Tác giả: Dreamy
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Gia Hân!
– Uh…ra ngay đây…
– Làm gì mà lâu giữ!Buổi đầu tiên đừng để tới muộn chứ…
Nó cười bằng bộ mặt cầu hòa…:
– Thôi mà, tao chở cho nghen…
– Mày là chúa lề mề…Sau này thằng nào lấy phải mày chắc khổ…
– Không đùa à nha, mày nói thế tao mà ế là sẽ hỏi tội mày đó…
Ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học…nó thấy nôn nao lạ…vậy là ước mơ của nó đã gần với tầm tay hơn…Nó muốn trở thành một nhà thiết kế tên tuổi nên đã thi đại học mỹ thuật…Nó học ngành thiết kế thời trang trong khi Mỹ Hạnh- con bạn thân nhất của nó lại học nội thất.
Đại học Mỹ thuật…
Hình như nó tới trễ…Vội vàng ngồi vào một chỗ trống:
– Cho mình ngồi cùng nhé!
– Uh, tự nhiên…
– Mình là Gia Hân!
– Còn mình là Loan…Rất vui biết bạn…
– MÌnh cũng thế…
Vừa nói được mấy câu thì thầy giáo đã vào…môn học đầu tiên triết học…Nó chăm chú nghe giảng cũng thấy thú vị chứ không như những gì mọi người kêu ca về triết…Chẳng mấy đã hết giờ…
– Này? Sao nhìn bồ nghe chăm chú quá vậy? Giỏi thật đấy, mình mới nghe đã thấy buồn ngủ rồi…
Nó cười hiền:
– Mình thấy cũng thú vị mà…đâu đến nỗi nhàm chán đâu…nếu bạn cảm thấy nó hay sẽ đủ kiên nhẫn để nghe nó…
Loan le lưỡi:
– Không dám đâu mình thấy mỗi bồ nói thế ak!Đi chơi không?
– Tiếc quá mình hẹn con bạn về cùng nó rồi…khi khác nhé…
– Uh, đành vậy…
– Bye nhá!
Nó thu gọn đống sách vở…vội chạy ra cổng…nhỏ Hạnh mà đợi nữa thì nó la chết…
Nó với Hạnh học chung với nhau từ cấp 3 và cũng thân nhau từ đó…Chẳng có chuyện gì 2 đứa giấu nhau…Nó không sống khép mình nhưng cũng không năng động…nó nhẹ nhàng, tinh tế, lạnh lùng …Nhiều người nghĩ nó xinh xắn nên làm kiêu…nó chẳng phủ nhận…nó không bao giờ quan tâm người khác nghĩ về nó như thế nào…
Nó tĩnh lặng bao nhiêu thì Mỹ Hạnh lại ồn ào bấy nhiêu…Mỹ Hạnh sôi nổi, nhiệt tình, tham gia nhiều hoạt động đoàn thể…người ta biết tới nó như một thủ lĩnh đầy tài năng…
Không ai hiểu vì sao 2 đứa nó lại thân được với nhau…như 2 thái cực nhưng chưa bao giờ chúng nó thấy khó chịu vì tính cách người kia…thế nên tụi nó cứ thân thiết đến giờ…
– Đợi lâu chưa Nhóc?
– Mày làm tao hết hồn ak!Hết kêu người ta chậm chạp nữa nha…
– Uh thì lớp ta ốc chút việc…đi chơi không?
– Thôi tao về cửa hàng giúp mẹ chút…
– Uh…tao đưa mày qua đó…
Nó sống với mẹ…một mình mẹ…nó chưa bao giờ biết về ba…mẹ chăm lo cho nó dành cho nó cả tình yêu của ba…Mẹ có một nhà hàng …không quá lớn nhưng cũng có tiếng…vì thế nó được sống khá sung túc…
Nhà hàng nằm trên đường Phạm Ngọc Thạch, trong một không gian rộng và có tính nghệ thuật…cửa hàng thu hút được rất nhiều người…không gian ấy chính là thành quả của nó…bạn bè đã nhận xét nhà hàng này nhẹ nhàng và thanh tĩnh như chính con người nó vậy…tầng 1 là không gian rất thanh nhã…Bàn ghế bằng mây tre, những chiếc bàn tròn cùng với ghế tựa nhỏ…giản dị mà thuần khiết…Điều đặc biệt là bức tường lớn…đó là một bức tranh đồng quê…một nét thôn sơ mộc mạc khác hẳn về xô bồ vội vã của thành phố…những ản nhạc không lời luôn được dạo như những dòng tâm sự nhẹ nhàng trôi…dễ khiến người ta thấy quên đi mọi phiền muộn trong cuộc sống…
Tầng 2 như cách ly hẳn với tầng dưới…ở dưới là nét thôn sơ nhàn tản thì ở đây lại là sự sang trọng cao quý…chỉ có 2 màu trắng và đỏ…bộ bàn ghế sô pha với ga màu đỏ- trắng…mỗi bàn đều để một bình hoa lụa…ở trên còn có một sân khấu nho nhỏ…cùng một cây dương cầm…để khách có thể dạo nhạc…chính vì thế đây là không gian lý tưởng cho những cặp tình nhân…
– Mẹ em đâu hả chị?
– Cô đi ra ngoài có chút việc…
– Dạ…em cũng đi luôn đây…chị làm việc nhá…
Nó lấy xe phóng đi…một chiếc máy ảnh…một cái giá vẽ…chẳng biết nên làm gì…
***
Cuộc gặp gỡ…
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người nhưng chỉ 1 số ít trong đó có ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta…tất cả có lẽ là do duyên phận …
Gửi xe nó để mình thả dọc theo đường Hoàng Diệu…con đường này bao giờ cũng thế bình yên lạ…nó cầm máy ảnh xoay ống kính và chụp…nó thích sự tĩnh lặng nơi đây…Không hiểu tại sao từ bé nó luôn tĩnh lặng…lặng lẽ tới nỗi người ta có thể không phát hiện ra nó…nó thanh cao…khó gần…người ta nói thế và nó đôi khi cũng nghĩ mình như thế…
Đi hoài, nó thấy một anh chàng đang đứng cạnh giá vẽ…nhìn chăm chú vào một khoảng không xa lắm…vô thức nó đưa tay lên bấm máy…chàng trai cao, mặc chiếc sơ mi trắng nhưng nhìn không giản dị mà lại rất phong cách, nụ cười của hắn có nét gì ngạo mạn khó nói rõ được, lần đầu gặp nó đã nghĩ thế nhưng không rõ tại sao…nắng chiều nhẹ chiếu lên chiếc khuyên tai đá xanh tạo ra 1 tia sáng đập vào mắt nó…trong khoảnh khắc ấy nó thấy chàng trai đó vừa gần gũi vừa xa lạ…một cảm giác lần đầu tiên cảm nhận được…
Bất chợt hắn quay lại:
– Phí người mẫu tính thế bào hả nhóc?
– Anh nói gì?
– Chẳng phải tôi làm người mẫu cho em từ bấy tới giờ sao?
– Phí anh nhìn tôi…coi như hòa nhá…
– Sao kỳ thế? Tôi nhìn em?
– Thế sao anh biết tôi chụp hình anh?
– Uh ha…tại sao nhỉ?
Anh ta lại cười nụ cười có thể làm tan đi tất cả cảnh vật xung quanh…Hắn rất đẹp trai…có thể là người mẫu chăng?
– tôi sẽ gửi tặng anh bức ảnh…anh để địa chỉ cho tôi…
Trời đang nói gì thế này…tự dưng xin địa chỉ…có phải không vậy Gia Hân…
– Em định xin địa chỉ của tôi hả…lý do này không thuyết phục cho lắm…
– Oh, nếu anh nghĩ thế…xin lỗi, đừng nói tôi không trả công cho anh…tạm biệt…
Nhìn theo bóng dáng cô gái đi xa dần…Tùng Quân khẽ cười…lâu lắm rồi cậu không gặp người nào thú vị như thế…
Cúi xuống nhặt thứ cô bé đã đánh rơi…cậu không vội vàng gọi cô bé lại mà chậm dãi nhìn… “Thẻ sinh viên…đại học mỹ thuật…Trần Gia Hân…lớp…”
Lại một nụ cười nữa…có chăng trên đời tồn tại một thứ là duyên phận?
Về đến nhà, nó cất đồ rồi chạy xuống bếp nấu cơm…Nó vui vẻ hát theo tiếng nhạc…Mà không ngờ mình đang hát…
– Con gái có gì vui thế?
– A, mẹ về…có gì đâu mẹ…
– Mẹ thấy có bao giờ con hát như vậy đâu…đi học vui không con?
– Vui mẹ ạ…Con nấu cơm xong rồi mẹ thay đồ để ăn cơm…
Dọn dẹp xong nó vội rút lên phòng…lấy sách vở ra đọc trước…nó lại nhớ về người đã gặp lúc chiều…một con người khá khó hiểu…anh ta cao ngạo nhưng lại có vẻ trẻ con, đứng đắn như ng lại hơi nhí nhố…chẳng biết phải hiểu anh ta là người thế nào…ủa, mà sao mình lại để ý tới tên đó chứ?
***
Có phải là duyên số?
Một ngày mới lại bắt đầu, mùa đông trời lạnh để chui ra khỏi chăn ấm là cả một vấn đề…nhưng giờ học không cho phép nó chậm trễ…vội vàng thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi tới trường…
Hôm nay nhỏ Hạnh không có giờ học, nó tới một mình, cũng hơi sớm…nó ngồi xuống một chiếc ghế đá, mơ màng nhìn xung quanh…mọi vật hình như chưa thức giấc…trời sao yên bình quá…giá như lúc nào không gian cũng như thế này…
Bước vào lớp, mọi người cũng tới khá đông…tiết học bắt đầu, gác bỏ mọi suy nghĩ nó chăm chú học…
Gia Hân…có lẽ là một con người đặc biệt, lạnh lùng nhưng lại khá mơ mộng…Nhiều tài lẻ nhưng ít ai biết được…và nhiều người có thể nghĩ nó là mọt sách…Nó thường giấu mình khá kỹ, bản thân nhiều tính cách…nhiều khi người ta không biết đâu mới đích thực là một Gia Hân?
Đang giờ ra chơi nó chợt thấy mấy bạn nữ chạy vội ra ngoài, tiếng hò reo náo nhiệt…Nó nhếch môi cười, nó chẳng lạ gì mấy cô nữ sinh chắc là một anh chàng hotboy nào đó…
– Gia Hân có người gặp bạn
Cậu lớp trưởng thông báo
– Gặp mình ak?
– uh
– cảm ơn…
NÓ bước ra thì gặp lại nụ cười ấy, nó thản nhiên gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc:
– Anh tìm tôi?
– Chẳng lẽ còn 1 Gia Hân khác?
– Có chuyện gì sao?
– Tôi đến lấy tấm ảnh em đã hứa!
– Xin lỗi, vì anh không nói sẽ nhận nên tôi không mang theo…
– Uh, tôi nghĩ có thứ em muốn nhận đấy…
Tùng Quân giơ tấm thẻ sinh viên đọc mấy thông tin trên đó.Nó vẫn bình thản:
– Anh muốn trả tôi, vậy thì cám ơn…
Nó đưa tay cướp lấy nhưng đã bị Tùng Quân giữ lại…
– Đơn giản thế sao?
– Anh nói đi…
Tùng Quân mỉm cười, đưa cho nó tấm thẻ:
– hiện giờ tôi chưa nghĩ ra, em nợ tôi một việc…
Nó cầm tấm thẻ, nhún vai:
– Được thôi…lúc nào nghĩ ra hãy tìm tôi…
– Số điện thoại?
– Anh đâu khó để tìm được tôi, tôi không có thói quen cho số điện thoại…
– Được thôi…em hãy nhớ anh là Tùng Quân…thế nhé, bye e!
Quân ghé sát tai nó:
– Chắc chắn em phải nhớ tên anh suốt đời…
– Chào anh…hy vọng anh nói đúng…
NÓ đi vào lớp trong cái nhìn của rất nhiều người…những cái nhìn khó chịu…nó cũng chẳng quan tâm…cuộc sống mà…
– Hân quen anh Quân ak?
– Không…sao Loan hỏi thế?
– Thì có bao giờ anh ấy tìm đến khóa dưới đâu…
– Ra thế…mà hắn ta là ai vậy? Sao Hân thấy mọi người lạ vậy?
– Trời Hân nói thật hay xạo thế?
– Nhất định Hân phải biết hắn là ai ak?
– Ở trường này ai mà không biết anh ấy…Nguyễn Tùng Quân, hội trưởng hội sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ…
– MÌnh cũng chẳng quan tâm…anh ta có gì đặc biệt đâu…ngoài việc nhìn cũng khá đẹp trai!
– Anh ấy rất giỏi…đã có bộ sưu tập đạt giải trong cuộc thi thời trang toàn quốc…là niềm mơ ước của bọn con gái…Và anh ấy còn đang theo học ngành quản trị ở Ngoại thương nữa…Vì thế thời gian anh ấy đến trường là rất ít…
Thì ra anh chàng đó cũng khá toàn diện không phải chỉ là một mỹ nam!Thảo nào bao nhiêu người ngưỡng mộ như thế…
Thông tin Tùng Quân tìm gặp một cô nàng năm 1 nhanh chóng lan rộng khắp trường mỹ thuật…Ở cái trường này giờ nó thành mục tiêu săn đuổi số 1 mất…các nàng thì muốn nhìn tận mắt cô nàng may mắn đã lọt vào mắt của hoàng tử mỹ thuật…còn các chàng thì muốn xem mỹ nhân mới xuất hiện…Vì từ trước tới giờ Quân chỉ quan hệ với miss học viện, khó ngăn được mọi người tò mò…
Rắc rối này nó đâu muốn tìm đến…nó chỉ muốn bình yên học xong thôi…tự dưng ở đâu xuất hiện một chàng hoàng tử trong mơ của các cô gái lại tìm tới nó chứ…
– Ê, nghe nói mày quen Tùng Quân hả? – Hạnh hí hửng
– Quen biết gì phiền chết mày ơi!
– Là sao?
– Thì hôm đi chụp hình, gặp hắn…rồi thế nào rơi mất thẻ sinh viên…hắn đến trả mình thôi…nào ngờ…
– Thì ra là thế…mà có lẽ hắn có ý với mày đấy, tao nghe nói lạnh lùng là bản chất của hắn…dựa vào hành động của hắn mà đoán chắc là cảm mày rồi…
– Xin mày, tao chưa hâm đến mức chống lại tất cả con gái của cái trường này…tao còn muốn học…
– Hi, cái này chưa biết được nha!
– Ak, Hân ơi, tao đăng ký cho mày vào hội sinh viên rồi đó…thứ 3 đi phỏng vấn…
– Mày điên à, sao lại đăng ký cái đó…
– Thì lúc trước tao hỏi qua mày rồi mà…không nhớ ak?
– Nhưng giờ khác…mày có nghĩ là bọn họ sẽ nói ta cố tình tiếp cận hắn không?
– Mày để ý tới người khác bao giờ thế?
– Uh thì đang bị người ta soi…
– KỆ đi, mày đành lòng để tao một mình ak?
– Có sao đâu…
– Tao giận mày luôn đấy…bạn với bè…
– Được rồi…tao đi…nhưng được hay không không phải do tao đâu nhé!
– Sao lại không do mày? Mày bắt buộc phải được…người khác không biết nhưng tao quá rõ mày rồi…cầm kỳ thi họa cái gì mày chẳng giỏi…
– Xin mày, mệt quá…về nhanh đi…
***
Hội sinh viên
Văn phòng hội sinh viên- ngày phỏng vấn
Trần Gia Hân
– Em tự giới thiệu về mình…
– Thông tin về em đã được ghi rõ ràng rồi
– Em muốn nói thêm gì không?
– Anh cứ hỏi đi?
– Được, em nghĩ mình là người như thế nào?
– Em- như người khác nói là lạnh lùng, nhạt…có người bảo em khá kiêu kỳ nhưng em thấy em là 1 người rất bình thường…em luôn theo đuổi những gì mình thích và không bị bó buộc bởi những quy tắc…
– Không bị bó buộc bởi những quy tắc với vô kỷ luật có khác nhau không?
– Khác…khi em là chính mình em sẽ làm những gì mình thích sẽ không quan tâm người khác nói gì về em…tất cả chỉ về niềm đam mê…>Còn khi em là 1 thành viên của tổ chức em sẽ chịu trách nhiệm về công việc của mình…
– Phần năng khiếu em bỏ trống?
– Vì em không có năng khiếu gì…
– Nếu vào hội sinh viên em muốn đảm nhận vai trò gì?
– Em thích tổ chức sự kiện…và đã có kinh nghiệm tổ chức một số tiệc sinh nhật…
– Cũng khá đặc biệt
– Cảm ơn anh…
– Quan niệm về tình yêu sinh viên của em?
– Em chưa nghĩ tới…có lẽ sẽ trả lời anh sau này…nếu có cơ hội…
– Tại sao?
– Em muốn đúc kết từ 1 kinh nghiệm nhưng kinh nghiệm với em giờ đây là zero…
– Uhm, cảm ơn em…kết quả sẽ được thông báo trên bảng tin vào tuần sau…
– Chào anh!
– Phỏng vấn được ai đặc biệt không?
– hôm nay hội trưởng lại quan tâm tới việc này cơ?
Chẳng bao giờ Tùng Quân để ý những chuyện này, mọi việc toàn giao cho Nam hội phó đảm nhiệm…thờ ơ như thế nhưng phiếu bầu cho cậu vẫn rất cao…
– CÓ 1 cô bé…có vẻ như không muốn tạo ấn tượng…cô bé thờ ơ không muốn thể hiện mình…
– Trần Gia Hân?
– Cậu biết cô ấy?
Quân khẽ cười:
– Biết…để cô ấy làm thư ký nhá!
– uh…
Danh sách sinh viên trúng tuyển hội sinh viên…đề nghị các bạn đúng 17h30 phút có mặt tại văn phòng hội…
– Hân này có danh sách rồi đó…
– Uh, tao biết oy…
Văn phòng hội sinh viên:
Xin chào mừng các bạn đã ra nhập hội sinh viên…và sau đây là hội trưởng Nguyễn Tùng Quân sẽ nói đôi lời với các bạn:
– Thay mặt ban chấp hành tôi xin chào mừng các bạn đã ra nhập vào hội.Hội sinh viên đại diện cho toàn thể sinh viên học viện ta, là cơ quan ngôn luận của sinh viên.Ở đây là các bạn sinh viên ưu tú nhất đã lọt qua vòng phỏng vấn.Hy vọng các bạn đem hết năng lực và sự nhiệt tình của mình cống hiến cho hội, giúp hội sinh viên ngày càng lớn mạnh.Xin cảm ơn!!
Một chàng pháo tay vang lên.NÓ nhìn những người ở đây muốn vào clb thì ít mà hâm mộ hội trưởng thì nhiều…nó chẳng quan tâm…
Sau đây sẽ là bổ nhiệm ban chấp hành lâm thời…tạm thời ban chấp hành lâm thời thiếu cán bộ phụ trách văn nghệ và thư ký.Theo hội ý của ban chấp hành…Phụ trách văn nghệ sẽ do bạn Nguyễn Minh Châu tạm thời đảm nhiệm cho tới khi đại hội tổ chức.Còn thư ký hội sẽ do Trần Gia Hân đảm nhiệm.Có ý kiến gì không ạ?
Hân đứng dậy:
– Xin lỗi tôi muốn từ chối nhiệm vụ này…
Ở dưới có tiếng xì xào.Rõ ràng có quan hệ với hội trưởng giờ là thư ký còn giả bộ không đồng ý…
– Lý do của bạn?
– Tôi không có năng lực…không thể hoàn thành nhiệm vụ…
Vần là hội phó Nam phải đứng lên…Tùng Quân coi như không liên quan:
– Không ai có năng lực từ đầu…hơn nữa đây là phân công của tổ chức…bạn cứ tạm thời đảm nhiệm, sau 2 tháng đại hội sẽ có quyết định chính thức…
Hân hậm hực ngồi xuống…rõ ràng đây là trò của tên Quân kia…
Sau đây là kế hoạch sắp tới:
Hội sinh viên đứng lên tổ chức hội thi thanh lịch, là hoạt động thường niên của học viện chương trình sẽ kéo dài 1 tháng với vòng sơ loại, sau vòng này sẽ chọn ra 20 người gồm 10nam 10 nữ…bốc thăm thành 10 đôi vào phần thi trang phục…Sau phần này sẽ chọn ra 10 bạn xuất sắc tham gia vòng tài năng và ứng xử…Chúng ta sẽ tổ chức 2 đêm tài năng và ứng xử tại hội trường lớn…Vòng thi cuối cùng sẽ được tổ chức tại nhà hát quân đội.Do chương trình nhận được tài trợ lớn nên quy mô sẽ rộng hơn những năm trước.Công việc cụ thể sẽ được ban chấp hành phân công và thông báo vào buổi họp tuần sau.Mong các bạn chuẩn bị tinh thần.Buổi họp mặt hôm nay kết thúc…Xin cảm ơn!
Ra về, nó đứng đợi Hạnh ngoài cổng trường…
– Chưa về hả Hân?
– Anh ạ, em đợi bạn…Mà anh Quân này, việc kia do anh đúng không?
– Việc gì?
– Anh biết rõ mà…
– ak, uh
– Sao anh làm thế?
– Em thử đi, anh thấy em luôn tỏ ra mình không biết gì nhưng thực ra cái gì em cũng rõ…anh không biết mình nhận xét có chủ quan hay không nhưng anh linh cảm điều đó…
– Anh đợi xem linh cảm đó nhá…
Nó mỉm cười…Quân là người đầu tiên nhận ra con người nó…anh chàng cũng khá thú vị…
– Bạn em ra rồi chào anh!
Chiều đông, lạnh, gió thổi cái rét càng dữ dội hơn…
– Tao thấy anh Quân ấy quan tâm mày nhá…
– Tao chẳng biết…không quan tâm…
– Tao lạ gì mày…mày có cần phải thế không? Xưa nay mày chưa vì ai mà đắn đo quyết định, hắn là người đầu tiên…
– Mày nhạy cảm quá ha!
Hạnh cười nhẹ…
– Tao mà, bạn thân nhất của mày!
***
Đổi thay và khởi đầu mới…
– Hi, làm gì đó Loan?
– Hân ak, đang nhắn tin chút…
– Nhìn mặt vui quá ha? Bồ ak!
– UH…
– Cậu ấy không học trường mình ạk?
– UH, học bên kinh tế…
– Hợp quá còn gì nàng nghệ thuật chàng kinh tế…
– Mà sao không thấy bạn trai Hân bao giờ nhỉ?
Nó cười nhẹ:
– Vì Hân đâu có bạn trai…
– Hân giỡn ak? Xinh đẹp lại hiền như Hân mà chưa có ai?
– Thiệt Hân ế rồi đó…
– Không dám đâu…mà nghe nói Hân với anh Quân?
– Gì ak? Có gì đâu…
Tiếng nói của Bảo lớp trưởng cắt đứt mọi bàn tán:
– Lớp mình chú ý, về hội thi sinh viên thanh lịch…lớp chúng ta sẽ cử 2 người đại diện tham dự…Cả lớp cho ý kiến…trước tiên là tự nguyện…đây sẽ là cuộc thi rèn luyện cho chúng ta thêm tự tin…
Không một cánh tay nào giơ lên…
Bắt đầu có tiếng nháo nhào ở dưới lớp…
– Linh này, xinh thế không đi thì phí…
– 1m60 mày ơi…bạn Linh lớp mình tuy nghiêng nước nghiêng thành nhưng chiều cao thì hơi khiêm tốn…
– Mấy ông thích chết ak?
Tiếng tranh cãi đùa giỡn ồn ào chẳng khác gì cái chợ…
– Cả nhà nghiêm túc đi…hạn chót rồi đó…
– Thì lớp trưởng đi đi, tiêu chuẩn đủ đúng không?
– UH đúng đó, bảo là ok oy…đừng chối nữa…
– Ai đồng ý nào?
Cả lớp nhao nhao tán đồng…Bảo số ít đành phục tùng đa số…
– Thế tớ tuân mệnh vậy…nhưng có bị loại là tớ không biết đâu nhá…
– Yên tâm đi, không ai trách cậu đâu, một chầu kem đãi cả lớp là ok phải không cả nhà?
– Chuẩn khỏi cần chỉnh!
Bảo cười mà như mếu…
– Một người xong còn một bạn nữ…
– Loan thấy để Hân đi đi…
– Uh đúng rồi đó…mấy ai bằng Hân đâu…
– Hân đi thay lớp nhé- Bảo nói…
– Hân xin lỗi Hân không đi được đâu…
– Sao thế?
– Hân ở trong ban tổ chức…
Cả lớp xì một tiếng…
– Thế mà không nói sớm…ban tổ chức là người nhà…thế có gì đặc biệt Hân nói luôn cho cả lớp biết…
– Ngoài phần quà như mọi năm top 10 năm nay được một chuyến du lịch 2 ngày 1 đêm cùng hội sinh viên…nên các bạn cứ tham gia nhiệt tình…
– Hội sinh viên vậy là có anh Quân đúng không?
– Chắc chắn rồi…
Thế là lại một lần nữa cái chợ bắt đầu họp…Bảo ơi tớ đăng ký…biết thế nói ra từ đầu…đỡ mệt…
Chuông điện thoại của nó reo:
– Anh Quân ak!
– 5h em lên văn phòng hội họp ban tổ chức…
– Dạ em biết rồi…
Chương trình lần này trong một thời gian khá dài…vì thế người dẫn chương trình sẽ không chỉ định một người…chúng ta sẽ chọn ra 3 cặp đôi dẫn phân chia ra các đêm sơ khảo…sau đó sẽ đưa ra phiếu bầu của hội để chọn cặp dẫn đêm chung khảo…Đương nhiên Hương và Quân vẫn là 2 lựa chọn đầu tiên…còn 4 người nữa mọi người cho ý kiến…
– Hân
– Em muốn thử dẫn 1 lần…
Người ngạc nhiên nhất là Quân, Hân cậu biết luôn thờ ơ với mọi việc…vậy tại sao lần này cô bé lại muốn dẫn chương trình!Luôn luôn làm người khác khó hiểu có lẽ đó mới là Gia Hân!
Mọi người nghi ngờ vì thấy Hân khá trầm liệu có đủ lửa đẻ thu hút được sự chú ý của mọi người…
– Được
Tiếng Quân nói rõ ràng quyết đoán…không ai thay đổi được
– Chương trình mở đầu sẽ do tôi và Hân cùng dẫn…có gì tôi sẽ giúp đỡ Hân…
– Cảm ơn anh- Hân khẽ nói.
Không hiểu vì sao nó lại muốn dẫn chương trình…có lẽ đã đến lúc phải thay đổi chút gì đó…không thể là một người ảm đảm mãi được…Từ nhỏ nó đã tự ti vì không có bố đưa đón như bạn cùng trang lứa, mẹ nói bố đã đi xa rồi, còn bộn bạn thì nói nó không có bố, những lời trêu trọc ánh mắt tò mò…lâu dần nó không muốn đáp lại, vì thế nó lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, từ ngày cấp 1 nó đã tập cho mình sự cô lập, lạnh lùng sinh thêm phần khí thế cao ngạo…đến giờ cũng chưa thay đổi vì nó thấy như thế rất tốt…
Người đầu tiên nhận ra nó là Quân…từ cái nhìn đầu tiên nó đã biết người này có thể sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới nó…
Việc tổ chức chương trình khá vất vả…duyệt chương trình rồi chỉnh lời dẫn…nhiều khi nó với Quân phải bàn riêng về kịch bản…Có những khi tối mịt mới về được…Quân thực sự là 1 con người thú vị…Với nó anh chân thành như người anh lớn cũng có khi anh nghịch như trẻ con…anh có thể lạnh lùng hoặc sôi nổi… có lẽ giống nó là loại người có nhiều tâm trạng…Ba mẹ không muốn anh học mỹ thuật nên để được học ở đây anh đã phải miệt mài học cả 2 trường…với ba mẹ anh quản lý mới là con đường anh phải đi…
– Ăn chút bánh này nhóc…cả ngày rồi…
– Cảm ơn anh…
– Không cần khách sáo…
– Lo không em?
– Không…
– Tụ tin dữ!
– Đương nhiên…em mà…
Nó cười, nụ cười tự nhiên như ánh nắng nhẹ nhàng mà làm Quân ngỡ ngàng…
Nó có lẽ là một cuốn sách mà Quân không thể nào biết được nội dung khi đọc lướt qua những trang đầu…Nhìn nó không ai biết nó dẫn chương trình xuất sắc như thế, tự tin, giọng nói truyền cảm thu hút, ứng phó với phát sinh của chương trình rất nhanh…nói thật khi đứng ra bảo lãnh cho nó dẫn chương trình Quân cũng như cá cược với chính mình…Những tình huống ngoài kịch bản được nó xử lý rất nhanh như đây là công việc nó làm lâu lắm rồi…Nhất là sự ăn ý nó với Quân tựa như 1 người, nó đã làm chủ được sân khấu…
Tất cả mọi người đều bất ngờ…liên tục thấy những tiếng xì xào đó có phải là Trịnh Gia Hân lớp thiết kế đó không…Với 1 Gia Hân lạnh lùng, ít giao tiếp. 1 Gia Hân ghi bản đăng ký không có năng khiếu…không ai có thể nghĩ đó là 1 người…
Kết thúc chương trình cũng đã khuya, nhỏ Hạnh có hẹn về trước…nó đành phải để Quân đưa về…
Đứng trước cổng trường, nó gặp Bảo:
– Hân hay quá nha…thế mà giờ Bảo mới biết
– Bảo quá lời rồi, Hân cũng bình thường thôi mà…
– Hân không có xe ạk, Bảo đưa về nghen…
– Bảo về trước đi, Hân đợi bạn…
Quân đã tới nơi:
– Về thôi nhóc…
– Hân về nghe!
Hân đi rồi bảo vẫn nhìn theo bóng dáng mất hút dần, bạn Hân là Quân ư? Họ thân như thế từ bao giờ? Lẽ nào người ta nói đều đúng…
Hà nội về đêm. Đẹp và yên bình quá…giang tay đón gió thấy mọi ưu phiền như tan biến…đã lâu rồi nó mới thấy thoải mái như thế này…
– Nhóc làm anh ngạc nhiên quá đó…
– Đã bảo không gọi em là nhóc nữa mà…
– Nhưng anh thích…
– Em không cho…
Không biết từ bao giờ nó với Quân thân thiết như thế…đã có lúc nó sợ…sợ sẽ yêu Quân…mà yêu Quân thì chắc chắn sẽ rất khổ cực…nó chỉ muốn có 1 tình yêu bình thường…nhưng rồi lại nghĩ đã quá lo xa…có thể là tình anh em…và cũng có thể là tình yêu…nó không cần phải băn khoăn và lựa chọn…tình cảm là thứ tự nhiên…Rồi cứ thế thời gian gặp nhau nhiều, nó cũng thấy gần với Quân hơn…
Nó nói nhẹ như gió thoảng:
– Từ nhỏ, em đã muốn thử nhiều thứ, nhưng dường như em không dám thể hiện, em thấy mình cứ lãnh đạm cuộc sống cứ lặng lẽ, cũng có cái tốt…Gặp anh, em thấy hình như em hơi tẻ nhạt…muốn thay đổi một cái gì đó…Em được mẹ cho đi học rất nhiều thứ…dù gia đình không giàu có nhưng những gì một tiểu thư được học, em đều biết…chỉ có điều em không muốn thể hiện…Anh là người đầu tiên nhận ra em đang cố giấu điều gì đó…
Bất chợt Quân kéo một tay nó nắm thật chặt…
– Em với anh có lẽ cùng 1 loại người…Mẹ anh đã sắp xếp cho tương lai của anh từ nhỏ, bắt anh học đủ thứ…anh không tìm thấy mục đích của cuộc đời mình…dường như tất cả đều là của mẹ…Anh thích vẽ…mẹ cho anh học cũng chỉ vì công ty nhà anh hoạt động cả về thời trang…nếu không mãi mãi anh cũng không bao giờ động được vào cọ vẽ…Con người thật của anh, chắc chỉ em là người rõ nhất…
Đêm…lạnh nhưng có gì đó ấm áp len lỏi trong trái tim 2 người…2 kẻ cô đơn…2 diễn viên kỳ tài dần thoát khỏi vai diễn của chính mình…
** **
– Tôi muốn gặp Gia Hân!
…
– Chị gặp em có chuyện gì?
– Cô giỏi hơn tôi tưởng đấy…3 năm nay tôi là người dẫn chương trình chính của trường vậy mà cô mới xuất hiện đã thay thế vị trí của tôi…
– Chị nói gì em không hiểu?
– Nhìn đi…
Huyền vứt cho nó khung chương trình chung kết hội thi thanh lịch…người dẫn chương trình…Nguyễn Tùng Quân vs Trần Gia Hân…
– Tôi thực sự không biết…
– Cô sẽ không bao giờ cướp được những thứ của tôi đâu Trịnh Mai Huyền đã nói là sẽ làm…vị trí ấy và cả Tùng Quân của tôi nữa…
– Những gì của chị tôi sẽ không bao giờ tranh dành…nhưng hãy rõ đó là của chị hay là chị ngộ nhận…Chào chị!
NÓ bỏ vào trong lớp…một con người đáng thương…kiêu kỳ tới mức hợm hĩnh…
– Chị ta tìm Hân có chuyện gì vậy?
– KHông có chuyện gì đâu
Thấy Hân không muốn nói Loan cũng chẳng hỏi thêm…
Reng reng…
– Bye Loan nhá…Hân về trước…
***
Quân dựa người vào gốc cây nhìn đằng sau, 3 2 1…
HÙ
– Trời, anh làm gì đó làm em hết hồn…
– Nghĩ gì mà hết hồn…
– KHông…Nó phồng miệng nói…trông nhí nhảnh như trẻ con…
– Hôm nay anh về sớm ak?
– Uh, đi chơi không?
– Đi đâu?
– Hồ Tây nhá…cho em đi ăn kem…
– Okey…
Quán kem Tây Hồ…
– Ngồi đây đợi anh nhá!
– uh
– Anh làm gì đó?
– Gọi đồ ăn…
– BIết em thích kem gì mà gọi…
– Sao không?
Mời anh chị dùng ạ!
Chị phục vụ đặt xuống 4 ly kem: socola, dâu, dừa, vani với 2 chiếc ly trống…Nó khẽ cười chỉ chỉ vào mấy cái ly:
– Là sao anh?
– Còn phải hỏi ak? Đúng ý nhóc chưa?
– Hì, anh tài ghê há!Sao biết em thích ăn kem trộn…
Quân vênh mặt vẻ rất tự hào:
– Anh đương nhiên biết…
– Chắc lại mua chuộc nhỏ Hạnh đúng không?
Anh đưa tay gãi đầu trong rất ngố:
– Em có cần phải nói thẳng như thế không?
– Hi nhưng thế là anh cũng giỏi lắm rồi…Cho anh này…
Nó đưa một ly kem trộn cho Quân
– Anh có phần ak?
– Sure, chẳng lẽ anh để em ăn 1 mình ak?
– Mà anh này…chuyện người dẫn chương trình của đêm chung khảo là sao? Anh làm thế mọi người lại nghĩ anh thiên vị em đó…
Nó khoắng khoắng ly kem…
– Ai nói gì với em hả?
– Không…anh nói đi…
– Đây là bên nhà tài trợ yêu cầu chứ đâu phải anh…ngày hôm đó họ cũng cử người tới tham dự…họ cần sự mới mẻ…nên đã chỉ định em…
– Uh…thế thì em yên tâm rồi…
** **…
– Đứng đây đợi anh nha, anh đi lấy xe…
– Dạ
– Mời tiểu thư lên xe…
– Anh này…dạo này anh tếu dữ ha!
Lần sau anh mặc thêm áo vào nha đừng để cảm lạnh…trời lạnh thế này…
– Ôm anh đi, thế sẽ ấm hơn đấy…
– Em không đùa đâu…
– Anh cũng đâu có đùa…anh lạnh thật mà…Có gì mà ngại em nhìn xem ai chẳng thế…
Quân lấy tay kéo tay Hân đặt vào eo mình…
– Ấm chưa!
– Đương nhiên…
– Những ai ở trường mà gặp anh bây giờ chắc cũng chẳng nhận ra anh đâu…
– Thì bên em anh mới thế này chứ!
Nếu có thể nó mong sẽ mãi mãi được ngồi sau xe anh như thế này…gió thổi lạnh ngắt nhưng anh là người chắn gió cho nó…ấm ấp và bình an…nó như thấy mình như đứa trẻ được anh che chở…bao bọc…
** **
– Đã điều tra ra rồi, mẹ của Gia Hân là chủ nhà hàng Phong…ngày t7 hàng tuần cô ta đều tới đó…
– Được rồi…
Một cuộc điện thoại cô ta gọi điện cho Quân…
– Quân ak!Hôm nay sinh nhận Huyền, Quân tới nhá…nhà hàng Phong…42 Phạm Ngọc Thạch
– Nhưng Quân có việc bận mất rồi…
– Tới một lúc thôi cũng được…Quân tới có mặt chút… chẳng lẽ lại khó khăn như thế sao?
– Thôi được rồi…Quân sẽ đến…
Phong…
– Ở đây Quân…
– Ủa, sao có mình Huyền ak?
– Uh…Huyền cũng không mời ai…
Chỗ kia có piano, Quân tặng Huyền 1 bản nhé
Quân hơi lưỡng lự rồi cũng đồng ý…
“Hôm nay sinh nhật một người bạn của tôi, bản nhạc này tặng cô ấy, chúc bạn luôn xinh đẹp!”
Khúc nhạc được dạo lên…Gia Hân ngỡ ngàng…cuộc hẹn của cô bị hủy là do nguyên nhân này sao? Thật ra cô là cái gì…là 1 trò đùa?
Bìa hát chưa dứt…một tiếng vỗ tay đơn lẻ vang lên:
– Hay lắm, anh Quân!
Quân giật mình quay lại thì gặp nó, vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng cố hữu…cậu hiểu…vẻ mặt ấy chính là lúc Hân đau khổ nhất…vẻ mặt dành cho một người xa lạ…
NÓ lao ra ngoài…Quân vội chạy theo…và có 1 người khẽ nhếch môi cười…
– Hân nghe anh nói…em đừng chạy như thế…cẩn thận xe đấy!
– Anh mặc kệ tôi…vào đó với bạn của anh đi…tôi tưởng anh có việc gì thì ra…
– Chỉ là sinh nhật Huyền thôi mà…
– Sinh nhật chỉ có 2 người…anh có biết tầng 2 của PHONG chỉ dành cho các cặp tình nhân thôi không?
– Anh xin lỗi anh không để ý…
– Anh cũng chẳng phải xin lỗi tôi…tôi không có quyền…
– Sao em lại nói như thế…
Quân đuổi kịp nó, ôm chặt nó:
– Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không để ý cảm nhận của em…
– Tôi không có quyền…tôi chỉ là 1 con bé ngốc mà thôi…
– Đừng nói thế mà…anh không biết chỉ có 2 người nếu không anh đã không tới…Anh với Huyền không có gì đâu…nếu anh yêu cô ấy thì đã yêu trước khi gặp em cơ…
– Anh nói gì mà chẳng được…con trai ngoại thương ai chẳng thế…
– Nhưng anh không có cách gì yêu người khác được…trái tim bị người khác đánh cắp rồi…
– Ai thèm lấy cắp trái tim anh…
– Anh không nói là em nhận đấy nhá…
– Anh lừa em…
– Thôi, nhóc đừng giận anh nữa…nhá!
Nó tức tưởi lấy tay đấm vào người Quân…nó trẻ con…như thế mới là hết giận…cậu thật sự rất sợ sự lãnh đạm của nó…
– Đau chết mất…em đánh thì cũng nhẹ nhẹ thôi chứ- Quân vờ kêu…
– Cho anh nhớ…
** **
Như bao ngày khác, nhiệm vụ đưa đón nó đã được nhỏ Hạnh chuyển đẹp sang cho Quân…nhưng ở trường 2 người cũng vẫn giữ khoảng cách, nó không muốn bị mọi người đưa ra soi mói…có lúc sẽ phải công khai nhưng nó không nghĩ là lúc này…Buổi họp ban chủ tịch, 2 đứa về sau cùng:
– Mẹ bảo anh tới ăn cơm đó…
– thiệt hả?
– Uh mẹ bảo tội nghiệp sao có đứa xe ôm nào mà tốt thế, đến tận nhà rước con gái mẹ đi học!
nó vội chạy di sau cái le lưỡi với anh
– A, em chọc anh nhá!Dám bảo anh là xe ôm ak?
Quân chạy vội đuổi theo nó…tiếng cười giòn tan trong sân trường vắng vẻ…
– mẹ ơi con về rồi…
– Cháu chào cô ạ!
– Uh Quân hả? Cháu đưa đón con Hân hoài mà cô chưa cảm ơn cháu được lời nào…thật ngại quá…
– Mẹ ngại gì…con có muốn đâu có người cứ tự nguyện ấy chứ!
– Con bé này…đi vào dọn cơm đi
NÓ chạy vào mà còn nhăn mũi làm mặt xấu với Quân y như con nít…
– Dạo này cô mới thấy nó hồn nhiên như thế…ngày trước nó như bà cụ non ấy…chẳng bao giờ để mọi người biết nó nghĩ gì…Cô cứ nghĩ chắc có ai đó làm nó thay đổi…để ý thì thấy nó hay nói về anh Quân…Cảm ơn cháu nhiều lắm…
– Cô đừng nói thế…cháu cũng như Hân thôi…có lẽ may mắn vì bọn cháu gặp được nhau…
– Gặp cháu rồi cô cũng yên tâm…
– Dạ
– Mẹ ơi vô ăn cơm…
– Uh, vào đi cháu…
Nó ra kéo tay Quân vào:
– Cơm mẹ nấu ngon lắm đó, anh có phúc ăn rồi…
– Đương nhiên rồi…
***
Hiểu lầm
ĐẠI HỌC MỸ THUẬT
Cả nhà chú ý…mai là ngày Bảo thi vòng thi cuối cùng vậy hôm này cả lớp mình đi karaoke nhá…coi như lên tinh thần cho lớp trưởng…
– OK
Cả hội kéo nhau đi…ca hát mệt nghỉ đến lúc xong cũng đã 10h…
– Bảo đưa Hân về nhé!
– Thôi Bảo về sớm đi, mai còn thi nữa…Hân gọi taxi được rồi…
– Hân khách sáo Bảo giận đấy…
Dù sao cũng là bạn cùng lớp:
– UH vậy thì phiền Bảo vậy…
…Cả hai nói chuyện huyên thuyên, lớp nó rất nhanh thân thiết với nhau…nhiều chuyện đến buồn cười…phải công nhận nó rất vui khi có được những người bạn như thế…
– Đến nhà Hân rồi!
Cảm ơn Bảo nghe…
– Hân!
– Có gì ak?
– Hân với anh Quân?
– Là sao? Hân không hiểu…
– Hai người yêu nhau?
– …không
– Vậy Bảo còn cơ hội đúng không?
Chợt nó nghe tiếng xe máy nổ, chiếc xe mất hút vào khoảng không…
– Anh!
NÓ gọi theo nhưng vô ích…
– Xin lỗi Bảo…Hân sẽ nói chuyện với Bảo sau…
Nó vội gọi taxi đến căn hộ của Quân…Quân không ở chung với bố mẹ mà ở một mình trong một căn hộ ở khu Trung Hòa…Quân rất dễ nổi nóng…có lẽ tại nó không chịu thừa nhận tình cảm của 2 đứa…hoặc tại nó đã không nói lý do việc hôm nay bảo Quân về trước vậy mà khi về lại đi cũng Bảo…
– MỞ cửa cho em…em biết anh trong đó mà…
Cánh cửa vẫn im lìm…
– Anh phải nghe em nói chứ…Quân…
Nó cứ gọi mãi vẫn không có người ra mở cổng…nó vẫn ngồi ngoài cổng…gió rít từng hồi…lạnh tê tái…trời bắt đầu lất phất mưa…cái lạnh cắt da cắt thịt…nó tưởng chừng như không biết gì nữa…
Trong nhà, Quân đứng dựa vào cánh cửa…ngăn mình không được động lòng…tại sao cô ấy lại phủ nhận…như thế là sao? lại còn đi về với một tên con trai khác như thế…rất lâu sau cậu khẽ mở cửa, cơn gió lạnh buốt thốc vào…có lẽ Nhóc về rồi…trời lạnh thế này có điên đâu mà ngồi ngoài đó chứ…
Nhưng một điều gì đó cứ thúc giục cậu đi ra…Hân ngồi đó, co ro vì rét…đôi môi nhìn tê tái…Vội bế cô bé vào nhà, Quân tự trách mình sao hờn ghen vô cớ như thế…mà cô bé cũng bướng bỉnh quá cơ, thích để người ta lo lắng:
– Em bị sao thế…ngốc đến thế ak…anh không ra thì em chết rét ở đó ak…
Nó nở nụ cười yếu ớt…
– Em biết anh không bao giờ bỏ em ở đó mà…
– Khờ quá đấy…em biết em làm thế khiến anh thấy khó chịu thế nào không!
– Xin lỗi…nhưng tại anh giận em…
– Em hư lắm đấy…anh nói chuyện với em sau…
Đi vào tắm đi, cho đỡ lạnh…cảm giờ đấy…
– Hả? Ở đây há?
– Này, nhóc…em nghĩ bậy bạ gì đó…
– Hok…hihi, nghĩ gì đâu…
…
– Lạnh không?
– Có
Lấy 2 tay giữ chặt tay nó như muốn truyền hơi ấm của mình sang:
– Ấm hơn chưa!
– Rồi…hi
– Gọi cho mẹ nhé!
– Anh điên ak, để mẹ giết em chắc…
– Mẹ phải tin anh chứ…
– không tuyệt đối như thế đâu anh ạ…tự tin quá đấy…em về luôn đây…
– Trời lạnh như thế này …
– Em phải về mà…
Anh đừng giận em nữa nhé…em không cố ý đâu…cũng vì anh em mới không nói ra thôi…hiểu em nhá…đừng giận nữa…
– Em có biết cậu ta thích em không?
– KHông quan trọng vì em có mỗi anh thôi mà…anh phải tin em chứ…
– Chỉ giỏi nói thôi…nhớ đấy…không có lần thứ 2 đâu
– tuân lệnh…hihi…thế mới là anh chứ…
Anh làm em sợ lắm biết không…anh đi nhanh như thế lại tức giận nhỡ có chuyện gì em phải làm sao?
– Xin lỗi, nhóc…anh sẽ sửa!
Mặc thêm áo vào anh đưa e về…
Gió vẫn rít lạnh ngắt…những hạt mưa vẫn rơi nhẹ…
***
– Hân này, đi xem bóng rổ đi…
– Mọi người đi trước…Hân ra sau
– uh…
Trận bóng rổ diễn ra ở nhà thi đấu cách học viện khá xa…Quân đã nói sẽ trở nó tới…nó cũng đồng ý…Trận bóng rổ chia tay năm cuối…nên sẽ hội tụ đầy đủ những anh tài của năm cuối cấp…trận bóng đáng xem…
– Em vào luôn với anh chứ?
– Không…em ra với tụi bạn…anh vào đó đi…
– Uh…xong anh sẽ đón em…
– Chơi tốt nhé…
– Chắc chắn rồi…
– Hân…ở chỗ này…
– Uh…
– Nghe nói hôm nay Tùng Quân ra sân…trận đấu cuối mà…
– Haz thế là anh ý sắp ra trường rồi…
– Cơ hội chấm dứt…
Nó cười nhìn tụi bạn…hâm mộ tới mức thái quá…nếu biết nó với Quân yêu nhau…không biết tụi nó phản ứng sao nữa…
Dù vẫn đưa đón nó đi học nhưng Quân thường xuyên không ở trường, có khi đưa nó đến xong lại đi ngay…nhiều khi nó vẫn nói tự đi được nhưng anh không nghe…Người khác chỉ thấy Quân trong các hoạt động của hội sinh viên…
– Bắt đầu rồi kìa…
Tùng Quân cố lên!
– Nhìn anh ấy chơi hay quá ha…
– Cái gì cũng giỏi hết…không hiểu anh ấy có phải là người không nữa…
– Oa, cú xoay người kia tuyệt quá, trọn 3 điểm đó…
Khán đài reo hò…vang động…
Đây là lần đầu nó xem Quân chơi bóng rổ…quá xuất sắc…Hiệp đấu đầu tiên kết thúc…đội của Quân dành tỉ số áp đảo…
Nó thấy Quân nhìn lên phía khán đài…mọi người bắt đầu rộ lên…nhìn theo ánh mắt ấy…
– Anh ấy nhìn về phía này mày ạ…
– Nhìn ai nhỉ?
– Còn ai nữa miss trường này ngồi sau bọn mình mấy hàng…
Nó vẫn không nói gì chỉ mỉm cười…Quân đã thấy nó…anh cười rồi dần tiến về phía lễ đài…
Mọi ánh mắt vẫn dõi theo…anh như không nhìn thấy mọi người xung quanh, ung dung tới chỗ nó ngồi…tựa tay vào thành ghế nó, cúi đầu nói nhỏ:
– Thấy anh sao?
Tư thế bình thường nhưng ở xa lại nhìn thấy vô cùng gẫn gũi…
– cũng tạm được…
– Khó tính quá đấy…
– Mấy bạn ngồi dịch vào trong được không? Anh cười nhẹ nói với mấy đứa bạn nó…
Mấy đứa kia lập tức gật đầu làm theo lời anh…nó bật cười…Một nụ cười của thần tượng quả có sức sát thương lớn…
Anh ngồi xuống thản nhiên như không có chuyện gì…
– Anh hôm nay liều ak? Dám công khai à?
– Sao không? Để mọi người biết đi…
– À…
Nó quay sang mấy con bạn:
– Đây là Loan, Linh, Tú bạn cùng lớp em…
– Chào các bạn…
– Chào anh…rất vui được gặp anh…
Trận đấu đã bắt đầu…mọi người cũng dần tập trung vào sân…
– Anh không chơi tiếp ak?
– Để mọi người ra sân nữa chứ…trận cuối mà…
– Mai được nghỉ anh với em đi sang xưởng gốm đi…
– Muốn làm gốm ak?
– Em thích lắm nhưng chưa từng làm qua…hi, anh biết cái đó mà đúng không?
– Em tài quá ha…
– Đi nhá…
– Được rồi…
Anh nghe điện thoại tý “Uh, tao ra ngay…đưa Hân theo á? ”
Nó lắc đầu… “Thôi, hôm khác đi…hôm nay tao đi một mình…”
– Em gọi xe về nhé…hôm nay anh phải đi với tụi nó…mai 7h anh qua đón…
– Anh cứ đi đi…em về được mà…
– Anh đi trước đây…chào các bạn…
NÓ quay lại hỏi mấy con bạn:
– Muốn hỏi gì?
– mi tài lắm nhá…giấu cả tụi này cơ…
– Bao lâu rồi…
– Từ cái ngày anh ý tìm mi đúng không?
– Không…mãi sau đợt thanh lịch cơ…còn tao quen anh ấy không phải ở trường…
– Là sao?
– Thì hôm chúng mày gặp tao mới biết đó là Nguyễn Tùng Quân…lần đầu tiên tao gặp anh ấy đang vẽ…còn tao chụp ảnh…rồi tao đánh rơi thẻ sinh viên đó…
– Mày phải cảm ơn cái thẻ ấy đi nếu không có nó sao mày quen được anh Quân…
Nó khẽ cười…đúng là nếu không có tấm thẻ ấy không biết giờ này nó sẽ sao nữa…chẳng quen Quân, chẳng có một Gia Hân hôm nay…
***
Bình đôi…
– Muốn làm gì đây cô nương…
– Làm đôi bình đi anh…mỗi người giữ 1 cái…
Nhìn Quân cười gian nó hỏi:
– Sao?
– Không…thì anh mang bản vẽ tới luôn rồi nè…
Nó mở to đôi mắt nhìn Quân:
– Sao anh cái gì cũng đoán được cả?
– Anh hiểu em mà…
Nó nhìn bản thiết kế…2 chiếc bình khá độc đáo…không giống bắt cứ cái nào đã nhìn qua…ở giữa mỗi chiếc là 1 nửa trái tim…khi đặt 2 chiếc bình vào với nhau sẽ thấy hình trái tim trọn vẹn…trong đó có tên 2 đứa…
– Em giờ không biết là có thứ gì anh không biết đó…
– Cứ từ từ tìm hiểu đi…
Làm thôi…
Hai người chăm chú làm…nhưng vốn không có học trước nên nó cứ làm hỏng mãi…Quân phải chỉ nó từng chút một…Cuối cùng cũng không…2 đứa nằm nhoài ra sân phơi gốm…nhìn trời trong xanh cao vút nắng vàng nhẹ nhàng như muốn giữ cho không gian này mãi…
– Anh này, đôi bình này tượng trưng cho tình yêu của mình đúng không?
– Uh…
– Nhưng nếu một ngày bình vỡ…có phải em sẽ phải xa anh không?
Quân véo mũi nó:
– Ngốc ạ, không bao giờ anh xa em đâu…nếu điều em nói xảy ra thật thì anh sẽ không cho chiếc bình kia vỡ…
** **
– Mày xem diễn đàn trường chưa?
– Chưa…có chuyện gì ak?
– Chuyện của mày với Quân bị mổ xẻ trên đó…người ta bảo mày cướp người yêu của miss trường này…
– Vớ vẩn…cô ta đã bao giờ là cái gì đâu chứ…
– Có người còn so sánh mày với Trịnh Như Huyền…
– Để tao xem…
Nó vào diễn đàn…đọc một lượt rồi nói:
– Kệ người ta đi…có người ghen tỵ mà…
– À chuẩn bị đi…tuần sau đi Hạ Long đó!
– Thật ak…nhanh thế…
– Uh…
– Mà lần này đi chắc là lần cuối mày với anh Quân được đi cùng trường đấy nhỉ?
– Uh…anh ấy cũng sắp ra trường rồi…
Hạ Long
Cổng trường Mỹ Thuật…
– Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…
– Đưa đồ đây anh cầm cho…
– Thôi, em cầm được mà…
– Nghe không?
– Rồi…tự anh thích khổ đấy nhá…
Chiếc xe lăn bánh…Trời Hà Nội vẫn tối…không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ…Gió ngoài xe thổi mạnh…
– Mèo lười, tới nơi rồi…
Nó dụi mắt:
– Nhanh thế!hi. mỏi không anh?
– Còn hỏi nữa…lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…
– Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…
Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển…Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…
Cốc cốc…
Quân vội ra mở cửa…không biết ai đã vội gõ cửa…
– Em nè…
Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:
– Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?
– Anh có cần phải tự cao thế không…
– Không cần…Quân cười nghịch…
– Em muốn đi ngắm biển…
– Uh…đợi anh chút…
Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan…sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…hạnh phúc…với sóng mà nói quá xa xỉ…
– Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?
– Sao tự dưng hỏi anh?
– Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình…để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển…nàng đã thua…chỉ có thể trở về với biển…nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…chỉ là những bọt sóng…có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách…
– Lại nghĩ cái gì buồn ak?
– Em sợ…một ngày nào đó…
– Không cho em nghĩ…dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu…
Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…hoàng hôn dần xuống…xa xa…nước biển đỏ rực…mặt trời cũng dần chìm xuống biển…
Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi…một ngày mới của dân chài…
***
Bình đôi…
– Muốn làm gì đây cô nương…
– Làm đôi bình đi anh…mỗi người giữ 1 cái…
Nhìn Quân cười gian nó hỏi:
– Sao?
– Không…thì anh mang bản vẽ tới luôn rồi nè…
Nó mở to đôi mắt nhìn Quân:
– Sao anh cái gì cũng đoán được cả?
– Anh hiểu em mà…
Nó nhìn bản thiết kế…2 chiếc bình khá độc đáo…không giống bắt cứ cái nào đã nhìn qua…ở giữa mỗi chiếc là 1 nửa trái tim…khi đặt 2 chiếc bình vào với nhau sẽ thấy hình trái tim trọn vẹn…trong đó có tên 2 đứa…
– Em giờ không biết là có thứ gì anh không biết đó…
– Cứ từ từ tìm hiểu đi…
Làm thôi…
Hai người chăm chú làm…nhưng vốn không có học trước nên nó cứ làm hỏng mãi…Quân phải chỉ nó từng chút một…Cuối cùng cũng không…2 đứa nằm nhoài ra sân phơi gốm…nhìn trời trong xanh cao vút nắng vàng nhẹ nhàng như muốn giữ cho không gian này mãi…
– Anh này, đôi bình này tượng trưng cho tình yêu của mình đúng không?
– Uh…
– Nhưng nếu một ngày bình vỡ…có phải em sẽ phải xa anh không?
Quân véo mũi nó:
– Ngốc ạ, không bao giờ anh xa em đâu…nếu điều em nói xảy ra thật thì anh sẽ không cho chiếc bình kia vỡ…
** **
– Mày xem diễn đàn trường chưa?
– Chưa…có chuyện gì ak?
– Chuyện của mày với Quân bị mổ xẻ trên đó…người ta bảo mày cướp người yêu của miss trường này…
– Vớ vẩn…cô ta đã bao giờ là cái gì đâu chứ…
– Có người còn so sánh mày với Trịnh Như Huyền…
– Để tao xem…
Nó vào diễn đàn…đọc một lượt rồi nói:
– Kệ người ta đi…có người ghen tỵ mà…
– À chuẩn bị đi…tuần sau đi Hạ Long đó!
– Thật ak…nhanh thế…
– Uh…
– Mà lần này đi chắc là lần cuối mày với anh Quân được đi cùng trường đấy nhỉ?
– Uh…anh ấy cũng sắp ra trường rồi…
Hạ Long
Cổng trường Mỹ Thuật…
– Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…
– Đưa đồ đây anh cầm cho…
– Thôi, em cầm được mà…
– Nghe không?
– Rồi…tự anh thích khổ đấy nhá…
Chiếc xe lăn bánh…Trời Hà Nội vẫn tối…không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ…Gió ngoài xe thổi mạnh…
– Mèo lười, tới nơi rồi…
Nó dụi mắt:
– Nhanh thế!hi. mỏi không anh?
– Còn hỏi nữa…lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…
– Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…
Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển…Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…
Cốc cốc…
Quân vội ra mở cửa…không biết ai đã vội gõ cửa…
– Em nè…
Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:
– Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?
– Anh có cần phải tự cao thế không…
– Không cần…Quân cười nghịch…
– Em muốn đi ngắm biển…
– Uh…đợi anh chút…
Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan…sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…hạnh phúc…với sóng mà nói quá xa xỉ…
– Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?
– Sao tự dưng hỏi anh?
– Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình…để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển…nàng đã thua…chỉ có thể trở về với biển…nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…chỉ là những bọt sóng…có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách…
– Lại nghĩ cái gì buồn ak?
– Em sợ…một ngày nào đó…
– Không cho em nghĩ…dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu…
Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…hoàng hôn dần xuống…xa xa…nước biển đỏ rực…mặt trời cũng dần chìm xuống biển…
Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi…một ngày mới của dân chài…
***
Bình đôi…
– Muốn làm gì đây cô nương…
– Làm đôi bình đi anh…mỗi người giữ 1 cái…
Nhìn Quân cười gian nó hỏi:
– Sao?
– Không…thì anh mang bản vẽ tới luôn rồi nè…
Nó mở to đôi mắt nhìn Quân:
– Sao anh cái gì cũng đoán được cả?
– Anh hiểu em mà…
Nó nhìn bản thiết kế…2 chiếc bình khá độc đáo…không giống bắt cứ cái nào đã nhìn qua…ở giữa mỗi chiếc là 1 nửa trái tim…khi đặt 2 chiếc bình vào với nhau sẽ thấy hình trái tim trọn vẹn…trong đó có tên 2 đứa…
– Em giờ không biết là có thứ gì anh không biết đó…
– Cứ từ từ tìm hiểu đi…
Làm thôi…
Hai người chăm chú làm…nhưng vốn không có học trước nên nó cứ làm hỏng mãi…Quân phải chỉ nó từng chút một…Cuối cùng cũng không…2 đứa nằm nhoài ra sân phơi gốm…nhìn trời trong xanh cao vút nắng vàng nhẹ nhàng như muốn giữ cho không gian này mãi…
– Anh này, đôi bình này tượng trưng cho tình yêu của mình đúng không?
– Uh…
– Nhưng nếu một ngày bình vỡ…có phải em sẽ phải xa anh không?
Quân véo mũi nó:
– Ngốc ạ, không bao giờ anh xa em đâu…nếu điều em nói xảy ra thật thì anh sẽ không cho chiếc bình kia vỡ…
** **
– Mày xem diễn đàn trường chưa?
– Chưa…có chuyện gì ak?
– Chuyện của mày với Quân bị mổ xẻ trên đó…người ta bảo mày cướp người yêu của miss trường này…
– Vớ vẩn…cô ta đã bao giờ là cái gì đâu chứ…
– Có người còn so sánh mày với Trịnh Như Huyền…
– Để tao xem…
Nó vào diễn đàn…đọc một lượt rồi nói:
– Kệ người ta đi…có người ghen tỵ mà…
– À chuẩn bị đi…tuần sau đi Hạ Long đó!
– Thật ak…nhanh thế…
– Uh…
– Mà lần này đi chắc là lần cuối mày với anh Quân được đi cùng trường đấy nhỉ?
– Uh…anh ấy cũng sắp ra trường rồi…
Hạ Long
Cổng trường Mỹ Thuật…
– Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…
– Đưa đồ đây anh cầm cho…
– Thôi, em cầm được mà…
– Nghe không?
– Rồi…tự anh thích khổ đấy nhá…
Chiếc xe lăn bánh…Trời Hà Nội vẫn tối…không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ…Gió ngoài xe thổi mạnh…
– Mèo lười, tới nơi rồi…
Nó dụi mắt:
– Nhanh thế!hi. mỏi không anh?
– Còn hỏi nữa…lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…
– Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…
Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển…Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…
Cốc cốc…
Quân vội ra mở cửa…không biết ai đã vội gõ cửa…
– Em nè…
Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:
– Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?
– Anh có cần phải tự cao thế không…
– Không cần…Quân cười nghịch…
– Em muốn đi ngắm biển…
– Uh…đợi anh chút…
Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan…sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…hạnh phúc…với sóng mà nói quá xa xỉ…
– Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?
– Sao tự dưng hỏi anh?
– Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình…để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển…nàng đã thua…chỉ có thể trở về với biển…nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…chỉ là những bọt sóng…có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách…
– Lại nghĩ cái gì buồn ak?
– Em sợ…một ngày nào đó…
– Không cho em nghĩ…dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu…
Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…hoàng hôn dần xuống…xa xa…nước biển đỏ rực…mặt trời cũng dần chìm xuống biển…
Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi…một ngày mới của dân chài…