Anh kể em câu chuyện này nè:
“Một ông lão bệnh nặng sắp lên thiên đàng mà trong lòng còn nghi vấn bèn hỏi bà vợ:
– Tôi sắp chết rồi nhưng muốn biết một sự thật là thằng Út có phải là con của tôi không?
Bà vợ trả lời:
– Ông sắp lên thiên đàng rồi thì tui cũng không giấu làm gì, trong 4 đứa con, chỉ có thằng Út là con ông.
Ông lão: !!!!!!!”
Vừa dứt lời kể xong câu chuyện cười trên thì bé Hà tự nhiên cười hi hi một cái thật dài, cảm thấy thời cơ đã đến gần, em mới giả vờ ôm cứng nàng vào lòng hơn. Vẫn cái mùi thơm ấy, vẫn cái váy ngắn với quần chíp màu tím bên trong, cả hai thứ này đã bất chợt đánh thức con thú tính trong người em dậy.
Bất thình lình em hôn nhẹ vào má nàng, tưởng chừng như nàng sẽ đẩy em ra, nhưng không, nàng lại giành ngược cho em một nụ hôn vào miệng.
Càng hôn thì càng phê, em tiếp tục sử dụng 2 bàn tay luồn lách va chạm trên cơ thể nàng, một tay thì em “nghịch phá” ở phần trên, tay còn lại thì cố gắng tìm cách len lõi vào trong “khu rừng amazon” với khe suối bé bé xinh xinh. Em công nhận 1 điều rằng, người bé Hà tuy mình dây nhưng cặp (.) (.) của nàng nếu so sánh với của con Oanh thì nói thật, “kẻ tám lạng, người nửa cân”.
Nói ra các bác đừng Gato em, nhưng sự thật là cầm rất chắc tay và rất rất rất là…phê.
Cả hai đang loay hoay chuẩn bị làm cái trò đồi bại đó thì…
Chap 11: Trước cơn “cuồng phong”
Cả 2 đang tính làm cái trò đồi bại đó thì bất thình lình có tiếng gõ cửa bên ngoài. Chân tay run rẩy, miệng thở hồng hộc, em vội nhanh chóng chui vào toilet núp. Ở ngoài vọng vào tiếng của một thằng con trai:
Cóc cóc cóc…
“Hà ơi, em dậy chưa, có đi tắm biển không, mở cửa anh vào với” (Thì ra là thằng chó đẻ Huy, mày, mày, mày….coi chừng ông nhá)
“Dạ, em dậy rồi, có gì không anh” (Bé Hà ra mở cửa và đáp lại)
“À, mấy đứa kia mới gọi anh, bảo anh lên rủ em với thằng Phúc (tên em) ra ngoài biển chơi chung”
“Dạ, anh cứ ra trước đi, em vẫn còn hơi mệt nên muốn nằm lát cho khoẻ rồi em ra sau”
“Ok em, mà em thấy thằng Phúc đâu không, sao cửa phòng nó khoá mà anh gọi hoài không thấy nó trả lời”
“Em cũng không biết, chắc anh ấy ra biển rồi không chừng”
“Vậy à, ủa mà ai đang trong toilet vậy em, Vân à”
“Dạ đâu có ai anh, toilet nó đóng vậy thôi”
“Thôi vậy anh ra biển trước nha, có gì em nhớ ra nhé”
“Dạ em biết rồi anh”
Thằng chó Huy vừa đi khuất thì em từ trong toilet bước ra, miệng thì thào nói nhỏ với bé Hà:
“Mọi chuyện ổn chứ em, thằng Huy nó có thấy anh không?”
“Em cũng không biết nữa, thấy anh ấy có vẻ nghi ngờ”.
“Thôi anh nghĩ là không sao đâu, lên giường nằm với anh xíu nữa đi”
Vừa dứt lời thì em với bé Hà lại được một phen quấn lấy nhau trên giường, 2 đứa trò chuyện và kể cho nhau nghe chuyện tình trước đây của đối phương.
Đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in lời kể từ miệng nàng, nàng bảo rằng: “Năm em lên lớp 10, em đã bị thằng anh họ xàm sỡ và cưỡng đoạt đời con gái, lúc ấy em sợ lắm, em muốn méc cho ba mẹ, méc cho chị hai biết, méc cho tất cả mọi người trong dòng họ biết nhưng thằng đó nó doạ sẽ trả thù em và gia đình, và nếu em tiết lộ ra sự việc này chắc ba mẹ em sẽ cạo đầu em rồi đuổi em ra khỏi nhà mất. Kể từ đó đến giờ em rất sợ và căm thù bọn con trai lắm, em chả dám quen ai hết. Nhưng không hiểu từ khi gặp anh em lại có cảm tình với anh. Rất tiếc là anh đã có chị Oanh rồi”.
Nghe nàng thủ thỉ vừa khóc vừa kể mà em cảm thấy thương nàng hơn, em ôm lấy người nàng rồi an ủi: “Em đừng như thế, không phải thằng con trai nào cũng xấu hết, trên đời này còn nhiều thằng tốt lắm, em thôi nghĩ đến quá khứ đau buồn đi, có như vậy em mới mau chóng có được hạnh phúc”.
Em xin thề là, trong tình cảnh này, trước mắt là một con hot girl đang khóc lóc và có “ý định” cho mình phịch, thì bố thằng nào có thể cầm lòng được, bắt buộc phải nói ngon nói ngọt an ủi em nó thôi.
Trời càng lúc càng về sáng, cả hai bọn em nằm say mê, ôm ấp, mò mẫm thân xác và kể cho nhau nghe mà quên mất rằng “mối nguy hiểm có thể ập vào bất cứ lúc nào”, lỡ như bây giờ con ghệ Oanh hay con Vân mà ập vào đây thì chắc bọn em không còn đường chối bỏ cho cái hành động đồi bại gia phong này.
Nhưng hỡi ôi, tình cảm của em lúc ấy bị ra sao thế này, tự nhiên em cảm thấy yêu bé Hà biết dường nào, và tưởng chừng như có lẽ là yêu hơn cả cái con người yêu mũm mỉm tên Oanh, người mà em đã “đầu ấp tay gối” suốt đêm hôm qua.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì tự nhiên con Hà nó hỏi một câu làm em không biết trả lời ra sao.
“Anh thích em không”
Trong khoảnh khắc này đây, em tự thầm nhủ với bản thân: “Anh xin lỗi Oanh, trước tình cảnh này anh thật khó xử, anh, anh, anh…có lỗi với em”.
Bất chợt miệng em thốt ra câu trả lời:
“Tất nhiên là anh thích em rồi, em dễ thương, đáng yêu quá, ai mà lại không thích”.
“Ơ vậy anh thích em chỉ vì em dễ thương thôi à”
“Không có, anh thích em nhờ cá tính rất đặc biệt của em, em tuy có đôi lúc chửi thề nhưng những hành động nhỏng nhẽo của em đã khiến anh có cảm tình với em hơn”.
“Hihi vậy à, anh nói vậy là em vui rồi, cơ mà anh có người yêu rồi”
“Đâu có, anh với Oanh chỉ mới hơn bạn bè một chút thôi, chứ thật ra tụi anh chưa phải là người yêu chính thức của nhau”. (Tự gạch mình một phát vì tội Sở khanh)
“Thôi, anh lại nói xạo với em rồi, em không tin” (Vừa nói nó vừa chu cái mõ nó lên nhìn chỉ muốn cắn).
Cuộc trò chuyện thân mật giữa em và bé Hà kết thúc bằng những trò đùa thân xác và những màn hôn nhau say đắm kéo dài đến khi đồng hồ điểm 7h30. Cũng xin thưa với các bác rằng, đến thời điểm này, bọn em chưa có làm “chuyện ấy”, chỉ mới dừng lại từ A đến Y thôi, chưa tới Z, một phần là do trời sáng, một phần là do cả hai đều sợ sệt. Thằng nào kêu tao gay tao đấm bỏ moẹ.
Phút chốc, em trở về phòng rửa ráy chân tay rồi mặc quần áo chỉnh tề, không quên lấy theo bóp tiền. Nhưng thay vì đi xuống biển với bọn kia thì em lại đánh tẻ bằng việc dẫn bé Hà đi ăn sáng rồi uống cafe. Bởi vì em biết chắc một điều, con Oanh nó rất thích tắm biển và chụp hình, nó mà xuống đó thì tới 9, 10 giờ nó mới chịu lên.
Em đèo bé Hà trên con xe tay ga rồi té tới quán bún bò cách đó không xa, lúc này, nàng đang mặc một cái quần short ngắn và áo hai dây, nhìn nàng mà chỉ muốn chảy máu cam. Hồi đầu em có nghi ngờ con này chắc rất lẳng lơ, đến bây giờ em cam đoan rằng câu nói đó là đúng 100%.
Nó lẳng lơ là thế, nhưng xin nói thật với các bác các bác rằng, trong đầu em khi ấy thật sự là không còn nghĩ về bóng hình của con Oanh nữa, tất cả tâm trí em đều dành cho bé Hà, tự nhũ rằng: “Mình là một kẻ có mới nới cũ, nhưng ai nào muốn, ông trời sao lại khiến ta trở nên khó xử thế này, khiến ta tự biến mình trở thành một kẻ Sở khanh từ lúc nào không biết.
Một lần nữa “Oanh ơi, hãy thứ lỗi cho anh, sau này anh có bỏ em theo người tình mới thì đừng trách anh em nhé. Em rất tốt nhưng anh rất tiếc”.
Ăn uống no say bọn em lại đi tìm những khung cảnh thơ mộng tại Vũng tàu để chụp hình, đồng hồ khi ấy điểm là 8h30, cả 2 đi chơi mà cứ nơm nớp lo sợ có người gọi điện.
Vừa mới nói xong thì điện thoại em rung lên một hồi, mở ra xem thì thấy Oanh đang gọi:
“Alo, anh đang ở đâu vậy, có xuống biển chơi với tụi em không”
“À, anh vẫn đang ở phòng, vừa mới ngủ dậy” (Tự gạch vì nói dối)
“Anh xuống nhanh đi, tụi em đang đợi đó, có gì anh qua phòng rủ con bé Hà xuống cùng luôn”.
“Ok, 15 phút nữa anh xuống, chỗ con cá heo đúng không em”
“Dạ, vậy nha”
Hên quá, em thở phảo một cái, nàng chưa biết. Thế là kế hoạch đi chụp hình với bé Hà bị phá sản, bọn em trở lại khách sạn, cả hai mặc đồ tắm rồi cùng nhau kéo ra biển, nơi mà bọn “Con Oanh, Hiền, Vân, thằng Huy” đang đợi tụi em, kèm theo đó là một “cơn cuồng phong” dữ dội….
Chap 12: Cuồng phong nổi sóng
Kế hoạch đi chụp hình với bé Hà bị phá sản, bọn em trở lại khách sạn, cả hai mặc đồ tắm rồi cùng nhau kéo ra biển, nhìn bé Hà trong bộ đồ tắm mà suýt tý nữa em chảy máu cam, trông sexy kinh khủng. Lúc này, đôi chân vốn thon dài của nàng bỗng trở nên dài hơn với bộ bikini màu đen chấm bi quyến rũ, làn da trắng mịn của bé cũng hồng hào hơn khi tiếp xúc với ánh mặt trời ban sáng.
Đi bộ tầm 10 phút thì bọn em cũng ra tới bãi biển. Vừa tới nơi thì con Oanh hét lên từ phía xa: “Anh Phúc, bọn em ở đây này”.
Trông thấy bóng dáng thân quen đó, em và pé Hà từ từ tiến về phía tụi nó. Do hôm ấy rơi vào ngày nghỉ lễ nên số lượng người tắm biển phải nói là rất đông, nhìn xung quanh thì thôi rồi, quá trời con gái đang tắm biển, ở đây mà đeo kính đen ngồi ngắm gái thì còn gì bằng, ai có ống nhòm có thể đứng từ xa vừa ngắm gái vừa làm..xxx.là hết sẩy con bà bảy.
Tiến lại gần Oanh, em mới ngã ngựa vì lần đầu tiên trông thấy cặp (.) (.) to tròn tuyệt đẹp của con ghệ vào buổi sáng. Trước đây và cho tới tối hôm qua, em chỉ thấy điều này đa phần hoặc là trong bóng tối, hoặc là chỗ ánh sáng mập mờ, chứ chưa bao giờ tận mắt thấy “tài sản” của nàng vào một buổi sáng rực đẹp như thế này.
Nếu mà đem so sánh ngoại hình giữa bé Hà và Oanh ai hơn ai thì chắc hẳn con Hà sẽ là người dành phần thắng, tuy nhiên, con Oanh lại được trời phú cho đôi bồng đào đẹp tuyệt trần mà em dám cá rằng, trong 1 triệu đứa con gái thì may ra có một đứa như thế.
“Sao giờ này anh mới xuống hả?” (Oanh ra vẻ nhỏng nhẽo với em)
“Anh mới ngủ dậy, hôm qua nhậu xỉn quá, giờ anh vẫn còn nhức đầu nè”
“Thiệt không đó, thôi lại đây chơi chung với tụi em đi”
Nói xong thì Oanh bất chợt nắm lấy tay em rồi kéo xuống biển, bỏ mặc con bé Hà và tụi kia đang ngồi đắp cát phơi nắng.
Vừa đi khuất dạng thì em cảm nghĩ như ai đó đang nhìn về phía mình, thình lình quay lại phát hiện thì ra đó là con bé Hà với một vẻ mặt buồn thảm, em thầm nghĩ: “chắc em nó đang ghen với con Oanh đây mà”.
Dù suy nghĩ đó có đúng hay sai gì đi nữa thì em cũng mặc kệ, không thèm quan tâm, giờ em chỉ muốn dành trọn thời gian này để chơi đùa với Oanh để bù đắp cho những gì mình đã gây ra với nàng hồi sáng sớm nay.
Em và Oanh nắm tay nhau rồi ùa ra biển, mãi say mê chơi đùa nên đã khuất bóng những người còn lại. Trong không khí mát mẻ của dòng nước biển, hoà quyện với ánh nắng mặt trời ấm áp, em và Oanh đã bất chợt trao cho nhau một nụ hôn dưới biển, cả hai sau đó cứ quấn lấy nhau như đôi cá heo đang đến mùa động dục.
“Anh cõng em ra xa kia chơi đi” (Nàng chu cái mỏ xinh xắn nhỏng nhẽo)
“Em gan quá ha, dám ra xa luôn ha”
“Hihi, có anh rồi em đâu có sợ gì, anh cõng em mà, mắc quá thì em nhấn đầu anh xuống nước” (Con này troll bố đây mà)
“Hii, anh biết bơi mà nên đâu có sợ, anh đưa ra xa mà em không nghe lời anh là anh quăng em ở đó rồi bơi vào một mình đó”
“Em biết anh thương em mà, anh đâu nỡ làm việc đó với em”
“Ai biết được hehe”
“Cõng em ra đó đi, nói nhiều quá”
Đang bơi chưa kịp ra xa thì con ghệ bất ngờ bảo:
“Chỗ này được rồi anh, ra nữa em sợ” (Nhát bỏ mẹ mà nãy đòi ra xa)
“Ủa chưa ra xa mà, ở đây anh vẫn đứng được đây này”
“Thì anh cao anh đứng được, còn em lùn nên nó ngập qua đầu em rồi nè thấy không”
“Thôi được rồi, vậy dừng ở đây heng, anh chỉ em cách tập bơi nha”
“Dạ, anh chỉ em đi”
Nói xong hai tay em ôm lấy bụng nàng rồi bảo:
“Giờ anh giữ hông em, em cứ vậy mà quạt tay chầm chậm nhé, quạt thế này này”
Lan man dài dòng quá mắc công các bác đợi lâu, em tạm ngưng đoạn chỉ nàng tập bơi ở đây, cũng xin tiết lộ với các bác là, trong lúc chỉ con Oanh tập bơi, em cũng đã có cơ hội sờ mó cả 3 vòng trên cơ thể nàng, nói ra mắc công các bác gato nhưng sự thật là thế, phê như con tê tê…
Nhìn vào bờ cách chỗ bọn em tầm 15 mét, em thấy bóng dáng con Hà đang ngồi đắp cáp trên người con chị hai của nó, thoạt sau thì 2 đứa nó lôi máy chụp hình ra rồi tạo dáng đủ thứ kiểu. Thoáng mặt bọn con trai trên biển lúc đó cứ nhìn thân thể sexy của con Hà rồi suýt xoa, đâu đó có giọt nước miếng nhỏ giọt. Nếu có cuộc thi hoa khôi bãi biển diễn ra lúc đó, thì em tin 100% con bé này sẽ đoạt giải.
Tầm 10 giờ sáng, em và Oanh trở lại vào biển trong bộ da nhăn nheo do ngâm nước quá nhiều. Bọn em lê mình vào 3 chiếc ghế có ô đã mướn sẵn lúc đó với giá 150k. Lúc này, cả bọn 6 đứa đã có mặt đầy đủ, em mới đề nghị:
“Tụi em ăn cua ghẹ không, anh ra mua”
“Ùa, anh ra mua một ký ghẹ rồi kêu người ta luộc sẵn luôn đi, ăn xong rồi xuống tắm biển tiếp” (Oanh đáp lại, con này nó thích tắm biển đến thế à)
Sau khi ăn hết số ghẹ đó thì 4 đứa con gái lại tiếp tục ùa ra biển chơi tiếp và chụp hình, em với thằng Huy thì vẫn ngồi lại làm lai rai 2,3 lon bia.
Đang say sưa nhậu nhẹt chưa được 30 phút thì bất chợt từ xa có tiếng hét lên: “Anh phúc, anh Huy ơi”.
Chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân thì 2 thằng liền phóng thẳng về phía tụi con gái, rồi hỏi.
“Có chuyện gì vậy tụi em”
“Dạ, chị Vân đang bơi tự nhiên ngất xỉu, em không biết chị bị sao nữa” (Con Hà vẻ mặt hốt hoảng đáp lại)
“Để anh xem sao”
Sau khi xem tình hình, em thấy con Vân chắc bị đuối sức, nên uống nhiều nước rồi ngất xỉu đây mà, nói xong em kề miệng vào miệng của nó rồi bắt đầu thực hiện biện pháp hô hấp nhân tạo. Xung quanh bây giờ đã thu hút sự tò mò của nhiều người, đặc biệt là mấy con teen đú và lũ choai choai trẻ trâu (Mẹ, cái bọn nhiều chuyện).
10 phút sau thì con Vân từ từ cũng tỉnh lại, bọn em nhanh chóng đưa nó về ghế ngồi nghỉ dưỡng sức trước khi cả bọn trở về khách sạn.
Kể từ sau vụ việc con Vân bị ngất xỉu, kế hoạch đi chơi của bọn em dần thay đổi so với dự kiến ban đầu. Và thay đổi như thế nào và ra sao, em xin phép trình bày trong chương tiếp theo với tựa đề “Gập ghềnh ngày trở về”.
Chap 13: Gập ghềnh ngày trở về
Như tựa đề của chương này, tại sao em lại đề cập đến 2 chữ “gập ghềnh”, vâng sau đây em sẽ trình bày rõ cho các bác biết lý do cho điều này.
Sau khi xảy ra sự việc không mấy vui vẻ ấy (con Vân bị xỉu), cả bọn chúng em đã kéo nhau về lại khách sạn trong thân xác lo âu, được lộ rõ trên khuôn mặt của mỗi đứa.
Em thì vốn tính ga lăng nên đã phụ con Hà dìu chị nó đi từ bãi biển về hotel, nhìn mặt con Vân mà thấy tội, làn da xám xịt xanh xao như tàu lá chuối, tưởng như nó mới từ cõi chết sống lại.
Đi bộ được một xíu thì thấy con Vân có vẻ như sắp xỉu thêm một lần nữa, thế là em đề nghị được cõng nó.
“Thôi em khỏi dìu nữa, để anh cõng Vân” (Em nhìn con Hà và nói)
“Dạ, cám ơn anh nha, em lo cho chị ấy quá, không biết có sao không”
“Anh nghĩ chắc không sao đâu, Vân chắc bị say sóng, say nắng xíu nên mệt đó mà, về phòng nằm 1,2 tiếng là khoẻ thôi”.
Lúc bấy giờ, đồng hồ điểm là gần 12 giờ trưa, trời nóng như đổ lửa. Nhìn xung quanh, bọn con Oanh, con Hiền, thằng Huy đều toát lên vẻ mệt mỏi sau khoảng thời gian tắm biển dài hơi.
Em công nhận, con Vân nhìn bề ngoài tướng tá nom có vẻ gầy gò ốm o, nhưng không hiểu sao cõng nó mà em muốn gãy cả xương sống, nặng kinh khủng, cái này em nghĩ chắc do lúc đó em hơi mệt nên thấy vậy.
Đi bộ rã cả chân thì rốt cuộc cả bọn cũng về được khách sạn, ôi cám ơn trời, cám ơn đất, ta yêu cái giây phút này biết dường nào.
Con Vân khi này cũng đã dần tỉnh lại, em cùng bé Hà dìu nó vào phòng rồi bảo tiếp tân pha cho một ly nước chanh nóng đưa nó uống, hòng lấy lại sức khoẻ.
“Thôi anh về phòng đi, để em lo cho chị Vân được rồi”
“Ùa, vậy em chăm sóc Vân nhé, có gì thì alo anh qua giúp đỡ”.
“Dạ, em biết rồi, cám ơn anh nhiều lắm”
Bé Hà vừa nói vừa đưa ánh mắt trìu mến nhìn em, em thầm nghĩ: “Vì những gì mình đã làm cho chị em, có lẽ bé đã yêu anh từ bao giờ” (Tự gạch vì tội CDSHT).
Em trở về lại phòng mình, nơi con Oanh đang trong toilet tắm rửa và làm cái gì đó…thì em không biết.
Ở bên ngoài, vì mệt quá nên em mới ngã người xuống giường rồi bất chợt nhắm mắt nằm ngủ từ lúc nào không hay biết. Khi tỉnh dậy thì trông thấy em Oanh đang nằm bên cạnh, nàng cũng đang ngủ trông dễ thương đáng yêu như một bé mèo con vừa chào đời.
Em ngồi ngắm khuôn mặt nàng một cách say sưa, rồi đưa tay lên vuốt tóc nàng, xoa nhẹ nơi dái tai của nàng. Ôi, nàng mới tắm nè, hèn gì người nàng thơm phưng phứt thế này.
Nhìn lại bộ quần áo nàng đang mặc thì em mới giật mình tá hoả là nàng đang mặc cái áo sơ mi của em, bên dưới thì chỉ mặc cái quần chíp, còn gì sexy hơn cho bằng với hình ảnh này.
Cơ thể em cứ từ từ tiến sát về cơ thể nàng, một tay thì vòng qua ôm eo nàng, tay còn lại của em thì đụng vào làn môi bé bi ngọt ngào của nàng. Em hôn bàn tay rồi ngậm lấy ngón tay trỏ của nàng mút như thể một đứa trẻ đang mút cà rem, cảm giác thật thích thú lạ thường.
Cứ thế và cứ thế, khi nhìn vào đồng hồ thấy điểm 2g15 chiều thì em sựt nhớ ra 1 điều, mình chưa tắm.
Lấy quần áo rồi em đi vào toilet, lúc đứng lên không quên hôn nhẹ vào má nàng một cái, và tự nhiên nàng tỉnh mắt thức dậy.
“Ủa mấy giờ rồi anh”
“À, 2 giờ hơn rồi em ơi, lo dậy đi sửa soạn ăn uống rồi mình đi về saigon kẻo trời tối”.
“Dạ, để em gọi cho tụi kia biết”.
Sau khi tắm xong, em liền phắn gấp qua phòng chị em con Hà. Lúc này, con Vân cơ bản là đã tỉnh táo.
“Sao rồi, khoẻ chưa Vân” (Em hỏi con Vân)
“Dạ, cũng khoẻ dần rồi anh, hồi nãy cám ơn anh đã cõng em nhé”
“Hihi, không có gì đâu em, anh con trai khoẻ chán ấy mà”
“Dạ, mà khi nào tụi mình trả phòng về Saigon vậy anh”
“À, chuẩn bị rồi đây, anh qua thông báo tụi em soạn hành lý nè, 3 giờ đúng tụi mình trả phòng, xong rồi đi ăn uống rồi chạy thẳng về saigon luôn”.
“Dạ, vậy để em gọi con Hà dậy sửa soạn, 3 giờ tụi em xuống tầng trệt”
“Ok, vậy nha”
Tích tắc tích tắc, đồng hồ điểm 3 giờ chiều, cả bọn đã có mặt đầy đủ ở dưới phòng khách sạn. Và tất nhiên, chi phí khách sạn là do em với thằng Huy chia đều ra trả, em thầm nghĩ như tự an ủi bản thân: “Cũng tốn kha khá tiền nhưng đổi lại là nhiều thứ khác sung sướng hơn, không sao, không sao”.
Ngồi lại bàn bạc với nhau, tụi em quyết định ghé qua tiệm bánh khọt ăn xíu rồi chạy thẳng về saigon luôn, éo có ghé bò sữa hay chợ Vũng tàu gì sất, em quay qua hỏi con Vân:
“Em lái xe về saigon được không”
“Không sao anh, em tỉnh hẳn rồi mà”
“Ờ vậy được rồi, anh tưởng mệt thì kêu Oanh qua chở em về, còn anh chở pé Hà”.
“Anh cứ chở Oanh đi, em chở con Hà vẫn được ạ”
“Ok, quyết định vậy nha, giờ tụi mình lái qua chỗ bánh khọt ăn uống cái đã”.
Nói xong thì cả bọn té tới quán ăn bánh khọt gốc vú sữa hay cây sữa gì đó.
Ăn uống no say thì trời về chiều cũng đến, em nghĩ cứ kiểu này lạng quạng là tới 8-9 giờ tối mới về tới Saigon, bèn hỏi tụi kia:
“Giờ cũng chiều rồi, tụi mình chạy nhanh xíu nhé, kẻo trời tối đường xá nguy hiểm”.
Nói thật, trong lòng em lúc đó cảm thấy rất lo lắng và bất an cho chị em con Vân – Hà, còn tụi thằng Huy con Hiền thì kệ cm bọn nó.
Nhiều lúc em muốn thuyết phục con Vân qua con Oanh nó chở, nhưng không hiểu sao con này nó quá cố chấp, nhất quyết là không chịu. Em thì cũng làm theo ý nó nên cứ thôi.
Cuộc hành trình về lại Saigon cứ vậy tiếp diễn, tuy nhiên, cả bọn vừa chạy qua khỏi chợ Vũng Tàu một xíu thì một điều không may đã xảy đến
Rầm một cái, chị em con Vân bị té xe, chiếc xe đè lên chân trái của con Vân, còn con Hà thì ngã lăn ra đường, mặt va nhẹ xuống đất, để lại một vết xước to bằng đốt ngón tay ngay má trái, trông nó thật tội nghiệp.
Lúc xảy ra tai nạn, xe em và xe thằng Huy chạy phía trước, đang đi thì con Oanh bỗng có điện thoại, bé Hà đang gọi…
“Alo, chị Oanh hả, tụi em bị té xe ở phía sau, chỗ qua chợ Bà Rịa đó chị”
“Ùa tụi chị quay lại liền”.
Trong tâm trí lo âu và cảm thấy một phần có lỗi do mình, em nhanh chóng quay đầu xe lại và chạy đến chỗ chị em nó bị té xe, thằng chó Huy cũng vòng lại theo.
Đến nơi thì thấy một tốp người dân địa phương bu lại, hiếu kỳ xem chuyện gì. Ai đó tốt bụng đã dựng xe của con Vân vào lề và dìu nó vào trong.
“Có chuyện gì vậy tụi em” (Em hốt hoảng hỏi con Hà)
“Tụi em bị té xe, chị Vân bị xe đè vào chân, chắc đau lắm” (Hà vừa nói vừa khóc nức nở, ôi em tôi)
“Mặt em có sao không, thôi tụi em chờ anh nhé, anh vào chợ xem mua ít bông gòn và thuốc giảm đau”.
Tai nạn đến không ai lường trước được, thời gian cứ thế càng trôi gấp về tối, ánh mặt trời ban sáng chiếu rọi giờ đã khuất đâu đó rạng đông.
Sau khi mua thuốc xong xuôi, em trở lại nơi ấy, rồi bảo con Oanh và con Hiền xoa thuốc cho chị em tội nghiệp kia. Người xưa có câu, hồng nhan bạc phận, không biết đây có rơi đúng vào trường hợp đó không nữa.
Thoạt liếc nhìn qua khuôn mặt con Hà, em thấy một vết xước khá nặng, kiểu này e là sẽ để lại sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đây.
Thấy tình hình có vẻ hơi bi quan, chân con Vân thì chắc bị thương nặng rồi, chưa tới mức gãy, em mới đưa ra đề nghị:
“Thôi, giờ Oanh lấy xe Hayate của anh chở pé Hà về, để anh qua chở Vân bằng Mio, bọn em với Huy cứ chạy trước, anh theo sau”.
“Dạ vậy cũng được, lẹ lên kẻo trời tối” (Con Oanh đáp lại)
“Anh chở bé Hà giùm em đi, em đi với Oanh được rồi” (Con Vân bất thình lình phản đối, anh nghĩ em đã sai vì giao trứng cho ác rồi)
“Ùa vậy đi, lên đường nào bà con, trời tối quá rồi, thằng Huy chạy phía trước dẫn đường luôn nhé”.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, cuộc hành trình về đất Saigon lại tiếp tục. Nhưng ở phía trước, nơi bóng tối chuẩn bị ùa về, đâu đó vẫn còn xuất hiện những cạm bẫy khôn lường…
Cháp 14: Cái kết buồn và sự thật đắng lòng
Sau tất cả những gì đã xảy ra, cuộc hành trình đầy giông bão về đất Saigon lại tiếp tục.
Lúc này đây, trong khoảnh khắc bóng tối đang ùa về một cách chóng mặt, chúng em với 6 con người trên 3 chiếc xe lại băng băng tiến về Saigon.
Tuy nhiên, thay vì chở con Oanh như vốn thường lệ em vẫn chở, giờ thì người ngồi sau xe em là bé Hà, một cô bé khi đi thì xinh đẹp mỹ miều như bông như hoa, giờ thì đã tàn đi trông thấy với một vết xước trên mặt tựa như những tay giang hồ bị dao chém.
Và tất nhiên, cặp thứ hai không ai khác chính là cặp con Oanh và con Vân, còn cặp thứ ba cũng là cặp duy nhất không “màng đến bất cứ thứ gì” là cặp của con Hiền và thằng Huy. Xin lỗi nói thiệt với các bác là, thằng chó Huy này nó cũng chả tốt lành mẹ gì cho lắm, lúc trả tiền khách sạn thì nó chỉ trả cho phòng của riêng nó với con quỷ bồ nó, còn em thì phải móc hầu bao ra trả cho 2 phòng, phòng của em và chị em con Vân – Hà. (Bố thề với mày là bố sẽ không bao giờ đi đâu chung với mày nữa, Huy chó à).
Kể lể bức xúc một xíu cho các bác thấy được những khó khăn mà bản thân em phải gánh chịu chỉ trong chưa đầy 2 ngày đi chơi, đặc biệt là về vấn đề tài chính. Tính cho tới lúc con Vân bị ngã xe, trong túi em còn chưa đến 150k, khi ấy mà lỡ bị chú bồ câu nào bắt được thì em xác định là…bị giam bằng lái xe.
Đúng là nồi nào úp vung đó, thằng Huy tính nó keo kiệt, nhưng em biết chắc một điều rằng, kẻ đứng sau lưng nó là cái con quỷ sứ Hiền, con bồ quý hiếm của nó. Em biết được điều này là từ Oanh, có lần Oanh bảo với em rằng: “Bạn em cũng có mấy đứa nó keo kiệt, bủn xỉn lắm”. Và em biết chắc là cái con đó chính là con Hiền. (Moẹ, đừng để bố thấy cặp đôi chúng mày lần nữa. Nếu không, bố sẽ, sẽ, sẽ…nghỉ chơi chúng mày ra).
Lan man dài dòng quá sợ các bác đợi lâu, em xin trình bày tiếp những sự kiện đã xảy ra trong đoạn đường trở về còn lại.
Em chở bé Hà trên con mio bé tí ti, quyết định chạy sau cùng, phía trên tụi em là con Oanh và con Vân với chiếc Hayate, còn chạy đầu tiên dẫn đường là thằng dog Huy và con Hiền.
Cuộc hành trình chính thức tiếp tục khi đồng hồ điểm 5h30, theo dự kiến, nếu tụi em đi về theo hướng Nhơn trạch thì về Saigon tầm khoảng 8 giờ hơn, tại do đường tối và kẹt xe nên không thể nào chạy nhanh được. Còn nếu mà đi đường xa lộ thì chắc hơn 9 giờ mới về.
“Em có sao không Hà, anh thấy mặt em bị xước khá nặng đó” (Em quay sang hỏi thăm bé Hà, khi ấy đang ngồi sau lưng).
“Dạ, chắc không sao đâu anh, chỉ hơi nhức xíu thôi”
“Em đeo khẩu trang vào đi, gió vào sẽ làm vết thương nặng hơn đó, kẻo để lại sẹo thì mất đẹp”
“Hi, anh cứ chọc, chẳng may để lại sẹo chắc em trốn luôn trong nhà quá”
“Trời anh nói thiệt chứ xạo gì, trước anh bị có vết thương nhỏ ngay tay, không chăm sóc kỹ giờ để thành cái sẹo đây này”
“Dạ, thôi em nghe lời anh, anh chạy nhanh xíu đi”
“Ok, ngồi sát vào người anh nhé”
Em vừa mới nói ngồi sát vào thì pé Hà tự nhiên vòng tay lên ôm eo em, và tất nhiên, nó ịnh (.) (.) vào lưng em, 1 từ thôi, “phê”.
Đi được xíu thì em bất ngờ chạy vọt lên phía trước thì thấy hai đứa, con Oanh và con Vân đang nói thì thầm điều gì đó, em nghĩ chắc con ghệ em hỏi thăm tình hình cái chân của con Vân thôi, em cũng không để ý gì tụi nó nữa.
Đoạn đường từ khúc chợ bà rịa đi tới ngã ba đường vào Nhơn trạch rất trơn tru và không có bất cứ sự cố gì xảy ra. Tuy nhiên, do đường xá xa xôi, cùng với cơn gió chiều tối lạnh buốt nên đã khiến đứa nào cũng mệt mỏi. Em thì tuy chở con Hà nhưng trong tâm trí thật ra là rất lo lắng và bất an cho con Oanh.
Thứ nhất, trước giờ nó ít khi nào chở ai đó, đa phần đi đâu em cũng chở. Thứ hai, em không đi với nó thì nó không có người để ôm, cái này em chỉ sợ nó buồn thôi, không lẽ giờ kêu con Vân ôm nó từ phía sau.
Gần 7 giờ tối, em đang loay hoay say sưa trò chuyện với con Hà khúc gần tới đường vào Nhơn trạch, thì điện thoại của con Hà bỗng vang lên, đầu dây bên kia là con Hiền, bồ thằng Doctor Huy:
“Chết mồ rồi em ơi, tụi em đi tới đâu rồi, tụi chị với Oanh hình như đã đi lố qua đoạn vào Nhơn trạch rồi, giờ không lẽ ngoẹo lại, đường tối quá không thấy chỗ ngoẹo gì hết”.
“Chị đợi xíu, em đưa anh Phúc nghe máy”
“Alo, sao em?”
“À, anh Phúc à, giờ xe em với xe Oanh đi lố qua đoạn Nhơn trạch rồi, cũng khá xa, giờ sao anh, đi tiếp hay quành lại”.
“Vậy hả, vậy thôi nếu đã đi xa rồi thì tụi em cứ đi đường xa lộ luôn đi, tụi anh cũng vừa mới vào đường Nhơn trạch, giờ mà ngồi đợi nhau thì biết bao giờ mới tới. À, mà đường này tối lắm, đi cũng nguy hiểm”.
“Dạ, vậy để em nói Oanh, có gì hẹn nhau ở nhà Oanh nhé”
“Ok em, quyết định vậy đi”
Thế là kế hoạch cả bọn cùng nhau đi chung về đã phá sản, giờ đây, giữa con đường rộng thênh thang, cùng những hàng cây cao to hai bên đường, em không biết liệu có còn xảy ra chuyện gì nữa hay không.
Trong khi đó, ở tuyến đường xa lộ, em cũng cảm thấy vô cùng lo lắng cho em Oanh, em chỉ mong 4 đứa chúng nó bình an vô sự trở về nhà.
Chuyến đi giờ đây bỗng trở nên cô độc đến lạ thường, điều mà trước đó hai ngày em không thể nào hình dung ra được, “ai ngờ chỉ trong vòng đôi ngày mà mình lại chở được một em hot girl trẻ măng đến dường này”.
Băng băng tiến về khúc đoạn đường u tối, vắng đến lạ thường, hai bên đường là hàng cây cao su già cằn cỗi có tự bao giờ, em bất chợt quay sang trò chuyện với bé Hà như xua đi những nỗi sợ hãi mà cả hai đứa đang cảm nhận được:
“Em ổn chứ Hà”
“Dạ, tự nhiên em thấy hơi rùng mình anh ạ, đường tối thui ghê quá”
“Không có gì đâu, chắc gió đêm đó mà, anh cũng lạnh vỡ mồm đây này, em mặc áo khoác anh không”
“Dạ thôi, anh lái xe thì anh mặc đi, nhìn cảnh tượng này thấy giống trong mấy phim kinh dị quá ha anh”
“Hihi, em lại cứ đùa, mấy cảnh này nhằm nhò gì, trước đây anh còn gặp nhiều cảnh tượng rùng mình hơn nhiều, mà em sợ ma không”.
“Hi, con gái ai không sợ ma anh, em sợ hồi nhỏ đến giờ rồi nè”
“Ma sau lưng em kìa haha”
“Anh đừng làm em sợ nha, kẻo tối em ngủ gặp ác mộng nữa”
“Vậy à, thế có cần anh kể chuyện hài nghe cho đỡ sợ không nè”
“Ùa, anh kể đi, em muốn nghe chuyện nào hài ơi ơi ơi là hài lun đó”
“Nè, chuyện là vậy nè”
“Vào một hôm lúc nửa đêm, trong khu nghĩa địa có hai bộ xương sống lại, đi lang thang ngoài đường. Rồi bộ xương thứ nhất hỏi bộ xương thứ hai:
– Tại sao anh chết?
Bộ xương thứ hai đáp:
– Tôi bị xe chẹt chết. Thế còn anh thì sao?
– Tui bị té lầu chết.
Hai bộ xương đang đi thì thấy một bộ xương khác tả tơi đi ngoài đường, chúng hỏi bộ xương ấy:
– Anh bị gì mà chết thảm thế!!
Nó nói:
– Chết ông nội tụi bây! Tao mới bị vợ đánh vì đi nhậu về nè!”
Vừa kể xong câu chuyện cười thì bé Hà rất khoái chí, đòi tiếp tục kể thêm chuyện cười khác, em vừa lái xe vừa chạy từ từ để trò chuyện với bé, không khí giờ đây rất vui vẻ, rộn ràng, trái ngược hẳn với không gian u tối trên đường.
Cứ thế và cứ thế, từng câu chuyện được kể ra, khiến bé Hà càng ngồi xích vào người em hơn, giờ thì nàng đã ngồi ôm sát cứng ngắt vào người em, nhiều lúc mất “bình tĩnh” mà em muốn té xe. Con trai mà, chở gái mà kiểu này thì chịu thế éo nào nỗi.
Vượt qua khu rừng cây cao to, chiếc xe mio của tụi em tiếp tục đến đoạn đường nhựa rộng thênh thang, tuy nhiên, nhìn xung quanh giờ chỉ có lác đác vài chiếc xe đang chạy trên đường, đèn đường thì cái có cái không, để dường như cho có lệ.
Đang đi ngon lành thì bất thình lình em thấy bánh xe khác thường, chạy cứ ngoẻn qua ngoẻn lại. Thế là em dừng hẳn thì, CLGT này, “bánh sau xe bị cán đinh xẹp cmn rồi, ôi trời, giờ xung quanh làm chó gì có tiệm sửa xe”.
“Chết rồi em ơi, bánh xe bị xẹp rồi, giờ phải dắt bộ một đoạn đường lên kia may có tiệm vá xe, chứ ở đây không có lấy một móng nhà dân nào, chứ đừng nói tiệm sửa xe”.
“Hix, xui quá, giờ phải làm vậy chứ biết làm sao, thôi em với anh cùng đẩy xe vậy”
Nói xong thì em và bé Hà, người nắm tay lái, người vịnh cán xe, cả 2 cùng đẩy xe. Thật với mọi người là, trong cái khoảnh khắc đó, em rất là sợ hãi, sợ không phải vì ma quỷ gì hết, mà sợ là lỡ đi xa mà không có tiệm vá xe thì bỏ mẹ, đó là chưa kể đến trộm cướp dọc đường.
Cả hai một trai một gái dắt bộ đi suốt 1 quãng đường dài, và cũng để cho bé Hà bớt sợ, em phải bình thản lại trò chuyện với nàng. Chứ nói thật, lúc đó em mệt bỏ bà, chả còn tâm trí nào mà tâm với sự.
“Em mệt thì buông tay ra đi, để anh dắt 1 mình được rồi, chắc cũng gần tới rồi”
“Dạ, hôm nay gặp nhiều chuyện xui quá anh à, không biết mấy người kia có sao không nữa”
“Em đừng nói bậy, chắc họ không sao đâu”
“dsfdsgertfse”
“wetgdfsdF…”….Cuộc trò chuyện cứ vậy tiếp diễn cho đến khi tụi em gặp một người đi đường tốt bụng:
“Xe bị sao vậy chú em”
“Dạ, bể bánh anh à”
“Ơ vậy à, chỗ này ra tới khu dân cư hơi xa đó, thôi tụi em ngồi lên xe đi, anh đẩy ra, chứ đi kiểu này đến khuya cũng chưa tới đâu”
“Dạ, cám ơn anh nhiều nha, anh giúp tụi em ạ”
“Ok nào, lên xe đi”
Một, hai, một, hai….hai chiếc xe với 3 con người chầm chậm tiến về phía trước, ánh sáng dần hiện ra khi những nhà dân, và đâu đó là tiệm sửa xe hiện lên trong sự vui sướng tột cùng của em và bé Hà. Nhìn đồng hồ, em thủ thỉ: “Mẹ kiếp, giờ 8h30 rồi mới tới đây, biết bao giờ mới về tới Saigon đây”.
Tạm biệt và cảm ơn anh lái xe tốt bụng, em dắt chiếc mio vào một tiệm sửa xe, bé Hà lẽo đẽo theo sau trong thân xác tơi tả vì gió sương dặm đường.
“Anh vá bánh sau cho em ạ”
“Ok, để anh xem”
…..8h35
…..8h40
…..8h45
“À ruột bị thủng lỗ to lắm em ơi, nếu vá thì chắc đi xíu là thủng tiếp, anh nghĩ em nên thay ruột mới”.
“Dạ, vậy hả anh, vậy ruột mới bao nhiêu anh”
“80k em, anh bao luôn công thay ruột”
“Vậy anh làm gấp giùm em cái, tụi em còn về Saigon nữa”
Em xin phép các bác cho em chửi một phát, “đậu moẹ, lúc đi mang mấy triệu bạc, giờ trong người còn đúng mấy chục ngàn, bị công an hốt nữa thì đủ bài”.
Nhìn sang xung quanh, em thấy bé Hà đang ngáp một cái thật dài, chắc nàng buồn ngủ rồi đây, đúng là người đẹp ngáp nó cũng đẹp các bác à.
Quả thật, trong giây phút ấy, tự nhiên trong tâm trí em lại suy nghĩ về 2 người con gái, thứ nhất là em Oanh, và thứ hai là cái con nhỏ đang gần bên em lúc này.
Cả hai ngồi ghế đợi trong lúc anh sửa xe thay ruột, em quay sang hỏi bé Hà:
“Trước giờ em có đi chơi đâu xa không”
“Em cũng đi rồi anh, cách đây 1 năm, em với chị Vân đi Đà Lạt, nhưng đi chung với gia đình em”.
“Vậy à, thế em chưa bao giờ đi chơi với bạn bè xa nhà à”
“Chưa anh, đây là lần đầu tiên em đi đó”
“Hi, chắc đi với anh xui lắm heng”
“Cũng vui anh, chỉ tại xảy ra một vài tai nạn không mong muốn thôi”
“Vậy à, nếu lỡ mai này anh rủ em đi chơi nữa, em dám đi không”
“Hihi, em không biết nữa, chị Vân đi thì em đi”
“Heee, anh giỡn thôi, đi với anh xui bỏ bà, tốt nhất là em đừng đi với anh nữa”
“Anh hay giỡn quá heng”
“Em buồn ngủ chưa, qua đây anh cho mượn bờ vai để dựa đây”
“Thiệt nha” (Bỏ mọe rồi, nói giỡn mà nó tưởng thiệt, thôi kệ)
Nói xong thế là bé Hà ngã người vào vai em rồi nhắm mắt lại, rồi ngủ hay suy nghĩ gì đó. Em hỏi anh sửa xe:
“Xe xong chưa anh”
“Xong rồi đây, anh ráp vào là xong, 5 phút thôi”
Em chợt nghĩ: “Thế là mình có thêm 5 phút được làm chỗ dựa cho bé Hà rồi, sung sướng vãi”.
Sau khi thanh toán tiền và chào tạm biệt anh sửa xe, tụi em lại tiếp tục lên đường, theo như những gì em biết trước đó, là nơi này chỉ còn cách phà Cát lái khoảng 25 cây số nữa thôi, qua phà là coi như đã về đến Saigon. Em sắp được gặp em yêu Oanh rồi.
Rầm rập, rầm rập, chiếc xe lăn bánh trong sự day dứt khôn nguôi của em, em cảm thấy mình quả thật có lỗi với Oanh, bởi vì giờ đây, pé Hà đã tựa vào vai em, ôm em ngủ tựa như chúng em là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Em đang tự nhủ lòng mình rằng, không biết sau chuyến đi này, bé Hà có yêu mình không, nếu quả thật có điều đó thì mình…mình…phải làm sao đây, Oanh hay Hà đây?
Mà nói thật với các bác là, em không biết bé Hà có phải cố tình hay là cố ý không biết là em đã có người yêu rồi hay không. Con trai mà, khi bọn con gái mở lòng thì phải nhảy vào cướp thời cơ, chứ nếu nó cứ lặng im, đừng bắt chuyện gợi dục với em thì bố em cũng không dám đụng vào nó, chứ nói chi là em. Có lửa mới có khói mà đúng không các bác.
9h20, hú hú hú, còi phà từ phía xa kêu inh ỏi, cuối cùng bọn em cùng đến nơi mà người ta gọi là Cát Lái. Giờ nhìn xung quanh thấy xe cộ, người qua lại mà tim em như rộn ràng, và vui sướng hơn khi biết rằng, chuyến phà mình sắp đi là những chuyến phà cuối cùng của ngày. Hên vãi lọ, lỡ chậm 1 xíu là coi như…ngủ ngoài đường bởi vì số tiền trong người em mà vào khách sạn là nó đuổi thẳng cổ.
Ban đêm đã mệt, những cơn gió sông lại còn ùa vào cơ thể em với bé Hà, tự nhiên em cảm thấy buồn ngủ tê tái, giá mà….
Vừa qua bến phà, đến cái đoạn mà xe công tơ nơ ùn ùn đổ về chất hàng, con đường vốn đã chật giờ lại còn chật chội hơn, mặc dù hơn 9 giờ tối. Ai đi con đường này rồi thì sẽ thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào, chạy yếu lạng quạng bị một chiếc xe công nó tông cho lòi phèo.
Vừa mới nghĩ dứt lời thì nhìn sang phía đối diện đường, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, chiếc xe dream thần thánh chở hai nát như tương, bị chiếc công kéo lê lết trên đường, vụ đó thì em không biết nạn nhân có sao không, mà nhìn thế kia thì….
“Ôi ôi, gần tới rồi em ơi, đến cầu Giồng ông tố rồi cơ ấy, không lâu nữa thôi mình sẽ gặp lại bé Oanh” (E thầm nhủ)
Nhìn lại sau lưng thì thấy bé Hà vẫn còn đang nhắm mắt ngủ như chú mèo cái con, tựa mặt vào lưng em, em đang tính đánh thức nàng dậy để báo nàng rằng sắp tới rồi, nhưng suy nghĩ 1 hồi thì em quyết định “cho nàng ngủ thêm lát”.
Đi thêm 1 đoạn đường nữa, tới khúc Metro, thì em có điện thoại, vội vàng em mở ra:
“Alo, anh phúc hả” (Oanh, các bác à)
“Sao em, tụi em về tới chưa”
“Có chuyện rồi anh ơi, thằng Huy với con Hiền bị tông xe rồi”
“Sao vậy, thế tụi nó có bị sao không, tụi em đang ở đâu, anh chạy qua”
“Con Hiền thì chỉ bị xây xước nhẹ, còn thằng Huy thì đang bất tỉnh, người ta bu ở đây quá trời, khúc qua cầu Sài Gòn đó anh, con Hiền nó khóc nhiều quá”
“Ùa anh chạy qua liền”…
Thế là, cuộc hành trình tuy chỉ 2 ngày của tụi em đã kết thúc trong sự đau buồn như thế đó các bác các bác à, đứa thì bị xước mặt, đứa thì què giò, đứa thì bất tỉnh, em thì bể bánh xe…Dường như 2 hôm ấy, mọi cái xui đã đổ lên đầu tụi em. Thằng Huy tuy em không thích vì tính bủn xỉn của nó, nhưng khi hay tin 2 đứa nó bị tông xe mà lòng em rất lo lắng, dù sao cũng là bạn bè của người yêu em
Như tiêu đề của chương cuối này: “Cái kết đau buồn và sự thật đắng lòng”, cái kết đau buồn thì có lẽ nhiều bác đã biết, thế còn sự thật đắng lòng là sao, em xin mạn phép kể ra luôn cho các bác biết, chỉ mong các bác bỏ qua cho.
Thật ra, câu chuyện này là một câu chuyện có thật, nhưng nhân vật chính trong truyện không phải là em, mà là thằng bạn tên Phúc của em, thằng này vốn bản tính sở khanh nhưng biết chơi biết nghĩ cho anh em và người yêu, thật sự em kết cái tính chơi đẹp của nó, còn sở khanh thì em không ủng hộ nhé. Câu chuyện này em viết dựa trên những gì nó kể lại cho em, nhân vật và địa điểm là chính xác, chỉ khác xíu là tên nhân vật đã được thay đổi để giữ bí mật.
Theo em được biết, hiện nhân vật Huy trong truyện giờ đã tỉnh lại, và tất nhiên, nó với con Hiền lại gắn kết và yêu nhau như xưa. Chân con Vân thì cũng dần hồi phục và có thể đi lại được rồi. Còn chuyện tình giữa 3 nhân vật: Phúc, Oanh và Hà, thì đến nay em chưa biết kết quả ra sao, chỉ biết rằng giữa con Oanh và thằng Phúc đang có sự rạn nứt, liệu đây có phải là hậu quả vì tính sở khanh của thằng này? Nobody cares and nobody knows
Qua câu chuyện này, em cũng mạn phép khuyên các anh zai, đặc biệt là các anh zai sở khanh, hào hoa, chỉ một điều thôi: “Khi yêu ai xin yêu hết mình, đừng để đến khi đánh mất rồi mới hối hận, đời cha ăn mặn, đời con khát nước”.