– Hả?
– Có gì mà bà há hốc miệng thế?
– Thì chuyện bà kể tôi sốc quá chứ sao?
– Uhm, thư tình hẹn hò của bà đó!
– Bà thấy chưa? Đã bảo cho tôi đi cùng thì ko cho!
– Ờ cho bà đi cùng để cùng bị tẩn giống tui à?
– Hiiii. Mà cũng may thật!
– Đó, biết bộ mặt bà rồi mà! Biết thế ******* gọi bà đến ăn đồ ba tui nấu nữa.
– Vậy ko phải sợ lộ chuyện mới gọi tôi đi cùng đó chứ! – Nhỏ Trang hếch mặt hỏi trúng tim đen nó.
– Hai đứa vào ăn cơm đi!
– Dạ!
– A đc ăn rồi!
“Cốp”
– A!
– Bà cẩn thận cái miệng đó! Kẻo ko đc ăn lại còn “phù mỏ” như chơi!
****
– Vĩnh Quân ăn nhiều vào cháu nhé! – Mẹ nó gắp tới tấp thức ăn cho Vĩnh Quân.
– Dạ…
– Ăn nhiều vào! Toàn món bác trai nấu cả đấy! Ngon lắm! – Vừa nói bà lại gắp thêm món “Thịt rau trộn”
– Dạ…
– Mẹ! Sao gặp cho Vĩnh Quân nhiều vậy?
– Ơ hay con bé này! Người ta vất vả phụ đạo chúng mày ko công, phải đc bồi bổ chứ! Còn chúng mày, liệu thần hồn, hôm tới thầy mà gửi bài kiểm tra điểm kém thì đừng trách!
– Dạ, mẹ ăn món này đi! Món mới bố nhỉ? – Nó vội né khéo mẹ nó, cứ nhắc đến chuyện học hành là y như rằng nó lại lảng sang chuyện khác.
– Cám ơn, cô chỉ giỏi đánh trống lảng thôi! Món này hôm qua bố cô nấu tôi ăn rồi!
Nhỏ Trang, Vĩnh Quân, bé Tũn và cả bố nó cũng phì cười, khiến mặt nó đỏ ứng vì xấu hổ. Nó quay sang liếc xéo nhỏ bạn và Vĩnh Quân, bé Tũn khôn hơn quay sang ăn luôn ko phản ứng gì. Thế là tránh đc cái lườm cháy da mặt của nó.
– Thôi nào! Mọi người ăn đi, công sức cả buổi của tôi đấy!
Vĩnh Quân đưa miếng thịt rau trộn lên miệng, cái mùi vị bùi bùi lạ lạ hòa lẫn vị đầm đậm, mềm thơm của thịt, vị thanh, mát của rau tươi và vị ngọt đến lịm tim khi cả ba thứ mùi vị ấy trộn vào nhau, miếng thịt như tan ra trong miệng cậu! Ngon ko biết dùng lời gì để nói! Hình như cậu thuộc tốp 6 người mà nó đã từng quảng cáo!
– Thế nào? Tin lời tôi nói chưa?
– Bác ơi, vị lạ thật! Cháu chưa từng đc thưởng thức một món nào kì kì mà ngon lạ như món này!
– Hì hì… – Bố nó đỏ mặt, dẫu đc khen ko phải là lần đầu tiên, nhưng ông vẫn thấy mặt ửng đỏ, cái này giống hệt nó luôn. Bố con nó đúng là giống nhau thật!
– Bác có nhiều món ngon thật! Mà bác nấu ngon thế sao chị Ly bảo ko có chỗ nào chịu nhận bác cả vậy? – bé Tũn hồn nhiên hỏi.
– Cũng chả biết cái số ông này thế nào, chắc tại cái vóc dáng nhỏ con, lại dụt dè, ít nói hay sao mà xin đâu người ta cũng loại luôn ko cần thử tài nghệ! – Mẹ nó chẹp miệng.
– Công nhận bác trai ít nói mà hiền quá! – Nhỏ Trang nhanh nhẩu – Chả bù cho nhỏ Ly, nhỏ nói nhiều ko ngớt!
“Cái này chắc giống bác gái” – Vĩnh Quân nhủ thầm.
– Nhưng sao họ tác trách vậy? Giờ là thế kỉ nào rồi, ai còn có cái thái độ làm việc theo cảm tính thế chứ, phải thử năng lực mới biết! – Nhỏ Trang lại luyến thoắng.
– Công nhận! Bà cũng có lúc hiểu đời thật!
– Xí, tui mà lị!
Cả nhà lại đc trận cười!
****
– Ê, đừng đánh con đó! Anh có biết chơi ko vậy? Mình thua bây giờ!
– Thì lần đầu chơi chứ bộ!
– Hà hà… Hai người sắp thua rồi! Sắp đc ăn tẹt tay rồi!
– Còn lâu, bà với ba tôi tưởng dễ thắng thế sao?…Cho tụi con hội ý tí! – Quay sang Vĩnh Quân – ” phải chơi thế này này, đánh con này này, đừng có mà đánh con kia, nhớ đó!…”
– Hai người xong chưa? Lâu thế?
– Xong rồi!… xem ai dễ chơi nghe bà!
…
– A thắng rồi! Thắng rồi! – Nhỏ Trang sung sướng la to, cầm tay ba nó vung văng. Con nhỏ đúng là chả còn biết ý tứ gì cả.
– Ai bảo anh đánh con đó hả? Đánh con đó họ thắng là phải!
– Thì cô chẳng bảo cứ con to thì đánh đi ko chết mà!
– Nhưng ko phải là con nào cũng đánh, họ có bộ, họ đang chờ thì phải tránh đi chứ!
– Làm sao tôi biết họ có bộ gì?
– Thì phải nghển cổ mà ngó chứ! – Nó bụm miệng.
– Á À… Nhỏ Trang và bố nó quay sang nhìn nó.
– Thế thì phải đánh bà xưng tay rồi! Đưa tay ra đây!
Nó e dè đưa tay ra, mắt liếc xéo Vĩnh Quân. – AAAAAAAAAAAAA. Bà nhớ đó, đánh đau thế lần sau tôi cho bà biết tay!
– Xí, xem liệu có thắng ko đã. – Anh Vĩnh Quân, đưa tay ra, em đánh đau đấy!… Đau nè! – Nhỏ Trang hô rõ to mà tay nó thì chỉ phẩy một cái nhẹ như phủi bụi lên tay Vĩnh Quân.
– Nè nè… Có bất công ko đó? Bà đánh tui đau thế mà đánh Vĩnh Quân nhẹ ko à?
– Uhm, tui đánh đau hết cỡ rồi mà! Hiii. Với lại anh trai tôi thì tôi phải đánh khác chứ bộ! – nhỏ hếch hàm lên nói, mắt cười đểu ko tả!
– Ko thèm nc với bà.
– Giờ đến lượt ba chưa? – Nói rồi ba nó cầm lấy tay Vĩnh Quân – Cậu chịu khó! “ĐÉT, ĐÉT, ĐÉT” – Những tiếng kêu nảy tiếng, cùng với đó là những tiếng rên đau điếng. Vĩnh Quân ôm tay thôi phù phù. Ko ngờ lại đau đến thế! Tay cậu đỏ ứng, rát buốt!
– Bố làm gì vậy? Sao đánh anh ấy đau thế? – nó hoảng hốt cầm lấy tay Vĩnh Quân, gắt lên xối xả. Ba nó chỉ cười.
– Tưởng con muốn thế mà!
– Thì…
– Giờ đến lượt con nữa đó!
– Á ko, ba đánh đau lắm, con ứ chơi nữa đâu! – nó đứng phắt dậy chạy, ba nó và nhỏ Trang vừa đuổi vừa hô to
– Chơi ăn gian hả? Phạt đánh gấp đôi!
Vĩnh Quân ngồi cười nhìn ba người đuổi nhau vòng quanh nhà. Cậu nhìn sang thấy mẹ nó đang cùng bé Tũn cười ngoặt nghẽo, hình như mẹ nó quá quen với điều này. Cậu thấy lòng ấm áp lạ, cái tay chẳng còn đau nữa. Ngày hôm nay, cậu đã đc cảm nhận ko khí thực sự của một gia đình. MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC. Có lẽ đúng là như vậy mới sinh ra một con nhỏ như nó. Cậu lại mỉm cười!
****
– Chị đang làm gì thế? – bé Tũn hỏi nó khi thấy nó cứ cầm quyển sách mà đập lia lịa vào đầu.
– À ko? Tại quyển sách này đọc khó hiểu quá!
– Sách đọc khó hiểu hay người đọc kém quá ko hiểu? – Giọng Vĩnh Quân từ đâu bước vào.
– Ê, anh nói gì vậy?
– Ko đúng à? – Nó chợt buồn ủ rũ.
– Mà sao hôm nay chăm học đột xuất thế? Vừa đi về cái là lao vào học luôn.
– Thì mai có bài kiểm tra toán một tiết, quên mất! Lúc trên đường về mới nhớ!
– Trời!
– Nhưng giờ đọc chả hiểu cái gì? Toàn bài tập rõ khó, giải mãi chả đc! – Nó than thở.
– Hai em giỏi lắm mà! Sao chị ko nhờ hai. – Quay sang Vĩnh Quân – Hai ơi giúp chị Ly đi.
– Sao hai phải giúp chứ, hai còn bận!
– Thôi đi mà, hai quên là hôm nay đc ăn bao nhiêu đồ ngon mẹ chị ấy gắp à? Hai chả là nhận phụ đạo chị ấy với bác gái thây.
****
– Phải giải bằng cách này, áp dụng công thức này… Đừng dùng công thức ấy ko ra đâu. Đó xong rùi đó, giải thử con khác đi.
“Cốp” – Sai rồi, giải lại đi!
Nó xoa trán, nhăn mặt rồi vẫn phải cầm bút giải lại. Học thế này còn kinh khủng hơn ở trên lớp.
“Cốp”, “Cốp”… “Cốp”…
– Ê trán tôi, mọc u rồi đó!
– Mọc u cho cái đầu cô nó sáng một tí! Giải tiếp đi, còn sai còn cho mọc u nhiều!
– “Đồ độc ác, tinh vi…”
– Cô lảm nhảm gì vậy?
– Đâu có, đang nhẩm công thức mà!
…
– Ừ, đúng rồi đó, cứ thế giải tiếp đi.
– Đúng rồi! Tốt.
“Cốp” – A! Cô làm gì thế?
– Thì tôi giải đúng rồi phải đc thưởng chứ, lũc nãy tôi bị cốc mấy phát rồi mà.
– Hừ! Đc rồi, xem cô có cốc tôi đc nữa ko?
…
– A ĐÚNG RỒI! – “Cốp”
– Lại đúng!
“Cốp”, “Cốp”… “Cốp”…
– Alo, mẹ ạ?
– …
– Chiều 3h mẹ đã về ạ? Hiii. Cái Tũn nó mong mẹ lắm. Mẹ nhớ mang nhiều quà cho nó.
– …
Cúp cái điện thoại xuống, Vĩnh Quân quay ra nó và bé Tũn vừa từ cầu thang chạy xuống.
– Chiều 3h mẹ về.
– A chiều mẹ về rồi! Sướng quá!
– Này, sao cô ko nói gì thế?
– À… ừ… Tôi sắp thoát khỏi công việc đi làm thuê rồi! Vui quá! Sắp đc trở về bên ba mẹ thích thật!
– Cô vui thế à?
– Hả?… Tôi… – Chợt một ko khí im lặng bao trùm tất cả. Sao Vĩnh Quân ngốc thế? Sao cậu lại đi hỏi nó một câu hỏi như vậy? Vui ư? Cũng có thể! Nhưng đó chỉ là cảm giác của những ngày đầu tiên nó đến đây. Còn bây giờ thì ko! Nó đã thực sự thấy yêu những khoảnh khắc ở đây. Dù rằng tất cả chỉ vẻn vẹn có 1 tuần. Đôi khi cảm xúc và tình cảm ko có khái niệm thời gian!
****
– Các em tự giác làm bài! Cất hết sách vở, tài liệu có liên quan đi. Tôi mà bắt đc quả tang em nào gian lận thì đừng trách với tôi. – Thầy giám thị “Hắc xì dầu” nói mà sao cứ nhìn vào nó. Y như là ám chỉ nó ko bằng. Hừ hừ… Học kém thường hay bị để ý lắm mà, nhất là những giờ kiểm tra kiểu thế này. Xí, nó ko thèm bận tâm, hôm nay cho thầy săm mờ soi nó cả buổi, ko thèm giở sách, quay bài nha. Tóm lại là những gì đc tên Vĩnh Quân giảng giải hôm qua nó cũng hiểu sơ sơ rồi.
– Làm bài cho nghiêm túc đó. – Thầy phát bài cho nó mà nghiêm giọng nói. “Sao thầy cứ có ác cảm với mình thế nhỉ, lần nào koi kiểm tra cũng nói câu này với mình! Ức thật!’
– Dạ!… ” Hưx! Thầy đúng là “hắc xì dầu”!”
Đọc đề, lần đầu tiên nó thấy hiểu những gì cái đề này viết và yêu cầu. Lần đầu tiên nó thấy cái đầu của nó biết suy nghĩ, cái miệng ko phát ra tiếng và cái mắt chỉ dán vào tờ đề cùng tờ bài kiểm tra. Nó viết, nó giải cứ như tất cả trong cái bộ não chỉ bằng quả nho của nó đã đc lập trình sẵn chỉ việc viết, nghĩ, viết và viết. Những con số giờ ko nhảy nhót, ko trêu ngươi, chọc tức nó nữa. Trông chúng giờ thật đáng iu, đáng iu dễ sợ trong mắt nó. Chợt nó giật mình ngẩng lên, nó bắt gặp ánh mắt thầy đang nhìn nó, nhìn kĩ ghê gớm. Ko hiểu sao nó thấy run, nó quay đi chỗ khác, nó muốn né tránh ánh mắt nghiêm dễ sợ của thầy.
– Cô Ly! – Nó lại một lần nữa giật mình. – Làm bài đi, ngó nghiêng gì?
– Dạ?… Nó ức ko nói đc gì, cúi xuống và tiếp tục làm bài. Nó lại say sưa giải và viết lia lịa. Và cũng lần đầu tiên nó thấy thời gian một tiết học trôi qua nhanh thế! Nó mỉm cười với bài kiểm tra của mình. “Hà hà… hà… Cả 5 câu mình làm đc cả 5! Tí về phải cảm ơn hắn mới đc!”
****
Trong phòng chờ giáo viên, một ko khí căng thẳng bao trùm…
– Em nói đi, em đã quay cóp bài phải ko?
– Em đã nói rồi! Em ko quay cóp bài! – Nó một mực khẳng định.
– Ko quay cóp bài? Thế tại sao em có thể làm hết đc 5 câu bài tập này?
– Thầy nói thế là sao? Chẳng nhẽ em ko đc phét làm hết cả 5 câu?
– Tôi ko nói ý đó, tôi chỉ hỏi em tại sao em lại làm đc cả 5 câu bài tập này với một sức học như em?
– Thầy nói thế có nghĩa là em học kém, em chỉ có thể quay cóp mới làm đc bài kiểm tra này?
– Đúng!
– Sao thầy có thể vô lý, và áp đặt như thế? Thầy lúc nào cũng có ác cảm với em! Thầy ko công bằng chút nào!
– Em nói cái gì? Tôi là thầy giáo mà em giám nói thế với tôi à? Chính vì sự công bằng nên tôi mới phải làm rõ việc này.
– Em đã tự làm tất cả! Em ko hề quay cóp! Hơn nữa thầy cũng đâu có bắt đc quả tang em làm điều đó chứ! Sao thầy lại khẳng định em quay cóp bài! Thầy như thế ko phải là vô lý hay sao? – Cơn tức của nó ứa lên tận cổ, nó bật khóc!
– Em tưởng lấy nước mắt ra mà dọa thì tôi sợ à?
– Em… ko… thèm làm việc đó! – Nó nấc lên từng tiếng. – Thầy vô lý và bất công lắm, thầy ghét em, thầy luôn có ác cảm với em, thầy… – Nó nói với tất cả những suy nghĩ và sự ức chế trong lòng.
– Em…! – Giọng thầy giám thị trùng xuống. – Đúng là tôi thực sự ko thick em. Tại em là một học sinh ko có ý thức học. Nhưng ko có nghĩa là tôi ghét em, tôi chỉ ko thể tin tưởng vào em, tôi ko tin em có thể tự mình làm hết bài kiểm tra này, nếu chúng sai, hoặc đúng một ít, hay thậm chí đc một nửa thì tôi còn có thể tin. Chứ đằng này, em lại có thể làm đc hết. Mà cùng một bài toán trong số này, nếu tôi ko nhớ nhầm thì bài kiểm tra 10 phút hôm trc em bị 2 điểm.
– Cả hôm qua em đã học thưa thầy.
– Qua một đêm mà em có thể làm đc thế này? Em có thể chịu khó ngồi học cả đêm? – Thầy giám thị cố nhấn mạnh như thể phủ định tất cả những lời nó nói.
– Em biết mà! – Nó hét lên – Thầy ko bao giờ tin em cả, thầy luôn luôn áp đặt tất cả, trong mắt thầy em lúc nào cũng chỉ là một đứa học trò lười nhác, học kém, ngang bưỡng, ngỗ nghịch… Thầy nghĩ như thế thì cần gì em phải cố gắng nữa, có phải em chỉ thế, chỉ thế thì thầy mới vui, mới hài lòng ko ạ?
– Em im ngay, tôi ko bao giờ có nghĩ như thế? Em là học sinh mà dám gắt, dám lớn tiếng với giáo viên thế à?
– Thưa thầy, cô ấy ko quay cóp ạ! – Nó giật mình quay ra phía cửa, gạt hai hàng nước mắt đang chảy dài, nó ngước lên nhìn. Vĩnh Quân!
Vĩnh Quân em nói sao? – Ông thầy giáo kinh ngạc hỏi.
– Thầy muốn biết Ly có quay cóp hay ko thì chỉ việc kiểm tra là biết thôi mà.
– Kiểm tra?
– Vâng, thầy cứ ra một đề kiểm tra tương tự, em ấy làm đc hay ko là rõ thôi mà!
– Ờ cũng phải! – Quay sang phía nó – Em thấy thế nào?
– Ko! Tại sao em phải kiểm tra lại chứ? Như vậy có bất công ko? Bài do em làm, em ko quay cóp!
– Đó, em xem thái độ đấy có chấp nhận đc ko? – Quay sang phía Vĩnh Quân. – Em ko làm đc đúng ko? Tôi biết mà, làm sao em có thể chứ!
– Em đã bảo là em làm rồi mà! Thầy nghĩ thế nào thì tùy!
– Em…! Thế rốt cuộc em có muốn thầy kiểm tra lại ko?
– Tại sao em phải kiểm tra lại trong khi em đã tự mình làm chúng?
– Ly, hãy tin anh! – Mọi thứ như ngừng lại, ko gian ấy chỉ còn có nó và Vĩnh Quân. Giọng nói ấy vang lên, nhẹ mà sao vang thế, từng từ từng chữ như đi thẳng vào lòng nó. Ánh mắt ấy, sâu mà ẩn chứa cái gì đó rất chân thành. Nó ko biết, đó như là một ngọn gió nhẹ nhưng đủ để thổi bay cái cục tức và cái đầu đang nóng lên của nó. Nó thấy tim mình rung lên khe khẽ, một cảm giác lạ thường xâm chiếm ý nghĩ nó, sự tin tưởng hay một cái gì đó đại loại thế!
****
– Ê, cười lên đi, lúc nãy nhìn cái mặt đầy nước, xí lắm! Cười trông Ly đẹp hơn đó!
– Cảm ơn anh!
– Hả?… À, chỉ cảm ơn xuông thế thôi sao?
– Sao cơ?
– Thì phải cảm ơn bằng hành động chứ!
*** Hai chiếc xe chợt dừng lại, Vĩnh Quân quay sang nhìn nó, bốn con mặt gặp nhau, lặng yên trong một không gian hình như chỉ còn hai đứa. Vĩnh Quân kéo đầu nó lại gần, gần và rất gần… Hai đôi mắt đã nhắm lại, đủ để cảm nhận một cái vị gì đó ngọt ngào sắp diễn ra…
– Kooooo! Buông tôi ra, buông tôi ra… Đồ dê xồm! ***
– Ê đang nghĩ cái gì đó?
– À ko… ko…
– Đang nghĩ linh tinh gì phải ko?
– Đã bảo ko rồi mà!
– Hiii. Thế đã nghĩ phải cảm ơn tôi cái gì chưa?
– À… rồi rồi…
– Gì vậy? Nói mau đi!
– Một bữa cơm thật ngon nhé! Dẫu sao thì hôm nay cũng là bữa cơm cuối cùng rồi mà!
– Ừ nhỉ? – Hai đứa lại lặng im, chả ai nói gì nữa cả, từng vòng quay xe đạp sao cứ nặng chĩu trên đôi chân nó, còn chiếc SH bên cạnh sao cũng chầm chậm đến lạ thường. Gió cứ thổi, và mọi thứ yên lặng đến dễ sợ!
– Này, Ly phải nấu thật ngon đấy nhé? – Vĩnh Quân chợt phá tan bầu ko khí ấy.
– Uhm, anh cũng phải ăn nhiều vào nhé!
– Uhm. – Lại một sự yên lặng bao trùm. Con đường về nhà hôm nay sao lạ thế? Đường hình như dài hơn, rộng hơn và quá tĩnh lặng. Đã quá trưa rồi mà!
– Anh có quên Ly ko?
– Hả?
– Ý Ly muốn hỏi là… Mà Ly ngốc thật! Làm sao anh có thể quên Ly đc chứ! Ly là một con nhỏ mà anh ghét mà! Chuyên gia gây rắc rối cho anh! Hiii, người ta bảo khi ghét ai đó thì thường nhớ rất lâu!
– Ko! Quân ko ghét Ly! – Nó nhìn Vĩnh Quân, nó có nghe nhầm ko đó? Vĩnh Quân mà ko ghét nó sao? Uhm thì đúng là kể từ hôm thứ 7 đến giờ nó cảm nhận ở Quân rất nhiều sự thay đổi, nhưng Quân ko ghét nó thật sao? Nó ko biết là nên vui hay buồn nữa. Mà ko! Nó thực sự rất vui! Nó cười, cười tươi lắm, và cũng đẹp lắm!
– Ly cũng ko còn ghét anh nữa! Ly thấy anh ko xấu như Ly nghĩ!
– Thế từ trc đến giờ Ly thấy anh xấu lắm à?
– Uhm, ko chỉ xấu mà còn rất tệ!
– Trời, mà hình như trong mắt anh ngày trc Ly cũng vậy đó!
– Hiii. Vậy giờ sao anh ko thấy ghét Ly nữa?
– Thì… – Vĩnh Quân chợt trông thấy bên đường, một người con gái với mái tóc dài uốn xoăn, lướt qua trên chiếc xe LX vàng. Cậu như khựng lại, ko tin nổi vào mắt mình. ” Cô ấy, đúng là cô ấy rồi!”
– Ly, em về trc đi nhé! Anh… anh phải đi có việc! – Nói rồi Vĩnh Quân vội quay đầu xe lại, đuổi theo chiếc LX vàng phía trc
Một mình nó cô đơn trên con đường về. Vĩnh Quân đi đâu chứ? Người con gái ấy là ai? Làm sao nó có thể tìm đc câu trả lời chứ. Gió sao thổi lạnh thế? Nó thấy rõ từng cái rít của gió cắt qua da thịt mình. Đau kinh khủng! Một cảm giác gì đó ứa đầy trong lòng nó, trông vắng và cô đơn! Nó đạp thật nhanh, thật nhanh, nó đang lẩn tránh một cái gì mà nó cũng ko biết nữa.
***
Hút chụt ly nước cam một cái, con nhỏ tóc xoăn hếch cái mặt rõ xinh của mình lên:
– Ê, sao nhìn em kinh thế?
– Anh nghĩ anh cần một lời giải thích từ em! – Vĩnh Quân sau một hồi ngắm nó lâu dễ sợ, giờ cũng lên tiếng.
– Hiii. Thì em đã bảo rồi mà! Ba mẹ em chuyển nhà quá đột ngột, ko báo trc nên em cũng ko thể nói gì đc với anh!
– Nhưng em có thế gọi điện thoại mà! Vậy mà trong suốt hai năm anh chờ đợi ko có lấy một tin nhắn hay bất kì một thông tin nào từ em! – Vĩnh Quân giận dữ.
– Hiii. Nhìn anh giận kìa! Tại em muốn xem tình cảm của anh dành cho em đến đâu! – Con nhỏ lại cười và tiếp tục hút ly nước cam.
– Anh đã có rất nhiều bạn gái mới!
– Nhưng chưa có một ai đc anh yêu cả! Đúng ko? – Con nhỏ nhìn cậu đầy kiêu hãnh. – Em biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều! – Con nhỏ rướn người hôn chụt một cái lên má Vĩnh Quân, cậu sững sờ, nó như xóa tan mọi nỗi bực dọc vẫn âm ỉ cháy trong cậu suốt bao ngày qua. – Hiii. Nhìn là biết anh vẫn còn yêu em mà! Em đã biết đc rất nhiều thông tin về anh! Dù anh đã có bao nhiêu bạn gái đi chăng nữa em cũng ko bận tâm. Chỉ cần biết trong tim anh em vẫn giữ vị trí quan trọng nhất là đc! Còn nữa! – Con nhỏ lườm yêu Vĩnh Quân một cái – Trò chơi tình ái của anh đến đây là kết thúc! Giờ anh phải trở lại như xưa, trở về vị trí người yêu của em! Hiii – Con nhỏ lại nở nụ cười rõ tươi, vẫn nụ cười thiên thần ngày xưa cậu từng yêu tha thiết. – Thế nào? Ko đồng ý à? Ko đồng ý thì thôi! Đừng có hối hận! Em về đây!
– Đừng!… Tất nhiên là anh đồng ý rồi!
– Hiii. Biết mà!
***
Vừa về đến nhà, nó quẳng vội cái cặp sách rồi lao vào phòng bếp. Hôm nay nó sẽ làm thật nhiều món ngon cho Vĩnh Quân. Hôm nay sẽ là bữa ăn cuối cùng nó đc nấu cho cậu. Nó hi vọng rằng, Vĩnh Quân sẽ ko bao giờ quên những món ăn do nó nấu, đồng nghĩa là sẽ chẳng bao giờ quên nó như nó lúc này, nó sẽ chẳng bao giờ quên đc Vĩnh Quân đâu! Từng món ăn đc nó chuẩn bị và làm ra bằng tất cả tình cảm của mình. Nó muốn bỏ đầy tất cả những tình cảm của mình dành cho Vĩnh Quân cả những tình cảm sâu lắng mà chưa một lần nó dám nói ra, nó muốn bỏ đầy bỏ đầy tất cả vào những món ăn này. Chưa bao giờ nó lại cảm thấy cái phòng bếp này bé nhỏ thế, nó muốn ôm trọn cả vào lòng mình, ôm trọn cái kí ức ngày đầu tiên nó nấu thức ăn cho Vĩnh Quân, cái ngày mà nó ghét cay ghét đắng cậu. Ghét cái cách mà cậu đối xử, cậu mắng nhiếc nó. Ghét cái từ “ở đợ’, cái từ “chết đói” của cậu. Nhưng giờ sao nó chẳng còn thấy ghét nữa. Nó chỉ mong Vĩnh Quân về mau, để nó lại đc nghe giọng nói của cậu. Chưa bao giờ nó thèm nghe giọng nói của cậu đến thế!
Lọ hạt tiêu đc quẳng vào một góc, nó bất chợt tìm ra. Vĩnh Quân dị ứng hạt tiêu! Nó nhìn cái lọ mà chính tay nó đã quẳng vào góc xó xỉnh này. Cái lọ cô đơn một mình, cái lọ có vẻ buồn, khắp mình nó là lớp bụi bám đầy, chả có ai động đến nó cả. Chả có ai cần nó cả! Nó thấy khóe mắt mình cay cay, chắc hạt tiêu bay vào mắt nó!
Đã quá trưa nhưng Vĩnh Quân vẫn chưa về. Vĩnh Quân đi đâu chứ? Anh ấy đã hứa với mình rồi mà! Một mình nó trong căn nhà rộng mênh mông, nhưng từ bao giờ đã trở nên thân quen với nó. Nhưng sao nó vẫn thấy mình nhỏ nhoi thế này. Nó ước ngay bây giờ Vĩnh Quân trở về, ngồi đối diện nó và cùng dùng cơm. Nó nhớ tới cái cách mà Vĩnh Quân thưởng thức những món ăn do nó nấu. Cái gì đó rất là ngon miệng! Nó nhớ tới những câu chê bai của cậu: “Món này cũng bình thường! Ăn cũng tạm!…” Nó chợt cười. Nhưng rồi nụ cười lại lịm tắt bởi trc mặt nó chỉ là một khoảng ko, ko có Vĩnh Quân!
Nó đứng dậy, nó muốn đi khắp ngôi nhà, nó muốn lưu lại mọi kí ức, mọi bước chân của mình trong ngôi nhà. Những tấm kính sáng loáng, có đôi bàn tay nó và cả cái vóc dáng cao lêu đêu của Vĩnh Quân vươn tay chùi một lần. Nó bước lên cầu thang, nó nhớ tới cái lần phải lết mà lau chùi, nó nhớ tới những bước chân ngắn cũn của bé Tũn chạy trên bậc thang, nó nhớ tới cái dáng vẻ kiêu căng của Vĩnh Quân mỗi lần nói dở với nó câu gì và bỏ lên phòng.
Mọi đồ đạc cá nhân nó đã sắp xong hết. Căn phòng nó và bé Tũn đã gọn gàng cả rồi. Nó thấy tiếng cười của bé Tũn, nó thấy những cái cốc đầu đau điếng của Vĩnh Quân. Nó nhớ cái nắm tay của đêm ngủ chung. Nó thấy nước mắt đang trào ra, lăn dài xuống môi. Mắn đắng nhưng cũng thoảng hương vị ngọt ngào của dư âm còn xót lại.
Căn phòng của Vĩnh Quân, nó lặng im đứng nhìn. Nó muốn bước vào nhưng…
(- Tôi cấm cô đc động vào đồ đạc của tôi!… Cút ra!… ) – Nước mắt nó lại lăn dài. Nhưng đôi tay nó ko hiểu sao cứ đẩy cửa bước vào. Cái mùi thơm là lạ nhưng nó đã quen rồi, cái poster hình cậu, đôi mắt long lanh ấy, nó thấy ấm áp vô cùng. Khung ảnh cô gái! Nó nhớ ra một cái gì đó. Nó nhớ nét giận dữ của Vĩnh Quân, nó nhớ đôi mắt nóng đỏ của cậu, và nó nhận ra… – Nước mắt lại rơi, lăn cả xuống cổ, ướt mềm cái cổ áo, thấm tận vào da thịt nó. Lạnh buốt!
****
Đôi mắt nó dán ra ngoài kia, cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Nó gục đầu bên mâm cơm ngủ thiếp từ lúc nào.
– Này, này! – Nó tỉnh dậy bởi cái lay người của…
– Ơ… bác… bác về từ lúc nào vậy?
– Uhm, bác vừa mới từ sân bay về thẳng đây. Hình như chỉ có mỗi mình cháu ở nhà? Vĩnh Quân đi đâu vậy?
– Dạ…! Chắc anh ấy đi có việc ạ!
– Việc sao?… Mà sao mâm cơm còn nguyên thế này? Cháu chưa ăn cơm à? Trời cháu chờ thằng Vĩnh Quân đúng ko?
– Dạ…
– Cái thằng này tệ thật! Mà toàn món ngon thế này sao ko chịu về ăn chứ!
– Dạ bác ăn chưa ạ?
– À cũng mới chỉ ăn qua ở trên máy bay, nhưng đồ khó ăn quá!
– Hay để cháu đi hâm lại, bác dùng nhé!
– Uhm, rồi hai bác cháu mình cùng ăn!
****
Bữa cơm nó chuẩn bị bằng tất cả tấm lòng của mình, sao Vĩnh Quân ko về ăn? Vĩnh Quân ko biết là nó đã chờ cậu? Sao một cú điện thoại cũng ko điện về? Vĩnh Quân có đuổi kịp cô gái ấy ko?… Vĩnh Quân chắc giờ đang ở bên cô ấy! Cổ họng nó đắng ngắt, nó ko tài nào nhuốt nổi cơm nữa. Có cái gì đó nhoi nhói trong lòng nó. Đau đến lạ kì!
****
– Đây là quà bác mua ở Mỹ tặng riêng cháu đấy!
– Dạ cảm ơn bấc ạ!
– Chi Ly ơi, đây là bức tranh Tũn vẽ chị. Tũn mất cả buổi trưa ở trường đấy! – Bé Tũn cười tươi đưa cho nó bức tranh đc gói gém cẩn thận.
Nó mỉm cười nhưng buồn xót xa. Nó thấy iu cái nụ cười, cái giọng nói, cái khuôn mặt bầu bĩnh của bé Tũn thế. Nó chỉ muốn ôm bé Tũn vào lòng và nó sẽ… khóc. Chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ đc trở về ngôi nhà gắn với 16 năm khôn lớn của nó nhưng ngôi nhà với 7 ngày cũng gắn với nó ko ít là kỉ niệm, nó ko muốn, nó muốn thời gian trôi chậm lại, nó chưa muốn rời và nó cũng đang mong chờ. Nó chờ đợi, Vĩnh Quân sẽ trở về kịp giờ cho nó đc nhìn thấy cậu, đc nghe thấy giọng nói của cậu trc khi trở về nhà. Vĩnh Quân sao ác thế? Vĩnh Quân ko biết là hôm nay nó sẽ đi rồi sao? Vĩnh Quân ko muốn chào tạm biệt nó lần cuối ư? Vĩnh Quân bảo ko còn ghét nó nữa mà. Có phải vì cậu đã tìm lại đc tình yêu của mình, cậu muốn dàn hết tất cả thời gian có thế để đc ở bên người mình yêu, và cậu ko còn chút thời gian nào dành cho nó, cho phút giây tạm biệt nó chăng! Cậu đúng là đồ tồi!
– Kia có phải là người yêu mới của Vĩnh Quân ko?
– Tao tưởng là Vĩnh Quân đang cặp với con nhỏ Ly 11A13 chứ? Mới đc mấy ngày à!
– Ko phải đâu, người yêu cũ của Vĩnh Quân đấy. Nghe đâu yêu nhau từ hồi năm lớp 9 cơ. Tên là Diệu Lan. Mới chuyển từ Sài Gòn về học trường mình đấy.
– Uhm, mà trông xinh nhỉ. Trông hai người đẹp đôi thật! Chứ con nhỏ Ly chẳng xứng với Vĩnh Quân tẹo nào.
– Công nhận, người ta trông vừa xinh vừa sang thế kia. Ai như con nhỏ Ly đã xấu lại còn nghèo, đã thế lại còn ương bướng nữa chứ!
– Ối giời xấu đủ đường!…
– …
Chả hề cố ý, nhưng sao những lời nói kia cứ như rót cả vào tai nó. Đi đến đâu nó cũng nghe thấy những lời bàn tán và chê bai nó. Nó muốn khóc, muốn hét lên, muốn cho những kẻ kia một trận. Bản thân nó thì sao? Tồi tệ lắm à? Nó biết, nó biết chứ! Nó biết nó chẳng thế xứng với Vĩnh Quân, nhưng có cần phải chỉ trích, phải so sánh, phải chê bai, phải rè bỉu nó thế ko? Nhìn trên sân trường, hình ảnh Vĩnh Quân nắm tay người con gái ấy nó thấy lòng quặn thắt, như có hàng nghìn cái gai đang đâm vào da thịt nó, đau nhói, đau đến kinh khủng. Và… hình như…Nó đã yêu Vĩnh Quân mất rồi!
****
– Haiii
– Ủa sao tự dưng vui thế? – Nhỏ Trang tròn mắt nhìn nó.
– Thì yêu đời mà!
– Này, ko đc ở nhà Vĩnh Quân nữa, mày vui thế cơ à?
– Tất nhiên, từ giờ đc ngủ đã, ko phải dậy sớm nấu cơm, ko phải đập cửa vô phòng đánh thức hắn dậy, ko phải còng lưng mà lau chùi nhà cửa, ko phải…
– Nè, nghe lời mày kể có vẻ vui lắm nhưng sao nó cứ…
– Cứ cái gì mà cứ? – Hít một hơi thật sâu, nó tiếp tục – Tao vui kinh khủng mày ạ!
– Tao thấy mày hôm nay bị làm sao ý!
– Hiii. Con điên, tao thần kinh vẫn ổn định. Chứ có sao? Chỉ có điều là rất vui thôi! Vui lắm. – Nó vừa nói vừa cười rõ tươi.
– Sao hôm nay mày cười nhiều thế? Uống nhầm phải thuốc à?
“Cốp” – Cái con nhỏ này, thì tao vẫn hay cười mà!
– Nhưng hôm nay cười nhiều kinh khủng!
Nó lại mỉm cười tươi, để che giấu đi những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong. Nó muốn khóc lắm nhưng ko thể. Người ta nói khóc cho nhẹ nỗi lòng nhưng nó chẳng thể khóc, mà thay vào đó là những nụ cười. Những nụ cười đau đớn đến vô cùng, cười để che đậy một nỗi đau, cười để rồi nỗi đau đó còn đau hơn, sâu hơn và khó lành hơn!
– Anh Vĩnh Quân! – Nó giật mình bởi tiếng nhỏ Trang, ngước lên nhìn, nó bắt gặp ánh mắt ấy – ánh mắt của Vĩnh Quân.
– Tũn nhắc về Ly nhiều lắm đó!
– Hiii. Tại dạo này bận quá ko sang thăm bé Tũn đc!
– Đây là… – Diệu Lan quay sang hỏi Vĩnh Quân.
– À… đây là Ly, học kém tụi mình một lớp.
– Hì, chào em, chị là Diệu Lan – bạn gái của Vĩnh Quân.
– Dạ… – Hai chữ “bạn gái” sao nghe mà khiến tim nó muốn tan ra thành trăm mảnh. ngột ngạt, khó thở và… đau quá! – Hiii, trông anh chị đẹp đôi thật! Ngày trc em bảo ai từng yêu anh ấy thì đúng là người con gái ngốc, giờ thì em phải rút lại lời nói này rồi. Hiii
– Dù có làm đứa con gái ngốc đi chăng nữa mà đc anh ấy yêu thì chị cũng nguyện làm. – Diệu Lan ngả đầu vào tay Vĩnh Quân, hếch cái mặt lên nhìn Vĩnh Quân – Phải ko anh? – Nó lặng người, ko hiểu sao nó lại mong chờ một tiếng “Ko” từ Vĩnh Quân.
– Uhm.
****
– Ê sắp có dạ hội noel trường tổ chức mày có tham dự ko?
– Trời, mặt trời hôm nay mọc đằng Tây à? Mày mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao? – Nhỏ Trang trố mắt nhìn nó.
– Thì sao? Tao phải tham dự chứ! Năm trc đã ko đi năm nay nhất định phải đi! Biết đâu lại gặp đc anh nào đẹp trai!
– Tao thấy đúng là dạo này mày bị làm sao thật rồi ý! Chả giống mày mọi khi tẹo nào! Lúc nào cũng thấy cười, lại quan tâm tới mấy vụ tiệc tùng dạ hội mới hay chứ.
– Tao đã nói rồi, tao chả sao cả. Hiii Thế mày có đi ko?
– Con điên, tất nhiên là có rồi.
Đôi mắt nó lại ánh buồn. Đã gần một tuần nay rồi, ngày nào nó cũng cố tỏ ra là mình thật vui, nó muốn che giấu tình cảm thật sự trong lòng mình. Nó ko biết rằng sống như thế thì đau khổ lắm sao? Nó đúng là một con bé ngốc! Đại ngốc là đằng khác. Nó sợ, nó sợ làm kẻ thứ ba. Nó sợ, nó sợ với mối tình đơn phương đang rằng xé, đang vò nát con tim yếu đuối của nó. Mối tình đầu của nó sao đã đầy đau thương và nước mắt thế? Những giọt nước mắt chả bao giờ dám rơi!
****
Nó vừa về đến nhà đã thấy ba mẹ nó dọn đầy thức ăn ngon trên bàn.
– Ba, hôm nay sao ba nấu nhiều món thế? Nhà có khách quý hả ba?
– Ko! Còn vui hơn là có khách quý ý chứ! – Mẹ nó cười sung sướng đáp. – Ba mày đc người ta nhận làm đầu bếp rồi! Bữa nay là ăn mừng đó!
– Vậy ạ? Hiii. – Nó lại gượng cười. Nó đúng là làm sao thật rồi, chuyện này đãng nhẽ ra như thường lệ thì có lẽ nó phải nhảy cẫng lên, làm vài động tác múa may quay cuồng rồi lao vào thơm cái “chụt” vào má ba nó, và cái “chụt” vào môi mẹ nó cho xem. Nhưng hôm nay, nó chỉ cười, nụ cười sao buồn kinh khủng. Chắc tại cái nỗi buồn kia đang lấp đầy cả lòng nó, ko còn chỗ nào cho niềm vui và sự quá khích nữa. Nhỏ Trang nói đúng, nó thay đổi nhiều quá. Nó ko còn là nó nữa. Giả tạo đến kinh khủng!
****
– Ê, chuẩn bị hết chưa?
– Chuẩn bị gì?
– Ơ hay, còn chuẩn bị gì nữa. Đầu óc mày sao cứ để trên mây vậy hả?
– Hôm nay là dạ hội noel rồi! Đừng nói với tao là mày chưa chuẩn bị gì hết nhé! – Nhỏ Trang nhăn mặt nhìn nó.
– Hiii. Ừ nhỉ, tao quên mất!
“Rầm” – Nhỏ Trang có lẽ sẽ phải té ngửa như thế khi nghe câu nói xanh rờn của nhỏ bạn.
– Tao biết mà, thế mày định ko đi dự tiếc nữa à?
– Ko! Phải đi chứ! Tối nhớ qua sớm rủ tao nhé!
– Chắc chắn rồi! Sớm hơn mày tưởng đấy! – Nhỏ Trang cười tinh ranh.
****
– Mày định mặc thế đi sao?
– Uhm!
– Mày điên à? Sao lại mặc quần? Mặc váy đi!
– Tao làm gì có cái váy nào mà mặc!
– Tao biết nên mượn sẵn cho mày cái váy của bà chị họ đây nè! – Nhỏ Trang lôi chiếc váy từ túi ra. Một chiếc váy trắng bồng, đính đá, vô cùng nữ tính và đẹp tuyệt!
– Ê, chiếc váy này có vẻ mắc lắm!
– Uhm, cho nên mặc giữ vào nghe ko? Hiii
– Thôi tao ko mặc đâu, rách phải bắt đền thì chết!
– Con điên, ko phải bắt đền đâu! Ko rách là đc! Mà có rách thì tao nói khéo với bà chị họ là đc! hiii. Mặc vào đi mày, bộ ko muốn “đong zai” hả?
– Đc rồi! …Ê nhưng mà mày cũng có mặc váy đâu? Sao bắt tao mặc hả?
– Buồn cười nhỉ? Phong cách đầy cá tính của tao rồi, váy vủng gì ở đây hả?
Công nhận, nó nhìn con bạn với chiếc quần tụt đen, chiếc áo cánh tôm trắng với áo gi- le đen, cùng phụ kiện là cái cavat đen đính đá, thực sự trông con nhỏ thật cá tính. (đây là Cỏ dựa theo phong cách ăn mặc của mấy girl lớp Cỏ đấy, biết đâu ai trong số những người đang đọc truyện nhận ra thấy tác giả là ai! hiii) Tông màu đen trắng nhỏ Trang mê lắm mà! Lần đầu tiên nó phát hiện, nhỏ Trang cười rất xinh. Nó ước gì nó cũng có đc nụ cười của nhỏ bây giờ, vô tư và hồn nhiên như nó ngày nào!
– Ê, ko thay đi đứng đó ngắm tui hoài, chai hết cả mặt rồi!
– Hiii, rồi, tôi thay liền mà!
…
– Ủa sao vừa in thế này? – nó súng sính trong chiếc váy bước ra chỗ nhỏ Trang.
– Thì tao thuộc lòng cỡ của mày mà!
– Hả?
– Hiii. Mà công nhận tao có con mắt tinh tường, nhìn là biết bà chị họ tao và cái vóc dáng lùn tè của mày chung cỡ nhau!
– Này, mày đừng có mà xỏ xiên nhé!
– Hiii. Thôi lại đây nhanh, tao còn make up cho. Chứ để cái mặt trơ chán bóng kia mà đi dự tiệc à?
****
– Mày ơi, đây là tao thật à? – Nó ngắm mình trc gương. Một con nhỏ trong chiếc váy bồng trắng, chiếc giày con gót trắng đính đầy đá, mái tóc đen dài đc thả tự nhiên, làn da đã trắng giờ đc phủ thêm lớp phấn hồng trông căng đầy sức sống, đôi má hồng hây hây trên khuôn mặt bầu bĩnh, trông mà chỉ muốn cắn một cái, cái miệng nhỏ xinh với lớp son dưỡng hồng căng mọng, đôi mắt đen, to tròn trông iu kinh khủng. Trông nó cứ như một thiên thần thực sự!
– Sao thấy tay nghề của tao thế nào?
– Tao ko nhận ra mình nữa!
– Con điên ko phải mày thì ai hả! Mà cũng công nhận trông mày đẹp thật!… Thôi đi thôi, muộn mất!
– Ê mày có mang lọ xịt cay ko?
– Mang làm gì?
– Thì hai đứa mình xinh đẹp thế này ra ngoài đường rất dễ gặp kẻ xấu!
– Mày ở trên đấy có mát ko? Xuống đi, ko chóng mặt chết giờ! Đúng là trẻ con thường hay có trí tưởng tượng!
– Ê, con kia đứng lại, mày dám nói xấu tao à?…
– Ê, đừng có chạy, gãy guốc, rách váy, bay mất son phấn bi giờ…!
– Kệ, đứng lại mau… con nhỏ kia…
****
Khắp căn phòng rộng lớn đc trang hoành đẹp đẽ vô cùng với những chùm bóng bay đủ màu sắc, những sợi dây kim tuyến lấp lánh, những ngọn nến lung linh. Cây thông noel to đoành với bao nhiêu đồ trang trí. Căn phòng chật kín, mọi người đến rất đông. Không khí noel tràn ngập khắp nơi. Đâu đó trong những góc nhỏ, nó lại nhìn thấy người ta trao quà cho nhau, những nụ cười căng đầy trên môi, những ánh mắt sáng niềm vui. Tất cả hòa vào những khúc nhạc giáng sinh ấm áp. Nó chợt nhớ ra rằng, ba mẹ nó chưa tặng quà giáng sinh cho nó. Chắc tại ba bận với công việc mới, mẹ chắc cũng ko để ý! Con nhỏ Trang nữa. Nó đã tặng quà nhỏ ấy rồi mà. Sao ko thấy nhỏ ấy đưa quà cho nó nhỉ! Đừng nói món quà nhỏ ấy tặng là chiếc váy mượn của bà chị họ đấy nhé! Cả Vĩnh Quân nữa, chắc giờ anh ấy đang sung sướng bên cạnh Diệu Lan. Có lẽ hôm nay họ sẽ trao cho nhau những món quà đẹp nhất. Món quà của tình yêu thì đúng là đẹp đẽ và ngọt ngào nhất còn gì. Nó thấy lòng nặng trịu. Đêm noel sao buồn thế này?… Chợt nó giật mình bởi giọng nói của Vĩnh Quân vang trên sân khấu.
– Sau đây tôi xin gửi tặng bài hát này đến người con gái mà tôi yêu, người con gái mà tôi đã chót để cô ấy rời xa mình mà tôi ko biết nắm lấy cơ hội. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều! – Mọi người ồ lên, tất cả hướng con mắt về phía Diệu Lan – người con gái trong bộ váy dạ hội kim tuyến rực rỡ và nổi bật. Vĩnh Quân bắt đầu cất giọng hát đầy ngọt ngào, ấm áp… – Đã bao ngày qua, nhớ hơi âm đôi bàn tay, nhớ nụ cười và đôi mắt dễ thươg. Xuân tàn hạ sang, cách nhau đã bao mùa trăng, anh nhớ em đêm ngày ngóng trông. – Nó nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chỉ muốn trực rơi ra, nhưng nó cố kìm, nó ko khóc, nó đủ mạnh mẽ mà! – Cớ sao trời xanh, lứa đôi phải chia lìa nhau. Để hoa tàn, bầy chim cũng héo hon. Mưa buồn nhẹ rơi nói thay lời anh nhớ em. Mong ngày em trở về gần bên anh. Viết lên trên trời cao những lời yêu em. Viết lên những bài ca dành tặng riêng cho em. Bao ngày xa cách nhau trời đêm như thiếu trăng. Bao ngày mong nhớ em làm con tim anh khô héo. – Nó nhớ những lúc đc hạnh phúc bên Vĩnh Quân, nó khao khát đc trở lại những ngày đó. Nhưng…Nó thấy tim mình đau nhói, nước mắt đã trào ra. Nó thấy Diệu Lan đang cười sung sướng. Nó thấy Vĩnh Quân hát với tất cả tình cảm chất chứa trong lòng. Từng lời từng lời cứ rội cả vào tim nó. Cũng phải thôi, họ đang đc sống trong tình yêu, họ đang yêu, và họ đang hạnh phúc. Nó thấy mình sao ích kỉ thế? Nó thấy mình đã quá mệt mỏi rồi! Yêu một người thì đau khổ vậy sao? Người ta nói, yêu một người là hạnh phúc khi nhìn thấy người ấy hạnh phúc chứ ko phải là có đc người ấy ở trong tay. Nó đc nghe câu nói này hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Và đã có lúc nó thấy điều này thật đúng. Nhưng giờ điều đó đã xảy ra với nó. Nó thấy sao mà khó thể. Đúng là nó đang đc nhìn người mình yêu hạnh phúc nhưng nó lại quằn quoại trong đau đớn. Liệu đó là điều hạnh phúc mà nó có đc sao? Nó thấy đau lắm! Cả ở trong tim lẫn khắp toàn thân. Nó thấy lạnh, lạnh đến thấu xương tủy. Thực sự nó đã quá mệt mỏi và đau đớn. Nó ko thể chịu đựng đc thêm nữa. Bảy ngày để bắt đầu một tình yêu, bảy ngày để sống trong đau khổ, dằn vặt vì một tình yêu đơn phương rỉ máu, và có lẽ cũng chỉ cần bảy ngày nữa thôi để nó có thể quên đi một tình yêu! Nó lao ra khỏi phòng, bỏ lại phía sau những lời hát đầy tình yêu chất chứa… – Những đêm anh ngủ say mơ đc gặp em. Rót cho nhau lời yêu thương và vòng tay ấm. Em nào đâu hay biết chăng ở nơi rất xa, phương trời đây có anh ngày đêm mong nhớ em nhiều…
Nó chạy trong đêm, nó cứ chạy chạy mãi. Những giọt nước mắt chất chứa bao ngày giờ như thể trào dâng, tung phá và ồ ạt tuôn ra. Cái vị mắn – đắng, mặn lắm! Nó sẽ quên anh, quên người con trai mà nó đã yêu, yêu nhiều, yêu tha thiết và yêu trong lặng câm, trong đau khổ đến tuyệt vọng. Gió thổi lùa vào da thịt nó. Lạnh – đau – mặn – đắng! Gió ơi, hãy thổi giùm ta, thổi hết những gì về anh trong ta, hãy thôi bay, hãy cuốn trôi hết, cuốn trôi đi mối tình đầu đau khổ này. Gió ơi thổi, cứ thổi đi nhé…!
****
Nó thức dậy. Một ngày mới đã bắt đầu. Nó bước ra cổng, nó muốn hít thở bầu không khí trong lành. Có lẽ sẽ khiến cho lòng nó thanh thản và thoải mái hơn. Vừa ra khỏi công, bất giác nó quay lại nhìn cái cổng nhà mình. Quá ngỡ ngàng, nó há hốc miệng. Cái cổng nhà nó đc kết bởi rất nhiều những bông hồng nhung rực sắc – loài hoa mà nó yêu thích – loài hoa tượng trưng cho tình yêu – một thứ tình yêu mãnh liệt và đằm thắm. Những bông hoa rực sắc đỏ càng đẹp hơn dưới những tia nắng sớm chiếu vào những giọt sương long lanh đọng trên cánh. Trông chúng căng đầy một sức sống. Chợt, nó có cảm giác ai đó đang đứng sau lưng nó. Nó quay lại. Vĩnh Quân. Cậu ấy đứng trc mặt nó, với một hộp quà ở trên tay. Nó ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Vĩnh Quân tiến lại, và đưa hộp quà cho nó.
– Cái gì vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.
– Thì Ly cứ mở ra đi. – Nó mở hộp quà ra. Chiếc áo len trắng! – Anh đã nhận đc 1 triệu rồi. Giờ cái áo này là của Ly.
– Trời, sao còn đưa cho Ly làm gì? Anh cứ để mà mặc. Chứ Ly thì sao mặc đc!
– Nhưng anh đã nói rồi mà, Ly làm quà tặng cho bạn trai!
– Bạn trai á? – Nó thấy tim mình lại nhói đau. Vĩnh Quân sao vô tâm thế? Nó đã bảo sẽ quên anh nhưng sao giờ anh lại xuất hiện, sao giờ lại khơi lên vết thương lòng trong nó. Vĩnh Quân chả lẽ ko có một chút cảm giác gì nhận ra rằng nó thích Vĩnh Quân sao? Vĩnh Quân ko biết thật ư? Vĩnh Quân sao ác thế? Sao vô tình đến vậy? Cậu có biết rằng, giây phút này trái tim nó như bị bàn tay cậu bóp nghẹt, đau đớn và rỉ máu! – Hì… – Nó lại cười – nụ cười gượng gạo trong đau đớn – Người ấy chắc chả bao giờ muốn mặc đâu!
– Vậy thì tặng anh nhé!
– Hả? – Nó giật mình trc câu nói của Vĩnh Quân.
– À… sao… sao tối qua em về sớm vậy? Em… em có nghe anh hát ko?
– À, em mệt nên muốn về sớm. Hì hì… Anh yên tâm, anh hát hay lắm! Chắc chị Diệu Lan vui lắm đúng ko?
– Ko! Bài hát đó là anh tặng em mà!
Ko gian xung quanh nó như dừng lại, thời gian như ngừng trôi. Nó thấy tai mình ù lên kinh khủng. Nó… nó đang nghe nhầm đúng ko?
****Vĩnh Quân vừa kết thúc bài hát, cậu thấy nó chạy ra khỏi phòng. Cậu vội vã chạy đuổi theo nó. Nhưng ko kịp… Bóng nó đã khuất trong màn đêm đem!
– Anh Vĩnh Quân! Anh chạy ra đây làm gì? Bắt em phải đuổi theo, mệt chết đi đc!
Vĩnh Quân vẫn đứng đó lặng nhìn vào màn đêm tĩnh mịch – nơi bóng nó đã khuất từ bao giờ.
– EEEEEEEE. – Diệu Lan lay người cậu – Hiii. Bài hát anh hát hay lắm! Làm em xúc động muốn khóc luôn. Em cứ tưởng rằng anh đã thay đổi, ko còn yêu em nữa cơ! Hiii Nhưng giờ thì thấy ko phải thế nữa rồi! Anh vẫn còn rất yêu em!
– Ko, Diệu Lan à? Bài hát đó anh ko dành tặng cho em!
– Hả – Diệu Lan ngạc nhiên, ko hiểu Vĩnh Quân đang nói gì.
– Anh cứ tưởng rằng anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng sự thật lại ko phải như thế! Người anh yêu là một cô gái khác. Bình thường hơn em, ko xinh đẹp đc như em, ko học giỏi và thông minh như em… Nhưng ở cô ấy có một tâm hồn thật đẹp. Cô ấy đã đến, đã làm thay đổi con người anh rất nhiều. Cô ấy cho anh thấy cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn, và dạy anh biết cách trân trọng những điều nhỏ bé và giản dị nhất! Anh đã yêu cô ấy và cũng chả biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào!…
– Anh thôi đi! – Diệu Lan hét lên! Rồi cô lại vội dịu giọng trở lại – Vĩnh Quân… Vĩnh Quân, anh đang đùa em đúng ko? Anh muốn thử em đúng ko?…
– Diệu Lan à? Anh xin lỗi…
– Koooooooo! Anh nói gì vậy? Rõ ràng em là người con gái mà anh yêu nhất mà! Là con nhỏ đó, con nhỏ Ly đúng ko?… Em… em mới xứng với anh, con nhỏ ấy ko xứng!
– Diệu Lan! Anh xin lỗi, nhưng đừng xúc phạm cô ấy như thế! Anh đã yêu em, yêu rất nhiều, và có lẽ đến bây giờ vẫn yêu em nếu như em ko rời bỏ anh. Nhưng đó chỉ còn là quá khứ! Anh xin lỗi, anh ko còn yêu em nữa. Nếu có cố thì cũng chỉ làm em đau khổ thôi!
– Ko, ko. Vĩnh Quân, em ko muốn nghe!
– Diệu Lan, anh XIN LỖI! – Vĩnh Quân quay lưng bước đi, có lẽ trong lòng Diệu Lan bây giờ cũng đang phải trải qua một nỗi đau, một nỗi đau mà cô đã từng đem đến cho Vĩnh Quân. Nhưng Vĩnh Quân nói đúng, sự gượng ép trong tình yêu sẽ chỉ đem lại sự đau khổ cho cả hai mà thôi! Diệu Lan hãy quên Vĩnh Quân đi như anh đã có thể quên cô, quên một tình yêu đầu đầy mãnh liệt. Nhưng… Tình đầu là tình mãnh liệt nhưng tình cuối mới là tình bất diệt!****
Nó còn chưa kịp định thần lại thì chợt có tiếng “keng… keng…” – tiếng chuông xe đạp vang lên. Bé Tũn lái chiếc xe đạp màu hồng thắt nơ hồng, mặc chiếc váy hồng… miệng cười toe toét. Đỗ xe trc chỗ nó và Vĩnh Quân, con bé xuống xe. Lấy chiếc hộp trái tim nhỏ cũng màu hồng tươi thắm. Nó rõng rạc:
– Đây là thứ ông cần! – nó đưa hộp trái tim cho Vĩnh Quân, ko quên khuyễn mãi một nụ cười toe toét nữa. – Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Chúc anh thành công! – Bé Tũn xèo váy và làm dáng bộ nhún một cái, lại cười rõ tươi, rồi con nhỏ leo lên xe, thành thạo như một người biết đi xe từ lâu, nó đạp khỏi chỗ hai anh chị mình.
Vĩnh Quân từ từ mở chiếc hộp trái tim nhỏ, một chiếc nhẫn cỏ vẫn còn vương mùi thơm cỏ xanh.
– Ly, em đồng ý làm chị dâu của bé Tũn chứ!
**** – Sao lại dẫn anh ra đây? – Vĩnh Quân lặng người nhìn khung cảnh công viên – nơi cậu và nó đã từng có những giờ phút vui vẻ và hạnh phúc. Cậu nhìn thấy nụ cười tươi rói của nó, cậu nhìn thấy ánh mắt ánh niềm vui của nó… hình bóng nó đang hiện ra trc mắt cậu… đẹp đến vô cùng!…
– Anh hai! Anh đang nghĩ đến chị Ly đúng ko?
– Nói nhảm gì vậy?
– Hứ! Tũn mà thèm nói nhảm sao? Rõ ràng là anh hai thích chi Ly mà! – Vĩnh Quân lặng người trc câu nói của bé Tũn… – Hai thích chị Ly sao cứ phải giấu ở trong lòng?
– Ai bảo anh thích chị Ly?
– Em bảo!… Hai ko thích chị ấy mà sao từ hôm chị ấy đi, hai buồn thế, ngày nào hai cũng mua rõ nhiều kem bỏ trong tủ lạnh. Chị Ly thích ăn kem, hai muốn bữa nào chị ấy đến thì sẽ có kem ăn đúng ko?… Hai ko thích chị ấy sao hai lại giới thiệu ba chị ấy vào làm cho khách sạn mẹ?…Hai ko thích chị ấy mà sao mỗi lần chị Diệu Lan rủ hai đi chơi, hai toàn kêu bận, những Tũn thấy hai có bận gì đâu, lại còn lấy xe đạp của Tũn đi lượn vài vòng nữa, rõ ràng hai nhớ tới chị Ly, nhớ tới cái buổi cùng chị ấy tập xe cho Tũn… Rồi hai còn một mình đến công viên ngồi dạo, rồi còn mua kem que ăn nữa…
– Này… sao… sao Tũn biết?
– AAAAAA. Thế hóa ra Tũn đoán đúng à? Hiii, ko ngờ hai mua kem que ăn thật! HAAAAAAA
– Con nhỏ này, hai đang buồn chết đây…
– Hiii. Thế hai có nhận là thích chị Ly ko?
– Ừ thì đúng là như thế đi… Nhưng… chị Ly chắc gì đã thích hai!
– Hai ko thử sao biết?!?
***
– Liệu làm thế này đc ko nhóc?
– Hai yên tâm đi, chị Ly thích hoa lá cây cỏ lắm, nhất là cỏ dại. Hiii, bình thường nhưng tràn đấy nhựa sống và mạnh mẽ y như tính cách của chị ấy vậy! (Cái này Cỏ tự sướng, mong mọi người thông cảm! hiii) Với lại, tặng nhẫn Cỏ nó mới độc, đố hai ra chợ mà mua đc đấy! hiii
Vĩnh Quân nhìn những cây cỏ dại tươi xanh tràn đầy sức sống. Bé Tũn nói đúng, nó đẹp như loài Cỏ dại, bình thường, giản dị… nhưng mang trong mình một sức sống dẻo dai và mãnh liệt! Một vẻ đẹp ẩn chứa tất cả ở trong một tâm hồn tràn đấy nhựa sống xanh****
Trái tim nó như ngừng đập, nó lặng người, nước mắt ứa ra, hai hàng lệ chảy dài, nó nấc lên thành tiếng, như bao tức giận, bao sự chịu đựng và kìm nén lâu nay bùng ra… Nó giận lắm, tức lắm. Nó lao đến, nó cứ đánh, cứ dùng hết sức bình sinh của mình mà đánh vào ngực Vĩnh Quân, những cú đấm thình thịch, đau lắm! Nhưng Vĩnh Quân vững đứng đó, đứng đó, chịu những cú đấm đau điếng…
– Anh nói gì thế? Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi sao? Anh nói đi, nói đi… Anh có biết rằng tôi đã phải đau khổ thật nhiều vì anh. Tôi đã muốn quên anh… Tại sao, tại sao anh lại nói những lời này với tôi… Anh coi tôi cũng chỉ giống những người con gái khác thôi sao? Anh nói đi… nói đi…
Vĩnh Quân chợt ôm siết lấy nó vào lòng, khóe mắt cậu cay xè, dòng lệ chợt vô tình rơi ra…
– Anh… anh xin lỗi! Anh ko biết là đã làm em đau khổ. Anh ko biết mọi chuyện lại thế này… Anh cũng chả biết là mình đã yêu em từ bao giờ. Từ ngày em xuất hiện, cuộc sống của anh đã bị đảo lộn, và chính con người anh cũng thay đổi… Ở bên em, anh thực sự thấy rất vui, thấy mình như thực sự đc sống… Từ lúc nào mà anh ko nhận ra em đã giữ một vị trí quan trọng ở trong lòng anh… Anh ko biết nữa, chỉ từ ngày em ra đi, anh mới hiểu một điều, là anh cần em… anh thấy nhớ em… Và anh đã yêu em, yêu rất nhiều!…
Nó nghẹn ngào trong dòng nước mắt, nó khóc òa theo dòng cảm xúc, nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả chiếc áo Vĩnh Quân, thấm vào da thịt cậu đủ để thấy vị mặn ấm… – Anh là đồ tồi… nhưng… em… yêu… anh…!
Thế là dưới những tia nắng ấm của sớm mai, dưới những bông hồng nhung đầy hương sắc… có một nụ hôn ngọt ngào đc trao cho nhau. Ấm áp, hạnh phúc và xen lẫn cả vị mặn của nước mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc nghẹn ngào.
Và cũng dưới một góc khuất nhỏ có 5 con người đang mỉm cười mãn nguyện chứng kiến một tình yêu đẹp – một tình yêu mà một phần cũng có đôi bàn tay chung sức và vun đắp của họ.
**** – Nó ngủ rồi, cũng đc một lúc rồi đó. – Mẹ nó thông báo tin tức vừa điều tra thăm dò đc! – Nhanh nhanh lên kẻo ko kịp bây giờ.
– Trời ơi nhiều hoa thế này cơ ạ? – Nhỏ Trang nhăn mặt!
– Thì kế hoặc A đã thất bại, phải chuyển sang kế hoạch B chứ!
– Kế hoạch này nhất định phải thành công, tất cả phải nhờ vào chúng ta. Và đặc biệt là con đó, Vĩnh Quân!
– Con biết, con cám ơn mọi người rất nhiều!
– Hiii. Cái thằng này!…
– Mà tụi bay cũng giỏi lắm nha, cái vụ dám gạt cả hai bác!
– Hiii. Thì tại cái Ly nha bác nó ko cho bọn cháu nói chứ bộ! Hiii
– Thôi, cũng nhờ vào lần này mà tôi mới biết con nhỏ Ly đã lớn thật rồi! – Bố nó trầm tư. – Ấy, bà chủ, bà cứ để đấy chúng tôi làm cho, hoa nhiều gai lắm!
– Trời, bà chủ gì ở đây chứ! Gọi là thông gia đi!
– Hả?… Chúng nó vẫn còn đi học mà!
– Thì 7, 8 năm nữa thôi mà! Thời gian trôi nhanh lắm, làm quen dần là vừa, ông bà thông gia à!
– A, vậy là từ giờ anh Quân sắp có vợ rồi, còn bé Tũn sắp có chị dâu rồi…! – Bé Tũn reo lên sung sướng.