<?php the_title(); ?>

Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

30.01.2016
Admin

Mẹ yêu con nhiều lắm…vĩnh biệt con yêu của mẹ…

Đôi mắt tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ nữa…những giọt nước mắt lã chã rơi xuống bức thư, hai tay run rẩy, tim đau thắt lại…nỗi đau trồng chất nỗi đau, thay nhau cào xé tâm hồn tôi, trong tôi chỉ còn bóng tối bủa vây, nỗi hối hận dâng trào xục sôi làm tôi gần như phát điên lên…Ngay cả khi gục xuống mà mẹ vẫn ôm khư khư chiếc bánh sinh nhật của tôi, không muốn làm hỏng chiếc bánh…

Sao mẹ không chịu nghĩ cho mình vậy mẹ

Con không thể báo hiếu cho mẹ được nữa
– M cô biết…con…đang hết sức…hức hức…đau buồn…nhưng con hãy mạnh mẽ lên…cô sẽ…thay mẹ con…hức…hức…chăm sóc cho con…huhhuuu

Cô nói trong nghẹn ngào rồi ôm chầm lấy tôi bật khóc còn tôi thì khóc lóc la hét gào thét như một thằng điên thực sự, không có cô thì không biết hôm đó tôi ra sao nữa…khi nếm trải tột cùng của nỗi đau thì ta sẽ thấy chẳng có gì có thể làm ta đau được.

Sau một hồi gào thét điên loạn tôi kiệt sức ngồi đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định, thấy nhẹ lòng đôi chút, cô Q nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, xoa xoa mái tóc đã rối tung lên. Một cảm giác thật thân thuộc, ấm áp như được nằm gọn trong vòng tay âu yếm của mẹ vậy.

– Hãy để cô làm người mẹ thứ 2 của con chứ?

Tôi im lặng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn cô, quá đột ngột khiến tôi không biết phải xử trí thế nào…

– Cô cũng giống mẹ con, mồ côi không cha không mẹ lang thang đầu đường xó chợ…làm đủ mọi nghề để mưu sinh. Nhưng cô không may mắn như mẹ con là gặp được người chồng tốt như ba con mà thay vào đó, cô gặp phải 1 tên đốn mạc…lừa lấy hết vốn liếng làm ăn mà cô tích cóp bao nhiêu năm rồi biến mất cùng con mụ hồ li tinh…Cô gục ngã hoàn toàn, chẳng thiết sống nữa, cô đã tự tử nhiều lần nhưng đều thất bại vì mẹ con ngăn cản. Mẹ con đã cho cô biết cuộc sống nó quan trọng nhường nào, khuyên nhủ cô tiếp tục sống…chặng đường phía trước còn rất dài con hiểu chứ! Đau thương rồi cũng sẽ qua, nó giúp con người mạnh mẽ lên và cũng có thể biến ta thành kẻ hèn kém…liệu ba mẹ con trên trời có vui được khi nhìn thấy con là một kẻ nhu ngược không…cô chỉ nói vậy thôi hãy suy nghĩ thật kĩ nha con…
Sau khi cô nói xong, không gian lại trở về vẻ im lặng vốn có của nó, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của cô rồi khẽ đứng dậy bước lên cầu thang và ngoảnh đầu lại nói

Hãy cho con buồn hết hôm nay thôi.

Chap 6

Liệu tôi có thể chôn sâu nỗi đau này vào sâu thẳm trong tim được không khi mà con tim này đang quặn thắt từng cơn, nhưng dẫu sao tôi cũng phải làm tất cả mọi thứ để vượt qua vì tôi biết được rằng trên đời vẫn còn một người mẹ thứ hai là cô hết mực yêu thương, có quá xa vời khi nghĩ đến tương lai hay không?

Trước mắt tôi là căn phòng nơi mà mẹ từng hiện hữu, tôi đứng ngay cửa, nhìn ngắm mọi đồ vật thân thuộc của mẹ trong căn phòng, cái bàn trang điểm nơi mẹ vẫn thường ngồi chải tóc mỗi buổi sáng, chiếc giường nơi mẹ nằm đó ôm tôi ngủ mỗi khi tôi bị bệnh…tất cả mọi thứ…mẹ như vẫn ở đây, cười hiền từ, nụ cười của mẹ thật đẹp, mái tóc dài đen óng ả xoã xuống…sự việc xảy ra như mới hôm qua khiến đôi khi cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng khủng khiếp mà chỉ cần tỉnh dậy thì mẹ sẽ ở cạnh bên tôi

Mẹ vẫn ngồi đó tươi cười vẫy tay gọi tôi lại nhưng đôi chân tôi không thể nào bước tiếp, tôi sợ, rất sợ khi bước đến thì mẹ sẽ tan biến mất như làn khói vào trong màn đêm vô tận…khóe mắt cay cay tôi quay lưng vội vàng về phòng mình đóng chặt cửa lại như muốn chốn tránh sự thực nghiệt ngã mà tôi đang phải nếm trải…nhe nhàng nằm xuống giường, ôm chặc lấy cái khung ảnh mà hai mẹ con tôi chụp khi đi chơi công viên…bức ảnh duy nhất của tôi và mẹ…một kỉ vật vô cùng quý giá đối với tôi còn xót lại…

Tôi muốn ngủ một giấc thật say, tạm thời quên đi mọi thứ nhưng không tôi không thể làm điều đó…phải khắc ghi nó không bao giờ được phép quên…như chợt nhớ ra một điều gì đó, tôi bật dậy khởi động máy tính

Tôi biết tuy hoàn cảnh mình như vậy nhưng vẫn còn hơn rất nhiều những đứa trẻ khác mà tôi đã từng gặp, ít nhất tôi cũng đã từng được hưởng hạnh phúc, có người ba người mẹ và cả cô với hai bác yêu thương tôi hết mực…được sống trong căn nhà không lớn lắm nhưng quá đủ với tôi rồi, vật chất tiền bạc có lẽ không thiếu thốn mà khá đầy đủ…còn nhiều mảnh đời còn hoàn cảnh hơn tôi gấp trăm ngàn lần mà họ vẫn sống, thậm chí sống vui vẻ…

Khi tôi ngồi trong căn nhà với giường êm đệm ấm thì còn có những đứa trẻ quần áo rách rưới đầu trần đội mưa lang thang, vật vờ trong màn đêm với cái bụng đói…người giàu vẫn cứ giàu còn người nghèo thì vẫn cứ nghèo…hãy thôi than thân trách phận, liệu có giúp mình khá hơn nếu cứ mãi dằn vặt về quá khứ, theo tôi nghĩ là không…thời gian sẽ giúp ta nguôi ngoai mọi niềm đau nhưng nó không phải liều thuốc tiên để có thể chữa lành vết thương trong lòng, cố chấp chỉ làm ta thêm đau đớn hơn mà thôi

Chấp nhận sự thực nghiệt ngã thật khó nhưng ta hãy coi nó là một thử thách cần phải vượt qua để trưởng thành hơn trong suy nghĩ và cách sống…tuy nói là vậy nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nhìn mẹ lặng lẽ ra đi mà tôi không thể khóc, nó quá đau, đau lắm đôi lúc tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình cho nhẹ lòng. Tôi quá yếu đuối phải không? Chỉ là tôi đã không còn mục đích sống mà thôi nhưng cô nói đúng…tôi phải sống, phải sống thật tốt để không phụ công ơn của ba mẹ, đặc biệt là người mẹ đã hi sinh cả chính mạng sống của mình để mang lại những giây phút vui vẻ và hạnh phúc cho tôi…

Sau một hồi lang thang trên mạng, tôi cũng biết được một số thứ cần thiết để cho ngày mai, tắt máy vào vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ…chập chờn trong cơn mê, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi

Ngủ ngoan con nhé! Hãy để quá khứ lại đằng sau con và mạnh mẽ bước đi trên con đường phía trước. Mẹ sẽ thay ba mẹ con ở bên cạnh làm điểm tựa mỗi lúc con yếu lòng. Mẹ biết con đang vô cùng đau khổ, mẹ cũng vậy nhưng con à! Dù đau buồn đến mấy cũng không thể khiến người đã khuất sống lại được. Mẹ sẽ cố hết sức có thể để bù đắp lại nỗi đau mà con đang gánh chịu. Mẹ tin mẹ làm được…mãi bên mẹ nhé con, vì con là mục đích sống cuối cùng của mẹ…cười lên con, không sao đâu, mọi thứ sẽ qua như một giấc mơ khi con tỉnh dậy…
Mẹ yêu con nhiều lắm con yêu của mẹ

Tôi nghe được hết từng câu từng chữ mang đầy cảm xúc của cô, quả thực tôi vẫn còn may mắn khi còn người mẹ thứ hai bên cạnh…thấy cô ngồi bên giường tôi, khẽ kéo chăn đắp lên bụng tôi, cô khóc nhiều lắm nhưng cố gắng không phát ra tiếng sợ tôi thức giấc biết được…khóe mắt tôi cay xè, nắm chặt lòng bàn tay lại thầm nhủ

 

Con nghe thấy hết rồi mẹ à! Và giờ thì con đã hiểu mình phải làm gì rồi, mẹ yên tâm nhé con của mẹ sẽ mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ chở che cho mẹ, không bao giờ để mẹ buồn nữa…hãy khóc hết đêm nay thôi nhé để ngày mai mẹ con mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường…và lúc này đây con muốn hét lên cho cả thế giới biết được rằng

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ à!
Một lúc sau tiếng khóc đã dứt mà chỉ còn vài tiếng nấc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh mịch, cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi lặng lẽ đi ra ngoài…cảm giác xót xa khi nhìn hình bóng nhỏ bé của cô khuất dần vào bóng đêm…lau vội nước mắt, thở dài nhìn trần nhà rồi chìm vào giấc ngủ…

Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi tỉnh ngủ, một giấc ngủ thật ngon khiến cơ thể nhẹ nhõm và khoan khoái lạ thường…vươn vai khởi động một chút rồi làm vệ sinh cá nhân…vẫn như vậy cô ở phòng bếp lúi cúi dọn dẹp, trên bàn là bát bánh đa cua nóng hổi tỏa khói nghi ngút…nhìn thôi cũng đủ ứa nước miếng rồi…haizz

– Vào ăn đi con, mẹ vừa mới mua về xong

– Dạ! Mà mẹ ăn chưa vậy

– Mẹ ăn rồi…hìhì

Tôi im lặng nhìn cô, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, gương mặt nổi gân xanh, bộ dạng mệt mỏi. Tôi đoán là cô chưa ăn gì, trong lòng có cảm giác vô cùng xót xa xen lẫn chút uất hận chính bản thân mình. Tôi đứng dậy, tiến ra chạn bát rồi lấy một cái bát chậu to chạy nhanh ra khỏi nhà trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô kèm theo tiếng gọi yếu ớt…ra đến quán bác X ở đầu xóm có mua 1 bát bánh đa trắng sợi nhỏ rồi chạy nhanh về đặt lên bàn

– Con biết mẹ chưa ăn sáng, mẹ cố ăn đi rồi lên phòng nghỉ ngơi để con dọn dẹp cho

– Trời đất…hức…hức…mẹ.mẹ

Tôi nhanh chóng đứng dậy lau nước mắt cho cô rồi kéo cô ngồi xuống bàn và không quên lấy thìa và đũa…

– Thôi mà mẹ…nghe con đi nha, phải ăn hết đó không được bỏ

– Ừ…ừ…tại mẹ vui quá thôi mà…ăn…ăn đi con

Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt đã vui hẳn lên cho dù còn ngấn nước…tôi thấy vui vui trong lòng vì vừa làm được một việc nhỏ cho người mẹ thứ hai của mình…cố ép cô ăn hết bát rồi bảo cô lên phòng, tôi ở lại dọn dẹp phòng bếp, phòng khách thoáng cái đã 8h, vội leo lên lầu, đi qua phòng thấy cô đang ngủ, khẽ mỉm cười bước về phòng của mình rồi viết một tờ giấy có ghi

Con đi có chút việc, trưa con về nấu cơm…mẹ dậy thì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đi nha…yêu mẹ

Tôi khoá cổng rồi đạp xe đến nơi đã định nhưng cũng phải hỏi đường nhiều lần và vòng vèo mãi mới tới một cửa hiệu nho nhỏ lằm sâu trong con hẻm…run run nhưng đã quyết tâm, tôi tiến vào bên trong…một người đàn ông tầm 40 tuổi xăm trổ đầy mình, hình thù kì dị khá dữ tợn tiến ra hất mặt nói

– Nhóc tìm ai à?

– Dạ! Chào chú…cháu…cháu đến xăm mình ạ!

– Hả…hahaaaaaa…nhóc có biết mình đang nói gì không?

– Cháu biết chứ, chú sợ cháu không có tiền trả à

– Ái chà…khẩu khí dữ gớm nhỉ…hahaaa…tiền thì ai mà chẳng muốn…bọn trẻ bây giờ đúng là kì lạ…

– Dạ! Cháu muốn khắc ghi những thứ quan trọng với cháu, chú có thể giúp cháu không?

– Thôi được rồi, thấy nhóc có vẻ quyết tâm…chú thấy tò mò rồi đấy…haaahaa…ngồi xuống đây kể chú nghe xem lí do vì sao nào

– Dạ!

Chú và tôi ngồi đối diện với nhau, tôi từ từ kể cho chú hết mọi chuyện, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm thế cả, chỉ biết là có cảm giác vô cùng thân quen với tôi chắc chú cũng trạc tuổi ba tôi nếu còn sống…chú nghe xong gật gù

– Không ngờ nhóc có hoàn cảnh như vậy! Thôi được rồi vào trong đây muốn xăm gì thì bảo chú…haaa

– À…dạ…cháu cám ơn chú…ơ nhưng còn cái xe đạp ở ngoài kia ạ

– Hahaa…nhóc yên tâm đi, cái xe của nhóc để ở đấy cả tháng cũng chẳng có một thằng nào dám động đến…

Tôi hơi quê một tí chẳng hiểu ý chú nói nhưng cũng dạ vâng rồi đi vào trong.

Chap 7

Vào bên trong nhà là một cái giường nhỏ trải đệm mỏng màu trằng, ban ngày mà trong nhà vẫn khá tối cho dù đã bật đèn…chẳng hiểu tại sao tôi vào đây nữa, rõ dàng bên ngoài không có biển hiệu quảng cáo gì mà chỉ biết đĩa chỉ trên một forum về tattoo trên mạng. Công nhận cũng liều thật nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, tuy có hơi chùn vì lần đầu tiếp xúc với kiểu người như chú…haizz có lẽ là do duyên số và sau này người giúp tôi rất nhiều không ai khác là chú nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì chả biết gì.

Tham gia forum về tattoo cũng khá lâu, tìm hiểu nhiều rồi và cực kì thích…đó không phải là thể hiện mình hoặc đại loại như ngày nay các bạn bảo là trẻ trâu, đó là một môn nghệ thuật mà nhiều người không thích thậm trí còn ghét nó nữa…

Cuộc sống mà cứ mãi làm theo khuôn khổ thì chẳng khác nào một cỗ máy biết thở. Sao không làm những gì mình thích và thấy đúng đắn thay vì phải làm theo sự sắp đặt của người khác…ít nhất thì tôi nghĩ vậy và luôn làm như thế đến tận bây giờ

Tôi ngồi xuống giường, trình bày ý tưởng của mình và mang cả hình minh họa đưa cho chú tham khảo, tôi với chú bàn bạc với nhau sau khoảng 15p thì chú bắt đầu vào công việc của mình…chẳng có thuốc tê hay dùng cho những hình xăm to mà chỉ “xăm chay” theo như tôi được biết lúc đó tatto không phát triển thịnh hành như bây giờ. Tuy có đau nhưng tôi thích như vậy vì với tôi thì cái gì càng đau càng nhớ lâu…tôi muốn nhớ mãi những gì thuộc về quá khứ, kí ức và nỗi đau…không muốn quên và cũng chẳng thể nào quên được chúng ngay cả trong giấc mơ, chốn tránh nó ư, không! Tôi sẽ khắc ghi nó vào tâm trí, thậm chí là khắc ghi trên cơ thể mình để mỗi khi nhìn lại tôi biết được cuộc đời nghiệt ngã đến nhường nào…

Vừa làm hai chú cháu trò truyện rất cởi mở, tôi hiểu thêm về chú hơn…chú tên L, ba mẹ già ở dưới quê một mình chú lên đây lập nghiệp để kiếm tiền nuôi hai người em ăn học, cuộc sống bon chen, không có được học hành chú dần lao vào con đường tội lỗi…từng vào khám vì tội cố ý gây thương tích và nhiều tội danh liên quan đến xã hội đen…ba mẹ chú đã già khi nghe tin đó thì không chịu nổi nên đã qua đời, hai người em của chú cũng phải bỏ học lang thang kiếm sống qua ngày…sau khi mãn hạn, chú mở quán tattoo nhưng không thể rút lui khỏi giới xã hội đen, vẫn là một tay anh chị bảo kê nhiều địa điểm trong thành phố…

– Sau khi ông bà già mất, ở trong tù tao hối hận lắm, đêm nào nước mắt cũng ướt gối…mẹ kiếp cái cuộc đời này chứ, cũng định mãn hạn rồi làm lại cuộc đời nhưng nhìn đám anh em từng vào sinh ra tử không trốn dung thân, đau xót lắm nên đành tiếp tục vậy cũng vì để nuôi hai đứa em để chúng đi học lại, đời tao đã khổ rồi thì nhất quyết dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho chúng nó cuộc sống khá hơn…

– Mới đầu cháu nghĩ cuộc đời của cháu đã khổ sở lắm rồi nhưng không ngờ…

– Mẹ đời…mỗi người một số chẳng ai hơn ai đâu…được cái nọ thì mất cái kia thôi…ông trời chẳng bao giờ tiệt đường sống của mình cả…mày còn nhỏ chưa hiểu hết được đâu

– Dạ!

– Đang đâu nói mấy thứ vớ vẩn…mẹ kiếp…làm tao mất tập trung mà hỏng hình thì đừng có mà trách tao nha mày.

Chú nói rất nhiều điều với tôi, đúng thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nghe những tâm sự trải đời của chú tôi mới hiểu thêm nhiều về bề chìm của cái thành phố phồn hoa nhộn nhịp này…

Đã quyết định làm gì thì đừng quay đầu lại

Nhớ như in câu này của chú, tôi biết mình làm gì. Tôi không quan tâm người ngoài nghĩ tôi thế nào vì họ đâu có phải là tôi đâu. Có lẽ mọi người đã có quan niệm không đúng về những người xăm mình, cái gì cũng có hai mặt của nó đâu phải ai xăm trổ cũng là người xấu, là trộm cướp…tôi được tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp vì nó có mặt ngay trước mắt tôi, chỉ cần để ý chút là thấy ngay…người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi trong quán cafe sang trọng nhưng sẵn sàng đánh đập không thương tiếc đứa trẻ đánh giày chỉ vì nó làm xước một vết nhỏ trên cái giày đắt tiền của ông ta…một người xăm trổ đầy mình sẵn sàng dắt một cụ già qua đường…và còn rất nhiều nữa…

Sau hơn hai giờ đồng hồ, nén đau, mồ hôi đầm đìa thì cũng xong hình xăm quan trọng nhất. Đã đến giờ về đi chợ nấu cơm cho cô, tôi ngồi dậy mặc áo vào

– Chiều nay cháu qua, giờ cháu phải về nhà có chút việc ạ, hết bao nhiêu cháu gửi chú…

– Ừ…về đi, tiền nong bao giờ xong thì tính sau…

– Ơ thế có tiện không ạ! Chú không sợ cháu bùng à.hìhì

– Cuộc đời thằng L này chưa từng sợ một cái gì cả…hahaaa…muốn bùng mà được hả?

– À…dạ! Cháu chào chú cháu về…

– Ờ…nhớ lời chú dặn đó

Tôi cười gật đầu chào chú rồi đi ra ngoài, may mà biết trước mặc cái áo thun đen không thì mực dính hết vào giặt chẳng sạch nổi…chiếc xe đạp vẫn còn nguyên chỗ cũ trong con hẻm vắng tanh vắng ngắt, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít…lấy xe và chào chú thêm lần nữa rồi ra về, nghe nói khu này nổi tiếng đâm chém nên thấy mấy anh mặt mũi dữ tợn ngồi quán nước nhìn nhìn mà rợn tóc gáy…nghĩ mình bây giờ mà ngồi như thế thì cũng giống họ thôi haizz

Đạp xe giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, mồ hôi chảy như tắm, cái lưng vừa xăm xong vẫn còn hơi rát, ghé qua chợ mua ít đồ rồi nhanh chóng trở về nhà.
Mở khoá cổng chui tọt vào bếp, đặt đống đồ lên bàn vội vàng mở tủ lạnh rúc hẳn đầu vào ngăn đá, một cảm giác thật phiêu, cầm lấy chai nước mát tu một hơi quá đã…xoa xoa cái bụng rồi vào nhà tắm cạnh bếp rửa mặt cho tỉnh táo để bắt đầu công việc bếp núc, trước đây thỉnh thoảng cũng nấu khi mẹ có việc về muộn nhưng chỉ nấu được vài món dễ thôi chứ mấy món cầu kì thì chịu…cắm cơm, vặt rau, thái đậu, chặt xương, blabla…các kiểu rồi bắt tay vào nấu…

Sau khi nấu xong, nếm có vẻ là ngon, ít nhất là tôi nghĩ thế…bày biện cẩn thận ra bàn rồi lên phòng gọi cô xuống…gần đến nơi thì nghe có tiếng cô nói chuyện điện thoại với ai đó khá gay gắt…không muốn nghe làm kẻ nghe lén nên tôi bước nhanh đến gõ cửa…tiếng nói chuyện nhỏ dần và cánh cửa mở ra

– Con về rồi à!

– Dạ! Mẹ xuống nhà ăn cơm

– Trời đất…ừ…ừm…hì…con xuống trước đợi mẹ chút nha.

– Dạ! Mẹ xuống liền nha không cơm canh nguội hết không ngon đâu.hì

– Ừ…hì…bắt tội con quá

Tôi cười trừ, tay gãi đầu rồi đi xuống, một lúc sau cô cũng xuống với vẻ mặt không dấu được niềm hạnh phúc, nhẹ nhàng ngồi xuống mỉm cười nhìn tôi âu yếm…vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm với ấm cúng của gia đình mà lâu nay mới có khiến tôi hạnh phúc thực sự. Sau khi ăn xong tôi và cô tranh nhau rửa bát rồi gọt hoa quả trong tiếng cười nói vui vẻ, tôi leo lên phòng định nằm nghỉ một chút thì chợt nhìn thấy cái điện thoại của mình nằm lăn lóc ở dưới nền ban công, màn hình đen xì do ” đói ăn” nhiều ngày liền, cắm cái sạc được một lúc rồi khởi động chỉ sợ ngấm nước mưa thì mệt nhưng may quá nó lại lên…hơn chục cuộc gọi nhỡ của cô và thằng K…haizz…lưu số cô là “mẹ hai”…trong danh bạ vẫn còn số của mẹ, nhìn thấy nó lòng tôi chợt chùng xuống đâu đó vẫn vang vọng giọng nói ấm áp của mẹ

Con này nếu một mai mẹ không còn trên đời nữa, thì con cũng đừng buồn nha, vì cuộc sống của con người thật ngắn ngủi, hãy biết trân trọng nó đừng để sau này phải hối hận…mẹ tin con trai yêu quý của mẹ sẽ là một người tốt như ba con vậy…

Hãy nhìn những đứa trẻ mồ côi giữa mùa đông với đôi chân trần lang thang khắp nơi chỉ để kiếm 1 chỗ trú chân hay 1 mẩu bánh mì…những cụ già đắp trên mình cái chiếu rách nằm co ro ở gầm cầu…Con phải hiểu rằng mình may mắn hơn họ…lấy đó làm động lực để tiến lên nha con yêu, không được phép ỷ lại vào ai cả mà hãy tự đứng trên chính đôi chân của con…con sẽ thấy cuộc đời ý nghĩa biết nhường nào…mẹ ước có thể nhìn thấy con trưởng thành nhưng có lẽ ông trời không cho mẹ làm điều đó nữa…mẹ xin lỗi…rồi con sẽ hiểu…hãy tha thứ cho mẹ…

Đợi cô ra khỏi nhà được một lúc thì tôi cũng chuồn ra khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe đi luôn…hiện tại tôi không muốn cô biết…cố gắng đạp xe thật nhanh đến nơi…sau 3h đồng hồ thì cũng hoàn tất.

– Đúng ý chưa mày, chú làm hết sức rồi đó, chê là chú đạp bắn ra đường nha mày…haaha

– Dạ! Cháu sao dám, chú cho cháu gửi tiền ạ…

– Ờ đưa tạm chú 10tr thôi nửa tháng nữa đến làm nét thì mang thêm 5tr nữa là được…

– Hả???? Cháu không nghĩ là nhiều thế đâu, giờ cháu còn có 4tr à, sao đây chú…

– Hahaa.thằng nhóc này mới dọa một tí mà đã xanh mặt rồi…tiền nong gì mày mời chú bữa rượu của lão H cẩu ở đầu ngõ là được…hahaa

– Ơ…cháu…cháu

– Hay thôi vậy tao lấy tiền

– Dạ! Một bữa chứ hai bữa cũng được ạ…hìhì

– Hahaa…ok giờ ra ngoài đợi chú đóng cửa rồi mình đi luôn cho nóng nhỉ thèm món lòng chó chảy cả nước miếng.haha

Chẳng còn biết làm gì hơn, gãi đầu rồi đi ra ngoài gọi điện cho cô báo không về ăn cơm, giọng cô có vẻ hơi buồn, thấy có lỗi với cô quá nhưng chú tốt vậy mà không biết điều thì mất mặt lắm. Tôi dắt xe đạp còn chú đi bên cạnh khoác vai như hai người bạn cười nói rôm rả suốt quãng đường đi. Đến quán thì để chú gọi món chứ tôi có biết gì đâu, một lát sau đồ ăn được mang ra, mùi thơm nức hết mũi chỉ muốn lao vào đánh chén no nê, chú uống rượu còn tôi uống…nước ngọt…

– Sao cái mặt ngu ngu như ngỗng ị thế hả? Hay là vẫn còn thắc mắc về chuyện tiền nong?

– À…dạ vâng, dù sao chú với cháu mới vừa gặp nhau mà chú lại làm vậy cháu thấy sao sao ấy…

– Hahaa. Tao không phải tự khoe khoang chứ tao từng tiếp xúc với rất nhiều loại người đủ các thể loại, chỉ cần quan xát cử chỉ và đặc biệt là ánh mắt là tao có thể biết được bọn nó là người như thế nào…nên 1 thằng nhóc như mày làm sao qua được mắt tao, tao quý mày vì mày vì mày không giống mấy thằng công tử lắm tiền coi trời bắng vung, cậy có chút tiền của ông bà già mà rồi khinh người như rác…

_Uầy tâng bốc cháu nổ mũi mất hìhì

– Tao không được học hành tử tế nên ăn nói thô lỗ, thích ăn nói thẳng thừng chả ngại bố con nhà thằng nào cả…nghe mày kể về hoàn cảnh thì tao biết mày là thằng con có hiếu, tao quý mày vì điều đó, dù sao mày cũng còn là học sinh nên tao cho nợ, bao giờ làm ra tiền thì trả tao sau, thôi ăn nhanh còn về không muộn người nhà lại mong…

– Dạ! Cháu cám ơn chú ạ!
Khoảng 8h tôi đứng dậy chào chú vào gửi tiền và để lại thêm cho chủ quán vài trăm rồi ra về…ăn no mà phải đạp xe đúng là cực hình những lúc bánh xe cán phải cục đá thì thốn không chịu được…mãi mới về tới nhà vì không dám phóng nhanh, lặng lẽ đóng cổng rồi nhẹ nhàng vào nhà lén lút như thằng ăn trộm, chợt nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách, giật mình và chẳng biết tại sao tôi lại có cảm giác sợ sệt như vừa làm một điều gì đó có lỗi vậy…

– Con về rồi mẹ

– Ừ ăn cơm chưa con?

– Dạ con ăn rồi, mẹ ăn chưa ạ?

– Mẹ ăn rồi, con đi đâu vậy

Tôi ngồi xuống bên cô, kể hết mọi chuyện cho cô…tôi không muốn nói dối mà nói dối chắc cũng không được…cô nghe xong thì ngồi trầm tư suy nghĩ điều gì đó…tôi nhìn cô mà nóng hết ruột gan chờ phán quyết của cô…không sợ cô mắng mà chỉ sợ cô vì tôi mà buồn thôi…Đột nhiên cô ôm tôi vào lòng rồi khóc…

– Con xin lỗi mẹ, đừng khóc nha mẹ…con đau lắm

– Không…không sao đâu…mẹ hiểu con của mẹ làm vậy vì điều gì mà

– Dạ con cám ơn mẹ đã hiểu cho con

– Nhưng sau này làm gì…thì cũng nói trước với mẹ nha…mẹ không có ý cản hay trách mắng mà mẹ chỉ muốn con coi mẹ như mẹ ruột của con vậy…có quá đáng không con…hức

Tôi vùng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô rồi nói

– Từ khi mẹ con qua đời, người quan tâm chăm sóc con hằng ngày không ai khác là mẹ…con đã coi mẹ là người mẹ thứ hai của con…mẹ tin con đi

_…hức…hức…

Cô lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở khiến tôi hốt hoảng chẳng biết mình đã nói sai điều gì mà cô lại phản ứng như vậy, chỉ biết biết ôm chặt cô vào lòng…cảm giác ấm áp như ôm người mẹ ruột của mình vậy…

– Con xin lỗi, con làm sai điều gì thì mẹ cứ mắng chửi đánh đập con cũng được nhưng con xin mẹ đừng khóc nữa được không ạ…con đau lắm mẹ à…hức…hức

– Con trai ngoan của mẹ…không có gì đâu…mẹ…mẹ vui quá thôi con à…giờ mẹ biết được mẹ cũng quan trọng với con rồi…hai mẹ con mình từ nay sẽ đùm bọc nhau nha con yêu

– Dạ…hức…con biết ạ

– Nước mắt tùm lum người ngợm hôi rình mà ôm tôi kìa, đi tắm nhanh lên hìhì

– Uầy, mẹ này…

Vội chui tọt lên phòng chuẩn bị quần áo định tắm thì nhớ ra là phải kiêng nước trong vài ngày, quả là cực hình trong cái thời tiết nóng nực này…đành phải dùng biện pháp khác khắc phục thôi…

Chap 8

Quãng thời gian nghỉ hè còn lại cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường, sáng lang thang trên phố, chiều đá bóng với tụi thằng K, tối thỉnh thoảng qua chỗ chú L chơi…hai chú cháu càng ngày càng thân thiết…tôi coi chú như chú ruột của mình và chú cũng vậy. Cô dạo này bận việc nên về nhà cũng ít và thường có những cuộc tranh cãi gì đó qua điện thoại trong phòng, khi thấy tôi vào thì dập máy ngay, gặng hỏi thì cô chỉ ậm ừ lúng túng, có khi còn cáu gắt. Cô đang dấu tôi điều gì sao?…

Vào một buổi tối như mọi buổi tối khác sau khi ăn xong tôi và cô ngồi ngoài phòng khách uống nước ăn hoa quả thì bỗng tiếng chuông điện thoại của cô gieo lên, cô nhìn vào màn hình điiện thoại thì giật mình, sắc mặt vui vẻ chợt biến sắc và có phần hoang mang sợ sệt không bắt máy mà vội vàng tắt và vất xang bên cạnh, hướng đôi mắt buồn bã pha chút lo lắng nhìn xa xăm vào màn đêm u tối. Linh cảm có điều chẳng lành, tôi định lên tiếng hỏi có chuyện gì để phá vỡ cái không khí im lìm, nặng nề này nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa như thúc giục người nghe. Cô liền vớ lấy cái điện thoại, ngước mắt nhìn lướt qua tôi rất nhanh rồi đứng dậy vội vã ra ngoài nghe điện thoại. Trong người tôi bỗng bồn chồn khó chịu như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy nên quyết định nhẹ nhàng đứng dậy nép vào cánh cửa, dù biết việc nghe lén điện thoại là không hay ho gì mà đó lại là điện thoại của cô, người mà tôi coi như mẹ mình. Vứt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đấy ra khỏi trí não tôi thò đầu ra ngoài cửa cố gắng lắng tai để nghe rõ hơn…may mà cô đứng quay lưng lại nên tôi không bị phát hiện. Xem ra cuộc nói chuyện vô cùng gay gắt, có cả tiếng chửi rủa đay nghiến…của cô, một phần vì tiếng mấy con c.hó sủa loạn lên ở mấy nhà bên cạnh, phần vì khoảng cách xa quá nên tôi chỉ nghe được loáng thoáng vài câu đối thoại của cô.

_Rút cuộc anh muốn gì thì mới buông tha cho mẹ con tôi đây…đồ chết rẫm…anh mà làm gì hại đến…đồ chó má…đi chết đi…cái gì anh điên rồi, anh nghĩ tôi có từng ấy hay sao…đừng nhắc lại chuyện ngày xưa với tôi…tôi quá ngu mà…thôi được rồi…ừ…ừ…mấy giờ…ừ…lần cuối cùng và cút đi đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cái bản mặt ghê tởm của anh nữa…

Cô tắt máy, quay lưng lại với vẻ mặt giận dữ, tức tối nhưng liền chuyển xang hốt hoảng khi nhìn thấy tôi ngây ngô đứng sững trước cửa nhà…cô không dấu được ánh mắt ái ngại dù đã cố che dấu rồi lặng lẽ tiến lại gần đặt tay lên đầu tôi xoa xoa tóc

– Con làm gì mà đứng ngẩn người ở đây thế?

– Mẹ…mẹ dấu con điều gì à?

– Không…không…mẹ có dấu…dấu con gì đâu? Cái thằng này thật là…

– Con xin lỗi vì đã nghe lén mẹ nói chuyện nhưng có lẽ mẹ đang có việc gì đó không muốn cho con biết…

– Không sao đâu con…mấy việc làm ăn đó mà…hìhì…thôi muộn rồi đi ngủ thôi con…

Tôi không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi đi lên phòng vì tôi biết có gặng hỏi thêm nữa thì cô cũng không nói…có lẽ tôi còn quá nhỏ và vô tâm để thấy sự lo lắng hằn sâu trong đôi mắt của cô nhìn tôi từ đằng sau. Cảm thấy thất vọng về bản thân khi không giúp gì được cho cô, lặng lẽ nằm lên giường suy nghĩ liệu có đúng là việc làm ăn hay không? Hay là còn chuyện gì đó khiến cô không thể nói được…nhưng chắc cô sẽ giải quyết được nhanh thôi, những câu hỏi không lời giải cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay mà chẳng thể ngờ đằng sau cánh cửa mở hé của phòng tôi người mẹ thứ hai của tôi đang đứng đó với đôi mắt đẫm lệ, tay bịt chặt miệng lại để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh lặng…giá như lại là giá như tôi không vô tâm bớt trẻ con và chú ý thêm một chút nữa thì sẽ chẳng có việc gì xảy ra với cô cả…lại thêm một bài học xương máu nữa bắt đầu cho chuỗi những ngày tháng sóng gió toàn máu và nước mắt của tôi sau này…

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm như mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong lao xuống bếp ngay như một đứa con nít mà đúng là con nít chạy xung quanh chỗ cô đang đứng nấu ăn bốc trộm vài miếng trứng ốp la ngon lành…một buổi sáng ấm áp tình thương, tiếng cười đùa của tôi cùng với những lời trách yêu của cô làm rộn vang cả phòng bếp…

Nhanh thật mai đã phải đi học rồi, ăn sáng xong tôi chạy lên phòng vớ ngay cái điện thoại gọi cho thằng K…bản nhạc chờ dài đằng đẵng chắc là cu cậu đang nướng cháy khét lẹt cái giường, định cúp máy thì có tiếng ngái ngủ của thằng K ở đầu dây bên kia nghe máy…

– Thằng chết bằm…oáp…gọi cái c.ứt gì mà sớm thế hả?%#%%$#^

– Mày xem hộ tao cái đồng hồ cái

– Mợ mới có 8h, thế có gì nói nhanh bố còn ngủ tiếp, đang mơ đẹp thì bị phá…&%$&*#%«»=£

– Thực ra định bao chú 1 chầu nước nhưng chú lại có thái độ với cán bộ nên anh suy nghĩ lại rồi chú ngủ tiếp đi bye nhé…

– Ấy ấy anh cứ bình tĩnh, anh đã có lòng vậy thì em sao lỡ từ chối chứ…dậy ngay đây…nói địa điểm đi em tới liền tới liền…híhí

– Ơ anh đâu có nói là bây giờ đâu mà chú sốt sắng thế.hêhê

– Cái đệch lừa bố hả con c.hó, nhớ đó, bố đốt nhà mày…

– Đốt hộ tao cái…hêhê…thôi chiều nay tao qua nhà mày rồi đi mua ít đồ, mai đi học mợ cmnr

– Thằng c.hó nói sớm mợ đi lại còn văn vỡ nữa…chiều qua bố thả con luke ra cắn mất mõm…

– Đang thèm thịt c.hó, may quá à, cám ơn thằng bạn yêu quý, 2h bố qua, giờ thì chúc bé ngủ ngon nha…hêhê

– ^$#&»/£¥=«%#¥=»₫¥$# tút…tút…tút

Để máy xa khỏi tai để tránh nghe phải màn chửi bới điên cuồng của thằng K rồi mới tắt máy…đi xuống bếp lấy chai nước thì gặp cô đang đi lên…

– Chiều đi đâu hả con?

– Dạ chiều con đi mua ít đồ dùng với thằng K để mai đi học ạ

– À thế à…hì…cần tiền không mẹ cho

– Con vẫn còn tiền ạ

– Ừ…hì…đi sớm về sớm, cẩn thận xe cộ đó, mấy anh đi xe đạp mà lạng lách khiếp. À rủ luôn K về nhà mình ăn tối nha con lâu không thấy xang

– Dạ con biết rồi ạ.hìhì

– Thôi giờ mẹ phải ra cửa hàng rồi ở nhà ngoan, không được mở cửa cho người lạ mà đi mua đồ thì mua chỗ đông người đó nghe chưa?

– Uầy con lớn rồi, có còn nhỏ nữa đâu mà…

– Cha bố anh…tôi dặn cũng không thừa đâu.

– Èo…vâng ạ

Tôi lôi chai nước rồi nồi xuống ghế từ từ thưởng thức trong lúc đợi cô chuẩn bị mọi thứ…một lát sau cô bước xuống gương mặt mệt mỏi nhưng cố tỏ ra vui vẻ, thật lạ là rõ ràng mới vừa nãy thôi tôi còn thấy cô cười nói với tôi mà bây giờ đột nhiên lại vậy…chẳng hiểu nổi nữa, tôi đứng lên đi theo sau cô, đợi cho bóng cô trên chiếc xe khuất xa thì tôi mới đi vào trong khóa cổng lại…lững thững bước lên phòng mà đầu toàn vang những suy nghĩ về hàng loạt hành động kì lạ của cô, mải mê nghĩ ngợi bước đi vô thức đến khi đập đầu vào cánh cửa phòng mình mới bừng tỉnh…vội xoa xoa cái trán, bất giác bật cười vì cái điệu bộ thơ thẩn của mình rồi bước vào ngồi bên cái máy tính và trong đầu chợt hiện lên một câu trả lời ngu ngốc nhất có thể cho mớ câu hỏi hỗn độn từ hôm qua đến giờ là do cô bị mệt và áp lực công việc nên mới lạ như vậy…

Một đứa trẻ khi bước vào game là quên hết mọi thứ xung quanh và tôi lúc đó cũng không phải ngoại lệ, lập map làm trận aoe với máy, chiến bản đồ đen với 4 hardest…cứ cắm đầu vào chơi khi thắng thì tăng thành 5 nước nhưng tạch và chơi lại, hồi đó nghiện nặng game này, một ngày mà không chơi là trong người thấy khó chịu…đánh với máy chán thì ra quán net cùng thằng K đánh team 4-4 ăn tiền với tụi bè chứ chẳng thể gọi là bạn được…mải chơi quá quên luôn cả nấu cơm trưa. Thấy mỏi mắt với đau lưng vì toàn ngồi xổm tuy có ghế tựa, nhìn đồng hồ mà phát hoảng đã 13h15p, vội vàng tắt máy phi xuống bếp với cái bụng đói meo đang réo điên cuồng…nhai tạm gói mì tôm sống để chống đói tạm thời (nhưng công nhận mì tôm ăn sống ngon thiệt) chờ nước sôi để úp mì…xong xuôi thì cũng đã 2h kém luống cuống lên thay quần áo rồi phi xang nhà thằng K giữa trời nắng như thiêu như đốt…đến nhà nó thì cái áo thun trắng đã bị ướt hết lưng.

Dựng xe xuống, rồi bấm chuông ngôi nhà 3 tầng được xây theo lối kiến trúc châu âu do ba nó thiết kế, xang nhà nó chơi nhiều mà lần nào cũng phải ngắm chán chê mới vào trong vì nó quá đẹp…tiếng dép loẹt quẹt đi ra kèm theo câu chửi quen thuộc…

– Thằng c.hó bấm 1, 2 hồi chuông là được rồi, nghe muốn nổ đầu tưởng bọn con nít nó nghịch…vào nhà đợi bố tẹo…

– Đệt không bấm thế thì mày có chịu vác cái thây chuyên nướng cháy giường xuống đây không mà còn cằn nhằn như đàn bà…

– Ơ thằng c.hó này hôm nay uống lộn thuốc à mà dám bật lại bố…luke…luke.luke ra đây

Thằng K vẫy tay gọi con c.hó mà cũng éo biết con đấy là cái thể loại nào mà mình c.hó đầu chuột răng nhọn hoắt, cứ gọi nó là luke vậy, thè thè cái lưỡi chảy dãi gớm ghiếc ngoe nguẩy đuôi chạy lại chỗ thằng K đang cười đắc trí khi hoang tưởng ra cảnh con luke mặt chuột kia cắn tôi. Nhưng chưa kịp thoả mãn được lâu thì con luke mặt chuột đã để tôi xoa đầu với điệu bộ “sướng” của nó. Thằng K tức quá liền giơ chân sút mạnh vào mông con luke mặt chuột một cái rồi chạy tọt vào nhà khiến nó kêu la thảm thiết và suýt ngoạm vào tay tôi, lao ra đường với tiếng rên ư ử…chắc nó đang chửi rủa thằng chủ mất dạy của nó, tôi đoán vậy.

– Kìa M vào nhà đi con đứng đó làm gì thế? – Dì thằng K cười tươi gọi khi tôi đứng ngây giữa sân nhìn con luke mặt chuột

– À…dạ! Con chào dì…hìhì

Bước vào trong nhà ngồi phịch xuống bộ sofa tự nhiên như nhà của mình vì tôi thường qua đây ăn cơm trưa những lúc cô bận không về nhà, tiện chiều đi đá bóng luôn

– Hai đứa định đi đâu à? – Dì đưa cho tôi cốc nước rồi ngồi xuống phía đối diện

– Con xin! Dạ con với thằng K định đi mua ít đồ để mai đi học ạ.

– À…thế mẹ nuôi con dạo này khỏe không con?

– Dạ à…vẫn khỏe ạ…hìhì

Dì chưa kịp nói thì thằng K từ trên gác phi xuống giọng oang oang…

– Đi thôi mày…không muộn

– Ừ…đi.con xin phép đi đây ạ!

– Ừ hai đứa đi cẩn thận về sớm nha…

– À dì ơi tối nay cho thằng K qua nhà con ăn cơm nha, mẹ hai con dặn vậy dì à…

– Ừ…ừ…thế thì làm phiền hai mẹ con con quá

– Có gì đâu ạ…thôi tụi con đi đây ạ

– Cún lại đây dì bảo, cầm thêm tiền mà mua đồ rồi tối mua cân hoa quả xang nhà M nha con

– Cún cún…con lớn rồi mà dì cứ gọi vậy…con xin…con đi ạ

Dì gật đầu cười nhìn hai thằng tôi chạy ra lấy xe rồi ra đóng cổng…hai thằng mỗi thằng 1 xe đạp song song trên đường vì chẳng thằng nào chịu chở cả…lạng lách đánh võng bốc đầu ngã mấy lần, cười hềhề đứng dậy phủi quần áo rồi đi tiếp trước những cái lắc đầu của mọi người xung quanh…

Nói là mua đồ dùng học tập là phụ chủ yếu là lượn lờ ở hàng quần áo…mỗi thằng mua một bộ quần áo rồi ra quán nước ngồi…thằng K bắt đầu ngồi tia gái và suýt xoa bình phẩm như là đúng rồi còn tôi cũng ngồi ngắm…cái quần đũng rộng thùng thình kiểu dân hiphop mà nó mới mua mà bụm miệng cười…

– Bố thằng bệnh cười cười cái c.ứt ấy mà cười, gái đầy thì éo ngắm đi ngắm quần…tránh xa tao ra thằng bệnh hoạn…

– Hoạn hoạn cái búa, mày tin tao hoạn mày không? Cá…

Chưa nói hết câu đã bị nó tát bốp một phát vào đầu, xoa xoa cái đầu, tức tối định đạp nó

– Cấm manh động…mày nhìn kia có phải mẹ hai không?

Thấy vậy tôi liền quay ra hướng nó chỉ thì thấy đúng là cô đang ngồi quán nước vỉa hè đối diện, nhưng không phải một mình mà bên cạnh là một người đàn ông ăn mặc lịch sự…hai người tranh cãi gì đó, cô đưa cho người đàn ông kia cái túi lilông nho nhỏ màu đen và đứng dậy hất cốc nước thẳng vào mặt người kia rồi lấy xe phóng đi khi tôi chưa hiểu chuyện gì cả…mãi đến khi cô cùng chiếc xe biến mất trong dòng xe trên đường. Định đứng dậy chạy xang xem thì bị thằng K giữ lại…

– Bình tĩnh đi mày, định xang đó làm quái gì…

– Tao xang…xang…cái dkm…haizz…thôi được rồi tao kể cho mày chuyện này nhưng đừng nói với ai nha…

– Ừ…đm…yên tâm kể đi làm bố sốt ruột

Tôi ngồi xuống uống ngụm nước còn nó thì chống hai tay và cằm nhìn tôi đắm đuối với ánh mắt long lanh của đứa trẻ đòi kẹo khiến tôi nổi da gà định phun ngụm nước vừa uống vào cái bản mặt biến thái của nó…sau khi nghe xong nó giả bộ vuốt râu làm bộ suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm, nóng mắt tôi tát vào đầu nó coi như trả thù cái tát vừa nãy và đưa nó trở về mặt đất…

– Cái dkm sao đánh bố…đang nghĩ cách giúp mày đó thằng c.hó

– Nghĩ cái c.ứt ấy…nói nhanh mợ mày đi, sốt ruột

– Nóng máy là cháy lông tờ rim đó…hehe…nghe tao nói này…thứ nhất giờ phải điều tra lão kia xem lão là ai là người như thế nào có quan hệ gì với mẹ hai…blabla…thứ 2 là gì ấy nhỉ đm vừa tát bố mày quên mất rồi

– Tao quỳ xuống đất vái mày, dkm lậm phim mĩ à, điều tra cái búa á…mấy cái tuổi ranh bày đặt điều với chả tra…lát về hỏi mẹ là biết thôi…

– F*ck you, you quả là người ngu có đào tạo và sắp được liên thông…giờ mày về hỏi đã chắc gì mẹ hai nói cho mày biết đúng không? Nên không tìm hiểu thì làm sao biết được mọi việc…tao nghĩ chuyện này không đơn giản đâu.

– Ừm…cũng phải tao rối quá, giờ sao đây mày…

– Đơn giản, mày tìm hiểu ở chỗ mẹ hai nhưng phải kín đáo và lấy được số điện thoại của lão kia…việc đó quan trọng lắm đó…tao chịu trách nhiệm điều tra lão…còn giờ đi về nhà ăn cơm bố đói rồi, chuyện này vui phết hếhế

– Vui vui cái búa…mà mày làm sao điều tra được lão…mai đi học rồi

– Ngu lever max…tao tự có cách…mày không biết K công tử à…haha

– Có mà K công công, làm không cẩn thận mà ảnh hưởng đến mẹ hai thì tao cắt

– Ok đê, tao có biển số xe của lão rồi…À mà đm vừa nãy tao nhìn thấy lão đứng dậy nhìn theo mẹ hai rồi còn cười khẩy…mặt gian với đểu đểu thế éo nào đấy…vụ này phức tạp đấy…

– Dm lão mà động đến mẹ hai thì tao thề tao giết lão…dkm

– Ừ…tao chung cổ phần với…à khi nào mẹ hai ra ngoài thì mày phải đi theo ok…còn lại tao lo

– Ok…mai tao té học đi theo mẹ hai…còn mày cứ đi học bình thường

– Thôi tối bàn sau, giờ rẽ qua chợ tao mua cân hoa quả đã rồi về nhà mày ăn cơm nhưng phải tỏ thái độ bình thường nha

– Yên tâm…về…haizz.

Chap 9

Hai thằng đạp xe đi ra chợ hoa quả, những gian hàng bày la liệt đủ các loại trái cây, nhìn chỉ muốn khuân về hết. Thằng K chọn lựa hết hàng này xang hàng khác mà tôi chẳng biết nó muốn mua thứ gì khi mà ánh chiều tà đang ẩn hiện đâu đó nơi chân trời xa xăm

– Mày mua thì mua nhanh lên, không đi về, đm sốt cả ruột

– Im mồm con c.hó, mày tin tao trói chân chói tay nhét rẻ vào mõm tống vào cũi lấy cây chọc không? Yên bố chọn

Nói vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm, chỉ muốn nó mua nhanh chóng còn về nhà xem cô như thế nào, cứ đi đi lại lại mà lòng như lửa đốt thế này khó chịu vô cùng…phải một lúc sau khi đi khắp cái chợ, nó mới mua được cân lê mà lại là ngay quán đầu tiên…rõ ràng nó muốn tôi tức điên lên đây…

– ĐM mày thằng c.hó mua cmn từ đầu có phải nhanh không lại còn bày đặt chọn chọn như đàn bà, về mặc tao cái váy vào…bố thằng bệnh

– Ơ con c.hó sủa nữa bố thiến bây giờ…

#%^&₫£»^££=«&₫£=«&

Hai thằng vừa đi vừa cãi nhau chửi bới um lên như kẻ thù chứ không ai nghĩ là hai thằng bạn thân, mãi tận khi vào trong nhà thì mới chịu thôi.

– Mẹ! Tụi con về rồi.

– Con chào mẹ hai, trời có mấy ngày không gặp thôi mà mẹ trẻ với đẹp ra bao nhiêu khiến suýt chút nữa con không nhận ra.hìhì – Thằng K nói xong hích hích vào tay tôi rồi cười đểu khi cái mặt của tôi như đưa đám

– Hai thằng về rồi à? Lẻo mép thế này thì sau này khối cô phải khổ rồi hihi

– Ấy con cũng chỉ mong được như vậy. À để con vào bếp rửa hoa quả…

– Thôi đưa mẹ, mua làm gì không biết nữa, cái thằng này khách sáo quá…hai thằng đi tắm rửa đi, mẹ sắp nấu xong rồi…

– Dạ, vâng!

Nó coi mẹ hai tôi như mẹ nó vậy nên toàn xưng hô mẹ con, có lẽ nó thiếu thốn tình cảm gia đình hơn cả tôi. Hai thằng phi lên phòng của tôi, nhường nó tắm trước tranh thủ vào làm trận aoe cho thoải mái đầu óc, cứ nghĩ tới mấy chuyện kia thêm một lúc nữa chắc đầu tôi nổ tung ra mất…

– Cút vào tắm để bố cày nốt cho, đm mày greek thì đánh cái búa à mà còn cố…

– Đm đánh cho vui thôi, đã dốt lại còn tỏ ra làm người tốt, đấy chơi đi tao tắm…

– Ờ con ngoan.hêh…úi…

Nó chưa kịp cười xong là tôi đã tặng nó cái tát vào đầu rồi nhanh chóng vơ quần áo phi thẳng vào trong nhà tắm chốt cửa lại, mặc kệ bên ngoài vang vọng tiếng chửi bới lẫn trong tiếng đập cửa rầm rầm của nó…hai thằng lại tiếp tục đánh chửi nhau sau đó cho đến khi cô gọi xuống ăn cơm…

– Con mời mẹ ăn cơm – hai thằng đồng thanh

– Ừ.hì…hai đứa ăn đi.

Hai thằng cắm mặt vào ăn như chết đói lâu ngày…cô nhìn chúng tôi lắc đầu cười hạnh phúc, một nụ cười mà tôi chẳng thể nào quên được, nó ấm áp vô cùng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng lúc này hằn sâu trong ánh mắt vẫn là sự lo lắng, hoang mang mà tôi dù có tinh ý cũng chẳng thể nhận ra được…

Ăm xong tôi tranh rửa bát còn thằng K gọt hoa quả để cho cô ra phòng khách nghỉ ngơi…

– Con mời mẹ ạ.hìhì – thằng K nhanh nhẩu

– Mẹ xin, hai đứa ăn đi mà mua gì nhiều vậy…haizz

– Dạ, chỗ này nhằm nhò gì tẹo là hết ý mà M nhể…hehe – thằng K quay xang nháy mắt với tôi ra hiệu…

– Ờ…ờ…hết ngay…hết ngay. À hôm nay mẹ đi làm có mệt lắm không?

– Ừ…ừm…cũng như mọi ngày thôi con, ngồi trong phòng quản lí sổ sách thôi có làm gì đâu mà mệt con…

– Dạ, chiều nay mẹ làm việc suốt trong phòng không ra ngoài ạ

– Ơ…sao…sao con hỏi vậy?

– À không có gì đâu mẹ…hìhì…tại chiều nay thằng K nó nhìn thấy ai giống mẹ trên đường nên con hỏi vậy thôi…phải không K? – Tôi lấy tay hích vào bụng nó làm cu cậu xém phun miếng lê đang ăn ra ngoài…

– Ực…ặc…khụ.khụ…phù…đúng ạ…hìhì

– Ăn từ từ thôi con…À ừm…chắc con nhìn nhầm rồi…mẹ đâu có ra ngoài đâu…

– Thế ạ…cái thằng mắt quáng gà này, về đi khám mắt đi.hehe

– Hehe…chắc là vậy…con nhìn nhầm…hìhì

Nói xong nó quay qua ra hiệu cho tôi, thấy vậy tôi liền đứng dậy kéo nó lên xin phép cô rồi hai thằng chạy bắn lên phòng trước thái độ khó hiểu của cô…chẳng biết cô có nghi ngờ gì không nữa. Thằng K vào trong phòng thì phi lên giường ngồi khoanh chân còn tôi thì chốt cửa lại rồi ngồi xuống bàn học đối diện với nó…

– Tao chẳng hiểu vì sao mẹ lại nói dối tao, lại còn điệu bộ ấp úng nữa chứ, éo thể nào hiểu nổi cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra…đm

– Như tao đã nói chuyện này không đơn giản đâu, tí nữa tao về nhà kêu tụi bạn điều tra lão qua cái biển số xe, còn mày tìm cách lấy được số của lão là ổn

– Ờ…chút nữa tao mượn máy mẹ giả vờ chơi game rồi mó lịch sử cuộc gọi chắc là ok…còn tìm lão qua biển số xe thì khó lắm đấy…

– Đm yên tâm đi, tao nói được là làm được, bước đầu cứ thế đã. Sau đó lựa cơ rồi tính tiếp, mà mai mày cứ đi học với tao để việc theo dõi mẹ hai tao có cách…

– Đm mày làm tao hơi nghi ngờ đấy con c.hó ạ…nhớ mồm đó mẹ hai có bị sao thì bố thiến mày nghe thằng c.hó…

– Đm mẹ hai cũng như mẹ tao, liệu tao có lỡ để mẹ gặp nguy hiểm không? Mày không hiểu hay cố tình không hiểu thế hả con c.hó…

– Ờờ…tao xin lỗi tại tao rối quá…mẹ mà gặp chuyện gì chắc tao không sống nổi quá…

– Im mõm…đã biết như thế nào đâu mà mày nói gở thế hả…thôi tao về…nhớ làm luôn rồi gửi số cho tao

– Ờ được rồi…mày cũng làm cẩn thận đó

– Ok, cất cánh

Thằng K đi về, tôi xuống tiễn nó tiện thể mượn điện thoại của cô luôn. Nhanh chóng tôi đã lấy được thứ mình cần mà cô không hề nghi ngờ gì cả, lúc đó tôi nghĩ vậy rồi đi lên phòng đóng cửa lại lưu số đó vào máy và gửi luôn cho thằng K…

Một mình trong căn phòng im ắng đến nghẹt thở, lặng lẽ đứng dậy tắt hết đèn trong phòng để cho bóng tối mặc sức bao chùm lấy tôi…im lặng suy ngẫm về những gì đang diễn ra xâu chuỗi tất cả lại tôi dám khẳng định đó không liên quan đến việc làm ăn như lời cô đã từng nói…cô đã hai lần nói dối tôi, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Có lẽ thằng K nói đúng chuyện này không hề đơn giản với đứa trẻ như tôi.

Lão ta là ai?

Lão ta có quan hệ như thế nào với cô?

Hai câu hỏi quấn lấy tâm trí tôi, chúng cứ lặp đi lặp lại không dứt khiến tôi vô cùng khó chịu, trong giây phút không thể kiềm chế được mình tôi vớ ngay cái điện thoại ấn nút gọi vào số vừa lưu trước đó để hỏi lão cho sáng tỏ mọi thứ nhưng tôi sẽ hỏi như thế nào? Hỏi cái gì? Chẳng lẽ lại nói ông là ai? Ông đang làm cái trò chết tiệt gì đấy? Không thể thế được, tôi tắt máy trước khi đầu dây bên kia kịp đổ chuông và có lẽ đó là quyết định đúng đắn vào lúc này…

Tôi thấy mình vô dụng quá, nhỏ bé, yếu đuối thực sự…mang cái nỗi bứt rứt khó chịu ấy vào giấc ngủ và thức giấc nhanh chóng khi bàn tay quen thuộc lại xoa đầu tôi, nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng đắp lên cho tôi và không quên bật nhỏ cái quạt cũ khô dầu kêu kèn kẹt giữa màn đêm tĩnh lặng. Cô ngồi cạnh tôi rất lâu, chẳng hiểu sao cô lại khóc, khóc nhiều đến như vậy, tôi nằm im mà lòng đau xót vô cùng. Tiếc nấc nghẹn ngào của cô khiến tôi phải nghiến chặc hàm răng lại để cố gắng ngăn cho không oà lên khóc…tôi quá yếu đuối chăng? Có lẹ vậy. Tôi biết bây giờ có vùng dậy tra hỏi cô thì cũng chẳng tìm được câu trả lời nào ngoại trừ những lời nói dối…tôi không muốn cô lừa dối tôi thêm lần nào nữa…im lặng cố gắng vậy, chấp nhận những cơn nhói từ sâu trong tim, đau lắm, xót lắm nhưng bất lực…phải rất lâu sau đó cô mới đứng dậy lặng lẽ ra khỏi phòng, dáng đi liêu xiêu trong bóng tối mờ ảo có vài vệt sáng của ánh trăng. Cô gầy quá, con người đã chịu đủ những bất hạnh như vậy tại sao ông trời không lỡ để cô có cuộc sống hạnh phúc chứ…

Tôi nằm im, nước mắt đã chảy xuống môi mặn đắng nhìn theo bóng cô dần khuất sau cánh cửa, ngồi dậy lôi trong ngăn kéo ra bao gôn. Tôi đã hút thuốc từ năm lớp 8, chẳng ai biết điều đó ngoài thằng K, chẳng phải loại đua đòi hay đú đởn cầm điếu thuốc mặt câng câng đi trên đường mà tôi chỉ hút khi gặp bế tắc, khi nhớ ba mẹ…khi cô đơn vây lấy tâm hồn thì tôi thường trốn đi một góc nào đó vắng vẻ, ngồi đó để làn khói thuốc xoa dịu tâm hồn và lần này cũng vậy tôi châm 1 điếu lặng lẽ ra ban công ngồi xuống tựa lưng vào cửa ngẩng mặt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh và tự hỏi liệu ba mẹ có phải là hai vì sao sáng nhất ở gần nhau trên kia đang dõi theo tôi hay không…miệng nở một nụ cười chua chát, từng làn khói trắng xoá bay lơ lửng vào không trung rồi tan biến. Tôi cứ ngồi như vậy, cho tận khi ánh mặt trời ló rạng nơi chân trời thì mới đứng dậy vào nhà tắm để dòng nước mát lạnh giúp tôi tỉnh táo hơn…nhìn vào tấm gương tôi cố nở một nụ cười thật tươi nhưng trông nó hết sức giả tạo. Mang cái bộ mặt đó mặc bộ đồng phục rồi đi xuống dưới nhà…

– Con chào mẹ…

– Ừ…ơ sao mặt con mệt mỏi vậy, ốm hay sao? để mẹ xem nào…

Cô sốt sắng cởi bỏ cái tạp zề ra tiến nhanh lại phía tôi nhẹ nhàng nắn tay, đặt tay lên trán tôi, mặt hiện rõ vẻ lo lắng, với đôi mắt đỏ hoe…tại sao tôi lại quá ngu ngốc hay mắt tôi có vấn đề mà tôi lại thấy cô giả tạo…chắc lúc đó tôi bị điên mà hất tay cô ra rồi quay lưng bước đi trước sự ngơ ngác của cô…

– Con không ăn đâu, con đi học đây m… – cổ họng tôi như nghẹn lại không tài nào thốt ra từ mẹ vào lúc đó

– Con…con…sao vậy…mẹ đã…đã làm gì sai sao? Huhuuuu

Ở đằng sau, cô đột nhiên khuỵ xuống hai tay bưng mặt khóc…tôi muốn quay lại ngay ôm cô vào lòng mà không thể nào nhúc nhích nổi cái cơ thể chết tiệt này, trong đầu tự nhiên lại hiện lên những lời nói dối của cô. Chỉ vì vậy thôi sao? Hay còn một lí do nào khác, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm vậy nữa. Vì ích kỉ, hiếu thắng không chịu nhận lỗi hay sợ phải đối mặt với những giọt nước mắt đau khổ đang chảy xuống kia…quá non nớt để hiểu nê thay vì quay lại xin lỗi thì tôi lại chạy thật nhanh ra lấy cái xe đạp rồi phóng đi vô định trên đường, tai vẫn còn vang vọng tiếng cô gọi với theo…tôi đã sai nhưng tại sao những suy nghĩ chết tiệt kia cứ cố gắng bào chữa cho cái sai lầm ngu ngốc của tôi cơ chứ. Tại sao không cho tôi quay lại vào lúc đó? Chỉ có thể lúc đó tôi quá trẻ con và muốn mọi thứ phải theo ý mình.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Nhật Ký Chăn Rau – (39)
Nhân viên tốt bụng
Sợ Hãi Khủng Khiếp Vì Hồn Ma
Thiên đường và địa ngục dành cho quản trị mạng
Chuyện Sinh Viên Và Kiếp Cave