<?php the_title(); ?>

Nước Mắt Sao Bắc Cực

09.07.2014
Admin

– Huy, mày ngủ à, mà mày có nghĩ là Hương vẫn chờ mày ở nhà chứ?
– Tao cũng không biết được, chắc là cô ta vẫn ở nhà thôi, vì nếu không ở nhà tao thì cô ta còn đi đâu được.
– Mày tự tin quá đấy, nếu như cô ta đi rồi thì sao.
– Tao chắc là không đâu, vả lại tao có nhiều dự định giành cho cô ta.
Nhìn đôi mắt của thằng bạn, không biết nó đang nghĩ gì nhỉ, nhưng hình như nó đã có một chút ấn tượng nào đó đối với Hương thì phải, vì nếu không như thế thì làm sao mà nó thay đổi nhanh chóng như vậy, chuyện đi phẫu thuật mặc mình và bác Tài ra sức khuyên can và thậm chí dùng cả vũ lực với nó mà nó có chịu xoay chuyển đâu, thế mà từ khi Hương xuất hiện thì nó đột ngột thay đổi, không biết là nó có dự định gì, lắc đầu anh nhìn thằng bạn thích thú, hừm rõ ràng là đã bắt đầu chú ý đến người ta rồi, lại còn làm bộ.
– Ê, mày đang cười cái gì thế?
– Đâu tao có cười gì đâu, à mà mày nghĩ sao về Hương?
– Cô ta là một con quỷ, tao ghét cô ta, tao sẽ cho cô ta biết làm vợ của tao là như thế nào.
– Thật vậy ư, chứ không phải là mày đã bắt đầu thích Hương rồi sao?
– Mày bảo cái gì, tao mà thích cô ta à, trừ phi là tao chết.
– Đến lúc đó rồi tính.
– Mày nói cái gì.
Huy cố gắng hét lên, nhưng tiếng tiếp viên vang lên thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Nhật phẫu thuật anh đã chỉnh hình lại đúng với khuôn mặt mình ngày xưa, nên ông không khó để nhận ra đứa con trai yêu quý của mình, ông ôm chầm lấy anh, ánh mắt nhìn anh trìu mến, đã bao lâu rồi nhỉ hai cha con anh mới có phút giây này, đã hết rồi những cảm giác lo lắng, sự đau khổ giằn vặt ở trong anh, bây giờ anh tự hứa với mình là sẽ làm cho người cha già yên tâm về anh hơn, và có thể mỉm cười nhìn anh mỗi ngày.
– Huy, trông con khác quá, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
– Vâng, con cũng cảm thấy vậy, ba tháng phải nằm chờ phục hồi sau ca phẫu thuật đã khiến cho con phát điên.
– Biết sao được, dù gì thì con cũng đã lành lặn trở lại.
– Chào bác, bác vẫn khỏe chứ ạ.
– Ừ, thế hai đứa có mệt không, bố và bác Tú ra đón hai đứa đây.
– Chào cậu chủ, hành lý đâu để tôi chuyển gia xe.
– Thôi để cháu chuyển ra cho.
Anh và Minh phụ ông chuyển hành lý lên xe, anh muốn hỏi là Hương đâu không ra đón mình, nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, anh mệt nên nằm tựa vào ghế xe nhắm mắt lại chỉ có tiếng chuyện trò giữa bố anh và Minh.
– Thế nào, cháu thấy cuộc sống bên đó thế nào?
– Tuyệt lắm ạ, nhưng nói thật cháu vẫn thích sống ở Việt Nam hơn, dù đi đâu thì cũng không bằng quê cha đất tổ của mình phải không bác.
– Cháu nói đúng đấy, mặc dù cả nửa cuộc đời của bác hay đi công tác, nhưng mỗi khi về lại căn nhà của mình bác cảm thấy yên tâm và nhẹ nhõm hơn.
– Thế Hương đâu hả bác, sao cô ấy không ra đón cháu và Huy.
– Ừ, nó bận nên chỉ có bác và bác Tú đi thôi.
Nghe câu này Minh cố ý quay xuống xem Huy phản ứng như thế nào thì thấy anh chàng khẽ cựa mình một cái, anh mỉm cười, vì anh nghĩ đã thay thằng bạn của mình giải tỏa nỗi thắc mắc trong lòng, đã muốn biết lại còn tảng lớ, đã vậy anh phải trêu nó mới được.
– Cháu thấy công nghệ bên ấy thế nào, chắc là tiên tiến lắm.
– Vâng, đúng vậy, cháu rất hâm phục họ, ngay cả việc tiến hành phẫu thuật cũng thế, cháu xem họ làm mà không thể nào tin nổi, dự định mới của cháu là có một dịp được học thêm về nghành này trong tương lai.
– Nếu có điều kiện thì cháu nên đi, sự phát triển của đất nước mình, phụ thuộc vào những con người như các cháu đây.
– Bác cứ quá khen, cháu thì làm được gì.
Nói chuyện cũng giúp rút ngắn khoảng cách về nhà, chả mấy chốc mà đã tới chiếc cổng màu xanh căn nhà của anh, vì có việc bận nên Minh không thể ở lại được, anh cần quay lại bệnh viện nơi anh làm việc, vì có quá nhiều việc đang chờ anh trong thời gian anh vắng mặt, chuyển hết hành lý vào nhà, anh quay về căn phòng của mình, vừa đi anh vừa nghĩ quái lạ nhỉ giờ này mà cô ta còn đi đâu, sao không thấy ra chào hỏi mình, đã không ra đón mình ở sân bay thì cũng phải chào hỏi mình khi về nhà chứ, đứng trước căn phòng mà anh đã giành hai năm đau khổ của cuộc đời mình trong đó, anh mỉm cười mọi chuyện từ nay là chấm dứt, sờ lên trái tim anh tự nhủ, phải có thể quá khứ không thể nào quên nhưng bây giờ anh sẽ cố nắm bắt hiện tại, anh không muốn những người mà anh yêu phải đau khổ vì anh nữa, bước hẳn vào trong anh cần dọn dẹp và vứt bỏ đi những thứ đã ám ảnh anh trong một thời gian dài, nhìn thấy lá đơn ly hôn nằm giữa bàn, anh cầm lên xem, cô ta dám vào đây khi anh vắng nhà và đặt nó ở đây hay sao, cô giỏi lắm để xem tôi sẽ xử lý và làm gì cô, một con nhóc ương bướng, cả đời tôi chưa bị ai đánh, thế mà lần đó cô dám tát tôi, lại còn mắng nhiếc không tiếc lời, nhưng tại sao lúc đó mình không đánh cô ta nhỉ, và hình như nhờ những lời đó mà mình đã tỉnh ra thì phải. Nhớ lại lúc đó, ngay lập tức anh gọi điện cho Minh và bảo nó đến gấp.
– Minh, tới nhà tao ngay, tao có chuyện cần nhờ mày.
– Chuyện gì, mà gấp quá thế.
– Đến ngay.
Nghe tiếng cụp máy cái rụp, Minh lắc đầu, cái thằng này đúng là nóng tính hết chỗ nói, mà có bao giờ nó gọi điện gấp gáp cho mình thế này đâu chứ, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, hay là nó lại bị vết thương hành, không phải vì mình vừa mới khám cho nó tối hôm qua mà, có sao đâu, không biết là chuyện gì nhỉ, vừa đi anh vừa nghĩ, cất vội cái xe vào gara, anh phóng thẳng lên phòng của nó, thì thấy nó vẫn bình thường, chỉ có cái mặt là hơi cau có.
– Có chuyện gì thế, mà mày gọi tao gấp quá vậy.
– Mai mày mua vé máy bay, tao và mày sang Nhật.
– Sao, mày đồng ý phẫu thuật rồi hả?
– Ừ.
– Thế Bác Tài đã biết chưa, Hương đã biết chưa?
– Không cần thông báo cho bố tao biết, khi nào sang rồi thông báo cũng được, còn tao cấm mày không được cho cô ta biết.
– Tại sao?
– Không tại sao cả, mày cứ làm như lời tao nói là được.
Tôi nhìn nó không hiểu, đã không cho bác Tài biết thì thôi, mà ngay cả chuyện nó đi cũng không cho Hương biết, chắc là thằng này có chuyện gì với Hương rồi, nhưng mà thôi chỉ cần nó chịu đi phẫu thuật là được, anh vui quá ra về chuẩn bị mà không biết trong lòng Huy lúc này không yên, Huy bấm chuông gọi bác Lý dặn dò bác:
– Mai con sang Nhật phẫu thuật, mọi chuyện ở nhà giao cho bác.
– Thật ư, vậy là cậu đồng ý rồi hả, may quá, thế cậu có dặn dò gì không?
– Có, mỗi ngày bác cứ đưa cơm cho con như thường lệ, bác phải làm như là con có mặt ở nhà, và đặc biệt là bác không được cho cô ta biết là con đã đi.
– Được tôi sẽ làm như vậy.
– Không có chuyện gì nữa, thôi bác về ngủ đi.
– Chào cậu.
Hừm cô dám ly hôn với tôi ư, không bao giờ có chuyện đó đâu tôi sẽ hành hạ cô, và cho cô biết sự ương bướng của cô sẽ phải trả giá như thế nào, hôm nay anh trở về đây là muốn xem thái độ của cô đối với anh sẽ ra sao, nhưng mà anh về suốt một ngày rồi mọi người ai cũng vui vẻ ra chào anh, thế mà cô ta đi đâu cả ngày không thấy, anh muốn hỏi bố mình nhưng thấy ông lảng tránh nên lại thôi, hay là cô ta ở căn phòng ấy, căn phòng tân hôn mà anh thề là sẽ không bao giờ đặt chân đến, nhưng mà thôi ngày mai nhất định anh sẽ gặp được cô ta, sống cùng một nhà mà, cô ta làm sao tránh mặt anh suốt được, yên tâm với ý nghĩ ấy, anh đánh một giấc đến sáng, vì ngày mai còn nhiều chuyện cần anh giải quyết.
Liên tiếp mấy ngày sau đó anh cũng không thấy Hương đâu, anh muốn đem thắc mắc này hỏi cha mình nhưng thấy ông không muốn đề cập đến nên anh đành thôi, ông đã giao lại cho anh toàn bộ công việc làm ăn của mình, vì có quá nhiều việc nên anh phải mất ba tháng thì mọi chuyện mới đi vào quỹ đạo, hôm nay hai cha con anh giành thời gian dạo bộ trong vườn cùng nhau, ngồi suống chiếc ghế đá ở cuối vườn, anh hỏi:
– Có chuyện này con muốn biết?
– Có phải con muốn hỏi là Hương đâu đúng không?
– Đúng vậy, cô ta đâu hả bố, tại sao từ lúc con về đến nay là đã hơn ba tháng rồi mà con không thấy cô ta đâu cả.
– Nó không sống ở đây lâu rồi, nó đã chuyển ra khỏi nhà ngay khi con có quyết định đi phẫu thuật.
– Ba nói sao, cố ta đã bỏ đi từ lúc ấy ư.
– Đúng vậy, mặc dù bố đã nói hết lời, nhưng mà nó không thay đổi quyết định.
– Vậy bây giời bố biết cô ta ở đâu không?
– Bố xin lỗi, bây giờ nó ở đâu bố cũng không biết nữa, vì lúc con đi là lúc con bé cũng sắp thi tốt nghiệp bố có đến gặp nó và khuyên nó về nhà nhưng nó từ chối bố, mặc dù nó không yêu cầu gì nhưng mỗi tháng bố cũng có gởi tiền cho nó, vì hình như nó cũng không có liên lạc lại với gia đình kể từ lúc lấy con.
– Chắc là cô ta mừng lắm vì được bố cứu trợ chứ gì, không phải cô ta lấy con cũng vì gia sản gia đình này hay sao.
– Huy, ông Tài tức giận hét lên, con không được nói Hương thế, nó là một đứa tội nghiệp đã mồ côi mẹ ngay từ lúc nhỏ, ông Dũng lại không quan tâm yêu thương nó nên ngay từ bé nó đã phải tự lo cho mình, nó là một đứa ngoan hiền và đảm đang, trước khi gặp con bố cũng đã nói yêu cầu của bố cho nó biết là nếu hai đứa nên duyên thì đó là điều tuyệt nhất, nếu không thì bố sẽ nhận nó làm con gái và chia cho nó nửa cơ nghiệp nhà này nhưng nó từ chối, số tiền mà bố gởi cho nó trong hai tháng nó chờ thi tốt nghiệp nó đã gởi trả lại cho bố tất cả khi nó nhận được bằng, bố nghĩ là nó muốn trả lại bố ngay khi nhận được nhưng sợ bố buồn nên nó mới gởi trả lại sau này, lúc nó tốt nghiệp bố có lên trường tìm nó nhưng người ta bảo nó đã chuyển đi mất rồi, ngay cả con Hoa bạn thân của nó cũng không biết là nó đã đi đâu, bây giờ mọi chuyện cũng đã xong suôi rồi, con nên đi tìm nó về, bố mong hai đứa có thể nên duyên vợ chồng, nếu không thì con nên giải quyết chuyện hai đứa sao cho êm đẹp đừng làm giang dở và làm khổ nó con ạ, con bé đã đủ bất hạnh lắm rồi.
Ngẫm nghĩ những lời ông nói, anh thấy mình hơi quá đáng khi đánh giá cô là một kẻ ham tiền, nhưng giữa trời đất mênh mông thế này biết cô ta ở đâu mà tìm bây giờ, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy, bận rộn với nhiều công việc, vì anh đã bàn với bố muốn công ty mở rộng thêm chi nhánh, anh dành hẳn ba tháng nữa để nghiên cứu thị trường, suốt thời gian đó anh chỉ bàn luận về công việc với bố, không đả động gì tới chuyện có đi tìm Hương hay không nên dù có muốn ông Tài cũng không dám đề nghị với con, vì thấy nó đang điên đầu với công việc nên lại thôi, nhưng khi thấy mọi chuyện đã dần đi vào ổn định mà không thấy nó nhắc đến chuyện này, không thể chịu đựng hơn được nữa, ông nhắc:
– Huy à, con không định đi tìm Hương hay sao?
– Dạ có, nhưng bây giờ không phải lúc.
– Vậy đến bao giờ con mới đi?
– Sau tháng này bố ạ.
– Ừ, thế thì được, ta rất nhớ con bé, không biết bây giờ con bé đó sống thế nào, có vui hay không?
Ông thở dài bước về phòng, trong lòng tôi cũng ngổn ngang trăm mối, nửa muốn đi tìm cô ta nửa lại không, vì nếu tìm thấy cô ta rồi, thì tôi với cô ta sẽ làm đơn ly dị, nhưng bố tôi lại muốn tôi cho cả hai đứa một thời gian để tìm hiểu nhau, nếu ly hôn ngay thì sợ ông buồn, thôi đành tìm thấy cô ta rồi tính, anh về phòng mình sắp xếp lại va ly quần áo vì bắt đầu từ ngày mai anh có một chuyến công tác xa, công ty của anh mới khai trương thêm một chi nhánh mới anh cần có mặt để điều hành nó, cần phải ngủ một giấc đã vì mai sẽ là một ngày rất dài.
Thế là đã được một năm kể từ khi tôi sống ở đây, đứng giữa đồi núi mênh mông này, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, tôi vốn yêu thiên nhiên từ nhỏ nay được như ước nguyện tôi cảm thấy mình không còn mong muốn gì hơn nữa, cuộc sống với tôi chưa có lúc nào dễ chịu như lúc này, tôi yêu nắng gió ở nơi này, yêu từng cơn mưa bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên đến đây, một mình nằm cô đơn trên giường bệnh tôi cảm thấy tủi thân muốn khóc, tôi không ngờ chỉ một cơn mưa thôi mà làm cho tôi ra nông nỗi này, cái cảm giác ngặm nhấm con người khi ốm thật mạnh mẽ trong cơn mê tôi mơ thấy được mẹ tôi vỗ về chăm sóc, bàn tay mẹ mát quá, nước mắt tôi nhạt nhòa tôi cất giọng gọi mẹ, nhưng khi tôi mở mắt ra thì đó là một người đàn bà xa lạ, bà nhìn tôi mỉm cười:
– Cháu đã đỡ chưa, ta thấy cháu ngất ở ngoài kia nên đem cháu vào bệnh viện này.
– Cảm ơn bác, tôi yếu ớt trả lời
– Thôi cháu nằm xuống đi, mà cháu có muốn ăn gì không?
Tôi bật khóc, tôi cảm động vì được một người đàn bà xa lạ không quen biết mình đã cứu mạng tôi, rồi chăm sóc cho tôi như thế này, kể từ khi mẹ mất đây là người đầu tiên cho tôi cảm giác như tôi đang có mẹ bên cạnh, nhìn thấy tôi khóc bà lo lắng hỏi:
– Con đau ở đâu hả, tại sao lại khóc?
Tôi cố mỉm cười bảo:
– Vì trông bác, giống như mẹ của con vậy
Bà nhìn tôi một lúc rồi bảo tôi:
– Thế con có đồng ý làm con gái nuôi của ta không, nói thực với con ta chỉ có một mình, nên muốn có ai đó cho có bạn ở bên mình, nay thấy con xinh xắn, dễ thương, ngoan hiền, ta muốn có một đứa con gái giống như con.
– Vâng, con đồng ý, tôi ốm lấy bà, vòng tay của bà ấm quá, bà vỗ nhẹ vào lưng tôi như an ủi.
Mỗi ngày bà đều vào thăm tôi, mẹ con tôi nói chuyện rất vui vẻ, tôi kể cho mẹ nghe về cuộc đời mình, nhưng không dám nói đến chuyện tôi bỏ chồng đi chốn, vì sợ bà sẽ chê cười tôi, bà cũng kể cho tôi nghe về cuộc đời bà, bà cười buồn bảo tôi:
– Trước đây, mẹ cũng có yêu một người lúc trẻ, nhưng do hai đứa tính quá trẻ con mà mẹ dang dở đến bây giờ, cũng có nhiều người hỏi mẹ, nhưng mẹ không muốn bước tiếp nữa, còn ông ta thì cũng đã có vợ con rồi, mẹ đã giành cả cuộc đời để đợi chờ một người nhưng mà khi ông ta về thì mọi chuyện cũng đã xong, người ta không tin là mẹ còn đợi người ta nên người ta đã đi trước mẹ, còn mẹ vẫn ở đây, mẹ không muốn nghĩ thêm nữa, bây giờ mẹ vui với mảnh vườn của mình, à mà mẹ còn có một thằng cháu họ hiện tại nó là giám đốc công ty xuất khẩu cà phê, hôm nào con khỏi bệnh mẹ sẽ dẫn con lên gặp nó.
– Vâng.
Ba ngày dài đằng đằng nằm trong phòng bệnh viện tôi mặc dù là một bác sĩ tương lai nhưng cũng không thể nào chịu đựng được cái mùi của sự ốm đau này, thoát khỏi nó tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người, theo về nhà mẹ nuôi tôi, đó là một căn biệt thự xinh xắn màu hồng nhạt, xung quanh toàn là hoa, tôi thích quá reo lên, ôi tuyệt thật, tôi xà ngay xuống hít lấy hương thơm của hoa hồng, hoa cúc, và nhiều loại hoa nữa mà tôi không biết tên, thì ra mẹ nuôi tôi cũng giàu thật mà tôi lại không biết, tôi không muốn người ta nghĩ là tôi lợi dụng bà, nên có ý hơi ngần ngại, như đọc được suy nghĩ của tôi bà bảo:
– Không phải là con hối hận vì nhận ta là mẹ nuôi đấy chứ, tiền bạc đâu có mua nổi tình thương, thôi lại đây nào con gái ngốc, vào nhà đi.
Tôi thấy hơi ngượng cho cái kiểu suy nghĩ của mình, nhưng mà có nhiều chuyện đã xảy ra với tôi nên tôi phải cẩn thận mới được, căn phòng mẹ nuôi xếp cho tôi là một căn phòng có cửa xổ nhìn ra toàn khu vườn, màu sơn tường được sơn màu mà tôi thích nhất, mẹ đã đặt sẵn cho tôi một ít sách trên kệ, mẹ bảo:
– Mẹ hy vọng là con thích mấy cuốn này, đây là mấy cuốn mà mẹ hay đọc, nếu con cần thì mẹ bảo thằng Thái anh họ con nó mua cho.
– Dạ, không cần đâu, bao nhiêu thế này là đủ rồi ạ.
Mẹ giúp tôi mắc quần áo vào tủ, nhìn khung hình của mẹ tôi bà hỏi:
– Đây là mẹ của con?
– Vâng, mẹ con mất khi con còn nhỏ.

Mẹ xin lỗi, chắc là con buồn lắm.
– Vâng, nhưng mà con tin là mẹ luôn ở bên con, nên con không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Bà xoa đầu tôi, rồi cười bảo:
– Cố gắng lên con nhé, chuyện xin làm bác sĩ ở bệnh viện, mẹ đã lo cho con rồi.
– Sao ạ, nhưng mà tại sao mẹ biết?
– Bí mật, mẹ cười nhìn tôi, tuần sau con nên đến đấy nhận công tác.
Thế là tôi được nhận làm việc rồi sao, nhưng mà mẹ tôi là ai mới được chứ, thắc mắc muốn hỏi nhưng mà thôi, từ từ rồi tôi cũng sẽ biết.
Nhìn chiếc bàn trang điểm được thiết kế rất tinh sảo, tôi rất thích nhưng thế này thì tốn tiền mẹ nuôi tôi quá nên tôi bảo mẹ:
– Mẹ à, không cần làm thế này đâu, con ngại lắm con không muốn vì con mà mẹ phải tốn thêm tiền.
Bà bật cười, bẹo vào má tôi:
– Con còn coi mẹ là mẹ của con không, từ bây giờ hãy để mẹ thay mẹ con chăm sóc cho con, vả lại hai chúng ta cần phải dựa vào nhau mà sống đúng không?
– Vâng, tôi lý nhí đáp lại.
Nhìn mấy con gấu bông ở trên giường, chắc là mẹ đã chuẩn bị cho tôi, tôi không ngờ bà lại để ý cả đến điều này, tôi vui quá nước mắt rưng rưng, bà nhìn tôi cười hỏi:
– Thế nào hả con, hài lòng chứ?
– Con hài lòng lắm, cám ơn mẹ.
– Thôi tắm rửa đi, rồi xuống ăn cơm với mẹ, nhà này chỉ có hai mẹ con ta thôi, cô giúp việc bận chuyện gia đình nên xin nghỉ rồi, nay có thêm con nhà ta sẽ đông vui hơn.
– Con sẽ xuống ngay, mẹ chờ con chút.
Bữa ăn diễn ra trong không khí đầm ấm vui vẻ, xong suôi tối giúp mẹ rửa bát. Thấy tôi chắc cũng mệt nên bà bảo:
– Thôi đi ngủ sớm đi con, con cũng mệt rồi.
– Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.
– Ừ, con cũng vậy.
Tạm biệt mẹ nuôi, tôi bước về phòng mình mặc dù đây là lần đầu tiên, nhưng tôi cảm thấy nó đã thuộc về tôi từ lâu lắm rồi, không phải là cảm giác sợ hãi, hay lo lắng khi đứng trước một căn phòng lạ trong một căn nhà lạ mà là một cảm giác thân thương, có phải vì mẹ nuôi tôi chăng, có lẽ là đúng như vậy ở nơi bà tôi luôn cảm thấy được sự che chở, bao dung và tình thương của một người mẹ mà tôi luôn thiếu bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi ngủ ngon sau khi trốn nhà ra đi.:MatCuoi:
Không khí bệnh viện hôm nay náo nhiệt hẳn,cũng phải vì sắp đến ngày lễ rồi mà, tôi mỉm cười phải mua gì tặng mẹ nuôi tôi mới được, vắt óc suy nghĩ tôi không biết bà thích gì để mà mua, đúng rồi tôi sẽ tặng mẹ chiếc khăn tay màu lam, mẹ tôi thích nhất là màu ấy, mà hình như bà cũng không có chiếc khăn ấy thì phải, vậy thì khi nào xong chuyện tôi sẽ ra cửa hàng mua quà cho mẹ tôi, yên tâm về phần quà cáp tôi đứng dậy đi khám bệnh cho bệnh nhân của mình.
Vừa bước vào phòng tôi đã thấy bác sĩ Tuấn ở đấy:
– Hương hả, thế nào đã ăn cơm chưa?
– Dạ em ăn rồi, thế còn anh?
– Anh chưa ăn, nên mới sang đây rủ em đi cùng, tiếc quá nhỉ, thôi anh đi đây.
– Vâng, chào anh, chúc anh ngon miệng.
Tôi mỉm cười đáp lại lời anh, cố che dấu sự bất an trong lòng, kể từ lúc bỏ đi đến giờ, tôi đã cố đóng chặt cửa lòng mình lại, không dám nghĩ đến tình yêu đôi lứa, vì chuyện của tôi và anh ta đã giải quyết xong đâu, tờ ly hôn vẫn nằm trong phòng hắn, tôi đã để lại trước lúc ra đi, và có lẽ giờ này hắn đã về rồi, bố chồng tôi lúc này thế nào, người có khỏe không, con bạn Hoa chắc là nó giận tôi ghê gớm lắm, tôi tự nhủ với lòng thật tình tôi không muốn làm buồn lòng những người yêu thương tôi, nhưng nếu không ra đi thì tôi sợ, chỉ nghĩ đến lúc gặp mặt hắn, tôi biết sử xự với hắn như thế nào, chắc là không đâu, hắn sẽ không tha thứ cho tôi mất, mà tại sao tôi lại sợ hắn đến thế nhỉ, đã sống ở đây được hơn năm rồi, mà tôi không thể nào quên được, cái cám giác bất an cứ đeo đẳng vào tôi mãi, tôi phải cố tươi cười cho mẹ nuôi của tôi vui, tôi không muốn bà phải lo lắng cho tôi nhiều, phải cố gắng quên đi Hương ạ, mày cần phải sống tiếp, không biết là tôi có thể sống với cái cảm giác này suốt đời hay không? mải suy nghĩ, nên mẹ nuôi tôi vào phòng lúc nào mà tôi không biết.
– Hương nghĩ gì mà thần người ra thế?
Tôi giật mình quay lại, nhìn thấy bà, tôi nhoẻn miệng cười
– Dạ, không có gì mẹ ạ, chỉ là vấn đề công việc thôi.
– Thế con đã ăn cơm chưa, mẹ mang cơm cho con này.
– Dạ con ăn rổi, mà mẹ nghỉ ngơi đi, đừng đem cơm cho con nữa, con không muốn vì con mà mẹ thêm cực.
– Có sao đâu, vì mẹ muốn được nhìn thấy con hàng ngày mà, mẹ bật cười nhìn tôi trả lời.
Mặc dù đã ăn rồi, nhưng nhìn thấy cơm mà mẹ mang cho tôi, tôi cầm lấy ăn vài miếng cho mẹ tôi vui lòng, tôi vốn ăn ít nên không thể nào ăn tiếp được nữa, hai mẹ con tôi ngồi nói chuyện
– Thế nào con đã quen không khí làm việc ở đây chưa, đồng nghiệp đối sử với con tốt chứ?
– Dạ con quen rồi, mọi người ở đây đối sử rất tốt với con, nên mẹ không cần phải lo lắng đâu.
– Ừ, nghe con nói mẹ cũng yên lòng, mà không sao vì tình trạng của con thế nào thì ngày nào mà mẹ lại không biết. Bà mỉm cười, nháy mắt nhìn tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại bà, phải mẹ nuôi tôi hiện giờ nằm trong ban quản trị của bệnh viện này, bà cùng với năm người nữa đồng sáng lập nên, khi biết được tôi đã rất sốc không thể nào tin nổi, tôi không tin là mẹ nuôi tôi lại giàu như thế, tôi nửa muốn đi làm tại đây nửa lại không, vì tôi không muốn người ta nghĩ tôi dựa vào mẹ nuôi tôi để mà đi lên, nhưng bà động viên tôi và nói:
– Mẹ biết, con là một đứa có lòng tự trọng, muốn một mình vươn lên, nhưng với lương tâm là một bác sĩ mẹ mong con gạt bỏ những ý nghĩ tầm thường ấy ra khỏi đầu, con chỉ cần cố gắng làm tốt bổn phận của mình là được, đừng quan tâm hay nghĩ nhiều quá đến những dị nghị của mọi người xung quanh, rồi mọi người sẽ hiểu được năng lực của con.
– Vâng, con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn lòng.
– Ngốc ạ, vì con như vậy nên mẹ mới yêu quý con, con là một cô gái trân thành, nhưng nhiều khi phải dũng cảm lên rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Tôi xà vào lòng mẹ tôi, tôi muốn hít hương thơm từ người của bà, bà đã cho tôi được một mái nhà ấm áp, mỗi khi đi làm về, nghĩ có ai đó đang chờ và lo lắng cho mình, cảm giác thật tuyệt, nhớ ngày đầu lên đây, tôi đã cố gắng tìm thuê cho mình một căn nhà trọ, cố gắng chi tiêu dè sẻn những đồng tiền mà tôi kiếm được lúc đi làm thêm, tôi đã muốn đến thành phố này từ lâu, kể từ lúc tôi còn bé, mẹ tôi lúc còn sống luôn mong muốn có một ngày được cùng cả nhà lên đây chơi, nhưng vì tình hình sức khỏe đã không cho phép bà thực hiện điều đó, tôi làm điều này một phần vì muốn thực hiện ước nguyện của mẹ tôi, và vì một phần tôi muốn được lên đây cho thỏa chí tò mò, đã đọc rất nhiều báo chí và xem trên ti vi nên tôi cũng biết ít nhiều về thành phố này, thành phố đẹp rực rỡ lung linh với muôn ngàn hoa, đẹp quá, tôi đã giành cả mấy ngày đầu tiên lên đây chỉ để đi thăm quan, bị mấy cơn mưa bất chợt ngấm vào người tôi cứ nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn không ngờ tôi lại nằm ngất xỉu ngay bên đường, may mà được mẹ nuôi tôi cứu, nghĩ đến lúc đó tôi vẫn còn một chút sợ hãi nhưng mà nhờ vậy tôi mới quen biết được mẹ nuôi tôi, dù sao trong cõi đời này tôi cũng tìm được một người yêu thương tôi thật lòng.
Tôi không biết trả lời bác sĩ Tuấn như thế nào, có nên nhận lời anh ta hay không, mẹ nuôi tôi chỉ mong muốn tôi có cho mình một người bạn trai, nhiều lúc bà hỏi tôi:
– Hương tại sao con sống như thầy tu thế, con không chịu đi đâu cả khi xong việc là sao?
– Con chỉ muốn hai chúng ta sống như thế này, thế mẹ không thích hả?
– Tất nhiên là mẹ muốn rồi, nhưng mà con cũng nên tìm hiểu, và yêu thương ai đi chứ, con không biết là mẹ muốn có cháu từ lâu lắm rồi, có trẻ con trong nhà sẽ rất vui.
Tôi biết nói với bà thế nào đây, tôi không thể nói cho bà biết là tôi đã kết hôn và hiện giờ tôi là một cô dâu bỏ trốn, nhìn ánh mắt mẹ tôi long lanh lên khi nhắc đến trẻ con, tôi chỉ còn biết thở dài, người phụ nữ nào mà chẳng thích có em bé, nhưng mà với tôi thì có lẽ chuyện này không bao giờ xảy ra, quá khứ tôi muốn quên đi quá khứ, nhưng càng ngày nó càng giày vò tôi, khi xong việc ở bệnh viện tôi không dám về nhà, vì không dám đối diện với mẹ tôi, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống trả lời những câu hỏi mà mẹ dành cho tôi, tôi không dám nhìn vào mắt bà, vì tôi sợ mọi chuyện sẽ lộ tẩy hết, thế là lấy cớ bận việc ở bệnh viện, tôi thỉnh thoảng mới về thăm nhà, tôi chỉ muốn tìm quên trong công việc, nhưng xem ra cũng không yên ổn, bác sĩ Tuấn cứ bám diết lấy tôi, mà tôi thì lại không muốn điều này chút nào.
– Hương, tối nay xong sớm em có bận chuyện gì không?
– Dạ không, có chuyện gì không anh?
– À, anh muốn mời em đi chơi?
Tôi lúng túng không biết trả lời anh thế nào? nhìn vẻ mặt của anh, chắc anh đang ngượng lắm khi đưa tay gãi đầu thế này, tôi không muốn anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, nên mọi chuyện kết thúc càng sớm càng tốt, nhưng nếu thẳng thừng quá thì sợ làm anh buồn, mà nếu không thì tôi sẽ không bao giờ rứt ra được, mà tôi sợ nhất là điều này nên tôi bảo anh:
– Em xin lỗi, nhưng em trót hứa với mẹ là về ăn cơm tối ở nhà rồi, em muốn giành thời gian nghỉ lễ này bên mẹ em, vì cũng đã lâu rồi hai mẹ con chưa ăn cơm với nhau.
– Thế à, thôi thì hẹn em lần sau vậy.
Tôi thấy giọng anh có vẻ là buồn chán, chắc anh đã giành biết bao hy vọng vào tôi, tôi nhìn anh bước đi mà như thầm nói “em xin lỗi, em không thể nào tiếp nhận tình cảm của anh được, mong anh thông cảm cho em”, thở dài tôi về phòng mình thu dọn lại đống hồ sơ, tôi muốn hoàn thành nó sớm để còn nộp cho bệnh viện, lúc này thời tiết không tốt lắm nên khoa của tôi có nhiều bệnh nhân hơn thường ngày, tôi đã giành hầu hết thời gian ở đây chỉ để khám bệnh, mổ cho bệnh nhân, tôi hầu như không ngủ đủ giấc từ lâu lắm rồi, tôi cũng không để ý đến nó nữa, vì với tôi công việc là liều thuốc tốt nó giúp tôi quên hết mọi thứ. Mẹ đến bệnh viện thấy tôi trong tình trạng làm việc như điên không có thời gian nghỉ ngơi, bà lo lắng cho tôi nhưng cũng tức giận
– Hương, con muốn chết hay sao, tại sao làm việc mà không có giờ giấc nghỉ ngơi gì hết, con định bỏ bà già này một mình hả, làm gì thì làm con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ?
Thấy bà sụt sịt sắp khóc tôi hoảng quá vội bảo:
– Mẹ yên tâm đi, tại lúc này có nhiều bệnh nhân quá, nên con chỉ cố gắng giúp họ thôi, mà cũng đến kỳ nghỉ lễ rồi, lúc ấy con sẽ giành cả ngày bên mẹ, nên mẹ đừng lo mẹ nhé.
Nghe tôi nói vậy bà đã tươi tỉnh hơn được một chút.
– Thôi con thu xếp đi, vì mẹ đã xin phép cho con nghỉ trước rồi, thấy con làm việc như thế này mẹ không yên tâm được.
– Mẹ đừng lo con khỏe lắm nên không sao đâu, thật ra tôi đã dấu mẹ, vì xấp này ngủ không đủ, tôi lại kém ăn nên cảm thấy nhức đầu, và mệt mỏi, nhưng tôi lại không muốn ngục ngã và cũng không muốn để ai biết nên đã cố tươi tỉnh để mọi người khỏi lo, chị Hồng trưởng khoa rất thích tôi và yêu quý tôi như em gái, nhìn thấy tôi như vậy, chị bảo:
– Mày có về nghỉ ngơi đi không, nếu không lại ngất xỉu ở đây bây giờ.
– Em có sao đâu mà chị khéo lo, em chỉ hơi mệt tí xíu thôi.
Chị lắc đầu thở dài:
– Đúng là ương bướng thật, nhưng mà em có biết là đã làm quá giờ bệnh viện không hả, nghĩ gì thì cũng phải lo cho mình chứ, mà em vẫn còn trẻ phải nghĩ đến chuyện yêu đương đôi lứa dần đi, cứ giành hết thời gian ở đây, thì không khéo thành gái già mất.
Nghe chị nói tôi bật cười:
– Vâng, em cũng mong mình thành gái già.
– Cái con bé này, mày điên hả, lúc đấy thì đừng có hối hận nhe em.
Chị bỏ đi, tôi về phòng mình, nếu chị mà biết chuyện của tôi thì chị sẽ hiểu thôi.
Tôi đang định đi về nhưng có một ca tai nạn giao thông, bệnh nhân đã bị mất nhiều máu, một bên chân đã bị dập nát, bệnh nhân đã bị bất tỉnh, vì ngày lễ nên mọi người đã ra về gần hết chỉ còn lại vài bác sĩ cần trực ban ở đây, tôi thấy vậy mặc dù không phải là ca của mình nhưng tôi muốn ở lại giúp họ, bệnh nhân cần đưa vào phòng mổ gấp, khi mọi chuyện xong suôi thì cũng đã quá khuya rồi, tôi chợt nhớ là đã hứa với mẹ về ăn cơm, thế này thì mẹ sẽ giận tôi mất, vội vớ lấy cái điện thoại tôi gọi cho bà, vì sợ bà vẫn còn đợi tôi:
– A lô, mẹ hả?
– …
– Con xin lỗi, con đã định về sớm, nhưng có một ca tai nạn giao thông mà bệnh viện lại vắng người nên con ở lại giúp, con thật lòng xin lỗi mẹ.
– Hừ, con giỏi lắm lúc nào cũng bệnh viện, lúc nào cũng công việc, khó khăn lắm mẹ con ta mới có một bữa cơm mà con lại.
– Con xin lỗi mà, thôi mai con về mẹ nhé, chúc mẹ ngủ ngon.
– Ừ.
Tôi biết mẹ giận tôi, nhưng mà tôi còn cách nào khác đâu, đang suy ghĩ thì bác sĩ Hùng tới, ông đưa cho tôi lon nước.
– Uống đi cháu, ta không hiểu, hôm nay là ngày lễ mà, lẽ ra lúc này cháu phải ở nhà, hay đi đâu chơi mới đúng chứ?
– Dạ cám ơn bác, tại cháu cũng không có việc gì làm nên ở lại giúp thôi.
– Thế người yêu cháu đâu, anh ta không giận hả?
– Dạ.
Tôi lảng tránh câu trả lời của ông
– Thế còn bác gái, chắc là không giận bác chứ, vì hôm nay bác không về nhà được mà.
– Ừ, nhưng mà nghề nghiệp này nó vậy, có khi đang ngon giấc ở nhà thì có chuông điện thoại thậm chí là hai, ba giờ sáng bệnh viện gọi thì cũng phải đến thôi, lúc đầu mới cưới bả ghen dữ lắm, nhưng sau này thì hết rồi.
Không biết bác nghĩ gì mà ngồi cười một mình, tôi nghĩ chắc là bác đang nghĩ về vợ mình, tình cảm của hai người chắc là rất mặn nồng, tôi nhìn bác rồi suy nghĩ lại mình, tôi không biết số phận mình sẽ đi đến đâu. Tôi cũng giống như nhiều người phụ nữ khác cũng muốn lấy chồng sinh con, nhưng cuộc hôn nhân của tôi có lẽ là cuộc hôn nhân kỳ quặc nhất, bây giờ đứng trước mọi chuyện đã rồi tôi chỉ còn biết trốn ở đây, lao vào làm việc để mong hết ngày qua tháng, tôi muốn về thăm con Hoa, bố chồng tôi và bạn bè trong lớp, nhưng mà không dám, chắc là mọi người buồn tôi lắm, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ đến bố tôi, không biết ông có lo lắng cho tôi, hay nhớ đến đứa con gái này hay không, nhưng hình như có tiếng ai kêu tôi thì phải, mà cũng đến giờ đi khám cho bệnh nhân rồi, mai tôi phải về nhà xin lỗi mẹ tôi mới được.:MatCuoi (67):
Đang từ bệnh viện về nhà tôi đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cả đêm hôm qua không ngủ, tôi có cảm tưởng là mình vừa đi vừa ngủ, mẹ mà trông thấy tôi trong bộ dạng này thì mẹ sẽ xỉu mất, híc chỉ nghĩ đến việc phải xin lỗi mẹ là tôi đã cảm thấy ớn rồi, chắc lần này mẹ sẽ khó mà tha thứ cho tôi quá, vì tôi đã vi phạm không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà thôi kệ, mẹ yêu tôi mà đúng không chắc là mẹ sẽ hiểu thôi, nếu bây giờ mà có cái giường ở đây thì tốt quá tôi sẽ leo lên làm một giấc, tôi đã buồn ngủ lắm rồi, mà hình như hôm nay con đường này dài ra thì phải, con đường với cái tên mà tôi đặt cho nó “Hoa Nhớ” đã trở nên quen thuộc với tôi, nhìn hàng cây hai bên đường xanh thẳm, một màu xanh tự nhiên, đẹp mắt, tôi lần nào đi qua cũng muốn vuốt ve những thân cây này, chắc là chúng đã lớn tuổi rồi, chúng che mát cho mọi người khỏi nắng, mà có ai từng hỏi là chúng có buồn không khi chứng kiến thời gian trôi qua, và đã có ai từng dừng lại cảm ơn chúng vì đã mang màu xanh, màu của hạnh phúc, mang không khí trong lành đến cho mọi người, tôi không biết là trái đất sẽ ra sao nếu không có rừng, có cây có lẽ vì thế mà tôi yêu thiên, mẹ từng nói với tôi:
– Con phải yêu cây, yêu rừng, vì chúng mang lại sự sống trên trái đất cho chúng ta.
Ngày ấy tôi vẫn còn bé, từng được mẹ dẫn đi công viên chơi, với tôi một con bé con chỉ biết vui đùa, nghịch ngợm đâu hiểu được những gì mà mẹ tôi nói, khi nhìn thấy tôi bẻ một cái cây, mẹ bảo:
– Hương à, con không nên làm như thế, con cần phải chăm nom đến chúng, vì như thế chúng mới lớn lên được và như vậy con mới có bóng mát để chơi chứ?
– Vâng, tôi gật đầu nhưng đâu hiểu gì nhiều đâu, chỉ trả lời cho mẹ vui lòng mà thôi.
Hai mẹ con tôi đã trồng rất nhiều hoa ở trong vườn, ngày nào tôi cũng chạy ra chăm sóc cho chúng, mẹ tôi thấy vậy thì vui lắm, nhưng kể từ lúc sức khỏe của mẹ yếu đi mẹ không còn cùng tôi ra vườn nữa, tôi hàng ngày mang cho mẹ vài bông hoa mà tôi đã trồng ở trong vườn, tôi kể cho mẹ nghe chuyện chúng lớn như thế nào, chuyện trường lớp, bạn bè ra sao, mẹ tôi cố gắng mỉm cười, khuôn mặt mẹ nhăn lại vì đau. Những ngày cuối cùng, tôi cầm tay mẹ khóc nấc lên, mẹ nhìn tôi không thốt nên lời, cơn đau đã không cho phép mẹ nói, nhưng trong ánh mắt mẹ là cả một trời yêu thương, mẹ từng nói với tôi dù mẹ có ra đi thì mẹ vẫn mãi là làn mây che nắng cho tôi đi, ngước nhìn lên bầu trời xanh, nhìn vài cụm mây trắng bay bay, tôi nghĩ không biết mẹ tôi trốn ở nơi nào, có phải là mẹ đấy không, sờ lên trái tim mình tôi biết mẹ luôn ở bên tôi, tôi mang hình dáng của mẹ, nụ cười và từng lời nói của mẹ in đậm trong trí nhớ của mình, bức hình của mẹ vẫn còn đây, chắp tay nhìn lên trời tôi nói:
– Mẹ ơi, con gái của mẹ nhớ mẹ nhiều lắm, con cảm ơn mẹ nhiều vì mẹ đã mang đến một người mẹ yêu thương và chăm sóc cho con.

Mắt tôi nhòa lệ, mấy người đi qua đường quay lại nhìn tôi chắc họ nghĩ là tôi đang gặp chuyện gì đó, lấy tay quẹt nước mắt, tôi cứ tưởng công việc có thể làm cho tôi quên đi nhưng mà chỉ làm cho thể xác của tôi mệt mỏi hơn mà thôi, còn tâm hồn thì vẫn vỡ nát như vậy, chắc là cơ thể của tôi cần nghỉ ngơi tôi đã thấy choáng váng lắm rồi.
– Bác yêu cầu con về nhà nghỉ ngay lập tức, con mà có chuyện gì thì mẹ Thu của con không tha cho bác đâu.
Tôi mỉm cười nhìn Bác Hoan, tôi biết bác là bạn tốt của mẹ nuôi tôi, vì thỉnh thoảng bác cũng hay đến nhà tôi chơi, hơn nữa bác còn là giám đốc của bệnh viện này.
– Vâng, con biết rồi, khám xong cho bệnh nhân là con về
– Thôi, để đây cho thằng Tuấn, nó làm cho, con về nghỉ đi.
– Bố anh nói đúng đấy, em về nghỉ đi, mà có cần anh đưa về không?
– Dạ, không cần đâu anh, em còn có chút chuyện, cảm ơn anh nhiều.
Tôi về phòng mình cởi áo blu ra, mắc trên khuy, bóm chán tôi đau đầu quá, vớ tay lấy vỉ thuốc, tôi cần uống một viên để giảm đau, xắp sếp lại giấy tờ, ký nốt vào mấy hồ sơ của bệnh nhân cần theo dõi, tôi mỉm cười chào mọi người rồi ra về, nhưng tôi sực nhớ ra món quà mà tôi định tặng mẹ, may quá tí nữa thì quên, cầm nó trên tay tôi khép cửa lại, bước ra khỏi bệnh viện nhìn hai bên đường tôi thấy mọi người đang tập nập đi làm, đi chơi, đi học, còn tôi thì ngày hôm nay không phải làm gì cả, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghỉ ngơi, mặc chiếc áo khoác vào người, tôi muốn mình đi dạo một chút trước khi về nhà gặp mẹ tôi.
Tôi yêu cái thành phố ngàn hoa này, cái không khí xe lạnh như giúp tôi tỉnh ngủ hẳn, tôi muốn đi chậm lại để tận hưởng không khí buổi sáng, đã lâu lắm tôi mới cho phép mình hít thở không khí trong lành, ngoài mùi thuốc, mùi sát trùng của bệnh viện tôi không còn ngửi thấy mùi gì nữa, vươn vai tôi hít căng không khí vào buồng phổi của mình, thật sảng khoái tôi mỉm cười mà không hay có ai đó đang đứng nhìn tôi
Nghe thấy có người gọi mình, tôi quay lại nhìn thì ra là anh Thái anh nuôi của tôi, tôi vội bước đến xe của anh.
– Chào anh, có chuyện gì mà anh lại ở đây vào sáng sớm thế này.
– Anh đi đón em chứ còn đi đâu, anh định mời em và gì về nhà anh chơi, vì hôm nay là ngày lễ mà, anh gọi điện cho dì, thì dì bảo em vẫn ở bệnh viện suốt đêm qua, nên anh nghĩ cũng tiện đường nên tạt qua đây đón em luôn. Anh mở cửa xe cho tôi vào.
– Này nhóc, anh thấy em lúc này xanh xao quá đấy, làm việc gì cũng vừa thôi, em có biết là gì lo cho em lắm không hả.
– Em biết, nhưng mà bệnh viện nhiều việc quá, mà em thì lại không thể nghỉ được.
– Cả một cái bệnh viện biết bao nhiêu người mà em lo gì, có phải là mình em đảm đương hết đâu, thôi đi cô nhóc đừng có mà biện hộ.
– Em đâu có, anh yên tâm đi em biết sức mình mà.
Anh quay sang cốc vào đầu tôi một cái, rồi nhìn tôi lắc đầu, anh bảo:
– Thôi tôi chịu cô, nhưng mà nếu cô làm cho dì buồn thì cô không yên với tôi đâu.
– Dạ, em biết.
Nghe cái giọng đe dọa của ông anh tôi, tôi phải bật cười, tôi hạnh phúc vì anh lo cho tôi, ở một nơi xa lạ thế này tôi đã tìm cho mình được một người mẹ nuôi và một người anh nuôi thật tốt.
– Anh à, thế còn chị dâu đâu?
– Anh cũng không biết nữa, từ sáng tới giờ anh gọi cho cô ấy nhưng mà không được.
Nhìn mặt anh hơi đỏ, tôi phì cười, Thoa tên người con gái mà anh yêu, có lẽ hai anh chị cũng sắp tính tới chuyện lấy nhau, ngày đầu tiên anh giới thiệu cho tôi biết, nhìn vào mặt anh tôi muốn trêu anh quá nên gọi chị Thoa là chị dâu, từ đó thành quen không sửa được, mà khổ không biết cái anh cù lần của tôi đến bao giờ mới cưới người ta cho tôi nhờ.
– Anh Thái à, hai anh chị đã yêu nhau lâu rồi, mà sao anh không rước chị về luôn đi.
– Anh cũng biết thế nhưng mà anh chưa chuẩn bị được gì cả.
– Anh là thằng ngốc, yêu người như thế mà chưa muốn cưới, em nói thật nhé, đến lúc hối không kịp đâu.
– Em chỉ nói xàm, để từ từ rồi anh tính
– Các anh đúng là đàn ông có khác, lúc có thì không biết giữ để mai sau khi người ta vuột mất thì lại tiếc, anh không thấy là anh Tùng ngày nào cũng lượn lờ quanh chị Thoa hả, ai bảo chị dâu của em xinh đẹp và tốt bụng thế làm gì, mà em thấy anh Tùng hợp với chị Thoa hơn anh, vì anh ấy biết trân trọng chị, chứ như anh hả suốt ngày bù đầu vào công việc, lúc người ta ốm anh cũng không biết, em bó tay với anh luôn đấy.
Nghe tôi nói một hồi anh im lặng tập trung vào lái xe, tôi không biết anh đang nghĩ gì, có vẻ như tôi nói hơi quá, nhưng mà nếu không làm vậy thì anh ấy sẽ không tỉnh ra, nhiều lúc nhìn chị Thoa buồn, tôi cũng tức thay cho chị, anh trai tôi thật ngốc, chị Thoa tốt như thế mà anh lại không quan tâm, tôi rất muốn tác hợp cho hai anh chị nên tôi nghĩ mình phải khích tướng ông anh trai tôi mới được.
– Anh Thái, anh giận em hả?
– Không, anh chỉ nghĩ là anh có ngốc như em nói không thôi?
– Anh ngốc quá rồi còn hỏi.
– Nhưng anh nghĩ đàn ông phải có sự nghiệp có như thế mới lo được cho người con gái mà mình yêu.
– Em không phủ nhận điều đó, nhưng mà anh phải cân bằng chứ, anh lo sự nghiệp thì anh cứ lo, còn quan tâm cho chị ấy thì anh cũng phải chú ý chứ, anh có biết là mỗi lúc gặp buồn vui trong cuộc sống nếu có người yêu ở bên thì còn chuyện gì tuyệt hơn nữa chứ, vì vậy em xin anh làm gì thì làm, anh nên dành thời gian cho chị ấy nhiều hơn, và nên cầu hôn người ta đi.
– Em gái của anh giỏi thật, nói chuyện cứ như người từng trải ý, nhưng mà thật lạ là anh không thấy em có bạn trai, em khuyên anh thì hay lắm, thế còn chuyện của em đến đâu rồi, dì cũng than thở với anh là em suốt ngày chỉ có công việc và công việc, thế là thế nào hả?
– Em khác anh chứ, em chưa yêu ai, vả lại em còn trẻ mà lo gì, tình yêu từ từ rồi nó sẽ đến, có muốn cũng không được, trong khi anh đã có chị Thoa, tình yêu lớn của đời mình thì anh phải biết trân trọng chứ.
– Ha ha ha, anh phá lên cười, em nói chuyện hay thật, anh không thể nào cãi nổi với cái miệng của em, mà sao số anh xui thế không biết khi có một cô em gái ương bướng như em.
– Anh bảo ai ương bướng, em dễ thương thế này mà anh lại bảo em ương bướng là sao, he he anh có biết là hậu quả nếu anh bắt nạt em không hả, em sẽ bảo chị Thoa sử lý anh.
– Thôi cho anh xin, anh chỉ đùa thôi mà.
Nhìn khuôn mặt của anh tôi như không phục lúc này thật là vui, nói chuyện với anh đã làm xua tan đi cái cảm giác u ám ở trong lòng, dù sao thì cũng đến nhà rồi, tôi phải xuống và chào mẹ tôi thôi.
Theo anh bước vào nhà, tôi đã thấy mẹ nuôi tôi ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
– Con chào mẹ.
– Ừ, về rồi hả con, có mệt không?
– Dạ con không sao, con xin lỗi chuyện hôm qua.
– Thôi được rồi, con đi tắm rửa và thay quần áo đi, tí nữa hai mẹ con ta đến nhà Thái chơi.
– Vâng mẹ và anh đợi con tí xíu.
Để mẹ tôi và anh Thái nói chuyện với nhau ở phòng khách, tôi bước lên phòng của mình, lấy bộ quần áo mà tôi cho là đẹp nhất, tôi vào phòng tắm cố giải quyết mọi chuyện cho thật nhanh, mà tính tôi xưa nay vẫn thế, tôi không để ý nhiều vào sắc đẹp của mình, ai cũng bảo tôi xinh sắn, tôi có nụ cười của mẹ, cái tính ương bướng của cha, soi khuôn mặt nhiều đêm không ngủ có lẽ mắt tôi không được trong lắm, cũng phải tôi đang tàn phá sức khỏe của mình mà
Ngồi trên xe đến nhà Thái, do quá mệt nên Hương thiếp đi lúc nào không biết, đến nơi bà Thu nhìn thấy con gái nuôi của mình đang ngủ say xưa như vậy thì mỉm cười lắc đầu cònThái thì nói:
– Đấy dì thấy chưa, nó suốt ngày ở bệnh viện bây giờ dẫn nó đi chơi thì nó lại lăn ra ngủ, bó tay với nó.
Anh lắc đầu nhưng nhìn cô bé ngủ dễ thương quá, mà trong mơ nó thấy gì mà nhoẻn miệng cười thế nhỉ, anh bật cười thích thú, thôi đành bế nó lên phòng anh vậy chứ bây giờ nó đang ngủ ngon mà đánh thức nó dậy thì anh thấy tội nó quá. Hôm nay anh mời dì và nhỏ Hương tới là muốn giới thiệu bạn anh mới lên đây, nó mới mở một công ty sản xuất trà, nên anh cho nó ở nhờ nhà mình, dù gì anh chỉ có một mình, bố mẹ anh đều sống ở nước ngoài cả nên nhà cũng vắng, thế mà nhỏ Hương lại lăn ra ngủ, thì anh biết ăn nói thế nào với thằng bạn đây, thế nào nó cũng cười anh thối mũi, cái con nhỏ Hương này lúc ngủ thì không ngủ lại ngủ đúng vào lúc này có chết anh không chứ.
– Cái con bé Hương này, dì đã bảo nó là phải chú ý sức khỏe, con thấy đấy bây giờ nó ngủ y như heo.
– Thôi để cho nó ngủ dì ạ, nó cũng mệt lắm rồi, để con bế nó lên phòng rồi dì cháu mình nói chuyện, tiện thể con cũng muốn giới thiệu bạn con cho dì biết.
– Vậy thì phiền con, dì đến khổ vì lo cho nó mất.
Thế là Thái bế Hương lên phòng, anh tự hỏi là thằng Phong bạn anh nó dậy chưa, nó mới lên tối hôm qua, chắc là giờ này nó còn đang ngủ, nhưng ngoài dự đoán của anh, anh thấy Phong đang đọc báo trong phòng khách.
– Phong mày dậy rồi à, đây là dì của tao.
Phong đứng lên bước lại gần
– Chào dì, cháu là Phong bạn của Thái.
– Chào cháu.
Phong nhìn người con gái đang ngủ trong tay Thái, anh thắc mắc muốn hỏi, như hiểu được ý nghĩ của thằng bạn, Thái cười bảo:
– Đây là Hương, em gái nuôi của tao.
Phong nhìn kỹ người con gái đang ngủ trong lòng Thái, trong mắt anh có một cái gì đó khác lạ, mặt anh thay đổi màu liên tục, không ai để ý đến điều này, vì nó xảy ra rất nhanh, anh thẫn thờ nhìn Thái bế Hương lên phòng mà không hay bà Thu đang nhìn mình.
Cháu mở công ty sản xuất trà à? Bà Thu nhìn Phong hỏi.
– Vâng, công ty cháu mới khai được mấy tháng nay, nhưng mà do bận việc nên hôm qua cháu mới lên đây được.
– Cháu thấy thành phố này thế nào?
– Cháu rất thích thành phố này, thỉnh thoảng cháu cũng cùng bạn bè tới đây để du lịch, bây giờ thì chắc là cháu sẽ phải ở đây lâu.
Bà Thu nhìn anh cười, bà quan sát anh, bà thấy anh là một con người trầm tĩnh, với một nét đẹp lạnh lùng đầy nam tính, bà nghĩ chắc anh đã làm tan nát trái tim của rất nhiều cô gái.
– Hương là con gái của bác ạ? Giọng anh vang lên cắt đứt suy nghĩ của bà Thu.
– Không, nó chỉ là con gái nuôi của bác thôi.
– Vậy là cô ấy sống với bác.
– Ừ, nhà của hai mẹ con bác cách đây cũng không xa, khi nào rảnh thì mời cháu đến chơi.
– Vâng, cháu sẽ đến khi nào có dịp.
Trong đầu Phong đang đeo một ý nghĩ gì, chính anh cũng không biết, anh không thể nào tin được là gặp được Hương trong hoàn cảnh này, vì anh đã cất công đi tìm cô một năm nay, thế mà lại tìm thấy Hương khi anh nghĩ là có thể suốt đời anh không gặp lại cô được.
Một lúc sau Thái xuống, anh cười nhìn hai người:
– Thế nào, dì đã nói chuyện với Phong chưa?
– Tao và dì Thu đã nói chuyện rồi, Hương vẫn đang ngủ à?
– Ừ, nó ngủ ngon quá, di chuyển như thế mà nó không biết gì, tao nghĩ có ai mang bán nó, nó cũng không biết gì đâu.
– Nó làm như điên ấy, không chú ý giữ gìn sức khỏe gì cả, nhìn sấp này nó xanh sao quá, dì nghĩ phải ép nó đi du lịch ở đâu đó cho khuây khỏa, nếu không con bé sẽ ngã ngục mất.
– Dì nói phải đấy, Thái nói, để cháu xem có chỗ nào thú vị thì mua vé cho nó đi.
– Nếu thế thì dì nhờ cháu, chỉ nghĩ đến con bé thôi là dì lại điên cả đầu.
Phong ngồi nghe hai người nói chuyện với nhau, anh cảm thấy Hương thật may mắn vì được hai người yêu thương chăm sóc cho mình, anh mừng cho cô.
– Cháu đã đặt nhà hàng rồi, lúc nữa chờ Hương dậy, bốn người chúng ta đi ăn.
– Kiểu này thì chỉ ba người chúng ta đi thôi, cứ để cho cái Hương nó ngủ, chắc là nó không thể thức dậy vào lúc này đâu.
– Đành vậy chứ biết làm sao bây giờ.
– Cháu xin lỗi nhưng mà cháu không muốn ăn gì vào lúc này, thôi thì hai dì cháu đi vậy.
– Mày sao vậy Phong, đi ăn với tao đi, mày ở nhà làm gì, bàn tiệc cũng đã đặt rồi.
Từ chối mãi không được anh đành phải đi, mặc dù anh không có lòng dạ nào mà nghĩ đến truyện ăn uống.
Ba người bàn luận với nhau xong, rồi cùng nhau đi, chỉ còn mình Hương ngủ trong phòng, cô say xưa ngủ nên không biết gì cả, cô không biết rằng tai họa thật sự đang chờ cô.
ngủ một giấc dài, khi tôi tỉnh dậy thì đã là 11 giờ trưa, vươn vai, tôi mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm mà không biết mình đang ở nhà anh Thái, nên đầu tôi bị va vào tường.
– Á, lấy tay xoa xoa trán, bây giờ tôi mới quan sát kỹ căn phòng, tôi giật mình nhìn xung quanh, rút cục tôi đang ở đâu đây, tôi nhớ là hôm qua anh Thái đón tôi và mẹ nuôi tới nhà anh chơi, vậy chắc đây là phòng của anh Thái rồi. Xoay theo hướng ngược lại tôi mới tìm được phòng vệ sinh, hic nhà anh này thiết kế lạ quá, giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng, tôi nhớ hôm nay tôi có việc cần làm, ngước nhìn đồng hồ, ôi muộn quá rồi, tôi phải khởi hành ngay mới kịp, đóng cửa phòng lại, tôi bước xuống phòng khách, định gặp anh Thái để cảm ơn anh và xin phép về nhà mình nhưng người mà tôi gặp không phải là anh Thái mà là một người đàn ông lạ đang đứng nhìn tôi.
– Cô dậy rồi à?
– Vâng.
Mặc dù trả lời nhưng tôi không hiểu anh ta là ai, mà sao anh ta lại ở trong căn nhà này, chắc anh ta là bạn của anh Thái.
– Cô ngủ ngon chứ?

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Sự Suy Tàn Của Ngôi Nhà Acsơ
Chẳng hay chút nào
Vẫn chưa đủ
Chử Đồng Tử
Cô Dâu Bỏ Trốn