Yêu Người IQ Cao

01.06.2015
Admin

Tôi ngắt lời: Ai là bạn của cậu?

Nó vẫn cười: Và giữ kẻ thù ở gần hơn nữa. Ai là bạn của cậu?

Nó nhại lại câu của tôi làm tôi cũng bật cười, không khí bớt căng thẳng đi một chút.

Nó nói tiếp: ân oán phân minh, ái tình dứt khoát.

Đoạn nó lục ví đưa tôi chiếc N7610 nói: Trả công ông vì lặn lội sang tận Long Biên để tìm vác cành quỳnh về cho tôi.

Con nhỏ này làm tôi bất ngờ há hốc cả mồm, tại sao nó biết cành quỳnh đó tôi sang Long Biên lấy về, chuyện này đến Thành thối tôi còn không nói mà. Mà chỉ vì cành quỳnh đó, mà nó mua điện thoại mới cho tôi sao. Đại gia vãi.

Lúc đó nhìn mặt tôi chắc thộn lắm nên nó lại tủm tỉm cười nói: Đây là ân, còn oán thì ông yên tâm là tôi sẽ trả ông đầy đủ. Cũng không kém phần long trọng đâu.

Vẫn chữa hết ngạc nhiên, tôi hỏi lại: Sao cậu biết tôi lấy cành quỳnh đó bên Long Biên, mà chiếc điện thoại này quát mắc tiền, tôi chả thấy có lý do nào để nhận nó cả.

Nó cười đáp: Những việc ông thấy mù mờ thì vốn dĩ nó rất rõ ràng, một lúc nào đó ông sẽ biết. Còn tôi không dở hơi đi mua điện thoại mới cho ông đâu. Ông xem lại đi.

Nó nói thế, tôi cũng thấy nghi nghi, cầm điện thoại lên xem. Không thể tin được, nó chính là cái điện thoại tôi bị thằng bệnh hoạn lấy mất. Lúc đó đầu óc tôi như bị sương mù che phủ vậy. Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến vậy. Hoang mang, tôi còn nghĩ chính nhỏ Thư này là người lấy điện thoại của tôi nữa chứ.

Phải mất một lúc lâu tôi mới ngậm miệng lại được, và lắp bắp hỏi nó: Sao.. sao cậu lại tìm lại được.

Nó nhìn tôi với ánh mắt thích thú đáp: Tôi đã nói là mọi việc ông thấy mù mờ không có nghĩa là người khác cũng thấy thế. Tóm lại là ông có nhận lại điện thoại không.

Tôi ngồi thừ ra một lúc rồi đáp: Coi như tôi nợ cậu một lần. Có cơ hội tôi sẽ trả.

Nó vẫn cười cười không nói gì, xong đứng dậy đi về, để mặc tôi ngồi thất thần ở đó. Trước khi đi ra khỏi cửa nó quay lại chốt: Nợ tôi, cả đời này chắc cậu cũng không trả được đâu.

Nói đoạn, quay lưng đi luôn.

Phần 8:

Thư vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng vội lết ra đầu ngõ mua cái sim (sim trong điện thoại chắc bị thằng bệnh hoạn bẻ cmnr), xong tôi gọi ngay cho Bình triêt để xem nó nói gì với Thư.

Thằng triết dở nghe tôi nói em Thư đến thăm thì cũng ngạc nhiên, lúc đầu thằng con rời nói nó chỉ bảo tôi bị ngã xe với mất điện thoại thôi. Đến một hồi tôi hỏi vặn nó mới thừa nhận là vì em Thư hỏi kỹ quá nên nó khai luôn cả chuyện tôi đi chơi với Linh xong mất điện thoại ở đâu, trong trường hợp như nào nữa.

Gọi cho thằng triết dở xong tôi ngồi nghĩ lại thì thấy du Thư có biết việc tôi mất điện thoại như thế nào đi nữa cũng đâu cách nào mà tìm lại được điện thoại nhanh như vậy. Lại còn chuyện nó biết tôi sang Long Biên lấy Quỳnh nữa. Kỳ lạ vl.

Sau đó mấy ngày trời, tôi chỉ ong ong trong đầu nghĩ về chuyện này, Thư làm tôi tò mò và khó hiểu đến phát điên. Mà sau hôm đó nó cũng bặt tăm luôn, không đến thăm tôi thêm lần nào nữa để mà khai thác thông tin. Mà đen cho tôi là Linh tự nhiên cũng cắt đứt liên lạc luôn. Không hiểu là cái hôm mất điện thoại tôi có làm gì thất thố hay do ám ảnh bởi cái của nợ của thằng bệnh hoạn mà em ấy lại phũ phàng đến vậy.

Tôi nằm nhà an dưỡng khoảng 1 tuần thì cũng vừa lúc bọn tôi được nghỉ ôn thi hết kỳ nên tôi cũng không có cơ hội tìm gặp Thư mà giải đáp nghi vấn nữa. Đem chuyện này ra trao đổi với cả nhóm thì thằng nào thằng nấy cũng mất tròn mặt dẹt, xong thi nhau đưa ra giả thuyết, rằng thì là Thư tìm mua lại được điện thoại ở ngoài hàng cầm đố, hay Thư gọi vào số tôi xin chuộc điện thoại, hay Thu có ông chú làm ở Viettel tra được vị trí sim thất lạc…Nhưng toàn bộ giải thuyết của bọn nó đều hổng lỗ chỗ, chả có cái nào là có cơ sở cả. Riêng việc Thư biết tôi lấy được Quỳnh ở bên Long Biên thì tôi giấu không nói cho bọn nó biết. Một phần vì tôi không muốn Thành thối biết tôi đi xin cái cành quỳnh đó, một phần vì…đơn giản vì tôi thấy không muốn. Thế thôi.

Chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian mà tranh cãi thêm về chuyện đó. Cả năm chơi dài nên đến kỳ thi bọn tôi lại phải đâm đầu vào học. Sinh viên mà, làm gì có khái niệm ôn thi, chỉ là học thi thôi. Hầu hết thời gian đó bọn tôi đóng quân ở tầng 2 căng tin trường (hồi bọn tôi học thì đây vẫn còn là phòng tự học, giờ nó được cải tạo thành cái gì không biết nữa) đến tối mịt thì về nhà Thành Thối ăn ngủ bầy đàn. Thật ra trong suột 4 năm học đại học, những khoảng thời gian ôn thi như này bọn tôi mới thấy mình sống có chút giá trị.

Ngoài lề tí thôi, chứ 1 tháng thi cử cũng không có nhiều chuyện để kể cho anh em. Chỉ có 2 việc làm tôi nhớ.

Thứ nhất là điểm thi. Trường luật thi đầu vào bằng cả 3 khối. A, D, C. Khối A và D điểm đầu vào cũng thường thôi, chỉ tầm 18-20 đ. Có khối C là điểm luôn cao chót vót, tầm 23-24. Vậy nhưng vào học thì lại khác.

Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng học luật là phải học thuộc nhiều nên khối C vào học sẽ có nhiều lợi thế. Sự thực thì không phải thế, nói các bạn khối C đừng buồn, theo như tôi thấy thì hầu hết những đứa học nổi bật lại toàn là khối A và khối D. Bởi lẽ học luật chủ yếu là học cách tư duy và logic. Những đứa ban C học chăm chỉ cả năm, học thuộc luật làu làu nhưng đến khi thi điểm lại kém mấy đứa ban A, ban D chơi cả năm chỉ cầm sách học trước khi thi có 3 ngày.

Rông rài một tí để khoe là 6 thằng bọn tôi đều học ban A, đều mải chơi, nhưng chỉ cần một thàng chuyên cần học thi thì điểm chúng tôi đều khá cả, nhất là mấy môn vấn đáp. Thế nên mỗi khi biết điểm thi, chúng tôi lại nhìn nhau tự mãn và vênh váo lắm.

Sinh viên mà, ngoài lúc chơi ra thì điểm thi là thứ mà mọi thằng đều nhìn vào để mà đánh giá nhau.

Có một điều mà bọn tôi không thể ngờ đến là cái Thư, cái đứa mà chả mấy khi có mặt trên lớp, mà có lên lớp thì cũng chỉ đeo tai nghe và ngủ lại toàn có điểm cao nhất lớp.

Đến như môn Triết, môn mà thằng Bình luôn tin rằng nó mà thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất thì đến khi thi Bình Triết cũng chỉ được 8 điểm. Trong khi em Thư vào bàn cô Thuý (trưởng bộ môn thời điểm đó thì phải, cái này không nhớ rõ lắm, cần phải check lại) lại được đến 9, 5.

Không chỉ nhóm tôi mà cả khoa đều bất ngờ. Nghe các anh chị khoá trước đồn rằng: Trường Luật trước giờ có 3 người được 9, 5 triết thì 1 người đã vào trâu quỳ ngồi, 1 người thì vẫn hay lang thang trên đường Phan Đình Phùng tay nhặt lá chân đá ống bơ, và một người là cô Thuý, trưởng bộ môn Triết lúc bấy giờ.

Xong sau có đứa điều tra phát hiện ra được rằng thì là bố mẹ Thư đều là thẩm phán có tiếng thì mọi người đều cho là điểm của em Thư là điểm quan hệ.

Chuyện thứ hai trong thời gian này cũng dính dáng đến em Thư.

Hôm đó, thi môn cuối cùng, môn Tâm lý học. Môn này thi cách môn trước có 1 ngày nên tôi không ôn hết được, nhưng được cái vào phòng thì gặp bàn cô giáo hỏi thi hiền hiền nhắm mắt nhắm mũi chém gió ầm ầm, nên cô giáo cũng có cảm tình. Xong đến lúc cho điểm, cô bảo cô phân vân giữa 5 và 6, cô hỏi thêm một câu nữa nếu tôi trả lời được thì cô cho 6.

Tôi vẫn nhớ Câu hỏi là: Theo em, yếu tố nào quyết định đến tính cách của con người.

Lúc đó, tôi nghĩ đáp án là hoàn cảnh sống, nhưng không chắc chắn lắm. Thấy tôi ngồi đần mặt ra, cô giáo nhắc: Em có trả lời được không, hay lấy 5 điểm thôi nhé.

Tôi đang định trả lời thì nghe giọng từ đằng sau nhắc lên: Giáo dục.

Tôi quay xuống thì chỉ thấy cái Thư đang ngồi mặt lạnh te, chắc là nó nhắc tôi rồi.

Lúc đó tôi tự tin về mình lắm, hơn nữa thì đang mặc định trong đầu là Thư nó còn thù mình vụ lừa mượn sách, nên tôi không tin, mà quyết định chọn đáp án là Hoàn cảnh sống.

Cô giáo nghe xong cười: Bảo không có ai nhắc đã đành, đây có người nhắc mà vẫn trả lời sai. Tôi phải xem lại kiến thức của em thôi.

Xong thì cô không những không cho 6 mà còn cho tôi 4 điểm đồng nghĩa với việc tôi phải thi lại luôn.

Hồi đó trẻ con hiếu thắng, bị thi lại, tôi tự nhiên quay ra thù Thư, nếu nó không nhắc thì dù có trả lời sai tôi vẫn được 5 điểm mà. Chỉ vì nó mà tôi phải thi lại môn đầu tiên trong đời sinh viên của mình. Tôi quên béng mất việc nó tìm lại điện thoại cho tôi mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc báo thù.

Ngẫm lại thấy mình đúng là kẻ vong ân bội nghĩa mà.

Phần 9:

Sau vụ tâm lý học, tôi nung nấu ý định trả thù, nhưng do đó là môn thi cuối cùng, thi xong cả bọn xách vali về quê ăn tết luôn nên tôi chưa kịp vạch ra mưu hèn kế bẩn thì bánh trưng nó đã làm phai nhạt ý chí báo thù mất rồi.

Tết ra, khó tôi lại xuống Hà Tây tập quân sự luôn. Đây là quãng thời gian đang nhớ nhất trong quãng đời sinh viên của tôi.

Nơi chúng tôi học quân sự là trường đại học thể dục thể thao Hà Tây, cách Hà Nội khoảng 40p đi xe bus. Xuống đến nơi chúng tôi bị phân vào từng khu, từng phòng. Con trai riêng, con gái riêng.

Con gái thì được ưu ái ở nhà tầng, có nhà vệ sinh khép kín. Con trai thì bị phân ở trong dẫy nhà cấp 4 sập xệ. Khu vệ sinh tách biệt, phải băng qua mấy dẫy nhà mới đến và lúc nào cũng được khoá kỹ càng, đề phòng người ngoài vào đị nhờ. Chìa khoá thì mỗi tiểu đội được giữ một cái. Đồng chí nào muốn đi thì phải ra mượn của anh tiểu đội trưởng.

Khu con trai cũng không có phòng tắm, phòng đánh răng rửa mặt, tất cả tập trung ở một bể nước duy nhất.

Miêu tả sơ qua tí cho anh em khoá sau được biết. Không biết đến khoá của các đồng chí mấy cái này đã được cải thiện chưa. Chứ đợt bọn tôi học, chính vì mấy chuyện này mà bao nhiêu chuyện bi hài xảy ra.

Tỷ như việc, nửa đêm buồn đái mà không tìm được hoặc ngại đi tìm đồng chí tiểu đội trưởng mà nhiều chú ra đứng đái bậy ở gốc cây, rồi bị đội đi tuần bắt được đêm bêu trước toàn trường. Cá biệt như thằng Bình triết còn sợ ma, nửa đểm không dám ra ngoài, nó lừa lúc cả phòng ngủ hết xong đứng ở góc phòng tương luôn một bãi. Sáng dậy khai mù cả phòng lên.

Cũng tại cái đợt tập quân sự đấy mà thằng Đồng nát bị cả lớp tôi chuyển sang gọi thành Đồng dâm. Số là thằng này hay sang phòng con gái đi nhờ vệ sinh. Vài lần đầu thì là đi đái nhờ thôi, xong dần dà quen mui, cậu lấn sang cả đi ỉa nhờ nữa. Lúc đầu bọn con gái nó còn nhịn, xong có lần Đồng nát ngồi trong đấy đến nửa tiếng đồng hồ mới chịu ra. Lúc nó về thì em Thuỷ top (đặt ăn theo hot girl thuỷ top thần tượng của anh em lúc bấy giờ, mà em thuỷ này vòng 1 cũng to nữa, hình như đứa nào tên thuỷ vòng 1 cũng múp míp thì phải) phát hiện ra áo lót của mình có chất trắng nhầy nhầy. Hoá ra thằng con rời bí bách vào đó lấy áo em Thuỷ ra thẩm du luôn. Mà do có mỗi mình nó vào đi vệ sinh nhờ nên bọn con gái phát hiện ra ngay. Thế là nó chết cái tên Đồng dâm, và hết 4 năm đại học éo có đứa con gái nào dám dây vào nó nữa.

Rồi thì việc có 2 thằng con trai lớp kinh tế vào tắm chung phòng xong bị phát hiện đang abc.. xyz…(chúng tôi phải ra ngoài thuê dịch vụ tắm nóng lạnh 5k 1 lượt) kéo theo cả một trào lưu tắm chung theo mốt lúc bây giờ.

Lan man tí mua vui cho anh em thôi, quay trở lại nội dung chính của câu truyện. Thời gian tập quân sự cũng là thời điểm vàng để các đồng chí cặp đôi. Các anh chị em tìm mọi cách để thể hiện mình nhằm gây sự chú ý với đối tượng khác giới. Kiểu như anh em cứ lừa lúc chị em vác quần áo đi tắm là vác đàn ra ngồi gẩy hoặc như chị em cứ lừa lúc anh em vác đàn ra gẩy là lại vác quần áo đi tắm ấy. Hết sức tinh tế mà không kém phần phô trương.

Về phần tôi, từ cái đợt “bị” em Thư cho thi lại, tôi bắt đầu để ý ẻm hơn, mục đích là tìm cách báo thù. Bởi thế cứ chiều chiều là tôi lại theo những thằng khác vác ghế ra trước cửa phòng ngồi ngắm các em vác quần áo đi tắm xem có thấy em Thư đi qua không đặng mà tìm cách trả thù. Ấy vậy mà cả tuần trời ngóng mỏi cả cổ mà chả thấy ẻm đâu. Đù mớ, con dở người này bẩn vãi, cả tuần trời không tắm sao.

Sau âm thầm điều tra tìm hiểu mới biết là em ấy toàn đợi đến tối muộn mới ra ngoài trường thuê khách sạn tắm thôi.

Ẻm càng tỏ ra bí hiểm, thì tôi càng tò mò, tìm mọi cách để biết thông tin về em ấy nhiều hơn. Nhưng khi tôi chưa biết thêm được thông tin gì về em ấy thì lại xảy ra chuyện.

Đi tập quân sự thì các bác chỉ huy đẻ ra vụ gác đêm. Mỗi phòng phải phân công nhau ra người gác đêm. Hôm đó đến phiên tôi với Thành thối gác. Gọi là gác chứ thực ra chỉ là trò mèo mà các đồng chí ấy bắt sinh viên bọn tôi phải thức đêm thôi. Mấy ngày đầu bọn tôi còn chăm chỉ nghiêm túc, nhưng được một tuần thì nhờn cmnl roài.

Thế nên đến tôi hôm đó, tôi với Thành Thối thủ bộ bài ra ngồi sát phạt. Éo ngờ số đen lại bị mấy ông chỉ huy đi tuần tóm được. Bắt lên văn phòng ngồi sám hối.

Sự việc chưa dừng lại ở đó, sáng hôm sau thì cái khu nơi bọn tôi gác có một phòng kêu mất điện thoại. (Mà là em LG K900, tôi không nhớ rõ lắm, hồi đó hình như gọi là thỏi socola gì gì đó thì phải giá tiền cũng phải tương đương hoặc hơn em N 7610 của tôi),

Xong cả phòng đó nhao nhao lên là do bọn tôi không thực hiện nhiệm vụ nên mới để kẻ gian lẻn vào lấy mất điện thoại. Rồi mấy ông chỉ huy dở người cũng hùa theo, dẫn bọn tôi xuống phòng bọn nó xong bắt bọn tôi phải đền tiền cái điện thoại bị mất. Đờ mờ, cái điện thoại đó có ít tiền đâu, bọn khốn nạn bắt tôi với Thành Thối phải đền 7 triệu (nếu nhớ ko nhầm). Vụ việc nhanh chóng lan ra cả trường, mà do bọn tôi bị phát hiện trực bài trong khi gác nên cũng chả có lý gì mà cũng chả có ai đứng ra bênh vực. Lúc đó tôi đã xác định là gọi điện về nhà xin viện trợ của bố mẹ rồi, vì cũng biết thằng Thành Thối làm gì có bằng đấy tiền mà đền, nó còn đang lo cho thân nó với 2 đứa em còn chưa xong.

Đúng lúc đó thì Thư bước vào phòng. Nó quay ra nói với mấy ông chỉ huy: Em nghĩ T.A với Thành chịu trách nhiệm trong việc để mất điện thoại này là đúng rồi.

Đờ mờ, con dở hơi này, lại nhân đúng cơ hội này trả thù vụ lừa mượn sách sao. Hay chính nó là đứa lấy điện thoại để reo tội cho bọn tôi.

Phần 10:

Nghe nó nói thế tôi quay lại nhìn nó với ánh mắt đầy thù hằn, nó thấy thế thì khẽ nhếch môi cười nửa miệng đoạn nói tiếp: Nhưng liệu cái điện thoại đó đã mất hay chưa thôi.

Ông thầy chỉ huy (không nhớ tên ông này luôn, ông gì mà khó tính hay chửi bới ấy nhỉ) quay sang hỏi: Ý em là sao. Sao lại là mất hay chưa.

Thư vẫn lạnh te: Phòng này có tất cả 6 cái giường tầng chia thành 2 hàng song song nhau. Bạn bị mất điện thoại nằm ở tầng 1 giường giữa. Tên trôm chắc phải to gan lớn mật lắm mới dám lẻn vào giữa phòng lấy trôm điện thoại. Nhất là khi đi tập quân sự, sinh viên hầu hết đều ít ngủ và hay thức khuya.

Mặt khác, tâm lý của tên trộm luôn muốn lấy đồ nhiều nhất và nhanh nhất có thể rồi tẩu thoát. Trong khi cả phòng có tới hơn 10 người. Nó không lấy bất cứ thứ gì khác mà lại đi lấy cái điện thoại đắt tiền nhất phòng. Trong khi để tiếp cận cái điện thoại đó, nó sẽ có rất nhiều thời gian để lấy những điện thoại khác.Vậy mà nó lại không lấy.

Tóm lại ở đây có sự mâu thuận trong cách thức phạm tội của tên trộm.

Mình nói các bạn đừng buồn, mình nghĩ thủ phạm lấy điện thoại chỉ là người trong phòng này thôi.

Nghe đến đây, mấy thằng trong phòng nhao nhao lên nói không có chứng cứ đừng có suy diễn linh tinh làm mất tinh cảm anh em trong phòng. Xong thằng nào cũng hùng hổ bảo nếu thích thì cứ khám xét từng người một là biết ngay.

Thư có vẻ chả bận tâm đến mấy thằng đó, nó vẫn thản nhiên nói tiếp: Tên trộm khi quyết định lấy cái điện thoại chắc hẳn nó cũng nghĩ đến tình huống bị khám xét người nên chắc chắn nó chẳng dấu điện thoại trong người hay trong đồ đã cá nhân của mình đâu.

Nói đến đây Thư lại nhìn quanh phòng một lượt rồi nói tiếp: Từ sáng tới giờ có ai ra ngoài hay chưa.

Thằng mất điện thoại đáp: Tôi vừa ngủ dậy đã thấy mất điện thoại xong cũng đề nghị mọi người ở nguyên trong phòng rồi lên báo thầy chỉ huy rồi.

Thư cười nói: Vậy rõ ràng là cái điện thoại còn ở trong căn phòng này.

Đoạn nó đi quanh phòng ngó nghiêng xong trèo cả lên giường tìm. Cuối cùng nó ngửa cổ lên trần nhà nheo mắt một lúc rồi nói. Nếu mình đoán không nhầm thì chỗ khả dĩ dấu điện thoại nhất ở trong cái phòng này chính là cái lỗ thông gió kia. Chân tường dưới cái lỗ thông gió có nhiều bụi rơi xuống lắm. Bạn nào cao thử với lên đó xem thử.

Tôi nghe thế thì nhảy luôn lên chiếc giường gần lỗ thông gió, xong kiễng chân với lên thì quả nhiên vớ được cái điện thoại mang xuống.

Mọi người thấy thế đều ồ lên. Đến đây Thư nói tiếp: Điện thoại thì cũng tìm được rồi. Mình nghĩ cũng không nên truy đến cùng xem ai là thủ phạm. Nhưng 2 bạn Thành với T.A chơi bài trong khi gác là vi phạm kỷ luật. Em nghĩ thầy phải xử phạt nặng hơn nữa để làm gương cho những người khác.

Nói xong nó lại quay qua tôi cười nửa miệng thêm lần nữa rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.

Ngay hôm đó, tôi với Thành thối bị ông thầy chỉ huy bắt đi chân đất quét rác cả khu từ sáng đến chiều luôn, nhục không để đâu cho hết.

Có điều tôi vừa quét rác vừa tự cảm nhận thấy rằng hình như tôi không còn hận Thư nữa. Nó thông minh như vậy, tôi làm sao hận được nó đây. Đã nói là tôi thích người thông minh mà.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng giờ mọi việc không đơn giản như trước nữa. Sau hôm đó, tiếng tăm của Thư nổi như cồn, chí ít là với bạn bè trong lớp tôi và lớp của đứa bị mất điện thoại. Thằng Bình triết sau khi đi do thám tình hình về mặt mếu xệu bảo: Trước một mình tao một chiến tuyến còn chẳng ăn ai, giờ lúc sang phòng nó cũng thấy có 2, 3 thằng ngồi chầu chực. Đã khó lại càng thêm khó. Phải làm sao bây giờ.

Tâm già cười bảo: Chú sao phải xoắn xít lên thế, chú cứ áp dụng chiêu thức cũ đã áp dụng với anh em, anh tin là chú sẽ thành công thôi.

Bình triết 2 mắt sáng rực hỏi: Chiêu gì vậy anh.

Tâm già đáp giọng tỉnh queo: Thì chú sang phòng nó, kiếm cái góc nào thuận mắt, đái một bãi đánh dấu lãnh thổ như hôm trước chú đái ở trong phòng náy ấy.

Nghe thế, Bình triết tắt điện luôn, không dám nói gì nữa. Cái hôm nó đái bậy trong phòng bị phát hiện, Nó bị cả phòng đè ra xong thằng Thanh búng chim nó 20 phát. Thấy Bình triết bảo đến mấy ngày trời nó ko đái ra được giọt nào. Chắc ku cậu ám ảnh vụ đó cả đời quá.

Quay lại chuyện cái Thư, đến lúc đó tôi mới chỉ bỏ từ thù hận sang có chút cảm tình với nó, kiểu như mang ơn vì nó đã giúp tôi 2 lần ấy.

Nhưng mấy hôm sau, khi điểm thi học kỳ 1 từ trên trường báo lên thì tôi chính thức đổ nó đứ đừ. Cái con dở dở, suốt ngày nghỉ học ấy lại có điểm phẩy cao nhất khoá luôn. Và bây giờ, sau cái vụ tìm ra điện thoại, cả lớp không ai còn lôi cái thân thế của nó ra để dè bỉu kết quả thi của nó nữa.

Tất cả đều thừa nhận nó là đứa thông minh. Tôi cũng vậy. Và như tôi đã đã nói đấy. Tôi thích chơi với người thông minh, à không, bây giờ…tôi yêu người thông minh.

Phần 11:

Hơn 1 tuần khổ tu với Ku Cương, tôi nhận ra sự thật phũ phàng rằng, tôi éo có cái thiên bẩm gì trong việc tu luyện bí kíp tán gái cả. Đã xấu trai lại còn nghèo, tôi chả có cơ may gì tu luyện siêu cấp với trung cấp bí kíp cả. Hạ cấp bí kíp thì tôi mới thử có vài chiêu thì thấy cũng có hiệu quả, có điều dường như chưa được nhuần nhuyện lắm nên em Linh em ấy mới rời xa tôi không một lời từ biệt.

Hơn nữa, đây lại là Thư, người con gái bí hiểm và thông minh bậc nhất tôi từng gặp. Tôi không tự tin rằng mấy cái thế võ mèo cào mà ku Cương dậy có thể áp dụng được với em ấy.

Nhưng thôi, chả nhẽ thấy khó lại bỏ. Với lại, mặc dù không rõ rệt, nhưng từ trong sâu thẳm tôi có linh cảm rằng, em ấy có một sự quan tâm đặc biệt với tôi. Không lẽ, gu thẩm mỹ của em ấy lại là những thằng xấu lạ như tôi sao.

Cái linh cảm đó tiếp cho tôi thêm động lực để mạnh dạn tiếp cận với em ấy. Gặp trực tiếp thì khó rồi. Em ấy suốt ngày du dú ở trong phòng, chỉ ra ngoài vào tối muộn để tắm. Mà đến phòng em ấy thì như Bình triết nói là lúc nào cũng có vài thằng chầu trực la liếm. Tôi mà đến thì cũng chỉ đứng xếp hàng ở đó thôi.

Chả dại, tôi tính cách tiếp cận gián tiếp thôi. Qua tin nhắn.

Tôi có quá nhiều cớ để nhắn tin với em ấy. Trước giờ ghét thì tôi mặc kệ thôi, chứ bây giờ đã chuyển từ thù sang hận, à quên từ thù sang bạn thì tôi phải tận dụng triệt để.

Tin nhắn đầu tiên, tôi lựa lúc tối muộn, khoảng thời gian mà em ấy đã xong mọi thủ tục và lên giường đắp chăn rồi: “Hey, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi vụ hôm trước nhé”.

Chưa đầy 1p sau đã có tin nhắn báo về: “Cuối cùng thì cũng chịu nhắn tin rồi à”

WTF, nó nói như kiểu biết trước việc tôi sẽ nt vậy, tôi nghĩ một lúc rồi rep: “Cậu biết tôi sẽ nhắn tin?”

Nó rep lại ngay “Trông mặt ông không giống người vô ơn”

Đờ mờ, sao có đứa thông minh mà nói chuyện như đấm vào đít ngừoi ta vậy trời. Tôi cố nhẫn nhịn nhắn lại: “Vậy cậu muốn tôi trả ơn sao đây”

Nó rep lại ngay: “Mời đi ăn được rồi”

Ơn rời, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, tôi rep lại: “Ok, mấy giờ, ở đâu”

Nó nhắn: “10h sáng chủ nhật, đợi ở cổng trường, cẩn thận Bình triết nó biết thì 2 anh em lại hục hặc nhau”

Nhắn tin với nó xong, mặc dù dễ dàng có được một cái lịch hẹn, nhưng tôi chả thấy vui gì, tôi có cảm giác như mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt với tính toán của nó rồi vậy. Tôi tự hỏi liệu mình có sai lầm không khi dấn thân vào mối quan hệ với kiểu con gái như Thư không.

Nghĩ vậy xong tôi lại tự dễu mình, chả phải trước giờ tôi luôn thích người thông minh sao. Giờ gặp Thư lại thấy trờn thì cũng hài hước thật. Nhưng thôi, đâm lao thì phải theo lao, đã lên lưng hổ rồi, giờ mà tụt xuống hổ nó quay lại tát chó phát thì nhấc xác.

Vậy nên, sáng chủ nhật, tôi tìm cách tránh cả phòng trốn đi gặp Thư, thực ra cũng chả cần tránh bởi cả phòng tôi đều về hà nội hết. Có mỗi Thành Thối ở lại trực với tôi thôi. Thằng này thì còn mải le ve sang bên khoa kinh tế tán mấy em bên đó nên nó cũng chẳng quan tâm tôi làm gì cả.

Ra cổng trường, không thấy Thư đâu, tôi lấy điện thoại ra gọi:

Tôi: Cậu đang đâu đấy?

Thư: Ông cứ đi về phía bên trái là gặp thôi. Tôi đợi ở dưới này.

Haizzz, bảo hẹn ở cổng trường, xong giờ đến nơi nó lại điều tôi đi đâu đây không biết nữa. Mới lần đầu hẹn hò mà nó đã bắt đầu quay tôi rồi. Nhưng chả nhẽ đến đây rồi lại quay về. Tôi đành theo lời nó đi về phía bên trái, xuôi về phía chùa trầm.

Phải mất 10p đi bộ mỏi cả chân tôi mới thấy Thư đứng đợi. Nó đứng đó, mặc bộ quân phục rộng thùng thình, xong choàng thêm cái khăn len với đeo cái kính cận nữa. Nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, tôi quên bẵng trách móc việc nó bắt tôi cuốc bộ nãy giờ.

Nó nhìn thấy tôi thì cười rất tươi. Lần đầu tiên kể từ khi biết nó, tôi thấy nó cười rạng rỡ như vậy. Nụ cười khiến khuôn mặt của nó như thiên thần vậy. Tôi ngây ra mất mấy giây nhìn nó cho đến khi nó thu lại nụ cười và nói: Ông bỏ ngay cái mặt trư bát giới ấy đi hộ tôi cái.

Lúc đó tôi mới định thần lại và đánh trống lảng: Cậu có bị ngẫn ngợ không. Sao bắt tôi xuống tận đây..

Nó vẫn thản nhiên: Tôi lắm vệ tinh theo đuôi, gặp ông ở gần trường thì hỏng hết bánh kẹo.

Cách nói chuyện của con nhỏ này chả theo bất cứ mô tuýp nào mà Ku Cương nó dậy tôi cả. Nó cứ tưng tửng như kiểu tôi với nó là 2 thằng bạn chơi với nhau từ hồi cởi chuồng tắm mưa vậy. Con gái con đứa gì mà chả ý tứ điệu đà gì cả. Bực mình.

Tôi nhìn quanh rồi hỏi: Thế lên chỗ khỉ ho cò gáy này thì biết ăn ở đâu.

Nó giơ cái gói xách ở tay lên cười đáp: Sao phải tìm chỗ ăn. Tôi có mang đồ ăn theo rồi. Ông cứ việc đi theo tôi thôi.

Nói đoạn nó vứt cái túi cho tôi rồi quay lưng đi về hướng chùa Trầm chả thèm quan tâm tôi có đi theo hay không. Thân thằng con trai, dù tình trường ko có nhiều kinh nghiệm, nhưng bị đứa con gái xoay như chong chóng quả thực làm tôi rất bực mình. Có điều, đã đi đến đấy rồi, không theo cũng không được. Vả lại, cái khuôn mặt dễ thương của nó như có ma lực khiến tôi không thể cưỡng lại được. Đành phải lóc cóc bước theo.

Không biết có ai hẹn hò như bọn tôi không. Đứa con gái phăm phăm đi trước, thằng con trai lóc cóc theo sau. Chả đứa nào nói năng gì cả.

Tôi cứ mải miết đi theo nó, đi mãi đi mãi…tưởng như chả bao giờ dừng lại cả. Đi hết đường bằng thì nó bắt đầu leo núi, trông tiểu thư vậy nhưng nó leo núi thoăn thoắt. Lên đến lưng chừng núi trầm nó mới dừng lại. Ở đó có một bãi đất trống. Và một tảng đá lớn, phẳng như một cái bàn. (Anh em nào leo núi Trầm chắc chắn biết chỗ này).

Lúc đó, Dường như quên luôn sự hiện diện của tôi, nó bước xung quanh khu đất trống nhìn ngắm núi rừng mặc kệ cái thằng tôi đứng ngẩn tò te ở đó.

Ngắm chán, nó mới đi lại chỗ tảng đá rồi quay qua nói: Ông còn đứng đó làm gì, tôi đói rồi, mang đồ ăn ra đây đi.

Nói đoạn nó lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó làm tôi quên hết mệt nhọc và bực bội, ngoan ngoãn tiến lại đưa túi đồ ăn cho nó. Nó mở túi lấy ra bánh mỳ, pa tê, xúc xích, sữa và hoa quả bầy lên tảng đá. Xong nó lúi húi gọt hoa quả, thấy tôi đứng đực mặt ra nhìn, nó cười: Ông tướng, Mở hộ tôi hộp pate với làm bánh mì hộ tôi cái.

Tôi chả biết nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, bao nhiêu bí kíp với tuyệt chiêu tán gái được truyền dạy tôi quên sạch. Ku Cương mà biết thằng đệ tử chân truyền của nó có ngày bị gái nó quay như quay dế thế này chắc nó sẽ uất ức mà bắt tôi lên núi diện bích vài năm quá.

Khôngg khí im lặng làm tôi thấy ngượng ngùng, nên cố rặn ra câu chuyện để nói

Tôi: “Nhờ ơn cậu mà tôi được đi quét rác cả ngày, đền ơn kiểu gì đây”

Nó vẫn cắm cúi gọt hoa quả nói: “Ông Thích quét rác cả ngày hay báo nhà 7 triệu”

Tôi: “Cậu không nói thì tôi hoặc ai đó cũng sẽ tìm ra cái điện thoại đó thôi”

Nó: “Ông? Đến bây giờ ông còn chả biết ai là người lấy, chứ ở đó mà tìm ra điện thoại”

Tôi: “Chả phải nói không cần truy cứu vụ đó cho mất tình cảm bạn bè sao. Mà bà biết người lấy đt à”

Nó: “Những việc ông thấy mù mờ, vốn dĩ nó rất rõ ràng, Cái giường ông đứng lên để với lấy cái điện thoại. Liệu có ai chèo lên đó dấu điện thoại mà không bị thằng nằm đó phát hiện hay không. Nhất là chỗ ông đứng lại là đầu giường. Đến đứa trẻ con nó cũng biết thằng nằm giường đó không phải thủ phạm trực tiếp thì cũng là đồng phạm. Có điều, bạn bè cùng lớp, cùng trường, nó mà bị lôi ra thì kiểu gì chả bị đuổi học. Tôi chưa đến mức nhẫn tâm như thế. ”

Sau khi đần mặt ra nghe nó phân tích, tôi chợt nhớ ra, hỏi lại nó: “Thế còn vụ cái điện thoại của tôi, làm sao cậu tìm lại được vậy”

Phần 12:

Sau khi đần mặt ra nghe nó phân tích, tôi chợt nhớ ra, hỏi lại nó: “Thế còn vụ cái điện thoại của tôi, làm sao cậu tìm lại được vậy”.

Nó nhìn tôi ngạc nhiên: “Đến bây giờ ông vẫn còn mù mờ như vậy sao, việc em Linh của ông đột nhiên biến mất ông cũng cho là chuyện bình thường sao. Đầu óc của ông đơn giản nhỉ.

Nghe nó nói thế tôi ngớ người ra hỏi lại: “Sao cậu biết Linh, mà nó thì có liên quan gì đến việc cậu tìm lại được điện thoại chứ”

Thư cười “Ông lừa được tôi đơn giản thế mà lại để người khác lừa còn đơn giản hơn. Tôi nghe Bình triết kể vụ ông mất điện thoại, đến cái đoạn thằng bệnh hoạn nó phô dâm trước mặt ông với em Linh xong lợi dụng lúc ông với em Linh quay đi để lấy điện thoại đã thấy không logic rồi. Tâm lý những thằng biến thái như vậy, mục đích chính của nó chỉ là phô dâm thoả mãn nhu cầu sinh lý của nó thôi.

Đến đây nó nhìn tôi đầy ẩn ý: “Ông cứ suy từ mình ra thì biết, lúc ông đang thẩm du như thế, ông có nghĩ được gì khác ngoài mông với vú không. Mà nếu ông lo lắng đến chuyện khác thì liệu cái đó nó có cứng lên được hay không.”

Tôi há hốc mồm, bé giờ tôi chưa gặp đứa con gái nào nói về mấy chuyện tế nhị này mà không đỏ mặt, không chớp mắt như nó. Trong khi đó nó vẫn đều đều phân tích: “Tất nhiên, Khả năng thằng bệnh hoạn đó kỳ tài hiếm gặp, có thể chia trí để vừa thẩm du vừa tính toán cơ hội lấy điện thoại không phải là không có, nhưng % rất thấp, đặc biệt là ngay sau khi nó lấy điện thoại lại có một thằng xuất hiện để nhắc ông việc đó lại càng thấp.

Nó đưa miếng xoài lên cái miệng chúm chím cắn một miếng, chậm rãi nhai và nhìn ánh mắt sốt ruột của tôi thích thú. Đến khi tôi sắp hết kiên nhẫn nó mới nói tiếp: Tất nhiên, những việc đó vẫn hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng khách quan mà nói, việc trùng hợp như thế là rất hiếm. Bởi vậy, khi nghe Bình triết nói, tôi nghĩ ngay đến việc em Linh của ông có gì đó mờ ám trong vụ này. Chỉ là suy đoán với khả năng xảy ra rất thấp thôi, nhưng tôi vẫn tìm cách gặp em ấy để tìm hiểu thêm thông tin.

Tôi mượn thẻ ngành của chị, xong nhờ đứa em họ, chặn gặp em ấy ở cổng trường, đưa em ấy ra quán cafe. Nhìn cái mặt tái xanh của em ấy khi thấy thẻ ngành của chị tôi, tôi biết chắc em ấy có liên quan đến vụ việc này rồi. Chỉ hỏi mấy câu sơ sơ em ấy đã khai tuốt ra mọi việc.

Thật ra số ông còn may chán, ý định ban đầu của em ấy với người yêu hoặc (cái loại gì đó mà em ấy gọi là người yêu) là ốp ông chấn cả xe lẫn điện thoại cơ. Có điều, thằng biến thái kia tự nhiên xuất hiện làm em ấy thay đổi kế hoạch, đổ tội cho thằng biến thái. Cái thằng mà chạy lại báo ông việc thằng biến thái lấy điện thoại chính là người yêu em ấy đấy. Chắc lúc đấy máu của ông nó đang chạy đi nuôi chỗ khác nên đầu óc mù mờ để bọn nó xoay cho như thế cũng không biết gì.

Chỗ này tôi thấy có điều gì đó không ổn nên hỏi lại: “Nhưng việc này nằm ngoài kế hoạch ban đầu của Linh thì làm sao người yêu nó biết được mà đổi vai diễn nhanh vậy.”

Thư cười: “Hoá ra đầu óc ông cũng không phải bỏ đi, lúc đó tôi cũng hỏi em Linh y như ông vậy. Em ấy mới khai là trong lúc ông rúc mặt vào…ngực của em ấy thì em ấy đã bấm điện thoại nhắn tin cho người yêu rồi”

Tôi choáng váng: “Vậy là lúc đó em ấy vẫn tỉnh táo nhìn cái của nợ của thằng biến thái kia sao”

Thư cười: “Có ông sợ thôi, chứ em ấy thấy lại kích thích ấy chứ”

Tôi lầm bầm: “Lại có loại con gái như vậy sao”

Thư: “Đâu phải mọi thứ đều đơn giản như ông nghĩ đâu, với lại trong đầu em ấy đang chăm chăm nghĩ đến việc quây ông, tự nhiên thời cơ đến, em ấy phải tận dụng ngay thôi, Lúc đó ông đang trên mây nhưng em ấy thì hoàn toàn tỉnh táo”

Nghe Thư nói thế mặt tôi đỏ rần rần vì xấu hổ. Thư vẫn thản nhiên nói tiếp: “Em ấy khai hết xong tôi nói em ấy đưa trả điện thoại thì tôi sẽ bỏ qua, em ấy chả mừng phát điên lên.

Nói thật, tôi mà là ông thì ngay khi thấy em ấy biến mất tôi đã đoán ngay ra là em ấy có vấn đề rồi. Chứ chả u u mê mê như ông đâu”

Cái con nhỏ này nó ăn nói chả nể nang gì cả, cứ chì triết tôi mãi, tôi cố bình tĩnh đánh trống lảng: “Mà sao cậu mất công vì tôi thế, tôi đã lừa cậu cơ mà”

Thư cười phá lên đáp: “Sau bao nhiêu chuyện như thế mà ông vẫn nghĩ ông lừa được tôi sao, tôi thế này mà để ông lừa vớ vẩn như vậy sao. Ông cầm quyền giáo trình mới cứng như thế, mà lại cầm độc có 1 quyền như vậy mà ông nghĩ tôi tin ông mượn trên thư viện về sao. Óc tôi có ngắn đến mấy thì cũng phải biết check lại thông tin từ những đứa khác chứ điên hay sao nghe thế mà đã hồng hộc chạy về nhà. Mà nói luôn cho ông biết là thẻ sinh viên lúc nào tôi cũng để trong cặp. Quên làm sao được”

Tôi đần mặt ra hỏi lại: “Cậu giả vờ bị tôi lừa, nghỉ một tiết học để tôi nghĩ là cậu bị lừa? Để làm gì vậy”

Thư vẫn thản nhiên: “Ông đã mất công lừa, tại sao tôi không giả bộ tin”

Tôi hỏi lại: “Nhưng để làm gì chứ”

Giọng Thư bỗng trở nên dịu dàng: “Để làm quen với ông, không được sao”

Giọng nó nhỏ xíu, mà tôi nghe như sét đánh ngang tai vậy, nó lại chủ động đi làm quen vơi tôi trước, không đùa chứ. Tôi ấp úng hỏi lại, cố gắng để xua đi không khí ngột ngạt: “Kh.. ô.. ng…Không…phải tại tôi đẹp trai quá chứ”

Thư nhìn xa xăm một lúc rồi cười: “Cứ cho là như vậy đi”

Lúc đó, tôi thấy mọi thứ trở nên mù mờ, rắc rối và khó hiểu. Tôi biết nhan sắc tôi ở mức nào, chắc chắn chả phải vì lý do đó mà em ấy chủ động tiếp cận tôi trước. Nhưng nếu không thì vì sao chứ. Tôi với em ấy chưa bao giờ gặp nhau trước đó.

Càng nghĩ càng lú, mà càng lú thì mặt càng đần ra, lúc tôi bình thường lại thì thấy Thư đang nhìn tôi, chăm chú và thích thú, có điều trong mắt Thư có gì đó buồn man mác, tôi hay bị ám ảnh với những ánh mắt như vậy.

Thấy tôi chăm chú nhìn lại, Thư đỏ mặt quay đi, haizz, cuối cùng thì nó cũng phải biết ngại ngùng với e thẹn giống con gái bình thường một chút chứ. Không khi lại ngột ngạt và khó chịu. Tôi lại phải hỏi tiếp: “Thế còn vụ quỳnh, sao bà biết tôi lấy nó ở Long Biên”

Quỳnh cười tủm tỉm: “Ông có cần tôi đọc địa chỉ nơi ông lấy cành quỳnh đấy không, ông đúng là không biết trân trọng những gì mình có. Cành quỳnh đó hiếm có lắm đó. Nó là loại quỳnh trắng duy nhất ở Hà Nội nở hoa vào ban ngày đấy. Trong giới chơi quỳnh, bác NVX cũng khá nổi tiếng đó. Chỉ có đứa ất ở dở dở chơi Quỳnh nửa mùa như ông mới không biết điều đó.”

Chả nhẽ lúc đó tôi lại khai thật với nó là tôi có phải là đứa chơi quỳnh nửa mùa đâu. Chỉ vì tình nghĩa giang hồ mà tôi mới mất công sang Long Biên vác quỳnh về thôi chứ. Nhưng thôi, nó đã nhầm thì cứ để cho nó lẫn luôn đi. Tôi vừa mới nghĩ vậy thì nó nói luôn: “Mà ông cũng trọng tình nghĩa nhỉ, lóc cóc sang tận đó để xin quỳnh về cho bạn”

Ôi rời ơi, cái éo gì nó cũng biết hết thì tôi phải làm sao đây. Cảm giác như kiểu mình đứng trước nó mà không mặc gì vậy. Bị nó nhìn thấu hết. Một cảm giác cực thốn luôn.

Tôi cười như mếu, cố gắng hỏi lại lần nữa: “Rốt cục tất cả những việc này là vì lý do gì, tại sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy”

Phần 13:

Tôi cười như mếu, cố gắng hỏi lại lần nữa: “Rốt cục tất cả những việc này là vì lý do gì, tại sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy”

Nó im lặng, nhìn xa xăm hồi lâu rồi nhẹ nhàng đáp: “Đến một lúc nào đấy, ông sẽ biết”.

Tôi không biết “lúc nào đấy” của nó là bao giờ, tôi chỉ biết “lúc này đây” của tôi. Lúc này đây, với nó, tôi vừa thích vừa sợ, vừa tôn trọng vừa nghi ngờ. Tôi hoang mang không biết nếu tôi tiếp tục mối quan hệ này thì tôi có còn là tôi nữa không, liệu rằng tôi có bị nó quay như chong chóng hay không. Bởi tôi có cảm giác như mọi hành động, thậm chí mọi suy nghĩ của tôi đều nằm trong tính toán của nó hết.

Nói thì nói thế thôi, chứ hồi đó sinh viên, cũng chả nghĩ nhiều đâu, chỉ biết thích là nhích thôi. Bởi vậy nên sau hôm đó, tôi nói chuyện với Thư nhiều hơn. Tiếp xúc nhiều, nói chuyện nhiều tôi mới biết nó hiểu biết xã hội rất rộng, hầu như lính vực khỉ gì nó cũng biết, từ chuyện vĩ mô như vì sao Mr X lại thành lập các tập đoàn, vì sao giá vàng, giá chứng khoán, lại tăng đột biến…đến chuyện vi mô như tại sao có bút bi bấm, bút bi xoay, tại sao giấy viết lại màu trắng mà bảng lại màu đen…Kiểu một vạn câu hỏi vì sao vậy.

Nói chuyện với nó tôi không bao giờ thấy nhàm chán, mọi vấn đề qua cách nói, cách lập luận của nó đều trở nên hóm hỉnh và logic. Có điều càng nói chuyện tôi càng thấy ở nó có gì đó bí ẩn, mà thói đời, nó càng bí ẩn thì tôi càng tò mò, càng tò mò thì càng thấy thích nó, dính vào nó không dứt ra được.

Thích là vậy nhưng tôi vẫn nhớ lời sư phụ Cương, nghiêm cấm tỏ tình dưới mọi hình thức. Nhưng nếu không tỏ tình thì mọi chuyện nó cứ đều đều như vậy thôi, nó không giống cái Linh trước đây, cứ cầm tay, ôm hôn thoải mái là xong. Ở nó có cái gì đó khiến tôi không dám manh động. Từ lần đầu đi chơi đến lúc đó, đến cầm tay tôi còn chả dám nữa là tiến xa hơn. Cơ mà cứ như thế này thì khó chịu lắm, ức chế lắm.

Cuối cùng tôi vứt cm nó cái bí kíp của Ku Cương vào sọt rác. Cái bí kíp của nó dùng để chăn rau thì thích hợp hơn. Chứ nếu có tình cảm thực thì bố ai mà kìm chế được.

Sau mấy đêm ngắm sao, kết hợp giữa chiêm tinh học, tử vi học và bói toán, tôi đề ra cương lĩnh: Bọn nó tán nhau và hành động của chúng ta. Trong đó tập trung phân tích và làm rõ thời điểm chín muồi để tỏ tình là vào ngày 8/3 năm Đinh Hợi (2007).

Để đảm bảo tính bất ngờ cho đối phương, tôi chủ động cắt đứt mọi liên lạc trong khoảng 1 tuần trước “ngày được chọn”. Theo môn “Tâm lý chiến” mà Ku Cương truyền dậy, tôi hiểu rằng đây là thời điểm bọn con gái mong chờ đối tượng thể hiện tình cảm, mà bọn nó càng mong chờ thì mình càng phải tỏ ra thờ ơ, nếu thờ ơ đến độ phũ phàng thì càng tốt. Đối phương càng tuyệt vọng thì hành động của mình càng đạt kết quả cao.

Nói thì nói thế chứ 1 tuần trời không liên lạc với nó tôi cũng cảm thấy bồn chồn và nao núng không chịu được. Càng đến gần “ngày được chọn” tôi càng hồi hộp. Bọn cũng phòng không cùng đẳng cấp để chia sẻ với tôi. Mấy con gà chả biết thể nào là chiến lược với chiến cục, không biết vạch ra kế hoạch tác chiến như tôi. Bọn nó cứ cắm đầu vác hoa xung phong tỏ tình thôi, mà cái lối đánh xung phong lạc hậu ấy áp dụng trong thời đại này kiểu éo gì chả hi sinh. Tôi là tôi khinh.

Rốt cục thì giờ G cũng đến. Trong khi anh em cùng phòng thi nhau hô hào xung phong bắn nhau chí choé bên ngoài thì tôi rúc trong công sự bế quan toả cảng. Lần lượt, Bình Triết, Thành Thối, Đồng nát đều lê lết thất trận trở về. Tôi biết mà, cái kiểu nhắm mắt nhắm mũi oánh vậy, kiểu éo gì chả thua.

Nói thế nhưng tôi hồi hộp đến vớ cmn tim ra, nhìn gương đồng đội lần lượt nằm xuống, tôi lo sợ và tưởng tượng mình cũng phải nằm xuống cùng anh em. Hi sinh thì cũng anh dũng đấy, nhưng chỉ một thời gian thôi là éo ai biết ông là ai. Người ta chỉ nhớ đến người thắng trận, éo ai nhớ đến kẻ nằm xuống. Cùng lắm sau này con cháy đi thi đại học được cộng 1 điểm thôi.

Đúng 11h45 đêm tôi nhắn tin cho Thư hẹn gặp ở sau nhà A. (Tôi không dám gọi điện, phần vì hồi hộp quá sợ éo nói được gì, phần vì sợ bọn bạn cũng phòng nó phát hiện, dàn trận oánh hội đồng thì bỏ mẹ).

Trong khi anh em trang bị toàn vũ khí hạng nặng với những bó hoa, lẵng hoa to tướng và vô số quà cáp khác. Tôi nhẹ nhàng xách một bông hồng duy nhất tiến về điểm hẹn. Không quan trọng bạn có vũ khí gì, quan trọng là bạn dùng nó ra sao.

Đêm mùa xuân, trời se lạnh, tôi đứng hiên ngang dưới gốc cây chờ Thư đến. Cảm giác khí khái và oai hùng vô cùng. Có thể tôi là người duy nhất dành chiến thắng đêm nay bởi tôi biết, Thư có cảm tình với tôi, chỉ cần một phát súng à nhầm một lời tỏ tình để kết thúc cuộc chiến mà thôi.

12h, giờ G đã điểm, tôi chăm chăm nhìn về con đường dẫn từ khu nhà của Thư đến điểm hẹn. 12h15, vẫn không có ai. Mất bình tĩnh, tôi rút điện thoại ra gọi, không ai nghe máy. Tôi đánh liều tiến về khu nhà của Thư. Đang mon men áp sát thì tôi nghe tiếng quát: “Anh kia, đứng lại”.

Phần 14:

12h đêm, không gian tĩnh lặng, đang hồi hộp, rón rén nhích từng bước, nên khi nghe tiếng quát tôi giật bắn mình, thiếu điều đái ra quần thôi. Tôi quay lại thì thấy ông thầy trực ban cùng với mấy thằng lính gác đang đứng đó, bộ dạng hết sức phấn khởi và dâm tà làm cái tay đang cầm bông hồng của tôi theo phản xạ dấu ra sau che ass đề phòng bất trắc.

Ông thầy quát tiếp: Giờ giới nghiêm, ai cho phép đồng chí ra ngoài.

Tôi lí nhí: Dạ em ra ngoài đi vệ sinh ạ.

Ông thầy đc đà quát tiếp: Nói láo, đồng chí dấu gì ở sau kia, đừng nói là giấy vệ sinh nhé.

Tôi ấp úng: Dạ…dạ…

2 thằng lính gác thấy thế lập tức xáp lại bẻ tay giằng lấy bông hồng của tôi. Ông thầy thấy thế nổi giận đùng đùng: Đồng chí, tại sao lại xa hoa đến như thế, ai cho phép đồng chí lấy hoa hồng chùi đít hử.

Tôi đang ấp úng tính giải thích thì ông thầy quát bắt tôi lên phòng trực ban. Xong thằng cha khốn nạn bắt tôi lau phòng cả đêm đến chùn chân mỏi gối luôn.

Không những thế, sáng hôm sau, lúc tập trung cả trường, nó còn llôi tôi lên đứng trước toàn trường luận tội. Mà thằng này đúng là được đào tạo chính trị bài bản, cái việc ỉa đải không đúng thời điểm của tôi, dưới sự phân tích lập luận và kết tội của nó thật không khác thằng việt gian bán nước là mấy. Hôm đó tôi được bữa ê chệ trước cả trường. Thật đời tôi đó đến giờ cũng chưa khi nào bị làm nhục trước mặt nhiều người đến vậy.

Một thời gian dài sau đó, tôi vẫn còn bị bạn bè trêu là thằng việt gian ỉa trộm. Tôi hận.

Nhưng hận thằng cha trực ban đó một thì tôi hận Thư mười. Chỉ tại Thư mà tôi thân bại danh liệt. Thật đúng là Nữ nhân hoạ quốc, Nữ nhân khuynh thành mà.

Nghĩ lại, từ khi lên đại học, mọi tai hoạ của tôi đều dính đến nó mà. Tôi nhất định phải tránh xa nó, tránh xa nguồn gốc của tai hoạ mới được.

Tôi âm thầm hạ quyết tâm như vậy và suốt quãng thời gian tập quân sự còn lại, tôi nhất định không liên lạc gì với nó, nhắn tin không, gọi điện không. Ngoài đời tôi cũng tìm mọi cách tránh mặt nó.

Quyết tâm là vậy, nhưng không lúc nào tôi không nhớ đến nó, nhớ khuôn mặt dễ thương, cặp kính cận kute, nụ cười nửa miệng, nhớ cách nói chuyện tưng tửng mà sắc xảo…

Lúc nào tôi cũng nhăm nhăm nhòm vào cái điện thoại, tôi tin rằng sau khi biết mình đã phạm phải lỗi tày trời khiến tôi muối mặt trước toàn trường, Thư sẽ ăn năn và hối hận lắm, nó sẽ phải chủ động nhắn tin xin lỗi, làm lành với tôi…Rồi mặc dù vẫn còn hận nó, nhưng tôi sẽ rộng lượng, tha thứ mà ôm nó vào lòng…

Haizzzz. Nhưng bố khỉ, cái con dở hơi này nó có như người thường đâu, tôi không liên lạc thì nó cũng mặc kệ luôn. Báo hại mấy ngày cuối của kỳ tập quân sự tôi như thằng sống dở chết dở. Cũng may là cả phòng cũng toàn mấy thằng sống dở chết dở vì trận thua ngày 8/3 giống tôi. Anh em cùng cảnh ngộ, dễ cảm thông và chia sẻ cho nhau hơn.

Nhưng anh em cũng chỉ giúp tôi cầm cự được đến thế, về đến hà nội, một tuần nghỉ học, xe máy thì không có, tôi nằm còng queo trong nhà, quay quắt với nỗi nhớ Thư không nguôi. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày…khi mà tôi dường như đã tuyệt vọng và chuẩn bị nhắn tin cho Thư trước thì thật may mắn…

Vẫn bất ngờ và đường đột như tính cách vốn dĩ, nó xuất hiện trước cửa nhà tôi vào buổi sáng ngày thứ tư. Nhìn thấy nó, tim tôi đập loạn lên, dù mặt có cố làm ra vẻ lạnh lùng theo bài vở ku Cương truyền thụ thì cũng không dấu được sự hưng phấn toát ra từ ánh mắt.

Thấy tôi không nói gì, Thư chỉ cười rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, đoạn nó ngước mắt chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng chăm chú nhìn lại nó. Phần vì không muốn lép vế, nhưng phần nhiều là vì tôi nhớ nó, muốn ngắm nó cho thoả nỗi nhớ 2 tuần qua.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế phải đến mấy phút. Rốt cục lại thì như bao lần trước đây và nhiều lần sau này, tôi lại là đứa thua cuộc và phải lên tiếng trước: Cậu hại tôi vậy chưa đủ sao, còn đến đây làm gì.

Thư cười: Ông bị hâm à, tôi hại gì ông.

Tôi: Sao hôm đó tôi nhắn tin cậu không ra, gọi điện cũng không trả lời.

Thư đáp: 12h đêm, tôi ngủ lâu rồi, mà có còn thức tôi cũng chả ra ngoài một mình vào cái giờ đó.

Tôi: Dù thế nào thì cậu cũng phải báo lại để tôi biết chứ. Báo hại tôi bị tóm cổ rồi bêu rếu trước toàn trường.

Thư: Ơ hay, đã bảo ngủ rồi, ông muốn tôi báo mộng à.

Tôi đuối lý, ấp úng: Ờ…ờ thì…hôm sau cậu biết thì cũng phải hỏi thăm tôi một câu chứ.

Thư cười: Hỏi thăm? Hỏi thăm cái gì…Hỏi thăm ông ăn uống cái gì mà nửa đêm phải đi “ấy” trộm à.

Động đến nỗi đau, tôi đỏ dần mặt vì xấu hổ nói như quát: Thế hôm nay cậu còn đến đây làm gì.

Thư im lặng một hồi, đoạn nhẹ nhàng: Tôi đến lấy bông hồng ông định tặng tôi…

Tim tôi lại rung lên một hồi khi nghe câu nói nhỏ nhẹ đó. Tôi lí nhí đáp: Bị thu mất rồi còn đâu.

Thư cũng lí nhí, giọng còn nhỏ hơn cả tôi: Ngốc vậy, không biết mua bông khác tặng tôi sao.

Tôi mừng rơn, tim đập loạn lên: Đợi mai nhé, mai tôi đi mua rồi tặng cậu.

Nghe đến đây thư cười lớn rồi nói: Ông bị sao thế, sao phải đợi đến ngày mai, sao không phải là hôm nay.

Tôi ấp úng: Tôi đã chuẩn bị gì đâu, với lại.. tôi.. tôi không có xe.

Thư tiếp tục dồn tôi: Hoa hồng ở đâu chả có, tôi mua đâu chả được. Nhưng hôm đó ông tặng tôi bông hồng để làm gì. Giờ ông có thể làm luôn được mà.

Rời đất ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ, tôi chưa bao giờ thấy đứa con gái nào như nó. Có ai đời con gái ép con trai phải tỏ tình như nó không hả trời.

Nhưng thôi, số kiếp đã an bài rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi, tôi đành phải cam chịu mà ngập ngừng nói: Tớ…Tớ.. Tớ thích cậu.

Phần 15:

Thư im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi nói, giọng ngọt ngào và buồn man mác: Em đợi anh nói câu này bao lâu rồi, anh có biết không.

Nghe Thư đổi cách xưng hô, tôi cũng hơi giật mình, nhưng cảm xúc ngọt ngào vẫn xâm chiếm khắp cơ thể. Cảm giác lâng lâng này khác xa cảm giác xôi thịt với em Linh trước đây. Lần đầu tiên trong đời tôi có tình cảm sâu đậm như vậy với một người con gái, và thật may mắn là tình cảm của tôi được đáp lại.

Một tuần trời tôi sung sướng đến phát điên, tôi thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên tuyệt vời. Biệt đội người yêu của ku Cương từ béo tới gầy, từ cao tới thấp, từ xấu tới đẹp đều tuyệt vời. Tiếng động lạ phát ra từ phòng nó cũng tuyệt vời, quãng đường lóc cóc đi bộ từ nhà đến trường tuyệt vời, bạn bè trong lớp tuyệt vời…Ai ai cũng tuyệt vời.

Vâng. Có người yêu thật tuyệt vời. Có người yêu như Thư còn tuyệt vời hơn nữa. Thư rủ tôi trốn học lang thang khắp Hà Nội. Từ đường Hàn Quốc, bến Nhật Bản ở Hồ Tây, sang vườn Hoa Cải bên Gia Lâm, rồi vườn hoa hồng ở Tây Tựu…

Đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong suốt cuộc đời tôi. Những ngày tháng đó còn kéo dài đển cả khi thi hết kỳ 2 năm thứ nhất. Mặc dù trốn học đi thi suốt cả năm, nhưng trước khi thi khoảng 1 tuần, Thư ôm sách đến nhà tôi học. Học chung mới thấy, tại sao điểm thi của Thư lại cao đến vậy. Nó nhớ dai một cách kỳ lạ, một cái định nghĩa dài nửa trang, nó đọc khoảng 2-3 lần là thuộc. Hơn nữa thì nó có một cách học rất logic. Nó bày cho tôi cách học theo sơ đồ tư duy. (Mãi sau này đi làm rồi mới biết là phương pháp mind map), nhờ đó, tôi ít phải học thuộc hơn, học theo bản chất hơn. Đặc biệt là khi liên hệ với thực tế, kiến thức xã hội đồ xộ của nó mới phát huy tác dụng. Hầu như mọi điều luật, mọi quy định nó đều đối chiếu với thực tế và giải thích cho tôi hiểu tại sao các nhà làm luật lại xây dựng quy định như thế. Và quy định đó, khi áp dụng trên thực tế sẽ như thế nào. Có thể nói, nó là người đặt nền móng cho khả năng tư duy và lập luận của tôi sau này – khi đi theo con đường luật sư.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Cây Tre Trăm Mắt
Phải làm nghề khác
Tiết kiệm
Ngày nào cũng gặp
Dẻo mồm