Vợ chồng xa nhau hơn 2 tháng mà giờ nó kêu “không muốn”, rồi thái độ của nó từ hôm qua đến giờ…
Mình điên lắm…
Mình phải kiềm chế…
Vì nếu không kiềm chế mình së xốc nó dậy, hét vào mặt nó:”tại sao?”
Hàng trăm câu hỏi…
Nhưng mình lại sợ nó trả lời…
Sợ cái kết quả mà mình đang mơ hồ nhận ra…
Mình…sợ mất con bé…
G i a i T r i 3 2 1 . P r o
Chap phụ: Một mảnh ký ức.
Đợt ấy mình về thấy mặt con bé cứ rầu rầu, đêm quay sang thấy nó không ngủ, cứ nhìn chong chong lên trần nhà…
Hỏi thì kêu mất ngủ…
Tối đi hóng gió mà con bé cứ dụi dụi đầu vào cổ mình, thở dài thườn thượt…
Hỏi thì kêu mệt…
Nó cứ im ỉm như mèo giấu cứt, bướng không chịu được, gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, mình nổi khùng lên quát cho một trận mới chịu hé răng
Nó bảo mẹ nó nằm viện mấy tháng rồi mà bệnh tình chẳng tiến triển, bà càng ngày càng gày, ho khạc ra đờm xanh lè kèm máu…
Đợt vừa rồi nó về thăm thì được một bác nằm cùng phòng mách cho phải đến nhà bác sĩ trưởng khoa mua thuốc riêng của ông ấy, chứ thuốc của bệnh viện cấp cho miễn phí chỉ cầm cự chứ không khỏi được…
Và vấn đề ở chỗ thuốc đấy 5- 7tr/tháng, uống 3- 4 tháng mới khỏi hẳn…
Lương nó đủ ăn uống viện phí là may…
Bạn bè thì toàn học sinh, nó chẳng biết vay mượn ai số tiền lớn thế…
Mình thì nó ngại, ngại vì cái gì chắc ai cũng hiểu…
…
Mình bảo nó cứ yên tâm, để mình lo. Con bé chẳng còn cách nào nên cũng phải xuôi theo mình…
Nói cứng thế chứ mình cũng làm gì có, ví cũng chỉ có vài ba triệu, phải rút tạm tiền hàng ra chứ biết sao giờ…Mấy tháng sau ăn tiêu tiết kiệm chắc cũng đủ…
Trút được nỗi lo con bé tươi tỉnh hẳn, ăn no ngủ kĩ hơn…
Nó bảo: “không có chồng chắc em không sống nổi”
Mẹ con bé cũng coi mình như rể rồi…
…
Bẵng cái gần đến sinh nhật con bé, tiền thì thuốc men cho nhạc mẫu nên chẳng có nhiều…
Mình xuống Hải Phòng mua cho nó con mèo con, nó đặt tên là Lin
– Lin ăn ngoan mày, ăn nhanh không con dê già nó ăn hết bây giờ
Từ hôm có con mèo nó cưng còn hơn cưng mình, ít gọi điện cho mình hơn, quần áo lúc nào cũng dính lông mèo…
Cứt mèo thì bắt mình dọn…
Tối ngủ nó ôm mèo chứ không ôm mình…
Nó cứ dụi dụi đầu vào vếu vợ mình
Sai lầm khi mua cái con ôn dịch này về
Chiều hôm sinh nhật 2 đứa dung dăng dung dẻ xuống Lạng Sơn chơi
– Chồng ơiii…- Nó níu tay mình, mặt phụng phịu nhìn vào tiệm bánh kem…
Hiểu rồi
Giở ví ra đếm còn gần 300k – Tiền nhà nghỉ tối nay với mai về Tân Thanh nữa
Chỉ mua được cho nó cái bánh kem nho nhỏ, 35k to cỡ 4 bao vina gộp lại
Mua xong nó bắt mình cõng ra công viên chơi, ngồi trên lưng nó vừa ăn bánh vừa lấy kem trát vào mũi mình…
Đi đường bao nhiêu người nhìn, có đứa đi qua huýt huýt…mình ngượng chín mặt, con bé cười sằng sặc, nó bảo chưa bao giờ ăn cái bánh ngon thế
…
Công viên buổi tối đông vãi…
Tìm mãi mới được một góc vắng người…
Nụ hôn toàn mùi vị bánh kem…
Đang phê thì mưa cái ào…
Chạy toán loạn như vịt…
Ướt sũng…
Dưới ánh đèn đường hiu hắt…
Một cái bóng lầm lũi đi trong mưa…
Một người cõng…một người cầm ô…
Nụ cười không ngớt…
Chap 11. Nước mắt.
Cả đêm chằn chọc, mình bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của con bé, nhìn đồng hồ mới sáu giờ hơn…
Nó ngắt cuộc gọi, nhắn tin…
Nhặt quần áo vương vãi dưới đất nó chui vào nhà tắm, độ nửa tiếng sau ra, sửa soạn tóc tai, make- up…
– Anh còn ở đây mấy ngày?
– Em muốn anh ở đây mấy ngày?
– Anh bỏ cái kiểu nói chuyện dấm dẳng ấy đi, mới sáng ra đã kiếm chuyện, bực cả mình!
.
.
.
– Giờ em đi làm, tối về – Nói xong nó quay đít đI.
– Đợi anh thay quần áo đưa em đi ăn sáng
– Thôi tí trên đường em mua cái gì ăn cũng được, anh cứ ngủ đi
Nó dợm bước ra cửa…
– Linh…
– Dạ…
– Anh không biết em đang làm gì nhưng sắp vào năm học rồi, mẹ mới ốm dậy không lâu. Về nhà đi! Việc của em là ăn học, còn kiếm tiền – Là việc của anh!
– Anh tưởng anh lo cho em thế là đủ à? Anh có biết em cần gì và muốn gì không? Còn mẹ em, tự thân em biết phải làm gì, không mượn anh quan tâm- Nó gắt lên
– Ừ…”mẹ em”…
-…
-…
– Em…xin lỗi…em hơi quá lời…
Nó đóng cửa, tiếng guốc nện xuống nền nhà xa dần…
…
Thuốc hôm nay nhạt thật…
Nghĩ lại thì từ ngày yêu nhau mình đã cố gắng chăm lo cho con bé hết sức có thể…
Vậy mà chưa đủ đối với nó…
…
…Mười một giờ hơn con bé về, tay cầm hộp cơm chiên…
– Anh ăn luôn đi cho nóng!
Mình đéo nói gì, kệ cmn…
Nó chui vào wc, 15ph sau nó ra:
– Chiều có làm nữa không?
– Có, khoảng 9- 10h em về!
– Cô làm cái đéo gì mà đi từ sáng sớm đến tối mịt thế? Về nhà cô chán nhìn thấy cái mặt thằng này rồi thì cứ nói thẳng ra…
– Ừ đấy! Đúng rồi đấy! Anh thử giỏi giang như người ta xem, tôi ở nhà cả ngày với anh ngay – Nó đóng sầm cửa rồi cút luôn…
Khốn thật…bây giờ lại móc đâu ra cái thằng “người ta giỏi giang” nữa…
Con T nó rủ đi cafe với bạn nó, đang chán nên nhích luôn. Bạn nó cũng xinh nhưng nói chuyện nhạt vãi, lại bài ca muôn thưở của mấy teen girl: xe cộ, bar sàn, thằng này thằng kia…
Không biết con T nó có ý đồ gì không mà bắt mình ra hầu chuyện con này
5h xin phép 2 đứa nó về đưa vợ đi ăn cơm
…
Căn phòng vẫn vậy…
Trống trải và lạnh ngắt…
Nhớ hồi trước mỗi lần mình về vn là con bé hôm nào cũng nhanh nhanh chóng chóng về thật sớm để quấn quýt lấy nhau…
Gần 12 giờ đêm nó mới lết về…
Nồng nặc mùi rượu, quần áo xộc xệch…
Pha nước nóng lau người cho nó…
Vừa xốc nó ngồi dậy cởi áo thì ọe…nôn một phát ra lưng mình, còn cười hì hì nữa
Lại lầm lũi dọn dẹp…đắp cho nó cái chăn rồi đi tắm…
Tắm xong thấy đt nó có calling…
“baby” gọi…
Tầm này gọi làm đéo gì không biết, chắc con bạn nó…tốt nhất là không nghe đt của người khác..như thế là xấu lắm…
Vài phút sau có sms…
Vài phút sau lại sms…
Đm không có phép lịch sự à
Vớ cái đt nó:
“em ve den nha chua, ve sao khong goi bao anh biet, da bao o lai voi anh ma khong nghe”
“em ngu roi ah”
.
.
.
Vừa đặt lưng xuống con bé quay sang ôm mình, tay vuốt vuốt…
– Anhhh…em muốnnn…
Hất nó ra, quay mặt vào tường…
Không thấy nói gì, một lúc sau có tiếng thở đều đều…
Quay sang kéo cái chăn kín cổ cho con bé…
Ôm nó vào lòng, nước mẳt rơi lã chã…
…
Gần trưa con bé mới tỉnh rượu
– Em có tin nhắn đấy…
Nó vớ vội cái đt…
Đọc xong nó im lặng – Không thanh minh – Như một lời khẳng định…
– Từ giờ đêm hôm đừng uống nữa…không có anh chăm sóc lỡ gió máy lại ốm ra…
– Vâng…
– Chiều có đi làm không?
– Dạ…có…- Nó trả lời mà không nhìn mình…
“Em có thể dối anh trong lời nói…nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt”
– Linh…
– Dạ
– Đừng đi nữa…ở nhà với anh đi…
– Em…xin lỗi…
.
.
.
Con bé đi rồi…
Mình vẫn đứng đó…chết lặng…ngạt thở…cảm giác như tim ngừng đập…
Bất lực…bất lực nhìn người con gái mình yêu đi về vòng tay khác…
Hết rồi…hết thật rồi…
Câu trả lời đanh gọn cho hi vọng nhỏ nhoi của mình…
“- Đừng bỏ em”
“- Không có chồng chắc em không sống nổi”
” – Em yêu chồng”
Mình bật khóc…như một đứa trẻ…như cái ngày con bé gục vào vai mình trên Tân Thanh ngày ấy…
Người đàn ông rất ít khi khóc…
Nhưng khi họ khóc vì một người con gái…hẳn nhiên…đó là người cực kỳ có ý nghĩa và quan trọng với họ…
Họ khóc vì một tình yêu…
Buổi chiều hôm ấy…căn phòng ngập tràn nước mắt…
Chap cuối: Nín đi em! Đừng khóc nữa…
21h…mình khật khưỡng trong một cái pub nhỏ…
Đm bọn này bán rượu đểu hay sao…nhạt vãi…uống đéo say…
Con T gọi…tắt máy nhắn tin…nửa tiếng sau nó có mặt…theo sau là con bạn hôm qua…
– Ông anh hôm nay không ở nhà với vợ à?
-…
– Kiêu thế…
-…
– Đm đẹp trai mỗi tội khuyết tật…
Nó ngóay đít sang bàn khác ngồi…Con T giật cái ly của mình:
– Anh làm sao đấy? Úông lấy sống hay lấy chết đây?
– Một là em uống với anh, hai là CÚT!
Nó trợn mắt nhìn mình…rồi mượn thêm một cái ly, rót rượu…
Vừa cầm cái ly lên mình gục đầu xuống bàn…vai run run…nước mắt dàn giụa…
Con T nó bảo:
– Đm để em cho con này một trận…
Đúng là trẻ con…
…
Nửa đêm mình về…
Chuyếnh choáng…
Con bé đang ngủ…
Đm..
Sao không đi luôn đi còn về làm gì? Định dày vò nhau đến bao giờ?
Con bé vội vàng dìu mình nằm xuống giường, cởi áo ra lau người…
“Bịch”
Mình vật nó xuống, xé cái áo rách làm đôi lộ mảng da thịt trắng ngần…
Ngấu nghiến…
Mình ra vào thô bạo mặc cho nó vẫn còn khô rát, nước mắt lăn dài…
Đêm hôm ấy mình như một con thú…không phải con người…
…
Gần trưa mình dậy…đầu nặng trình trịch…ngó quanh không thấy con bé đâu…có mẩu giấy kẹp dưới cái điện thoại: “đừng tìm em nữa”…
Tối hôm ấy…con bé không về…
Có lẽ sự hiện diện của mình không còn quan trọng với con bé nữa, thậm chí là một trở ngại…ít nhất là trong suy nghĩ của nó…
Chia tay là lối thoát duy nhất…
Mình không có sự lựa chọn…
Khi chia tay, con người ta có nhiều cách: người thì khóc nóc níu kéo, người thì chửi bới lăng mạ nhau…
Còn mình…mình chọn cách im lặng…im lặng để nỗi đau thôi gào thét…
Im lặng để nói cho con bé biết: “anh buông rồi đấy, em chạy đi”
…
Mai về biên giới, mình muốn đi thật xa, bỏ lại cái mảnh đất với ký ức đau thương này…mình muốn chào con bé lần cuối…
Nhưng…
Dưới cơn mưa mùa hè hôm ấy…mình đã nhìn thấy điều đáng lẽ không nên thấy…
Đôi tình nhân chui ra từ chiếc Sonata…chạy vội vào nhà…cửa chốt…then cài…
Con bé cười tươi lắm…nụ cười của mình…
dẫu biết nó là sự thật hiển nhiên…nhưng sao tim vẫn đau quá…chân vẫn run quá…mắt vẫn nhòe quá…
Lời chào tạm biệt…chắc không cần thiết nữa rồi…
Buổi tối hôm ấy…dưới cơn mưa tầm tã…mình không nhớ đã về bằng cách nào…
Chỉ biết đi…đi mãi…
“Anh thấy lạc lõng…ở giữa dòng người đi trên phố đông…
Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn?
Tại sao anh thấy lòng trống rỗng…khi đã trải qua bao rung động…
Chợt nhìn yêu thương trôi đi…nhẹ bẫng như không còn gì…”
…
“Biên giới…ngày…tháng…năm…
Ngày thứ nhất không em…
Chiếc pick- up chở anh chạy sâu vào thung lũng hun hút…biên giới ở sau lưng…em đã ở sau lưng…
Ngày thứ hai không em…
Giật mình tỉnh giấc giữa cơn mộng mị…anh dối lòng rằng tất cả những gì đã qua chỉ là cơn ác mộng…nhưng anh chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không nhận được những dòng tin nhắn yêu thương…
Ngày thứ ba không em…
Anh muốn ngủ…thật lâu…thật sâu…anh không muốn tỉnh dậy…vì chỉ khi ngủ anh mới thôi nghĩ về em…
Ngày thứ tư không em…
Hôm nay mẹ hỏi em. Anh gắt lên: “mẹ đừng nhắc đến nó nữa”…
Đúng rồi…anh phải thù hận em…đồ bội bạc ạ…
Ngày thứ năm không em…
Hôm nay mưa to lắm…to như cái hôm ở Lạng Sơn ấy…anh nhớ em…bé con ạ…
Ngày thứ sáu không em…
Hôm nay anh đi hơn 200 cây giao hàng…tối về ăn bát cơm là lên giường ngáy o o…có lẽ anh đã tìm được lối thoát cho mình: công việc…
Ngày thứ bảy không em…
Anh xóa hết ảnh hai đứa…thay theme điện thoại, tab bằng hình Ameri Ichinose…mấy thứ em tặng anh cất hết vào ngăn kéo…không dám vất đi (phòng trường hợp em đòi quà)…
Thế là xong…
Rảnh nợ…
Anh quên em rồi đấy…bé con ạ…”
…
Quyết tâm là thế nhưng khi nghe số con bé gọi:
– Anh Linh à? Con Linh nó bị người ta đánh nhập viện…
Chỉ nghe có vậy mình lao ngay ra bến xe…
Giờ này làm gì còn xe, mượn tạm A Nhất cái xe máy mình phóng xuống biên giới…
Về đến Pò Chài tầm 1h đêm, cửa khẩu đóng, đành thuê tạm nhà nghỉ chờ sáng mai. Sốt ruột gọi cho thằng Nam thì tò tí te…
Sáng về đến Lạng Sơn thì xe Hà Nội chạy rồI…
Bắt taxi…
Về đến Hà Nội mới nhớ ra quên chưa hỏi con bé nằm viện nào…gọi cả 2 số con bé với thằng Nam đều tò tí te…
Bực đéo chịu được…
Mình chạy nháo nhào các bệnh viện, ngó vào từng phòng của các khoa ngoại với hi vọng nhìn thấy thằng Nam hay con bé…thỉnh thoảng gặp ánh mắt của một vài thanh niên không được thiện cảm cho lắm…
Thấy ai mặc áo trắng mình cũng hỏi
– Có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không cô?
– Có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không bác?
– Có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không em?
…
Đến gần tối mà con bé vẫn bặt vô âm tín, nóng ruột gọi liên tục mà số 2 đứa vẫn tò tí te như trêu ngươi mình…
Đang tính đập cmn máy thì số lạ gọi…thằng Nam…
Vào thì thấy con bé đang ngủ, thằng Nam ngồi trông nó…
Con bé đầu băng trắng xóa, mặt dán mấy miếng băng gạc, da tái nhợt đi chứ không hồng hào như trước nữa, cái áo bệnh viện làm nó trông càng nhỏ bé, tội nghiệp
Tim mình nhũn ra, thằng đàn bà trỗi dậy, mình xoa lên những vết thương của nó, sờ chân, sờ tay, nước mắt rơi lã chã
Con bé chợt tỉnh giấc…thoảng thốt…nhìn mình chân chối…nước mắt ròng ròng…
– Anh đây rồi…đừng khóc nữa…- Mình xoa đầu con bé…
Nó bật dậy ôm cứng lấy mình nức nở:
– Sao anh không mặc kệ em đi, còn về làm gì?
– Nín đi không người ta cười cho kìa…
Mình càng dỗ thì nó càng khóc to hơn…đúng con bé của mình đây rồi
Thằng Nam bảo con bé đang đi với thằng kia thì bị 4 đứa ở đâu túm đầu đánh túi bụi…thằng kia chui vào xe cút mất…từ hôm qua đến giờ chẳng thấy mặt nó đâu…con bé chẳng ai thân thích chỉ biết gọi cho thằng Nam…thằng Nam cũng chỉ biết gọi cho mình…
Nghe qua là mình hiểu vấn đề rồi…
Đêm ngủ con bé thỉnh thoảng giật mình thon thót, nó ngồi dậy khóc ngon lành
– Anh đâu rồi? Huhu…anh ơi
– Anh đây! Đừng khóc nữa – Mình ôm con bé xoa đầu
– Em sợ lắm…huhu…
…
Con bé nó quấn mình cả ngày…đi đâu cũng không cho đi…nó bảo “sợ mình đi mất”…
Con bé bảo cắt chỉ xong nó muốn về Điện Biên, nó sợ sống ở đây rồi, ở đây người ta như đeo mặt nạ sống với nhau…người ta ác với nó quá…
Mình hỏi nó:
– Có bằng em ác với anh không?
Con bé khóc nức nở…
– Em biết sai rồi…em xin lỗi…đừng bỏ em…
“Có phải bây giờ em mới biết sai đâu em…Cái cách em phản bội anh nó tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì anh từng trải…em dẫm đạp lên trái tim anh để chạy theo cái thứ em gọi là “tình yêu đích thực” của đời mình…
Em biết thế là có lỗi với anh…nhưng em vẫn làm…
Để rồi bây giờ em quay về nói câu xin lỗi là xong à? Bát nước hắt đi không bao giờ lấy lại được…dù cho có đánh đổi tất cả để quay lại…chắc chắn sẽ không còn như phút ban đầu…
Em ích kỷ lắm…đồ bội bạc ạ!
Anh không giàu có như người ta…không cho em những món quà xa xỉ…không xe lớn xe bé…anh chỉ biết là bờ vai mỗi khi em mệt mỏi…là bàn tay lau khô gương mặt lem nhem…
Anh chỉ biết cho em những nụ cười…
Vậy mà em trả lại anh toàn khổ đau và nước mắt…
Quá đủ rồi…”
– Nín đi em! Đừng khóc nữa!
…
Ngày mình đưa con bé về cũng là ngày mình lên xe về biên giới…
Mẹ nó dúi cho bình rượu táo mèo biếu mẹ mình, bà bảo:
– Dù thế nào con vẫn là con mẹ…
Con bé mếu máo:
– Hứa với em…anh phải về…anh nhé…
Mình cắn răng ngăn cho những giọt nước mắt rơi ra, xoa đầu con bé…
– Ừ…tết đến…hoa ban nở…anh sẽ về…
Xe ì ạch lăn…con bé chạy theo…nước mắt dàn giụa…mình tàn nhẫn quá…
…
Nanning…ngày…tháng…năm…
Mùng 1 mình gọi về chúc tết mẹ con bé (mẹ nhé chứ không phải con)…mẹ nó bảo con bé giờ chững chạc lắm…sáng đi làm, tối về…cứ thui thủi một mình…
24 đi mua gạo với đỗ về tự gói bánh trưng…biếu ông bà, họ hàng bên nội 5 cái…4 cái để hai mẹ con ăn tết…còn cái méo nhất nó bảo để phần anh Linh về ăn…
Mà chờ mãi không thấy anh Linh về…
…
Gửi em…bé con của anh…
Khi hoàn thành cái hồi ký này…là lúc…Tình yêu và thù hận chỉ còn là quá khứ…
Em phải sống thật tốt em nhé!
Ráng học hành chăm chỉ…sau này đi làm nuôi mẹ…thay cả phần của anh…
Một mùa hoa ban nở…anh chưa về…đừng buồn…
Còn những mùa hoa ban sau nữa…biết đâu vào một đêm đông nào đó…giữa màn sương lạnh buốt…ta chợt nhìn thấy một bóng hình thân quen…trong sáng và tinh khôi như những ngày đầu…
Anh sẽ lại ôm em và nói:
– Nín đi em…đừng khóc nữa…
******* Hết *******