<?php the_title(); ?>

80 Triệu Cho Một Lời Hứa

07.07.2014
Admin

Truyện: 80 Triệu Cho Một Lời Hứa

Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

***********************

Bốp!

Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ.

Cái tát quả thật rất đau, nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu, cái tát này còn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này.

– Thằng chó, tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà!

– Nhưng thưa cậu chủ, tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà?

Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh- cậu 2 nhà họ Đặng.

Bốp! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bich bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ, đơn giản một điều. Khánh là chủ – còn Vũ là người hầu.

– Có chuyện gì vậy cậu Khánh.

Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến.

– À! Ông đây rồi! Nhốt thằng này vào bếp, từ giờ nó không được phép làm bất kì việc gì ở trên nhà.

Nghe rõ chưa?

– Dạ! Vâng!

Khánh nói kiểu rất hách dịch, đơn giản hắn là Chủ.

Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày…

Nhục!

Nhục nhã!

Cậu – Lâm Duy Vũ

Tuổi đời mới 17

Cách đây 5 tháng,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ, cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng.

Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn.

Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại.

Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu.

Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này.

Tối hôm đó, nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ – Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về.

– Nhanh lên!

Tiếng ông quản gia thục giục phòng bếp, người làm chạy đôn chạy đáo, vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ, chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng, để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang.

Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy.

Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp, hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau.

– Vũ! Mau mang cái này lên trên kia!

Tiếng quát của ông Thắng – Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư.

Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm sao.

– Trông anh có vẻ mệt, để tôi giúp anh mang ra nhé

Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả, trắng muốt,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu.

Tay chạm tay – Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy.

Một luồng điện sẹt qua người cậu.

– Ơ! Cô ơi…nhưng…

– Không sao đâu, tôi cũng quen việc này rồi mà!

Cô bé nhìn cậu cười tít mắt, vẫy bàn tay trắng muốt ra với cậu.

Cậu thấy lạ lùng! chắc cô ta là khách mời của cô tiểu thư mới về. Cô ta nói gì nhỉ, đã quen với việc bưng bê ở ngôi nhà này sao.

Chẹp miệng!

Cậu đi xuống căn bếp tối tăm…

Cạch cạch, lạch bạch, keng keng.

Đã hơn 2 giờ sáng mà dinh thự họ Đặng vẫn còn những tiếng động.

Những người làm vẫn đang thu dọn lại những gì còn sót lại của bữa tiệc. Thân trâu ngựa thì phải vậy!

Với những người làm ở đây thì đêm cũng như ngày,họ phải làm quần quật để kiếm đủ chi tiêu và dư ra một ít nào đó.

Cất xong những cái đĩa cuối cùng, Vũ thở dài,cậu mệt.

Ngước đôi mắt, cậu thấy những vì sao qua lỗ hở của mái nhà bếp.

Xa xăm mà như rất gần. Cậu muốn tới đó. Phải chăng ở nơi đó – trên những vì sao tinh tú, bố mẹ cậu đang vi vu. Đang tận hưởng những gì mà ông trời ban tặng.

Nhìn đôi bàn tay phồng rộp, lở loét cậu…

HẬN.

HẬN đấng sinh thành đã bỏ cậu đi.

HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu.

HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp.

HẬN chính bản thân mình, bất lực.

HẬN…

Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng.

Trời đã sáng,nắng đã ngọt, chim đã véo von,hoa lá đã thi nhau mở mắt!

Hít! Hà!

Cô nắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều!

Wow! Thật thoải mái!

Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này, mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này.

Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng – Ban công lộng gió trước phòng cô.

– Chào tiểu thư!

– Tiểu thư!

– Tiểu thư đã dậy!

Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh, ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ.

Kìa! Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ, miệng cười tươi.

– Bác Hoa, chú huy,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành!

Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi, mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc.

Cô bé vui lắm,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này.

Được hít hà cái không khí trong lành như thế này.

Được tự do, được thấy những nụ cười của mọi người như thế này.

Đang miên man với hương hoa, gió thổi…thì:

Xoảng!!!!!!

Keng!!!

Bốp!

Bốp!

Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.

– Mẹ thằng chó này! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà!

Cô bé vội chạy xuống,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà!

Hiện trong mắt cô là cảnh: Khánh – anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra.

Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác

– Anh làm cái trò gì vậy?

Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh.

Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu.

Đau quá! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh.

Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa, nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào.

Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh – Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.

Ôi! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi.

– Anh có bị sao nữa không?

Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ.

– Tôi…tôi…

– Xin lỗi anh nhé! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy?

Cô bé chắp tay, nháy mắt tinh nghịch với Vũ.

Cậu mỉm cười, mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi.

– Anh vào đây lâu chưa?

Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo, nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu.

– Ơ…à…tôi vào đây được 4 tháng rồi!

– Thảo nào! Tôi thấy anh lạ lắm!

Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương.

Thấy Vũ cười, quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười

Trông ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ – Tớ.

Gió thổi vi vu trên những tán cây, những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ.

Ở một góc nào đó của Hà Nội! Có 2 người đang ngồi nhìn” ông mặt trời về với bà mặt trời “.

Hoàng hôn buông nhẹ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây.

Cô gái ngửa mặt lên trời, đôi môi mỉm cười nhẹ!

– Anh nhìn kìa? Đám mây kia có hình lạ quá? Đố anh biết nó hình gì?

Cô gái chỉ cho chàng trai những đám mây trắng sốp trên bầu trời tà!

Chàng trai khẽ ngước đôi mắt, cậu nhìn đám mây rồi ngoảnh ra cô bé với bộ mặt ngây ngô không biết.

– Hình như nó chẳng có hình thù gì cả?

– Oẹ! Sao anh dốt thế? Lêu lêu

– Thế em nghĩ nó là hình gì?

– Nếu em nói ra được nó là hình gì thì sao đây?

Nhìn cô bé đứng bĩu môi khoanh tay, chàng trai không nhịn nổi cười.

– Được! Em thích gì cũng được?

– Nhớ nhé!

Cô bé khoái trá cười týt chạy lại thì thầm bên chàng trai.

– Ngốc ạ! Đó là hình” đám mây “! Hahahaha

– Ặc! Lừa anh à!

– Ai biết! Thế là anh nợ em một lần nhé!

– Thôi được! THế giờ đến lượt anh?

– Yes! Thoải mái đi! Hihi

Chàng trai nhìn đám mây trôi xa xa, mỉm cười.

– Đố em! Nếu đám mây bên trái đụng vào đám mây bên phải thì sẽ có hiện tượng gì? Hehe

Cô bé lẩm bẩm:

– Đụng vào à! …cái gì nhỉ…hình như làm gì có hiện tượng nào sảy ra cơ chứ! ..A!

– Sao! Nghĩ ra chưa?

– Sồi ôi! Dễ ợt! nó sẽ sinh ra một đám mây to hơn! Thế thôi!

Hahahahahahahaha

– Sai rồi!

– Á! Thế nó là hiện tượng gì?

Cô bé phụng phịu, hờn dỗi. Chàng trai tiến đến!

– Hiện tượng này này!

chàng trai bất ngờ đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mọng đỏ của cô bé.

Lưỡi chưa sang, nhưng môi đã ngọt kịp ngọt…S2

Cô bé bất ngờ! chưa kịp định thần thì hiện tượng kì lạ đã chấm dứt!

– Đó đó! Hiện tượng đó đó!

– AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đánh chết anh!

Trời đã sập tối! Đôi trai gái cõng nhau về căn biệt thự to đùng phía trước – Dinh thự họ Đặng.

– Vũ này! Cô gái lên tiếng.

chàng trai im lặng, chàng biết cô bé nói gì, vẫn là những câu nói như mọi ngày!

– Đừng ở đây nữa! Cha em hình như đã biết được chuyện của chúng ta rồi!

– Kệ ông ta! Anh sẽ sớm trả xong số tiền mà anh nợ ông ta, rồi anh sẽ cưới em!

– Nhưng…!

– Quỳnh Anh à! Hãy tin lời anh nói, dù ông ta có gây ra bất kì khó khăn nào anh cũng không sợ đâu?

– Em biết! Vũ của em rất giỏi mà!

Cô bé gục vào lưng chàng trai! Ngày hôm nay cô đã rất vui, nhưng đổi lại là sự mệt mỏi,đau nhức của bệnh tật.

Cô biết! Vũ là một chàng trai can đảm! Nhưng anh làm sao kiếm được số tiền lớn vậy để cha cô?

Nghĩ miên man! Cô gục đi lúc nào không biết!

– Mẹ mày! Con chó này! Mày chết mẹ mày đi!

Từng câu chửi là từng phát gậy chan chát vào lưng Vũ!

Vũ không thấy đau! Bởi niềm đau của cậu đã ở hết trên lầu! Nơi quỳnh Anh đang được ông bác sĩ chữa trị.

– Mày biết em tao bệnh nặng mà dám lôi nó đi chơi à! Mày có ý định gì! Mẹ mày em tao mà làm sao, tao giết chết mày!

Vũ hối hận lắm! Không phải cậu không biết cô bé bị bệnh. Nhưng chỉ nơi nào có 2 người, cậu và cô bé mới được sống thật với lòng mình, mới được trao nhau những xúc cảm của tình yêu đôi lứa.

Ở ngôi nhà này! Thứ tình cảm của cô bé và cậu luôn phải khoác trên mình cái áo của sự quan hệ chủ tớ!

Cậu nào ngờ chỉ vì phút ích kỉ, chỉ vì một ít cảm xúc mà cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn thế này.

Quỳnh Anh ơi! Đừng bỏ anh!

Vũ sợ lắm!

Sợ cái cảm giác mất mát này lắm!

Sợ cái cảm giác mất đi người thân một lần nữa.

sợ cái cảm giác mất đi thứ duy nhất mình có được.

Sợ mất đi một nửa cuộc sống của mình.

Cậu ôm mình lăn lộn nghiệt ngã giữa sàn nhà. Cậu như vậy đâu phải do nỗi đau thể xác, vì bị đánh đập.

Đâu phải do những tủi nhục vì bị lăng mạ.

Mà cậu đang muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng này. Liệu nó có bằng được đớn đau mà Quỳnh Anh đang gánh chịu hay không.

Không bằng!

Chắc chắn không bằng!

Đêm đã buông! Cậu với những vết bầm tím, xưng húp trên thân thể lặng lẽ bước vào phòng cô bé!

Quả là liều lĩnh! Cậu có thể bị đối xử như một con chó hay nặng nề hơn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này, nếu như bị bắt được.

Nhưng tình yêu và sự bất chấp như tiếp thêm một nguồn lực, thúc đẩy cậu phải ở bên cô bé ngay lúc này.

Gạt mái tóc cô bé ra khỏi đống dây truyền lằng nhằng. Cậu thương quá!

Cô bé đã mất đi sự nhí nhảnh lẫn sự vui tươi thường ngày thay vào đó là gương mặt xanh xao, tím tái.

Cậu như bị bóp nghẹn con tim! Cầm đôi bàn tay trắng muốt! Cậu chùi chùi lên má!

Đâu rồi hơi ấm của em!

Đâu rồi sự tươi trẻ!

– Quỳnh Anh ơi! Anh yêu em nhiều lắm!

Quay lưng! Cậu toan bước đi thì vạt áo bị mắc vào thứ gì đó.

Quay lưng lại! Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo cậu.

– V…ũ…

Cậu nắm chặt bàn tay cô bé,thỏ thẻ.

– Anh đây! có anh bên cạnh em đây!

Cô bé vuốt mái tóc cậu, sờ những vết bầm tím trên khuôn mặt cậu. Khóc!

Cô bé khóc! Những giọt lệ rơi ra từ đôi mắt quầng,nhợt nhạt.

– Hãy đi đi Vũ! Ngày mai bố em về, ông sẽ không tha cho anh đâu! Hãy đi khi chưa quá muộn!

– Không! Anh sẽ không đi đâu cả! Anh sẽ ở mãi bên em!

Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu!

– Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó! Hãy đi đi.

– Không! Hành hạ mấy cũng được! Ở đâu có em, thì anh ở đó.

Cô bé bật khóc, cô yêu Vũ quá đỗi, biết anh đi, cô sẽ đau buồn lắm! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây, anh mới được làm một con người đúng nghĩa,mới giữ được mạng sống!

– Nhưng anh làm sao bỏ em lại được!

– Ngốc lắm! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ!

– Nhưng…anh…vẫn…n…ợ..

Vũ ngập ngừng! cô bé hiểu, anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi, chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất.

Cô mỉm cười cay đắng, nhìn anh buông từng lời:

– Cha em sẽ xóa nợ cho anh!

Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy.

Câu nói tiếp theo của cô bé, như mũi tên cắm sâu vào tim cậu, như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu.

Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu.

– 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng.

Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người, ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục.

Biết cô ngang bướng, ông đã đặt ra điều kiện: Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định, ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ, và để cậu đi.

Nếu Vũ được tự do, nếu Vũ được sống, cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.

– Đi! Đi đi! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh…hức hức!

– Không! Nếu có chết, anh cũng sẽ chết ở nơi đây, chết ở nơi nào có hình bóng của em!

– Đừng phí phạm tuổi trẻ, hãy hứa với em, sẽ không quên em nhé! Em mãi yêu anh Vũ ạ! Đi đi

Gạt nước mắt! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối.

– Chắc chắn anh sẽ trở về! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ! Hãy chờ anh!

– Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà! Hứa với em, sẽ trở về nhé?

– Anh hứa, sẽ mãi HỨA…nhừng gì em cho anh, anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình!

Nuốt nước mắt vào trái tim, Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu.

Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa!

Gắng nhé em!

Gắng đợi anh về nhé!

Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi.

Một lời HỨA!

Mưa rồi!

Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất, cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách.

Nước không ở tay Cô, mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi! Vũ đã không quay lại.

Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình,mở cửa sổ nhìn

về màn đêm không một tý ánh sáng.

Đêm nay! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ,khung cửa sổ vẫn vậy,lạnh toát,vô hồn.

Cô dặn mình phải quên! Quên con người đó! Quên hình bóng đó! Quên thôi!

Tin tin tin!

Điện thoại báo tin nhắn!

Cô bé mở ra đọc:

Ngủ chưa hả cô bé? Anh nhớ em quá? Mong sao trời mau sáng?Hihi.Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất? Hãy ngủ ngon và mơ đẹp em nhé! Yêu vợ của anh nhất

Là Nam. Nam là người bố cô bé chọn làm chồng cho Quỳnh Anh, Nam là một người tốt, cô biết điều đó.

Nam yêu cô rất nhiều, cô cũng biết. Nhưng cô không hề có một tình yêu với Nam. Tất cả niềm tin và hi vọng cô đã dành hết cho con người kia. Và cậu ta đã mang những thứ đo của cô đi về một nơi xa xăm nào đó.

Em chuẩn bị ngủ? Em hơi mệt? Có lẽ buổi hôm nay vắt kiệt sức của em rồi? Nhưng ngày mai sẽ ổn thôi Nam ạ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất mà! hihi

Đúng vậy! Thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nam yêu cô – và cô đã đồng ý lấy Nam.

Ngày mai hôn lễ sẽ được tiến hành! Chỉ còn đêm nay thôi,cô còn có thẻ nghĩ về Vũ. Chỉ còn đêm nay thôi, cô còn có thể khóc! Và cũng chỉ còn đêm nay thôi để co chấm dứt chuỗi ngày nhớ nhung day dưt.

vĩnh biệt anh! Hạt mưa của em! !

Vĩnh việt tình yêu của em!

Vĩnh biệt một Quỳnh Anh luôn nhớ nhung, mong mỏi.

Cô thiếp đi ngủ!

Cũng tại lúc đó. ở một góc khuất!

Hahaha – Mày nghĩ bỏ đi sẽ yên ổn sao?

Một chàng trai đang quằn quại trước một đám du côn.

Chàng trai đó là Vũ. Cậu cố ngước đôi mắt đang nhoè đi vì máu của mình,cố hình dung xem ai là người vừa nói.

Khánh – Cậu 2 nhà họ Đặng đứng đó cười mỉa mai mặc cho lũ đàn em đang thi nhau hành hạ cậu.

– Mày có biết tại sao? Cứ làm được một buổi ở đâu là mày bị đuổi không.

Mày có biết tại sao không thuê được bất kì một cái nhà trọ rẻ tiền nào không

HAHAHAHA

Vũ ớ người. Thì ra cậu không bao giờ thoát khỏi bàn tay của nhà họ đặng.

Giờ cậu mới thấm ra.

Cậu đã rất cố gắng! Nhưng mọi sự cố gắng đều bị bãi bỏ.

Thay vì ăn cơm cậu đã xin xỏ từng cái bánh mỳ cháy của chủ cửa hàng

Thay vì nằm ngủ cậu đã ngồi xo ro ở ghế đã công viên.

Nhưng mọi nơi cậu làm đều chỉ được mấy ngày là bị đuổi, mặc cho cậu đã làm rất tốt.
Cả cái ghế đá công viên, cậu cũng bị bọn du côn đến chặn đánh.

Phải làm gì đây? Cậu khóc!

Nước mắt hoà với máu chảy vào miệng. Tanh nồng! Mặn chát!

– Ngày mai em tao sẽ đính hôn! Tao cấm mày được bén mảng đến đó? Nếu không mày sẽ không còn sống để mà bị đánh thế này đâu! Con chó ạ!

Cã lũ du côn cất bước đi, để lại nơi đây một cháng trai đau quằn quại cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ting! Tong! Tinh! Tong! …

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang!

Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.

Tiếng Cha Xứ vang vọng!

– Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?

– Con đồng ý!

Nam miệng cười tươi, hôm nay Nam là chú rể hạnh phúc nhất trên đời. Cậu đã lấy được Quỳnh Anh, người cậu rất yêu mến.

– Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?

Một phút ngập ngừng!

Một phút miên man!

Bằng cả cuộc đời ư? cô không chắc!

Tất cả những yêu thương cô đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.

Đồng ý hay không đồng ý! Làm gì có sự lựa chọn ở đây!

Nam khẽ nhíu đôi mày Quỳnh Anh. Nam thấy mắt cô toả một nỗi buồn. Nam cầm chặt tay cô bé. Siết nhẹ!

– Con đồng ý! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.

Tiếng vỗ tay bôm bốp! và tiếng hú vang ầm khi cậu nói của cha xứ kết thúc!

– Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng!!!!

Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.

Tiếng hức hức từ một góc khuất! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.

Vậy là hết! Cậu đã mất cô thật rồi.

Chả còn gì nữa…

Cũng đành phải thôi!

Tia hi vọng nào dành cho Vũ…

Tình yêu nào danh cho một kẻ hàn kém…

Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài…

Và Quỳnh Anh đâu phải dành cho cậu…

Nuốt nước mắt vào trái tim anh gượng cười tiễn bước chân em vội đi

Khóc đã khóc từ rất lâu, nhưng giờ anh không thể khóc trước mặt em

Tiếc nuối mãi thì đã sao, không thể giữ nổi phút giây em kề bên

Thôi anh mong người sẽ yên lành bên người em nay đã yêu hơn tình anh…

Quay lưng bước đi…

Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trông đầu Quỳnh Anh, cái dáng người đó, cái áo đó, kiểu tóc đó.

Sao quen quá! Sao giống quá! Có phải anh không? Có phải Vũ không…

– Vũ…!

Dáng người đó thững lại…

Phải rồi!

Phải cái dáng đó rồi!

Vẫn kiểu tóc đó!

Vẫn cái áo đó!

Là anh!

Là Vũ…

Chiếc nhẫn rơi xuống! Cả nhà thờ im bặt!

Keng keng keng!

Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Nam. Anh thẫn thờ, ngạc nhiên không biết làm gì khi vợ mình chạy theo dáng người đàn ông khác!!!

Vũ cố chạy nhanh, mặc kệ tiếng cô với theo.

– Vũ! Vũ!

Kệ thôi! Cô bé đã là của người ta rồi, anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá! Vũ chỉ muốn được chết ngay lúc này! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh…

Đèn báo tín hiệu nhấp nháy – Xanh lá cây!

Một chiếc xe tải lao vào người Vũ!

Bốp!

Vũ ngã lăn ra vệ hè! Máu! Máu ở đâu nhiều thế này! Máu đỏ chói tanh nồng!

– Quỳnh Anhhhhhhhhhhhhh!

Vũ hét lên, khi thấy người cô đầy máu!

– Trời ơi! Cấp cứu…

Ò e ò e ò e

Nói một lời thôi.Người ơi người có nghe không

Nói một lời thôi.Người có nghe không

Người ơi người nói đi

Em đừng như thế

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Người ơi người biết chăng

Tim anh nhói đau

Nhói đau thì đã sao

Cũng qua như giấc mơ

Đau chỉ một lần

Mà mất em đến mãi mãi

Hứa một lần nữa

Cố hứa một lần nữa

Hứa cho em nghe lời anh hứa

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn yêu em

Vẫn yêu em thì sao

Cũng đã quá muộn màng

Đã không còn như ngày xưa ấy

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Vẫn tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

Giờ mà anh hứa cũng đã quá xa

Em đã bước đi không về đâu anh

Em đừng xa anh

Quay về đi người hỡi

Làm lại từ đầu đi hỡi người

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

– Tại mày! Là mày! Tao đã cấm mày rồi cơ mà! Thằng chó chết!

Khánh liên tục đấm vào mặt vào mũi Vũ.

Vẫn như mọi khi, anh để im. Đúng là tại anh! Đáng nhẽ ânh không nên hứa với cô bé là sẽ quay về.

Đáng nhẽ anh nên đứng lại, đáng nhẽ người bị đâm là anh.

Tại sao!

Cô đã không còn yêu anh nữa cơ mà!

Cô đã lấy người khác cơ mà!

Tại sao lại nhảy vào che cho anh!

Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.

Tại sao? Tại sao? Tại Sao?

Cánh cửa mở ra, ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.

– Cháu tôi ra sao?

– con gái tôi thế nào rồi?

– Em tôi làm sao?

– Vợi tôi cô ây sao rồi?

Đứng trước hàng vạn câu hỏi, ông bác sĩ thật khó để mở mồm.

– Vết thương va đập không quá nặng, nhưng cô bé bị mất máu quá nhiều. Cô bé lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏ cô bé càng thêm trầm trọng. Và…

Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Néu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.

– Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi, mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.

– Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông, nhưng…Cô bé bị suy tim quá nặng…

– Trời ơi! …

Vũ chết lặng…Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.

Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.

– Hức hức đừng bỏ chồng.

Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm.

Anh ta thật xứng đáng! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé.

Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói:

– Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, chỉ cần con tôi sống?

Tiếng ông Đặng nhạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.

– Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH- đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.

Vũ điếng người! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.

– Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?

Ông bác sĩ ngập ngừng…

– Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.

– Các người cứ liệu hồn! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?

Ông Đặng tức giận,ra khỏi phòng ông bác sĩ, không quên để lại lời đe doạ.

Nam nắm chặt tay cô bé! Hơi ấm của anh lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ.

Ngày hôm đó ai cũng nín lặng. Nhìn vào điện não đồ. Dòng điện vẫn chạy từ từ…

Cuối cùng ông trời không đánh mất tia hi vọng. Cô bé đã tỉnh lại…

Nhìn Nam đang ngủ gục,bàn tay vẫn nắm chặt tay cô. Cô bé thương Nam lắm, Nam là một người tốt.

– N..a…m!

Nam bừng tỉnh, anh vui sướng khi thấy cô bé đã tỉnh…

Mọi người ùa vào,hân hoan nhìn cô bé…

Quỳnh Anh mỉm cười,cô thật hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người thân vây quay…

Cô nhìn quanh tìm một dáng người…nhưng không thấy.

– Thằng chó đó đã đi rồi!

Khánh và cha cô bé bước vào…

– Cha xin lỗi đã bắt ép con!

Ông Đặng tiều tụy,đứng nhìn cô bé…

– Anh xin lỗi…

Nam gạt nước mắt,tay vẫn nắm chặt tay…

quỳnh Anh xin lỗi…vì Vũ

Cô đã làm cho Nam phải đau lòng…

Cô đã làm cho mọi người phải lo lắng…

Cô bé hối hận…Vì

vũ đã bỏ cô bé mà đi

vũ mà cô đã gắng công chờ đợi.

vũ mà để giờ cô phải như thế này…

– Mọi người yêu em lắm!

Nam thỏ thẻ, bàn tay anh vẫn không buông rời bàn tay cô bé…

Trong phut chốc…cô bé rất thương Nam. Hình ảnh Vũ đã biến mất…

– Thế em bị bệnh gì vậy?

Nam ớ người, cậu không biết phải làm sao.

Thấy Nam như vậy, cô bé quay ra hỏi mọi người…

Ai cũng im lặng…

Cô bé quay ra ông Đặng với anh mắt cương quyết…

Ông Đặng hiểu rõ con gái mình…chuyện gì đến cũng sẽ phải đến…ông mấp máy mồm:

– Con phải cố gắng…bác sĩ nói con bị…

Cả căn phòng im bặt,ai cũng biết điều ông Đặng sắp nói ra…họ thương cô bé sẽ không chịu được…phải chi ông trời đừng quá ác…

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ…

Ông Đặng chậm dãi nghe điện thoại…nét mặt bất ngờ đan xen vui sướng của ông, khiến cô bé và mọi người ngạc nhiên…

Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc nhanh chóng…nhưng những lời ông bác sĩ nói trong điện thoại làm ông không khỏi vui sướng.

– “Đã tìm được người có cùng nhóm máu với con gái ông,và người đó đã chấp nhận hiến tủy và tim ”

Nhưng ông cũng bất ngờ khi ông bác sĩ nói câu thứ 2:

– “Cậu ta đã không nhận số tiền ông đưa, chúng tôi sẽ gửi trả ông sau cuộc phẫu thuật ”

Ông Đặng mặc kệ, ông quay sang con gái, dõng dạc nói từng lời:

– Con sẽ phải trải qua cuộc phẫu thuật tim,% sống rất ít..con có dám thử thách không?

Quỳnh Anh mỉm cười, nắm chặt tay Nam…cô khẽ gật đầu…

Ngoài cửa sổ,một chú bướm trắng bay vào…lượn lờ đậu trên tay cô…

Quỳnh Anh mỉm cười với Nam…Đây có lẽ là một điềm may mắn…

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ…

Đây là một ca khó…cả ông bác sĩ lẫn những người mổ phụ đã phải rất cô gắng.

– Dao, kéo,chỉ, may vào..

Ông bác sĩ thoăn thoắt trên con dao mổ của mình…

– xuất huyết nhièu quá…

– Cầm máu khẩn trương

– Mạch đập yếu đi..

– Điện não đồ tắt rồi…

Không! Không thể có 2 cái chết trong tay ông được…ông bác sĩ mắt hoa lên…

– Xoa bóp!

– Tiêm thuốc trợ tim!

– Vẫn không thấy hiện tượng gì…

Ca phẫu thuật đã thất bại!

Ông bác sĩ đã rất cố gắng, nhưng số người sao địch lại số trời…

Cả nhóm mổ, đều đã thấm mệt…họ đã chiến đấu suốt hơn 5 tiếng với tử thần…nhưng đã thua cuộc! !

– Nam như nghẹt thở…nhìn đén báo nhấp nháy.làm anh không khỏi có cái suy nghĩ đập nhát cánh cửa rồi xông vào…

Đèn đã tắt…

Hàng chục con người đứng trước cánh cửa đợi chờ…đợi chờ…

Ông bác sĩ mở cánh của đi ra…

– Chúng ta thua rồi!

Ông bác sĩ bất lực nhìn các đồng nghiệp…

Ánh mắt ông đỏ hoe…gục xuống…

Một cánh bướm…

– Sao lại có bướm ở đây…phòng mổ mà…

ông bác sĩ nói trong cơn mệt mỏi…những bác sĩ khác,những y tá nhìn theo ông…

Không hiểu họ bị hoa mắt nhưng đây quả là kì tích…

Cánh bướm bay đến chỗ cô bé…

Điện não đồ đã hoạt động trở lại…

Ông bác sĩ không tin vào mặt mình,ông chạy lại bắt mạch…

Mạch đã dập lại…

Cả phòng mổ như bừng sáng tia hi vọng…

Họ nhanh chóng khâu lại các vết mổ…

Thành Công! …

Nhìn vào ánh mắt hân hoan của những người đang đứng trước cửa phòng mổ, ông cũng thấy vui lây…lần đầu tiên trong đời…hơn 30 chục năm làm bác sĩ..ông gặp những chuyện éo le và kì lạ như ngày hôm nay…

Tinh! Tong!Tinh!Tong!

– Con có đồng ý sẽ yêu người đàn ông này đến cuối cuộc đời không?

Vẫn lại là ông cha xứ đó…vẫn lại là sự im lặng đó…

– Con đồng ý! 2 tiếng đồng ý của quỳnh Anh làm Nam như phát điên lên vì vui sướng…Anh bế bổng cô lên và đặt một nụ hôn ấm nồng…

Cả nhà thờ rộn vang tiếng nhạc…

Ông bác sĩ già hôm đó cũng được mời đến…nhưng đã đi về trước…chỉ để lại một phong bì có ghi tên của người đã hiến tặng mạng sống cho cô dâu…

Trên đường về ông tạt qua bệnh viện…vào mảnh đất phía sau…Nơi đây là nghĩa trang an táng cho những người bệnh không ai thân thích…

Đứng trước một ngôi mộ mới…ônng không khỏi nhớ lại buổi sáng hôm đó

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Tôi vẫn không quên được buổi sáng hôm đó…

Tôi đang rất đau đầu.về căn bệnh của cô bé đó lần đầu tiên sau hơn 30 năm tôi mới gập một người bệnh nặng như cô bé này…nhưng với tất cả điều đó không thể bằng điều tôi đang chứng kiến…

Tôi vẫn nhớ đó là một chàng trai trẻ…

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi..

Tay anh ta đẩy vè phía tôi một mảnh giấy xét nghiệm…

Tôi chưa hết vui mừng khi thấy anh ta cũng thuộc nhóm máu Rh- nhóm màu hiếm và còn tủy cũng hoàn toàn phù hợp thì đã bị sự bất ngờ đến rờn rợn khi anh ta bảo…

– Hãy lấy toàn bộ máu và tủy của tôi cho cô bé ấy! Hãy để cô ấy sử dụng con tim của tôi..

Tôi vẫn nhớ mái khi đó khi tôi chuẩn bị lấy đi của anh ta tất cả…tôi đã hỏi anh ta..

– Cậu có cảm thấy quá lụy với tình yêu không? Liệu cô ta có xứng đáng không?

– Tôi NỢ cô ấy!

Cậu ta buông một câu lạnh lùng rồi chìm vào giấc ngủ của thuốc mê…và sẽ không bao giờ tỉnh dậy…

– Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc!!!!

Đó là câu cuối cùng của cuộc đời cậu ấy!

Điện não đồ chợt tắt, tôi gạt nước mắt,bàn tay run run bấm số điện thoại.

– Thưa ông,đã có người hiến tặng tất cả…

***

Ông bác sĩ thắp một nén hương! Ông nhìn vào khuôn mặt trẻ của cậu ta…

– Cô bé ấy rất hạnh phúc…

Trên bia mộ,chàng trai mang tên LÂM DUY VŨ đã cười rất tươi…

Và còn một điều kì lạ trong đám cưới mà không ai nhận ra…

Ở một góc khuất…

Tại nhà thờ…

Có một cánh bướm trắng…

Lượn lờ…

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Bơi nhiều vẫn mập
Những Cô Em Gái
Mẹ của chị ruột cũng mất
Hoà cả làng
Đồ Tồi! Tôi Yêu Anh