Hắn thì ngồi dưới bếp nhưng vẫn không thấy nó xuống
– BẢO NHI, ĐỒ ĂN NGON LẮM, CÔ KHÔNG ĂN THÌ ĐỪNG TIẾC NHA- hắn
nói vọng lên
Vẫn không động tĩnh gì
– ĐÙI GÀ NÈ, SƯỜN NÈ, CÁ NÈ, NGON QUÁ… MỪNG LÀ BẢO NHI KHÔNG
ĂN- hắn khơi gơi sự thèm muốn của nó và
5…4…3…2…1…
Cạch, rầm, rầm
– Đồ ăn của tôi, ai cho anh ăn
– Lúc nãy cô nói không ăn mà
– Tôi nói hồi nào, nãy giờ tôi còn không mở miệng, anh đừng
có vu khống
– Thì im lặng có nghĩa là không muốn
– Im lặng là đồng ý, sao anh “thông minh” quá vậy
– Vậy sao bây giờ mới xuống?
– Ờ… tại… tôi thích
– Thôi ăn đi, có năng lượng rồi gây chiến tiếp với cô tiếp.
Chap 13: Những người bạn mới
Nó ăn ngấu nghiến (hix), vừa ăn vừa khen
– Anh làm á hả? Công nhận anh nấu ăn ngon thật!!!
– Tôi mà, đâu có giống như cô- lại móc xỉa ~.~
– Đang ăn nhá… – nó lườm lườm
Thấy vậy nên hắn không nói nữa.
Một loáng sau nó xử gọn, lẹ, sạch sẽ (sư phụ)
– Ờ… Vì anh tạ lỗi với tôi nên anh rửa chén đi nghen- nói
rồi nó chạy lên phòng trốn trước
Hắn chỉ biết lắc đầu nhìn theo, “thôi kệ vậy, rửa hôm nay
cho cô ta hả dạ rồi bữa sau bắt cô ta làm hết
”
Tối đó nó cảm thấy vui vì hắn có vẻ quan tâm tới nó nhưng
trước sau gì cũng sẽ lộ chuyện nấu ăn thôi, thôi kệ, tới đâu thì tới
Nó ngáp một hơi dài rồi chìm vào giấc ngủ (ăn rồi ngủ là
kiếp sống của loài…)
6h35
– Đầu heo!! Cô dậy chưa vậy? Sắp trễ giờ học rồi đó! Hôm nay
là thứ hai, không phải chủ nhật đâu
Vừa nghe xong nó bật dậy “chết rồi, rôm qua mình quên bật
báo thức ~.~”
Lặp lại tình trạng hôm qua, ba chân bốn cẳng chạy đi thay
quần áo cấp tốc, sách tập vở đầy đủ. Lên xe đến trường
Tới trường, nó vừa bước chân vào cổng thì mọi con mắt đổ dồn
về phía nó
“Sao vậy nhỉ? Sao ai cũng nhìn mình, hồi nãy mình quên rửa
mặt hả?”
Rồi nó chạy vào nhà vệ sinh
– Lạ quá, đâu có dính gì đâu. Hôm nay mọi người bị gì vậy
trời??? (ngây thơ quá xá)
Chợt nó nhìn trong gương thì thấy ba đứa nào lạ hoắc đứng
sau lưng nó. Nó quay lại định đi ra thì bị một con nhỏ đẩy ngược vào, vì nó
chưa chuẩn bị thế mà ở đây lại trơn nên làm nó va vào tường
– Làm cái gì vậy?- Nó tức tối quát
– Mày là đứa nào mà dám đi chung xe với Prince vậy hả?- một
đứa quát lại, xem ra cũng tức tối lắm
– Lại nữa sao? Sao mấy người rãnh quá vậy? không có việc gì
làm hả hay sao mà cứ ngồi theo dõi người ta hoài như vậy? Lại còn Prince nữa
chứ. Nói thật với mấy người, hắn ta đối với tôi chẳng là gì cả. Chẳng đẹp trai
cũng chẳng tốt bụng, lại càng không hề galang… Cho nên đừng có tìm tôi mà gây
sự nữa, thích thì cứ tìm hắn
Vụt… một con nhỉ đưa tay định tát nó nhưng nó đã cản tay
con nhỏ lại
– Mấy người đừng có hở ra là động tay động chân, cứ như vậy
thì không ai thèm để ý đâu
– Con này gan thật, đập cho nó một trận đi tụi bây- câu nói
của con nhỏ đó cũng là tiếng còi bắt đầu trận chiến
Đối với nó, ba đứa này là chuyện nhỏ, nhưng hôm nay nó quyết
không gây thêm thù nữa, nó không đánh trả mà chỉ thủ thế và né đòn
5” sau
– Mệt chưa? Các cô nghĩ là có đánh lại tôi không? Biết đều mà
dừng lại đi trước khi tôi ra tay!
Ba con nhỏ nghe nó nói có phần nhụt chí nên dừng lại, không
dám manh động gì thêm vì nãy giờ tụi nó đánh cật lực, vung tay múa chân mà có
“chưởng” trúng nó cái nào đâu
“Không biết sẽ còn gặp bao nhiêu chuyện nữa, mệt quá!!”
Vừa vào tới lớp nó đã bị Mi, Lam lôi ra ngoài
– Nè, vụ đồn mày với anh Phong đi học chung là sao vậy?- Mi
hỏi nó mặt hình sự
– Ơ… tao… “chết rồi, nói sao đây”
– Mày trả lời đi chứ! Không lẽ là thật hả?- Lam sốt ruột
– Ơ… Không phải đâu… Đúng là tao với hắn có đi chung nhưng
mà là tao đi nhờ hắn
– Thật không?
– Thật! Tụi bây đừng có nghĩ bậy rồi giận tao đó
(Nói vậy mà cũng tin)
– Thôi, vô lớp đi
Nó vô lớp nằm lên bàn (cái bàn cũng như cái giường)
“Trời ơi, không biết giấu chuyện này được bao lâu đây”
– Chào các em- Tiếng cô giáo chủ nhiệm
“Ủa, tiếng đầu là môn hóa chứ có phải là môn anh đâu”- nó
nghĩ nhưng vẫn nằm ì trên bàn
– Hôm nay lớp chúng ta sẽ nhận thêm ba thành viên mới. Các em
mau vào đi
Ba chàng trai bước vào, tầm chừng 1m75, mặt cười tươi rói
– Chào các bạn, mình tên là Phạm Đăng Duy là học sinh mới,
mong các bạn giúp đỡ- nói rồi anh chàng nở nụ cười chết người
PROFILE
Tên: Phạm Đăng Duy
Ngoại hình: Khuôn mặt baby, nụ cười hút hồn, body chuẩn
Gia thế: Con của nhà kinh doanh lớn. Đai đen Karate, bạn
thân của Phong, Long, Quân
Nghe Duy nói cô cũng xao xuyến (^- ^)
– Còn mình là Hoàng Thiên Long- Anh chàng nháy mắt một cái
làm cho cô và mấy học sinh nữ muốn xỉu
PROFILE
Tên: Hoàng Thiên Long
Ngoại hình: Khuôn mặt quyến rũ, body chuẩn, mắt nâu
Gia thế: Con của tập đoàn địa ốc họ Hoàng lớn nhất nước,
Karate đai đen, bạn thân của Phong, Duy, Quân
– Mình là Lâm Trọng Quân- Quân thì kết hợp cả hai của Duy và
Long, cười lên để lộ cái răng khểnh và nháy mắt tinh ranh làm cho mấy nhỏ con
gái hét rần trời. Cô đứng đó cũng mún hét lắm mà giáo viên thì phải giữ thể
diện (~^- ^~)
PROFILE
Tên: Lâm Trọng Quân
Ngoại hình: Đẹp trai không thua kém Phong, có cái răng khểnh
cười lên là mún xỉu, body chuẩn
Gia thế: Cậu chủ của công ti bất động sản lớn, cũng đai đen
nhưng là teakwondo. Bạn thân của Long, Duy và…
– Lâm Trọng Quân???- Nghe cái tên nó liền bật dậy- sao nghe
quen quá vậy??
– Các em muốn ngồi ở đâu- cô chủ nhiệm lên tiếng sau khi hồn
nhập lại vào xác
– Em muốn ngồi sau chỗ Phong ạ!!- Duy và Long đồng thanh
Còn quân thì không nói gì chỉ đi xuống kéo bàn qua kế bên nó
Long và Duy thì lấy bàn ghế ra sau lưng hắn với nó ngồi
Chap14
Đây là chỗ ngồi của các bác í trong lớp ~^- ^~
***
[FC][FC] – [FC][FC] – [FC][FC] – [FC][FC]
[FC][FC] – [FC][Tr ] – [Mi][Lam] – [FC][FC]
[FC][FC] – – – [Hắn] [ nó ] [Quân] – – [FC]
– – – – – – – – – – – – – – – [Long] – [Duy]
***
(Toàn là FC. (Tr) là Trang í mấy bạn)
– Quân, em không ngồi như vậy được- cô thấy Quân thản nhiên
quá độ liền lên tiếng
– Cô cho em ngồi đây đi, em chỉ thích ngồi đây- Quân sử dụng
“nam nhân kế” cười thật tươi, lộ ra chiếc răng khểnh làm cô siêu lòng (tg cũng
siêu lòng ^^)
– Thôi được
Long, Duy, Quân là bạn của nhau ở bên nước ngoài cùng về đây học, thấy hành động lạ lùng của Quân nên nhào tới hỏi
– Mày bị gì vậy, mới gặp con người ta mà tươm tướp vậy hả – Long giễu cợt
– Tươm tướp cái đầu tụi bây! Xin giới thiệu cho hai “BẠN” biết, đây là bạn thân tao Nguyễn Hoàng Bảo Nhi
– Hả? Mới gặp mà thân rồi- Duy ngạc nhiên
– Mày điều tra nhanh quá vậy, mới có 2” mà điều tra được đầy đủ tên con người ta rồi- Long trêu ghẹo
Nãy giờ nó thì ngơ ngác con nai vàng chẳng hiểu cái “mô tê” gì hết
– Bạn là…?- nó thắc mắc
– Nhi không nhớ Quân hả? Quân với Nhi lúc nhỏ đã chơi thân
với nhau. Hai đứa lúc nào cũng vui vẻ cho tới khi gia đìn… – Quân đang nói thì
bị nó bịt miệng
***
Kí ức ùa về
Tại sân sau của một ngôi nhà lớn có 2 đứa nhóc đang chơi
rượt bắt nhau
– Mau đứng lại ta sẽ bắt được ngươi- tiếng thằng nhóc hét to
Thằng nhóc đuổi theo con nhỏ, tiếng cười của 2 đứa trẻ vang vọng cả một bầu trời cho tới khi đứa bé gái bị té và trầy cả cái đầu gối
– Huhuhu, đau quá à- nó khóc rân lên
– Nhi có sao không vậy?- Thằng nhóc lo lắng
– Đau quá à, tại Quân hết đó, Quân rượt theo Nhi nên Nhi mới bị chảy máu nè, huhu (chuyên gia đỗ lỗi cho người khác là đây)
– Thôi Quân xin lỗi, vào nhà kêu mẹ sức thuốc cho hết chảy máu- thằng nhóc Quân cõng con nhỏ chạy vào nhà
Vào nhà thấy chân nó thì mẹ nó cũng suy ra được mọi chuyện bà mắng yêu chúng
– Lần sau mấy đứa không được chạy nhảy như vậy nữa biết chưa?
– Dạ biết rồi- Nhi từ gương mặt đang thút thít chuyển qua cười tươi rói
– Nhi hết đau chưa- Quân cầm cái chân nó lên nhìn qua nhìn lại
– Hết òi, hihi
Vậy là hai đứa nhỏ lại giỡn râm ran
– Quân ơi, sau này Nhi với Quân mãi mãi là bạn tốt của nhau nha
– Ừ
Và tiếng cười của hai đứa nhỏ cứ vang vọng trời xanh
– Đúng rồi, ánh mắt này, khuôn mặt này, con người này, đúng rồi – nó nhận ra người bạn cũ mừng rỡ
Chỉ có Phong là im lặng từ nãy đến giờ
– Ê Phong! thấy bạn mày về không mừng hả? Sao im thin thít vậy?- Long nhào lên
Long, Phong, Duy là bạn thân của nhau, nhưng vì gia đình bắt đi du học nên 3 năm trước Long với Duy đã “chia tay” Phong để lên đường
Hắn nhìn nó với Quân vui vẻ mà lòng khó chịu
– Các em im lặng, hôm nay chúng ta học bài mới- Cô hóa vừa vào lớp đã cầm thước gõ vào bảng rầm rầm và hét to vì cái lớp cứ nháo nhào lên thừ khi có 3 anh chàng vào lớp
Bây giờ thì hắn mới cử động, lấy cuốn tập quăng lên bàn nó
– Chép đi- ra lệnh
– Sao cậu không tự chép!- Quân bức xúc khi thấy nó bị ăn hiếp
(giả điên chứ ai ăn hiếp được nó ^.^)
– Thôi! Quân đừng có quan tâm tới cái tên đáng gét đó- nó
quay qua nói với quan
Thấy nó bênh Quân, hắn gắt
– Cô kêu ai là tên đáng gét???
– Vậy anh nghĩ anh có đáng yêu không?- nó móc
– Cô!… Cô quên hợp đồng rồi à?- hắn trợn mắt (nhìn ghê lắm
cơ O.O)
– Tạm thời không sử dụng hợp đồng trong 5”
– Hợp đồng ghi không thời hạn đó đồ con heo
– Anh mới là heo á!
– Cô là heo
– Anh á
– Cô á
…
– BẢO NHI- cô kêu… à không cô hét tên nó
– Dạ!!!!… – nó lùng tùng đứng lên
– Đây là lớp học chứ có phải là cái chợ đâu mà em thích nói
lúc nào thì nói như vậy!!- Đáng lẽ là bà cô sẽ bỏ qua, nhưng tại vì đụng đến
Phong, thần tượng của lòng bả ~^^~ nên mới như vậy
– Thưa cô… tại… – nó biện minh
– Không tại gì hết, nói chuyện có nghĩa là hiểu bài rồi, lên
bảng làm bài cho tôi
Nó tức tối đi lên bảng
Cô rút trong cặp cuốn sách nâng cao mở ra một bài tập đưa
cho nó làm. Cũng may là nó đã xem trước bài và làm thử mấy bài cơ bản rồi nên
bài nâng cao không khó cho mấy, nhưng cũng làm cho nó phải toát mồ hôi thì mới
giải được.
– Các em im lặng, hôm nay chúng ta học bài mới- Cô hóa vừa vào lớp đã cầm thước gõ vào bảng rầm rầm và hét to vì cái lớp cứ nháo nhào lên thừ khi có 3 anh chàng vào lớp
Bây giờ thì hắn mới cử động, lấy cuốn tập quăng lên bàn nó
– Chép đi- ra lệnh
– Sao cậu không tự chép!- Quân bức xúc khi thấy nó bị ăn hiếp (giả điên chứ ai ăn hiếp được nó ^.^)
– Thôi! Quân đừng có quan tâm tới cái tên đáng gét đó- nó quay qua nói với quan
Thấy nó bênh Quân, hắn gắt
– Cô kêu ai là tên đáng gét???
– Vậy anh nghĩ anh có đáng yêu không?- nó móc
– Cô!… Cô quên hợp đồng rồi à?- hắn trợn mắt (nhìn ghê lắm cơ O.O)
– Tạm thời không sử dụng hợp đồng trong 5”
– Hợp đồng ghi không thời hạn đó đồ con heo
– Anh mới là heo á!
– Cô là heo
– Anh á
– Cô á
…
– BẢO NHI- cô kêu… à không cô hét tên nó
– Dạ!!!!… – nó lùng tùng đứng lên
– Đây là lớp học chứ có phải là cái chợ đâu mà em thích nói lúc nào thì nói như vậy!!- Đáng lẽ là bà cô sẽ bỏ qua, nhưng tại vì đụng đến Phong, thần tượng của lòng bả ~^^~ nên mới như vậy
– Thưa cô… tại… – nó biện minh
– Không tại gì hết, nói chuyện có nghĩa là hiểu bài rồi, lên bảng làm bài cho tôi
Nó tức tối đi lên bảng
Cô rút trong cặp cuốn sách nâng cao mở ra một bài tập đưa cho nó làm. Cũng may là nó đã xem trước bài và làm thử mấy bài cơ bản rồi nên bài nâng cao không khó cho mấy, nhưng cũng làm cho nó phải toát mồ hôi thì mới giải được.
– Ừm… thiếu rồi. Xuống dưới lớp đứng hết tiết cho tôi
– Dạ??? Nhưng… em giải được rồi mà
(Biết nó thiếu gì không)
Thật là ức hết sức, nó chỉ thiếu có dấu chấm hết bài thôi mà lại cho nó xuống dưới lớp đứng, “ax, điên thật, Sao cô không bắt hắn chứ? Tức quá!”
– Lần đầu tiên tao thấy thằng Phong cải nhau với người khác, lại là con gái nữa!- Long nói nhỏ với Duy
Duy lấy tay vuốt cằm (không có râu mà cũng bày đặt ^^) làm ra vẻ suy tư, rồi đưa ra một câu kết luận
– Ừ!- kết luận ngắn gọn
Long cốc vào đầu Duy
– Làm nãy giờ tao tưởng mày nghĩ ra cái gì, cuối cùng lại “Ừ”- Long nhại lại giọng nói của Duy
Nó đứng nhìn mà nhăn mặt, đợi cô quay lên bảng nó cúi xuống
– Hai anh là bạn Phong hả?
– Ừ, có gì hông
– Hèn chi, tình cách y như nhau, cứ như là vừa bước ra từ 3TK vậy ^^
– 3TK là cái gì?- Long thắc mắc
Nó chuẩn bị sẵn tư thế rồi trả lời
– 3TK là: Trung Tâm Thần Kinh đó. Hahaha- Nói xong nó liền chạy đi
Hai tên ngồi ngớ mặt, lần đầu tiên có đứa con gái nói bọn hắn bị thần kinh
Cùng lúc đó
– Ê mày! anh chàng Long dễ thương quá ha!!!- Mi nói với Lam
– Ừ, nhưng Duy dễ thương hơn
– Kệ, ai cũng dễ thương ^- ^
10”…20”…40”
– Mỏi chân quá, máu dồn hết xuống chân rồi, hixhix, chắc trên não mình hết máu rồi quá!!
Quân thì cứ lo cho nó, ngồi không yên. Một chút lại quay xuống hỏi nó có mệt không, có mỏi không
Hắn thì chỉ ngồi im khuôn mặt lạnh tanh, không nói gì
Nó thì lại thấy tức khi hắn cứ như vậy
– Bữa nay hắn uống lộn thuốc hay sao vậy trời- nó lẩm bẩm
Chap 15: Tò mò
Reng… reng
– Oa, mừng quá. Đứng chút nữa chắc mình xỉu mất- nó mừng rỡ chạy về chỗ
– Nhi có mỏi chân không?- Quân lo lắng
– Nhi không sao^^, tí nữa Quân xuống căn tin không?
– OK!
Nói chuyện với Quân mà nó cứ thấy nhột nhột, quay qua thì thấy hắn đang nhìn nó chằm chằm
– Nhìn gì vậy?
– … – không trả lời
Không thèm để ý tới hắn nữa, nó quay qua nói chuyện với Quân. Nó có nhiều chuyện muốn nói lắm. Tại lúc nhỏ bị “chia cắt” nên bây giờ mới “thèm” nói như vậy
– Quân nè, Quân đi du học ở đâu mà quen được hai ông đó vậy?- nó chỉ tay về hướng Long với Duy, nheo mắt
– À, Quân đi du học Mĩ nên gặp 2 người đó, bạn thân của Quân biết tụi nó cũng là người Việt Nam rồi 3 đứa rủ nhau về Việt Nam học một chuyến, về đây thì Quân gặp được Nhi ^^
– Ừ, mà Quân nè, chuyện gia đình Nhi, Quân đừng cho ai biết nha (chuyện gì vậy?)- nó nói nhỏ với Quân
– Ừ! Mà dạo này Nhi sống sao rồi? Ở đâu?
– Ờ… Vẫn chạy nhong nhong được… – nó không biết nên nói với Quân như thế nào chuyện nó ở nhà Phong- Thôi, cô vào lớp rồi kìa- Cô xuất hiện như vị cứu tinh của nó
Tiếng học trôi qua, nó định lôi Quân xuống căn tin thì cái âm thanh đáng gét đó lại vang lên
– Đồ ăn, 5”- chỉ có 4 chữ của hắn thôi mà cứ như là cực hình với nó
– Haiz…, Quân xuống trước với Mi, Lam đi. Nhi chạy tới chỗ này một cái
– Nhi đi đâu vậy? Mà cậu ta nói cái gì????
– Ờ, Nhi xuống rồi lên liền à
“Đi mua nhanh đi, sao cô cứ đứng nói nhiều với tên đó hoài vậy!!! Bực mình”- hắn tức tối – 4p30s (anh ý ghen kìa >.<) - Ax- nó lườm hắn một phát – Nhi đi nha, lên liền à! Rồi nó ba chân bốn cẳng chạy xuống căn tin. Hôm nay không hiểu sao căn tin đông ngẹt. Nó chen lấn, xô đẩy, vật lộn kịch liệt... cuối cùng cũng mua được, nhưng kết cục lại chậm 2p39s (~_~!) - Trễ 2p39s - Thông cảm đi, hôm nay đông quá nên mới chậm- nó thành khẩn - Tôi sẽ tính sổ với cô sau - Ừ, vậy tính sau đi, tôi đi đây Hắn ngồi nhìn theo bóng nó khuất dần mà cảm thấy khó chịu, hắn không muốn ăn nữa, hôm nay nó không cãi nhau với hắn nên có cảm giác thiếu thiếu, lại thấy nó quan tâm tới một tên con trai khác, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Chạy xuống tới nơi - Mi, Lam, Quân, đợi lâu không? - Mày đi đâu vậy hả? để tụi tao với anh này... - Mi nói - À! Sorry, tao quên giới thiệu với tụi bây đây là Quân, bạn thân tao- nó vừa nói vừa lấy tay kẹp cổ Quân - Quân, đây là Mi và Lam bạn thân Nhi - Chào anh, rất vui được làm quen- Lam hớn hở - Me too- Mi cũng không kém Rồi 2 con lại tiếp tục cái phần hồn lìa khỏi xác ngay sau đó... - Ê, ê, bây giờ là giờ ăn, không phải giờ ngồi chờ hoàng tử nhá!- nó huơ huơ tay trước mặt Mi, Lam- 3 người ngồi vào bàn đi, để Nhi đi - Nhi ngồi đi, để đó Quân - Thôi, Nhi đi cho nhanh, sắp hết giờ rồi - Khỏi lo, ngồi xem tài nghệ của Quân đây nè!! Quân tiến đến quầy thức ăn rồi hô to - MẤY BẠN CHO MÌNH VÀO VỚI (ặx) Quân vừa dứt lời thì mọi hoạt động dừng lại, mọi người quay lại tìm nơi phát ra âm thanh “lạ lùng” đó - Quân ơi, Nhi đã nói là để Nhi mà, không được thì để Nhi, sao lại giành chứ!!!- nó ngồi ôm mặt xấu hổ thay Quân (~.~!) Mọi con mắt đổ dồn về phía Quân Tíc tắc... tíc tắc... - Tản ra tụi bây ơi... - một con nhỏ lên tiếng Cả đám tản qua hai bên - O______A- nó nhìn mà mắt một con chữ O một con chữ A ( mắt bồ câu con đậu con bay ) Nhưng chỉ có một nữa là tản ra, một nửa mấy nàng đều tản ra, một nữa là mấy chàng thì phản tác dụng, (còn chàng nào “bị” tác dụng thì tác giả xin chịu) mấy nàng phải sử dụng vũ lực để lôi ra (con gái trường này toàn là...) - Cảm ơn các bạn- Quân cúi đầu tạ lễ Cả đám con gái theo phản xạ tự dưng đứa nào đứa nấy cũng cúi theo (nhất bái thiên địa ~_~) Quân mua về một đống đồ ăn - Sao, thấy tái năng của Quân chưa?- Quân nháy mắt với nó cười tươi - Xì... Tại Quân ăn gian, sử dụng cái nhan sắc “nghiêng thùng, đổ thúng” (ca dao, tục ngữ mới) của Quân thôi - Gì chứ! Phải là “nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá ngợp chứ - Haha... đúng đúng- nó cười hả hả, đưa ngón tay trỏ lên hưởng ứng Quay qua Mi Lam - Ăn đi tụi bây - ... - mơ màng - Lại ở trên mây, tao cho tụi bây chết nè- nó cầm đũa gõ vào đầu hai con bạn - Aaaa... Đau, con quỉ - Ăn đi, không hoàng tử đến rước là ăn không kịp đó- cười gian - Hoàng tử... gì chứ!- hai con nhỏ lắp bắp - Hehe, tao nói trùng rồi chứ gì Bốn đứa đang ngồi ăn ngon ơ thì có một con nhỏ gương mặt xinh xắn, da trắng trẻo, dễ thương... nói chung là đẹp đi tới - Mình ngồi đây được không?- con nhỏ đứng kế bên chỗ Quân - ... - im re - Này, bạn ơi, mình ngồi đây được chứ!! Quân quay qua nó, ánh mắt cầu cứu... - Ờ... xin lỗi bạn, nhưng chỗ đó có người rồi, hì- nó đuổi khéo Con nhỏ định dặt mông xuống, nghe nó nói nên ngượng ngùng bỏ đi - Sao người ta hỏi mà không trả lời?- nó nhìn Quân mắt chớp chớp, mặt gian gian - Ờ... thì... - Quân ngại nên cứ ờ rồi thì - Sắp hết giờ rồi, ăn đi mày- Mi thấy Quân bí thế quá nên gỡ vây dùm - Gì chứ ăn thì mày khỏi nhắc- ngốn mấy muỗng một lần (^.^) Cuối cùng thì bữa ăn kết thúc Nó đi cùng với Quân mà cứ cười nói rôm rả, Quân luôn pha trò làm nó cười, vào lớp thì bọn hắn cũng biến đâu mất, nhưng nó cũng chẳng để ý Đang giữa tiết học thì 3 tên bước vào Duy tiến lên trước, nhìn cô cười tươi rói - Thưa cô em vào lớp ạ!- cô ngất ngây Xong! vậy là cả 3 về chỗ êm xuôi, trót lọt Lúc này thì nó mới để ý, quay xuống chỗ Duy và Long - Mấy anh mới đi đâu vậy? - Đi đâu hỏi làm gì? - Ờ... hỏi cho biết thôi Rồi Duy với Long nhìn nhau cười gian - Cô thật sự muốn biết à! “Sao mặt hai tên này gian quá vậy trời, thôi, tránh trước cho lành” - Ơ... thôi, không hỏi nữa - Để tôi nói cho nghe - Không nghe, không nghe... - nó bịt tai lại - Thật ra, tụi tôi mới... mới... “Ax, không nhịn nổi nữa” - Mới làm gì??? - Mới... Chap 16: Hậu quả - Làm gì? - Mới... BẮT ĐƯỢC CON GIÁN NÀY NÈÈÈ - Ááá... Vừa nhìn thấy con gián Duy đưa lên, mắt nó lập tức nhận thông tin và chuyển về não “Gián kìa, sợ quá, ngừng hoạt động đi”. Và như vậy, đi sau tiếng hét của nó là não ngừng hoạt động dẫn đến “bất tỉnh nhân sự” Và cái hậu quả đó dẫn đến việc Duy và Long bị Quân tức giận quát vào mặt - YA, hai đứa tụi bây có biết là Nhi sợ gián lắm không hả??? - Tụi tao... chỉ định chọc nhỏ thôi... không ngờ Hắn thì lại nhường lại phần xử tội cho Quân, còn mình thì bế xốc nó lên và đưa xuống phòng y tế trong con mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra của mọi người, đặc biệt là cô giáo “Sao tụi nhỏ không xin phép mình mà làm càng nhỉ, Phong ga lăng thật, ước gì đó là... mình (Cô mơ tưởng quá cô ơi ^.^!)” Tại phòng y tế, sau khi chị trực phòng khám cho nó xong, hắn hỏi một câu cụt ngủn - Cô ta có sao không? - Không sao, chỉ là hoảng quá nên ngất thôi, em vào đi, chị có việc đi chút. Rồi chị y tá đi mất, để lại hắn với nó trong phòng Ngồi kế bên nó, nhìn nó nằm ngủ, hắn khẽ vuốt những lọn tóc rối - Đúng là ngốc, có con gián thôi cũng sợ- lẩm bẩm một mình, hắn nhìn nó chăm chú - Sợ quá... sợ quá... - nó lại tiếp tục nhớ lại cái quá khứ Hắn nắm lấy tay nó, hắn chưa bao giờ làm vậy với người con gái nào, phải chăng hắn muốn giúp nó cảm thấy an toàn và xua đi sợ hãi. - Ba mẹ ơi... chị ơi... đừng bỏ con... đừng bỏ con mà... - nó bỗng hét lên trong vô vọng và đâu đớn, chợt một giọt nước lăn dài trên khóe mắt. Hắn bỗng dưng đau lòng, siết chặt tay nó hơn Nó bật dậy, một giọt, hai giọt,... nước mắt nó rơi, nó vẫn chưa quên được cái quá khứ đó, khóc trong lặng thầm Nó đã tự hứa với lòng mình là phải cứng rắn, phải vui vẻ để ba mẹ nó được vui ở thế giới khác. Nó đưa tay gạt đi dòng nước mắt Nhưng... “tay mình bị kẹt cái gì vậy nhỉ???” Quay lại thì thấy hắn đang ngồi thù lù ở đó đang nắm bàn tay “ngọc ngà” của mình, nó giật mình, rút tay lại hét toáng lên - Anh làm gì vậy hả? Bỏ tay tôi ra, cái đồ xàm xỡ - Ơ... xin lỗi- hắn nói lí nhí, mặt đỏ lên, vội bỏ ra ngoài “Sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại nhìn mình như vậy? không lẽ lúc nãy mình đã nói gì sao???” Đi trên hành lang, hàng vạn câu hỏi, thắc mắc vây lấy hắn “Tại sao cô ta lại như vậy, mọi chuyện là như thế nào? Ba mẹ cô ta đâu có bỏ cô ta, chỉ là cô ta chuyển qua nhà mình thôi mà! Có chuyện gì đó rất lạ, phải kêu người điều tra xem” Rút điện thoại và gọi Tít... tít - Alô- một giọng nói từ đầu dây vang lên - Chú điều tra cho tôi về Nguyễn Hoàng Bảo Nhi, nhà ở... được chứ! Hãy báo cho tôi nhanh nhất có thể- hắn cúp máy rồi về lớp Vừa gặp hắn, Quân đã hỏi tới tập - Bảo Nhi đâu rồi? Cô ấy có bị gì không? Đã tỉnh lại chưa? Trả lời đi! - Rồi! - Thế thì tốt Quân vui mừng và hai tên kia cũng vậy, nhưng Quân vui là vì nó đã tỉnh còn Duy và Long mừng là vì nó đã tỉnh và không bị Quân cho một tràng giáo huấn thứ hai nào là “ không biết suy nghĩ...” nào là “ gây chết người” nào là “...” Trong khi Quân ngồi chờ sự xuất hiện của nó trên lớp thì nó lại lợi dụng cơ hội, trốn luôn ở dưới. Giờ về Bốn tên cùng hai con bạn nó xuống tìm xem nó “chết” ở đâu rồi - Hai đứa bây gây ra chuyện này nên sách cặp cho Nhi đi!- Quân quăng cái cặp cho Duy với Long - Ờ... - thểu não - Mỗi đứa sách một bên. OK!- Duy “chia sẻ” với Long - OK! Đi được một quãng thì hai tên lại chí chóe - Ê thằng kia! mày sách hay là cầm cho có vậy hả?- Duy bực mình khi thấy Long đi mà cứ khom khom để “nhẹ” bớt (có cái cặp mà cũng làm biếng ~_____~) - Tại mày lấy con gián hù nhỏ, làm tao bị vạ lây nên mày sách đi - Mày cũng có phần mà, muốn chối hả? - Tao đâu có nghĩ là con gián giả mà nhỏ đó cũng sợ! - Vậy mày sách đi- Duy quăng qua cho Long - Mày xách đi- Long quăng lại cho Duy (=______=) Cả hai cứ đẩy qua đẩy lại mà tới nơi rồi cũng không hay - E hèm- nó đứng trước phòng y tế, khoanh tay trước ngực - Hế lu Nhi dễ thương, hì hì - Hai người định cưới giãn hòa à? - Ờ... tụi này xin lỗi vì đã làm vậy, tụi này không biết là “bạn” Nhi sợ gián... - Long thành thẩn - Và... - nó thúc - Tụi này thật con nít- Duy thêm vào - Và... - Tụi này thật quá đáng- Long ráng “tìm từ” để nói - Và... - Tụi này... tụi này... - Để tôi nói dùm cho. Các anh thật ngu ngốc... đáng gét... dở hơi... mất nhân tính... - Mỗi chữ, mỗi câu nó nói ra là kèm theo một cú đánh “khuyến mãi” - Ááááá... tụi tôi biết lỗi rồi... Đừng đánh nữa...aaaaa Nó đuổi Long với Duy chạy vòng vòng quanh sân trường, cả đám đứng ôm bụng cười ha hả, cứ như vậy, cho tới khi hai cô bạn Mi, Lam bắt đầu đau lòng, nhào vô kéo nó ra thì mới thôi (^- - - - - ^) - Quân chở Nhi về nha- Quân đề nghị - Ok, ok- mừng rỡ “Thoát nạn rồi... ” Không chần chừ, nó nhảy lên chiếc Nouvor của Quân - Này... này- hắn í ới gọi theo Chap 17: Tôi sẽ theo đuổi cô ấy Trên đường - Bây giờ Nhi ở đâu để Quân chở về? - Ờ... - Sao vậy?? - Ờ... khu nhà riêng, biệt thự V... - Sao?- ngạc nhiên O.O - Ở nhờ thôi, không có gì đâu, hì “Sao cái địa chỉ nghe quen quen nhỉ?”- Quân đang cố năng óc nhớ ra Đến nơi “Phải nhanh thôi, hắn về là hỏng hết”- nghĩ rồi nó tìm cách để “tiễn” Quân về trước - Thôi, Quân về đi, mai gặp nha, bye- nó vẫy vẫy tay (đang xua đuổi ý mà!!) Quân vừa quay đầu xe thì... - Ủa, Quân tới nhà hả? Sao “bạn” Nhi không mời vào nhà?- hắn từ đâu bước ra, mặt gian tà kinh khủng - Ax... - nó tức mà máu muốn tuôn trào - Ủa? Nhi ở với... - Quân ngạc nhiên “Thảo nào mình thấy địa chỉ quen quen” Nó không biết nói gì, tự dưng thấy có lỗi với Quân quá, nhưng nếu như cái tên Phong đáng gét đó không xuất hiện thì đâu có chuyện gì xảy ra, rồi nó quyết định kéo Quân lại tạ lỗi - Xin lỗi Quân nha, Nhi không cố ý giấu Quân đâu, chỉ là không biết nói như thế nào... - nó cúi mặt - Hơi thất vọng, nhưng không sao. Vào nhà đi – Quân cười tươi Hắn bỏ vào nhà trước rồi. Vào nhà gì mà nó phải leo lên xe cho Quân chở vào. Nghĩ lại thì thấy hắn bắt nó dọn dẹp nhà cửa là còn “hiền”, chứ hắn mà bắt ra cắt cỏ... nó không dám nghĩ tới nữa. Vào tới nơi thì thấy hắn ngồi xem ti vi, hình như cái cuộc đời hắn ngoài xem ti vi với ăn hiếp nó thì không biết làm gì khác thì phải. Nó nhào tới - Ê! Mở Cartoon Network coi đi- nhí nhố - Không thích - Xí... đồ ích kỉ, không thèm. Đứng lên bỏ đi, nhưng nó đâu phải là cái đứa dễ bỏ cuộc như vậy đâu, bỏ cuộc sớm thì đâu còn là nó nữa. Thế là nó vòng ra sau, chộp ngay cái điều khiển từ tay hắn. - Đưa đây - Không, ai lấy được là của người đó, plè plè- nó lè lưỡi Được toại nguyện, nó hí hửng hưởng thụ thành quả “If only you could see the tears in the world you left behind If only you could heal my heart just one more time Even when I close my eyes There's an image of your face And once again I come I'll realise You're a loss I can't replace” Điện thoại hắn reo rồi hắn bỏ ra ngoài. Nó thì con mắt cứ dán vô màn hình, có để ý gì đâu, cứ xem rồi hồi hộp, hấp dẫn (~__~!) - Nói đi- chính style của hắn, cụt ngũn như vậy - Thưa cậu chủ, xong rồi, Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là con nuôi của ông bà Trương. Năm 8 tuổi thì gia đình gặp hỏa hoạn, sau đó thì được đưa vào trại trẻ mồ côi và ở với ông bà Trương tới bây giờ, trước đó thì không tìm được thông tin gì nữa. - Được rồi- cúp máy “Cô ta là con nuôi sao? Đúng rồi, ba cô ta họ Trương còn cô ta họ Nguyễn, sao mình không để ý nhỉ? Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại bị chuyển vào trại trẻ mồ côi” Hắn quay vào nhà, nhìn nó và Quân cười nói rôm rả, hắn cảm thấy khó chịu. “Sao không về đi chứ, ở đây làm gì, rắc rối!!”- hắn muốn đuổi Quân đi cho khuất mắt, nhưng sợ nó lại giận nên thôi - À Quên, khách tới nhà mà không mời nước nhỉ, Quân uống gì không?- nó hỏi Quân - Hì, cho Quân chai nước suối - Ok, có liền - Lấy tôi li nước cam- “chướng mắt, cho bỏ gét” hành động nói lên tất cả (~.~!) - Tự lấy đi, anh mơ hả - Hợp đồng, muốn không... - gương mặt đểu giả *tay móc túi tìm gì đó* - ĐỢI CHÚT- nó hét vào mặt hắn “hở chút là hợp đồng, bực mình thật” Quân ngồi ngơ ngác, mặt ngu luôn, không hiểu chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên Quân thấy con nhỏ ương bướng như nó nghe lời người khác. - NÈ!- Thả li nước lên bàn cái cạch Rồi tới chỗ Quân nó lại đổi mặt khác (người đa nhân cách) - Của Quân nè- ngọt quá ^_^ Rồi lại tiếp tục xem ti vi, tiếp tục cười nói vui vẻ, xem như hắn là cục đất, không thèm quan tâm. Làm hắn khó chịu “day dứt” không yên - Này đồ ngốc!- gây sự - Gì? - Ờ... lấy tôi lon pepsi - Anh mới uống li nước cam chưa đủ hay sao mà còn đời uống pepsi? Bộ muốn uống rồi “xả” luôn một lần hả???? - Tôi thích, lấy đi Hậm hực, nó bước đi mà dậm chân rầm rầm xuống đất (tội nghiệp nền gạch, tôi tình chi!!!), đi xuống bếp Cùng lúc đó, tại phòng khách - Cậu đang ghen à?- Quân đang im lặng thì lên tiếng sau một hồi quan sát và đưa ra kết luận - Gì?... nói nhảm gì vậy- hắn giật mình, nhưng rồi lại lấy lại vẻ lạnh lùng của mình - Không có gì! Tôi chỉ hỏi thôi, chỉ là muốn biết cậu có thích Nhi hay không, nếu không thì tốt quá, từ giờ tôi sẽ THEO ĐUỔI NHI- Quân nhấn mạnh Hắn biến sắc, định nói gì đó nhưng thây nó lên nên thôi - Nè! Uống cho bể bụng anh đi. Đừng có mà kêu tôi lấy nữa!!- nó cầm lên cả chai pepsi bự để trước mặt hắn. - Tôi nói là lon pepsi chứ có phải là chai pepsi đâu- hắn tức giận, từ lúc nghe Quân nói hắn bắt đầu khó chịu - Thì uống chai đi cho nó nhiều - Không thích “Bực mình thật, đúng là âm binh hiện hình” Đành lê thân bước đi lần nữa - Thôi, Nhi ngồi đi, để Quân lấy cho - Thiệt hả, ở nhà bếp á, cái tủ lạnh to thiệt to á, xuống là thấy à- nó xổ một tràn - Ok, Nhi ngồi đi Nó chưa kịp đặt mông xuống ghế, thì cái âm thanh đáng gét đó lại vang lên - Tôi muốn cô lấy - Ax, anh quá đáng nó vừa vừa thôi chứ!... Haizzz, Quân ngồi đi để Nhi lấy - Vậy hai đứa đi lấy! - Ok ^- ^ Hắn nhìn theo mà khó chịu lắm, muốn ăn tươi nuốt sống Quân luôn ý, nếu hắn là quỷ thì chắc Quân khó sống Tại nhà bếp - Trứa rồi, Nhi đi ăn không? Mắt nó sáng rỡ - Ăn! Ở đâu? - Ok, vậy thì đi tới nơi rồi biết Vừa đưa nước cho hắn, no và Quân kéo nhau đi (trốn trước đây mà) - Đi đâu đó?- mặt hằm hằm - Đi ăn, đi không?- đáp lại khuôn mặt giận dữ của hắn thì nó cười tươi rói làm hắn tự dưng nguôi giận mất tiêu - Được thôi Chap 18: Dị ứng - Này, cất xe đi, đi xe của tôi cho thoải mái- hắn đề nghị - Ừ, cũng được Khoảng 5” sau, một chiếc xe Lamborghini màu bạc láng bóng chạy tới. Chiếc xe dừng lại, người tài xế xuống xe chạy đền trước mặt hắn rồi cúi đầu chào - Cậu chủ - Ông về đi, tôi sẽ tự lái - Vâng Bác tài xế tới mở cửa cho nó và Quân lên xe, nó ngồi vào xe mà khoái chí “Wow, hắn ta giàu thật, đi siêu xe của thế giới cơ, sướng quá” Hắn phóng ga một phát làm nó giật mình thoát khỏi suy nghĩ - Này, anh làm cái gì mà như ăn cướp vậy hả. Đúng là... - ... - im re “Tôi nói mà anh không trả lời à! Được thôi, tôi sẽ làm cho anh mở miệng mới thôi”- cái suy nghĩ đen tối đó cứ nhảy vòng vòng trên đầu nó, thúc ép sự hớn hở và gian tà trong gương mặt không mấy “ngây thơ” - Sao tự dưng anh đuổi bác tài về vậy? Bộ thích làm ôsin cho tôi hả- kèm theo câu nói của nó là gương mặt gian không tả nổi - Không! Chỉ là tôi không muốn ông ấy thấy tôi cho con heo như cô lên xe, làm xấu xe thôi- mặt hắn lúc này có thể nói là gian hơn cả mặt nó mà chẳng ai có thể thấy được bởi vẻ lạnh lùng của mình Câu nói của hắn làm nó tức mà máu muốn dâng trào - Anh mới là con heo á - Cô á! - Anh á! - Cô á! - Anh á! - THÔI- Quân lên tiếng cắt dứt cái điệp khúc “á” của tụi nó, đồng thời để bảo vệ cái màng nhĩ của mình Nó nhìn Quân tìm một sự “đồng minh”, mắt long lanh “lừa tình” - Hắn mới là con heo phải không Quân? Quân nhìn mặt nó mà bỗng chốc đỏ mặt “Sao lại nhìn mình như vậy chứ???”, bối rối Quân quay đi - Ờ... không ai là heo hết, tới nơi rồi, Nhi có định ăn hay không? hay muốn ngồi đây cãi nhau?? - Ăn chớ Nó nhanh chóng bước xuống xe, gì chứ ăn thì không thể bỏ qua được. Cái câu châm ngôn của nó là “có thực mới vực được đạo”, cho nên ăn là trên hết Trước mặt nó hiện giờ là một cái nhà hàng hải sản với cái bảng hiệu to đùng “Restaurant In The Lake”. Sở dĩ có tên đó là vì cái nhà hàng nằm ngay giữa cái hồ và được nối với đất liền nhờ một cây cầu với hàng người đang ngồi câu cá Nó hớn hở chạy tới chạy lui, cứ như đứa con nít lần đầu thấy người ta câu cá vậy - Quân ơi, tí ăn xong đi câu cá nha!!- hí hửng - Ừ- Quân mỉm cười Quân lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng vui vẻ mỉm cười với nó trong khi đó thì cái tên Phong đó chỉ thích chọc nó thì mới vui được - Đầu heo sao mà biết câu cá! - Nè, không chọc tôi thì anh khó chịu trong người hả cái đồ đáng gét Cuộc chiến của tụi nó cứ như vậy, bắt đầu vì những lí do thật là củ chuối và cũng kết thúc bằng cái sự tức giận của nó Người quản lí đưa tụi nó đến cái bàn ngay bên cạnh thành hồ. Nó ngồi ngay giữa, hai bên là Quân và hắn (cho tác giả ngồi giữa đi ^.^)không khí mát mẻ, những đợt gió lùa vào làm tóc nó bay bay, thưởng thức cuộc sống, yên bình mà hạnh phúc Quân kêu thức ăn dọn đầy cả bàn Vừa thấy thức ăn là mắt nó sáng rỡ, cầm đũa và gắp gắp gắp... Đang ăn thì Quân gắp thức ăn cho nó - Nhi ăn cái này đi Là người lịch sự thì người khác gắp cho mình thì mình phải biết gắp lại, nó cũng là một người lịch sự nên cũng gắp bỏ vào chén Quân - Ừ, Quân ăn cái này đi- cười tươi “Ăn thì ăn đi, cứ gắp qua gắp lại, con heo như cô mà cũng biết gắp đồ cho người khác sao? Mà đã gắp thì phải gắp cho đều chứ!!”- hắn ngồi nhìn mà sởn gai ốc, khó chịu muốn “bức tóc, móc mắt” (kinh khủng thật) - Anh ăn đi, làm gì mà nhìn hoài vậy? Bộ anh ăn bằng mắt hả??? - ... - không nói gì “Cần gì cô chứ, tôi tự gắp cũng được” rồi bắt đầu cầm đũa Một lúc sau - Aaaaa, món gì mà cay quá vậy?- nó lè cưỡi, nhăn mặt - Đồ ngốc- trong khi nó đang cay muốn xè khói mà hắn lại phun ra một từ ngắn gọn như vậy Nó cứ gắp, món nào cũng gắp, gắp đến nỗi gắp luôn ớt người ta để trang trí mà không biết, và hậu quả là như vầy đây, lè lưỡi nước mắt chảy ròng ròng... (~___~!) - Cái đó là ớt, có phải là đồ ăn đâu- Quân lắc đầu thua luôn với nó rồi đưa cho nó chai nước. - Không ăn món đó nữa, ăn cái khác. Kèm theo lời nói là hành động, nó lại gắp thức ăn lia lịa trừ “món đó” Chợt Rầm Nó đập tay xuống bàn một phát - Quân à... trong... mấy món này... có rong biển không vậy? - Có, Nhi bị gì vậy - Chết rồi... Nhi bị dị ứng, khó thở quá, tí nữa sẽ nổi ngứa đầy người thôi... Từ nhỏ nó đã bị dị ứng với rong biển, khổ nỗi trong món ăn lại trộn chung một ít nên nó không biết, thành ra hậu quả là dị ứng “hoành hành” - Thanh toán đi, tôi đi lấy xe, nhanh lên, dị ứng của cô ta thuộc dạng nặng, không nhanh thì không được đâu Để lại Quân với nó, hắn chạy đi “Cô ta cũng bị dị ứng với rong biển?... triệu chứng cũng giống mình? Sao giống...?”- hắn không tin vào suy nghĩ của mình. Lấy xe thật nhanh Nó được đưa đến một phòng mạch gần đó - Phải chích thuốc mới giảm được sao?- Quân hét - Sao? Cháu không chích đâu... cho cháu uống thuốc đi ạ- nó khó nhọc nói - Thuốc không đủ khả năng làm giảm dị ứng của cháu!- bác sĩ giải thích - Không! vậy thôi cháu không chích đâu Nó đứng dậy định bỏ đi nhưng hắn lại đẩy nó ngồi xuống - Chích thuốc đi Quân kéo tay hắn, Quân biết điều nó sợ sau con gián là chích thuốc vì lúc nhỏ có lần vì đang chích thuốc mà ống chích lại bị gãy nữa chừng, đã đau càng đau hơn, nó bị bác sĩ bóp vào vết thương để ép cái cây kim ra, cho nên nó tởn tới già, cho tiền nó cũng không dám cho ông, bà nào chích nữa - Không có cách khác sao? - Nếu để lâu thì dị ứng sẽ tăng và hại tới tính mạng - Thật sao “Xin lỗi Nhi, nhưng vì tốt cho Nhi thôi” Quân biết là nói thì không thể nào thành công được nên chạy đến giữ tay nó. Nhưng nó lại dùng hết sức mình mà vùng vẫy, miệng không ngừng hét - Không, đừng... Bốp - Cậu làm gì vậy hả?- Quân gắt - Nếu tôi không làm vậy thì cho dù mười người cũng không giữ im cô ta để chích cho đúng được Nó ngất đi sau khi được hắn “tặng” cho một cú vào gáy Bốn giờ sau, nó tỉnh lại, với cái đầu quay vòng, đến khi trái đất đã ngừng quay và cái đầu nó cũng ngừng theo thì nó mới thấy Quân đang ngồi gục mặt cạnh giường, còn hắn thì đang ngồi ở góc phòng “Đang ăn mà? sao mình lại ở đây? Bị gì vậy nhỉ? Ax, sao đau đầu quá, chẳng nhớ được gì (nhưng ăn thì nhớ)” (Chắc là bị đánh mạnh quá nên quên luôn òi) Nó lay Quân dậy để giải đáp thắc mắc của mình - Nhi tỉnh rồi hả? - Sao Nhi lại ở đây? Đang ăn mà!!! - Nhi không nhớ gì hả? - Không nhớ thật sao? - Ừ- Nó lắc đầu, thật sự là chẳng nhớ gì hết chỉ nhớ là ăn trúng miếng ớt thôi (!-!) - Không lẽ đánh mạnh như vậy sao? Quân kể cho nó nghe, từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết và cái chi tiết cuối cùng cũng là cái làm cho nó bực mình vì cái chi tiết đó mà đầu nó vẫn còn quay vòng vòng. Nó sấn tới chỗ hắn - Ya- Đá vào chân hắn Hắn mở mắt ra, nhìn nó có thoáng gì đó vui vui nhưng không ai thấy được. Đứng lên và nhìn chằm chằm nó (bị gì vậy nhỉ?) - Sao anh dám đánh tôi hả? - Muốn đánh lại à? Đánh đi Nó giơ tay lên, nhưng... nhìn mắt hắn sợ quá, lại nhớ tới chuyện lần trước, đánh không lại hắn, lần này thua mà Quân thấy thì tiêu... - Hứ, vì tốt cho tôi nên... tha cho anh đó Rời khỏi phòng khám với sự luyến tiếc của nó (không phải tiếc phòng khám đâu) - Không được câu cá rồi =_= - Thôi để bữa khác, bây giờ Quân dẫn Nhi đi hội chợ chịu không? gần đây mới mở cái hội chợ - Đi, chắc vui lắm đây, hehe- nó cười khoái chí tại lâu rồi có đi đâu chơi đâu, mà lần đi chơi gần đây nhất là cái lần nó “được” hai con bạn dụ ra gặp hắn và “được” hắn cho tập thể dục Chap 19: Hội chợ Chiếc xe chạy vào bãi, mọi ánh nhìn đều hướng vào nó, chiếc siêu xe của thế giới, có thể nói hắn là một trong số ít ỏi những người có được chiếc xe này ở Việt Nam. Các anh mắt tò mò lại càng tăng lên khi cái cửa xe bật ra, ai cũng muốn biết chủ nhân của chiếc xe là ai, người có giống xe không (người sao giống xe được trời), và quả nhiên. Hắn và Quân vừa bước xuống xe là những ánh nhìn hâm mộ trầm trồ của các cô gái. Không ít lời bàn tán xôn xao, nó nhận được những ánh mắt khác nhau, hâm mộ có, thù gét có, hình viên đạn có,...Nhưng một đứa lanh chanh lóc chóc như nó thì để ý gì đến mấy điều đó, nó chỉ nhìn mấy gian hàng trò chơi mà nhày tưng tưng Chạy tới nắm tay Quân kéo đi mà nó không để ý mặt Quân đang đỏ lên. Nó kéo Quân tới một gian hàng có tên là “Monter attack”. Nơi có các tấm bìa mang hình những con quái vật chạy qua chạy lại. Nó từng chơi trò này trên mạng rồi nên nghĩ “dễ ẹt, mình sẽ hạ hết cả đám tụi nó khakha (tự kĩ)” - Chơi trò này đi Quân - Ok 5...4...3...2...1... một loạt quái vật chạy ngang qua Đoàng... đoàng Nó cầm súng “nả” liên tục vào mấy con quái vật, mà khổ nổi, có 15 viên đạn thôi mà nó nhắm một con bắn hoài hổng trúng viên nào - Ax, trò này chẳng giống trên mạng gì cả, chơi ăn gian thật, tụi bây không đứng yên thì sao mà bắn hả- nó bực mình nhìn mấy con quái vật bằng ánh mắt hình viên đạn - Cho Nhi nè!- Quân bắn trúng đến 12 phát được ông chủ cho cái túi xách (hình như túi khuyến mãi ổng đem ra làm quà tặng á ~_~ nhưng mà nhìn cũng dễ thương lắm!). Cái túi có dây bắt chéo một bên Nó chộp lấy và đeo vào - Thanks Quân, hihi Rồi chạy qua chạy lại, nó lại phát hiện ra mục tiêu mới... - A, chơi cái kia đi Quân, cái kia nhìn vui quá - Cái nào?... Nhi là con gái mà thích chơi cái đó hả?- Quân sửng sốt khi thấy nó chỉ vào trò chơi “Thử xem bạn mạnh bao nhiêu?” Đúng vậy, đó là cái trò mà người ta cầm cái búa bự khổng lồ đập một phát và phần thưởng tăng lên theo từng cấp độ khác nhau - Cái đó vui mà, chơi đi Nó kéo tay Quân lại rồi sắn tay áo lên như kiểu sắp đi đánh nhau vậy. Cầm búa lên dùng hết sức... - Hây... Bụp Ting...Ting...Ting...� ��... - Sao? Đập mạnh như vậy mà chỉ lên 3 nấc thôi hả? Cái máy kia, đồ lừa đảo, mày có biết chấm điểm không vậy hả... - miệng nói, chân không ngừng đá vào cái máy vì “chấm điểm” cho nó 3/15 như vậy làm nó không vừa lòng và hậu quả là cái máy đang chịu tội (+_+) Quân phải nhào tới kéo nó ra trước khi ông chủ nổi đóa lên vì nó phá hoại tài sản của mình rồi cầm búa đập đầu nó (Amen) Đáng ra thì nó được thưởng mấy... cục kẹo. Nhưng cái thành tích phá hoại tài sản của công người khác, có cho đồ ăn thì nó cũng không dám quay lại lấy mấy cục kẹo - Thôi, chơi phóng phi tiêu đi Nhi Quân kéo nó tới gian hàng phóng phi tiêu - Ok Nhưng, cảm thấy thiếu thiếu gì ấy nhỉ? À, thiếu hắn, nó quay qua hỏi hắn tức nhiên là không thể thiếu yếu tố mỉa mai và chọc cho tăng nhiệt độ. - Anh chơi không? Sao cứ đi vòng vòng không vậy? không chừng người ta tưởng anh ăn trộm đó- mặt gian tà - Không thích- ngắn gọn Nó bĩu môi, phí lời làm gì với một tên lạnh lùng và đáng gét như hắn. Bắt đầu tiếp niềm vui của riêng mình, nó lấy mấy cái phi tiêu, nhiệm vụ của nó bây giờ là phải phóng trúng vào các lá bài được đặt thưa thớt trên tường “Ax, để cách xa như vậy thì làm sao mà trúng được chứ... A, hay là mình làm giống trên phim nhỉ? (phim Mr.Bean ý) Lấy lá bài gắn vô rồi ném là thắng chắc thôi,hehe” Nó cười gian xảo nhưng lại được dập tắt nhanh chóng khi phát hiện ra là mình thiếu một yếu tố quan trọng - Bài đâu mà gắn???- hét lên tức tối - Bài ở kia kìa- Quân chỉ - Ờ... Chuẩn bị tinh thần, tạo dáng(=_=), tập trung cao độ, vào thế phóng Phập... phập Kết quả: HỤT... - Hụt hết rồi, còn một cái à, liều ăn nhiều vậy... Nó nhắm mắt lại và phóng theo quán tính Tập trung cao độ, cảm giác bằng tay, tai, não,... nói chung là gì cũng được ngoại trừ mắt Phập - Aaaa... trúng rồi... Yeah, yeah- nó nắm tay Quân, nhảy tưng tưng mà nào có biết đâu lúc nó nhắm mắt lại Quân đã lấy một cái phi tiêu khác phóng trúng, chứ thiệt ra cái của nó “theo quán tính” đi đâu luôn rồi (~^- ^~) “Ngốc thật”- hắn chỉ biết lắc đầu vì sự ngu ngơ của nó, nghĩ lại thì cảm thấy, tại sao nó có thể vui trước gia đình như vậy, còn hắn thì không? Và phần thưởng của nó (vì nhắm mắt) là một con vịt nhựa để cho nó chơi lúc đi tắm (~_~) - Haizzz..., cái bác này thật là, làm như mình con nít không bằng... - Cô nghĩ là mình lớn lắm sao hả đồ ngốc?- lại móc - Hứ, kệ tôi, anh ném... à quên, anh phi được như tôi không mà nói - Rõ ngốc- xúc tích “Cái tên đáng gét này, giỏi như tôi đi rồi hãy nói chứ(tưởng bở), không được nên gây sự chứ gì”- nó muốn nhào vô đập vào đầu hắn mà đâu có dám, vì hắn cao hơn nó một cái đầu và hắn “võ công thâm hậu” hơn nó. Phát hiện mục tiêu, nó liền lên tiếng thách đấu. Mục tiêu của nó là trò ném lon. Nơi có 3 cái lon chồng lên nhau làm sao trong 3 lần chơi mà phải đổ được cả 3 và vấn để ở đây là mấy cái lon được chồng thẳng đứng chứ không chồng theo kim tự tháp. Cho nên có thể thấy, để đổ được thì rất khó - Tôi thách anh thắng được trò đó - Được thôi, mở mắt to ra mà nhìn Hắn tới lấy 3 trái banh, tạo dáng (~_~), tập trung cao độ,... Vụt... vụt... vụt... Không gian bỗng im lặng bất thường Ào...ào...ào Nó há hốc mồm, theo sau tiếng những cái lon đổ là... - Hú...hú...hú “anh đó giỏi quá”...”Đã đẹp trai mà còn chơi giỏi”... “người đâu mà hoàn hảo thấy sợ”... - một thứ tạp âm Nó giật mình nhìn lại, trời đất, chỗ này đã bị vây kín lại, mọi người nhào tới để xem hắn ném, hắn cứ như người nổi tiếng vậy, nhưng câu nó nghe được nhiều nhất đó là “vừa lạnh lùng, manly, hấp dẫn”... Đúng vậy, đám con gái bị cuốn hút bởi vẻ bề ngoài của hắn, bởi vẻ lạnh lùng bên ngoài. Còn Quân thì ấm áp quá nên ít cô bám theo. Hắn thắng được phần thưởng “lớn” nhất của trò chơi. Phần thưởng là một... con thỏ bông “bự” bằng hai gang tay (~^- ^~ giải nhất đây ư, keo quá xá). Hắn cầm con thỏ bỏ đi một mạch Nó chạy theo - Oa... Cho tôi đi... (thách cho đã rồi xin) - Không- hắn thốt lên một từ mà nó như vỡ thành từng mảnh “Tôi phải có được nó”