
Lý do em kể về mối tình thứ 2 này là vì sau khi chia tay ở Úc mình gặp lại em Linh ở SG trong một hoàn cảnh không ai muốn và cũng vì mối quan hệ này mà em và gái suýt tan vỡ
Mối tình thứ 2 cũng không có gì đặc biệt, đến nhanh mà đi cũng nhanh nên không có gì nhiều để kể, em kể chuyện này chỉ vì dẫn chuyện cho rõ thôi
Năm đó là năm 2003, em là sinh viên năm nhất vừa chân ướt chân ráo sang đây, còn Linh là một cô tiểu thư Hà Nội kiêu sa, đài cát được nhiều người theo đuổi. Em và Linh quan nhau khi trường tổ chức văn nghệ và vì hát rất hay nên Linh được nhiều người để ý trừ…em ra, lý do là vì lúc đó vết thương từ mối tình đầu tan vỡ vẩn còn rĩ máu nên em đâm đầu vào học để quên đời, không muốn để ý đến những chuyện khác và nhất là người khác giới.
Chả biết bữa đó trời xui đất khiến thế nào khi mà đến tiết mục song ca, có cả trăm bạn nam tây có, ta có giơ tay xung phong đòi song ca với Linh mà nhỏ lại nhắm trúng…em, nhỏ kéo em lên ca chung với nhỏ. Hơi bị bất ngờ nhưng đang trong tình tạng bất khả kháng nên em đành nhắm mắt đưa chân bước lên sân khấu mà ca với tâm trạng rất chi là khó tả (ngượng chết đi được).
Bản nhạc kết thúc, em nhanh chân rời khỏi chổ đó (lúc đó em còn nhát lắm), nhỏ Linh biết ý nên chạy theo em.
Linh: Xin lỗi bạn vì chuyện lúc nãy.
Em (cố ra vẻ bình thường): Không, không có gì đâu, chỉ là bữa nay mình không được khỏe thôi, bạn không cần bận tâm
Linh: Mình xin lỗi, tại bạn giống người đó quá (nói khẽ)
Em: Hả?
Linh: À không, không có gì
Sau chuyện đó không biết là vô tình hay hữu ý mà em và nhỏ gặp nhau nhiều hơn, dần dần thân nhau hơn, cùng là sinh viên xa nhà nên tụi em chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện, tâm sự về nỗi vui buồn trong cuộc sống du học sinh, tâm tình về nỗi niềm kẻ xa xứ nơi đất khách quê người. Rất tự nhiên, rất êm đềm, nhẹ nhàng như cơn gió và trong mắt mọi người em với nhỏ trở thành 1 đôi lúc nào mà em cũng không hay. Nhưng sự thật thế nào chỉ em và nhỏ hiểu. Trong một buổi chiều mưa bụi nhỏ hẹn gặp em và
Linh: Cho Linh xin lỗi vì những chuyện thời gian qua
Em: Xin lỗi? xin lỗi chuyện gì?
Linh: Thú thật là mình đang tương tư một người, nhưng người đó lại không thích mình, mình xin lỗi bạn, đáng lẽ mình không nên như vậy, tại bạn giống người đó quá
À, ra là vậy, thời gian qua em chỉ là hình bóng thay thế của người con trai khác, em không bất ngờ vì bù lại cho mối tình đầu dang dở ông trời đã bù lại cho em một linh tính (mà người ta hay gọi là giác quan thứ 6) khá là nhạy bén, em đã đoán được từ trước vì nhỏ hay nhìn em từ phía sau nhưng khi em quay đầu lại nhỏ lại quay mặt đi chổ khác, mắt nhìn về nơi xa xăm, nhỏ cố lảng tránh ánh mắt em, bấy nhiêu đó thôi là đủ để em hiểu nhỏ đang mong chờ một điều gì đó và chắc chắn điều đó không phải là em.
Cũng vì ít nhiều đoán trước được vấn đề (dù chưa rõ nó như thế nào) nên em không trông mong, hy vọng gì vào mối quan hệ này, mối quan hệ này chỉ là để khỏa lấp cho tâm trạng cô đơn, trống trải của cả 2 và vì vậy nên nó rất mong manh.
Em: Không, không có gì đâu, trước giờ mình vẩn xem Linh là bạn, mình không có ý gì khác.
Linh: Vậy à, thế mà mấy bữa nay mình cứ lo sẽ làm bạn tổn thương
Em: Bạn không cần phải lo, giờ mình chỉ lo học thôi, không muốn để những chuyện khác làm phân tâm
Rồi em tiếp: Sau này mình vẩn là bạn chứ?
Linh: Dĩ nhiên rồi, mình vẩn là bạn
Vậy là em và nhỏ chia tay, êm đẹp, nhẹ nhàng như thể không có gì xảy ra, cả 2 vẩn coi nhau là bạn, à mà sao lại gọi là chia tay nhỉ? em và nhỏ đã có gì với nhau đâu? buổi gặp hôm đó chỉ là định hình lại cho chính xác mối quan hệ của tụi em thôi.
“Mối tình” thứ 2 đã đến và đi như vậy đấy, êm đềm như dòng chảy của dòng sông.
Một thời gian sau Linh bỏ học và Việt Nam, thời gian đầu tụi em còn thỉnh thoảng liên lạc trò chuyện với nhau, dần dần thì như 2 cánh chim trời bay về 2 phương trời khác biệt tụi em mất hẳn liên lạc.
***
Quay về chuyện chính, lúc đó là tháng 4/2012 sau khi thuyết phục được ba mẹ cho em với gái cơ hội, người em cứ như ở trên mây, vừa mừng vừa hồi hộp
Lúc đó gái vẩn còn ở Úc để lo cho xong đồ án tốt nghiệp nên chưa sang Việt Nam được. Tranh thủ thời gian đó em vừa làm việc công ty vừa cố tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng của đời độc thân trước khi an vị trong “nhà giam hôn nhân” mà em biết chẳng bao lâu nữa em phải “chấp hành bản án”
Một ngày chủ nhật đẹp trời, điện thoại em vang lên bản scarborough fair quen thuộc, nhìn lại ra là thằng Dương (thằng bạn thân mà em kể bên thread bên kia đấy ợ) gọi em.
Em: Gì đó mậy?
Nó: Lâu quá không gặp, dạo này quên hết anh em rồi ha
Em: Tao đâu có quên, tại dạo này bận quá
Nó: Bữa nay rảnh không, đi cafê chơi, để tao thông báo một tin quan trọng.
Em: Tin gì?
Nó: Tao sắp lấy vợ
Em: Trời đất, sao lẹ quá vậy? chừng nào?
Nó: Tháng sau cưới, mày rảnh không đi uống cafê chơi, sẵn tao đưa thiệp hồng luôn.
Em: Ok, gặp ở quán nào
Nó: Tao đang ở trong viện, chắc phải 1 tiếng nữa (=.=’)
Em: Hay gặp ở quán cafê gần chổ mày làm đi, để tao chạy sang.
Nó: Ok, vậy cũng được.
Vậy là em tới quán như đã hẹn để chờ nó, nói thêm về thằng Dương, nó là bạn học chung với em từ nhỏ, cuối cấp 3 em và nó cùng thi vô y dược, kết quả là nó đậu còn em rớt (dù sức học em hơn nó), sau nó làm bác sĩ ở một bệnh viện ở SG.
Đến nơi em ngồi chờ nó, chờ một hồi thì em mắc…toilet. Em vội ra phía sau tìm WC, đang loay hoay ở sau vườn thì em nghe đâu đó một giọng nói quen thuộc.
– Chị ơi, xin chị ráng giúp em, em hết cách rồi
– Không được đâu em ơi, em ứng trước lương nhiều lắm rồi, chị không giúp em được nữa đâu
Đáng lẽ em đã quay đi nếu không phải vì loáng thoáng nhìn thấy cô phục vụ đó trong rất quen, và nhìn lại ra là Linh. Không ngờ nơi này em lại hội ngộ cố nhân.
***
Và rồi thì Linh cũng mở lòng kể cho em nghe câu chuyện về cuộc tình đẫm nước mắt của cô ấy:
Năm cấp 3 Linh đem lòng yêu một chàng trai là con của đối tác của công ty ba cô ấy, nhưng trớ trêu thay thương trường là chiến trường, lòng người khó đoán, những con người từng chung lưng đấu cật lại quay sang hãm hại, cắn xé nhau, công ty ba Linh đã dùng thủ đoạn làm gia đình chàng trai đó tán gia bại sản rồi nuốt luôn công ty của ba anh chàng đó, hai gia đình trở mặt thành thù (cứ như Romeo và Juliet ấy nhỉ). Sau anh chàng này sang Úc du học và Linh chạy theo tiếng gọi của con tim cũng sang Úc theo anh ta (anh ta chính là hình bóng đã ám ảnh trái tim Linh và cũng là người mà Linh bảo em giống đấy). Lúc gặp em là lúc Linh đang buồn vì bị anh ta từ chối tình cảm do mối thâm thù của 2 gia tộc còn quá lớn. Thời gian sau có lẽ vì mủi lòng mà anh ta chấp nhận tình cảm của Linh, rồi Linh theo anh ta về Việt Nam, 2 người không về Hà Nội mà chọn SG làm nơi xây dựng tổ uyên ương.
Nhưng ân oán của 2 gia tộc đã một lần nữa phủ bóng đen lên tổ ấm của họ, trong một đêm mưa gió anh ta ra đi mà không nói một lời chỉ để lời tin nhắn: “Anh xin lỗi nhưng anh không thể quên được những đắng cay tủi nhục mà gia đình anh phải chịu, em hãy quên anh đi, chúc em tìm được người khác tốt hơn anh”!!! (-.-‘) và lúc đó trong bụng Linh đã bắt đầu ươm mầm một sinh linh bé bỏng
Rồi Linh cố bám trụ ở SG nương nhờ người dì ruột rồi vừa đi làm, tự sinh con rồi tự nuôi con (tội Linh quá, sao lại ra nông nỗi này Linh ơi), thời gian này con Linh ốm nặng phải nằm viện điều trị kéo dài, Linh phải vừa đi làm vừa chăm sóc con, tiền bạc làm ra bao nhiêu đều dồn hết trị bệnh cho con một mình bươn chải giữa dòng đời tấp nập
Em nghe Linh kể mà lòng chùng xuống
Em: Con em giờ sao rồi? đã khỏe lại chưa?
Linh: Bé nó còn yếu, đang nằm trong Nhi Đồng anh à
Em: Em đưa anh đi gặp bé, anh sẽ cố giúp em lúc nãy nghe em nói chuyện với chị chủ quán anh biết em đang gặp khó khăn
Linh: Em, em (lại ấp úng, em biết là Linh đang ngại)
Em: Linh đừng ngại gì cả, chổ bạn bè mình chỉ muốn giúp Linh thôi
Vậy là Linh dẫn em đi thăm em bé (báo hại thằng Dương hôm đó bị em cho leo cây), con bé độ khoảng 3 tuổi, xinh xắn giống mẹ nhưng tiều tụy xanh xao, nhìn tội lắm đang xúc động thì…thằng Dương gọi điện tới
Dương: Mày đang ở đâu định cho tao leo cây hả
Em: Tao xin lỗi, tao có việc gấp lắm, mày vào Nhi Đồng nhanh đi tao có chuyện rất quan trọng cần nhờ mày giúp
Dương: Nhi Đồng? có chuyện gì vậy?
Em: Mày vào nhanh đi, chuyện quan trọng lắm.
Một lát sao thằng Dương tới, sở dĩ em kêu nó vào vì nó là bác sĩ nên em muốn nhờ nó trao đổi với bác sĩ đang điều trị cho bé. Sau khi trao đổi xong thì đại khái tình hình là sức khỏe của bé còn yếu, cần phải điều trị dài hạn nhưng may mắn bệnh này không phải nan y nên chỉ cần tập trung điều trị, tịnh dưỡng, chăm sóc chu đáo sẽ khỏi
Mà tội bé lắm, bé cứ ôm cứng lấy mẹ không rời nguyên nhân là do Linh bận phải đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho bé nên phải gửi bé nhờ người dì và mấy chị y tá chăm sóc chứ đâu có thường xuyên ở cạnh bé được. Bé cứ luôn miệng kêu: Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ con mẹ ơi bé khóc, Linh cũng khóc làm em và thằng Dương cũng muốn khóc theo
Hoàn cảnh của Linh lúc đó khó khăn lắm, may mà do bé dưới 6 tuổi nên chi phí điều trị được BHXH đỡ cho một phần nhưng mà cũng thiếu trước hụt sau
Bạn bè có nạn em không thể nhắm mắt làm ngơ
Em kéo thằng Dương sang một góc: Mày móc hết tiền đưa cho tao mượn lẹ lên
Dương: Gì?
Em: Nhanh lên, tao cần gấp
Vậy là nó vét túi, móc bóp lấy hết tiền cho em mượn, trước khi đưa nó còn nói: Hu hu, tiền tao để dành cưới vợ
Em (gãi đầu): Tao mượn thôi, mai tao đưa lại cho
Rồi em đến cạnh Linh
Em: Linh này, mình muốn bàn với bạn một chuyện
Linh: Chuyện gì?
Em: Linh hãy để mình qua lại chăm sóc cho mẹ con Linh, mình là bạn mà
Linh (ngần ngại): Cám ơn lòng tốt của bạn, nhưng mà mình ngại lắm
Em: Linh đừng ngại, đừng lo gì cả, nghe lời mình, sức khỏe của bé là quan trọng nhất, bạn bè giúp nhau lúc hoạn nạn là việc nên làm mà
Rồi em ấn toàn bộ số tiền mà em mang theo + tiền mới mượn của thằng Dương vào tay Linh: Linh giữ mà lo cho bé.
Linh: Không, không được đâu?
Em: Mình đã nói là Linh đừng ngại mà, nếu thấy ngại thì Linh cứ coi đây là tiền mình cho Linh mượn, sau này từ từ trả sao cũng được, mượn bạn bè còn đỡ hơn là Linh mượn tiền của chị chủ quán
Linh: Cám ơn, cám ơn bạn rất nhiều, nhất định mình sẽ trả lại
Rồi Linh quay sang Dương: Cám ơn bạn!
Dương: Có gì đâu, mình với thằng này là bạn nối khố, Linh là bạn nó thì cũng coi như bạn mình
Vậy là từ bữa đó, em vừa đi làm vừa tranh thủ lúc rảnh chạy vào Nhi Đồng thăm bé, em bảo Linh bỏ việc ở quán cafê đi rồi em nhờ Dương giới thiệu Linh vào làm ở shop hoa của má nó, công việc nhẹ nhàng, lương cao hơn mà thời gian cũng linh động hơn mà con bé dễ thương lắm, giống mẹ như đúc, xinh xắn dễ thương
Bé: Chú, chú ơi
Em: Gì vậy bé
Bé: Chú cõng con đi
Em: Ừ, leo lên lưng chú, chú cõng con đi chơi
Bé: Chú, chú có phải ba con không vậy? (WTF, nó mới có 3 tuổi thôi mà)
Em: Sao con hỏi vậy?
Bé: Con thấy mấy bạn khác có các chú là ba chơi chung, chú chơi với con vậy chú không phải là ba con ạ?
Em: Không, không phải, chú chỉ là bạn của mẹ con thôi
Bé: Vậy ba con đâu?
Gặp câu này em chỉ biết đánh trống lãng: Thôi chú cõng con ra ngoài sân chơi nghen
Em qua lại, chăm sóc mẹ con Linh khoản hơn 1 tháng thì bé khỏe mạnh trở lại và xuất viện (ơn trời bé không sao cả).
Lúc đó em rất mừng cho mẹ con Linh vì khó khăn của họ đã qua nhưng em không biết là đối với em biến cố mới thật sự bắt đầu.
À để em kể cho các bác nghe chuyện công danh sự nghiệp của gái trước đã, như các bác đã biết, từ lúc trước khi cầu hôn gái đã quyết theo em sang Việt Nam nên trước khi tốt nghiệp gái đã tranh thủ tìm kiếm công việc ở các tập đoan đa quốc gia có chi nhánh ở Việt Nam và nhờ trời thương nên may mắn đã mỉm cười với bọn em. Mấy bác còn nhớ S – con ông giáo sư trong trường mà em có nói ở chap 2 không? nó và ba nó (giáo sư) là quý nhân của em với gái đấy ợ. Số là ông giáo sư này cũng dạy gái một số môn và hướng dẫn gái làm đồ án tốt nghiệp, khi biết gái có nguyện vọng sang Việt Nam làm việc sau khi tốt nghiệp thầy đã giới thiệu gái với học trò cũ của thầy (chính là tay sếp này đấy ợ: Dù rằng trong văn hóa phương tây và nhất là đối với các công ty đa quốc gia thì chuyện quan hệ không nặng bằng phương đông nhưng không phải là không có trọng lượng.
Thầy đã gửi email cho ông sếp + gọi điện thoại cho ông để gửi gắm. Họ nói gì thì em không rõ nhưng theo lời thằng S thì đại khái ông giáo sư nói gái là đây là học trò của thầy, thầy đã chú tâm đào tạo và đánh giá cao thành tích à hiện nay gái đang có nguyện vọng sang Việt Nam sinh sống, làm việc nên nhờ trò cũ giúp đỡ. Nói giúp đỡ vậy thôi nhưng gái cũng phải có một thành tích học tập tốt + kinh nghiệm làm việc và phải chứng minh được năng lực, gái phải qua 4 vòng phỏng vấn + một thời gian thử việc mới được nhận vô làm chính thức. Tính ra thì đối với một sinh viên mới ra trường thì việc này cũng thật quá may mắn.
Vẫn là vào một ngày đẹp trời, em đang cặm cụi úp mặt vào đống giấy tờ, sổ sách cao như núi ở phòng làm việc thì con sony xperia lại vang lên, lúc đó em khá bực mình vì đang làm việc lại có người làm phiền nhưng mà nhìn lại thì ra là gái gọi sang các bác ợ
Em: Alô, nhớ anh rồi phải không
Gái: Em có tin vui báo cho anh nè
Em: Em học xong rồi à?
Gái: Dạ, em hoàn thành xong chương trình rồi anh à, vài ngày nữa là em sang Việt Nam được rồi
Em: Để anh sang đón em.
Gái: Thôi không cần đâu anh, em tự đi được mà, anh đón em ở sân bay được rồi
Em: Ừ, vậy khi nào em sang thì nhớ gọi báo cho anh biết trước để anh ra đón
Gái: Em nhớ mà, mà dạo này anh sao rồi?, có khỏe không anh?
Em: Khỏe sao được mà khỏe, ngày nào cũng nhớ em đến mất ngủ, anh đang héo mòn từng ngày đây nè
Gái (cười): Nghe tội nghiệp quá hà, để vài ngày nữa em sang VN em chăm sóc bù lại cho anh nha (), à mà ba mẹ dạo này có khỏe không anh?
Em: Ba mẹ khỏe lắm!
Gái: Mẹ có còn khó chịu về chuyện của chúng mình không? em lo quá
Em: Em đừng lo, còn có anh mà, với lại vợ anh đáng yêu vậy ai thấy mà lại không yêu, mẹ rồi cũng sẽ thích em thôi.
Gái: Vợ?
Em: Thì em đã chịu làm vợ anh rồi còn gì em cũng tập gọi anh là chồng đi là vừa rồi
Gái: Anh thật đáng ghét
Em: Vậy mà có người thương đó
Gái: Em ghẹo em nữa là em khóc à
Em: Ấy, đừng khóc, bây giờ em khóc anh không có ở bển để dỗ đâu đó. (-.-‘)
Gái: Em nhớ anh quá
Em: Anh cũng vậy, anh nhớ em nhiều lắm, tối nào ngủ cũng mơ thấy em
Gái: Ủa, sao anh nói nhớ em đến mất ngủ mà? (-.-‘)
Em: À, thì anh nhớ em nên ngủ không được anh mang hình em ra ngắm cho đỡ nhớ, ngắm đến gần sáng thì ngủ quên luôn và anh lại tiếp tục ngắm nhìn em trong mơ
Gái (cười): Em hổng tin đâu!
Em: Tin anh đi, anh nói bằng cả trái tim anh đấy, tin anh đi vợ yêu của anh
Gái (cười): Thôi em có việc rồi, mình nói chuyện sau anh nhé.
Em: Ừ, tối nay anh sẽ dỗ em ngủ qua điện thoại
Vậy là sau đó 1 tuần, gái sang Việt Nam, em với gái lại đoàn tụ
Và em dẫn gái ra mắt gia đình (nói là ra mắt chứ thật ra ba mẹ em đã gặp gái khi họ sang Úc thăm em rồi ợ)
Lúc này gái đã biết nói Việt rồi nhé các bác, chỉ là chưa sõi thôi
Em: Thưa ba mẹ, bạn gái con mới sang Việt Nam
Gái: Dạ, con chào hai bác, thưa hai bác con mới tới.
Ba (cười, nét mặt thân thiện): Con biết nói tiếng Việt à?
Gái: Dạ, con mới học nên nói chưa được sỏi ạ (thật ra lúc đó gái đã tập nói tiếng Việt được 4-5 năm, sau khi đi Tiền Giang (chap 10) về gái đã bắt em dạy gái tiếng Việt)
Mẹ: Nói được vậy là giỏi rồi, còn biết dạ thưa nữa chứ
Lúc đó, gái khúm núm nhìn tội lắm, mẹ em cứ nhìn xoáy vào người gái làm gái sợ, lúc đối mặt với gia đình gái tâm trạng em cũng như vậy, lo âu, hồi hộp, vì hiểu tâm trạng của gái lúc ấy nên em quyết không để gái phải rơi vào thế khó
Em: Con có dạy cho em nó trước rồi mẹ à, em nó ngoan và lễ phép lắm mẹ cứ yên tâm
Sau đó mẹ em có hỏi thêm vài câu nữa nhưng em đều trả lời thay + đỡ lời cho gái hết. Ba em thì tâm lý nên chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng nói vài câu để hóa giải tình hình chứ không hỏi, làm khó gì hết.
Buổi chiều hôm đó mẹ em nấu ăn, gái xin vào phụ bếp. Em nói với gái là gái mới sang còn mệt nên cứ lên nghỉ đi, chuyện bếp núc cứ để mẹ với nhỏ em lo. Gái bảo không được, gái sang đây để chứng minh cho mẹ thấy là gái có thể trở thành vợ hiền, dâu thảo nên không thể mới ngày đầu đã lười biếng, gây ấn tượng xấu cho mẹ được.
Gái xuống bếp phụ nấu ăn em không thể ngồi yên được nên em cũng xuống bếp phụ, sẵn canh chừng xem có chuyện gì thì đỡ cho gái. Gái từ nhỏ đã sống xa gia đình nên những việc nhà như nấu ăn, lặt rau, thái thịt,…gái rất thành thục, nhưng mà cò điều mẹ em soi dữ quá, ánh mắt của mẹ làm gái sợ em nhìn cũng run cũng may có nhỏ em gái dễ thương, nó có vẻ quý mến chị dâu tương lai nên cứ nói tốt cho gái, khen gái đảm đang, khéo léo nên mẹ cũng dịu đi phần nào. Gái còn xin mẹ dạy gái nấu món ăn Việt Nam nữa.
Ăn xong gái phụ mẹ với nhỏ em dọn dẹp, mẹ em bảo: Thôi cô cứ lên phòng nghỉ đi, để chúng tôi dọn được rồi, cô là khách mà làm thế này chúng tôi ngại lắm
Gái: Con xin bác chấp nhận con, con không đến đây để làm khách, con yêu ảnh và cũng rất yêu quý hai bác và gia đình, xin bác coi con như con trong nhà, có gì bác cứ dạy dỗ chứ đừng lạnh lùng với con (nhìn gái lúc đó tội lắm)
Em: Mẹ lên phòng nghỉ đi ạ, ở đây cứ để con với em nó lo.
Mẹ: Con có vẻ lo cho nó quá nhỉ
Đang căng thẳng thì tiếng của ba từ trên lầu vọng xuống: Đứa nào lấy giùm ba lon gạo, ba cho chim ăn! (gần nhà em có mấy cái tổ chim, tụi nó hay bay vào ban công, nóc nhà em kiếm mồi, ba em hay rắc gạo, bánh vụn cho tụi nó ăn)
Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý, ba em buông thõng một câu: Mấy con chim non lớn rồi, tụi nó đã tự đi kiếm ăn được, sau này tụi nó sẽ tách ra xây thêm tổ mới, chim mẹ không thể lo cho tụi nó mãi được.
Chắc mẹ em hiểu ba em nói gì nên mẹ cũng không làm khó nữa: Hai đứa dọn đi rồi đi nghỉ sớm, mẹ mệt rồi mẹ lên nghỉ sớm.
Em: Dạ, mẹ lên nghỉ trước đi, ở đây cứ để con lo
Gái: Dạ, thưa bác đi nghỉ sớm để con dọn được rồi ạ
Sau đó em đuổi luôn nhỏ em gái lên lầu, để em với gái tiện tâm tình.
Em: Em lên lầu nghỉ đi, để anh chị dọn hết cho
Nó: Bữa nay anh siêng dữ, sắp lấy vợ có khác
Em: Nói nhiều quá, đi lên nhanh
Nhỏ em lên lầu rồi em mới lựa lời an ủi, vỗ về gái: Anh xin lỗi, anh đã không lo được cho em, chắc em sợ lắm hả
Gái: Có gì đâu anh, em đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, biết là không dễ dàng gì nhưng em sẽ cố gắng, em không bỏ cuộc đâu
Em: Tội em quá, anh yêu em nhiều lắm, anh xin lỗi
Gái: Không sao đâu tinh yêu phải có thử thách mới có ý nghĩa chứ mẹ nghiêm khắc với em là vì mẹ lo cho anh thôi thôi mình dọn đi kẻo mẹ thấy lại la đó
Em phụ gái dọn dẹp xong rồi giục gái đi ngủ sớm, sáng giờ gái mệt nhiều rồi. Tuy chưa “quan hệ” nhưng tụi em từng nhiều lần ôm nhau ngủ chung giường (phải công nhận là em “kiềm chế” giỏi thật) nhưng vì sợ bị đánh giá nên tụi em đành ngủ 2 phòng khác nhau, nữa đêm em ngủ không được nên mới sang phòng gái, thấy gái vẩn chưa ngủ, vì gái lạ nhà + hồi hộp nên dù rất mệt nhưng vẩn không thể chợt mắt được. Vậy là em lại vào nằm cạnh hát ru gái lúc đầu gái cũng lo sợ bị mẹ đánh giá nhưng được em dỗ một hồi gái cũng ngoan ngoãn mà chìm vào giấc ngủ. Nhìn mặt gái lúc đó đáng yêu lắm các bác à, gái gối đầu lên tay em, rút vào lòng em như con mèo con ấy. Em yêu gái nhiều lắm, càng yêu em càng thấy mình bất lực, tại sao mình lại như vậy chứ? mình yếu đuối như vậy từ bao giờ? gái vì mình mà từ bỏ cả gia đình còn mình sao lại hèn nhát để gái phải chịu áp lực tinh thần lớn như vậy?
Vậy là em quyết tâm sáng hôm sau sẽ thưa chuyện một cách thẳng thắng và nghiêm túc với gia đình.
Hôm sau vừa tờ mờ sáng em giật mình thức dậy và không thấy gái đâu, chợt em nghe dưới nhà có tiếng lục đục em mới xuống dưới xem, thì ra là gái, gái đang phụ mẹ em làm việc nhà
Tranh thủ mẹ không để ý, em ôm gái thủ thỉ: Sao thức sớm vậy, hôm qua mệt vậy sao không ngủ thêm?
Gái: Em khỏe rồi, để em phụ mẹ làm việc nhà, em đang tập làm dâu mà anh.
Mẹ: Nó thức dậy còn sớm hơn cả mẹ, lúc nãy xuống đây đã thấy nó quét dọn rồi.
Em: Con đã bảo em nó ngoan ngoãn, đảm đang mà mẹ cứ không tin
Mẹ: Ờ, để coi được mấy bữa. Rồi mẹ lại quay sang gái: Bữa nay phụ bác đi chợ được chứ
Em: Bữa nay mẹ không đi làm ạ? mà em nó mới sang lạ nước lạ cái với lại còn đang mệt, mẹ cho em nó nghỉ vài bữa nữa đi mẹ.
Mẹ: Mẹ đi làm trễ chút cũng được, mà chẳng phải nó nói nó muốn làm dâu VN sao? giờ tập dần dần là vừa rồi đó.
Em định nói nữa thì gái kéo tay em: Thôi anh, để em theo mẹ học hỏi cũng được, ở nhà vậy em cũng buồn.
Em: Vậy để con đi cùng
Mẹ: Con không đi làm à?
Em: Con đi trễ chút cũng được.
Mẹ (nói thầm): Lại vì gái mà bỏ bê công việc.
Lát sau thì ba em thức, trong lúc cả nhà ăn sáng thì em lựa lời thưa chuyện (nhà em ăn sáng xong rồi mới đi chợ)
Em: Thưa ba mẹ con có chuyện muốn nói
Ba: Ba biết con định nói gì rồi
Em: Biết gì ạ?
Ba: Thưa chuyện của 2 đứa 1 cách nghiêm túc bằng quyết tâm cao và lời lẽ mạnh (-.-‘)
Em (ấp úng): Sao ba biết?
Ba: Ba không biết thì ai biết, thôi lo ăn sáng đi, có gì tối về nói
Em: Nhưng mà con định nói là…
Gái: Thôi ăn đi anh, đừng cãi lời ba
Mẹ: Lo ăn đi, sáng đã có chuyện rồi
Vậy là ý định thưa chuyện của tối hôm qua không thành hiện thực
Lát sau mẹ dẫn gái đi chợ, em cũng kè kè theo sau, hồi sau lúc em xách đồ phụ gái thì bị mẹ nhìn bằng ánh mắt thế này rồi lại nhìn sang gái bằng ánh mắt thế này. Gái hiểu ý nên không cho em xách phụ gái mà đẩy em sang xách phụ mẹ. Bữa đó là bữa đi chợ căng thẳng nhất đối với em.
Sau đó thì cả nhà (trong đó có em) phải đi làm, sợ gái ở nhà buồn nên em hối lộ nhỏ em 2 vé xem phim để nó dẫn gái đi vòng quanh thành phố cho gái khuây khỏa đầu óc.
Tối hôm đó, khi ăn cơm xong, tranh thủ lúc gái với nhỏ em đang loay hoay dọn dẹp dưới bếp em mới tranh thủ thưa chuyện với ba mẹ
Em: Ba mẹ à con có chuyện muốn nói
Ba: Chuyện muốn nói hồi sáng phải không? giờ con nói được rồi đó.
Em: Ba mẹ à, con với gái yêu nhau đã lâu, tìm hiểu nhau rất kỹ và thấy rất hợp nhau, không thể sống thiếu nhau, con cũng đã sang nhà gái thưa chuyện và được họ cảm thông, chấp nhận chuyện của con và gái, nên con xin gia đình hiểu và chấp nhận cho tình cảm của chúng con
Ba: Nói với mẹ con kìa, ba sao cũng được
Mẹ: Con yêu nó lắm à?
Em: Dạ
Mẹ: Hơn cả mẹ?
Em: Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy chứ, tình cảm của con với gái là tình yêu nam nữ, tình cảm của con với mẹ là tình mẫu tử sao có thể trộn lẫn, so sánh. Ngày xưa không phải mẹ cũng cãi lời ông bà ngoại mà lấy ba sao?
Mẹ: Con định bắt bẻ mẹ à? Mẹ chỉ lo cho hạnh phúc của con thôi, nếu nó là người Việt thì có thể còn đằng này…2 con người đến từ 2 đất nước khác nhau, nói 2 ngôn ngữ khác nhau, thuộc 2 dân tộc, có 2 nền văn hóa khác nhau thì có thể hòa hợp đến hết đời không? ngay cả mẹ là người Việt nhưng sinh ra ở Pháp, lớn lên ở Pháp khi về Việt Nam sống đã gặp nhiều khó khăn, vì là người từng trải nên mẹ hiểu.
Em: Và rồi mẹ vẩn vượt qua, ba với mẹ vẩn hạnh phúc đó thôi.
Mẹ: Phải nhưng không dễ dàng gì rồi khi vị ngọt ban đầu trôi qua 2 đứa sẽ nếm tới vị đắng rồi cũng sẽ sinh lục đục thôi
Em: Mẹ đang cho tụi con nếm vị đắng đó ạ
Mẹ: Vậy giờ con định cãi mẹ à?
Em: Con không có ý đó, chỉ là…xin mẹ đừng làm khó chúng con nữa, con buồn thì mẹ cũng đâu có vui
Mẹ: Chả phải mới nói là yêu nhau lắm sao? mới có tí chuyện đã vậy rồi à, hay nhỏ đó lại than khóc với con.
Em: Em ấy chả nói gì cả, tính cô ấy trước giờ vẫn vậy, luôn hiền lành, lo nghĩ cho người đến nỗi…cam chịu. Mẹ có biết vì con mà cô ấy đã từng dám uống thuốc tự tử không?
Mẹ: Mà rồi nó đâu có uống, con kể mọi chuyện chỉ là đóng kịch thôi mà.
Em: Nếu bị ép đến đường cùng em ấy dám uống thật đấy ạ, à con cũng sẽ uống chung
Mẹ: Con định uy hiếp mẹ đấy à, nếu mẹ cũng dùng cách này để ép con từ bỏ thì sao
Em: Mẹ, mẹ đừng ép con
Gái nghe trên nhà to tiếng thì chạy lên: Chuyện gì vậy anh?
Em: Không, không có gì, anh chỉ đang thưa chuyện với mẹ thôi.
Mẹ: Mà con yên tâm, mẹ không phải là người cố chấp, nếu 2 đứa yêu nhau thì mẹ cũng không muốn làm khó 2 đứa làm gì nhưng mà mẹ muốn “huấn luyện” bạn gái con một thời gian nữa.
Em: Một thời gian nữa là đến bao giờ ạ? tụi con đã yêu nhau và chờ đợi 6 năm rồi.
Mẹ: Đợi được 6 năm vậy đợi thêm vài tháng nữa không được à?
Em: Nhưng…
Gái: Thôi anh, anh đừng cãi mẹ nữa mà
Mẹ: Thôi mẹ mệt rồi mẹ đi nghỉ đây, 2 đứa cũng đi nghỉ sớm đi.
Vậy là kế hoạch thuyết phục gia đình của em không thành hiện thực, hic không ngờ là thuyết phục gia đình em lại khó hơn cả thuyết phục gia đình gái
Nhưng mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ vì những ngày sau mẹ em cũng đã dễ chịu với gái hơn, mẹ không còn nhìn gái bằng ánh mắt khó chịu nữa, sáng nào mẹ cũng dắt gái đi chợ, dạy gái lựa đồ + tên tiếng Việt của món đó (nhờ vậy mà tiếng Việt của gái khá dần lên) và dạy gái nấu món ăn Việt Nam.
Vài ngày sau một tin tốt đến với em và gái, đó là công ty của chị gái xúc tiến đầu tư mở chi nhánh tại Việt Nam, nên chị xin đi chuyến này để vừa làm việc vừa kết hợp du lịch và sẵn tiện sang gặp gia đình em luôn. Có chị sang nên gái vui lắm, có gì 2 chị em thủ thỉ tâm sự với nhau cũng đỡ buồn. Ba mẹ em còn mời chị sang nhà dùng bữa, 2 bên trò chuyện thân thiện nên mọi chuyện dần chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng đang lúc đang tràn trề hy vọng ấy lại xảy ra biến cố không ai ngờ, mà biến cố này liên quan đến…Linh
***
Thật ra ban đầu em không định kể chuyện của Linh vì dù gì em ấy và đứa bé cũng đã đoàn tụ với anh chàng kia rồi, em chỉ định kể đến chuyện thuyết phục gia đình chấp nhận thôi nhưng để cho câu chuyện được trọn vẹn nên em sẽ kể luôn hiểu lầm giữa gái và em-Linh (đương nhiên là có lượt 1 số chi tiết để tránh các bác 007 tò mò)
Như đã kể ở các chap trước sau khi em bé khỏi bệnh xuất viện về nhà thỉnh thoảng lúc rảnh em có chạy qua thăm em bé và Linh, dù gì cũng chổ bạn bè quen biết, em giúp Linh trên tinh thần bạn bè trong sáng chứ không có ý gì cả.
Chuyện em và gái thì vẩn vậy, có chị sang nên gái đỡ buồn hơn. Cho đến một buổi tối em bé (con Linh) lại bị bệnh cảm, sốt và phải nhập viện ngay trong đêm
Tối hôm đó (-.-‘)
Dương gọi điện sang: Ê mày biết gì chưa
Em: Chuyện gì?
Dương: Con Linh bị sốt cao phải nhập viện rồi
Em: Trời đất, Linh có nói gì với tao đâu, mà mới hôm qua thấy bé còn khỏe mạnh mà?
Dương: Con nít, cảm sốt đổ bệnh thật khó đoán, mày vô Nhi Đồng nhanh đi, tối nay tao không ở lại đây được
Em: Chờ tí, tao vào ngay
Vậy là em thay đồ, lúc chuẩn bị đi thì gái hỏi: Anh, tối rồi anh còn đi đâu vậy?
Em: Anh đi chút, có việc rất gấp, em ở nhà ngủ trước đi nhé, tối nay không dỗ em ngủ được, anh xin lỗi
Gái: Không sao đâu, có việc anh cứ đi đi, em tự ngủ được mà.Rồi gái ôm hôn em: Về sớm nha anh
Đang vội nhưng em cũng tranh thủ…ôm hôn gái rồi lại phóng như bay vào bệnh viện.
Đến nơi thì em gặp Dương: Em bé sao rồi, còn Linh đâu?
Dương: Trong phòng kìa, mới khám xong, con bé bị sốt cao mày ạ.
Em (bực mình): Sao Linh cho mày biết mà không cho tao biết?
Dương: Mày quên tao là bác sĩ à? hồi sáng bé bắt đầu phát bệnh, Linh có gọi cho tao hỏi cách chữa, tao chỉ cho Linh mua thuốc cho bé uống nhưng đến chiều bé nóng quá nên tao bảo Linh cho bé nhập viện vì sợ có biến chứng. Tao cũng không định gọi mày vào những thật sự là dạo này tao rất bận, đáng lẽ tối nay tao có ca trực nhưng giờ phải nhờ đồng nghiệp gác thay để vào đây với mẹ con Linh
Em: Thôi được rồi, mày đi đi, ở đây tao lo được rồi, cám ơn mày nghen.
Dương: Không có gì, thôi tao về đây nhé à mà này mày nhớ trong chừng Linh cho kỹ nhé, tao thấy Linh hơi yếu đó
Em: Yếu?
Dương: Lúc nãy tao thấy Linh loang choạng đứng không vững, chắc tại lao lực, khổ tâm nhiều quá thôi tao về đây (-.-‘)
Rồi em vào gặp Linh: Linh à, có chuyện gì Linh cũng phải báo cho mình một tiếng chứ
Linh: Mình xin lỗi vì không báo cho bạn biết, mình không muốn làm phiền bạn thôi mẹ con mình nợ bạn nhiều rồi
Em: Linh, sao Linh lại nói vậy chứ, chả phải mình đã nói chúng ta là bạn sao, là bạn thì phải giúp đỡ nhau chứ, Linh đừng ngại gì mình cả
Linh: Mình xin lỗi, khuya thế này mà còn làm phiền bạn vào thăm mẹ con mình
Em: Lại nữa, đã bảo là đừng ngại nữa, Linh còn vậy là mình giận thật đó nghen
Linh: Linh xin lỗi, bạn đừng giận, Linh không có ý làm bạn buồn đâu.
Rồi em trò chuyện, thăm hỏi sức khỏe em bé, một lát sau Linh nói: Tối rồi bạn không về nghỉ à.
Em ban đầu cũng định về nhưng nhìn xung quanh bệnh viện thấy bốn bề lạnh lẽo, gió thổi từng cơn lạnh run người (dù đây là phòng khuất gió) rồi nhìn lại hoàn cảnh của Linh, thấy cô ấy một thân một mình lo cho em bé mà…thương quá (tính em dễ mủi lòng lắm), không gian vốn đã không ấm áp mà trong hoàn cảnh như vậy lòng Linh hẳn cũng lạnh lẽo, cô đơn. Vậy là em quyết định ở lại làm ngọn đuốc sưởi ấm cho mẹ con Linh. Còn gái, em gọi điện định nói chuyện em có việc không về thì gái không bắt máy (em có mua cho gái cái sim Viettel để tiện liên lạc), em đoán chắc gái ngủ rồi nên cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của gái.
Vậy là tối đó em cùng Linh canh em bé đến sáng. Và rắc rối bắt đầu từ đây
Như đã kể ở chap trước, tối đó em ở lại qua đêm cùng Linh chăm sóc em bé, đến khoảng 5 giờ sáng thì em tạm biệt mẹ con Linh để về nhà vì buổi sáng em còn phải đi làm, trước khi đi không quên hôn tạm biệt con Linh
Về đến nhà thì thấy đèn đóm sáng trưng, gái đã thức và đang phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Mẹ (mặt hình sự): Đi đâu nguyên đêm giờ mới về?
Em: Tối qua con có việc cực kỳ quan trọng phải đi mẹ à, thằng bạn con có việc cần nhờ, việc rất quan trọng không đi không được, bla bla. Rồi em đánh trống lãng sang chuyện khác: Mẹ nấu món gì thơm quá vậy?
Mẹ: Bữa nay bạn gái con nấu thay mẹ
Em: Mẹ cứ yên tâm, gái nấu ăn ngon lắm ạ
Mẹ: Biết biết, trong mắt anh bây giờ thì bạn gái anh lúc nào cũng là nhất
Em biết nếu nói thêm thì sẽ chỉ gây khó cho gái nên tìm đường rút lui an toàn: Thôi con lên lầu rửa mặt với nằm lát đã, con mệt quá. Nói xong em đi thẳng lên lầu
Lát sau tranh thủ lúc vừa nấu xong gái lên lầu nói chuyện với em, lúc đó em đang nằm thì gái sà vào lòng em thủ thỉ: Cả buổi tối anh không về, em nhớ anh quá hà
Em: Hồi tối không có anh dỗ chắc em khó ngủ lắm hả? anh có gọi điện cho em mà em không bắt máy.
Gái: Hồi tối nhớ anh nên em không ngủ được em mới gọi sang chị em tâm sự, chắc vì vậy mà anh không gọi được đó mà hồi tối anh đi đâu mà cả đêm không về vậy
Không dại gì kể chuyện của Linh nên em lấp liếm cho qua chuyện: Anh có chút việc đó mà, em không cần lo, sau này anh không vậy nữa đâu
Gái: Để em massage cho anh nha (nhìn gái lúc đó yêu lắm)
Vậy là em nằm yên cho gái massage, đang phê thì nhỏ em gái bảo xuống nhà ăn sáng
Bữa sáng hôm đó do 1 tay gái nấu món mì bò viên kiểu Đài Loan ngon hết sảy em chiến liền tù tì 2 tố lớn mẹ em kén ăn lắm vậy mà cũng khen ngon
Vậy là chuyện tối qua trôi qua êm thắm mà không có gì
Vài ngày sau vào một buổi sáng không đẹp trời gái bị sốt các thím ợ sốt cao lắm tới 39 độ lận, gái nằm mê man em lo cho gái lắm nên không đi làm mà ở nhà chăm sóc gái
Tội nghiệp gái, bị ốm gái sợ làm phiền gia đình à cũng sợ mẹ không vui nên cứ đòi đến khách sạn nơi chị của gái đang ở, nhưng mà em dứt khoát không cho đi vì lo cho sức khỏe của gái.
Gái: Bữa nay anh không đi làm ạ?
Em: Không, bữa nay anh nghỉ ở nhà chăm sóc em.
Gái: Anh à, hay anh đưa em đến khách sạn gặp chị em đi
Em: Em đang bị bệnh mà, ở nhà nghỉ đi.
Gái: Nhưng mà em sợ làm phiền gia đình
Em: Em cứ ở đây cho anh, nơi này cũng là nhà em, em cứ nghỉ ngơi không cần phải đi đâu cả
Gái: Ở khách sạn còn có chị em, em nghỉ ngơi cũng được anh không cần lo cho em đâu.
Em: Em nói gì vậy, sao anh lại không cần lo cho em, với lại khách sạn là nhà người ta không tiện dưỡng bệnh đâu, em cứ ở yên đây cho anh
Gái: Nhưng mà em…
Em: Không có nhưng gì hết, em là vợ anh, anh nói thì em phải nghe lời, anh không cho thì em không được đi đâu cả, ở yên đây cho anh
Gái (cười nhẹ rồi lại thút thít): Anh gia trưởng quá à
Em kí nhẹ vào đầu gái: Anh chỉ gia trưởng khi cần thôi, giờ em nằm nghỉ đi, anh đi nấu cháo cho em.
Xuống bếp thì thấy mẹ em đã nấu cháo xong rồi.
Mẹ: Con đem cháo lên cho nó ăn đi, mẹ mới nấu xong đó, cho nó ăn rồi uống thuốc cho mau khỏi, giờ mẹ ra cửa hàng đây
Em: Con cám ơn mẹ
Em đem cháo lên phòng rồi dỗ dành đút gái ăn từng muỗng, tội nghiệp gái, một thân một mình sang nhà em tập “làm dâu” rồi lo rầu đến đổ bệnh thế này
Đút gái ăn cháo, cho gái uống thuốc xong thì em dỗ gái ngủ, gái nằm rúc vào lòng em như con mèo con ấy.
Gái thủ thỉ: Anh à, em lạnh quá à, cho em ôm anh ngủ nha.
Em: Em ôm đi
Gái: Em ôm anh luôn hông buông ra đâu
Em: Anh cũng vậy, anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra, anh sẽ ôm em suốt cuộc đời.
Nói là suốt đời nhưng cũng phải tùy lúc, vì gái đang bị sốt mà người đang bị sốt thì không nên “ủ kín” quá, thân nhiệt lúc dó đã cao mà giờ còn ủ thêm thì chỉ có hại, em ôm gái chủ yếu là để dỗ gái ngủ, sau khi thấy gái ngủ rồi em buông gái ra dùng khăn ướt, ấm lau mình cho gái (đừng thím nào nghỉ bậy nhé) rồi đắp khăn cho gái. Cứ như vậy em chăm gái đến trời tối
Đến tối thì gái vẩn còn nóng nhưng đã đỡ hơn, tranh thủ lúc rảnh tay em nghía sang f33 hóng cảnh binh đao loạn lạc 2 phe pro Nga, pro Mỹ do Tâm và Triết Tạch lãnh ấn nguyên nhung đang sát phạt nhau cùng với đó là cảnh các cua rơ lạng lách, đánh võng, gạch đá mịt trời mặc cho thím Vịt cầm bảo đao K.I.A đồ sát. Đang mơ màng với khung cảnh binh đao loạn lạc ấy thì…điện thoại em reo lên.
Nhìn vào màn hình thì ra là số của Linh, Linh gọi mình giờ này có chuyện gì vậy cà? (em tự hỏi). Alô, không, đầu dây bên kia không phải là Linh mà là dì của Linh (như đã nói ở chap 23 Linh ở SG có nương tựa bà dì ruột và có lần em cho dì số điện thoại của em, dặn dì hễ mẹ con Linh có chuyện gì thì báo em ngay em sẽ sang giúp)
Em: Con chào dì, có chuyện gì không ạ?
Dì: Con tới đây ngay được không? Linh nó bị ngất rồi, dì gọi 115 rồi mà họ vẫn chưa tới, giờ dì rối quá, không biết làm sao.
WTF, bữa nay ngày gì mà cả gái với Linh cùng bệnh thế này mà giờ gái đang bệnh mình đâu có bỏ đi được
Dì: Con Linh dạo này nó sao đó, dì lo lắm
Không nỡ để dì với Linh đơn chiếc trong hoàn cảnh này nên em mủi lòng: Dì đợi con tí, con sang ngay
Ban đầu em không định đi nhưng nghĩ lại thấy tội nghiệp cho mẹ con Linh, Linh có gì thì em bé thế nào. Rồi em nhờ nhỏ em họ sang trông giùm gái, lúc này gái vẩn còn ngủ. Em định bụng đi sang xem Linh thế nào, có gì thì đưa Linh vào viện rồi sẽ về ngay với gái.
Đến nhà Linh thì thấy Linh đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng, người ta đang khiêng Linh lên xe chở vào viện. Em bảo dì ở nhà trông em bé đi để em đi theo lo cho Linh được rồi. Dì dặn hễ có chuyện gì thì gọi điện báo ngay cho dì.
Vào viện thì bác sĩ khám và bảo rằng Linh bị hạ đường huyết nguyên nhân có thể là do ăn uống không điều độ, hay bỏ bữa còn nguyên nhân chính xác vì sao bị hạ đường huyết thì phải xét nghiệm.
Một lát sau thì Linh tỉnh dù còn hơi yếu (lúc nãy Linh còn lơ mơ chưa tỉnh táo), thấy em Linh có vẻ ngại.
Linh: Mình xin lỗi nghen, lại làm phiền bạn nữa rồi
Em: Có gì đâu mà ngại, mình đã nói với Linh bao nhiêu lần rồi, chỗ bạn bè giúp nhau được gì thì giúp thôi
Linh: Đáng lẽ dì mình không nên gọi cho bạn, thật ngại quá
Em: Mình còn nghe một tiếng ngại nữa là mình giận à nghen
Linh: Mình xin lỗi, bạn đừng giận
Em: Linh thấy trong người sao rồi?
Linh: Mình thấy khỏe rồi, cám ơn bạn không biết con bé giờ này ở nhà sao rồi mình lo quá
Em: Bạn đừng quá lo, có dì trông bé mà.
Linh: Con bé hay giật mình lắm, ban đêm dậy không thấy mình thế nào nó cũng khóc, mình lo quá không biết dì với bé ở nhà sao rồi
Em lấy điện thoại ra bảo Linh: Bạn gọi về nói chuyện với dì đi, lúc nãy dì dặn là có gì thì báo cho dì, bạn nói chuyện với dì cho dì an tâm.
Trong lúc Linh nói chuyện với dì thì em tranh thủ ra ngoài tìm toilet để giải quyết “bầu tâm sự”. Lát sau em vào thì…
Linh: Lúc nãy có người gọi bạn đó
Em chột dạ lấy điện thoại xem số là gái các thím ợ
Em: Lúc nãy cổ nói gì vậy?
Linh: Cô ấy hỏi bạn đâu rồi sao không nghe máy và hỏi mình là ai (lúc này gái nói tiếng Việt cũng khá rồi)
Em: Rồi bạn trả lời sao?
Linh: Mình nói bạn ra ngoài rồi, còn mình là bạn của bạn, bạn cho mình mượn điện thoại.
Em: Cổ còn hỏi gì nữa không?
Linh: Cô ấy còn hỏi mình với bạn đang ở đâu nhưng mình chưa kịp trả lời thì cô ấy cúp máy.
Em liền gọi lại cho gái, 1 lần, 2 lần, 3 lần, 4 lần, đến lần thứ 5 gái vẫn không bắt máy vậy là gái hiểu lầm và giận thật rồi
Linh: Hình như bạn có việc, hay bạn về trước đi, mình tự lo được rồi
Em: Vậy bạn nghỉ đi, ngày mai mình sẽ vào thăm bạn, có gì thì gọi cho mình.
Em cố ra vẻ bình tĩnh nhưng lòng như lửa đốt, chia tay Linh em phóng như bay về nhà, lúc này đã khoảng 11 giờ đêm, ngoài trời mưa nhẹ, gió thổi từng cơn không dứt, lạnh run người nhưng vẫn không làm dịu được nỗi lo trong lòng em. Và sóng gió đã bắt đầu như thế
Sau khi về nhà, em đứng trước cửa phòng gái với tâm trạng bất an nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, em đẩy cửa bước vào, gái ngồi trên giường, nhìn em với ánh mắt sắc bén cùng gương mặt lạnh như băng, bên cạnh là 2 cái vali đã xếp vào ngay ngắn và những lúc như vầy chính là tình trạng tồi tệ nhất vì thà gái giận dỗi, khóc lóc còn đỡ, lúc đó em biết gái đang nghĩ gì, muốn gì và chỉ cần dỗ dành là ổn, còn đằng này thì…
Em (giả lả): Tối rồi, em chưa ngủ à
Gái: Anh đi đâu giờ này mới về?
Em: Anh có việc đi gặp bạn chút đó mà, bộ nhớ anh nên ngủ không được à
Gái: Cô gái đó là ai vậy?
Em: À, là bạn của anh, cô ấy gặp anh có chút việc đó mà
Gái: Chuyện gì mà anh và cô ấy phải gặp nhau vào đêm hôm thế này? nói em nghe được không?
Em: Bữa nay em làm sao vậy? anh đã nói là không có chuyện gì mà, bình thường em đâu có như vậy?
Nói rồi em ôm gái, lấy tay sờ lên trán gái: Để anh coi em còn sốt không
Gái: Buông em ra, anh trả lời em trước đi, cô gái đó là ai, anh gặp cổ có chuyện gì?
Em: Anh đã bảo là không có gì mà
Gái: Không có gì thì sao lại giấu em?
Em: Thật ra anh với cô gái đó là bạn học cũ, tối nay cô ấy bị ốm phải nhập viện nhà lại đơn chiếc nên anh mới vào thăm, xem cô ấy ốm thế nào, chuyện không như em nghĩ đâu.
Gái (nhìn em bằng ánh mắt uất ức): Em cũng đang ốm đây, sao anh lại không ở bên cạnh lo cho em mà lại đi lo cho cô gái đó, anh có biết lúc nãy giật mình không có anh em sợ, cô đơn thế nào không (nói rồi gái bật khóc). Có phải đối với anh cô ấy mới là người quan trọng nhất không, còn em, đối với anh thì em là gì?
Em: Ngốc ạ, sao em con nít quá vậy. Em là vợ sắp cưới của anh, là người mà anh yêu nhất, em đừng có giận dỗi một cách vô lý vậy được không.
Gái: Em vô lý? Phải, em vô lý vậy đó, anh nói anh với cô ấy không có gì mà anh lại bỏ đi chăm sóc cô ấy trong lúc em đang bệnh, anh từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em dù có chuyện gì xảy ra, sao bữa nay anh lại bỏ em đi trong lúc em đang cần anh bên cạnh
Em: Anh có bỏ em đâu, anh chỉ đi một chút rồi sẽ về với em mà, anh đi vì cô ấy đang gặp khó khăn cần giúp đỡ.
Gái: Vì vậy mà anh bỏ em mà đến chăm sóc cô ấy, anh nói anh với cổ không có gì mà anh lại coi trọng cổ hơn em, anh không biết cảm giác của em lúc nãy thế nào đâu, lúc biết anh đang ở bên cạnh cô gái khác tim em nghẹn thắt không thở được.
Em: Em nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó, anh đã nói là anh với cổ không có gì mà, lúc anh đi anh đã gửi em gái anh chăm sóc em rồi.
Gái: Nhưng người em cần là anh
Em (dỗ dành): Ngoan nào, đừng bướng nữa, anh biết là anh có lỗi khi bỏ em đi mà không nói trước nhưng thật sự chuyện rất gấp, cô ấy làm mẹ đơn thân, ở đây chỉ có mỗi bà dì và dì ấy phải chăm sóc em bé, em bảo cô ấy phải làm sao để xoay sở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy chứ?
Gái (mỉa mai): Phải, anh đúng là người tốt, anh thật là cao thượng.
Rồi gái lại nói bằng giọng uất ức: Cô ấy còn có dì, có con bên cạnh, còn em, em chỉ có anh
Em: Em à, bữa nay anh thấy em lạ lắm đó, cô gái đáng yêu, tốt bụng, luôn biết nghĩ cho người khác mà anh yêu đâu rồi? sao hôm nay em lại trở nên ích kỷ vậy chứ.
Gái: Phải em ích kỷ vậy đó, em đã cãi lời ba mẹ, bất chấp tất cả mà theo anh sang Việt Nam, anh còn muốn em phải làm thế nào nữa chứ. Anh là tất cả đối với cuộc đời em, em không muốn chia sẻ anh cho ai hết (nói xong gái khóc như mưa, ánh mắt gái lúc đó em không thể nào quên).
Em: Anh hiểu, anh sai rồi, anh xin lỗi em, em đừng khóc nữa không tốt đâu, để anh dỗ em ngủ nha.